Thế là một tuần sau, lúc Cao Tân biếng nhác dựa giường trở mình dậy, lơ đãng hỏi Cát Vi Dân đang ngồi trên đệm, “Cậu có 50 đồng không?”, tâm lý Cát Vi Dân bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Nói có đi, không chắc cậu ta có mượn nữa hay không, nói không có đi, không chừng lần này là thật sự trả tiền cho mình, không có tiền lẻ nên muốn thối lại.
May mắn thay, lúc này Cao Tân chủ động mở miệng, “Tớ chỉ có tờ 100 đồng, cậu có 50 đồng thối tớ không?”
“Có! Tớ có!” Cát Vi Dân có cảm giác như mây mù đã tan trăng sáng rọi, cậu nhanh tay lẹ chân leo xuống giường, rút trong ví 50 đồng đưa qua.
Trong tay Cao Tân là tờ tiền giấy màu hồng phấn mới tinh, nhưng vẫn chưa đưa qua, cậu ta biểu tình nghiêm túc nhìn Cát Vi Dân, nói một câu chẳng ăn nhập gì.
“Đúng rồi, tên đầy đủ của cậu là gì?”
Cát Vi Dân liều mạng khống chế cả người mới không bổ nhào vào đè cái tên bạn cùng phòng đã dây dưa cả tuần kia xuống sàn. Gương mặt đẹp trai ngời ngời của Cao Tân tràn ngập thành ý khiến cậu rất muốn một đấm đánh tới.
“Chúng ta đã là bạn cùng phòng ba tuần mà cậu không biết tớ tên gì sao?”
Cao Tân ha ha gãi đầu cười hối lỗi.
“Bởi vì mọi người cứ Tiểu Cát, Tiểu Cát mà gọi cậu thôi mà.”
Tên Cát Vi Dân hơi khó đọc, bạn cùng lớp đều gọi cậu là Tiểu Cát. Lúc cậu vào kí túc xá đã giới thiệu bản thân thế này.
“Tớ là Cát Vi Dân ở lớp 11/5, mọi người sau này gọi tớ Tiểu Cát là được.”
Lúc đó không có Cao Tân, nhưng Cát Vi Dân thật không ngờ qua ba tuần vui vẻ ồn ào cậu ta vẫn không biết tên họ mình. Cát Vi Dân bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười rất ưa nhìn của Cao Tân, tên này, không lên tiếng thì còn có thể nghĩ vậy, hễ mở miệng là thường xuyên khiến người ta cảm thấy cậu ta thiếu mất một dây thần kinh chỗ nào đó. Cậu đưa thẻ học sinh của mình ra, “Này”, vừa nhìn Cao Tân liếc mắt một cái.
“Sao bỗng nhiên nhớ ra mà hỏi họ tên tớ?”
Không phải vẫn cứ “Tiểu Cát, Tiểu Cát” mà gọi mình suốt ba tuần đó thôi?
Cao Tân thành thật nhìn tên trên thẻ học sinh một lần, nói.
“Mẹ tớ nói, mỗi một người đã cho con mượn tiền, con nhất định phải thật tôn trọng họ.”
Cậu cung kính mà dùng hai tay nâng tờ tiền đưa đến.
“Cát Vi Dân, cảm ơn cậu đã cho tớ mượn tiền.”
Cậu ta bất thình lình trở nên nghiêm túc khiến Cát Vi Dân có chút ngượng ngùng, Cát Vi Dân cũng đành phải trịnh trọng một cách kì quái mà đưa hai tay nhận lấy tờ 100 đồng kia, nói.
“Không cần khách sáo.”
Lúc Cát Vi Dân bỏ tờ 100 đồng vào ví thì Cao Tân lại hồi phục về biểu tình lười biếng cười hì hì, Cát Vi Dân ngước nhìn trần nhà mà xem thường, hóa ra sự tôn trọng của tên này với chủ nợ chỉ thể hiện ở một phút trả lại tiền.
Cao Tân lười biếng dựa người bên giường, bởi vì người cao nên đầu cứ trực tiếp gối lên gối đầu của Cát Vi Dân, cậu nghiêng đầu nói.
“Bất quá nói thật, tên của cậu thật quê mùa quá.”
Lúc trước từng nói qua, Cát Vi Dân là tên đại vương mà một khi bị đụng vào tử huyệt liền bùng phát, mà Cao Tân thật bất hạnh một cú đạp ngay phải địa lôi. Những năm 80 sau này là một thế hệ rất huy hoàng, ngay từ cái tên đã có thể thấy được điều đó. Mỗi gia đình chỉ có một đứa con, các bậc cha mẹ vắt óc suy tính để kí thác kì vọng của chính mình vào đứa con ở một cơ hội đặt tên duy nhất này, có tên vọng tử thành long, những cái được chọn đều là gì mà Gia Kiệt, Gia Thông, Tử Tuấn; có tên nổi trội nhờ kì lạ, nào là Hoành, Oanh, Diêm, càng hiếm thấy càng hay được chọn, cố ý thử thách trình độ ngữ văn của thầy giáo con mình; có tên được đặt sao cho hợp với họ, họ Cao thì gọi là Cao Phi (bay cao), họ Nhâm sẽ gọi Nhâm Trọng (giữ thứ quan trọng), họ Lương sẽ gọi Lương Sảng (lương thiện ngay thẳng), tóm lại là đầy đủ các thể loại thành tựu xuất sắc. Trong thời kì cải cách văn hóa, khi mà những cái tên na ná nhau cứ đầy đường thế này thì đặt là Cát Vi Dân quả thật là không mấy khi gặp phải.
*Hoành 珩 ngọc đeo hình cái khánh; Oanh 嫈 chăm chú, chu đáo…; Diêm 龑 cao và sáng chói, nói chung toàn những cái tên nhìn y một cục*
Tên là do Cát lão gia khâm điểm, dòng tộc Cát gia ba đời chỉ có một mụn bảo bối này, Cát lão gia quyết định kéo dài truyền thống từ những thế hệ trước, để tôn tử trở thành một người vì nhân dân phục vụ. Tên đích thật có chút quê mùa, nhưng bởi vì chính tay lão gia đặt, những người khác cũng khó mà có ý kiến gì. Cát Vi Dân từ nhỏ đã bị không ít người trêu, “Cát Vi Dân Cát Vi Dân, cậu phải vì nhân dân phục vụ, quét nhà dùm tớ đi”, thế nên sau này ai mà nói đụng tới tên này Cát Vi Dân liền nóng máu.
Cao Tân này lại có mắt như mù, cố tình chường mặt trước họng súng, bàn tay Cát Vi Dân nắm lại bên hông.
“Cậu nói tên ai quê mùa?”
*Vi Dân có nghĩa là vì dân*
~*~*~*~
Dạo này mình phát hiện nhiều bạn chẻ đọc chùa lắm nha~ [-(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...