Buổi chiều sáu giờ, trong phòng bếp truyền đến tiếng bọt nước đem Quản Lăng từ trước TV triệu hồi lại.
Thủ pháp thành thạo đập trứng gà vào trong nồi, Quản Lăng nhìn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nâng tay đổ mì nấu xong trong nồi vào trong bát.
Vừa dọn xong bát đũa, tiếng chuông cửa đúng hạn vang lên, Quản Lăng có chút hoảng hốt nhìn nhìn nhiệt khí bốc lên trên mặt bàn, bước nhanh đi tới cửa đem mở cửa lớn ra.
Tiếng chuông cửa ngừng, thiếu niên tóc đen mỉm cười đi đến, cúi đầu hôn hai má Quản Lăng, thấp giọng nói: “Em đã trở về.”
Gật gật đầu, Quản Lăng không nhìn chiều cao kém, biểu tình vô cùng tự nhiên xoa xoa đầu thiếu niên, đưa tay nhận lấy túi sách, “Cơm đã làm tốt, cơm nước xong nhớ rõ làm xong bài tập.”
Nhìn thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu đi đến phòng ăn, Quản Lăng đóng cửa lại, mang theo túi sách ngồi lên sofa, vẻ mặt hậm hực nhìn tiết mục bài nào như bài nấy trên TV.
Đưa tay lật lật túi sách của Bộ Thời Nhận, nhảy ra một đống bài thi điểm tối đa cùng các loại giấy chứng nhận, Quản Lăng khóe miệng hơi hơi vừa kéo, yên lặng khép lại túi sách.
Biểu tình nghiêm túc tính tính ngày, Quản Lăng có chút kinh ngạc phát hiện, cậu cùng Bộ Thời Nhận ngốc cùng một chỗ đã tám năm.
Năm năm trước Bộ Thời Nhận liền thuận lợi tốt nghiệp tiểu học đến nay đã lên năm ba trung học cơ sở, thời gian tám năm, Quản Lăng ngay từ đầu còn chờ đợi Bộ Thời Nhận nhanh chóng tốt nghiệp để cậu có thể thuận lợi mở ra nhiệm vụ công lược.
Nhưng mà dần dần, Quản Lăng bắt đầu có chút phân biệt không rõ sự khác nhau giữa game và hiện thực.
Sinh hoạt hiện tại không có gì khác với cậu trong hiện thực, hơn nữa có thể nói là rất tốt.
Không cần lo lắng bài vở bài tập, không cần lo lắng chi phí tiêu xài, thậm chí là ngay cả cậu ngay từ đầu cực lực muốn tránh khỏi Bộ Thời Nhận trong vài năm nay cũng nhu thuận làm người ta chắt lưỡi, chưa bao giờ để cho Quản Lăng gặp chuyện phiền toái gì.
Quản Lăng đã dần dần bắt đầu quen tất cả những thứ này.
Đây quả thực là đoạn thời gian thoải mái nhất mà cậu trải qua từ khi tiến vào game đến nay.
Trong vài năm này hệ thống xuất hiện số lần cực kỳ ít, mà Quản Lăng cũng chỉ có thể thông qua thanh âm hệ thống để phán đoán mình đến tột cùng có còn tiến hành trong game hay không.
Nhưng mà tiếp qua vài ngày chính là lễ tốt nghiệp trung học cơ sở của Bộ Thời Nhận, nói cách khác đến lúc đó, đoạn ngày bình yên này sẽ xong.
Hít sâu một hơi, nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, Quản Lăng giơ túi sách lên đưa tới, “Đi làm bài tập đi.”
Gật gật đầu, Bộ Thời Nhận không hề tạm dừng tiếp nhận túi sách, cước bộ hơi đổi hướng về phía trong nhà, chỗ khóe môi Bộ Thời Nhận câu lên mang theo một chút tươi cười quỷ dị.
Ngồi im với TV trong chốc lát, Quản Lăng chợt đứng dậy, cảm thấy mình phải thừa dịp sau khi Bộ Thời Nhận ngủ rồi ra ngoài tìm việc vui.
Trong vài năm này Quản Lăng thường xuyên sẽ vào lúc sau khi Bộ Thời Nhận ngủ thì đi quán bar, uống chút rượu nhỏ gì đó.
Dù sao làm một người bình thường, Quản Lăng vẫn cần phải có hoạt động giải trí để điều hòa sinh hoạt, mặc dù cậu hiện tại thân bị vây trong game.
Về phần vì sao nhất định phải là khi Bộ Thời Nhận ngủ, đó là bởi vì phàm là trong thời gian hắn tỉnh Quản Lăng một khi có ý nguyện ra ngoài, nhóc gấu này nhất định dù thế nào cũng theo chặt bên người, hơn nữa dùng ánh mắt của mình giết chết tất cả sinh vật tiếp cận Quản Lăng.
Ngẫm lại bạn chỉ là đến hỏi đường nhưng mà bên cạnh lại có người dùng ám mắt trừng như người nào mang thai thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm bạn…
Kết quả cuối cùng chính là buổi tối Quản Lăng kéo Bộ Thời Nhận tha ba vòng cuối cùng vẫn chỉ có thể ở trước cửa siêu thị mua mấy bao mỳ ăn liền trở về nhà.
Về phần thời gian Bộ Thời Nhận đi đến trường, bạn cảm thấy có cái loại chỗ ăn chơi nào mà ban ngày ban mặt cũng khai trương không?
Hơn nữa cậu còn phải thời khắc chú ý thời gian đưa Bộ Thời Nhận lúc tan học về nhà nấu cơm.
Sau đó chọn chọn nhặt nhặt mua một đống đồ ăn thuận tiện cùng tán gẫu lảm nhảm với mấy bà mẹ già ở siêu thị…
Nuôi con người thương không dậy nổi a!
Đối với hành vi của Bộ Thời Nhận Quản Lăng tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, tuy rằng cậu có thể lý giải Bộ Thời Nhận làm vật thể thí nghiểm quá lâu nên ỷ lại vào mình.
Nhưng không biết vì sao vẫn cảm giác hình như không quá đúng sao ấy?
Suy nghĩ nửa ngày cũng không ra nguyên cớ, Quản Lăng gãi gãi tóc, quyết định vẫn tắm rửa một cái trước rồi nói sau.
Cầm quần áo nhanh chóng chạy vào buồng vệ sinh mở nước ấm, Quản Lăng thỏa mãn thở dài một hơi bắt đầu xoa tóc cho mình.
Nhưng mà ngay khi Quản Lăng xoa hăng say, lưng chợt truyền đến cảm giác lạnh lẽo nhoi nhói, giống như là có vật gì rình coi mình trong bóng tối vậy, mang theo một tia tham lam cùng cuồng nhiệt làm người ta sợn tóc gáy, theo lưng từng chút trượt xuống.
Cơ thể chợt run lên, Quản Lăng vội vội vàng vàng gội tóc xong, vẻ mặt hoảng sợ xoay người sang chỗ khác!
Phía sau, cửa phòng tắm vẫn như cũ đóng chặt, không có chút dấu hiệu bị người mở ra, trong không gian im lặng ngoại trừ tiếng nước ào ào cùng hô hấp của mình thì không có gì có thể phát ra tiếng vang.
Kinh hồn táng đảm ôm Quản Lăng nhỏ lõa lồ ở ngoài của mình, Quản Lăng bước nhỏ qua một bên, kéo khăn tắm bao lấy nửa người dưới của mình, nhanh chóng đi tới cửa phòng tắm chợt đẩy ra.
Không có người.
Trong phòng khách ngọn đèn ấm áp chiếu vào sàn nhà sạch sẽ, chiếu không ra một chút dấu vết.
Xuyên thấu qua khung cửa phòng tắm, còn có thể nhìn thấy Bộ Thời Nhận trong phòng ngủ nằm úp sấp ở trước bàn viết bài tập, sợi tóc đen bóng dưới ngọn đèn lộ ra mềm mại sáng bóng.
Nghi ngờ nhìn nhìn bốn phía, Quản Lăng ngẩng đầu cao giọng nói: “Bộ Thời Nhận, nâng đầu lên chút! Cẩn thận hư mắt!”
Đầu chấn động, Bộ Thời Nhận ngoan ngoãn giơ giơ đầu.
Nắm thật chặt khăn tắm bên hông, Quản Lăng mặt không chút thay đổi hồi tưởng lời nói vừa nãy của mình, trong lòng nháy mắt dâng lên một cỗ ưu thương nhàn nhạt.
Mịa nó ông hiện tại đã càng ngày càng đến gần mục tiêu ông xã nội trợ gia đình rồi cái shệt.
Cứ như vậy thì cậu đều phải sinh ra suy nghĩ ôm cháu trai phắc!
Quyết tâm thay đổi trạng thái sinh hoạt của mình, Quản Lăng lén lút rút mấy tờ Mao gia gia nhét vào trong túi áo khoác của mình, cảm thấy mỹ mãn quay đầu lại.
Sau đó, cậu chống lại đôi mắt tối đen của Bộ Thời Nhận.
Trái tim nhỏ nhất thời nhảy dựng, Quản Lăng có chút chột dạ dời ánh mắt, mặt than nói: “Có chuyện gì sao.”
Không chút để ý nhìn nhìn áo khoác phía sau Quản Lăng, Bộ Thời Nhận chậm rãi nói: “Trên tiết sinh vật hôm nay của chúng em, em có một chút chuyện không hiểu lắm, muốn hỏi anh một chút.”
Hơi hơi sửng sốt, Quản Lăng trong lòng nháy mắt dâng lên một cỗ tự hào không thể nói thành lời.
Loại cảm giác giảng dạy giải thích nghi hoặc cho người khác này, sao mà thích cay xót thế!
Thoáng ưỡn ngực lên, Quản Lăng hơi đắc ý nói: “Hỏi đi hỏi đi, anh sẽ trả lời vấn đề của em thật tốt.”
Cong lên khóe môi, trong đôi mắt của Bộ Thời Nhận mang theo một chút che dấu sung sướng sâu đậm, cầm sách sinh vật trong tay chậm rãi giơ lên, biểu tình nghiêm túc hỏi: “Quản Lăng, cái gì tên là ba ba ba.”
Quản Lăng: “=A= “
Vạn vạn không ngờ tới Bộ Thời Nhận sẽ hỏi ra một câu như vậy, Quản Lăng nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt tràn đầy chuyển qua sách giáo khoa Bộ Thời Nhận giơ lên cao, sau đó nháy mắt bị miêu tả ở mặt trên có thể so với cảnh tượng manga tất mười tám tất trong sáng tất nam nam làm cho sợ ngây người.
Đờ mờ cái tình huống gì?!
Trong sách sinh vật bình thường sẽ có mấy thứ này sao?
Lúc ông lên trung học cơ sở thậm chí ngay cả tiết sinh lý thông thường cũng không mở qua mấy tiết a.
Truyền thụ mấy thứ miệng nặng này cho thanh thiếu niên thật sự không thành vấn đề sao?
Còn có vì sao lại là nam nam a vcl!
Mặt đầy máu kéo sách trên tay Bộ Thời Nhận xuống, Quản Lăng tự động bỏ qua hai thằng con trai quần áo xốc xếch đang ba ba ba ở mặt trên, nghĩa chính ngôn từ đạo: “Loại vật ba ba ba này quá mức cao thâm, chờ em trưởng thành rồi sẽ hiểu.”
Loại lời nói tê tê lừa bịp của tui đây, nói ra cảm thấy thật đúng là phức tạp vô cùng…
Hai mắt tối đen nhìn chăm chú vào Quản Lăng, Bộ Thời Nhận hơi hơi cúi đầu, chậm rãi mở môi, “Nhưng mà Quản Lăng, đây là bài tập mà giáo viên sinh vật của chúng em giao.”
Dũng mãnh chấn động, Quản Lăng nhất thời có chút phản ứng không được.
Đờ mờ đây là giáo viên sinh vật gì.
Nói cho tui biết giáo viên sinh vật của mấy người gọi là gì, tui tìm người đánh ổng!
Đối với bài tập sinh vật không hề hạn cuối mà ông già sinh vật không có tiết tháo lưu lại nảy sinh cảm giác quỵ phục dày đặc.
Quản Lăng ho nhẹ hai tiếng, mặt trầm trọng mở ra sách sinh vật.
Nhìn thằng con trai làm chuyện không hài hòa ở mặt trên, bóng đèn nhỏ trong đầu Quản Lăng “Bụp” sáng ngời, nhanh chóng đặt sách ở trước mặt Bộ Thời Nhận.
“Kỳ thật, ba ba ba là một loại phương thức truyền lại tình hữu nghị.” Nghiêm túc bịa chuyện, Quản Lăng đốt sách vở, chậm rãi nói: “Mà phương thức truyền lại của họ chính là thông qua bộ vị nào đó của thân thể cùng với tư thế để bày ra động tác xiếc ảo thuật yêu cầu cao độ.”
“Nhưng kỳ thật, đây là một loại phương thức rất nông cạn, bởi vì một khi họ không chống đỡ được, tình hữu nghị của họ không chỉ có vỡ tan mà còn có nguy hiểm đứt JJ, cho nên nói…” Dừng một chút, Quản Lăng bộp khép lại sách: “Vì không thương tổn cơ thể và tinh thần khỏe mạnh, vẫn không cần hiểu thì tốt.”
Bộ Thời Nhận: “…”
Mặt không đổi sắc giải thích một đoạn tri thức giáo dục được hài hòa vô cùng thuần khiết ra, Quản Lăng cũng không khỏi bội phục đầu óc vô cùng thông minh của mình.
Giao sách sinh vật cho Bộ Thời Nhận bị thương, Quản Lăng khuyên: “Tốt lắm tốt lắm, viết xong bài tập cũng nên đi ngủ, ở độ tuổi của em mà ngủ quá muộn sẽ không tốt cho thân thể.”
Ánh mắt hơi hơi lóe, Bộ Thời Nhận chậm rãi xoay người sang chỗ khác, híp lại ánh mắt dần dần không thể che dấu hưng phấn cùng mê luyến.
Cố gắng kiềm chế bản thân sắp không thể áp được cảm xúc, Bộ Thời Nhận cười khẽ một tiếng, nghiêng nghiêng đầu, chậm rãi đi vào phòng.
Nửa đêm, nghe tiếng hít thở lâm vào trạng thái ngủ say bên tai, Quản Lăng lén lút từ trên giường bò dậy, vượt qua Bộ Thời Nhận nằm ở bên kia, rón ra rón rén từ trong phòng đi ra ngoài.
Mặc vào áo khoác đã sớm chuẩn bị tốt, Quản Lăng vô cùng hưng phấn đẩy cửa ra, nhanh như chớp chui ra ngoài, chạy như điên hướng về cuộc sống về đêm tốt đẹp.
Trong phòng, nháy mắt khi Quản Lăng ra ngoài liền mở hai mắt, Bộ Thời Nhận cực kỳ thong thả từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu cười ra tiếng.
Đưa tay vuốt ve đệm chăn còn lưu lại ấm áp bên cạnh, Bộ Thời Nhận chậm rãi từ trên giường đi xuống, tựa vào bên giường nhìn thân ảnh dần dần biến mất trong đêm đen.
Khóe môi câu ra độ cong vô cùng sung sướng, ngón tay Bộ Thời Nhận vô cùng ôn nhu vẽ ra bóng dáng biến mất của Quản Lăng, cười khẽ nheo lại đôi mắt.
“Quản Lăng, anh sắp nhịn không nỗi rồi…”
Tác giả có chuyện muốn nói: thầy sinh vật cường đại, Quản Lăng đối với ba ba ba có kỹ xảo giải thích đặc biệt, mọi người đến đoán xem Quản Lăng khi nào thì mới có thể phát hiện Tiểu Bộ vẫn là Tiểu Bộ kia, hoặc là Tiểu Bộ khi nào thì sẽ bại lộ bản thân đâu, he he he, nói… Tuy rằng rất rất xin lỗi nhưng hay là muốn nói hôm nay song càng phỏng chừng biến thành ngày mai, bởi vì ký túc xá sắp cắt điện, nhưng mọi người yên tâm ta nhất định hội bổ thượng, các ngươi có thể thúc ta thật sự, mời theo ý quất tra tốc độ tay của tác giả đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...