Edit: Mimi, DLinh - Beta: Chi
****
Không lâu sau, Hàm Sênh tỉnh lại. Lúc này, trời đã gần sáng. Trạm Trinh mới đi luyện đao về, đang ngồi uống nước trong một chiếc bình nhỏ ở đối diện.
Người nọ ngửa đầu, yết hầu chuyển động theo động tác nuốt. Hàm Sênh ngắm nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức dịu dàng, trong lòng bỗng dâng đầy thỏa mãn.
Thoáng thấy Hàm Sênh vén màn giường lên, Trạm Trinh đặt bình xuống, lau miệng, bước tới: "Tỉnh rồi à?"
Mái tóc dài rối tung của Hàm Sênh phối với diện mạo đẹp đẽ khó ai bì được, trông vừa mềm yếu lại vừa hết sức dịu dàng. Hắn gật đầu: "Tối qua ngươi mất ngủ phải không?"
"Ừ." Trạm Trinh nói: "Thỉnh thoảng không ngủ cũng không sao."
"Tang lễ của Thái hậu... nhất định sẽ có nhiều việc phải làm, ngươi nên ngủ một lát đi."
"Không ngủ được." Trạm Trinh ngồi xuống giường, vươn tay ôm lấy Hàm Sênh. Người kia ngoan ngoãn rúc vào ngực hắn.
Trạm Trinh thích dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của Hàm Sênh, thích ôm hắn bằng một tư thế đầy chiếm hữu. Bản thân Hàm Sênh cũng không khó chịu với động tác này, nên Trạm Trinh mới có cảm giác Hàm Sênh rất giống một khuê nữ yểu điệu.
Dù rõ ràng lúc mới gặp, hắn cũng phải ăn không ít hành của đối phương.
"Sao vậy?" Hàm Sênh hỏi: "Có chuyện muốn nói à?"
"Lời ngươi nói hôm qua, cô gia đã suy nghĩ rất lâu."
"Rồi sao?"
"Cô gia thấy ngươi nói cũng đúng, nhưng vẫn muốn làm rõ vài chuyện. Cô gia có được vị trí Thái tử là nhờ bản lĩnh của mình, chứ không dựa vào sự sủng ái của Phụ hoàng."
Vẻ mặt Trạm Trinh vô cùng nghiêm túc: "Cô gia không kém cỏi như ngươi nói."
"Đương nhiên." Giọng điệu của Hàm Sênh mềm mại hẳn đi. Hắn sờ cằm người kia, nói: "Hôm qua ta quá nóng giận, ngươi nghĩ lại xem, có phải những gì ngươi nói hôm qua rất quá đáng không? Ban đầu ta vẫn rất ôn tồn, là do ngươi muốn ta hoàn toàn ỷ lại ngươi. Ngươi cậy ta gả cho ngươi, coi ta như tiểu nương tử chỉ biết nũng nịu. Ta là tiểu nương tử thật sao? Dù không nói ra ngoài miệng, nhưng ta vẫn là nam tử. Ngươi tưởng tượng đi, nếu ta coi ngươi là nữ tử, ngươi có nổi giận không?"
Trạm Trinh nhíu mày: "Ngươi thật sự nũng nịu đấy thôi."
Hàm Sênh nghẹn một cục tức ngay giữa ngực, nhưng vẫn cười, nói: "Đúng, ngươi nói gì cũng đúng, được rồi, ngươi đi bận chuyện của ngươi đi."
Gần đây hắn cảm thấy tính tình của mình không tốt lắm. Hôm qua thật vất vả mới nói chuyện rõ ràng, hắn không muốn tiếp tục dây dưa với tên ruột ngựa này nữa.
Lúc thân phận chưa bại lộ, hắn mềm Trạm Trinh mới chịu mềm. Người này cứ luôn chờ hắn khóc mới chịu lùi bước. Sau khi thân phận bại lộ, Hàm Sênh không thích khóc lóc nữa, nhưng Trạm Trinh đã quen thói rồi, cứ chờ Hàm Sênh nổi giận mới biết ngẫm lại bản thân.
Nhưng thật ra Hàm Sênh không thích cáu giận, nhất là đối với những chuyện lông gà vỏ tỏi cỏn con.
"Cô gia không bận." Hàm Sênh muốn đuổi người, nhưng Trạm Trinh lại không bằng lòng: "Càng nghĩ, cô gia càng thấy ngươi không nên mạo hiểm, cùng lắm thì cô gia giết người rồi báo lên là do ngươi giết."
"Hành động đó thật chẳng khác nào chôn xuống đất một mầm tai họa." Hàm Sênh nhẹ giọng nói: "Ngươi nhường công trạng cho ta, chẳng phải càng khiến người đời chê trách hay sao? Nếu chuyện này truyền ra, nhẹ thì bị nói là ngươi xót ta, muốn kiếm chút danh tiếng cho ta; mà nặng chính là ngươi chẳng màng nguyên tắc, chẳng biết cân nhắc thiệt hơn. Thân phận ta vốn đã mang nhiều khó xử, hôm nay ta có thể thì thầm bên gối đoạt công ngươi, ngày mai ắt sẽ mê hoặc ngươi, chiếm đoạt giang sơn mà ngươi nắm giữ."
Trạm Trinh im lặng một lúc lâu mới nói: "Không phải cô gia không tin ngươi, chỉ là cô gia không tin Tần Dịch. Hiện giờ trong bụng ngươi còn có cốt nhục của cô gia, nếu hắn điên lên, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Ta biết."
"Không phải cô gia tầm nhìn hẹp, suy nghĩ nông, chỉ là..."
"Ta biết, tình cảnh hiện giờ vẫn chưa đến mức ta buộc phải mạo hiểm. Ngươi tin Phụ hoàng ngươi, ta cũng hiểu được. Dù sao hắn cũng thật sự thương ngươi. Nếu không biết hắn là Thiên tử, nhìn vào cách các ngươi đối đãi với nhau, ta còn tưởng hai người chỉ là một cặp phụ tử bình dân." Hàm Sênh suy tư trong chốc lát, lại nói: "Nếu ngươi nói với ta, một ngày nào đó Phụ hoàng ta sẽ phế bỏ danh hiệu Công chúa của ta, ta cũng không tin. Chung quy, nào có chuyện nhi tử đề phòng phụ thân mình chứ?"
"Cô gia cũng biết thân phận của ngươi có nhiều khó xử. Nếu muốn bảo vệ ngươi, nhất định cô gia phải nhanh chóng mạnh lên. Nhưng việc này, cô gia có thể xử lý tốt... Ngươi cho rằng lần giúp ca ca ngươi hồi Lương, cô gia dùng người ở Thượng kinh sao?"
Hàm Sênh nhìn về phía hắn: "Ngươi âm thầm luyện binh?"
"Ngươi đừng nói ra."
Vẻ mặt Trạm Trinh hết sức cảnh giác, hệt như đứa trẻ nói ra bí mật của mình, âm lượng cũng cố ý đè cho nhỏ lại. Hàm Sênh nhịn cười, lại nghe hắn nói: "Cũng không tính là luyện binh. Cô gia dám chắc, nếu cô gia âm mưu phản quốc, Phụ hoàng sẽ ra lệnh giết cô gia. Nuôi quân để tiện hành động mà thôi. Trong Thượng kinh này, dù cô gia có làm gì, Phụ hoàng đều có thể nắm rõ. Mà có một số việc, cô gia lại không tiện cho hắn biết."
Hàm Sênh không hỏi han gì, chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ta đã coi thường ngươi rồi."
Trạm Trinh lộ vẻ đắc ý, nhưng lại nhanh chóng tỏ ra nghiêm túc: "Mẫu hậu cũng không biết việc này, ngươi nhất định không được nói ra."
"Ngươi nghiêm túc đấy hả?"
"Dám coi thường ta à." Trạm Trinh bóp mặt Hàm Sênh, nói: "Giờ ngươi có thể yên tâm dưỡng thai chưa? Cô gia thật sự không muốn ngươi mạo hiểm."
Hàm Sênh suy nghĩ trong chốc lát, đáp: "Mặc kệ ngươi nuôi quân vì lý do gì, nhưng vì ta, ngươi phải nghiêm túc lên. Trạm Trinh, ta không muốn chết. Nếu có thể, ta nhất định sẽ liều mạng để sống sót."
Trạm Trinh run rẩy trong lòng, giọng nói cũng chợt khàn đi: "Được."
Từ trước tới nay, hắn đều nghĩ Hàm Sênh giống hệt một lão nhân chẳng bận tâm gì, yêu ghét buồn vui đều cực kỳ hờ hững. Mãi đến giờ phút này, hắn mới phát hiện, đối phương cũng khát khao được sống, cũng hy vọng ngập lòng, và có lẽ cũng từng có ý định trả thù.
Trạm Trinh ra khỏi cửa.
Mặt trời lên cao, những tia nắng chói chang như mang theo lửa đỏ thiêu đốt không gian.
Hắn cất bước rời đi, một hạ nhân đang quét rác thấy hắn liền khom người hành lễ.
Hàm Sênh không ra khỏi phủ, thi thoảng rời phòng cũng chỉ ngồi nghỉ trước cửa mà thôi. Thái hậu qua đời là quốc tang, toàn bộ rạp hát trong Thượng kinh đều bị cấm hoạt động. Dân chúng sống dưới chân Thiên tử cũng nhạy cảm với những vấn đề chính trị hơn, người kể chuyện, người diễn xiếc, người làm ăn, thậm chí là quan lại đều đồng loạt im hơi lặng tiếng, thực khách ra vào tửu lâu cũng ít bàn tán hơn nhiều. Ngoài những đứa trẻ vô tri còn mải miết vui chơi ra thì toàn bộ kinh thành đều không dám nói cười vui vẻ, sợ bị hoàng thất trách tội.
Thượng kinh giới nghiêm hoàn toàn, binh lính liên tục đi tuần khắp hang cùng ngõ hẻm, đúng chỗ đúng ca, không dám lơ là.
Hàm Sênh mặc y phục trắng trơn, ngồi xe đến trước cửa cung rồi được Như Ý đỡ xuống.
Đèn lồng trong cung đã được đổi sang màu trắng. Cung nữ, thái giám cũng đều mặc áo tang, không được tô son điểm phấn. Đám cung nhân đang bận rộn nhìn thấy Hàm Sênh thì lập tức quỳ ở một bên, rõ ràng đã nặng lễ tiết hơn lúc trước nhiều.
Hàm Sênh tới cung Hoàng hậu trước, nghe nói nàng ở linh đường bèn tranh thủ nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mới vừa thở dốc vừa đi qua.
Còn chưa tới nơi, Hàm Sênh đã thấy vài thái giám khiêng hai người chết ra. Người chết là lớn nhất, thế nên hắn dừng bước, chờ ở một bên.
Đám người đi qua, Hàm Sênh bước vào linh đường. Hoàng hậu đang chuẩn bị làm gì đó, Vinh Quý phi quỳ gối rơi lệ ở một lên, vài Hoàng tử cũng có mặt, có cả hòa thượng đang niệm kinh siêu độ nữa.
"Lại đây." Thấy Hàm Sênh, Hoàng hậu lập tức đi tới, sai người lấy áo tang để hắn thay, còn nói: "Khấu đầu một cái đi, rồi chúng ta hồi cung."
Hàm Sênh ngoan ngoãn làm theo, sau đó lại bị Tân Hoàng hậu kéo ra ngoài. Hắn mở miệng nói: "Những người khác còn đang chịu tang."
"Phải thay nhau, đâu thể túm tụm hết ở đây được, còn một đống chuyện lớn cần xử lý kìa."
Trên đường, liên tục có người tới tìm Hoàng hậu. Nàng vô cùng kiên nhẫn căn dặn nọ kia. Hàm Sênh chưa từng trải qua những việc thế này, chỉ biết âm thầm quan sát rồi ghi nhớ trong lòng.
Trở về cung, Hàm Sênh lập tức xụi lơ trên ghế, thở hổn hển nói: "Lúc đến linh đường, nhi thần trông thấy hai người bị khiêng ra ngoài."
"Hai tiểu cung nữ, có lẽ mới vào cung đầu năm nay, còn chưa hiểu chuyện. Có người mách với Vinh phi chuyện bọn chúng cười đùa, kết quả bị nàng ta ra lệnh đánh chết, coi như bồi táng cùng Thái hậu."
Hoàng hậu uống một ngụm nước, thấy Hàm Sênh không nói gì, bật cười: "Sợ à? Đây cũng không phải chuyện lớn gì, trong cung xưa nay vẫn đầy gió tanh mưa máu. Chờ khi Trạm Trinh đăng cơ, ngươi sẽ biết."
Như Ý giúp Hàm Sênh lau mồ hôi vã ra vì đi đường vất vả. Hoàng hậu lại bảo: "Người đến vừa đúng lúc, thuốc dưỡng thai đã sắc xong rồi, uống luôn đi, ta đỡ mất công mang tới phủ."
"Đa tạ Mẫu hậu."
"Hôm nay đi bộ vào cung à? Đã qua mấy ngày rồi, nặng nề lễ tiết nữa cũng không hợp lý. Cơ thể ngươi lại yếu như vậy, hơn nữa còn đang mang thai, lát nữa Bổn cung sẽ nói với Bệ hạ, ngươi đừng chạy tới chạy lui làm gì, dù sao cũng có nhiều người rồi, thiếu một mình ngươi cũng không có vấn đề gì."
"Điện hạ cũng bận rộn, nếu ta không đến, sợ rằng sẽ có người nói Thái tử không hiểu tôn ti trật tự lễ nghĩa."
"Có Bổn cung ở đây, ngươi tới hay không đều không thành vấn đề. Thái hậu là chuyện của đời bọn ta, không liên quan đến đám tiểu bối các ngươi. Có điều, hôm đưa tang chắc chắn Trạm Trinh sẽ đi theo, một mình ngươi ở nhà được chứ?"
"Nhi thần không cần đi sao?"
"Hôm ấy không thể đi xe ngựa, ngay cả Bệ hạ cũng tự đi bộ tới hoàng lăng, ngươi khó mà chịu được."
"Nhưng..."
"Không cần nhưng, uống thuốc rồi về đi, mấy ngày này trong cung chướng khí mù mịt, âm khí bủa vây, đừng để tiểu tôn tử của Bổn cung bị ảnh hưởng."
Đợi Hàm Sênh uống thuốc và nghỉ ngơi xong, Hoàng hậu gọi kiệu đến, Hàm Sênh vội vàng từ chối: "Như vậy không ổn, ta nghỉ ngơi một lát rồi tự về."
"Ngươi đã mệt đến vậy rồi. Hay thế này đi, ngươi ngủ ở đây một lát, chờ Trạm Trinh tới cõng ngươi về."
Hoàng hậu bận bịu, sắp xếp xong xuôi liền vội vã ra ngoài. Hàm Sênh vừa vất vả một trận nên có phần mệt mỏi, bèn nằm xuống ghế ngủ.
Tới gần giờ cơm trưa, quả nhiên Trạm Trinh đã tới. Hoàng hậu đang ngồi bên bàn tính, thấy hắn bèn nói: "Ngươi ăn qua một chút rồi bế Hàm Sênh về đi, để nàng về phủ ăn thì tốt hơn, người yếu như vậy, phải cẩn thận giữ gìn."
"Về đến phủ nhi thần sẽ ăn cùng hắn."
"Mấy ngày này ngươi đừng ăn uống ngon lành, miệng đầy dầu mỡ như vậy, để người khác nhìn thấy lại có cớ nói ngươi bất hiếu." Hoàng hậu vừa nói xong, cung nữ đã mang đồ ăn lên. Nàng lập tức đứng dậy, rời khỏi bàn tính, nói: "Lại đây, ăn cùng Mẫu hậu một lát."
Trạm Trinh nhíu mày, không tình nguyện đi tới, nhét rau xanh vào miệng, nuốt xuống rồi than thở: "Nhạt như nước ốc."
"Tiểu tử ngươi." Hoàng hậu thở dài: "Ngụy Hoàng hậu thật đúng là có phúc, sinh được một nữ nhi như hoa như ngọc, tính tình lại tốt đến vậy. Ngươi có tin nếu để Hàm Sênh ngồi xuống ăn cùng Bổn cung, nàng chắc chắn sẽ không kêu than lấy một lời không?"
"Đâu ra mà tốt tính chứ?" Trạm Trinh nói: "Gần đây hắn xấu tính lắm."
"Ta quên không dặn ngươi điều này, ai trong thời gian mang thai cũng đều vui giận khó lường. Khi Bổn cung mang thai ngươi, Phụ hoàng ngươi cũng không dám tới đâu."
"Mẫu hậu nói quá."
Tân Hoàng hậu chưa kịp nói gì, ngoài cửa đã vang lên tiếng nói: "Không hề nói quá chút nào."
Tấn đế bước vào, sai người lấy thêm bát đũa, tiện thể gia nhập cuộc trò chuyện: "Ngươi không biết đấy thôi, năm đó, nếu nàng ấy muốn ăn cái gì, nhất định phải lập tức ăn bằng được thứ đó. Trẫm nhớ có một lần Hoàng hậu nhất quyết đòi đi ăn bánh quẩy, Trẫm đành cùng nàng ấy ra ngoài. Ngươi đoán xem chuyện gì đã xảy ra?"
Trạm Trinh lấy khăn lau miệng, cẩn thận hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chiếc bánh quẩy dài như vậy." Tấn đế khua tay minh họa: "Trẫm muốn ăn từ đầu này, nàng ấy lại cứ nhất quyết bắt Trẫm ăn từ đầu kia, ngươi có thấy ai ăn bánh quẩy còn phân biệt đầu nào trước đầu nào sau không?"
Trạm Trinh: "..."
Hoàng hậu gắp đồ ăn cho Tấn đế: "Có thể quên chuyện này đi được không?"
"Còn nữa, lúc ấy trong cung Mẫu hậu ngươi có một chiếc cốc nhỏ khắc hoa, hoa văn được khắc tới tận viền cốc. Nàng ấy nhất quyết không cho Trẫm chạm môi vào chỗ đóa hoa đó. Trẫm nói vậy nàng đổi cốc khác cho Trẫm, nàng ấy lại nói chiếc cốc này có ý nghĩa. Tóm lại, Trẫm uống ngụm nước thôi đã đủ sai rồi."
"Đúng là cố tình gây sự." Trạm Trinh nhìn về phía Hoàng hậu, nàng lại liếc mắt nhìn Tấn đế, nói với Trạm Trinh: "Hắn cắt câu lấy nghĩa, chuyện này có nguyên nhân cả..."
Hàm Sênh đã tỉnh, hắn nằm phòng trong nghe ba người bên ngoài nói chuyện, khẽ kéo chăn trên người.
Chẳng biết bao lâu sau, Tấn đế có việc, vội vàng rời đi. Hàm Sênh nghe thấy Trạm Trinh nói: "Ta đi gọi hắn."
"Gọi cái gì chứ? Tự hắn dậy được."
Tiếng bước chân vang lên lại chợt biến mất, hình như Hoàng hậu đã kéo người kia lại. Nàng khẽ thì thầm gì đó. Kế tiếp, Trạm Trinh đột nhiên trầm giọng: "Sau này không thể sinh hoạt phu thê?"
"Bảy tháng, thoáng cái là qua." Hoàng hậu dỗ dành: "Lúc Hàm Sênh mang thai ngươi phải săn sóc một chút, đã sắp thành phụ thân rồi, biết chưa?"
Lại một lát sau, Trạm Trinh đi đến. Hàm Sênh nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn cau mày, cực kỳ giống một con chó nhỏ mất đi lạc thú cuộc đời.
Hàm Sênh duỗi tay, chó nhỏ bước tới, ngồi xổm xuống gục đầu lên đầu gối hắn, không vui nói: "Chúng ta mới vui vẻ được bao lâu, đứa nhỏ đến cũng thật là sớm."
"Còn không phải nhờ công của ngươi à?"
"Thì phải." Trạm Trinh hơi cong khóe miệng nhưng rồi lại lập tức hạ xuống, càng tỏ vẻ không vui: "Nhưng cô gia mạnh mẽ dồi dào như sóng cuộn biển gầm thế này, nếu nhịn bảy tháng, sợ là nghẹn đến hỏng luôn."
Hắn mong Hàm Sênh sẽ tán thành ý kiến của mình, bằng lòng phối hợp với mình một chút. Dù sao phu thê ở bên nhau, bánh vẽ cũng phải có chứ, ít nhiều cũng nên cho người ta vài phần hy vọng, đúng không?
Hàm Sênh nhìn Trạm Trinh, dứt khoát đẩy đầu đối phương ra, thấy hắn lại rúc trở về, liền nói: "Từ nay về sau, thưởng cho ngươi mặt tường sát cạnh tiểu tháp bên kia làm nha hoàn thông phòng đấy."
Trạm Trinh thấy lòng nguội lạnh. Im lặng trong chốc lát, hắn nói: "Ngươi thay đổi rồi. Ngươi đã trở nên thô lỗ."
"Ta nhập gia tùy tục mà thôi.". ngôn tình tổng tài
- --
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lược Lược: Ngươi đừng học theo Mẫu hậu ta.
Hoàng hậu:???
Sênh Sênh: Bảo_bảo_ngây_thơ_vô_tội.jpg
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...