“Không sống nữa! Thiếp không muốn sống nữa! Trong đêm giao thừa còn muốn nạp thiếp, quy củ tổ tông đặt ra chàng vứt đi đâu rồi!”
Nhan Trăn vừa bị lôi kéo vừa bị đấm đá.
“Năm đó muốn lấy ta, ngươi nói toàn lời hay ý đẹp, gì mà đều nghe ta hết, gì mà tuyệt không nạp thiếp, trời mới biết nam nhân các ngươi không một mống tốt! Thấy ta già rồi, dung nhan tiều tụy rồi bèn muốn lấy thêm người!”
Lý Huyền Tĩnh chanh chua treo trên người cậu, đôi mắt sưng lên vì khóc.
Nhan Trăn nói: “Ngài bình tĩnh chút…”
“Bình tĩnh! Ta làm sao bình tĩnh! Mười sáu tuổi ta gả cho ngươi, hồi môn mang theo chính là thập lý hồng trang, cho kẻ bán vải như ngươi ăn sung mặc sướng, còn nhớ năm đó ngươi đã đồng ý gì với cha ta không, nói tốt sẽ với ta, quyết không để ta rơi một giọt nước mắt! Con bây giờ, con hồ ly tinh kia, vừa gặp đã câu mất hồn người! Hu hu hu…”
“Con mau diễn theo cổ đi.” Nhan Vận Lam nhắc nhở, “Tâm nguyện chưa toại, oán khí chưa tiêu, sẽ không chịu đi đâu.”
Nhan Trăn: “… Được được được ta biết sai rồi, ta sẽ không nạp thiếp, không nạp đâu.”
Lý Huyền Tĩnh: “Hu hu hu hu hu…”
Nhan Trăn: “Dì ấy cứ khóc mãi không chịu dứt!”
Lý Huyền Tĩnh khóc lớn tiếng hơn, gào lên: “Ai không dứt! Ngươi nói ai không dứt! Hôm nay mà ngươi không cho ta câu trả lời rõ ràng, ta sẽ đập đầu chết ở chỗ này!”
Nhan Trăn cũng muốn khóc: “Ta sai rồi, ta sai rồi, thật sự sai rồi! Đời này ta chỉ yêu một mình ngươi, tuyệt đối sẽ không lấy thêm ai nữa!”
Lý Huyền Tĩnh khóc thành thành mắt cá vàng, nắm lấy tay áo cậu: “Ngươi nói thật chứ?”
“Thật, đương nhiên thật.” Nhan Trăn nói, “Phu nhân cứ an tâm.”
Lý Huyền Tĩnh không ngừng thút thít, tiếng khóc chậm rãi nhỏ lại, cả người im lìm, ngã rũ xuống vai cậu.
“Bất ngờ ghê, Huyền Tĩnh cũng có lúc lật thuyền trong mương.” Nhan Vận Lam đỡ lấy hắn, ngạc nhiên nói, “Tên nhóc này chắc mỗi ngày đều không làm việc đàng hoàng?”
Lý Huyền Tĩnh khôi phục thần thức, nhấc tay lau nước mắt: “Đừng nói xấu em, em nghe thấy hết đấy.”
“Lúc thỉnh thần chú vẫn còn ý thứ sao?” Nhan Trăn tò mò.
“Còn chứ, còn phải bồi người ta khóc đây nè, quá mất mặt, cấm rêu rao làm nhục sư môn, không ông đây sẽ giết người diệt khẩu.” Lý Huyền Tĩnh vô cùng đau mắt, khóc cả nửa giờ, nữ nhân kia làm bằng nước à.
Nhan Vận Lam nói: “Ai bảo chú hay đi này đi kia, xem xem, yếu đi biết bao nhiêu.”
“Không đùa đâu.” Lý Huyền Tĩnh nói, “Gần đây oán linh cứ mỗi ngày một nhiều, không biết là do nguyên nhân gì nữa, với cả, ai biết được dưới căn nhà này còn một đại thẩm như thế.”
Nhan Trăn run lẩy bẩy: “Đừng nói thế, nhỡ dì ấy nghe được thì sao.”
Thỉnh thần lần thứ nhất thất bại, trạng thái của Lý Huyền Tĩnh vẫn chưa hồi phục, lại thỉnh ngay lầm nữa thì tỷ lệ thành công cũng không cao, bọn họ đành phải dời thời gian lại.
Lý Huyền Tĩnh mượn phòng ngủ của Nhan Trăn để nghỉ ngơi, Nhan Trăn chỉ có thể ôm gối sang ngủ cùng Hi Dương.
Hi Dương tâm tình không tốt mà vẫn nhớ phải làm cơm tối, đúng là hình tượng hiền thê lương mẫu điển hình.
Nhan Trăn vào phụ giúp, ngẫu nhiên liếc y một cái, đánh chết cậu cũng không tin đây là một yêu quái lấy hồn phách con người tu luyện.
“Lạc quan lên nào.” Nhan Trăn nói, “Từ từ rồi sẽ tìm được biện pháp thôi, Hạng Ngọc Loan dù lợi hại thế nào cũng chỉ là một người phàm, chịu sự hạn chế của vòng luân hồi, cần cho hắn thời gian tiếp nhận.”
Hi Dương gật gật đầu: “Ừm.”
“Anh cũng đừng nghĩ nhiều, chưa biết chân tướng thực hư ra sao thì chưa thể nhận định gì cả.
Thời gian trước bị ma vật nhập thể, giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, ma khí vẫn bám trên người, giải quyết khúc mắc trước để ma vật không thừa cơ gương dậy được nữa.”
“Cảm ơn.” Hi Dương cười cười, xem ra cũng nghĩ thông suốt được chút roogi, bắt đầu cắt cà rốt.
Lý Huyền Tĩnh ngủ một giấc tỉnh lại, híp mắt hướng ra ngoài: “Thơm quá đi…”
Hi Dương biết có một đạo sĩ tới nhà chơi, lúc gặp mới thấy quen mặt, kinh ngạc nói: “Là ngươi?”
“Là tôi gì cơ?” Lý Huyền Tĩnh nói, “Chúng ta từng ngủ qua à?”
Nhan Trăn: “…”
Nhan Vận Lam: “…”
Cả mặt Hi Dương đều đỏ rần, giống như lần đầu tiên thấy kẻ không biết xấu hổ như vậy.
Trong bữa cơm, việc này mới được làm rõ.
Hi Dương thấy Lý Huyền Tĩnh quen mắt là vì hắn giống hệt vị đạo sĩ đã khuyên y trước kia, chắc đến tám phần là chuyển thế của ổng.
“Nếu vậy,” Lý Huyền Tĩnh nhai bánh củ mài, “Kiếp trước của tôi còn rất thích xen vào chuyện của người khác?”
Hi Dương nói: “Tính cách chuyển thế của Lý đạo trưởng đúng là khác một trời một vực.”
“Chắc vì kiếp đó sống nghiêm chỉnh quá, nên giờ muốn bay một chút ý mà, ơ mà, lúc đó là một tên đạo sĩ nghèo, đến kiếp này vẫn còn nghèo, quá quá thảm.” Đạo sĩ nghèo Lý Huyền Tĩnh mới kiếm được trăm vạn như quỷ chết đói đầu thai, “Còn bánh nữa không?”
Cơm nước no nê, Lý Huyền Tĩnh nghe từ đầu đến cuối câu chuyện, dùng kinh nghiệm tình sử thâm niên để phân tích… không, là thân phận khu ma sư thâm niên, nói: “Lo lắng của Hạng Ngọc Loan cũng có đạo lý, tôi từng gặp qua rồi, rất giống tình huống của Hi Dương.”
Hi Dương run môi: “Vậy nên ta thật sự đã…”
“Không hẳn.” Lý Huyền Tĩnh nói, “Trong yêu thể có linh phách, trừ khả năng là tự đoạt lấy, còn có một lý do khác.”
Nhan Trăn cũng mơ hồ đoán ra được.
“Hiến tế.”
Lý Huyền Tĩnh thay đổi tư thế: “Người và yêu bên nhau, mà nếu biết yêu sẽ gặp nguy hiểm, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, con người có thể rút một phách của mình, tìm một đạo sĩ chủ trì hỗ trợ, hiến cho yêu.”
Lý do này càng khiến Hi Dương suy sụp, y nắm bàn thật chặt, nỗ lực kiềm chế lại nỗi lòng.
“Tóm lại, việc này tôi sẽ giúp, thỉnh Nhan lão gia đứng ra làm pháp, đưa chân tướng ra ánh sáng.” Lý Huyền Tĩnh nói với Nhan Vận Lam, “Nhưng vùng này nhiều loại quỷ, e sợ sẽ trêu chọc tới mấy thứ đầu trâu mặt ngựa, nên tới nơi an linh của Nhan lão gia rồi thỉnh.”
Hi Dương cảm động đến rơi nước mắt, không biết nên tạ ơn sao cho phải, quỳ xuống đối Lý Huyền Tĩnh.
Lý Huyền Tĩnh liền vội vàng nói: “Không cần không cần, tôi không chịu được cái lạy này đâu, nếu thực sự muốn cảm ơn, thì cậu cứ gửi tiền vào số tài khoản này…”
Nhan Trăn và Nhan Vận Lam trừng mắt nhìn hắn.
“Đùa thôi mà.” Lý Huyền Tĩnh nói, “Đùa thôi! Sao tôi có thể thực sự đòi tiền được?”
Dựa theo lời giải thích của Lý Huyền Tĩnh, muốn thỉnh được ông ngoại thì nên tới nơi chôn cất của ông.
Nhưng giờ Nhan Trăn không thể đi, trong hai tuần sau phải thi cuối kỳ năm sáu môn gì đó, thi xong mới được nghỉ hè.
Hi Dương nói mình không vội, nên đợi Hạng Ngọc Loan điều chỉnh tâm trạng đã, hai bên chuẩn bị tâm lý xong xuôi hết rồi tìm hiểu chân tướng cũng không muộn.
Nhan Trăn đành về trường trước, bắt đầu gặm sách ôn thi.
Cậu không nói cho Nguyên Hoa mấy chuyện này, dù gì hiện tại cũng chưa đâu vào đâu, nhắc lại còn khiến cậu phân tâm không tập trung ôn thi được.
Chờ mọi chuyện xong xuôi kể lại hết với hắn là được.
Nguyên Hoa thấy tâm trạng cậu không tốt bền dẫn người đi uống trà sữa, hai người ngồi trong quán tự học luôn.
Nhan Trăn có chỗ học không hiểu thì có thể hỏi trực tiếp Nguyên Hoa, quá tiện luôn.
“Hay anh thay em đi thi luôn đi?” Nhan Trăn nói, “Điểm danh lần nào em cũng có mặt nên điểm chuyên cần sẽ không thấp, anh lại đi thi lấy giúp em điểm tối đa lúc cuối kỳ, vậy em chính là người đứng đỉnh nhân sinh rồi.”
Cậu càng nghĩ càng thấy không tồi, thậm chí bắt đầu nghĩ biện pháp: “Em sẽ học thuật dịch dung, biến anh thành bộ dạng của em, có thể duy trì trong bốn giờ, sẽ không một ai phát hiên ra…”
Nguyên Hoa vỗ bộp vào gáy cậu: “Rồi rồi, có thời gian học thuật dịch dung thì giải đề này trước đi nào, trong đề thi hẳn sẽ có dạng này đó.”
Nhan Trăn: “Thật đó, học thuật dịch dung dễ hơn ôn thi nhiều lắm.”
Nguyên Hoa: “Em mau tỉnh táo lại, em là sinh viên ngàng kỹ thuật đấy.”
Nhan Trăn than: “Em hối hận lắm, em muốn chuyển ngành.”
Nói thì nói vậy thôi, chứ cậu vãn tự mình đi thi, đọc đề rồi lại thấy hình như đã làm qua dạng này rồi, là mấy dạng bài mà học bá Nguyên Hoa đã khoanh vùng cho cậu.
Thi xong, Nhan Trăn vui vẻ đi tìm Nguyên Hoa để đòi phần thưởng, lại nhận được điện thoại của Hạng Ngọc Loan.
“Giờ cậu có rảnh không?” Đã mấy ngày trôi qua, âm thanh Hạng Ngọc Loan hình như hơi khàn.
“Tôi muốn gặp mặt.”
Nhan Trăn để loa ngoài, Nguyên Hoa nghi ngờ nhìn cậu, cậu lập tức dùng khẩu hình thề thốt: Không phải như anh đang nghĩ đâu!
“Chính xác thì tôi muốn gặp Hi Dương.” Hạng Ngọc Loan nói, “Nếu các cậu có thời gian thì chúng ta tìm một chỗ để gặp mặt đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Nhan Trăn không để ý tới Nguyên Hoa bụng đầy nghi vấn, hấp tấp gọi về nhà.
Nhan Vận Lam đang nằm trong phòng khách đắp mặt nạ, nói: “Ôi, Hạng đại nhân đừng có tự cao tự đại quá chứ, muốn gặp thì tới nhà ta đây, vừa vặn ba thiếu một làm bàn mạt chược.”
Nhan Trăn thực sử chuyển nguyên lời này cho Hạng Ngọc Loan, đối phương cũng sảng khoái đồng ý, tiện đường lái Audi tới đón Nhan Trăn.
Nguyên Hoa cũng theo cậu chui vào xe, cây ngay không sợ chết đứng: “Anh không yên tâm em lên xe người lạ.”
Hạng Ngọc Loan liếc Nguyên Hoa, không thèm để ý.
Rất nhanh đã về tới nhà, Lý Huyền Tĩnh thấy Nguyên Hoa bèn trêu: “Ôi chao, sao Hồng Loan trong truyền thuyết.”
Nhan Vận Lam cười không ngậm miệng được.
“Sao Hồng Loan gì cơ ạ?” Nguyên Hoa hỏi.
“Đừng hỏi.” Nhan Trăn vờ như không nghe thấy.
“Không quan trọng đâu, bàn việc chính trước.”
Khác với bầu không khí vui vẻ phía họ, lần gặp mặt này, Hi Dương không dám nhìn thẳng mặt Hạng Ngọc Loan nữa.
Hạng Ngọc Loan đưa miếng ngọc ra: “Tôi không thấy người kia nữa.”
Hi Dương không muốn nhận lấy, Hạng Ngọc Loan nói tiếp: “Hẳn là vì, tôi đã tìm được người rồi.”
Ngay cả Nhan Trăn nghe được cũng thấy xót xa, không dám nghĩ tới trong lòng Hi Dương lúc này hỗn loạn thành thế nào rồi.
Lý Huyền Tĩnh vừa cắn hạt dưa vừa xem trò vui, thuận tiện nghĩ xem nên giật tít thế nào để đăng lên diễn đàn liên minh tám chuyện.
“Nên lần này tôi tới là muốn xin cậu giúp một chuyện.” Hạng Ngọc Loan nói, “Nếu kiếp trước chúng tôi đã có duyên phận, vậy tôi cũng muốn biết sự thật năm đó, mong cậu kết duyên cho tôi và Hi Dương.”
Nói người khác nói câu này, Nhan Trăn cũng sẽ không thấy gì, mà người nói là Hạng Ngọc Loan, cảm quan hoàn toàn khác biệt.
Để một người vô tình vô dục người mong muốn kết duyên là chuyện còn khó hơn lên trời.
Nhan Trăn nói: “Em thấy không nên nhất thời kích động…”
Nhỡ không nối duyên được thì sao? Chẳng phải sẽ rất xấu hổ à.
“Nếu Hi Dương đồng ý.” Hạng Ngọc Loan hoàn toàn không để lời của cậu vào đầu, “thì mong cậu bắt đầu luôn đi.”
Hi Dương nhắm mắt: “Ta không có ý kiến.”
Nhan Trăn cảm thấy áp lực lớn quá, cậu nhìn mẹ mình, thấy bà giơ hai ngón cái: Cố lên nào!
Ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, liều mạng thôi.
Cậu chuẩn bị vật liệu đầy đủ rồi vẽ trận, vừa vẽ xong đã thấy Hạng Ngọc Loan dùng dao xoẹt một nhát cắt vào lòng bàn tay, nhỏ máu xuống mắt trận.
Lần đầu Nhan Trăn gặp kiểu trực tiếp như vậy, khô khốc chớp mắt, nghĩ thầm có khi nào Hi Dương cũng lấy máu kiểu vậy không?
May mà Hi Dương thuộc trường phái ôn hòa, chỉ đặt miếng ngọc xuống.
Nhan Trăn niệm quyết khởi động trận pháp, một vòng ánh sáng chói mắt loé lên, mọi người vô thức nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra, Nhan Trăn lập tức tới xem có hồng tuyến hay không.
Lý Huyền Tĩnh hỏi: “Có chứ?”
Đáp lại hắn là một tiếng bịch, Nhan Trăn thất vọng ngồi trên mặt đất.
Giữa hai người họ trống không, chẳng có gì cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...