Khi còn nho Hạng Ngọc Loan hiếm khi mơ được một giấc mơ.
Trong mơ luôn có người đúng cạnh hắn, thân ảnh cô độc biết bao, nhưng hắn không chạm được, cũng không thấy rõ mặt.
Hắn không biết đó là ai, chưa từng nói chuyện với hắn, chỉ yên lặng đứng cạnh bồi hắn trong mộbg.
Sau đó hắn quyết định đi tìm người nọ.
Hắn nghĩ người này hẳn có mối quan hệ với miếng ngọc, nhưng hắn tìm nhiều năm, đổi chỗ ở khắp nơi, dòi hỏi mọi tin tức tương tự.
Hắn trước giờ có để tâm điều gì đâu, đây chính là chấp niệm duy nhất của hắn.
Nhưng hắn không tìm được, có người nói chắc là tàn ảnh của một phách đã mất kia, có người nói có thể là yêu ma quỷ quái nào đó ám, đây là dấu hiệu ma hóa.
Mọi lời nói đều không đúng ý hắn, một chữ hắn cũng không tin.
Cuộc sống cô tịch, hắn không có bạn bè, chỉ có khi say rượu tiến vào mộng cảnh, nhìn thấy bóng người kia, trong lòng mới thấy an yên.
Có lúc hắn nghĩ, có khi lúc tìm được sẽ khiến hắn thất vọng mất, cứ thế này cũng rất tốt.
Mãi đến tận khoảng thời gian trước, hắn không mơ thấy giấc mơ đó nữa, miếng ngọc cũng hoàn toàn mất đi linh khí.
Hắn không tin, ngơ ngơ ngác ngác uống rượu cả một đêm.
Sáng sớm, trên đường về trường học, một sinh viên từ ngã rẽ đột nhiên xông ra, đụng phải đầu xe của hắn.
Hắn không phanh kịp, trơ mắt nhìn sinh viên đó bị đụng gãy xương.
Khi bị phạt hắn cũng thấy chả sao cả, đây chỉ là thân phận để hắn hoạt động ngoài xã hội thôi, chuyển tới đâu chả như nhau.
Hắn không có tình cảm, không có hi vọng, khi cha mẹ qua đời, hắn không thể khóc, lạnh lùng đến nỗi khiến hắn hoài nghi mình không có đạo đức.
Hắn cô độc, hắn không muốn có người đứng quá gần mình, cũng không muốn đến gần người khác, chỉ có bóng ảnh kia làm bạn với hắn, giờ đây đã không còn.
Một giáo sự đồng nghiệp đề xuất bảo hắn có thể qua nhà mình ngủ nhờ, hắn tiếp nhận phần hảo ý này, rồi nhận được thông báo điều chuyển của liên minh.
Lúc rời đi, hắn đưa miếng ngọc cho giáo sư kia.
Tai nạn lần trước là một sai lầm đáng ra không nên xuất hiện trong cuộc đời hắn, từ nay về sau, hắn sẽ không phân tâm vì miếng ngọc này nữa.
(EbookTruyen.Net)
“Có lẽ ngay từ đầu đã sai rồi.”
Câu nói này khiến lòng hắn tê rần, Hạng Ngọc Loan duỗi tay bắt lấy Hi Dương.
Người kia quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tựa hồ có kinh ngạc, còn có cả hi vọng thoáng qua.
“Tôi…” Hạng Ngọc Loan cũng không hiểu hành vi của mình, nhạt miệng giải thích, “Tôi cần thời gian để suy nghĩ.”
Tên yêu quái Hi Dương này hắn cảm thấy rất thân thuộc, hơn nữa mỗi một động tác biểu cảm của y đều làm tâm hắn xao động.
Hi Dương cảm nhận được sự giãy dụa của hắn, trong lòng mềm nhũn, tựa hồ đã gặp lại được Tử Khiêm của y.
“Suy nghĩ gì?” Hi Dương nói, “Tử Khiêm, ngươi không cần miễn cưỡng bản thân.”
“Tôi không phải Tử Khiêm.” Hạng Ngọc Loan nói.
“Đúng vậy.” Hi Dương bi thương nói, “Tử Khiêm sẽ không nhìn ta như vậy, cũng sẽ không nghi ta là kẻ xấu.”
Hạng Ngọc Loan: “Tôi không có ý đó.”
Nhan Trăn không nhìn nổi nữa, hai người nói trọng điểm xíu đi được không.
“Vậy, thầy Hạng, thầy có tin kiếp trước mình là chồng của Hi Dương không?”
Hạng Ngọc Loan nhẹ nhàng buông tay Hi Dương ra.
Hi Dương tha thiết nhìn hắn, đầu óc Hạng Ngọc Loan loạn cào cào, không phải buồn bực, không phải phiền phức, chỉ là đầu óc loạn lên thôi, muốn nói “tôi không biết”, mở miệng lại là: “Có tin một chút.”
Nếu không mấy chuyện này giải thích kiểu gì?
Hi Dương nghiêng đầu đi, nhắm hai mắt lại.
“Nếu có thể biết sự tình mấy trăm năm trước thì tốt biết mấy.” Nhan Trăn vẫn hơi sốt ruột, càng hâm mộ năng lực của ông ngoại, “Thế thì cái gì cũng rõ rồi, sao phải phiền toái như bây giờ chứ.”
Đi đường gặp phải ngõ cụt, Nhan Trăn đột nhiên có một suy nghĩ hoang đường: Lẽ nào một phách kia của Hạng Ngọc Loan chính là linh phách trong người Hi Dương? Sự thực là Hi Dương đã giết “Tử Khiêm”, chỉ là y không nhớ thôi?
Ý nghĩ này vụt qua, cậu bèn cấp tốc ném đi.
“Cả hai bình tĩnh chút nhé.” Không đặt hi vọng vào hai người này được, Hạng Ngọc Loan thì trầm tư suốt, Hi Dương thì đang thương tâm, trạng thái của ai cũng không tốt, chỉ có người ngoài Nhan Trăn còn tỉnh táo, “Thầy Hạng, em đưa Hi Dương về đây, chúng ta trao đổi số điện thoại, nếu thầy nghĩ thông suốt rồi thì gọi cho em.”
Hạng Ngọc Loan gật đầu: “Được.”
Nhưng lúc hai ngước bước tới cửa, hắn lại nói: “Có thể đưa tôi miếng ngọc không?”
Hi Dương quay đầu lại, Hạng Ngọc Loan nói: “Tôi cần xác nhận vài thứ.”
Nhan Trăn tiễn Hi Dương về, dọc đường đi y đều trầm mặc, không còn vui vẻ như lúc mới tới.
“Đôi khi ta sẽ nghĩ.” Hi Dương rốt cục lên tiếng, “Nếu lúc đó ta ngăn Tử Khiêm, không cho hắn đi thi, vậy chúng ta có thể ở bên nhau cả đời rồi.”
Nhan Trăn mím môi, không nói lời nào.
“Nhưng ta từng gặp một đạo sĩ, hắn nói với ta, dù chúng ta bên nhau cả đời, Tử Khiêm rồi sẽ chết, sau đó chuyển thế thành một người khác, hoàn toàn quên ta.”
Nhan Trăn nắm chặt tay y.
“Vừa nãy ta nghĩ, có phải ta đã hại chết Tử Khiêm không?”
“Sao đột nhiên lại nói thế?” Sau lưng Nhan Trăn phát lạnh, nghĩ thầm cái ý nghĩ hoang đường của mình đừng có thành thật đấy.
“Đạo sĩ, hắn từng nói ta có phàm căn, Tử Khiêm… không, Hạng Ngọc Loan cũng nói, ta dùng linh thể người phàm để tu luyện, ngoại trừ Tử Khiêm, ta chưa từng ở chung với người phàm nào khác.”
Nhan Trăn nói: “Anh đừng nghĩ bậy.”
“Là ta hại Tử Khiêm sao?” Hi Dương che lỗ tai, ánh mắt hoảng hốt.
“Rốt cuộc là ma vật tìm tới ta, hay ta vốn dĩ là ma vật?”
Nhan Trăn không biết an ủi người khác, chính bản thân cậu cũng đang loạn, chỉ có thể không ngừng nói: “Anh đừng nghĩ linh tinh, chuyện đó làm sao kết luận chắc chắn được.”
Sau khi về, Hi Dương suy yếu về phòng nghỉ ngơi, Nhan Trăn kéo Nhan Vận Lam vào phòng sách, kể lại sự việc cho bà nghe.
“Mẹ thấy sao?” Nhan Trăn nói, “Con sắp điên luôn rồi!”
Nhan Vận Lam nghe mà kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy?”
Nhan Trăn ỉu xìu: “Ừm.”
“Kỳ ghê ta.” Nhan Vận Lam nói, “Lẽ nào đạo hạnh của mẹ không đủ? Mẹ hoàn toàn không thấy trên người Hi Dương có phàm căn.”
Nhan Trăn an ủi: “Chúng ta cũng đâu phải đạo sĩ chuyên nghiệp.”
Hai mẹ con cùng vì vấn đề này mà suy nghĩ rất lâu, Nhan Trăn nói: “Mẹ, con nhớ mẹ từng bảo ông ngoại có thể thấy những chuyện đã qua đúng không?”
Nhan Vận Lam: “Đúng vậy.”
“Vậy, con có một ý nghĩ to gan…”
Nhan Vận Lam có chút lo lắng: “Con nói xem.”
“Năng lực này chỉ dùng được khi còn sống, hay vẫn dùng được khi qua đời…”
Nhan Vận Lam: “…”
“Thằng nhóc thối.” Nhan Vận Lam sợ ngây người, “Cái ý nghĩ đại nghịch bất đạo này mà cũng nghĩ ra được?”
Nhan Trăn lập tức xua tay: “Không không không, con không có ý làm phiền ông ngoại đâu, chỉ đột nhiên nhớ tới hình như còn có phép thỉnh thần…”
Thỉnh thần không phải việc dễ dàng, đặc biệt là thỉnh Âm thần.
Hầu hết đạo sĩ đều không học phép này, bởi vì nó gây tổn thương rất lớn cho cơ thể, hơn nữa còn khó học.
“Đây là một việc cần kỹ thuật.” Nhan Vận Lam nói, “Chúng ta không học được, mẹ không được, con cũng đừng có nghĩ.”
Nhan Trăn cũng thấy ý nghĩ này rất ngây thơ, thở dài nói: “Vậy nghĩ biện pháp khác…”
“Thôi khỏi.” Nhan Vận Lam thần bí cười, “Chúng ta không được, vẫn có cao nhân khác.”
Lý Huyền Tĩnh đang làm bảo vệ cho một nữ minh tinh trên một hải đảo, đây là nhiệm vụ hắn lén nhận.
Thời đại này a, vòng giải trí dễ hút ma quái, nữ minh tinh này bị ma vật quấn lấy, thông qua nhiều con đường mới tìm đến Lý Huyền Tĩnh nhờ giúp đỡ.
Thật không dám giấu, Lý Huyền Tĩnh rất thích nhận nhiệm vụ của mấy kẻ ngốc lắm tiền, trả giá một lúc bèn vui vẻ nhận đơn.
Ma vật quấy nhiễu là một anh quỷ (linh hồn trẻ em), vì oán khí sâu nặng mà bị ma vật phụ thể, Lý Huyền Tĩnh thu thập vô cùng dễ dàng, nên hiện tại cũng tương đương đang được nghỉ phép.
Nữ minh tinh chụp tạp chí trên bờ biển, Lý Huyền Tĩnh liền nằm dưới ô, xoa kem chống nắng, đeo kính râm, uống nước ngọt.
Đang vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, đột nhiên nhận được một cái truyền âm: “Cứu mạng!!!”
Lý Huyền Tĩnh từ khi cùng Nhan Vận Lam hợp tác, dính bẫy “Cậu bé và đàn sói” rất nhiều lần rồi, đương nhiên phải rút kinh nghiệm, chậm rãi mở hình thức nói chuyện phiếm.
Vì vậy Nhan Vận Lam nhận được một tin nhắn: “Cứu mạng!!!!!”
Nhiều hơn của bà hai dấu chấm than!
Nhan Vận Lam lập tức trả lời: “Bà đây không đùa với chú nhé.”
Lý Huyền Tĩnh: “Nếu không khẩn cấp lắm thì khỏi dùng thiên lý truyền âm, chuyển sang WeChat đi?”
Mạng mẽo trên đảo quá lag, Lý Huyền Tĩnh gửi mấy tin mà mãi không được, hắn từ bỏ, tiếp tục thiên lý truyền âm: “Mong là không phải trò đùa gì, chứ nếu phải thì cảm phiền đừng quấy rầy em kiếm tiền nhé Nhan tỷ.”
“Tuyệt đối sẽ khiến chú lưu tâm, thậm chí còn có thể trở thành một trong mười đại kỳ tích của liên minh, mong chú tới đây trợ giúp —— liên quan đến Hạng Ngọc Loan, hắn muốn yêu, nhưng đường tình trắc trở.”
Lý Huyền Tĩnh phun nước ngọt vào người trợ lý bên cạnh.
Trợ lý ngứa mắt hắn đã lâu, rõ chỉ là một tên bảo về mà còn ung dung tự tại hơn cả bà chủ, ảnh hậu còn chiều hắn hết nấc nữa, đúng là tên trai bao! Giờ còn phun nước lên người gã!
“Chị chờ em.” Lý Huyền Tĩnh nói, “Em về ngay đây.”
“Không kiếm tiền nữa?”
“Ôi cha, sao có thể tục khí như vậy.” Lý Huyền Tĩnh cười hì hì, “Tiền tài là vật ngoài thân, sao quan trọng bằng chị Nhan được.”
Nói chung là, Lý Huyền Tĩnh vì một tin đồn kinh thiên động địa, bay về H thị trong một canh giờ.
Nhan Trăn: “…”
Nhan Trăn nói: “Sao Lý sư thúc lại hứng thú với Hạng Ngọc Loan thế?”
Nhan Vận Lam: “Mẹ đã từng nói rồi mà, trong liên minh có rất nhiều người thích Hạng Ngọc Loan, tên nhóc Huyền Tĩnh này gì cũng tốt, nhưng lại không chịu thua kém, trước kia là người theo đuổi số một của Hạng Ngọc Loan, còn giờ là anti fan số một.”
Nhan Trăn: “…”
Tuy cậu đã sớm cảm nhận được gay khí toả từ người Lý Huyền Tình, thế mà hoá ra là gay thật?
“Nam nữ tên đó đều chơi tất, được người liên minh đặt cho một biệt hiệu ‘Hoa tâm linh quỷ’.” Nhan Vận Lam bổ sung.
Nhan Trăn: “…”
Cậu còn nói được gì nữa, chỉ có thể khen một câu vòng này loạn thật.
Lý Huyền Tĩnh vội vã chạy về hóng hớt, nhưng về tới nơi lại phát hiện mình bị mắc bẫy.
“Hả? Muốn em giúp hắn?” Lý Huyền Tĩnh nói, “Với lại, thỉnh Âm thần, còn là thỉnh lão cha bảo thủ của chị, em sợ mình không chịu được…”
Nhan Vận Lam cũng biết hắn sẽ nói vậy: “Chú vẫn luôn ngóng sẽ có người trị được Hạng Ngọc Loan cơ mà? Giờ người đó xuất hiện rồi, có khi sau khi chân tướng rõ ràng, duyên phận giữa họ hoàn toàn đứt đoạn, khiến Hạng Ngọc Loan đau đến không muốn sống đó.”
“Chị Nhan à.” Lý Huyền Tĩnh chân thành nói, “Chị thiếu đạo đức lắm đấy, em thích.”
Nhan Trăn: Này này này, đề tài này đi hơi xa rồi à nha?
Đùa xong, Lý Huyền Tĩnh cuối cùng cũng nghiên túc, thở dài nói: “Có thể thỉnh thần, nhưng em không nắm chắc mười phần.”
Nhan Trăn bảo cậu đã chuẩn bị xong hết đạo cụ rồi, thất bại cũng không sao, nghĩ cách khác là được.
Lý Huyền Tĩnh gật đầu: “Vậy làm thôi.”
Lý Huyền Tĩnh cắm nén nhang vào lư hương, bắt đầu làm pháp.
Thỉnh thần là pháp thuật hắn học lúc trẻ, trước đây thấy rất thú vị, thỉnh thoảng dùng để tiêu khiển.
Có một lần, hắn mời tới một dũng tướng thời xưa, đi khắp đạo trường tìm người quyết đấu, náo loạn một ngày một đêm, cuối cùng bị sư phụ đánh bất tỉnh, trò cười này mới kết thúc.
Sau đó hắn không dám thỉnh thần nữa.
Nhan Trăn và Nhan Vận Lam nín thở, thấy Lý Huyền Tĩnh chậm rãi ngừng động tác, cả người bất động như đã ngủ say, liền biết hắn đã vào trạng thái.
Mãi lúc sau, Lý Huyền Tĩnh mở mắt, nhìn về phía Nhan Trăn, hít hít mũi, vậy mà lại khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...