Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Edit + Beta: Vịt

***** Tui sẽ cố gắng chốt bộ này từ giờ tới hết tháng:****

Tống Tân Kế kỳ thực nghe thấy, hơn nữa nghe vô cùng rõ ràng.

Chỉ là cảm thấy lời này từ trong miệng Tần Thụy nói ra nghe thế nào cũng cảm thấy có một loại mùi cặn bã nồng đặc.

Cái gì gọi là có thể cho hắn cơ hội hay không?

Cho cơ hội gì? Cho hắn cơ hội làm cha của đứa nhỏ miễn phí? Nói đùa gì vậy, hiện tại có con rồi biết sự quan trọng của y, vậy cậu sao không đi tìm phụ nữ sinh con cho cậu chứ, còn không có nguy hiểm, đảm bảo một sinh một.

"Tần Thụy, cậu là thích tôi muốn ở cùng một chỗ với tôi, hay làm muốn làm cha đứa nhỏ? Cậu nghĩ rõ ràng chưa?" Tống Tân Kế xoay người, hướng phía hắn, cười lạnh liên tục.

Tần Thụy ngẩn người, nhất thời một lát thật sự không biết nói như nào.

Tống Tân Kế hừ lạnh một tiếng, quay đầu vừa muốn cất bước, chân giơ lên còn chưa đặt xuống, kết quả bụng đau nhói thắt lưng liền cong.

"Ưm......" Y vẫn không dám khom lưng qua sợ đè ép đứa nhỏ lớn 3 tháng trong bụng, chỉ có thể bán cong eo tư thế có chút cứng ngắc.

"Đau bụng?" Tần Thụy ở một bên đỡ y, thấy y cau mày mãi căng thẳng trong lòng, khom lưng bế y lên.

"Ưm......" Tay đỡ bụng, Tống Tân Kế nhắm mắt lại không thèm nhìn Tần Thụy.

"Hít sâu, từ từ thở ra, đừng gấp, chắc là đau sốc hông rồi." Tần Thụy sải bước đi về phía gara, mở cửa xe nhẹ nhàng đặt y ở ghế sau.

Tống Tân Kế chặt chẽ nhíu nhíu mày, y đây nhưng không phải đau sốc hông, y là động thai khí.

Mình phải làm gì, y biết rõ lúc này y không nên nói chuyện, nếu không sẽ càng đau.

Tần Thụy tuy nói vừ về nước chưa mấy ngày, nhưng nhận đường rất rõ ràng, lái xe chạy thẳng tới bệnh viện Nhân Dân Thứ Nhất, sau đó ôm Tống Tân Kế tới khoa sản.

Tống Tân Kế nhìn đồng nghiệp trước kia, trên mặt lát đỏ lát trắng, thật sự đủ mất mặt.


Giằng co hai tiếng, Tống Tân Kế cự tuyệt yêu cầu nằm viện, bản thân mang thai không thể truyền dịch không thể uống thuốc, y nằm viện làm gì.

"Về nhà về nhà." Tống Tân Kế quay đầu nhìn Tần Thụy, cầm khăn giấy lau bụng.

Bách sĩ Tiểu Vương kiểm tra cho y cười híp mắt nhìn y, lại nhìn nhìn Tần Thụy, giống như trộm sáp tới vươn đầu ngón tay ra chọt chọt vai y, "Bác sĩ Tống, đây là chồng anh?"

Tay Tống Tân Kế run lên, khăn giấy cầm trong tay rớt trên bụng, y nâng mắt nhìn Tiểu Vương, ừ hai tiếng coi như là đáp lại.

Tần Thụy ở một bên nheo mắt, không nói chuyện.

Hắn vừa nãy nhưng là nghe vô cùng rõ ràng, người ta hỏi vấn đề gì.

Chồng? Cái xưng hô này hắn thích.

Tống Tân Kế cảm giác sống lưng phát lạnh, không cần quay đầu nhìn cũng biết ánh mắt Tần Thụy lúc này nhất định rất ý vị sâu xa.

"Chúng tôi đi trước."

"Được, chờ thêm đoạn thời gian lại tới kiểm tra, những việc chú ý tự anh cũng biết, tôi không nói nhiều, bái bai." Tiểu Vương khoát khoát tay, nhìn Tần Thụy hai bước tới đây khom lưng ôm Tống Tân Kế lên, nhếch miệng hì hì cười không ngừng.

Đại soái ca này thật săn sóc.

Tống Tân Kế thật là mấy kiếp cũng chưa từng mất mặt lớn như vậy, vội vàng vỗ vỗ vai nam nhân ra hiệu hắn rời đi.

Tần Thụy ôm y, đi ở trong hành lang bệnh viện người đến người đi, Tống Tân Kế bị bác sĩ hộ sĩ bệnh nhân vây xem, có người quen y còn kêu một tiếng chào hỏi, thân thiết hỏi: "Bác sĩ Tống, chồng anh rất đẹp trai ha!"

Tống Tân Kế lung tung gật đầu, một tay đỡ bụng, một tay kia ở trong bóng tối liều mạng bóp cơ lưng Tần Thụy: "Cậu đi nhanh chút!"

Thằng cha này chậm rãi từ từ cất bước là coi nơi này thành vườn hoa tản bộ sao!

Tần Thụy không chút nào để ý mình bị y cấu đau, vẫn ôm y lắc lư đi ra ngoài. Loại cảm giác được người bàn tán này y lần đầu tiên cảm thấy khá không tệ, hai cánh tay ôm Tống Tân Kế vững vàng, một tay nâng lưng y, một tay nâng chân y.


"Thân ái, anh tổng cộng thừa nhận với người ngoài 34 lần tôi là chồng anh, anh chịu trách nhiệm thế nào?"

Mở cửa xe đặt y ở vị trí ghế phó lái, Tần Thụy không quan tâm cửa xe mà là một tay chống cửa xe một tay chống ghế ngồi, cúi người thò đầu tới trước người y, nhẹ nhàng phun ra câu này làm cho Tống Tân Kế nóng nảy.

"Tôi chỉ bất quá là theo lời bọn họ gật đầu, tôi căn bản cũng không có thừa nhận!" Trợn tròn mắt, biểu tình Tống Tân Kế là kiểu ngạo kiều lớn lối "Tôi không có nói cậu làm sao có thể tùy tiện nói lung tung cậu nếu nói lung tung tôi liền cáu với cậu".

Tần Thụy không thể không thừa nhận, Tống Tân Kế sau khi mang thai càng hấp dẫn người, một ánh mắt và động tác đều có thể hấp dẫn ánh mắt hắn.

Hơi híp mắt lại sáp tới, nhẹ nhàng ở trên khóe miệng y hôn một cái.

"Ở trong lòng tôi anh thừa nhận là được, đừng cáu đừng cáu, hít sâu, vừa nãy Tiểu Vương kia không phải nói với anh sao, phải giữ tâm tình tốt......" Đưa tay ở trên bụng nhô ra sờ sờ, Tần Thụy khẽ cười một tiếng ngẩng đầu nhìn y, con ngươi màu nâu và con ngươi màu đen nhìn nhau, nhẹ nói: "Tôi sửa, tôi sửa tất cả."

Ý tứ đầy đủ những lời này của hắn hẳn là như vậy.

Tôi biết tôi trước kia sai, tôi sửa.

Tôi biết tôi có thật xấu như nọ như kia, tôi sửa.

Tôi biết mình đối với anh không đủ ôn nhu quan tâm, tôi sửa.

Tôi biết khiến anh không có cảm giác an toàn là tôi không đúng, tôi sửa.

Tôi biết mình không hiểu được cái gì là yêu, nhưng tôi muốn ở cùng một chỗ sinh sống với anh, cho nên, xin anh hãy tiếp nhận tôi.

Tống Tân Kế ngẩn người, y muốn tin tưởng nam nhân, nhất là lúc người đàn ông này hiếm thấy nhìn mình thâm tình như vậy.

Nhưng đáy lòng lại có một loại âm thanh khác đang gào thét với mình, hắn đang lừa mày, hắn sẽ không quý trọng mày, hắn chỉ là vì tiểu bảo bảo trong bụng mày mới sẽ như vậy.

Tần Thụy thấy y không nói chuyện, chỉ là ngây ngốc nhìn mình, trong lòng cũng rõ ràng là bởi vì tiền án tích lũy của mình cho nên Tống Tân Kế không tin tưởng hắn.

"Châm ngôn không phải nói sao, lâu ngày thấy nhân tâm, thân ái, chúng ta còn nhiều thời gian."


Tống Tân Kế khóe miệng co giật một cái, y cảm giác đường rãnh sâu vốn không thể vượt qua giữa mình và Tần Thụy, hơi kéo gần lại một chút khoảng cách.

"Cậu muốn làm gì?"

Y ngăn không được hỏi ra, người đàn ông này có phải thật sự sẽ an ổn trải qua đời này với mình hay không, muốn tin tưởng, nhưng lại không dám, sợ mình lại một lần nữa bởi vì cùng một người đàn ông mà thương tâm khổ sở.

"Huh?" Nam nhân đã trở lại vị trí lái khơi mi, xoay mặt nhìn y, "Tôi muốn chuyển nhà."

Chuyển nhà? Trong lúc nhất thời Tống Tân Kế còn không kịp phản ứng lại ý tứ lời này, bất quá nhìn gò má nam nhân, y trong nháy mắt hiểu được, "Cậu...... Cậu không muốn ở chỗ đó?"

Mặc dù căn nhà kia của Thiệu Văn Phong rất lớn rất thoải mái, nhưng y ở kỳ thực cũng không phải rất quen, dù sao cũng không phải nhà mình.

Tống Tân Kế gật gật đầu, suy nghĩ một chút, "Tôi về gọi điện thoại cho Hàn Mạc, nói với nó một tiếng, lát nữa dọn dẹp chút là có thể về nhà."

Không tồn tại cái gì mà dọn nhà với không dọn nhà, đồ của y và Tần Thụy gộp lại cũng chỉ hai cái hòm, hơi thu dọn chút là có thể rời đi.

Tần Thụy khơi mi, tâm tình bỗng chốc cực kỳ tốt.

Rốt cục có thể không cần ở nhờ nhà người khác rồi, hắn vẫn tương đối thích ở nhà mình, khụ, mặc dù nhà mình này là nhà của Tống Tân Kế, bất quá đối với hắn mà nói, nhà của Tống Tân Kế chính là nhà của hắn.

Hàn Mạc sung sướng ở nhà ăn bữa sủi cảo, nhìn biểu tình Thiệu Văn Phong giống như là ăn độc dược gì đó liền làm cho cậu rất vui vẻ.

Cơm nước xong, hai người ôm tiểu bảo bối đi ra ngoài đi bộ.

"Sẽ lạnh hay không?" Quấn kín cổ lại bảo cậu vây kín hơn chút, Thiệu Văn Phong ôm cậu hỏi.

Lắc lắc đầu, Hàn Mạc cười cười, "Không lạnh."

Giơ tay lên sờ sờ gương mặt tiểu bảo bối, nóng hầm hập.

Tiểu bảo bối mặc 3 lớp trong 3 lớp ngoài, giống như là quả cầu thịt lớn tròn vo.

Đội mũ thỏ, chỉ có hai má phấn hồng ú thịt lộ ra bên ngoài, tiểu bảo bối chớp mắt to long lanh nước nhìn nhìn Hàn Mạc, lại nhìn nhìn Thiệu Văn Phong, mở miệng nhỏ giòn tan hô hai chữ: "Ba ba!"

Hàn Mạc sửng sốt, từ từ mở to mắt, biểu tình trên mặt là kinh hỉ.

"Nó, nó làm sao đột nhiên biết gọi ba ba?" Quay đầu nhìn về phía nam nhân ôm vai mình đi bộ, không hiểu nghiêng nghiêng đầu.


Tiểu bảo bối nghe thấy hai chữ ba ba, lại gọi theo một tiếng đầy mùi sữa, "Ba ba!"

"Bảo bối, thông minh quá, thông minh quá." Hàn Mạc hôn hôn trán tiểu bảo bối, lại hôn hôn mặt, vui vẻ ôm nhóc xoay vài vòng.

"Cẩn thận chút." Thiệu Văn Phong thở dài kéo cậu về trong ngực, "Tống Tân Kế gọi điện thoại tới có muốn nhận không?" Lấy điện thoại của mình ra, khơi mi.

"Đương nhiên phải nhận a, xem xem anh ấy lại làm sao, buổi chiều chả hiểu sao gọi điện thoại tới hỏi anh ấy có chuyện gì hay không cũng không nói." Hàn Mạc cầm điện thoại qua nhận điện đặt ở bên tai, một tay ôm quả cầu thịt bảo bối.

Tiểu bảo bối duỗi tay thịt nhỏ túm cổ áo Hàn Mạc, nằm nhoài trên vai cậu dẩu miệng với Thiệu Văn Phong.

Thiệu Văn Phong khẽ cười một tiếng sáp tới hôn hôn má nhóc, tiểu bảo bối nghiêng nghiêng đầu, hừ hừ hai tiếng.

Hàn Mạc nghiêng đầu cọ cọ má tiểu bảo bối, "Tống Tân Kế anh tối muộn rồi lại gọi điện tới làm gì?"

"Ờm...... Anh định dọn về nhà anh, nói với mày một tiếng, hôm nào tới lấy chìa khóa về đi." Tống Tân Kế nhìn Tần Thụy khom lưng ở chỗ đó thu dọn, xoay người nhẹ nói.

Hàn Mạc khơi mi, cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Xoay xoay con ngươi, cười híp mắt hỏi: "Anh có phải hòa hảo với Tần Thụy rồi hay không? Tống Tân Kế anh á, khẩu thị tâm phi, rõ ràng chính là rất thích hắn còn không thừa nhận."

Ôm tiểu bảo bối đi về phía siêu thị, vừa đi vừa cười nhạo Tống Tân Kế, "Em cho anh biết a, Tần Thụy mặc dù rất chủ nghĩa đại nam tử, bất quá người kỳ thực không tệ."

Thiệu Văn Phong vừa nghe cậu nói chủ nghĩa đại nam tử, nghiêng nghiêng đầu nghĩ chút mình có phải cũng có hay không, sau đó cười một tiếng, giống như bọn họ đều là nam nhân dục độc chiếm khá lớn vậy, Hàn Mạc ngược lại không biểu hiện ra.

"Được rồi được rồi, anh biết rồi, chính là nói cho mày biết một tiếng bọn anh định dọn về, chờ thu dọn xong mày dẫn bảo bối tới chơi." Tống Tân Kế nhìn nam nhân đã thu dọn xong kéo hai cái hòm đi tới bên cạnh mình, mím môi: "Trước không nói nữa, chờ bên kia sắp xếp xong lại liên lạc, thay anh cám ơn nam nhân của mày."

"À, vâng." Hàn Mạc cúp điện thoại, quay đầu nhìn nam nhân, bĩu môi, "Tống Tân Kế định dọn về ở cùng Tần Thụy, căn nhà kia của anh không cần nữa, nói là cám ơn anh."

Thiệu Văn Phong đưa tay ôm tiểu bảo bối tới đặt trên xe đẩy, tiểu bảo bối một đống tiếng ba ba ba ba kêu, còn quơ tay thịt nhỏ về phía hàng hóa.

"Muốn ăn cái này?" Lấy socola đặt trên kệ xuống ném vào trong xe đẩy, Thiệu Văn Phong sờ sờ má bảo bối, "Mèo tham ăn giống y ba ba con."

Hàn Mạc ở một bên nghiêng đầu nhìn, hừ một tiếng.

Cậu đã rất lâu không ăn socola rồi, luôn cảm thấy không thích ngấy.

Hình như cha cậu nói không sai, sau khi sinh con khẩu vị thay đổi, nếu không thay đổi...... Làm sao sẽ thích Thiệu Văn Phong chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui