Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Hàm Sênh tự về phòng trước.
Như Ý cảm thấy không thể hiểu được suy nghĩ trong đầu hắn, vừa cầm đèn lồng, vừa nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ không để ý tới Công chúa là chuyện tốt, sao Công chúa còn tự tìm tới?"
Hàm Sênh chỉ cười không đáp.
Trạm Trinh tự kỉ cần an ủi, nhưng lại không thể nhắm vào việc kia để vỗ về. Nói cho cùng, giờ Thái tử Điện hạ đang mất mặt, chí khí cũng tụt xuống theo. Đương nhiên tình trạng này chỉ là tạm thời, động viên một thời gian tất sẽ dễ dàng vượt qua.
Lúc trước, mỗi lần nhìn thấy Hàm Sênh, Trạm Trinh đều nghĩ đến chuyện kia, ăn không được càng chẳng chịu bỏ qua, ngược lại còn coi sự từ chối của đối phương là lạc thú. Dù sao hắn cũng rất ngông, chắc chắn sẽ không chấp nhận nhu cầu tâm lý của Hàm Sênh.
Nhưng dù có cho rằng Hàm Sênh đơn thuần đến đâu đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ lo bị người nọ chê cười. Giờ Hàm Sênh chủ động ra mặt giảm bớt xấu hổ, trấn an linh hồn đầy đau thương của Thái tử Điện hạ, sau này nếu Hàm Sênh có chút nhu cầu, tóm lại sẽ không đến mức bị phớt lờ như trước.
Tuy không có khả năng so bì về sức mạnh, nhưng nếu có thể khiến Trạm Trinh để ý đến mình, vậy thì việc né tránh hành phòng sẽ không giống gây chiến như ban đầu nữa.
Cái dáng vẻ bất chấp tất cả để động phòng của Trạm Trinh, Hàm Sênh thật sự bó tay. Nhưng lúc này, có khi đối phương đã hoảng quá thành tật, nên hắn cũng không cần sợ nữa.
Hàm Sênh đặt lưng nằm xuống không bao lâu, Trạm Trinh đã trở lại.
Thấy hắn chủ động đi về phía tiểu tháp, Hàm Sênh mở to đôi mắt, ngồi dậy, vờ như không phát hiện sự lảng tránh thoáng qua của đối phương, lên tiếng hỏi: "Về rồi sao, có lạnh không?"
"Không lạnh."
Bây giờ, đến việc liếc mắt nhìn về phía giường, Thái tử Điện hạ cũng không có dũng khí. Hắn giả vờ sửa soạn tiểu tháp, nằm xuống, nhắm mắt nói: "Ngủ đi."
Hàm Sênh nằm trên giường, yên lặng nhìn hắn chốc lát rồi mới thấp giọng ho khan, sau đó rón rén xuống giường.
Trạm Trinh đã nhận ra, nhưng không để tâm lắm. Mãi tới khi chăn bị vén lên, hắn mới thình lình mở mắt, vươn tay tóm chặt cổ tay của Hàm Sênh.
Hàm Sênh bị đau khẽ kêu một tiếng. Trạm Trinh buông tay, khàn giọng hỏi: "Sao vậy?"
Hàm Sênh xoa cổ tay, rũ mi, thì thầm: "Hơi lạnh, ta có thể nằm đây không?"
Trạm Trinh dịch người vào trong. Hàm Sênh nằm xuống, sau đó mon men kéo tay người kia. Trạm Trinh không ngăn cản, bị hắn đặt tay dưới đầu, gối lên.
"Thực ra... ta có chuyện... muốn nói với Điện hạ."
Trạm Trinh im lặng.
Hàm Sênh cắn môi, gian nan mở miệng: "Đều nói nữ tử xuất giá tòng phu, phải coi tướng công như trời... Ta biết trong lòng Điện hạ có bất mãn, nhưng với ta, Điện hạ vẫn là một khoảng trời vời vợi. Ta đã là thê tử của ngươi, thuộc về ngươi, sự yêu thương của ngươi có thể quyết định cuộc đời ta. Nếu ngươi thương ta, ta sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời, mà nếu ngươi chán ghét ta, số phận của ta sẽ vô cùng bi thảm."
Trạm Trinh nhíu mày, bị đôi mắt hoe đỏ của đối phương khiến cho cảm xúc rối bời. Hắn thấp giọng hỏi: "Vậy sao ngươi còn không ngoan ngoãn hầu hạ?"
Nam nhân này thật đúng là, đến giờ vẫn không quên nguyên tắc ăn thịt của mình.
Trạm Trinh vừa nói thế, vẻ mặt Hàm Sênh lại càng đáng thương. Thấy đôi mắt hắn ngấn lệ, Trạm Trinh không nhịn được hôn nhẹ một cái, nhẫn nhịn hỏi: "Khóc cái gì?"
"Ta thân mang bệnh nặng, bát tự lại kỳ dị khác người. Sư phụ nói, nếu phá thân trước mười tám tuổi... chắc chắn sẽ chết, không thể nghi ngờ." Dứt lời, Hàm Sênh liếc nhìn Trạm Trinh, lại nghe đối phương hỏi bằng giọng điệu vô cùng kỳ quái: "Dị vậy?"
"Ngươi không tin ta à?" Hàm Sênh nói: "Vậy ngươi nghĩ xem vì sao ta đã sớm đến tuổi cập kê mà phụ mẫu vẫn giấu ở thâm cung, không cho thành gia lập thất? Ngươi cho rằng nhi tử của Tần Thao là đèn cạn dầu hả? Tất cả bọn họ đều từng dâng tấu xin hỏi cưới ta, nhưng đều bị Phụ hoàng gạt bỏ."
Lời này có lý lại có dẫn chứng, Trạm Trinh đã từng nghe nói rồi, chắc chắn không thể hoài nghi nữa. Nói cho cùng, với nhan sắc của Hàm Sênh, hẳn là sẽ có rất rất nhiều người mơ mộng "nàng". Dù phụ mẫu có yêu thương "nàng" đến đâu, cũng tuyệt đối không có chuyện mười bảy tuổi rồi còn chưa thu xếp hôn sự hoặc đưa vài bức họa để "nàng" lựa chọn.
Trạm Trinh nói: "Hai huynh trưởng của Tần Dịch cũng từng hỏi cưới ngươi?"
"Ừm."
"Khi nào?"
"Khoảng... hai, ba năm trước, lúc ta vừa đến tuổi cập kê."
Trạm Trinh không tiếp lời, chỉ là sắc mặt hơi đen đi một chút. Hàm Sênh không hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, nói: "Tóm lại, trước khi ta mười tám tuổi sẽ không tiện lắm, nhưng mà... ta có thể giúp ngươi... giống như hôm qua..."
Trạm Trinh gạt bỏ suy nghĩ miên man trong đầu, thuận đà kéo tay Hàm Sênh, nói bằng giọng điệu chứa đầy ẩn ý: "Công chúa vất vả rồi."
Hiện giờ Trạm Trinh đã tìm lại được khát khao, thoát khỏi giai đoạn tự kỷ thành công. Hắn ôm lấy Hàm Sênh với cảm giác vô cùng mỹ mãn, bị đối phương đẩy ra cũng chẳng hờn giận chút nào.
Thấy vậy, Hàm Sênh liền nói "ta muốn ngủ", sau đó đi thẳng về giường.
Trạm Trinh nằm trên tháp nhìn màn giường khép chặt. Một lúc sau, hắn lại lấy chiếc trâm ngọc cất trong ngực áo ra, chẳng biết nghĩ đến điều gì mà cong cong khóe miệng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày thi đấu xúc cúc trên băng. Hôm ấy Hàm Sênh vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng vì rất muốn đi xem nên hắn vẫn thức dậy từ sáng sớm tinh mơ. Trạm Trinh không ngăn cản hắn, sai người mang xe ngựa tới rồi tự dìu hắn ngồi lên.
Khi Hàm Sênh tới địa điểm tổ chức cuộc thi, quanh hồ băng gần như đã kín chỗ, bách tính sôi nổi chen tới sát lan can, trên mặt băng đã có nhiều thiếu niên ăn mặc gọn gàng xếp hàng trong tâm trạng hân hoan, phấn chấn.
Hôm nay trời trong gió lặng, ngàn dặm không mây, nhưng cái lạnh của tiết đông vẫn khiến người ta khó mà chịu được.
Trạm Trinh rời khỏi lưng ngựa, đích thân đỡ Hàm Sênh xuống xe.
Xa xa giữa đám người đông đúc, một nam nhân mặc đồ đen đang bị giữ chặt cánh tay. Đối phương còn nhỏ giọng nói với hắn: "Thành chủ... chờ một chút."
Tần Dịch siết chặt nắm tay, nhìn chăm chăm vào một chỗ. Hàm Sênh đưa tay cho Trạm Trinh, sau đó bị người nọ ôm eo bế xuống khỏi thùng xe. Ánh mắt lóe ra sự tàn bạo, hắn gằn giọng nói: "Ta nhất định phải băm nát cái tay heo của kẻ kia."
Người bên cạnh thở dài: "Đây là Đại Tấn, tốt nhất chúng ta nên hành sự cẩn thận."
Hàm Sênh được Trạm Trinh đưa lên lầu cao, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Hôm nay ngươi có thi đấu không?"
"Cô gia mà ra sân thì còn gì để xem nữa." Trạm Trinh ngồi cạnh Hàm Sênh, vừa bóc vỏ hạt dưa vừa đáp.
Hàm Sênh nghe thế, hiếu kỳ hỏi: "Vì sao?"
"Vị trí đầu bảng tất nhiên là của cô gia rồi."
Hàm Sênh giả vờ không hiểu: "Chẳng lẽ bọn họ nhường ngươi?"
Trạm Trinh nhìn hắn, bỏ hạt dưa đã bóc vỏ vào chiếc đĩa không ở bên cạnh đối phương: "Không cần khích tướng, hôm nay cô gia sẽ canh ngươi, tuyệt đối không rời nửa bước."
Lần này Hàm Sênh không hiểu thật: "Ngươi canh ta làm gì?"
Trạm Trinh dời mắt, tiếp tục bóc hạt dưa. Hàm Sênh bốc hạt dưa bóc sẵn lên ăn, hoang mang tràn ngập cõi lòng.
Không lâu sau, Hoàng đế Bắc Tấn cũng tới với khí thế vô cùng hoành tráng, dân chúng sôi nổi quỳ rạp xuống. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, một thiếu nữ vội vã chạy vào: "Tẩu tẩu cũng tới à! Vậy mà khi ta hỏi, Hoàng huynh lại nói ngươi không đến."
Hàm Sênh không có gì để nói với nàng. Trạm Trinh ngồi cạnh cũng quay đầu nhìn lại, vừa định lên tiếng, Cao Hiên bỗng chạy tới bẩm báo gì đó. Trạm Trinh biến sắc, nói: "Trạm Nhân, ngoan ngoãn ngồi đây với nàng, cô gia sẽ về ngay."
Dứt lời, hắn nhanh chân bước ra ngoài. Cao Hiên đi theo sau nói: "Tần Dịch thật sự xuất hiện, nhưng không có bất cứ động tĩnh gì, tình hình có vẻ không đúng lắm."
Trạm Trinh giương mắt nhìn về phía lầu cao, nhếch môi nói: "Đã kiểm tra hồ băng chưa?"
"Mấy hôm nay vẫn luôn có người giám sát kỹ càng, băng đông rất dày, hẳn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Bỏ qua đám người đang reo hò nhảy múa cách đó không xa, Trạm Trinh đi thẳng tới đài cao nơi Tấn đế đang ngồi. Giang Khâm đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ trên cao lập tức nhìn sang, Trạm Trinh nhón chân, phi thân lên nóc lầu, nhận lấy chiếc thiên lý vọng (*) trong tay của đối phương, nói: "Thấy hắn ở chỗ nào?"
(*) Là cái ống nhòm thôi quý zị ạ -_-
"Ta vừa thấy Hà Nhĩ Mịch trà trộn trong đám người." Nóc lầu rất lạnh, Giang Khâm xoa xoa ống chân mình, bảo: "Xưa nay hắn và Tần Dịch vẫn luôn như hình với bóng. Nhưng ta nói này, ngươi cảm thấy Tần Dịch tự chạy tới đây là vì Công chúa thật sao? Có phải quá hoang đường rồi không?"
"Trước khi quyết định cưới Công chúa, cô gia đã từng điều tra những người muốn cầu hôn nàng."
Giang Khâm: "..."
Vại giấm này cũng quá chua rồi đấy!
"Cô gia cảm thấy cái chết của Tần Lộ và Tần Hâm không đúng lắm. Tuy ba người bọn hắn không phải do cùng một mẹ sinh ra, song cũng chưa nghe nói có thâm thù đại hận gì. Hai ngày trước, Công chúa mới tiết lộ hai người kia đều từng lần lượt ngỏ ý hỏi cưới nàng. Tần Lộ chết vào ba năm trước, Tần Hâm mới mất mạng cách đây khoảng hai năm, vừa khéo, đều chết sau khi cầu hôn Công chúa không lâu."
Giang Khâm hơi kinh ngạc: "Còn những người cầu thân khác thì sao?"
"Đều không ngoại lệ." Trạm Trinh híp mắt, nói: "Nhưng chuyện này người Đại Lương không dám nói ra, bằng không sẽ khiến Công chúa mang tiếng khắc chết người cầu thân."
"Nhỡ đâu do nàng khắc thật?"
"Vậy vì sao cô gia lại cưới được nàng?"
"Trước khi cưới nàng, ngươi đã biết tất cả những chuyện này?"
"Không." Trạm Trinh nói: "Nhưng lá thư này khiến cô gia nhận định, nàng vô cùng quan trọng với Tần Dịch."
"..."
"Tần Dịch là mầm họa lớn của cô gia, chắc chắn phải nhanh chóng diệt trừ."
"Ngươi không thích nàng?"
"Việc diệt trừ Tần Dịch và yêu thích nàng có xung đột gì với nhau đâu."
Tâm trạng của Giang Khâm bỗng trở nên phức tạp: "... Đúng là hồng nhan họa thủy mà!"
- --
Lời tác giả:
Sênh Sênh: Ngươi mới họa thủy!!!
Lược Lược: Hắn không xứng đâu.
Giang Khâm:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...