Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Edit + Beta: Vịt

Hai tay Thiệu Tử An ở trên bàn phím bận việc, mắt chăm chú nhìn màn hình notebook, từng câu tổng kết báo cáo cậu phải làm.

Đổng Dịch chỉ đứng sau cậu, không lên tiếng.

Không hổ là nam nhân làm lính nhiều năm, giấu khí tức khá vi diệu.

Cứ như vậy đứng ở phía sau Thiệu Tử An khoảng hơn nửa tiếng, Đổng Dịch mới lặng lẽ ra cửa, sau đó đi rót chén sữa tươi cầm về cho cậu.

Lần này hắn không lặng yên không tiếng động đi vào như lúc nãy nữa, mà là gõ gõ cửa, chờ Thiệu Tử An mở miệng đáp lại.

Bất quá đợi một lát, lại không nghe thấy tiếng Thiệu Tử An, hắn lại gõ hai cái, mở cửa, liền thấy Thiệu Tử An vẫn hết sức chuyên chú làm báo cáo tổng kết, hiển nhiên không nghe thấy tiếng gõ cửa của hắn.

"Tử An, uống sữa." Nhẹ nhàng đặt chén lên bàn, Đổng Dịch đứng ở bên cạnh cậu cúi người nhìn cậu.

Thiệu Tử An sửng sốt một chút, xui xẻo bị hắn dọa, chỉ là xoay mặt có chút ngẩn người nhìn Đổng Dịch tiếp xúc cự ly gần với mình, chớp chớp mắt, à một tiếng, đưa tay cầm lấy chén sữa tươi, ừng ực, uống một hơi cạn sạch, sau đó trả lại chén cho Đổng Dịch, nhìn hắn một cái, "Cám ơn."

Đổng Dịch nhìn nhìn cái chén không trong tay, lại nhìn nhìn vòng sữa trên môi cậu, kìm lòng không đậu thò người qua vươn đầu lưỡi liếm sạch vòng sữa, sau đó bẹp một cái hôn Thiệu Tử An miếng.

"Được rồi, tôi đi ra ngoài, cậu tiếp tục." Thấy cậu nhìn chằm chằm mình, Đổng Dịch không khỏi cười một cái, ghé tới hôn trán cậu, lại sờ sờ má, "Cậu đây là không muốn tôi ra ngoài? Bảo bối, đừng nhìn tôi như vậy, dễ có phản ứng."

Thiệu Tử An nhíu mày, bĩu môi.

"Không biết làm nữa." Chỉ chỉ chỗ mình mắc kẹt, cậu cứ nói không rõ ý tứ muốn biểu đạt, đoạn văn này gõ đi gõ lại xóa mấy lần rồi, chính là không ăn khớp ý.

Đổng Dịch thò người qua nhìn, sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, sau khi từ đầu xem báo cáo cậu làm một lần, cầm lấy câu hỏi điều tra đặt một bên lật lật, giải thích với cậu.

Thiệu Tử An một bên nhẹ nhàng gật đầu một bên sửa bản báo cáo, ngược lại thuận tay hơn trước nhiều.


Hàn Mạc mang theo ba tiểu bảo bối về phòng ngủ, hôm nay Trương Mạo và Tống Tân Nghiệp ở đây, đều uống không ít rượu, ngày mai cùng tới công ty là được.

Trương Mạo ôm Hạo Hạo nhìn về phía Hàn Mạc, khơi mi hỏi: "Mày cư nhiên không phản đối Đổng Dịch theo đuổi Tử An? Anh có chút không nghĩ tới."

Hàn Mạc một tay ôm Húc Húc, một tay dắt Duệ Duệ, quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó cười nói: "Loại chuyện này sao có thể tùy tiện định đoạt, Văn Phong và em, Tân Nghiệp và anh, Tần Thụy và Tống Tân Kế không đều là như vậy? Trước kia không phải cũng là hoa tâm, hiện tại không phải sống rất hạnh phúc."

Duệ Duệ ngửa đầu nhìn Hàn Mạc, lẩm bẩm một câu, "Ba ba là hoa hoa, ông nội nói, ba ba có bạn gái xinh xinh, Duệ Duệ cũng có."

Duệ Duệ dẩu dẩu miệng nhỏ, không rõ là ý gì, bất quá lại kỳ quái không nói lời này nữa, chỉ lắc lư đầu nhìn nhìn Hàn Mạc lại nhìn nhìn Trương Mạo, sau đó đi vào phòng ngủ.

"Ba ba, Hạo Hạo ngủ với con và em trai?" Vểnh mông nhỏ bò lên giường, sau đó chỉ chỉ Hạo Hạo được Trương Mạo đặt một bên đã ngủ, nhỏ giọng hỏi.

"Ừ, con ngủ với hai em, phải chăm sóc các em biết không?" Hàn Mạc cúi đầu hôn hôn má nhóc, sau đó đắp kín chăn cho ba nhóc, tắt đèn.

"Ba ba ngủ ngon." Duệ Duệ vẫy vẫy tay với Hàn Mạc, mỗi tay kéo một em trai, cười với Hàn Mạc, "Con sẽ chăm sóc em trai."

"Ngủ ngon bảo bối." Hàn Mạc đóng cửa lại, cùng Trương Mạo xuống lầu.

"Thật không nghĩ tới bất quá là thời gian 2 năm, mấy vật nhỏ này đã trưởng thành rồi, hồi đó lúc mang thai thật quá thống khổ." Hàn Mạc thở dài, ngồi ở trên ghế sa lon nhìn Trương Mạo, sau đó quay đầu nhìn về phía Thiệu Văn Phong và Tống Tân Nghiệp, "Văn Phong, giúp em cầm chén sữa tươi."

"Mệt?" Thiệu Văn Phong cầm trong tay hai chén sữa tươi, đưa cho Hàn Mạc một chén cũng đưa cho Trương Mạo một chén, sau đó ngồi ở bên cạnh Hàn Mạc ôm vai cậu hôn trán cậu.

Tống Tân Nghiệp cũng đi tới ngồi ở bên cạnh Trương Mạo, hắn uống có chút mơ hồ, mặt đỏ bừng.

"Tôi mệt rồi." Lời này là Tống Tân Nghiệp trả lời Thiệu Văn Phong, sau đó hắn nhìn Hàn Mạc, thấy cậu vẫn tinh thần trợn mắt xem TV, không khỏi tò mò hỏi: "Mày không phải sáng mới về? Làm sao còn có tinh thần như vậy."

"Huh?" Hàn Mạc xoay mặt nhìn hắn, cười buông tay, "Lúc chúng mày tới tao mới tỉnh ngủ, nếu mệt thì đi ngủ, lầu 3 bên trái phòng đầu tiên, khụ, cách âm nhà tao rất tốt, chúng mày có thể tận tình điên cuồng."

Trương Mạo trợn mắt trắng với Hàn Mạc, không phản ứng cậu, bất quá ngược lại đỡ Tống Tân Nghiệp đứng lên, nói ngủ ngon với hai người sau đó lên lầu.


Thiệu Văn Phong nhìn Hàn Mạc trong ngực, sờ sờ má cậu, "Đi tắm?"

Hàn Mạc gật gật đầu, được nam nhân ôm ngang lên, nhưng nhìn về phía phòng ngủ Thiệu Tử An, cau mày hỏi, "Đổng Dịch ở chỗ Tử An...... Hẳn là không có vấn đề gì chứ?"

Cậu thật sự rất lo lắng Tử An, vạn nhất bị Đổng Dịch bắt nạt làm sao đây.

"Nó 20 tuổi rồi, hơn nữa Đổng Dịch không phải nói, anh ta là nghiêm túc, nếu nghiêm túc, vậy thì cần phải bỏ ra nhiều chút." Thiệu Văn Phong không cảm thấy có vấn đề gì, nói yêu đương là chuyện tình nguyện của hai bên, nếu như Đổng Dịch dám đối với Tử An có hành động bất chính gì, vậy chỉ có thể nói rõ hắn không quý trọng, sau đó hưởng lạc ham nhất thời hối hận cả đời.

Anh tin, Đổng Dịch hẳn sẽ không ngu xuẩn tới mức như vậy.

Đổng Dịch đương nhiên sẽ không ngu xuẩn tới mức như vậy, hai hôm nay bận rộn công tác bận rộn vô tình gặp mặt với Tử An, hắn mặc dù hiện tại rất mệt, nhưng biết mình phải làm gì.

Thiệu Tử An rốt cục làm xong báo cáo, duỗi lưng mỏi, cậu quay đầu, lại thấy nam nhân chống đầu đã nhắm mắt lại.

"Đổng Dịch?" Cậu giơ tay vỗ vai nam nhân, nhẹ giọng gọi hắn.

Đổng Dịch nửa mở mắt, ừ một tiếng.

"Tỉnh tỉnh, tôi làm xong rồi." Quơ quơ tay, Thiệu Tử An ra hiệu hắn có thể đứng lên trở về ngủ.

Đổng Dịch ngáp, nhìn đồng hồ đeo tay, đã 1h sáng.

"Tôi không có chỗ ngủ, có thể chứa chấp tôi một đêm không? Đảm bảo cái gì cũng không làm." Mặc dù hắn rất muốn làm cái gì đó, nhưng hắn rõ ràng, nếu mình thật sự làm, e rằng Thiệu Tử An đời này đều sẽ không phản ứng mình.

Hắn ý thức được rõ ràng, tính tình Thiệu Tử An là bướng bỉnh đến chết, mình nếu là làm ra chuyện khiến cậu ghét, tuyệt đối sẽ không nhận được tha thứ.


Người toàn thân cơ bắp, nhận thức đúng liền nhận thức đúng.

Kỳ thực Đổng Dịch cũng là tính tình này, chỉ bất quá hắn tính cách trương dương sáng sủa, mà Tử An lại không thích nói chuyện.

Thiệu Tử An sửng sốt một chút, mở cửa nhìn nhìn, đèn tường và các đèn lớn khác ngoài phòng khách đều đã tắt, hiện tại cũng không có cách nào đi hỏi phòng của Đổng Dịch ở là ở đâu, kỳ thực cậu biết, phòng của Đổng Dịch hẳn là đối diện phòng mình hoặc là ở lầu 3.

Bất quá cúi đầu nhìn hai cánh tay nam nhân đã duỗi tới đây ôm chặt eo mình, cậu đột nhiên phát hiện, được người ôm là một chuyện rất ấm áp.

"Tôi đảm bảo không làm chuyện gì, được không?" Khom người tiến tới bên tai cậu, hơi thở ấm áp phun bên tai Tử An, thanh âm Đổng Dịch trầm thấp mang theo dụ hoặc.

Thiệu Tử An gật gật đầu, nhẹ giọng đáp ứng.

"Được."

Bất quá chỉ là cùng một giường mà ngủ một đêm, cái này đối với cậu mà nói cũng không phải lần đầu tiên.

Bất quá chờ sau khi tắm rửa nằm lên giường cậu liền hối hận, lúc mình cùng Trương Mạo ở trên một cái giường ngủ cũng không bị Trương Mạo ôm ở trong ngực, nam nhân này giống như con bạch tuộc, tay chân đều quấn mình, chặt chẽ giam cậu ở trong ngực.

"...... Anh sắp ghì chết tôi rồi......" Thiệu Tử An kéo kéo cánh tay hắn kiềm chế trên cổ mình xuống, để cho mình thở.

"Ưm...... Tử An ôm mềm quá." Đừng thấy Thiệu Tử An gầy teo, nhưng ôm vào trong ngực thật sự không phải thoải mái bình thường.

"...... Tuy vậy anh cũng không thể muốn ghì chết tôi, buông ra chút." Thiệu Tử An tức giận, tung chân đá hắn hai cái.

Đổng Dịch hừ hừ hai tiếng, hơi thả lỏng cái ôm, để cậu ở trong ngực mình uốn éo vị trí thoải mái, sau đó nhìn cậu nhắm mắt lại.

Khơi mi, ghé tới ở trên trán cậu hôn hôn, Đổng Dịch cũng nhắm mắt lại, ngủ.

Một đêm ngủ ngon.

Cuộc sống trước kia của Đổng Dịch rất nhiều màu sắc, xã giao, uống rượu, huấn luyện bảo tiêu, mà hiện tại, cuộc sống của hắn chỉ có hai việc, đi làm, bồi Tử An.

Thiệu Văn Phong nhìn nam nhân hơn một tháng tới nay nhiều lần xuất hiện ở phòng làm việc của mình, nhịn không được thở dài.


"Công ty bảo tiêu kia của anh có phải không định tiếp tục mở nữa hay không? Ông chủ không làm việc đàng hoàng ngày nào cũng chạy tới công ty tôi, rốt cuộc muốn làm gì? Chả lẽ muốn tôi phát tiền lương cho anh?"

"Không cần, chỉ cần đưa Tử An cho tôi, tôi hàng năm làm bảo tiêu cho anh là được." Đổng Dịch vểnh chân ngồi trên ghế salon, tính toán lát nữa buổi trưa dẫn Thiệu Tử An đi đâu ăn cơm.

Hắn phát hiện, Thiệu Tử An thích ăn, hơn nữa còn rất thích.

Mặc dù mỗi lần lúc ăn cơm cậu đều không tỏ vẻ kinh hỉ gì, nhưng Đổng Dịch có thể từ trong đôi mắt kia nhìn ra, cậu rất hưởng thụ mỹ thực lôi kéo cảm giác của hắn.

"Hừm, tới lúc đó anh ngay cả bóng người cũng không thấy, tôi không mời nổi, nhanh cút đi tìm Tử An, đừng lắc lư trước mặt tôi, phiền." Thiệu Văn Phong giơ tay lên giống như là đuổi ruồi đuổi hắn, rõ ràng ghét bỏ Đổng Dịch chướng mắt.

"Ai da, nhìn anh nói chuyện kìa, Tử An đang họp, tôi không phải không có chỗ ở mới chạy tới xem anh sao, lại nói tôi tới cũng không phải chướng mắt." Từ trong ví da xách theo lấy một phần hợp đồng đưa cho Thiệu Văn Phong, hắn khơi lông mày, "Nài, đây là phần hợp đồng kia của công ty Phi Tường, Trương Mạo nói cho anh ký."

Thiệu Văn Phong lật xem một lần, không vấn đề, đại bút vung một cái ngoằn ngoèo, ném lại cho Đổng Dịch, khơi mi, "Anh mấy hôm nay cứ ở nhà tôi, không định đóng tiền thuê nhà?"

Chuyện này nghĩ tới liền tức giận, ông cụ và bà cụ đi du lịch vòng quanh thế giới hưởng thụ tuổi già không ở nhà, thằng cha Đổng Dịch không biết xấu hổ này cư nhiên cứ thoải mái chạy tới nhà anh ở nhờ, còn nói cái gì mà căn nhà kia của mình đông lọt gió hè mưa dột, không có cách nào ở, đáng thương hắn cái tên đàn ông lớn tuổi độc thân này.

Lúc ấy Hàn Mạc tức đều muốn cầm dao phay chém hắn, từng thấy mặt dày, nhưng chưa thấy da mặt dày như vậy.

Bất quá Thiệu Tử An ngược lại không nói lời gì phản đối, hôm đó sau khi cùng Đổng Dịch ở qua một lần cậu phát hiện, hóa ra cảm giác cùng người thân mật ôm ấp ngủ tốt như vậy.

Sau đó liền biến thành, Đổng Dịch chiếm đoạt giường Tử An, thuận tiện ngày ngày bị hai phu phu Thiệu Văn Phong và Hàn Mạc ghét bỏ.

Ngay cả Duệ Duệ cũng hỏi, tại sao ba ba Đổng muốn ở nhà chúng ta?

"Không nộp, tôi định cùng Tử An chuyển ra ngoài, anh đồng ý không?" Dù sao muốn cùng Tử An phát triển thêm một bước, ở cùng một chỗ với Hàn Mạc và Thiệu Văn Phong thật sự là không tiện, mặc dù cách âm rất tốt, nhưng mà...... Hắn xấu hổ.

"Tùy tiện, nếu Tử An đồng ý, hai người liền dọn." Cái thứ chướng mắt này có thể chuyển ra là tốt nhất.

Đổng Dịch bật ngón tay, sau đó đứng lên rời đi.

Hắn cần chính là thái độ của Thiệu Văn Phong, hiện tại biết rồi, đương nhiên càng có nắm chắc.

Tìm Tử An, hôm nay dẫn em ấy đi ăn mì vằn thắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui