Tối tắm rửa xong ăn mặc cẩn thận còn đi đến một nơi để giải đáp thắc mắc.
Gọi sư huynh.
- Giờ huynh có nhà không?
- Có sao vậy?
- Ở đó lát đệ qua ngay đó.
Vậy là chạy luôn qua nhà huynh.
Đến nhà gặp sư huynh đang ngồi xem TV.
- Có chuyện gì vậy đệ?
- Lí do vụ vừa rồi.
- việc của sư phụ?
- Đúng.
- Muốn nghe thật không?
- Không mà đến đây làm gì giờ này.
- Chuyện là như thế này... Anh kể dài lắm nhưng đại khái là:
- Người phụ nữ kia là vợ của sư phụ, sư mẫu vốn bị vô sinh, nhưng biết sư phụ muốn có con nối dõi nhưng ép sao sư phụ cũng không chịu phản bội sư mẫu nên đã lập ra một kèo năm đó là nếu sư phụ thắng thì thôi còn sư phụ thua thì phải đi tìm hạnh phúc mới, năm ấy thì tất nhiên sư phụ thua( cũng vì không đánh con gái, với lại còn là sư mẫu) nhưng sư phụ không chịu ly hôn. Cuối cùng sư phụ quyết định ra kèo này, trong 15 năm hai người sẽ tìm những đệ tử coi như con nuôi rồi sẽ cho đấu với nhau, xem quyết định năm xưa có coi là đúng đắn không. Xem CON ai giỏi hơn.
- Đùa hả huynh? Nghe sao sao ý.
- Huynh cũng như đệ vậy. Nhưng đó là sư phụ kể.
- Nhưng 15 năm trước thì sư phụ đã nhận mình rồi mà.
- Có huynh thôi, đệ thì là từ sau vụ cá cược ấy rồi.
- Ừ.
- Mà đệ nhớ hai đứa đệ tử của sư mẫu không?
- Mới gặp mà?
- Gặp lại thôi. Nhớ lại xem hồi đệ học lớp 6
- Hồi đệ học lớp 6 hả, hình như là có một lần đánh với một thanh niên và có một đứa con gái đi cùng một đứa con gái. Chẳng nhẽ
- Lần đó sư phụ cản đệ lại chứ không cũng cho hắn lê lết luôn còn gì? Lúc ấy thằng lớp 6 đánh sinh viên năm 2 mà anh cũng hoảng.
- Tại cay hắn quá. Cậy lớn mà trêu cho bé Linh khóc. Lại còn chê đệ và sư phụ.
- Ừ nhưng cũng nản cách nhau 8 tuổi chứ ít à?
- Mà sao huynh biết?
- Thế bé Linh đệ nghĩ không kể à?
- Ừ, quên mất.
- Mà hình như ngày đó đệ có nói sau này sẽ cho nó lằm viện mà.
- Vậy là dù sao đệ cũng vẫn đánh hắn à?
- Ừ, nhưng là đường đường chính chính. Mà còn cho nó quá thảm luôn.
Vậy là đã rõ, cái này thì hai vợ chồng sư phụ cũng hơi bị bá đạo đấy. Mà hai đứa kia đúng là oan gia nhỉ, có Nguyệt thì hơi tội thật.
Xong về tạt qua quán coffe một lát. Cũng bình thường, quản lí đã lên rồi sớm hơn dự kiến, là một chị đang học đại học năm 3 (học gì chả hỏi) ở HN này luôn, thế là khá yên tâm rồi, mẹ chọn mà. Nhưng éo hiểu sao lại là cho mượn, học ở đây rồi thì làm luôn đi chứ gì nữa. Kệ kệ về ngủ đã
Sáng ra đến trường sớm hơn thường lệ. Nhưng vừa cất xe xong đang định lên lớp thì lúc đi ngang qua cửa chỗ để xe thì có một con nhỏ, không nhìn rõ nữa vì nhỏ đi tạt qua. Nhưng nhỏ để lại một câu nói khó hiểu.
- Xin chào. Ông chủ... Xong nhỏ chạy biến.
Khó chịu vì con dở kia. Đi lên lớp thì hôm nay D nghỉ nữa. Thêm vào là tiết đầu là tiết văn nên sự nghiệp ngủ nghỉ bắt đầu.
Đang ngủ thì có ai đó lay lay tay mình. Mất ngủ bực cả mình. Mình thề là lúc đó mà là thằng nào thì mình sẽ cho nó ăn đủ ngay lập tức.
- Ai vậy? Mở mắt ra nhìn thì là một con nhỏ lạ hoắc, nhưng nhìn cũng dễ thương vler. Bạn là....
- Mình là Linh, phó bí thư lớp mình. Bạn học cùng mà cũng không biết
- Có việc gì à?
- Mình và bạn được xếp cặp để đi thi mà.
- À, ừ. Mình không nghe.
- Lúc đó cô nói trước lớp mà.
- Tai nghe nhạc và ngủ.
- Vậy giờ làm sao?
- Tập thôi chứ sao.
- Vậy tối qua nhà mình tập nha? Địa chỉ đây.
- Sao lại phải tối?
- Thì ban ngày mình bận, chỉ có tối tập được thôi.
- Ừ, biết thế. Xong lại ngủ đến lúc về, không có D ngủ thoải mái hẳn, nhưng cảm giác trống trống.
Chiều về ngủ được luôn đến 3h30( công nhận mình ngủ khoẻ thật) . Ra cắm nồi cơm rồi tập một lúc tắm rửa nấu ăn luôn.
Ăn xong võ trang đầy đủ, quần xước áo thun thêm áo khoác ngoài kèm đôi conv face. Nhìn qua gương thì cũng tạm ổn. Không phải làm màu đâu nhớ. Tháng 10 rồi, đêm HN cũng lạnh chứ không quần ngố luôn cho mát. Áo thì che vết xăm thôi. Chạy ra mượn con dream rồi theo địa chỉ đến nhà nhỏ Linh.
Một căn nhà nhỏ, hai tầng, có khoảng sân vườn nhỏ. Nhà sơn xanh cùng với khung cảnh xung quang nhìn khá thoải mái thoáng đãng. Bấm chuông, thì một lúc thấy Linh ra mở cửa. Nhìn mặc đủ bộ tránh rét sớm luôn.
- P hả, sao qua sớm vậy?
- Thì qua tập.
- Hì, mới có 5h mà.
- Vậy mấy?
- Tầm 7h.
- Vậy lát tôi qua.
- Đi đâu nữa vậy.
- Đi loanh quanh.
- Cho mình đi với.
- Đi làm gì?
- Đi mà.
- Vậy thì đi, mà hình như đang chuẩn bị đi đâu à.
- Sao P hỏi vậy?
- Thấy ăn mặc như sắp ra ngoài vậy.
- Thì vừa đi ăn ở bên nhà ông bà ngoại về nè.
- Vậy giờ đi đâu?
- Ừm, đi ăn kem nha.
- Sao kêu vừa ăn về.
- Kem thôi mừk.
- Ok, đi.
Vậy là ra bờ hồ ngồi, gọi cho nhỏ hai cây kem socola mang ra ngồi ở một băng ghế đá. Em thì không ăn kem rồi nên lại lôi thuốc ra hút.
- Hút thuốc hại lắm.
- Kệ tôi đi. Nó giúp tôi đấy
- Gì chứ?
- Vì để quên.
- Hả. Rõ hơn đi.
- Vì trong quá khứ đã trải qua một số chuyện.
-Mình xin lỗi.
- Không sao, không biết mà.
Không khí bỗng trở lên trùng hẳn.
- Bé ăn xong thì anh chở đi chơi ha? Em troll
- Dạ. Dính luôn
- Ờ ngoan. Anh thương. Em tiếp tục
Nhỏ biết mình hố thì đỏ lựng mặt, mà em cũng không biết nhỏ có đỏ mặt vì hố thôi không nữa, hay thêm gì mà còn cúi gằm mặt lí nhí cái gì không nghe rõ. Vậy là nhỏ cũng im lặng như em, cũng thả hồn vào ngắm dòng người. Xong đến lúc đi vẫn cứ vậy lang thang, một trai một gái cứ im lặng vi vu trên đường phố HN.
- Thôi về thôi. Em dục khi đã thấy đi hơi lâu.
7h hơn thì về đến nhà nhỏ. Dắt xe vào sân rồi theo nhỏ vào nhà. Vừa vào đến nhà thì nhỏ tót lên tầng bỏ lại một mình em ở cửa. Lúc ấy có bố nhỏ ở nhà và đang ngồi ở bàn trà đọc báo, tiến đến chào theo kiểu lễ phép nhất có thể.
- Dạ cháu chào chú.
- Con là?
- Dạ con là P, bạn học cùng Linh ạ.
- Ừ chú có nghe nó nói rồi.
- Vâng.
- Chú là bố cái Linh . Mẹ nó thì nay sang nhà ngoại rồi.
- Dạ vâng.
- Con không phải người HN?
- Vâng con ở xyz.
- Sao lại lên đây học?
- Bố mẹ muốn lên đây học vì sẽ có điều kiên tốt hơn.
- Vậy giờ con ở đâu? Sống sao rồi?
- Con đang ở trọ, với có đi làm thêm lúc rảnh.
- Ừ giỏi đó, lớp 10 đã tự lập rồi.
- Thì bố mẹ con vẫn chu cấp cho con đầy đủ mà, con đi làm thêm là muốn có chút va vấp thôi.
- Con xem con Linh kìa, cũng bằng tuổi con mà như trẻ con vậy, mãi trả thấy lớn.
- Bố lại bêu xấu gì con gái đấy. Nhỏ hét
Nhỏ xuống, đã thay quần áo, chắc là để mặc ở nhà thôi vì quần soóc áo thun rộng thùng thình xong lại thêm điệu đi lạch bạch chuẩn dáng....con vịt. Nhìn hài không tả được.
Vừa xuống thì nhỏ đuổi luôn bố lên. Bằng chất giọng nghe sởn nhất mà em từng nghe.
- Bốốốốốố lên phòng đi, cho con với bạn còn tập nha. Lại còn mặt trẻ con nhìn khó đỡ.
- Không được. Đây là chỗ của bố. Với lại ai tập với cô. Hai chúng tôi đang ngồi nói chuyện mà.
- Đúng đó chú, giờ cho cô ấy ngồi tập một mình đi. Cháu với chú đang chuyện dở mà.
- Ừ. Mà đang nói gì rồi nhỉ?
- Á. Bố hùa vói người ta bặt nạt con gái mình hả. Không chịu đâu.
- Ơ hay. Mấy tuổi rồi hả cô.
- Kệ con. Phùng mỏ lên
- Rồi rồi, tôi chịu cô rồi. Cô với mẹ cô....haiz. Cháu thấy đó, chú cũng khổ lắm. Xong thì cũng lấy đồ rồi đi về phòng.
- Rồi giờ mình bắt đầu nhé. Em bắt đầu.
- Vậy thi gì bây giờ?
- Ax. Tưởng tính rồi mới kêu tôi.
- Thì kêu qua rồi cùng tính mừk.
- Có biết hát không?
- Có. Nhưng không biết nghe có được không.
- Cứ hát đi tôi nghe thử.
- Nhưng....
- Sao?
- Mình ngại lắm.
- Thế có hát không?
- Vậy thì mình hát. Nhưng đừng cười nha. Vậy là đồ dở đấy hát, một bài tiếng anh nhưng mình nghe không biết bài gì, chỉ thấy giọng của nhỏ nghe rất dể thương, cùng gương mặt đỏ lựng. Tính ra nhỏ cũng được lắm chứ, chắc cũng có nhiều anh theo. Sau này tập mới biết là bài yesterday once more.
- Vậy là được rồi. Chọn luôn bài này.
- Thật không đó? Nhưng sao kêu mình hát.
- Hỏi nữa. Để thi chứ sao.
- Vậy bạn....
- Tôi đệm đàn guitar
- Vậy đàn đâu để tập bây giờ?
- Sẽ có sau, nay cứ tập giọng trước đi.
- Vậy bạn đàn guitar mình hát. Với còn...
- Còn gì?
- Thì rồi tập cho đêm chung kết luôn.
- Tính xa vậy cô?
- Thì tự tin vào mình mà.
- Thôi tôi xin. Tự cao quá nhỉ?
- Thế có tập không thì bảo? Nghe quen quen, hình như cách đây ít phút chính mình vừa nói.
- Chỉ tập vậy thôi chứ gì?
- Ừm.
Vâng chỉ vậy thôi cũng hết mất 3 tiếng. Hơn 10h mới được về. Cũng không phải vì tập vất vả hay khó lắm, chỉ là con dở này cả buổi cứ blo... bla các kiểu, hết chuyện này đến chuyện khác, chả hiểu nó nói thế có mệt không nhưng tôi nghe thôi cũng thấy mệt vler. Cứ liên tục sau 2-3' tập lại.
- Sao thấy P toàn nghỉ học vậy? Hôm đầu thấy P đến lớp tưởng P là học sinh mới cơ.
- P không phải người HN đúng không?
- Vậy quê P ở đâu?
- Giờ lên đây thì ở đâu?
- Mà sao lại học ở đây.......
Câu trả lời duy nhất của em là im lặng. Chứ mình mà trả lời một nó lại khơi ra mười thì tàn đời. Mà sao nhỏ và bố nhỏ hỏi giống nhau vậy nhỉ? Hay là tập sẵn lời thoại từ trước rồi nhỉ?
Giờ lại còn thêm tập thế này nữa thì thời gian của tôi nay còn đâu???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...