Cuối cùng, Yên Lương Thần cũng có thể gắng gượng xuống giường.
Sau khi tỉnh lại cô chỉ biết, nhờ vào sự may mắn của bản thân nên mới nhặt lại được cái mạng này, bởi vì có một nhân viên phòng cháy chữa cháy đã đưa tay đỡ lấy cô trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc. Tuy không hoàn toàn đỡ được cô, nhưng cũng khiến tốc độ rơi xuống khiếp người của cô trở nên chậm hơn, nếu không cô đã chết chắc rồi.
Cũng bởi vậy nên anh nhân viên phòng cháy chữa cháy kia bị gãy hai tay và phải nằm bệnh viện mất mấy ngày. Hôm nay chính là ngày hắn quay lại tái khám.
Yên Lương Thần muốn gặp hắn từ sớm rồi, chỉ là gần đây thân thể quá yếu nên bác sĩ không cho phép cô xuống giường.
Bây giờ lệnh cấm vừa mới được bãi bỏ, Yên Lương Thần liền vội vã muốn đi gặp mặt để nói một câu cảm ơn với người ta.
Đó là một người đàn ông có thân hình cao lớn và khuôn mặt ngăm đen, tầm khoảng ba mươi tuổi, lông mày rậm, đôi mắt sáng như sao, không được tính là đẹp trai nhưng cả người rất có thần thái.
“Cái đó, tôi là Yên Lương Thần. Nghe nói, hôm đó anh cứu tôi.”
“Tôi là Mục Lỗi. Chỉ là một cái nhấc tay thôi, không cần khách sáo.”
Yên Lương Thần nghe thấy lời đó, hắn thật sự không nhận thấy rằng bản thân đã làm được một việc lớn lao biết bao sao? Do đó, hắn càng tỏ ra như vậy thì cô càng kính trọng hắn hơn.
“Có thể đối với anh chỉ là một cái nhấc tay, nhưng đối với tôi mà nói đó là ơn cứu mạng.”
Mục Lỗi không nói tiếp chủ đề mà cô đang nhắc tới nữa, hắn hỏi ngược lại cô: “Sức khỏe của cô sao rồi?”
Yên Lương Thần mím môi mỉm cười, vươn đôi tay ra: “Đã hồi phục khá tốt rồi.”
Mục Lỗi gật đầu.
Bầu không khí đột nhiên yên ắng, chỉ còn lại tiếng bác sĩ nhắc nhở Mục Lỗi một chút về việc tình trạng vết thương của hắn.
Yên Lương Thần cũng không đi theo hắn, cô chỉ lẳng lẳng đứng nhìn, cho tới tận khi hắn kiểm tra xong xuôi, hai cánh tay đều bị bó thuốc và còn bị treo vào cổ nữa.
Hai cánh tay đều không thể dùng, ăn uống vệ sinh đều trở nên khó khăn.
Yên Lương Thần nghĩ ngợi, trong lòng rất áy náy.
“Anh như vậy thì sinh hoạt kiểu gì? Hay là để tôi tìm một người chăm sóc anh nhé! Thật lòng xin lỗi, tôi nên nghĩ tới điều này sớm một chút mới phải.”
“Không cần đâu, qua vài ngày nữa là không sao rồi, chỉ là không được phép nhấc vật nặng mà thôi.”
Sau đó, Yên Lương Thần đi cùng hắn ra khỏi bệnh viện. Vốn muốn nói thêm vài câu, cũng muốn hít chút không khí trong lành, cô nằm trong phòng bệnh lâu như vậy, sắp ngột ngạt tới phát điên rồi.
“Vậy tôi đi trước đây.” Có thể thấy rõ Mục Lỗi là một người không thích nói chuyện, lại càng không phải là người biết chung sống với phụ nữ.
“Được.”
Hắn đi hai bước thì đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm đầy kiên định.
“Tự sát là hành vi ngu xuẩn nhất, sau này đừng kích động như vậy.”
Nói xong, hắn lại nhíu mày, dường như cảm nhận được bản thân mình vừa dùng từ không thỏa đáng.
Trái tim Yên Lương Thần giống như vừa được nhen nhóm lên một ngọn lửa vậy, ấm áp vô cùng, sống mũi cũng trở nên cay xè.
“Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
Yên Lương Thần nhìn theo bóng dáng cao ráo của hắn cho đến khi biến mất hoàn toàn thì mới rẽ trái đi vào bãi cỏ ở cạnh bệnh viện, tìm một cái băng đá rồi ngồi xuống.
Ngồi trên cỏ, nhìn về phía đối diện, vừa hay nó là một tòa lầu có cửa hàng tổng hợp.
Trên mặt tường của tòa lầu có treo một màn hình LCD cực lớn, lúc này trên màn hình đang phát đủ loại quảng cáo.
Yên Lương Thần đột nhiên nhớ tới hôn lễ của Hạ Viễn Hàng và Nhan Lạc Tuyết, tim cô lại bắt đầu đau đớn rỉ máu.
Đang lúc hoảng hốt thì đột nhiên có một cậu bé trẻ tuổi đi tới, nó đặt mông ngồi xuống, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Yên Lương Thần lắng tai nghe ngóng một chút thì phát hiện cái nó đang xem tin tức. Lúc cô định đứng dậy rời đi thì đột nhiên lại khựng lại, cúi người nhìn về phía điện thoại di động của nó.
Thứ tin tức này nói về chính là cục diện song phương của nhà họ Nhan và Hạ Viễn Hàng, nội dung chủ yếu liên quan đến tất cả những hoàn cảnh khó khăn mà Hạ Viễn Hàng gặp phải.
“… Đối mặt với sự truy đuổi và công kích mạnh mẽ của tập đoàn Nhan Thị, tập đoàn Viễn Hàng có thể đương đầu được không? Chúng tôi cũng đang mỏi mắt mong chờ.”
Tin tức đã được đổi sang nội dung khác nhưng Yên Lương Thần vẫn ngây ngốc chưa hoàn lại hồn.
Trước đó cô đã từng nghe em trai nhắc đến việc này rồi, nhưng thật không ngờ Hạ Viễn Hàng lại lâm vào hoàn cảnh khó khăn như vậy!
Yên Lương Thần trở lại phòng bệnh, phát hiện Hạ Viễn Hàng lại đến rồi, cô nhớ lại tin tức khi nãy thì tâm trạng lại càng buồn bực.
“Nghe nói, nhà họ Nhan bao vây, truy đuổi, chặn đường anh, tình hình hiện tại của tập đoàn Viễn Hàng rất không ổn?”
Hạ Viễn Hàng không ngờ cô lại đột nhiên nói điều này, hắn ngẩn ra nhưng rất nhanh lại khôi phục được khuôn mặt bình tĩnh: “Việc này em không cần xen vào.”
“Tôi cũng không có ý định xen vào. Anh cũng chẳng là gì của tôi nữa, tôi việc gì phải quan tâm đến sự sống chết của anh? Tôi chỉ muốn nói, ba vợ con rể hai người tranh đấu ra sao, anh sống tôi chết như thế nào thì đều là chuyện của các người, đừng lấy tôi làm cái cớ. Nỗi oan ức đó, tôi không gánh được.”
Hạ Viễn Hàng nhìn cô với ánh mắt phức tạp, sau đó hắn rủ mi xuống, đặt hộp thức ăn vẫn còn ấm nóng trong tay, bắt đầu gắp thức ăn ra.
Yên Lương Thần đặc biệt chán ghét những đợt tấn công điềm nhiên như không này của hắn, cô duỗi tay định hất hộp thức ăn còn ấm kia xuống đất nhưng bị hắn tóm lấy.
Lại bị ép ngoan ngoãn ăn cơm thêm một lần nữa, Yên Lương Thần tức giận tới mức đầu sắp bốc khói rồi, thật muốn cào lên khuôn mặt không chút biểu cảm của Hạ Viễn Hàng vài đường máu để trút giận.
Kết quả hắn không biết sống chết lại còn sờ vào khuôn mặt cô một chút rồi nói: “Sao suốt ngày xù lông lên vậy?”
Yên Lương Thần ôm lấy tay hắn, cúi đầu hung hăng cắn lên, cắn tới khi miệng đầy máu tanh.
Hạ Viễn Hàng không hề vùng vẫy, thậm chí không cau mày lấy một cái, hắn nhìn ánh mắt của cô, vừa ngấm ngầm chịu đựng vừa bao dung, như thể dù cô có đâm hắn một đao thì hắn cũng sẽ không đánh trả vậy.
Yên Lương Thần đột nhiên có cảm giác bất lực giống như nắm đấm nặng nề rơi trên mặt bông vậy, lại có cảm giác phát điên không nói lên lời ở trong lòng, làm thế nào cũng không thể trút ra ngoài được, những cảm giác đó ép cô đến phát điên rồi.
Cô xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, thái độ lạnh lùng dứt khoát hạ lệnh.
“Hạ tổng, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, mời anh đi ngay cho!”
Hạ Viễn Hàng lẳng lặng đứng một hồi, để lại một câu: “Buổi tối tôi đến thăm em” rồi quay người đi.
Yên Lương Thần giống như quả cầu da vừa xì hơi, mềm nhũn nằm xuống đệm. Lại cảm thấy sự yên tĩnh trong phòng bệnh khiến người ta phiền lòng nên thuận tay mở tivi.
Cô cũng không xem, chỉ nhắm mắt nghe câu được câu chăng, dần dần ý thức trở lên mơ hồ.
Đột nhiên…
“... Đường Thanh Phong xảy ra một vụ tai nạn xe, một chiếc xe hơi màu đen đâm phải một chiếc xe buýt, tài xế của chiếc xe hơi không may bị thương, chiếc xe đen có biển số là Giang A 8E880 này vừa hay là xe của tổng tài tập đoàn Viễn Hàng - Hạ Viễn Hàng, tất cả... thực hư bởi vì gần đây tập đoàn Viễn Hàng lâm vào hoàn cảnh khó khăn... Hiện tại, Hạ Viễn Hàng đã được đưa vào bệnh viện Nhân Dân tỉnh để tiến hành cứu chữa...”
Yên Lương Thần vội vén chăn lên, kéo lê dép chạy ra ngoài, hỏi liên tục mấy vị y tá, cuối cùng cũng hỏi thăm được tình hình của Hạ Viễn Hàng.
Viết thương của Hạ Viễn Hàng không được tính là nặng, não chấn động và gãy xương nhẹ, còn một chút da thịt bị thương nữa.
Lúc Yên Lương Thần đến cửa phòng bệnh, Hạ Viễn Hàng đang ngủ. Trút bỏ cái bộ dạng sắc sảo và mạnh mẽ thường ngày, thì nhìn hắn vẫn yên tĩnh biết bao, uể oải biết bao.
Có lẽ dự đoán của ký giả là đúng, e rằng bởi vì công ty lâm vào cảnh khốn cùng, mỗi ngày hắn còn phải chạy đến bệnh viện dẫn đến việc mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, vì vậy mới xảy ra tai nạn xe.
Yên Lương Thần cắn môi, nước mắt chầm chậm tuôn ra. Cô không thể tha thứ cho hắn, nhưng cũng không mong hắn xảy ra chuyện.
Hạ Viễn Hàng đột nhiên mở mắt, nhìn thấy cô thì chợt giật mình, sau đó hắn mỉm cười: “Đừng khóc, tôi không sao.”
“Tôi không khóc! Anh xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi.”
Yên Lương Thần quay đầu bước đi.
Đi được một đoạn khá xa rồi thì đột nhiên cô hạ quyết tâm, móc điện thoại ra bấm số luật sư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...