Tháng Năm Ngọt Ngào

Cát Vi Dân nghe thấy một tiếng động thật lớn, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra, cậu chằn chờ mở mắt, sàn nhà vẫn đang rung lên, trần nhà bên kia vẫn còn đang sụp xuống, bụi đất mịt mù, Cao Tân nghiêng người đỡ trên đầu cậu, cúi nhìn cậu, biểu tình nhu hòa đến nỗi khiến Cát Vi Dân cảm thấy sợ hãi. Cao Tân nhẹ nhàng nói.

“Đừng sợ, tớ đã nói rồi, dù trời có sập xuống vẫn có một người cao to thay cậu chống đỡ mà.”

Đợt chấn động này thật dài, sau khi ngừng lại, tiếng vang ầm ầm trên đỉnh đầu vẫn còn vang vọng một hồi, chung quanh sau đó lại một lần nữa quay lại trạng thái im lặng chết chóc. Trước mắt chỉ là màn đen tối như mực, dưới thân là sàn nhà nứt vỡ, xung quanh bị những khối xi măng rơi xuống chèn kín, Cát Vi Dân biết, bọn họ đang bị chôn sống.

Cát Vi Dân cảm thấy cả người không còn chút khí lực, cậu run rẩy chần chờ hỏi.

“Cao Tân?”

“Đừng sợ, tớ ở đây.”

Cao Tân đáp lời rất nhanh, nhưng không biết vì sao Cát Vi Dân lại có dự cảm không tốt, cậu vươn hai tay run run chạm đến, từ mặt xuống cổ đến bờ vai, cậu không dám nghĩ chất lỏng dính dấp trên tay mình là gì, lại chạm phải một khối xi măng lớn trên lưng Cao Tân, Cát Vi Dân ngay cả khớp hàm đều nhịn không được mà run bần bật, là Cao Tân dùng cả người che cho cậu, chặn khối đá sập xuống kia, tạo thành một khoảng không tam giác nho nhỏ giữa hai người, mới cứu cậu khỏi vận mệnh bị chôn sống.

Thời gian giống như quay ngược về hội diễn văn nghệ năm lớp 10 ngày ấy, Cao Tân che trên người cậu, thay cậu đỡ tấm sắt rơi xuống, chẳng qua lúc này đây, thứ đè trên lưng cậu ấy còn nặng hơn tấm sắt gấp trăm lần. Cát Vi Dân cố gắng cắn chặt hàm răng run rẩy, dùng toàn bộ khí lực đẩy khối xi măng kia ra, nó lại không có chút suy suyển nào, còn phát ra vài tiếng ầm dọa người, Cao Tân vội ngăn lại.

“Đừng động, Tiểu Cát, cái này không vững, cậu đẩy nữa coi chừng lại sụp xuống.”


Sau đó lại an ủi cậu, “Yên tâm, tớ không sao. Phía sau cậu là xà nhà, mảng trần này chủ yếu là chịu trên phần xà đó, sức nặng hầu hết đều được xà nhà chống, tớ chỉ là đỡ một khoảng để nó không rơi xuống thôi, không nặng đâu.”

Cát Vi Dân dường như bỗng nhiên đánh mất khả năng nói chuyện, vô luận cố gắng thế nào, trong cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở, cậu bướng bỉnh vươn tay chống lên khối xi măng, dường như làm thế có thể chia sẻ với Cao Tân một chút sức nặng.

“Tiểu Cát.”

“Ư a.”

Xin cậu, không được xảy ra chuyện gì.

“Đừng sợ.”

“Ư a.”

Ai cũng được, xin hãy cứu lấy cậu ấy.

“Yên tâm, sẽ có người đến cứu chúng ta ngay thôi.”

“Ư a.”

Muốn đè cứ đè tôi, đừng làm hại cậu ấy.

“Tiểu Cát.”

“Ư a.”

“Tớ ở đây”

“Ư a.”

“Tiểu Cát, nhìn tớ.”


“Ư a.”

Cát Vi Dân ngẩng đầu, hai người gần nhau như thế, cho dù trong bóng đêm Cát Vi Dân cũng có thể nhìn rõ cặp mắt sáng ngời sâu thăm thẳm của Cao Tân đang nhìn cậu rất dịu dàng.

“Tiểu Cát, không sao đâu mà.”

Dường như nơi nào đó tận đáy lòng đột nhiên bị mở toang ra, những tiếng nức nở nghẹn trong cổ biến thành một tiếng kêu rên thống thiết, Cát Vi Dân nước mắt chảy đầy mặt, cậu vươn tay ôm lấy sau tai Cao Tân, lau sạch sẽ chất lỏng dính dấp nơi đó, rồi nghiêng nghiên đầu, môi chạm lên đôi môi hơi lạnh của Cao Tân. Cát Vi Dân nghe thấy bản thân khàn giọng gằn từng tiếng nói.

“Cao Tân, cậu phải kiên trì đến phút cuối cùng.”

Giọng nói Cao Tân mang theo cả cưng chiều dịu dàng, nhẹ nhàng nói, “Được”

Bị nhốt trong bóng tối, bốn phía không có chút động tĩnh nào, không có vật gì có thể cho biết đã trôi qua bao lâu.

Bọn họ bị nhốt bao lâu rồi? Một tiếng? Hai tiếng? Một ngày? Hai ngày? Cát Vi Dân không biết. Cậu chỉ biết duy nhất một chuyện, hơi thở của Cao Tân phía trên bắt đầu trở nên đứt quãng. Trong bóng đêm, Cao Tân đột nhiên mở miệng, giọng nói của cậu ấy cũng bắt đầu trở nên khàn khàn.

“Tiểu Cát, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”

“Không được nói!” Cát Vi Dân hoảng loạn ngăn cậu lại, “Hiện tại không được nói, thoát ra rồi tớ có rất nhiều thời gian nghe cậu nói. Lo giữ sức, đừng nói.”

Cao Tân cố gắng hít thở một chút, nói.


“Tiểu Cát, để mặc tớ một lần đi.”

Từng lời của Cao Tân đứt quãng vang lên, mỗi lần tạm dừng, cậu đều cố gắng hít thở mấy cái.

“Tớ không biết tại sao cậu lại nói vậy… Nhưng tớ không có thay lòng đổi dạ, cũng không có người khác, tớ chỉ có cậu… Ba năm trước là tớ vô liêm sỉ, khi đó ba tớ truy đuổi mẹ tớ, mẹ tớ không chạy đi đâu được, mọi chuyện thật sự nghiêm trọng… Tớ không dám bỏ mẹ tớ đi, khi đó tớ mới nghe mẹ tớ kể một chuyện trước kia… Lúc đó tớ rất sợ, sợ giống như hai người họ… Cậu không hề nói với ai chuyện của chúng ta, cậu là con trai duy nhất trong nhà, mà người nhà cậu xem cậu là người quan trọng đến thế, tớ sợ cậu… Tớ đúng là vô liêm sỉ mới nói ra những lời như ngày đó… Sau khi trở về thấy cậu và Lâm Kính Tổ bên nhau, nghĩ đến chuyện hai người là một cặp, tớ thật sự rất đau khổ… Sau này mới nghe cậu ta nói… Thật xin lỗi, Tiểu Cát… Thật sự rất xin lỗi. Còn nữa, tớ yêu cậu…”

Nói đến cuối cùng, hơi thở của Cao Tân bắt đầu suy yếu, Cát Vi Dân cảm thấy trái tim đã không còn là của mình nữa, chua xót rối rắm, vừa đau đớn lại vừa nóng bỏng, tất cả mọi cam xúc đan xen vào nhau, cuối cùng chỉ có một loại cảm xúc áp đảo hết tất cả, là đau lòng. Cát Vi Dân vuốt ngực cậu giúp cậu thuận khí, giọng nói cũng khàn khàn như Cao Tân.

“Không cần nói, cậu dưỡng khí đi… Tớ biết, tớ biết rồi…”

Cao Tân còn muốn nói thêm nữa, bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng lách cách trên mặt đất truyền đến, dường như còn có tiếng người vang vọng lại, Cát Vi Dân hai tay dùng sức đẩy khối xi măng trên đầu, dùng hết khí lực đời này gào lên.

“Nơi này có người— Cứu cậu ấy—“

Khoảnh khắc nhìn thấy ánh sáng ấy, Cát Vi Dân nhìn thấy nụ cười yếu ớt lại thư thái trên gương mặt Cao Tân, sau đó cậu ấy cả người đầy máu ngã lên người mình.

~*~*~*~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui