Tôi đã hiểu vì sao tên em là Hạ Âu, khi cô ấy đứng dưới ánh mặt trời nghiêng mặt bị nắng chiếu hồng, đứng yên ở phía ấy, hoàn toàn giống như một cơn gió thanh tân giữa hoàng hôn
Tôi bốc máy gọi vào số cô chủ
-”Alo”
-”Alo tôi là P đây cô hãy xuống cổng gặp tôi có chuyện muốn nói...”
-”Có chuyện gì để nói?”
-”Xin cô hãy cho tôi gặp cô lần cuối”
Bước ra khỏi cổng vẫn vẻ mặt lạnh lùng ấy, tôi không kiềm được đến ôm lấy cô, sau một hồi dãy dụa cô cũng mặc tôi ôm..
-”Có lẽ anh không nên dối lòng mình nữa, anh nhớ em, yêu em đến phát điên lên được...”
-”Tôi cũng yêu anh”
Câu nói đó làm tôi bất ngờ nhưng...
-”Nhưng tôi cững yêu Nam, chúng ta cũng chỉ là bạn thôi, không hơn không kém...”
Từng lời nói như một nghìn mũi dao đâm vào tim tôi thất thần, cô chủ đã khóc, và vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng bước vào nhà, tại sao tại sao chứ, đến cuối cùng em vẫn không thể cười với tôi dù chỉ một lần sao...
Cơn mưa đã tạt xuống trên đường về của tôi, gột rửa tâm hồn, che dấu đi nhưng giọt nước mắt, lúc đi anh cũng chỉ một mình, và lúc về anh cũng chỉ một mình lẽ loi... Nước mưa thấm đẫm trên bộ đồ trắng tinh khôi, ngã vào bãi đất bên đường, đất nhầy làm chiếc áo trắng vấy bẩn, nằm đó mặc trời khóc thương
Nếu như em sẽ cùng tôi bước đi, tôi sẽ không ngần ngại vượt qua giới hạn mà người đời khinh miệt “Loạn luân“. Nhưng có lẽ tôi như đường thẳng song song vậy, không bao giờ chạm được đến nhau, có lẽ số phận của hai người đi theo lối riêng, nhưng liệu chúng tôi đến với nhau rồi vượt qua những thử thách nào hay chỉ đi vào con ngõ cụt không lối thoát
”I'll be gone, gone tonight..”
Có lẽ tôi phải đi, trốn tránh tất cả, tôi phải tìm cách trèo qua được ngõ cụt đó.
-”Alo, I'll be gone...”
-”I'm waiting for you at Tan San Nhat airport”
Tôi chạy về nhà tắm rửa, chiếc gối dính giọt máu trinh vẫn nằm trên giường, mấy đêm qua tôi vẫn để nó bên cạnh, tôi đem cất nó vào trong thủ khoá lại, chỉ là quá khứ thôi, hãy để họ lại sâu trong tim.
Lên chuyến bay, nhìn lại Sài Gòn, nhìn lại quê hương,“hẹn ngày gặp lại hoặc có thể vĩnh biệt mãi mãi”
Đáp xuống Sân bay Paris-Charles-de-Gaulle, cảm giác phải nói là “mát rượi“.
Tâm hồn tôi như gột rửa giữa gió trời, đang mùa thu nên chỉ gió mát thôi...
Ông chủ quay lại nói với tôi(tiếng Anh)
Cậu đi theo cô gái đằng kia nhé, tôi đi có việc..
Theo hướng chỉ tay của ông, một cô gái gốc Á đang đứng chờ chạy tới (tiếng Anh)
-”Em là người quen của ông Micheal?”
-”Vâng ạ”
-”Em là người nước nào?”
-”Dạ em là người Việt Nam”
-Thế hả, chị là người Hà Nội” - chị chuyển qua nói tiếng Việt khi biết tôi là người Việt Nam.
-”Thôi được rồi theo chị.”
-”Vâng
Chị chở tôi trên chiếc xe về Khách sạn.. Dạo phố nhìn thấy mê mệt, các cô gái đẹp tuyệt trần nóng bỏnh, tháp Eiffel hiện ra hùng dũng. Dừng chân trước Hilton Hotel, chị ấy book phòng tôi cũng đi theo, đến phòng bà chị nằm xuống nghĩ mệt. Công nhận chắc bà này ở Pháp lâu nên bạo dạn, tôi mệt nên cũng không ngại ngùng nằm bên.
-”Chị tên gì”
-”Chị tên Kiều Hoa, còn em?”
-”Em tên P, em ở HCM”
-”Em là gì của ông chủ
-”Em theo ông qua đây học nấu ăn á mà, hihi.”
-”Nấu ăn? Công nhận giỏi đây. Cho chị số phone khi nào rảnh chị em mình nói chuyện.”
Thức dậy, bà chị vẫn ngủ ở bên, tôi tắm rửa xong, xuống dưới đi dạo, ban đêm Paris nhìn thơ mộng, những cặp đôi trao nụ hôn nồng cháy, trong lúc này tôi nhớ về Hạ Âu da giết, rảo bước trên Đại lộ Champs-Élysées, vừa đi vừa ngắm phố đêm, chẳng mấy chốc tôi đã đứng ở Khải Hoàn Môn, dừng lại ngắm trời sao, không biết Hạ Âu giờ ra sao, có đàn ngắm sao như tôi không, lúc đó tôi quên mất là Hạ Âu cách mình nửa vòng trái đất...
Đắm chìm trong ưu tư suy nghi, một người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi: ( Tiếng Pháp)
-”Bonjour...”
-”Sorry, I can't speak French...”
-”Sorry.. “– cô ta cười
Cô ta trạc tuổi tôi, mái tóc nâu, dù trong bóng tối nhưng tôi vẫn nhận ra đôi mắt cô ta có màu xanh biếc, theo đặc điểm nhận biết, tôi đoán cô ta là người Do Thái. Khoảng khôn im lặng cô ta lên tiếng( tiếng Anh)
-”Có vẻ anh đang buồn
-”Đúng vậy, tôi đang buồn lắm”
-”Chúng ta uống một ly chứ, tôi cũng đang buồn...”
Chúng tôi lên một chiếc Taxi (tiếng Pháp)
-”Cho tôi đến nhà hàng Bistro Paradis...
”
Xuống xe, tôi thực sự choáng ngợp trước nhà hàng mình sắp vào, đến bây giờ tôi chưa được vào một nhà hàng sang trọng một nửa nhà hàng này chứ đừng nói..
-”Vào thôi”
Cô ấy khoác tay tôi đi vào,
-Entrez, je vous en prie!- cô tiếp tân chào tôi và cô ấy
-”A table for two, please” - tôi chọn bàn luôn
Cũng may trước khi ông chủ đi có nhét tôi một chiếc thẻ để thanh toán...
-”Could I see the menu, please? “
-”Yes”
Tôi để cho cô ấy chọn món, nhìn menu tôi muốn hoa con mắt, tính bằng bảng Anh trở lên,
-”I'll have a...”
Cô ta định hại chết tôi chắc gọi toàn món đắt của danh sách.. Thôi lỡ rồi, tôi để ý người nước ngoài ăn phải có rượu
-”Could I see the wine list, please?”
Tôi cũng để cô ta chọn nốt, trong bữa ăn cô ta hỏi(tiếng Anh)
-”Anh tên gì?”
-”Tôi tên P, tôi đến từ Việt Nam, còn cô?”
-”Oh, bố tôi nghe nói mới từ Việt Nam trở về, tôi cũng muốn đi lắm chứ nhưng bận học, tôi tên Rose, tôi 16 tuổi thôi”
-”Oh,tôi cũng 16”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...