Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky


Lúc nhà họ Chu hay tin cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.
Từ nhỏ Chu Lộ Văn đã là con ngoan trò giỏi, lớn như vậy còn chưa từng bị ai đánh, chỉ đi thăm bạn bè thôi làm sao lại bị đánh chứ?
Bà Chu nắm chặt điện thoại: "Cậu nói sao? Tiểu Văn làm sao hả?"
Tài xế nói: "Bị đánh, hiện đang ở đồn công an."
Lúc đó anh vừa khóa xe xong quay người lại đã thấy cảnh Chu Lộ Văn bị đánh, vội vàng chạy qua đỡ.
Cùng lúc đó, đám nhóc kia phát điên cùng nhau đè tên đánh Chu Lộ Văn xuống đập.

Lửa giận của bên kia bị khơi lên, ra tay càng ác hơn, nháy mắt hai bên quấn thành một đống, trong lúc hỗn loạn Chu Lộ Văn lại xui xẻo ăn thêm một đấm, sau đó tài xế kịp thời chạy tới che cho cậu ta.
Sau đó có thêm mấy anh shipper nữa tới, hợp sức lại kéo hai bên ra.
Nhưng chuyện tới đây còn chưa xong, vì đồn công an ở ngay bên cạnh, nhận được tin chú cảnh sát lập tức tới nơi, muốn bắt hết bọn họ về.
Đám đàn em phẫn nộ nói: "Bắt họ đi, ăn vụng đồ ăn của khách hàng, mẹ nó không biết xấu hổ."
Mấy anh shipper kia cũng nổi giận: "Tụi bây con mẹ nó ngậm máu phun người, giành đơn không lại tụi tao thì muốn đánh người, nghèo tới điên rồi à!"
Đám đàn em lần đầu gặp phải người mặt dày vô sỉ như vậy, lập tức thấy vừa kinh ngạc vừa tức giận.
"Bậy bạ gì đấy, mấy người mới nghèo tới đi rồi, cái thứ ăn vụng đồ ăn của người ta!"
"Quỷ yêu vô đạo đức, không được chết đàng hoàng, coi chừng sình bụng đó!"
"Cả người đều thối tha!"
"Rác rưởi viết hoa in đậm."
Nhóm shipper nổi giận: "Cha mẹ tụi mày dạy tụi mày như vậy à, lòng dạ độc ác thiệt sự, vốn thấy tụi mày còn nhỏ nên muốn bỏ qua cho tụi mày, tụi mày đánh người cũng thôi đi, giờ còn dám bôi nhọ người khác nữa!?"
"Biến mẹ mày đi, tụi mày mới không được ba mẹ dạy dỗ đó!"
"Đm #$%^&..."
"Trời ^&*()..."
Hai bên lời qua tiếng lại nhanh như nã đạn, trong nháy mắt bắt đầu văn hết phụ khoa vào người nhau.
Một câu "Câm hết cho tôi" của chú cảnh sát còn chưa kịp nói, lão tam đã nổi giận đùng đùng muốn đánh người, bị cảnh sát giữ chặt lại ấn xuống.

Lão tam buộc phải khom lưng, liếc mắt thấy bên kia ở trong tầm với, há mồm cắn phát.
Anh trai kia "áu" một tiếng, trào cả nước mắt.
Mấy chú cảnh sát: "..."
Quần chúng vây xem: "..."
Chu Lộ Văn đang ôm mặt: "..."
Nhị ca hô: "Lão tam cố lên, đừng nới miệng!"
Lão tam thiệt sự nghe lời, bị anh trai kia vừa la áu áu vừa đá hai cái vẫn cắn chặt không buông.
Chú cảnh sát quát to: "...!Câm miệng, không được quậy nữa!"
Bọn họ mặt đen như than tách hai người kia ra, mang hết cả đám về đồn công an.
Tất nhiên tài xế cũng đi theo, nhanh chóng báo tin cho Chu gia.

Bà Chu cúp máy, muốn chạy sang bên đó cùng Chu Lê, đúng lúc cha Chu và Chu Lộ Bác trở về, cả nhà cùng nhau đi qua.
Lúc bọn họ tới nơi thì quản lý khu vực của công ty giao hàng cũng đã tới.
Đám đàn em vẫn đang cãi nhau với mấy anh shipper, Chu Lộ Văn ngồi trên ghế, dùng khăn lông bọc một cây kem lại chườm lên mặt, khi thấy mấy người Chu Lê vào cửa cậu ta liền đứng dậy.
Đám đàn em lập tức ngoan ngoãn lại.
Tụi nó không ngại đánh nhau, cũng không sợ bị người khác mắng, nhưng khi nhìn thấy người nhà họ Chu, nhớ lại người ta vì mình lo liệu đủ thứ, mà tụi nó không những gây chuyện ngay ngày đâu đi làm lại còn không thể bảo vệ được Chu Lộ Văn, đều cảm thấy rất hổ thẹn.
Chu Lê liếc nhìn bọn nó một cái, thấy cả đám ngoan như chim cút liền xem Chu Lộ Văn trước.
Chu Lộ Bác cũng xem vết thương của Chu Lộ Văn, nâng cằm cậu ta lên nhìn mấy lần, thấy khóe miệng cậu ta ứ chút máu thì sắc mặt lập tức lạnh xuống, buông tay ra đi hỏi chuyện xảy ra với đồng chí cảnh sát.
Khí thế của anh thật sự quá mạnh, vừa nhìn đã biết là người không dễ chọc.
Anh shipper ra tay vốn đang định giải thích một câu, nhưng vừa mới nói mấy chữ đã bị ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn qua, không dám mở miệng nữa.
Chu Lộ Bác kiên nhẫn nghe đồng chí cảnh sát kể lại mọi chuyện, nhìn đám đàn em: "Bọn họ ăn vụng đồ à?"
Đám đàn em đồng loạt gật đầu.
Chu Lê nghe thấy thì nhướng mày.
Ngành giao đồ ăn trong thời kỳ vừa mới chớm nở này, các loại quy định đúng là chưa được hoàn thiện, chuyện như vậy ở thế giới cậu cùng đã từng xảy ra, cậu nhớ khi đó còn lên cả bảng tin, xem ra nơi này cũng không khác biệt mấy.
Nhóm shipper không chịu nhận: "Bọn tôi không ăn vụng, là tụi nó giành đơn không lại nên mới ghim trong bụng."
Chu Lộ Bác lãnh đạm hỏi: "Giành đơn nào? Mang thời gian nhận đơn hôm nay của mấy người ra đây rồi chỉ tôi xem thử đi."
Nhóm shipper cãi lại: "...!Tụi nó giành không được đương nhiên sẽ nhận đơn khác, cái này làm sao xem được chứ?"
Chu Lộ Bác: "Vậy các người cứ đưa danh sách nhận đơn của mình ra đi, tôi tìm người tra camera trên mấy con đường đó, thử xem có phải các người lén ăn vụng hay không, một chút là rõ ngay thôi mà."
Đồng chí cảnh sát: "..."
Nhóm shipper: "..."
Đám đàn em: "!!!"
Điện thoại đều ở chỗ cảnh sát, cảnh sát vốn cũng đang muốn làm như vậy, lúc này lại cùng nhóm shipper nghi ngờ nhìn Chu Lộ Bác, muốn biết có phải anh đang lừa người hay không.
Sự thật chứng minh Chu Lộ Bác là người hành động cực kỳ quyết liệt, khi nhận được danh sách đơn hàng liền gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó ngồi xuống yên lặng chờ kết quả.
Quản lý biết được thân phận của anh, vốn định chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, lúc này lại thấy trợ lý đi vào bảo quần chúng vây xem đang rất quan tâm tới chuyện này, không chỉ đăng Weibo mà con mang chuyện "shipper ăn vụng" nói tới tai truyền thông, phóng viên vừa mới gọi điện cho công ty bọn họ.
Chu Lê đang định tâm sự với đám đàn em, lúc đi ngang qua vừa vặn nghe được câu này, xen mồm nói: "Ngành giao hàng này càng ngày càng hot, nếu cứ để chuyện này kéo dài thì sớm muộn gì cũng sẽ có phóng viên vào nằm vùng."
Năm đó ở chỗ cậu tin tức chính vì vậy mới bùng nổ, ung dung nói thêm, "Nếu phóng viên nằm vùng hay được tin này thì khẳng định sẽ nhanh tay khui ra trước."
Mí mắt quản lý giật mạnh một cái, thấy mình không đủ sức giải quyết chuyện này, vội vàng đi tìm ông chủ.
Mấy anh shipper nhìn thái độ của quản lý với những người này, lại thấy thái độ của người đàn ông đáng sợ bên kia vẫn bình tĩnh, tất cả đều biến sắc, có dự cảm không lành.
Bọn họ nghĩ không sai.
Chờ bên công ty hợp khẩn xong thì Chu Lộ Bác bên này cũng vừa nhận được kết quả.
Thật sự vừa hay lúc này đang là giờ cơm, người điều tra liền tra theo mấy đơn hàng gần nhất.

Hiện giờ trong thành phố đều có camera, chắc chắn sẽ có một hai cái quay lại được ít nhiều, quả nhiên bọn họ nhìn thấy có người mở hộp cơm từ một cái camera giám sát.
Bằng chứng bày ra trước mắt, nhóm shipper cuối cùng phải khóc lóc xin lỗi.
Nhưng vô dụng, công ty đã quyết định đuổi việc bọn họ, mà bọn họ đánh nhau trên đường lại phạm phải tội gây rối cùng tụ tập đánh nhau, bị tạm giam 5 ngày, đám đàn em vì là trẻ vị thành niên lại có lý do chính đáng nên chỉ bị dạy dỗ mấy câu rồi về.

Chu Lê dẫn bọn nó đi ra ngoài, hỏi: "Nếu lại gặp chuyện thế này thì phải làm sao?"
Đám đàn em nhỏ giọng trả lời: "Phải...!ít ra phải có file ghi âm hay video rồi giao cho công ty xử lý."
Chu Lê ừ một tiếng, lại hỏi: "Còn muốn làm việc nữa không?"
Đám đàn em chần chừ một lát: "Làm...!tiếp, bây giờ mới là ngày đầu tiên, không thể nửa đường bỏ cuộc được."
"Ưng ca, tụi em biết sai rồi, sau này tụi em sẽ không manh động như vậy nữa."
Chu Lê gật đầu, biết quản lý sẽ lo chuyện tụi nó, liền giao người cho bên kia rồi lên xe rời đi.
Cậu nhìn Chu Lộ Văn một cái: "Cậu không sao chứ?"
Chu Lộ Văn đáp: "Vết thương nhỏ thôi."
Nhưng mà đây là lần đầu tiên cậu ta gặp được loại chuyện này, bỗng dưng có hơi không biết phải làm sao, cũng với không biết nên khóc hay cười, nhưng vẫn nói đỡ mấy câu giúp đám đàn em, "Tuy rằng bọn họ manh động nhưng lại xuất phát từ ý tốt."
Chu Lê không nói gì, cùng cậu ta tới bệnh viện kiểm tra vết thương rồi trở về nhà.
Hiệu quả làm việc của công ty giao cơm rất nhanh, ngay đêm đó đã đăng thông báo.
Bọn họ cảm thấy thay vì bị truyền thông ép hỏi thì chi bằng chủ động đứng ra công bố mọi chuyện trước cho rồi, thành khẩn mà xin lỗi, tỏ vẻ sẽ chấn chỉnh lại nội bộ cũng như hoàn thiện cơ chế hơn nữa.

Còn về phần mấy nhân viên dũng cảm đứng ra kia cũng sẽ thưởng cho mỗi người 1000 đồng tiền mặt, nhưng công ty không đồng ý cách dùng bạo lực giải quyết vấn đề, chỉ một lần này thôi tuyệt đối không được có lần sau.
Thông báo vừa được đăng, công ty lập tức thu được không ít thiện cảm.
Truyền thông địa phương không buông tha cho tin nóng này, liền đi phỏng vấn mấy nhân viên kia.
Lúc Chu Lê biết tin thì đã là sáng hôm sau.
Hôm nay xe của Chu gia và Quý gia đúng lúc gặp nhau ở cửa tiểu khu, Quý Thiếu Yến liền nhắn tin cho Chu Lê, hai bên dừng xe đổi người, Chu Lê cùng Quý Thiếu Yến đi một chiếc, Quý Thiên Dương bị anh mình đạp qua xe Chu Lộ Văn.
Quý Thiếu Yến lại nâng tường gỗ cách âm lên, thầm nghĩ hôm nay không cái cái đầu chó ma quỷ kia nữa, chắc chắn hai người có thể yên ổn ở cạnh nhau.
Lúc này vừa ngẩng đầu lên, thấy Chu Lê đang nhìn điện thoại liền nghiêng người sang: "Đang xem gì vậy?"
Chu Lê đưa điện thoại qua cho hắn xem cùng.
Chỉ thấy trong video là hình ảnh nhị ca đang hùng hồn nói: "Lần sau gặp được chuyện này thì tụi em sẽ quản nữa!"
"Đúng vậy, quá thiếu đạo đức, là người bình thường thì ai nhịn nổi chứ."
"Thân là nhân viên giao hàng, trách nhiệm của bản thân là phải giao đồ tới tay khách hàng một cách nguyên vẹn!"
"Nhưng mà thiệt sự là không nên đánh nhau, hy vọng bạn bè trên mạng không học theo tụi em."
Này còn chưa hết đâu, truyền thông sau khi hỏi thêm mới phát hiện phía sau việc đi giao cơm của bọn nó là cả một câu chuyện.
Bọn nó đều là học sinh cấp 3, không thống nhất được quan điểm về việc "thi đại học hay là tốt nghiệp đi làm ngay" với cha mẹ, vì vậy cha mẹ trong nhà để bọn nó đi làm thử nửa tháng, để bọn nó cảm nhận thử trước một chút cuộc sống của shipper, nên bọn nó mới tới đây làm việc.
Chuyện này nói lên điều gì?
Đây chính là một bài học về chuyện học hành đó nhá!
Lại thêm một chỗ hot! Nhất định phải sắp xếp phỏng vấn thêm cha mẹ bọn nó!
Đám đàn em nói: "Không không, chủ yếu là tụi em có một người anh em tốt, là do anh ấy khuyên cha mẹ tụi em."
"Đúng vậy, không có anh ấy thì tụi em cũng không đứng ở đây được...!Dạ? Không được sự đồng ý của anh ấy thì tạm thời tụi em không thể nói cho mọi người được đâu."

"Dù sao thì anh ấy vẫn luôn là người đứng sau lưng ủng hộ tụi em, mãi là anh em!"
"...!Nghĩ gì ạ, chính là xã hội không màu hồng như trong tưởng tượng, xin khuyên những ai còn đang đi học hãy cố gắng quý trọng nó!"
Chu Lê: "..."
Quý Thiếu Yến: "..."
Tính tới thời điểm này thì video đã có hơn 8 vạn lượt xem.
Đa số bình luận đều đang khen bọn nó, nói bọn nó là thiếu niên dũng cảm, còn có Weibo official của công ty cũng chen một chân vào, nói nếu sau này bọn nó không đậu đại học thì công ty sẽ đồng ý nhận bọn nó.
Chu Lê trầm mặc nhìn bảy củ tỏi kia, tâm trạng phức tạp mà tắt điện thoại.
Cậu đã tưởng tượng ra trước hình ảnh mấy tấm chiếu mới bị xã hội đạp qua đạp lại, khóc lóc thảm thiết chạy về xin cậu được đi học, kết quả bọn nó đúng là bị đạp thật, nhưng tự dưng lại hot lên, phong cách của bọn nó trong đó cũng không được bình thường.
...Cũng đúng.
Ngay cả chuyện như bán đồ ăn lúc trước tụi nó còn làm ra được, cậu nên sớm nghĩ tới tụi nó làm sao lại chịu đi trên con đường của người thường chứ.
Quý Thiếu Yến liếc cậu một cái: "Cậu đang nghĩ bọn nó được nhiều người khen quá, có khi sẽ yêu luôn công việc giao cơm à?"
Chu Lê: "Dám chừng là thiệt í."
"Lúc đang hot thì đúng là bọn nó sẽ càng nghiêm túc làm việc, thật tâm làm thêm mấy ngày nữa.

Lỡ như thật sự lựa chọn con đường này thì cũng là quyết định của bọn nó," Quý Thiếu Yến nói một câu, gắng sức dịu giọng, "So với nghĩ tới bọn nó, chi bằng cậu nhớ tới tôi đi."
Chu Lê nghe được mùi chua trong giọng hắn, cười một tiếng: "Nhớ cậu làm gì?"
Quý Thiếu Yến đáp: "Tùy cậu thôi."
Chu Lê liền xoay người nhìn hắn, yên lặng.
Quý Thiếu Yến bị cậu nhìn chăm chú như vậy khiến trong lòng hắn hơi nóng lên, dán sát vào hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
Chu Lê: "Đản Đản."
Quý Thiếu Yến: "..."
Chu Lê thấy hắn cười thật đẹp mắt, trước khi hắn kịp mở miệng đã đưa tay ra ôm lấy hắn, thuận thế sờ sờ đầu hắn mấy cái, thầm nghĩ cảm giác hông tốt bằng sờ Đản Đản.
Cậu đang muốn cảm thán một câu liền thấy Quý Thiếu Yến trở tay ôm lại mình, sau đó hơi lùi lại một chút rồi nhìn cậu.
Khoảng cách của hai người cực kỳ gần, hơi thở như đang hòa vào nhau.
Chu Lê chưa kịp nghĩ xong đã cảm giác có gì đó mềm mềm dán lên môi, mang theo hơi thở nồng đậm thuộc về Quý Thiếu Yến, trái tim trong nháy mắt bỗng lỡ mất hai nhịp, nhìn người gần trong gang tấc kia, nhắm mắt lại.
Lúc Quý Thiêu Yến xuống xe, nụ cười cực kỳ xán lạn, cả người từ trong ra ngoài đều đang đắm chìm trong sự sung sướng.
Nhưng người Minh Anh không chú ý tới chuyện này, bởi vì bọn họ phát hiện trên mặt Chu Lộ Văn vậy có vết thương, lập tức ngạc nhiên, thầm nghĩ trò hay của nhà họ Chu cuối cùng cũng mở màn rồi!
"Mấy cậu nói có thể nào là như này hay không," có fan não tàn cảm thấy mình đã nhìn ra sự thật, "Thật ra Chu Lê ở nhà không được đối xử tốt, trước nay không tìm được bạn bè nên mới kéo Quý thiếu về phe mình, có người chống lưng rồi thì lập tức dám đối chọi với Chu Lộ Văn!"
"Đm hợp lý ghê, mấy cái hào môn kia bên ngoài nhìn như êm đẹp, nhưng bên trong không chừng bom đạn ì đùng ấy!"
"Lúc trước Quý thiếu ôm cậu ấy nhìn thế nào cũng thấy là do trong lòng cậu ấy khó chịu, Quý thiếu đang an ủi cậu ấy nhỉ?"
"Bọn họ từng là đồng đội, có khi nào Quý thiếu vì giúp cậu ấy nên mới ký hợp đồng yêu đương không?"
Nhóm fan não tàn thật sự cảm thấy đây là chuyện Quý thiếu sẽ làm, tự cảm động muốn khóc luôn.
Đúng là giáo thảo thần tiên của bọn họ mà, thiệt lương thiện hết chỗ chê!
Sau khi Trịnh Tam hay tin lập tức chạy tới phòng học tìm Chu Lộ Văn.
Chu Lộ Văn có chuyện đi ra ngoài, đúng lúc đụng y ở cửa.

Trịnh Tam nhìn chằm chằm vết bầm trên khóe miệng cậu, hỏi: "Thần kỳ ghê nè nhị thiếu, cậu làm sao lại bị như vậy thế?"
Chu Lộ Văn ngắn gọn nói: "Hôm qua ra ngoài thấy có người đánh nhau, lúc can ngăn bị đánh nhầm."
Cậu ta nghĩ Trịnh Tam tới tìm người khác, nói xong liền lướt qua đối phương đi mất.

Trịnh Tam đứng yên tại chỗ, tiếp tục nhìn chằm chằm cậu ta.
Mấy tên đàn em theo y cũng thấy vết thương của Chu Lộ Văn, bàn luận sôi nổi.
"Cái gì bị đánh nhầm chứ, vậy mà cậu ta cũng nói ra được."
"Là Chu thiếu đánh thật à?"
"Có khi vậy thật, dù sao thì trước kia người ta cũng là giáo bá đó!"
Trịnh Tam không mở miệng, quay người trở về lớp.
Y yên lặng rối rắm hết hai tiết, nể tình hôm qua Chu Lộ Văn giúp mình "giải vây", giờ ra chơi liền rủ Chu Lê đi tới quán trà sữa trong trường, mua ít đồ ăn vặt.
Hai tiết này Chu Lê cũng thấy hơi mất tập trung.
Đây là lần đầu tiên cậu yêu đương, có hơi lạ lẫm cùng không quen thuộc, nhưng hôn môi thật sự là liều thuốc tốt nhất để đột phá quan hệ, hai tiết này trong đầu cậu đều là Quý Thiếu Yến, nghe thấy Trịnh Tam hỏi mình và Chu nhị ở cùng nhau ra sao, liền thuận miệng nói: "Cũng được."
"Cũng được vậy thì vết thương trên mặt cậu ta ở đâu ra?" Trịnh Tam nói, "Nghe anh em khuyên một câu, tuy cậu ta có hơi đáng ghét nhưng không nên dùng tay chân giải quyết vấn đề, cậu coi tôi làm giáo bá nhiều năm như vậy còn chưa từng động tới cậu ta đó biết không? Bởi vì động tay thiệt thân."
Chu Lê ngẩn ra, dở khóc dở cười: "Cái đó không phải tôi đánh mà."
Trịnh Tam cũng ngẩn ra, ngay sau đó đập bàn cái rầm: "Đm, vậy ai đánh?"
Chu Lê cộng thêm đám tay chân đều lập tức cùng nhìn y chăm chú.
"..." Trịnh Tam lại đập bàn thêm phát nữa, kích động nói, "Đánh...!đánh hay lắm! Thật quá tài năng, thay tôi trút được nỗi giận bao năm qua, tôi phải mời người đó ăn bữa cơm!"
Mọi người: "..."
Không mệt hả? Sửa mồm tới tụi này còn thấy sượng trân giùm luôn á.
Chu Lê cười nói: "Được rồi đừng làm bộ nữa, hai người nói sao cũng coi như bạn nối khố, nếu bạn nối khố của tôi bị đánh thì tôi cũng sẽ quan tâm mà."
Trịnh Tam nhẹ lòng trong chớp mắt, vỗ vai cậu cái bốp: "Vẫn là người anh em như cậu hiểu tôi, chuyện này rốt cuộc là như nào?"
Chu Lê đơn giản kể lại chuyện tối qua, cũng nói luôn kết quả, bảo mọi chuyện đều được giải quyết xong cả rồi.
Trịnh Tam thầm nghĩ Chu nhị thật sự không lừa y, cậu ta thật sự đúng xui luôn.
Y đang muốn đánh giá một cái lại nghe thấy tiếng Quý Thiên Dương vọng tới từ sau lưng.
Quý Thiên Dương và bạn cùng lớp tới đây mua đồ uống, nhìn thấy bọn họ liền đi qua chào, mua xong đồ lại ngồi ngay bàn bên cạnh, ném điện thoại lên bàn rồi uống sữa lắc.
Chu Lê quét mắt thấy dây treo điện thoại của gã, xém chút nữa sặc nước trái cây.
Đó là một miếng gỗ được điêu khắc thành hình dạng cánh hoa, ở giữa có một chữ, đúng là dựa theo hình dạng của Trọng Liên mà khắc ra.
Cậu miễn cưỡng căng mặt ra, làm bộ tò mò cầm lên nhìn ngó, hỏi: "Nhìn độc thiệt nha, mua ở đâu vậy?"
Quý Thiên Dương đáp: "Là em tự vẽ rồi tìm người khắc, sáng hôm nay mới giao tới, nếu anh Chu thích thì cứ cầm đi, em về làm thêm cái nữa là được, dù sao cũng không tốn bao nhiêu công sức."
Chu Lê nói: "Không hay đâu, anh cũng không có thói quen đùng dây treo,"
Cậu thả đồ lại chỗ cũ, tùy tiện nói mấy câu với Trịnh Tam, mua thêm ly nước trái cây cho Quý Thiếu Yến rồi đi thẳng lên lầu, chạy vọt vào lớp Quý Thiếu Yến.
Quý Thiếu Yến đang giảng bài cho bạn cùng lớp, thấy cậu bước vào không khỏi ngẩn ra.
Chu Lê đưa nước trái cây cho hắn, nhìn tình hình trước mắt, hỏi: "Bận lắm sao?"
Quý Thiếu Yến dịu dàng nói: "Không gấp, có chuyện gì?"
Chu Lê: "Nhớ cậu, muốn nói chuyện riêng với cậu."
Quý Thiếu Yến: "..."
Quần chúng: "..."
Chu Lê nhìn bạn cùng lớp đang chờ hắn, tha thiết nói: "Bệnh tương tư khó trị khỏi, cho nên các cậu có thể nhường tôi trước được không?"
Bọn họ có thể nói gì đây chớ?
Người hỏi bài đần mặt ra, trơ mắt nhìn Chu Lê mang giáo thảo thần tiên của bọn họ đi mất.
- ------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui