Sau chuyện đó, Cát Vi Dân phát hiện ra Cao Tân dạo này trở nên hơi kì quái. Hai người vẫn quấn lấy nhau như mọi ngày, cùng ăn cơm, cùng chơi bóng, cùng đi dạo. Nhưng lúc nói chuyện Cao Tân không hề nhìn vào mắt cậu, ngay cả khi Cát Vi Dân đè cậu xuống vung nắm đấm, cậu cũng chẳng còn quỷ kêu sói tru gào “Cứu mạng, cha mẹ ơi”, cứ như vậy mà ngẩn người nhìn chằm chằm Cát Vi Dân đang đè trên người mình, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cát Vi Dân loáng thoáng cảm thấy được có điều gì đó đã đổi thay, nhưng theo bản năng lại chẳng thèm nghĩ nữa, tùy tình hình mà xuôi theo.
May mà tình trạng quỷ dị của Cao Tân chỉ duy trì trong một tháng thì quay về như bình thường, trở lại là cái tên Cao Tân thường hay lên cơn, bị Cát Vi Dân rượt đuổi mà oa oa kêu gào chạy loạn. Nhưng Cát Vi Dân vẫn cảm thấy Cao Tân có điểm nào đó khang khác, Cát Vi Dân không thể nói rõ được, vấn đề là chính cậu cũng bắt đầu cảm thấy không thích ánh nhìn của Cao Tân, cũng không thích quyền đấm cước đá với cậu ta nữa, chuyển sang công kích bằng lời nói. Dùng cách nói của Cao Tân chính là “Thời kì trưởng thành điên cuồng của Tiểu Cát cuối cùng cũng đã qua”, Cát Vi Dân phẫn nộ mà đập bàn ngẩng đầu nhìn cậu.
“Chết tiệt! Cậu là nguyền rủa lão tử sẽ không cao lên được nữa có phải không?”
Cao Tân vẫn như trước cười như mặt trời rực rỡ đầy vô tội.
“Thật ra cậu như vầy cũng không đến nỗi lùn quá đâu, đừng tự ti.”
“#IY$#! Ai tự ti hả!”
Ngày tháng vô tri vô giác đã đi đến cuối học kì. Tháng bảy nắng gắt như lửa, kì thi cuối kì rực lửa cũng đúng hẹn lại đến. Các học sinh năm 11 còn chưa kịp hoan hô ăn mừng kì thi vừa kết thúc, đã bị thầy cô triệu hồi về trường bắt đầu học hè, trở thành những chiến sĩ trong đại quân lớp 12.
Sau khi lên 12 cha Cát và mẹ Cát cũng từng khuyên Cát Vi Dân một lần, nói cậu đừng vào kí túc xá mà về nhà ở. Dù sao năm 12 bài vở và bài tập căng thẳng, ở nhà tốt xấu gì cũng có thể ăn ngon một chút, bồi bổ một lượng lớn tế bào não phải tiêu hao. Cát Vi Dân cuối cùng vẫn quyết định trọ trong trường, lấy lý do là ở trường có thể tham gia lớp tự học buổi tối, nhân tiện có thể hỏi bài thầy cô. Tuy rằng trong lòng cậu rất rõ bản thân mình trọ ở trường không hẳn là vì lí do trên.
Trong phòng sáu người của Cát Vi Dân có hai người đã về nhà, chuyển thành học ngoại trú. Cao Tân vẫn ở lại kí túc xá, theo lời cậu nói thì, ở nhà ngoại trừ việc nhà lớn hơn kí túc xá một chút thì cũng chẳng có gì hơn. Mẹ cậu bận bịu làm ăn, thường không ở nhà, về nhà cũng chỉ có một mình, muốn ăn thì phải gọi cơm ở ngoài, cách trường cũng xa, không bằng cứ ở lại kí túc xá. Lúc nói những lời này đôi mắt của Cao Tân bình lặng như mặt nước, Cát Vi Dân kể đến ba cái truyện cười nhảm khóe mắt cậu mới bắt đầu cong lên.
Cuộc sống sau khi bước vào năm 12 càng buồn chán hơn ngày xưa, môn nào mỗi ngày cũng cho về một lượng bài tập khổng lồ, lên lớp ngoài ôn tập cũng chỉ có ôn tập, học sinh sáng tinh mơ 7 giờ đọc một lần để thuộc kĩ từ vựng tiếng Anh, đến 10h30 tối sau khi kí túc xá tắt đèn vẫn còn chui trong chăn bắt đầu tụng khái niệm chính trị, trọng trách thi đậu vào đại học đè nặng thầy cô, thầy cô lại áp bức học trò, Cát Vi Dân cứ cảm thấy một ngày nào đó thần kinh của mình sẽ cứ thế này mà bị đè đến sụp đổ.
Cha Cát mẹ Cát luôn dặn dò Cát Vi Dân không được cố quá mức mà ảnh hưởng đến sức khỏe bản thân, dù sao họ cũng không hy vọng Cát Vi Dân đầu treo xà nhà dùi kinh mài sử để đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại. Kì thật Cát Vi Dân cho dù một ngày 24 tiếng không ngủ mà luyện n cuốn sách cũng không chạm được đến cổng của Thanh Hoa Bắc Đại, cậu trời sinh không phải thiên tài vượt trội, cũng chẳng nghĩ tới chuyện ép buộc bản thân quá nghiêm khắc. Nhưng là một học sinh ngoan, Cát Vi Dân chưa bao giờ khất nợ bài tập, chỉ riêng môn Văn Toán Anh cũng có thể khiến cho Cát Vi Dân hăng hái chiến đấu đến tối khuya, chưa nói đến sau đó còn có Lý Hóa Chính trị Lịch sử Sinh vật, cậu nghĩ tới mà phát sợ. Hơn nữa còn bị tác động từ hai người bạn cùng phòng ngày ngày cầm sách giáo khoa lẩm bẩm bên kia, tâm lý Cát Vi Dân không thể thả lỏng giây nào.
Đưa mắt quét qua toàn bộ kí túc xá thì nhàn nhã nhất chỉ có mỗi Cao Tân. Thành tích học tập của Cao Tân luôn nằm ở áp chót, mẹ cậu ta cũng chuẩn bị sẵn sàng để đóng tiền vào đại học dân lập cho cậu, nên cậu hoàn toàn chẳng có áp lực thi đại học, hơn nữa bài tập của Cao Tân cho tới bây giờ đều là nửa làm nửa chép, đã chỉ làm một nửa lại còn viết hai đề thì ăn bớt ăn xén mất một đề, mỗi ngày vẫn nhàn nhã như hồi năm, muốn chơi bóng thì chơi bóng, muốn ngẩn người cứ ngẩn người, đáng ghét đến nỗi Cát Vi Dân nhìn mà nghiến răng nghiến lợi.
Bất quá có Cao Tân cà lơ phất phơ này làm quân đồng minh bên người, thần kinh bị đè nén của Cát Vi Dân lại được thả lỏng không ít, cuộc sống xám xịt năm 12 cũng vui vẻ hơn người khác rất nhiều. Những ngày không có tiết thể dục Cao Tân vẫn chủ động nhận nhiệm vụ đi lấy cơm, lúc Cát Vi Dân đến, luôn có sẵn thức ăn thơm ngào ngạt chờ mình; sau giờ cơm trưa mặc kệ Cát Vi Dân nhấn mạnh cỡ nào rằng buổi chiều có kiểm tra 15′, Cao Tân vẫn bá đạo mà tịch thu sách giáo khoa của cậu, lôi kéo cậu lang thang dưới sân trường, dưới danh nghĩa mĩ miều là “Phơi nắng phơi nắng cho cây nấm mọc trên người cậu”; số lần hai người ra ngoài ăn cơm tối giảm bớt, Cao Tân liền thường thừa dịp Cát Vi Dân bận đọc sách mà chuồn đi, đem về đủ loại mĩ thực cao cấp đóng gọi cho Cát Vi Dân cải thiện bữa ăn; thậm chí sau khi Cát Vi Dân hết giờ tự học trở về, bên giường Cao Tân lúc nào cũng có một chậu nước rửa chân để sẵn, để Cát Vi Dân vừa ngồi trên giường mình đọc sách vừa ngâm chân.
Cậu bạn giường đối diễn giễu.
“Cao Tân, cậu càng ngày càng ra dáng thê nô.”
Cát Vi Dân cũng không còn siết tay vung nắm đấm, chỉ là bỏ chân vào ngâm trong chậu nước mà người nào đó bởi vì canh thời gian không chuẩn nên đã lạnh ngắt, nhàn nhã nhướn mày nói.
“Cao ái thiếp, bóp vai cho trẫm.”
~*~*~*~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...