Chu Lê dù là mùa hè cũng không có thói quen dậy muộn, như bình thường sớm đã tỉnh giấc, thấy Quý thiếu gia cũng dậy rồi thì ôm vào trong lòng vuốt vuốt lông, nói tiếng chào buổi sáng rồi rời giường rửa mặt, sau đó ôm hắn ra ngoài đi dạo.
Khi bọn họ trở về cơm nước xong xuôi, cậu mới mang hai cái chén nhỏ của Cẩu đại gia rửa sạch cho vào túi nilon.
Tiền Đa Thụ thứ bảy này không cần tăng ca nữa, thấy cậu dọn đồ thì nghĩ bạn cùng lớp cậu đi du lịch trở về muốn nhận lại chó, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy là chén nhà mình, nếu muốn đem trả chó về cũng không tới mức lấy luôn hai cái chén, liền hỏi: "Con đi làm còn muốn mang nó theo à?"
"Không phải," Chu Lê biết nếu nói thẳng cậu không yên tâm với lão sợ lão sẽ nổ, bịa đại cái cớ: "Tiểu ngũ thích husky, nghe nói hôm nay con phải đi làm thì muốn mượn chơi, lúc con tan làm sẽ rước nó về."
Tiền Đa Thụ nói: "Vậy cũng không cần mang chén theo chứ."
Chu Lê nói: "Tự nhiên đổi chén con sợ nó không chịu ăn cơm."
Sự thật là theo tư liệu trong đầu cậu, dưới quê cho chó ăn đều tùy tiện dùng cái chén mẻ hay đồ vật bỏ đi nào đó, cũng không quan tâm dơ sạch ra sao, nếu thật như vậy sợ rằng Quý thiếu gia sẽ nhịn đói một ngày.
Tiền Đa Thụ cười nhạo: "Cha chưa từng nghe nói chó đổi chén thì không chịu ăn cơm đó."
Chu Lê nói: "Dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì, đề phòng thôi."
Cậu nói xong nhìn đồng hồ một cái, xách túi nilon rồi bế Cẩu đại gia lên, chào Tiền Đa Thụ xong xuống lầu đi thẳng vào siêu thị nhỏ.
Siêu thị nhỏ ở gần chợ nông sản ngoài trời, bên cạnh là trạm xe buýt và một công viên nhỏ mới xây dựng, cậu hẹn tiểu ngũ gặp mặt ở công viên.
Nhà tiểu ngũ ở trong thôn nhưng cách chung cư nhà cậu không xa, chỉ khoảng 10 phút đi bộ, khá là thuận tiện.
Chu Lê vào siêu thị mua chai nước khoáng, cầm trên tay đi vào công viên đã thấy tiểu ngũ tới rồi.
"Ưng ca." Tiểu ngũ nhìn thấy cậu lập tức dụi tắt thuốc lá trên tay, đi lên đón.
Chu Lê thấy trên người nó còn mùi thuốc lá sót lại, khuyên: "Cái này không tốt lành gì, mày thấy anh cũng đã bỏ rồi đấy.
Mày quên Lâm gia lấy nó làm cớ gây khó dễ rồi sao, có lần đầu ắt hẳn sẽ có lần hai."
Tiểu ngũ ngẫm lại thấy đúng là gần đây cậu không hút thuốc nữa, lại nhớ tới chuyện hôm qua, dứt khoát nói: "Dạ được, vậy em cũng bỏ."
Chu Lê giao Cẩu đại gia cho nó, dặn dò: "Trực tiếp cho nó uống nước máy sẽ bị đau bụng, chai nước này mày mang theo cho nó uống đi, đồ ăn thì cứ như hôm qua anh mua, ngày mai anh gửi tiền qua Wechat cho mày."
Tiểu ngũ vội nói không cần, cẩn thận ôm husky, nghiêm túc nhớ kỹ.
"Đưa mày thì mày cứ lấy đi, chờ tới khi mày có thể tự kiếm ra tiền thì nói câu đó cũng không muộn," Chu Lê nói xong nhìn Cẩu đại gia vẫn an tĩnh nãy giờ, thật sự không kìm lòng nổi mà nắm lấy tay đàn em, "Đản Đản nhà anh tạm thời giao cho mày, nhất định phải chăm sóc tốt cho nó, nếu nó có chuyện gì anh cũng không sống nổi nữa."
Tiểu ngũ lần đầu tiên bị Ưng ca dùng ánh mắt thành khẩn đáng thương như vậy nhìn chăm chú, nó cố ép khóe miệng xuống, bảo đảm: "Ưng ca anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt."
Chu lê nói: "Nó từng chịu tổn thương nên có chút tự kỷ, mày chú ý một chút đừng làm gì dọa nó sợ."
Tiểu ngũ nói: "Vâng."
Chu Lê nói: " Nếu nó muốn chạy ra ngoài chơi mày nhất định phải giữ nó lại, miễn cho bị người ta bắt đi bán mất."
Tiểu ngũ nói: "Vâng."
Chu Lê nói: "Nếu nó nằm bất động tự ngẫm cẩu sinh thì không cần quấy rầy làm gì, cứ để nó trong góc yên lặng ngắm mùa đông xa xăm là được."
Tiểu ngũ nói: "...vâng"
Chu Lê nghĩ nghĩ, thấy cái gì cần dặn đều đã dặn xong, cuối cùng vuốt lông Cẩu đại gia một lát rồi đi tới trạm xe buýt.
Tiểu ngũ rảnh rỗi không có chuyện làm, thấy Ưng ca không nỡ như vậy thì cùng cậu đi tới trạm xe, nhìn cậu lên xe xong sẽ về nhà.
Chu Lê vui quá chừng lập tức giành ôm Cẩu đại gia thêm một chút.
Khứu giác của chó quá nhạy nên lúc Quý Thiếu Yến bị tiểu ngũ ôm, trong mũi chỉ toàn ngửi được mùi thuốc lá, nồng tới khó chịu.
Lúc này được hơi thở quen thuộc vây quanh khiến hắn không nhịn được hít sâu hai hơi, lần đầu tiên nhận ra cái ôm của ngốc bạch ngọt lại thoải mái tới vậy.
Chu Lê không hiểu được cảm giác của hắn, cứ theo thói quen mà vuốt vuốt lông hắn, thẳng tới lúc xe vào trạm mới đưa hắn cho tiểu ngũ, vừa đi vừa lưu luyến quay đầu lại.
Khu thương mại mở cửa lúc 10 giờ, Chu Lê tới lúc 9 giờ rưỡi theo lời chị Tần để làm quen xung quanh và thay đồng phục.
Chờ cậu thay xong quần áo đi ra thì Đào San San cùng Tống Oanh Thời cũng đã tới rồi.
Hai người ăn sáng bên cạnh xong thì dắt tay nhau đi đến, ngẩng đầu lên liền thấy có người đang lau chùi tủ thủy tinh.
Đào San San lập tức kích động nắm chặt tay bạn thân, nhỏ giọng nói: "Nhìn kìa, chính là cậu ấy đó!"
Tống Oanh Thời nhìn sang bên đó.
Chu Lê qua lớp kính đã nhìn thấy hai cô, cười tủm tỉm xoay người lại, làm ra vẻ ngạc nhiên.
Tống Oanh Thời trợn mắt: "Là cậu sao!?"
Chu Lê giả bộ y như thật: "Là cậu à?"
Đào San San hết nhìn người này lại nhìn người kia, lòng hiếu kỳ tràn bờ, ánh sáng của sự hóng hớt bắn chíu chíu: "Các cậu quen nhau sao?"
Chu Lê sờ sờ mũi: "Ừm, trước đây từng chọc giận cậu ấy."
Đào San San càng tò mò: "Vì sao vậy?"
Chu Lê ngượng ngùng nói: "Thì...!là cùng bạn bè cá cược thua nên muốn xin số cậu ấy, rất nhiều lần như vậy, cậu hiểu không."
Đào San San "à" chữ aaaaa kéo dài, nhưng không đợi cô đánh giá Chu Lê đã cắt ngang: "Không, tôi cùng cậu ấy còn không thể tính là bạn bè, không phải như cậu nghĩ đâu, đừng nói lung tung, với con gái thật không hay đâu."
Tống Oanh Thời hơi ngạc nhiên nhìn cậu.
Đào San San nghe cậu nói xong cũng dừng lại, mắt đảo tới đảo lui giữa hai người, nói: "Vậy các cậu cũng coi như là không đánh không quen nhỉ, sau này đều là đồng nghiệp rồi, chuyện cũ cho qua đi."
Tống Oanh Thời nhỏ tiếng hừ một cái.
Chu Lê hiểu đây là do lúc nguyên chủ theo đuổi cô không hề giữ mồm giữ miệng, đùa giỡn quá trớn vài lần, không chấp mà cười cười với hai cô rồi tiếp tục lau kính.
Đào San San nhìn bạn thân mang theo một chút tò mò tự ngẫm.
Tống Oanh Thời làm như không nhìn thấy, không quay đầu đi vào phòng thay đồ.
Đào San San thấy vậy cũng không hỏi nữa, theo cô đi thay quần áo.
Rất nhanh đã tới giờ mở cửa của khu thương mại, khách hàng dần dần đông lên.
Chu Lê xốc lại tinh thần làm việc, trừ khi thật sự cần thiết thì lúc khác sẽ không chủ động nói chuyện với Tống Oanh Thời, cái gì nên làm thì làm.
Sắp tới trưa thấy chị Tần bảo muốn phát tờ rơi liền chủ động nhận việc này, miễn cho con gái như các cô phải ra ngoài phơi nắng, phát xong thì trở về ăn cơm trưa, sau đó tiếp tục đi giới thiệu sản phẩm, vô cùng chuyên nghiệp.
Vẻ ngoài cậu vốn đẹp, khi chất không tồi, miệng lưỡi không chỉ trơn tru mà mắt nhìn người cũng rất chuẩn.
Chỉ trong một ngày đã bán được 4 cái máy ảnh.
Chị Tần cười như được mùa tự bỏ tiền túi thưởng thêm cho cậu 50 đồng.
Đào San San nhìn tới hai mắt phát sáng, lúc tan ca còn ôm tim nói: "Cậu ta đẹp trai quá chừng luôn á, hơn nữa nhìn là biết được nuôi dạy rất tốt, giống nhưng những người cùng trường với tụi mình vậy, cậu ta thật sự không có ý gì với cậu sao?"
Tống Oanh Thời nói: "Không có."
Đào San San nói: "Thật luôn?"
"Thật mà," Tống Oanh Thời liếc cô một cái, "Muốn theo đuổi cậu ta sao?"
"Không dám đâu," Đào San San ngại ngùng xoắn xoắn tay, "Làm một đứa mê trai tớ cứ đứng cạnh ngắm cậu ấy trước là được, dù sao Wechat của cậu ấy tớ cũng có rồi."
Tống Oanh Thời cạn lời, thay quần áo xong thì đi ra ngoài.
Chu Lê kiên nhẫn chờ hai cô thay xong thì mới vào thay, ra cửa cùng Tống Oanh Thời sóng vai đi tới trạm xe.
Bọn họ ở cùng một khu nên đi cùng chuyến xe bus, buổi chiều đã hẹn nhau cùng về.
Tống Oanh Thời vừa đi vừa đánh giá cậu, thấy mình rơi vào mơ hồ luôn rồi.
Thời gian một ngày trời cũng đủ để cô quan sát và đưa ra đánh giá, người trước mắt tựa như thay đổi một linh hồn khác vậy, cùng tên khốn cô biết lúc trước cơ bản không phải một người.
Chu Lê cũng nhận thấy ánh mắt của cô, bình tĩnh để yên cho cô đánh giá.
Tống Oanh Thời là người tâm địa thiện lương nhưng không yếu đuối ngốc nghếch, hơn nữa bàn tay vàng tác giả cho cô chính là khả năng mẫn cảm với cảm xúc của người khác, trong nguyên tác cô luôn có thể nhìn ra tâm tình dưới vẻ ngoài ôn nhu của Quý Thiếu Yến, vì vậy còn tiện thể phát một đống cơm tró.
Nên cậu mới nói cọ hảo cảm của cô thật ra rất dễ, phương pháp tốt nhất là cho cô tự mình cảm nhận lấy, nếu cô có thể chủ động hỏi thì càng hay.
Chắc thần may mắn cũng độ nên vừa nghĩ tới đây đã nghe Tống Oanh Thời nói: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
Chu Lê cười nói: "Sự thật nghe hơi ảo, nói ra không biết cậu tin không nữa?"
Tống Oanh Thời nói: "Phải nói mới biết được chứ."
Chu Lê cúi đầu nhìn nhìn bản thân mình, chỉ cho cô thấy một vết sẹo trên tay mình, sau đó lại vén vạt áo lên để lộ ra mấy vết sẹo trên hông và eo.
Tống Oanh Thời không hiểu mô tê gì hết: "Gì vậy?"
Chu Lê buông vạt áo xuống, nói: "Cha tôi có khuynh hướng bạo lực, thường xuyên đánh tôi, đây đều là do ông ấy đánh."
Tống Oanh Thời ngẩn người: "Ôi?"
Chu Lê nói: "Sống trong hoàn cảnh như vậy lâu ngày tính cách tôi cũng chịu ảnh hưởng, không học vấn không nghề nghiệp, có chuyện chỉ biết động tay động chân, mấy lần trước cậu gặp là nhân cách kia của tôi, còn tôi là nhân cách thứ hai, tôi tên Chu Lê."
Tống Oanh Thời trợn mắt: "- - sao?!"
Chu Lê cười nói: "Nghe ảo quá đúng không?"
Đúng là ảo thiệt.
Nhưng Tống Oanh Thời nhìn thấy sự thay đổi hiện tại lại không thể không tin, hỏi: "Vậy nhân cách kia của cậu còn trở lại không?"
"Cũng có thể, tôi cũng không dám chắc nữa," Chu Lê nghiêm túc nhìn cô, "Nếu lần tới cậu gặp là gã thì nhớ trốn đi xa một chút, gã thật sự có ý xấu với cậu, gã ta ra sao...!cậu hiểu mà."
Tống Oanh Thời lần đầu tiên đụng phải tình huống như này, thấy cậu vẻ mặt đứng đắn căn dặn cô phải tránh xa mình ra, lại còn mắng chính nhân cách khác của bản thân làm cô đột nhiên không nhịn được cười: "Được, tôi hiểu rồi."
Chu Lê thấy vậy thì biết hảo cảm đã cọ được rồi.
Cậu nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng: "Tôi mang husky gửi bạn chăm hộ, tan ca đi đón nó, cậu muốn đi cùng không, tôi đem nó cho cậu ôm một lát xem như thay nhân cách kia bồi thường nhé."
Tống Oanh Thời hai mắt phát sáng ngay và luôn: "Được chứ!"
Hai người ngồi xe về trấn Tương Mãn, đi thẳng tới công viên nhỏ.
Chu Lê lúc ngồi trên xe đã nhắn tin cho tiểu ngũ, khi bọn họ tới nơi cũng vừa thấy tiểu ngũ ôm husky đi tới.
Cậu vọt sang ôm Cẩu đại gia vuốt vuốt lông: "Đản Đản, tao về rồi nè."
Quý Thiếu Yến nhìn thoáng qua ngốc bạch ngọt.
Hắn cả ngày nay đều không vui nổi.
Hoàn cảnh xe lạ, không khí xa lạ.
Tiểu ngũ để một bộ quần áo cũ trong thùng, còn mang theo mùi mốc, đứa con nít quỷ nhà hàng xóm chạy qua nắm lỗ tai hắn những ba lần, còn dùng chân đá hắn, tuy rằng rất nhanh đã bị tiểu ngũ cản lại nhưng để hắn ở chỗ kia nằm bò một này, hắn vẫn cảm thấy thời gian trôi qua cực kỳ lâu.
Giờ phút này được hơi thở quen thuộc vây quanh, còn được trấn an vuốt vuốt lông, cảm xúc của hắn không nhịn được thả lỏng, vừa định ngửi thêm vài cái thì thân thể đột nhiên bị nhấc lên.
Quý Thiếu Yến:?
Ngay sau đó ngốc bạch ngọt đưa hắn ra phía trước, thân thể tức thì rơi vào một vòng tay xa lạ.
Tống Oanh Thời ôm được husky, vui thích nói: "A, dễ cưng quá trời luôn!"
Quý Thiếu Yến: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...