Cao Tân tỉnh lại câu đầu tiên chính là “Tiểu Cát đâu?”
Câu thứ hai là “Cậu không sao chứ?”
Cát Vi Dân đứng sát bên giường Cao Tân vừa nói “Rất ổn”, liền thấy cậu ấy vui mừng nhắm mắt lại, dường như muốn ngủ tiếp. Cũng may cậu ta chỉ nhắm mắt lại một hồi lại mở ra, giọng nói có chút buồn rầu.
“Ngủ không được.”
Cát Vi Dân nắm đấm bay đến nện vào gối đầu bên cạnh Cao Tân.
“Chết tiệt, cậu ngủ suốt một tuần lễ rồi, còn ngủ gì nữa?”
Bác sĩ sau khi đến kiểm tra thì nói tất cả đều bình thường, bệnh nhân đang hồi phục rất tốt. Ngoại trừ ống truyền dịch trên tay thì những dây nhợ khác đều đã được tháo ra, tuy vậy Cao Tân vẫn còn yếu, cần phải lưu ý quan sát kĩ.
Cao Tân giống hệt một chú cún cưng khổng lồ ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, mặc cho bác sĩ giày vò lăn qua lộn lại, chỉ lẳng lặng nghe giải thích về tình trạng bản thân hiện thời. Đợi đến lúc bác sĩ và hộ lý đều đi ra ngoài rồi, cậu mới giữ nguyên tư thế ngửa mặt lên trời mà từ từ xoay cổ sang, bắt đầu nhe răng gào thét nổi bão.
“Hai vị tổ tông, hai người đang ở đây làm gì?”
“Cậu cũng bị kẹt trong động đất đến mười mấy giờ, không lo nghỉ ngơi chăm sóc bản thân mà chạy tới đây làm gì hả?”
“Còn em nữa, bộ không cần đi học sao? Con nhóc này, em mà dám trốn học thì anh… Ui da!”
Cao Tân càng nói càng kích động, vô thức nhổm người dậy, không nghĩ tới vừa mới nhấc người lên liền đụng phải miệng vết thương, lại la oai oái ngã xuống giường. Trình Hiểu Lâm tức giận đỡ đầu anh trai để lại vị trí cũ.
“Anh mới là tổ tông của em ý, xin anh thương xót tụi em đi, không thấy bản thân mình thương tích thế nào sao, không có tụi em chăm sóc thì anh đã sớm quy thiên rồi. Anh lo an phận nằm nghỉ đi.”
Nói xong liền đứng dậy. “Được rồi, giờ anh cũng đã tỉnh lại, em yên tâm rồi. Em sợ dì lo lắng nên vẫn chưa dám báo cho dì chuyện anh bị thương phải nhập viện, giờ em phải chạy đi gọi điện thoại đã.”
Cô nhóc hùng hổ bỏ ra ngoài, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Cát Vi Dân đầy thâm ý, Cát Vi Dân dở khóc dở cười, em nhìn anh thế là ý gì hả?
Phòng bệnh lại im lặng. Cao Tân vốn không nói gì bỗng nhiên vùi đầu vào gối nhẹ nhàng cười, buồn bực nói.
“Tiểu Cát, cậu còn nhớ không, thời trung học chúng mình cũng từng một lần thế này.”
Cát Vi Dân nói.
“Tớ nhớ rõ.”
Cao Tân nhẹ giọng nói, “Quả nhiên ông trời có mắt mà.”
“Hả?”
“Lúc cậu lần đầu tiên đánh tớ, tớ lấy gối đầu của cậu chèn dưới mông, nên giờ ông trời phạt tớ thay cậu đỡ đòn hai lần.”
Cát Vi Dân đen mặt, “Hình phạt thế này cũng nặng quá rồi.”
Cao Tân cười hắc hắc, gương mặt tràn đầy đắc ý.
“Không nặng, gối đầu của cậu chất lượng rất tốt, vừa to vừa êm rất thoải mái, cậu không biết chứ, mỗi lần cậu đánh tớ trong kí túc xá tớ đều âm thầm lấy gối đệm dưới mông, cậu đều không phát hiện… Ui da, Tiểu Cát, cậu lại đánh tớ!”
Cát Vi Dân vung nắm tay trước mặt cậu.
“Đánh cậu thì sao? Có bản lĩnh cậu đi lấy gối đầu của tớ lại đệm tiếp đi! Nói cho cậu biết, cậu còn dám ngủ lâu như vậy, bắt tớ hầu hạ cậu, tớ đánh chết cậu.”
Cao Tân khó nhọc quay đầu nhìn cậu, hai người lẳng lặng nhìn nhau một hồi, rồi mới đồng thanh nói.
“Thật xin lỗi.”
Ngoài ra thì không nói gì nữa, nhưng cả hai đều hiểu.
Thật xin lỗi, đã làm cậu phải lo lắng.
Thật xin lỗi, đã khiến cậu bị thương.
Giống như rất nhiều năm về trước, trong đêm diễn văn nghệ năm đó, lúc hai cậu trai trong phòng bệnh nhìn nhau, cùng nói một câu “Cảm ơn cậu”, một thứ tình cảm mông lung ấm áp lại mập mờ phức tạp lưu luyến trong không khí. Cát Vi Dân nhớ đến buổi tối ấy, chàng trai không chút do dự thay cậu đỡ tấm thép kia, trong lòng cậu đã trở thành một người khác với những người bạn còn lại, cậu nhớ đến vô số lần hai người sóng vai vui đùa ầm ĩ dưới sân trường, nhớ đến ngày đó trong kí túc xá nóng bức cậu ấy đã thổ lộ với mình, nhớ đến nụ hôn đầu tiên của cả hai, lần đầu tiên đến với nhau… Cát Vi Dân nhìn người đàn ông của mình lúc này đang nằm úp sấp trên giường ngượng ngịu xoay xoay cổ, bỗng nhiên cảm thấy hóa ra cậu ấy quan trọng đến vậy, cậu ấy có thể bình an vô sự nằm ở đây, có thể mở to mắt nhìn mình, có thể gọi một tiếng “Tiểu Cát”, chỉ cần như vậy là được.
Một thứ tình cảm mãnh liệt xa lạ dâng trào mạnh mẽ trong lòng, choáng hết suy nghĩ của Cát Vi Dân, cứ thế ngay lúc bản thân vẫn không rõ mình muốn làm gì, cậu đã quỳ xuống bên giường, hôn lên đôi môi khô khốc lạnh lẽo kia.
Cứ như vậy môi kề môi dây dưa thật lâu, Cát Vi Dân mới phản ứng lại, mặt đỏ tai hồng thối lui. Cao Tân phản xạ hiển nhiên vẫn còn chậm hơn Cát Vi Dân, Cát Vi Dân thấy cậu đầu tiên là ngơ ngác mà há miệng, tiếp theo lông mày mới bắt đầu chậm rãi giãn ra, đôi mắt cong lên, khóe miệng bành ra hai bên, cười đến thần thái rực rỡ, sắc mặt vốn đang nhợt nhạt trở nên hồng hào. Cát Vi Dân phát hiện mình đúng là hết thuốc chữa, qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn là yêu nhất nụ cười này của Cao Tân, vừa ngốc nghếch, lại sinh động vô cùng.
Cao Tân ánh mắt lấp lánh nhìn Cát Vi Dân, thanh âm kích động đến lắp bắp.
“Tiểu, Tiểu, Tiểu Cát…”
Cát Vi Dân lấp liếm khụ một tiếng, sờ sờ mũi.
“Chuyện gì?”
“Vừa rồi, vừa rồi, vừa rồi cái kia…”
“Tớ quên rồi.”
Cao Tân cười “hắc hắc” hai tiếng, lại bắt đầu giương một bên khóe miệng thành nụ cười ngu ngốc đặc trưng.
“Cậu xấu hổ.”
“Câm miệng.”
“Một lần nữa được không?”
Cát Vi Dân không nhịn được nữa cầm chăn trùm lên đầu cậu ta.
“Cậu đi chết đi!”
~*~*~*~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...