Edit + Beta: Vịt
*** TT Ai có cách nào chữa bệnh đãng trí cho tui hơm:((( Từ sáng tới giờ tui mất bao nhiêu thứ vì để đâu không nhớ TT Huhuu cái thỏi son yêu thương của tui TT
Tống Tân Nghiệp ngày đầu năm âm lịch xuống máy bay, đứng cửa ra sân bay ở một thành phố khác, ngu ngốc nhìn xung quanh, đáng tiếc, không thấy được Trương Mạo nên tới trước đón máy bay.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trương Mạo, tắt máy.
Mùa đông khắc nghiệt đứng ở trong gió lạnh, Tống Tân Nghiệp bị gió bắc vù vù thổi chảy nước mũi ròng ròng, hắn an ủi mình, điện thoại của Trương Mạo nhất định là hết pin, lại nói từ nhà hắn tới sân bay còn phải đổi mấy lần xe, trễ giờ chút cũng không sao.
Ba cái nửa tiếng trôi qua, mắt thấy thời gian khởi hành của chuyến xe lửa tới nhà Trương Mạo cũng sắp đến, Tống Tân Nghiệp lại an ủi mình, chắc là Trương Mạo sẽ ở trạm xe lửa chờ hắn, hắn tự thuê xe đi là được.
Thuê xe từ sân bay đi đến trạm xe lửa, Tống Tân Nghiệp nhìn thấy số tàu trên màn hình điện tử hiển thị và phía sau đại sảnh còn có thông báo đang kiểm tra vé nghe bên tai, xách một vali nhỏ chạy như bay.
Vẫn may hắn không tiếp tục ngu ngốc chờ ở sân bay, nếu không nhất định sẽ lỡ xe.
Lúc ngồi lên xe lửa hắn vẫn buồn bực, Trương Mạo làm sao sẽ không có xuất hiện, ở trong lòng hắn, Mạo Mạo thật sự rất đúng giờ, trước khi lên máy bay đã gọi điện thoại nói sẽ tới đón hắn, làm sao loáng cái đã không liên lạc được.
Tống Tân Nghiệp rất lo lắng Trương Mạo, có đôi khi người chính là như vậy, nếu như lúc này Trương Mạo gọi điện thoại tới nói với hắn mình có chuyện gì đó bị lỡ không cách nào đón hắn, chắc là hắn sẽ dỗi.
Nhưng đứt liên lạc với Trương Mạo giống như vậy, Tống Tân Nghiệp càng nghĩ càng lo lắng.
Trong đầu một mực nghĩ tới tràng diện rối loạn, có phải bị trộm hay không? Hoặc có phải quá hưng phấn tối qua mất ngủ sáng nay ngủ quên hay không? Hoặc là càng đẫm máu hơn chút, chả lẽ xảy ra tai nạn xe cộ?
Xí xí xí, đồng ngôn vô kỵ!
(Đồng ngôn vô kỵ: Chỉ những việc trẻ con nói với nhau, không cần cố kỵ, kiêng dè)
Điện thoại của Trương Mạo vẫn là gọi không thông, Tống Tân Nghiệp cau cau lông mày thô đen, gọi điện thoại cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc đang cùng Thiệu Văn Phong mang theo tiểu bảo bối đi trung tâm thương mại mua đồ, một nhà ba người lần đầu tiên đi dạo phố, hai người đàn ông cao lớn đẹp trai đẩy xe sơ sinh, bên trong ngồi bảo bối mập mạp mềm mại trắng nõn, người đi đường nhìn thấy đều phải liếc mắt một cái, biểu tình kinh ngạc hâm mộ trên mặt bọn họ nhìn không sót gì.
"À, em nhớ anh hồi đó cũng cùng người khác đi dạo trung tâm thương mại, hồi em mang thai." Chỉ chỉ tiểu bảo bối, Hàn Mạc đẩy xe thẳng đường tới trước cửa hàng hồi đó mua đồ dùng sơ sinh cho tiểu bảo bối, đột nhiên quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, khơi mi.
"......" Thiệu Văn Phong sửng sốt một chút mới nhớ tới chuyện lần đó, anh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn về phía Hàn Mạc, thở dài, "Cục cưng, Hàn Mạc của anh, em có thể đừng bất thình lình vậy không? Lại nói em cũng hẳn rõ ràng, những người đó bất quá chính là từng qua lại, ai không có đã từng chứ."
Hàn Mạc xùy cười một tiếng quay đầu lại không nhìn anh, đã từng? Ai có đã từng huy hoàng như anh ta, mình so ra kém con ngựa đực này.
"Đúng a đúng a, đã từng rất tuyệt vời, hừm."
"Cục cưng em rốt cuộc nghĩ gì thế, đợt này em cứ âm dương quái khí như vậy, tin nhắn ngày đó anh cũng không biết là ai gửi tới, em muốn bởi vì cái này mà tức giận với anh mãi?" Thiệu Văn Phong giơ tay lên kéo eo cậu qua, ghé tới hôn mặt cậu, khơi lông mày, "Bằng không anh dứt khoát đổi số."
Hàn Mạc bĩu môi, mặc dù biết nam nhân thay số điện thoại là chuyện không thể nào, nếu thay số e là sẽ mất rất nhiều tin tức khách hàng, không riêng gì nam nhân, ngay cả cậu cũng vậy.
"Được rồi, em chính là có chút khó chịu, anh không cần giả bộ nói cái này." Hừ một tiếng, Hàn Mạc đẩy tiểu bảo bối đi tới cửa hàng quần áo nam, nhìn nhìn chỉ về phía một bộ tây trang hưu nhàn trong đó, sau đó quay đầu nhìn về phía nam nhân, "Thử chút?"
Thiệu Văn Phong gật gật đầu đi tới báo số của mình, sau đó cầm lấy quần áo tới phòng thay đồ.
Mặc dù quần áo của anh đều là từ một cửa hàng quần áo cao cấp nước ngoài đặt làm sản phẩm thuần thủ công, nhưng Hàn Mạc đã muốn mua quần áo cho anh, vậy mình sao lại không làm? Còn là lần đầu tiên có loại tình huống này đấy.
Nam nhân đi vào thay quần áo, điện thoại của Hàn Mạc vừa vặn vang lên, cậu lau lau nước miếng khóe miệng cho tiểu bảo bối, nhận điện, "Hi ~ Nhị sư huynh, mày và đại sư huynh vẫn vui vẻ chứ?"
Tống Tân Nghiệp liên tục cười khổ, lời của Hàn Mạc thật dễ nghe, từng cái kết hợp ở hoàn cảnh thâm xử của hắn, thật sự rất buồn.
"Mày đang chế giễu tao hả? Tao tới hiện tại cũng không liên lạc với Mạo Mạo được."
Hàn Mạc sửng sốt, cầm lấy điện thoại từ bên tai nhìn thời gian, cau mày, "Mày hiện tại đang ở đâu?"
"Ở trên xe lửa, còn nửa tiếng nữa đến thị trấn nhỏ nhà Trương Mạo rồi, tao đang nghĩ nếu như anh ấy không có ở trạm xe lửa đón tao, tao phải đến nhà anh ấy thế nào, như thế nào mới có thể tìm được vị trí cụ thể." Tống Tân Nghiệp thở dài, tinh thần có chút uể oải.
Lúc này hắn cảm thấy nhức đầu, có thể là vừa nãy bị gió lạnh thổi nhiều, hắn hình như sốt rồi.
Hàn Mạc nhìn về phía nam nhân đã từ phòng thử đồ đi ra, khơi mi, thần sắc trong mắt là ca ngợi.
Nam nhân nhà cậu vóc người chính là đẹp, mặc cái gì cũng rất đẹp trai.
Đưa tay chỉ chỉ vài bộ quần áo hưu nhàn để cho nhân viên cửa hàng cầm đi cho nam nhân mặc thử, sau đó tiếp tục cùng Tống Tân Nghiệp nói điện thoại.
"Tao nhớ là thôn gì đấy, Tống nhị, mày có phải chọc anh ấy tức hay không? Trương Mạo không phải là loại người sẽ mặc kệ mày không quan tâm, nhất định là mày chọc anh ấy tức giận."
"Tao đâu có a, sáng nay trước khi lên máy bay gọi điện thoại còn nói rất tốt, kết quả tao xuống máy bay không thấy anh ấy gọi điện thoại tới thì tắt máy, hiện tại vẫn tắt điện thoại, mấy ngày gần đây anh ấy đã nói chuyện ấp a ấp úng, tao nghi có phải cha mẹ anh ấy không chấp nhận quan hệ của hai bọn tao hay không, giam anh ấy lại?"
Không thể không thừa nhận, Tống Tân Nghiệp có lúc cũng rất thông minh, ít nhất lần này đoán đúng rồi.
Hàn Mạc thở dài, an ủi hắn nói: "Thật sự không được mày ở trên thị trấn tìm quán trọ ở trước, bằng không mày liền gọi điện thoại cho anh mày hỏi chút có biết địa chỉ nhà Trương Mạo hay không, hai người bọn họ không phải bạn học sao, không chừng có thể biết."
Tống Tân Nghiệp thở dài, đặc biệt bất đắc dĩ nói: "Tao đã hỏi rồi, anh tao căn bản không biết, còn không biết nhiều bằng tao, hồi ấy Trương Mạo là ở thành phố Tân Hải học tới đại học, căn bản không mời bạn học về quê thăm."
Hàn Mạc nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực, "Vậy mày ở trên trấn đi dạo đi, chắc anh ấy sẽ liên hệ với mày."
Tống Tân Nghiệp thở dài, chỉ có thể cúp điện thoại.
Trương Mạo lúc này đang thu thập vali, hắn không có cách nào ở chung với cha mẹ.
Kể từ đêm 30 tết đó sau khi nói với cha mẹ chuyện hắn lui tới với một người đàn ông, mấy hôm nay cha mẹ vẫn luôn rầu rĩ không vui, hắn thử làm rất nhiều chuyện để cho cha mẹ vui vẻ, nhưng bọn họ không hiểu mình, không chấp nhận những thứ này.
Thậm chí sáng hôm nay lúc hắn nhận điện thoại định ra ngoài dám cướp điện thoại của hắn đi, thậm chí khóa cửa phòng hắn.
Trương Mạo thật sự có chút gấp, mắt thấy thời gian từng phút trôi qua mà mẹ lại ngồi ở ngoài cửa phòng canh chừng hắn, hắn nóng nảy.
Hắn vốn là nam nhân gặp phải chuyện gì cũng rất bình tĩnh rất tỉnh táo, nhưng lần này hắn không có cách nào bình tĩnh nữa, bởi vì Tống Tân Nghiệp thời gian này hẳn đã đến thị trấn, nếu hắn tiếp tục không đuổi theo tới tên ngốc kia nhất định sẽ ở trạm xe lửa trên trấn chờ hắn mãi.
"Mẹ, mẹ mở cửa, công ty con ngày kia là đi làm bình thường rồi, me như vậy con phải đi thế nào." Giơ tay lên đập cửa, Trương Mạo hô một tiếng.
Mẹ Trương ngồi ở ngoài cửa, cầm trong tay cái khều lò, đang gẩy củi trong lò hầm.
"Con bây giờ ra ngoài không phải tìm người đàn ông kia sao? Con nếu không nay không cho mẹ lời rõ ràng, con đừng nghĩ ra cửa.
Lão thái thái kỳ thực cũng biết, cho dù bà ngăn cản thế nào cũng phải thả con trai ra, nhưng bà vẫn là muốn tìm an ủi cho mình.
Trương Mạo cau mày, thở dài, "Vâng, mẹ đưa điện thoại cho con, con gọi điện thoại cho mẹ, ngay trước mặt mẹ nói chia tay với cậu ấy được không."
Lão thái thái suy nghĩ một chút, cảm thấy khả thi, mở cửa nhìn Trương Mạo, móc di động từ trong túi ra đưa cho hắn, "Con gọi đi, mẹ nhìn con gọi."
Trương Mạo gật gật đầu, cầm điện thoại, nhanh chóng mở khóa sau đó ấn dãy số, "Tống Tân Nghiệp, tôi nói với cậu, tôi muốn chia tay với cậu, sau này cầu thì cầu đường thì đường, cậu đừng chờ tôi nữa, tôi không muốn tiếp tục có bất kỳ quan hệ gì với cậu, vậy nhé, tạm biệt!"
Nói dứt lời tắt điện thoại, sau đó ngay trước mặt mẹ hắn, tháo điện thoại ra, từ bên trong lấy sim điện thoại ra, sau đó ném điện thoại về phía trong lò hầm.
"Mẹ, mẹ hài lòng?"
Sắc mặt mẹ Trương có chút phát xanh, bà thế nào cũng không nghĩ đến con mình sẽ làm loại hành động này, hơn nữa còn nhìn bà lãnh đạm như vậy.
Ở trong mắt trong lòng bà, con trai vẫn luôn rất nghe lời, cũng là con trai bà để cho người một nhà bọn họ ở trong thôn nhỏ hẻo lánh này xây lên một căn nhà hai tầng, càng để cho cả nhà bọn họ ăn ngon uống ngon, trong thôn không có ai không hâm mộ.
Nhưng bây giờ......
Mẹ Trương hít sâu một cái, cảm giác huyết áp mình nhất định tăng cao.
Nhìn bóng lưng con trai kéo vali rời đi, bà một câu cũng không nói ra được.
Trong lòng Trương Mạo cũng không chịu nổi, nhưng hắn không có cách nào đối mặt với người trong nhà, vô luận là cha hay là mẹ, cũng làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn.
Hắn biết cách làm của mình rất không đúng, nhưng hắn có thể làm sao đây?
Hắn hiện tại phải đi tìm Tống Tân Nghiệp, sau đó chờ thời cơ chín muồi lại cùng Tống Tân Nghiệp cùng trở về cầu tha thứ và thấu hiểu của cha mẹ.
Tống Tân Nghiệp vừa xuống xe lửa liền nhận được điện thoại chia tay Trương Mạo gọi tới, hắn chỉ ngây ngốc đứng ở cửa ra trạm, trong lúc nhất thời đều không biết mình nên làm phản ứng gì.
Chờ lúc hắn kịp phản ứng Trương Mạo đã cắt điện thoại, lúc gọi lại đã tắt máy.
Hắn ý thức được, Trương Mạo gặp phải việc khó, hơn nữa còn là việc khó từ người trong nhà tạo thành cho hắn.
Hắn nhìn nhìn khách sạn xung quanh trạm xe lửa, suy nghĩ một chút kéo vali đi tới một nhà trong đó, mở ra căn phòng hai người, hắn đi vào.
Ngồi ở trên giường có chút ẩm của khách sạn, Tống Tân Nghiệp lấy thuốc lá ra, đốt một điếu hung hăng hít một hơi.
Mặc dù hắn nói với bản thân Trương Mạo khẳng định không phải là từ chủ tâm mới nói với mình lời chia tay gì đó, nhưng hắn vẫn là nhịn không được khó chịu, nhịn không được buồn bực, nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Rõ ràng lúc trước đều rất tốt, tại sao đột nhiên lại muốn chia tay?
Chẳng lẽ ở đây mấy ngày đi xem mắt rồi? Sau đó tìm được đối tượng lui tới thích hợp hơn hắn?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩa tới là cha mẹ Trương Mạo làm ra cự tuyệt nghiêm túc như vậy, hắn chỉ có thể ép mình tới đường cùng.
Trương Mạo ra cửa liền đi về phía bến xe, lúc này ở quê đã không có xe khách đi tới trong trấn, chỉ có thể tìm xe lậu cho thuê đưa hắn đi.
Đến trạm xe lửa đã là chuyện hai tiếng rưỡi sau, hắn trên đường đi đều cầu nguyện Tống Tân Nghiệp ở trạm xe lửa chờ mình, ngàn vạn đừng có chạy lung tung.
Đến trạm xe lửa, tìm được buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Tống Tân Nghiệp, sau nghi nghe thấy âm thanh nam nhân không có tâm tình phập phồng gì hắn thở phào nhẹ nhõm.
"...... Cậu chờ tôi, tôi lập tức đến."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...