Trường Cát Vi Dân đang theo học tết nguyên đán hàng năm đều tổ chức chương trình hội diễn văn nghệ, trên nguyên tắc thì bất kì học sinh nào đều có thể đăng kí, có thể là cá nhân cũng có thể tham gia theo nhóm, ca hát nhảy múa kịch sân khấu tấu hài không hạn chế. Bởi vì số người đăng kí khá đông, trước khi chính thức tổ chức hội diễn thì trường sẽ tiến hành hai lần sơ tuyển, những đội vượt qua vòng sơ tuyển để vào hội diễn sẽ được trường chi trả toàn bộ phí biểu diễn, những tiết mục được chọn sẽ được thu vào DVD hội diễn văn nghệ phát hành với số lượng hạn chế mỗi năm, hơn nữa đêm đó ban giám hiệu trường sẽ chọn ra ba giải để trao tặng khoản tiền thưởng hậu hĩnh. Người chiến thắng cuối cùng có thể nói là danh lợi song thu.
Vì những nguyên nhân trên, bất kì ai, phàm là người có chút tế bào văn nghệ thì hễ gần đến tết Nguyên đán là sẽ bắt đầu rục rà rục rịch, à không, là nóng lòng tỉ thí. Đương nhiên, Cát Vi Dân không ở trong loại “phàm là” này. Cũng không phải nói Cát Vi Dân thái độ làm người thanh cao, khinh thường không thèm tham gia mấy tiết mục kiểu sơn trại tuyển tú nữ này, mà là Cát Vi Dân hoàn toàn không có một tế bào nào về mặt này.
Cát Vi Dân lúc bé rất đáng yêu, lông mi dài mắt to môi vểnh, trang phục đen tuyền quần dây kiểu Tây thắt nơ bướm đỏ, vừa lanh lợi lại xinh đẹp, nổi bật vô cùng. Lúc trước mỗi lần có tiết mục mừng quốc tế thiếu nhi này nọ, thầy cô trong nhà trẻ đều hận không thể đưa cậu lên hàng đầu để khoe khoang, cậu học trò nhỏ vô cùng điển trai nha!
Nhưng rất nhanh, các thầy cô ở nhà trẻ phát hiện ra mình đã phạm một sai lầm chủ quan nghiêm trọng. Cát Vi Dân cứ đứng bất động như thế, cậu vừa mở miệng, nói cậu hát hơi lệch giọng đều là khách khí thôi, nói trắng ra là, căn bản rất khó nhận ra cậu rốt cuộc là đang hát hay đang lẩm bẩm; nhảy múa càng không xong, mặc dù khả năng thăng bằng tay chân của Cát Vi Dân vẫn như người bình thường, phản ứng cũng không chậm chạp, nhưng xui xẻo lại là một đứa mù hướng, thực hiện động tác cũng không phân biệt được hai bên trái phải, nếu bắt cậu xoay một vòng, vậy thì ngay cả trước sau cũng không nhận biết được luôn.
Đến cuối cùng thầy cô đành phải nén đau thương mà buông tha cậu, chỉ để cậu lên bục tặng hoa cho lãnh đạo đến xem buổi biểu diễn của nhà trẻ.
Càng đáng giận hơn là, từ lúc nhỏ đi học, mỗi giáo viên chủ nhiệm lớp của Cát Vi Dân, nhìn thấy cậu đều đầu tiên là trưng ra vẻ mặt như gặp vận xui trước mắt, chờ Cát Vi Dân xuống khỏi sân khấu rồi, lại tiếp tục lắc đầu đầy vẻ tiếc hận.
“Thật đáng tiếc!”
Bị gây sức ép quá nhiều lần, Cát Vi Dân liền đối với các thể loại biểu diễn văn nghệ này một câu, xin thứ cho kẻ bất tài.
Kì thật trong người Cao Tân cũng không được mấy tế bào văn nghệ, mấy bài hát cậu rống lúc đi tắm đều hoàn toàn trật nhịp. Bất quá cậu đánh Thái Cực Quyền rất khá, thầy thể dục đã về hưu của trường cứ mãi khen ngợi nói mây bay nước chảy lưu loát sinh động đến là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, bất quá đó cũng không phải thứ có thể đem lên sân khấu biểu diễn a.
Săm soi Cao Tân vừa kì quái vừa bá đạo đang suy tư, Cát Vi Dân đã quen, không buồn cố sức thay đổi suy nghĩ cậu ta. Chỉ cần không quá đáng, cậu ta muốn gì thì thuận theo vậy đi. Nhưng lần này Cát Vi Dân thật sự là nhịn không được.
“Tại sao muốn tớ cùng các cậu phát khùng hả?”
Dưới tán dù lớn màu đen, Cao Tân đứng bên cạnh trưng ra khuôn mặt tươi cười chính trực đến chướng mắt.
“Cái gì mà các cậu với chúng ta chứ, mọi người là một gia đình mà. Cái này cũng không phải là phát khùng, đây là vì chủ nghĩa xã hội khoa học tinh thần văn minh kiến thiết mà cống hiến một phần sức lực nhỏ nhoi.”
Cát Vi Dân cố gắng nhẫn nhịn không đánh vào khuôn mặt tươi cười như thiểu năng của cậu ta.
“Bớt nói lung tung với tớ, nói thật mau!”
“Hắc hắc, quả nhiên sinh tớ là cha mẹ, người hiểu tớ lại chỉ có Tiểu Cát!”
“Cậu bớt nói nhảm đi, nếu không người đập bẹp cậu cũng là Tiểu Cát!”
Hai người đi vào, Cao Tân gập dù lại, quen tay lấy cà men của Cát Vi Dân qua, nháy mắt thần bí với cậu vài cái.
“Năm nay giải nhất hội diễn văn nghệ của trường có thể được tiến cử lên Bắc Kinh tham gia hội diễn dâng lễ vật của học sinh trung học ngày 1/5 đó nha!”
“Xì, máu con buôn.” Tiểu Cát khinh thường lấy khủy tay thúc thúc cậu ta, nhưng cũng động tâm. Gia đình công nhân tiền lương vô cùng eo hẹp, cha Cát mẹ Cát năm nào cũng liều mạng tiết kiệm, nhưng nơi xa nhất cậu từng được đưa đi cũng chỉ là tỉnh Vân Nam. Bắc Kinh… hoàng thành đó nha.
“Con người phải dũng cảm thừa nhận dục vọng của bản thân.” Cao Tân vùi đầu ra sức gặm chân gà kho, vừa hàm hồ nói, “Cậu nghĩ kĩ lại đi, quảng trường Thiên An Môn, Trường Thành, Cố Cung, Trung Nam Hải… A, đúng rồi, chúng ta còn có thể đi Công Viên Địa Đàm, nhưng mà Công Viên Thiên Đàm cũng đẹp lắm nha, cậu xem phải làm sao đây?”
Cát Vi Dân vô lực nhìn cậu ta, “Không phải nói chứ cậu cứ như là lấy được giải nhất rồi ấy. Cậu thấy chúng ta làm sao có khả năng thắng a?”
Cao Tân hưng phấn giơ muỗng khoa tay múa chân với cậu.
“Tớ đã nghĩ rồi. Chúng ta có sáu người, có người không hát được, có người không biết nhảy, có người vừa không hát được lại chẳng biết nhảy.” Cậu lướt mắt qua Cát Vi Dân một cái, Cát Vi Dân thẹn quá hóa giận mà lấy cán muỗng gõ bàn ăn.
“Nói trọng điểm!”
“Khụ… Trọng điểm chính là, cậu ngẫm lại đi, sáu người có thể cùng nhau biểu diễn, vừa không cần hát cũng chẳng cần nhảy, là cái gì?”
~*~*~*~
Là cái gì là cái gì? xD mọi người nghĩ là cái gì nàoooooooooooo xD
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...