Thời đại học, Cát Vi Dân vốn không cảm thấy lễ Giáng Sinh là một ngày lễ quan trọng. Là một gia đình truyền thống giai cấp công nhân, người nhà họ Cát chưa từng trang trí cây thông Noel trong phòng khách này nọ, Cát Vi Dân nhớ lại lúc học trung học, Giáng Sinh cũng chỉ là một dịp để các học sinh ngụp lặn trong đống bài tập tìm thấy chút náo nhiệt trong tiết tiếng Anh. Nguyên nhân Giáng Sinh lại trở thành một ngày đặc biệt, hoàn toàn là vì một câu nói của Cao Tân hồi năm nhất, “Chúng ta khác với những người khác, Giáng Sinh vẫn là muốn ăn mừng một chút.”
Thành phố nơi Cát Vi Dân sống từ đầu tháng 12 đã bắt đầu trở nên nhộn nhịp hẳn lên, mới đầu tháng, các trung tâm mua sắm lớn đã giăng bảng quảng cáo “Giá đặc biệt cho lễ Giáng Sinh”, trong số đó có cả Cao Tân, vừa vào giữa tháng thì những thương nhân đã nóng lòng dựng lên cây thông Noel khổng lồ cùng cỗ xe ông già Noel trượt tuyết với dàn đèn lấp lánh, khắp phố phường nơi nơi vang vọng tiếng nhạc Jingle Bell, những nhà hàng lớn cũng chuẩn bị cho ra mắt thực đơn “Các món ăn đặc biệt cho ngày Giánh Sinh”, những nhà buôn bán khôn khéo đã sớm lên kế hoạch đủ loại lãng mạn cho các cặp tình nhân, nào là cùng nhau ăn một bữa tối Giáng Sinh lãng mạn, cùng đi xem phim, mua một bó hoa hồng, đội nón Noel đỏ đến giáo đường nghe tiếng chuông ngân vang. Cát Vi Dân tưởng tượng một chút cảnh hai ông chú anh anh em em mà ăn bữa tối dưới ánh nến, bên cạnh là cây thông Noel dưới chân để quà Giáng Sinh, cả người bỗng nổi da gà hết cả lên.
Ừm, không được, kế hoạch tác chiến lễ Noel đổi sang phương án khác.
Trong khi Cát Vi Dân bí mật tác chiến trong lặng lẽ, Cao Tân hiển nhiên cũng không được rảnh rỗi. Tuy rằng buôn bán dịp Giáng Sinh bận rộn đến xuất quỷ nhập thần, nhưng nhìn bộ dạng Cao Tân lâu lâu lại nhìn mình rồi cười một cách bí hiểm thì đã đoán được, cậu ấy đang tích cực chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh của hai người.
Lễ Giáng Sinh thứ 3 cả hai ở bên nhau, đối với Cát Vi Dân hay Cao Tân đều mang ý nghĩa đặc biệt.
Cho nên trước đêm đó Cao Tân có chút không tự nhiên mà chạy đến hỏi Cát Vi Dân ngày mai có thể tan tầm đúng giờ không, Cát Vi Dân lại không chút do dự mà gật gật đầu, nói.
“Ngày mai tớ sẽ xong việc sớm một chút, cậu lái xe đến xxx đón tớ nhé.”
“A, Tiểu Cát, sao cậu lại biết tớ định lái xe đi đón, cậu đoán được chúng ta sẽ đi ăn ngoài rồi sao?”
Cát Vi Dân nhướng mắt, vô nghĩa, không phải Giáng Sinh năm nào cậu cũng lôi tớ đến mấy chỗ ăn chơi kì quái sao.
Thời khắc quyết chuyến cuối cùng đã đến. Sự thật chứng minh, hành vi của Cao Tân tuy là dễ dàng nhìn thấu, suy nghĩ vòng vòng lại từ trước đến nay khiến người ta mãi vẫn không đoán được. Hôm sau buổi chiều sau khi tan việc, ngồi trong xe Cao Tân chạy 30 đến nơi, Cát Vi Dân lại bất lực cúi đầu.
Đây là phòng trên cùng của khách sạn cao nhất trong thành phố, Cát Vi Dân nhìn những ngã tư đường nối tiếp với từng tòa nhà qua cửa kính trong suốt, đen mặt hét.
“Cậu tưởng hôm nay là tiết Trùng Cửu hả?”
Vốn là theo nguyên tắc chiến đấu “địch không động ta động, địch động ta sẽ không động” nhìn Cao Tân ra chiêu, Cát Vi Dân cũng để tùy cậu ấy mang mình đến điểm hẹn. Chỉ là không thể tưởng tượng được điểm hẹn lại là nơi quỷ dị thế này. Giáng Sinh đầu tiên đi lên núi, Giáng Sinh thứ hai lên sườn núi, năm nay là cao ốc, cũng không phải tiết Trùng Cửu, vì sao mỗi lần đều phải đi đến mấy chỗ cao chứ hảaaaaaa. Hơn nữa cơm vẫn chưa ăn đã chạy đến khách sạn đặti phòng, nếu muốn làm thì làm ở nhà là được rồi, làm gì phải chạy ra ngoài tốn tiền thế này chứ. Câu cuối cùng Cát Vi Dân thật sự không có mặt mũi nào nói ra.
Cao Tân dè dặt nhìn cậu một cái.
“Cậu không thích hả? Tớ cứ tưởng cậu rất thích ngắm cảnh đêm mà.”
Cát Vi Dân đi qua nắm tay cậu, chiếc nhẫn trên ngón tay nằm trong lòng bàn tay ấm áp.
“Tớ thích chứ, cảnh đêm ngày Giáng SInh năm đó thật sự rất khó quên.”
Ánh đèn lấp lánh, đèn xe lưu động, như dải ngân hà đang sáng rực rỡ dưới chân, quả thật là cảnh đêm đẹp đến khiến lòng người khó quên, nhưng chuyện thật sự không thể quên được, thật ra là một người ngày đó đứng bên cậu với ánh mắt sáng trong hơn cả các vì sao làm rung động lòng người, khóe miệng cong cong nói “Lễ Giáng Sinh vui vẻ”.
Cao Tân dường như cũng nhớ lại gì đó, nhẹ nhàng cười, nắm lấy tay Cát Vi Dân, dùng sức siết chặt tay cậu. Hai người đắm chìm trong bầu không khí ấm áp này một lúc, Cát Vi Dân cuối cùng nhịn không được ho nhẹ một tiếng.
“Bất quá, bây giờ chúng ta làm gì đây?”
Bên ngoài trời vẫn còn sáng, chẳng lẽ phải ngây ngốc ngồi ở đây chờ đến khi trời tối?
Cao Tân hiếm thấy mà đỏ mặt, xấu hổ nhìn cậu một cái, Cát Vi Dân cả người sát khí mà nắm chặt nấm đấm.
Nếu Cao Tân dám nói chúng ta trước lăn giường ăn mừng đi hay trực tiếp bổ nhào tới, cậu nhất định đem tên này cùng quà cho cậu ta đá sang thế giới bên kia luôn.
~*~*~*~
SG nóng quá không ngủ được uống cả tám chục lít nước vẫn không hết khát đành mò lên post chương mới hị hị :”>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...