Học kì mới bắt đầu, trường học lại bắt đầu bận rộn lên hẳn, đâu đâu cũng thấy những sinh viên mới mặc đồng phục với gương mặt non nớt. Cát Vi Dân có một lần làm đại diện cho năm trên phát biểu trong tiệc chào đón tân sinh viên, không ngờ sau đó đi ra ngoài cũng bị không ít người nhận ra, mấy cậu tân sinh viên vừa chập chững tốt nghiệp trung học thái độ cung kính, ngoan ngoãn gọi cậu một tiếng “Sư huynh”, khiến cho mấy tên bạn cậu cũng được hưởng ké, thỏa mãn đến nỗi mặt song song với trời. Chỉ có Cao Tân mỗi lần nghe thấy câu “Sư huynh” kia lại tủm tỉm cười, rồi mới dài giọng đáp “Ngoan”, khiến cho Cát Vi Dân cùng những người xung quanh hận không thể thanh minh với bọn nhỏ rằng tên này tuyệt đối không phải là sư huynh của các cậu.
Sau khi khai giảng 2 tuần, học bổng được chuyển xuống, Cát Vi Dân nhờ thành tích học tập đứng đầu thuận lợi nhận được học bổng hạng nhất. Lúc còn học trung học Cát Vi Dân đã quen với việc thành tích của mình cũng tầm tầm như Cao Tân, giờ bỗng nhảy vọt lên thành sinh viên loại ưu, đối với một người mười mấy năm chỉ là một học sinh làng nhàng tầm trung như Cát Vi Dân thì đây là một cảm giác rất mới mẻ đầy thành tựu.
Cát Vi Dân trích một phần nhỏ trong học bổng mời cơm mấy người bạn trong kí túc xá và cùng Cao Tân ra ngoài chơi một chút, phần còn lại đều để vào tài khoản chung của hai người. Nhìn số tiền trong tài khoản được nâng thêm một con số 0, trong lòng Cát Vi Dân dâng lên một cảm giác thỏa mãn không nói thành lời, nhịn không được hất đầu nói với Cao Tân.
“Cậu xem, tớ cũng có góp vào chi phí trong nhà đó nha.”
Lối nhỏ bên cạnh máy ATM ngoài khu trường học, giữa trưa nóng bức, trong phòng học nhỏ không một bóng người. Cao Tân từ phía sau nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, cằm gác trên vai cậu, giọng nói lười biếng lại có chút xấu xa.
“Ừ, đúng thế, chi phí trong nhà nhỉ.”
Ấy không phải, mình và cậu ta cũng không phải là “người nhà” như vậy, sao lại muốn nhúng tay vào cái quỹ “chi phí trong nhà” kia? Cát Vi Dân nhận ra bản thân lỡ lời, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, thẹn hóa hóa giận một cước đạp lên bàn chân to lớn của người kia…
“Ui da! Tiểu, Tiểu Cát…”
“Kêu cái gì, đi thôi.”
Cát Vi Dân không thèm để ý đến tiếng kêu oai oái sau lưng, một mạch đi thẳng, trong lòng cũng hiểu, nỗi ẩn khuất quanh quẩn trong đầu cậu kể từ kì nghỉ hè, đáp án đã rõ ràng như vậy, chỉ là cậu vẫn không muốn đối mặt.
Dưới ánh mặt trời chói chang muốn lột da người, một tiếng đối với đám nhóc tân sinh viên đang tập quân sự mà nói dài như ngàn thu, nhưng với những tên vừa mới tan học đang bu lại xem cảnh người gặp hoạn nạn thì chỉ là một khắc. Mùa hè nóng bỏng bất tri bất giác đã trôi qua, nháy mắt đã đến tháng 10.
Thời tiết nhẹ nhàng mùa thu là thích hợp nhất cho việc ngủ nước, Cát Vi Dân cảm thấy việc thức dậy rời giường càng ngày càng khó khăn, may là còn người phụ trách bữa sáng Cao Tân làm ầm ĩ, mới may mắn mỗi ngày đúng giờ có mặt trên lớp. Không may là chứng buồn ngủ đầu thu này ngay cả Cao Tân cũng khó mà tránh khỏi, thế nên ngày nào có tiết lúc 8h sáng là hai người lại hùng tráng đến muộn.
Tóc tai rối bù lao ra cửa, leo lên xe phóng như bay khỏi mặt đất đến phòng học, rón rén vào lớp, mới phát hiện dãy phòng học rộng lớn như vậy đã ngồi chật cứng hết, chỉ còn vài chỗ trống lẻ cuối lớp. Cát Vi Dân và Cao Tân chọn hai chỗ gần cuối ngồi xuống, vừa đúng lúc giáo sư điểm danh.
Sau khi điểm danh rồi thì cũng chẳng còn gì để làm. Đây là tiết chính trị chán ngắt, giọng của giáo sư thì như đàn nhị bị rè, trong buổi sáng không khí còn se lạng vang vang tiếng được tiếng mất, càng làm tăng thêm cảm giác buồn ngủ. Những học sinh ngồi phía cuối gần như đã bị đánh gục, nằm úp sấp la liệt trên mặt bàn, Cát Vi Dân chán muốn chết, đưa mắt nhìn về hướng Cao Tân, phát hiện cậu ta hai mắt sáng rực nhìn về phía mình, Cát Vi Dân bất ngờ nhận ra mình lại có thể hiểu được ý cậu ta qua ánh mắt.
“Chán quá đi.”
Cát Vi Dân lại đưa cậu ta một ánh mắt.
“Đúng thế a.”
Cao Tân dĩ nhiên cũng hiểu được ánh mắt của cậu, tiếp tục đưa mắt sang.
“Còn phải chịu đựng đến khi nào nữa đây?”
“Sắp xong rồi, ráng chịu đựng đi.”
Ánh mắt giao nhau lại nâng lên một tầng phức tạp, Cát Vi Dân cảm thấy bọn họ thật có thể lên TV biểu diễn cho chương trình năng lực đặc biệt, Cao Tân tiếp tục phóng ánh mắt qua.
“Vậy cứ chịu đựng thôi sao?”
“Không thì phải làm sao bây giờ?”
Mắt Cao Tân bắt đầu lấp lánh sáng.
“Tiểu Cát, hay chúng ta trốn học đi.”
“Điên à, muốn trốn thì mình cậu trốn đi.”
“Đi thôi đi thôi, ngoài trời đẹp chưa kìa, ngồi buồn bực trong đây làm gì chứ?”
Ngồi giữa là một cậu sinh viên sắp ngủ gục, hai người hai bên ở cuối phòng học không thèm kiêng nể gì mắt đưa mày lại, có một loại tâm tình mờ ám giữa ánh mắt giao nhau càng ngày càng nóng bỏng, ánh mắt của Cao Tân cũng nồng cháy, gọi cậu “Đi thôi, đi thôi”, khiến cho Cát Vi Dân vốn không định trốn học cũng bị dao động, cảm thấy chiếc ghế đang ngồi vừa cứng vừa khó chịu, không muốn ngồi thêm chút nào nữa.
Cát Vi Dân cuối cùng quyết định, đáp lại Cao Tân một ánh mắt “Đi”, cả hai bật người nhanh nhẹn chui dưới gầm bàn, khom người lén lút chạy khỏi lớp học.
~*~*~*~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...