Buổi tối cuối tuần hiếm hoi được nhàn nhã, sau khi ăn no nê một bữa thịnh soạn, giúp Cao Tân thay băng và lau người, Cát Vi Dân nhàn rỗi quá lại cảm thấy buồn chán, bèn mở laptop của Cao Tân xem tin tức tài chính kinh tế. Đọc một hồi cả hai đều cảm thấy bực mình, quyết định xem phim, xem đến khúc cuối thì Cát Vi Dân cảm thấy mình cũng mơ mơ màng màng, diễn viên trong phim như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện.
Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm bóng trăng như nước. Cát Vi Dân mở to mắt, phát hiện không biết tại sao mình lại nằm ngủ trên giường bệnh của Cao Tân. Giường không rộng lắm, hai người chen chúc nằm cùng nhau, Cao Tân có lẽ là lúc trước phải nằm sấp ngủ, đến giờ vẫn chưa quen lại bình thường, vẫn quay lưng lên trời ngủ, đem cậu ôm bên cạnh, giống như đang che chở, một bàn tay xiết chặt lấy tay cậu.
Cát Vi Dân nhìn mười ngón tay giao triền, không biết tại sao tim đập mạnh. Cảm giác thân thương này, ngẫm lại dường như là chuyện xa xưa lắm. Ba năm kia, hai người cũng từng đắp chung chăn nằm chung đệm như thế này nhiều lần, chỉ cần ôm nhau ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy, Cao Tân nhất định là một tay nắm tay cậu. Dường như là do sau lần đầu tiên của hai người Cát Vi Dân lại bỏ chạy đã để lại trong lòng cậu ta bóng ma sâu đậm, cho nên sau này khi ngủ Cao Tân sẽ theo bản năng mà nắm một bàn tay Cát Vi Dân, cứ như sợ cậu bỏ chạy mất, không cách nào sửa được. Thói quen này lúc đó bị Cát Vi Dân khinh thường thế nào, bây giờ nhìn lại, lại cảm thấy thật ấm áp thật đáng yêu. Tim đập thình thịch.
Lúc ngủ cũng chưa kịp buông màn. Ánh trăng treo cao, theo cửa sổ len vào, chiếu sáng cả phòng bệnh. Cát Vi Dân nhẹ nhàng giơ hai bàn tay đang nắm chặt, ngắm nhìn dưới ánh trăng. Là tay trái của Cao Tân, chỗ đeo nhẫn để lộ ra, màu da cũng gần như nhau, nhưng vẫn nhìn thấy rõ một vòng. Cát Vi Dân nhớ lại hồi còn ở bệnh viện bên kia cậu ta còn trộm hỏi Trình Hiểu Lâm có thấy nhẫn đâu không, vài ngày sau lại nhìn mình bộ dạng muốn nói lại thôi, cậu nhìn mà nhịn cười muốn nội thương. Tên ngốc này, còn không biết là mình đang cầm nhẫn của cậu ta.
Không chỉ có nhẫn, còn có nhiều việc tên ngốc này không biết. Hai người lúc đó có một sự ăn ý kì diệu, có một số việc, Cao Tân không hỏi, Cát Vi Dân cũng không nói. Hai người giống như chưa từng chia ly mà ở bên nhau, Cát Vi Dân vẫn như trước lúc bực mình sẽ một đấm lao tới, Cao Tân cũng khoa trương mà la hết. hết “ui da” lại “cha mẹ ơi”. Kì thật có rất nhiều chuyện muốn nói, câu nói đứt quãng lúc Cao Tân đỡ tường cho cậu, nụ hôn của Cát Vi Dân, chiếc nhẫn vẫn luôn trên tay Cao Tân, mấy lời mắng Cát Vi Dân say rượu nói với Lâm Kính Tổ, rất nhiều chuyện. Nhưng tựa hồ chẳng ai nóng lòng, đều mơ hồ hiểu được những nút kết này đã có đủ thời gian để mở ra, chỉ còn chờ một thời điểm thích hợp.
Cát Vi Dân nhịn không được kéo hai bàn tay đang nắm chặt nhau đến, hôn lên nơi đeo nhẫn kia. Ngẩng đầu, lại thấy Cao Tân mở to đôi mắt thâm thúy nhìn mình, Cát Vi Dân có chút kích động.
“Sao thế? Có phải cảm thấy khó chịu không?
Cao Tân lắc đầu, nhẹ giọng nói.
“Tớ nhìn cậu thôi.”
Cát Vi Dân nhìn gương mặt anh tuấn kia chậm rãi tiến gần, càng lúc càng phóng lớn trước mặt, rất muốn nói cậu dựa vào gần thế này thì làm sao nhìn được gì a, lại không lên tiếng. Bởi vì môi đã bị chặn lại.
Đôi môi ấm áp chạm đến, vẫn như ngày xưa, môi Cao Tân chỉ thoáng vuốt ve lưu luyến một chút, lại rời ra. Nhưng lần này không thật sự rời đi, hai người chóp mũi chạm nhau, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt nhau, Cát Vi Dân yên lặng đắm chìm trong đôi mắt chiếm trọn tầm nhìn của mình, nơi đó giống như có một vầng trăng lấp lánh sáng, Cát Vi Dân như bị mê hoặc vào đó, thế là chậm rãi nhắm mắt lại, rồi môi lại bị cảm giác ấm áp ướt át bao quanh.
Lần này môi chạm môi không lưu luyến bao lâu, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu khơi mở khớp hàm cậu chen vào trong. Trong mơ màng, đầu lưỡi đã bị cuốn lấy, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng đùa giỡn, dần dần lại trở nên kịch liệt triền miên, cả người tràn ngập hơi thở của đối phương.
“Ưm…”
Một tiếng rên trầm thấp ngân dài nhịn không được bật ra, đầu lưỡi giao triền đùa bỡn lại truyền đến những cảm xúc thật phức tạp, thương tiếc, đau lòng, lại vui mừng… Cát Vi Dân vươn tay ôm lấy cổ Cao Tân, nghĩ trong lòng, tên ngốc này vẫn là không thay đổi, đầu lưỡi biểu đạt còn rõ ràng hơn miệng nói.
Không biết hôn nhau bao lâu rồi mới rời ra, Cao Tân còn chưa thỏa mãn liếm khóe miệng, Cát Vi Dân mặt không thua kém đỏ bừng. Mắt to trừng mắt nhỏ im lặng một hồi, Cao Tân bỗng mở miệng.
“Tiểu Cát, chúng ta như bây giờ, có tính là bên nhau rồi không?”
~*~*~*~
Post nốt chương dự trữ cuối cùng nha, giờ các bạn cùng hóng vs tớ ngày chị Vy chăm chỉ quay lại vs Tiểu Cát và Tân Tân nha =))))))))))) lần này hết hàng thật, ko phét như mấy lần trước đâu :))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...