Sau khi Cát Vi Dân được thể nghiệm một xấp thư A4 với đủ các thể loại font chữ cùng với mấy kiện bưu phẩm lớn đầy đồ ăn vặt như khoai tây chiên và khô mực thì kì nghỉ hè dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã kết thúc.
Lúc rời đi Cát Vi Dân quay đầu nhìn lại sơn thôn nhỏ này một lần cuối, những đám mây trắng trên bầu trời xanh, một năm trước cũng tại nơi đây, cậu đã đưa ra một quyết định, cả người thư thái mà rời đi, năm nay thì một gánh nặng mới lại tại đây mà hình thành, theo những lá thư A4 trở về cuộc sống đại học của cậu. Cát Vi Dân âm thầm hít một hơi, không nghĩ nữa, nước đến thì thuyền lên. Cậu xách túi hành lí nặng gấp 3 lần khi đến.
“Ông nội, đi thôi!”
Cát Vi Dân vẫn theo thói quen từ trước, quay về trường sớm một ngày trước khai giảng. Sắp xếp giường chiếu xong, cậu mang theo một gói to toàn đặc sản nông thôn đi qua kí túc xá của Cao Tân tìm người. Cửa khép hờ, cậu đẩy vào, liền thấy cảnh Cao Tân người cao cao ngồi khòm lưng ở đầu giường hí hoáy viết gì đó, nghe được tiếng động liền quay đầu nhìn cậu cười.
“Tiểu Cát, về rồi sao?”
Khoảnh khắc đó dường như có điều gì nổ tung trong lòng cậu, Cát Vi Dân chỉ cảm thấy từ ánh mặt trời chói lọi bên ngoài đến đám chăn gối lộn xộn trên giường Cao Tân, tất cả đều thật đẹp đẽ, ngay cả nụ cười nhẹ trên khóe miệng Cao Tân cũng giống như bông hoa nhỏ đang nở rộ lay động lòng người.
Trong kí túc xá Cao Tân không một bóng người, Cát Vi Dân gạt đám chăn mền ra ngồi xuống cạnh cậu, không cần nói gì, ánh mắt vừa chạm nhau, ngón tay liền tự động quấn lấy, môi lưỡi cứ thế mà dán lấy nhau, cảm giác ngọt ngào nồng nàn theo cổ họng truyền đến cả người. Đầu lưỡi gắt gao quấn lấy nhau, một cái ôm dường như nóng chảy cả người.
Nụ hôn nóng bỏng dài thật dài, lấp đầy cho hai tháng xa cách trống vắng. Trời nóng như vậy, Cao Tân còn ôm chặt câu trong lòng, có chút trẻ con tủi thân nói.
“Tiểu Cát, tớ rất nhớ cậu.”
Cát Vi Dân vùi đầu trên hõm vai cậu, khóe miệng đã cong đến tận mang tai, nhưng vẫn là “Hừ” một tiếng,
“Sao vậy, lại chưa làm xong bài tập chuyên ngành sao?”
“… Tiểu Cát, cậu thật vô tình.”
Nếu như có thể vô tình thì tốt rồi, Cát Vi Dân rũ mắt, tiện chân đá cậu ta một cước.
“Này, cậu có ngốc không, gửi cho tớ đồ ăn vặt làm gì? Cậu đúng là làm cho tớ muốn phát điên, ở dưới đều bán đủ hết mà.”
Lúc đó Cát Vi Dân mở bưu kiện ra thì một đống đồ rơi đầy dưới đất, khoai tây chiên bên trong đã bị nát vụn rơi vung vãi trên mặt đất, kẹo dẻo nhân mứt việt quất cũng chảy nhão nhẹt ra, cơ hồ bám đầy vào túi đựng. Cái tên này rốt cuộc là nghĩ gì trong đầu thế này?
Cao Tân theo thói quen gãi gãi đầu.
“Hì hì, tớ chỉ sợ dưới đó không có mấy loại cậu thích ăn thôi.”
Cát Vi Dân trợn trắng mắt, trên thực tế cậu căn bản là quan tâm đến đồ ăn vặt, cái gọi là loại cậu thích chính là mấy thứ Cao Tân lần nào mua về cũng tự cho là cậu sẽ thích ăn rồi cương quyết nhét vào miệng cậu. Cát Vi Dân cũng lười so đo với cậu ta, xoay người đem một gói to đầy khoai lang, long nhãn và xoài ném lên giường Cao Tân.
“Này, có qua có lại.”
“A, Tiểu Cát, không phải tớ đã nói là không cần mang đặc sản lên cho tớ rồi sao? Cậu không nhớ à? Ai da, mấy cái này ngoài hàng trái cây bán rất nhiều, 8 đồng là mua được một đống, cậu lại mang nặng như vậy làm gì. Lần sau phải nhớ kĩ một chút…”
Cát Vi Dân bỗng nhiên cảm thấy được mình thật ngu ngốc, lúc đó lại giữa trưa phơi nắng chọn từng trái từng trái xoài. Cậu nắm chặt tay, nhịn xuống, phải nhịn xuống.
Cao Tân nhìn qua đống đặc sản rồi, lại bắt đầu đánh giá Cát Vi Dân từ đầu xuống chân.
“Tiểu Cát, cậu về quê nhưng hình như không ra nắng mấy hả?” Vừa nói vừa kéo áo Cát Vi Dân lên xem.
“Cậu nhìn xem, chỗ này vẫn trắng như vậy.”
“Ngu ngốc, chỗ này dĩ nhiên là không phơi nắng rồi, sao mà đen được chứ?”
“Đúng vậy ha”, Cao Tân nham hiểm cười, kéo áo của cậu lên cao, áp người tới trước ngực Cát Vi Dân nhẹ nhàng cắn.
“Ưm a…”
“Cậu nhìn xem, chỗ này cũng không ra ngoài nắng, chẳng phải vẫn rất đen đó sao?”
Mặt Cát Vi Dân từ hồng ngay lập tức biến đen, nắm tay hung hăng vung tới.
“Đi chết đi! Lưu manh! Lại xem phim bậy bạ gì nữa rồi? Hả?”
“Ui da… Tiểu Cát, sao cậu lại nghi ngờ suy nghĩ trong sáng của tớ… Ui da… Á… Ui a a!”
~*~*~*~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...