Chủ nhân của cái thanh âm nhẹ nhàng, quyến rũ, đầy mị hoặc kia tên là Chu Tử Mặc.
Chu Tử Mặc có một vẻ đẹp thập phần âm mỹ, chỉ cần nhìn qua cũng có thể khiến cho người ta thần hồn điên đảo. (âm mỹ: vẻ đẹp thiên về nữ tính)
Hướng Văn Hạo hắn đã trông mặt mà bắt hình dong, hắn cùng y trở thành tình lữ, sau đó tiến triển đến mức độ cùng sống chung với nhau, hơn phân nửa là do mỹ mạo của y.
Khác hẳn Chu Tử Mặc, hắn lại là một người thập phần nam tính, cao lớn anh tuấn, cường tráng thành thục, toàn thân trên dưới không có lấy một phần nữ khí.
Thế nên, vào cái buổi tối đầu tiên khi hai người sống chung, khi hắn phát hiện mình bị Chu Tử Mặc toàn thân trên dưới lột sạch, nghiêm nghiêm thực thực buộc chặt trên giường, trong lồng ngực hắn tràn đầy phẫn nộ muốn phát tiết.
“Buông ra!” Hắn quát.
Chu Tử Mặc không nói một lời. Y chỉ tà tà cười, trong đôi mắt sâu đen không thấy đáy dường như có chút quỷ khí lành lạnh. Hướng Văn Hạo bị y nhìn chằm chằm, làm cho sợ hãi, toàn thân nổi da gà.
Hắn chỉ có thể kinh hãi mà nhìn Chu Tử Mặc mở ra một chiếc hộp gỗ, chậm rãi, từ bên trong lấy ra từng cái từng cái dụng cụ tình thú đầy dữ tợn.
“Hạo, ta yêu ngươi.” Chu Tử Mặc liếm liếm đôi môi đang vì sợ hãi mà run rẩy của hắn, ôn nhu nói.
Suốt buổi tối hôm đó, hắn chìm trong thẩm thẩm phù phù của sự đau nhức kịch liệt. Cả thể xác và tinh thần đều vượt quá giới hạn đi đến bờ sụp đổ.
*
*
*
Mỗi sáng sớm thức dậy, nhìn mỹ nhân đang say sưa ngủ bên cạnh mình, Hướng Văn Hạo đều muốn vươn đôi tay mình ra, thật mạnh mẽ nắm lấy cần cổ trắng nõn, mảnh mai kia bóp chết y.
Nhưng mà nguyện vọng này thủy chung không thể thực hiện.
Có một ngày, Chu Tử Mặc, từ phía sau ôm lấy hắn, nói:
“Hạo, chúng ta kết hôn.”
Hướng Văn Hạo dường như lập tức ngã vào thâm cốc.
Trước mắt hắn đồ dùng trong nhà cứ thế xoay tròn với một vận tốc cực nhanh.
── Hạo chúng ta kết hôn, Hạo chúng ta kết hôn, Hạo chúng ta kết hôn, Hạo chúng ta kết hôn, Hạo chúng ta kết hôn, Hạo chúng ta kết hôn, Hạo chúng ta kết hôn, Hạo chúng ta kết hôn, Hạo chúng ta kết hôn…
Ánh mắt của hắn dần dần sung huyết, nổi lên những hồng quang dọa người.
*
*
*
Hướng Văn Hạo sát hại Chu Tử Mặc, vào một buổi tối bình thường như bao buổi tối khác, khi bọn họ chuẩn bị ân ái.
Chu Tử Mặc lúc đó đang tìm kiếm những dụng cụ tình ái của hắn nên không để ý quay lưng về phía Hướng Văn Hạo:
“Hạo, hôm nay nếm thử một thứ thú vị mới, ơh.”
— Cốp – Một bình hoa từ phía sau đập mạnh xuống đầu Chu Tử Mặc.
Sau đó, Hướng Văn Hạo dùng 4 giờ đồng hồ phân xác Chu Tử Mặc thành từng phầ, mỗi phần được cho vào từng túi ni-lon đen khác nhau. Y lại dùng hết 3 tiếng đồng hồ để thanh lý hiện trường án mạng thật sạch sẽ.
Y đem đống xác bị phân thành từng mảnh đó đưa lên ôtô, phóng ra khỏi khu nhà, lái xe không ngừng nghỉ một ngày một đêm. Những khối thịt bị tách ra, được chôn sâu trên dọc đường đi, ở những nơi được y cho là kín đáo nhất.
Thu dọn sạch sẽ án mạng này, Hướng Văn Hạo, nửa si nửa ngốc, nằm liệt giường cả nửa tháng.
Sau đó, y thay đổi công việc mới, trở thành DJ, và bắt đầu một cuộc sống mới, không còn hình bóng của Chu Tử Mặc.
Nhưng cũng khiến y bất ngờ, chính là, Chu Tử Mặc, từ khi mất tích cũng đã là một thời gian dài, nhưng vẫn chưa có bất cứ một ai tìm kiếm hắn.
── con người này giống như nước mưa, bốc hơi hoàn toàn khỏi nhân gian, không chút dấu vết.
*
*
*
Hướng Văn Hạo cả người mềm nhũn, ngồi trên ghế trong phòng phát thanh, khóe miệng khẽ run rẩy.
Hơn nửa giờ sau, y mới có thể hơi ổn định từ từ đứng lên.
Cất hết dụng cụ, kiểm tra kỹ càng, tắt điện, khóa cửa, xuống lầu về nhà.
Ngồi trên xe, kéo cửa kính xuống, gió đêm ập vào giúp suy nghĩ của y bình tĩnh hơn rất nhiều. Đầu óc cũng bắt đầu được y bắt làm việc cực kỳ nhanh.
Y không tin vào chuyện ma quỷ. Chu Tử Mặc thật sự đã bị y chính tay giết chết, không những thế, xác của hắn còn bị y phân ra thành từng mảnh.
Nói như vậy là có ai khác biết chuyện này, nhân cơ hội này giả làm Chu Tử Mặc đe dọa y?
Hay có thể nói, đây là sự trùng hợp vạn năm khó gặp – chỉ là một người có giọng nói tương tự Chu Tử Mặc, lại coi DJ của đài phát thanh như y thành người mình yêu mà thổ lộ khát vọng tình yêu ah?
Y nhớ lại cái thanh âm nhẹ nhàng, xốp mịn đến tận xương trong điện thoại kia, cái thanh âm đáng sợ đó, khiến cho y phải rùng mình.
── Còn nếu như ngoài hai trường hợp trên, thanh âm đó không phải quá giống sao.
Nếu vậy, cứ bất động chờ đợi vậy, yên lặng mà theo dõi kỳ biến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...