Tháng Năm Ngọt Ngào

“Cẩn thận!”

Cát Vi Dân còn chưa kịp phản ứng, đã bị ai đó ôm chặt bảo hộ trong ***g ngực. Tấm màn đỏ thẫm nâng lên, ánh sáng chói mắt trên khán đài chiếu tới, Cát Vi Dân nhìn cái người đầu đeo tai báo đang chống đỡ trên người mình, cùng với tấm sắt nặng nề đè trên người cậu ta, trái tim Cát Vi Dân chùng xuống—

Là một phần của ***g sắt rơi ra, đè xuống dưới.

Màn sân khấu đã kéo lên hoàn toàn, cánh hoa hồng đỏ thắm cũng đúng theo kịch bản bay lả tả từ không trung xuống. Cát Vi Dân thấy Cao Tân cố hết sức ôm mình chặt thêm chút nữa, ngẩng đầu nở nụ cười rực rỡ với khán giả dưới đài. Dưới sân khấu bùng nổ tràng pháo tay ủng hộ nhiệt liệt như điên, đại đa số khán giả đều không xem qua vòng sơ tuyển nên không phát hiện đó là ngoài ý muốn, dã thú ôm mỹ nữ hiển nhiên so với dã thú hóa mỹ nữ như bọn họ lên kế hoạch ban đầu càng tác động vào thị giác người xem nhiều hơn, thậm chí không ít học sinh ngồi dưới ghế kích động đến mức đứng lên vỗ tay.

Nhưng Cát Vi Dân đã không còn có thể chú ý đến những chuyện đó. Cậu chỉ biết song sắt thật lớn đang đè trên người Cao Tân nặng bao nhiêu, cậu liều mạng muốn gọi tên người kia, nhưng dù cậu cố gắng mở lớn yết hầu đến đâu đi nữa, chẳng có bất kì âm thanh nào thoát ra, Cát Vi Dân không hề nhận ra bàn tay bấu chặt vào tay Cao Tân của mình đang run rẩy, cậu chỉ biết là cậu nhất định phải gào lên.

Ai đó tới mau! Cứu cậu ấy! Các người không ai thấy cậu ta bị đè sao? Cứu cậu ấy!

Cánh hoa hồng vẫn lả tả rơi. Trong cơn mưa cánh hoa đỏ thẫm, Cao Tân cúi đầu nhìn cậu, gương mặt dịu dàng lạ thường. Giọng cậu khẽ khàng nói rằng.


“Đừng sợ, đừng nói gì hết, trời sập xuống có người cao đỡ rồi.”

Còn nói không nói! Cậu hiện tại mới không cần nói a! Ngu ngốc!

Cuối cùng nhân viên hậu trường tắt toàn bộ đèn, trong bóng đêm Cát Vi Dân nghe thấy tiếng bước chân vội vàng chạy đến, sau đó là tiếng vật gì đó được khiêng xuống, có người đang hỏi, “Này, cậu không sao chứ”, giống như có ai đột nhiên lấy hết sức lực trong toàn bộ cơ thể cậu đi rồi, Cát Vi Dân dồn lực kéo cái tên đang đỡ trên người mình xuống, sau đó thì chẳng còn biết gì nữa.

Soạt…

Màn che xanh biếc bị kéo ra, để lộ cậu nam sinh cao cao đang nằm úp sấp trên giường bệnh, trên lưng cậu ta quấn mấy vòng băng vải dày cộm, làm nổi lên nửa người dưới mặc quần đùi tức giác vân báo còn gắn thêm cái đuôi báo, có vẻ có chút buồn cười.

Bác sĩ đương nhiên cũng bị cậu chọc cười, cười đẩy đẩy kính, rồi mới nói với những cậu học sinh đang vây quanh.

“Cậu ta mạng lớn, không thương tổn gì gân cốt hay nội tạng cả, chỉ là bị thương ngoài da. Bất quá để an toàn, hay là cứ lưu lại bệnh viện để quan sát thêm một ngày đi.”

“Phù…”

Tất cả mọi người đều thở ra một hơi thật dài, một cậu mặc áo ảo thuật gia đẩy cô bé tóc nâu gợn sóng một cái.

“Tớ đã bảo không có việc gì rồi mà! Nhìn cậu xem, người Cao Tân có bị cái gì đâu, cậu ngược lại lại ôm siết cậu ta ngất đi.”

Cô bé xinh đẹp tuyệt trần trừng đôi mắt to tròn đáng yêu, uất giận nhìn cậu kia một cái. Bác sĩ ở một bên cũng vui vẻ, lo lắng như vậy, nhất định là bạn gái rồi. Ông cười cười đuổi đám học sinh kia.


“Được rồi được rồi, bệnh viện cũng không phải cái chợ, trở về hết đi.” Ông chỉ cô bé kia, “Để lại một người chăm sóc qua đêm là được.”

Sau khi dặn tới dặn lui này nọ, các nam sinh cũng quay về. Trong phòng bệnh chỉ còn hai người.

Cát Vi Dân lúc này mới có cơ hội xem xét người đang nằm úp sấp trên giường bệnh một chút. Cậu nhìn, Cao Tân nằm úp sấp trên giường, cũng đang gian nan mà xoay xoay cổ nhìn cậu.

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi. Cát Vi Dân bỗng nhiên rất muốn đánh cậu ta, cậu chưa bao giờ mãnh liệt cảm nhận rằng cái tên có gương mặt anh tuấn, nụ cười đầy miễn cưỡng, tay chân thật dài kia lại thiếu não như thế.

Chết tiệt! Bộ lão tử tự mình không đỡ nổi sao! Cậu không có việc gì chạy tới làm chi!

Nhưng lúc Cát Vi Dân nói ra khỏi miệng lại là một câu khác.

“Cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn cậu.” Đồng thời vang lên còn có một giọng nói khác, cùng một câu.


Hai người cũng nhịn không được mà ha hả cười. Một khắc ấy Cát Vi Dân cảm thấy cậu cùng Cao Tân trong lúc đó có một sự ăn ý đến kì diệu, những điều không nói với nhau bằng lời đều sáng tỏ—-

Cảm ơn cậu, đã đỡ thay cho tớ.

Cảm ơn cậu, đã lo lắng cho tớ.

Trong ánh mắt Cao Tân có một luồng ánh sáng tinh nghịch chớp động, cậu vẫn duy trì tư thế xoay cổ không được tự nhiên mà nói.

“Tớ biết cậu bây giờ rất muốn ở bên tớ. Nhưng mà trước khi kết hôn, hình như trong phòng bệnh không cho phép người khác phái ngủ lại đâu.”

~*~*~*~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận