Nữ bác sĩ là người cuối cùng đi vào văn phòng. Đầu tiên là nhiệt tình dào dạt cùng mọi người chào hỏi, sau đó theo lệ thường cũng đem cùng dạng nhiệt tình hướng về phía Tả Dật, "Bác sĩ Tả, tiết canh vịt ngày hôm qua thế nào?"
Thực tập sinh trộm nháy mắt cho cô nhưng đã trễ, chỉ có thể đứng ở bên cạnh không tiếng động đấm ngực.
"....." Tả Dật vô cùng chậm rãi quay đầu lại, ngây ngốc nhìn cô một cái, sau đó lại thập phần thong thả quay đầu đi. Động tác cương ngạnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô thần tựa như một con zombie bị ánh mặt trời nướng qua.
Bác sĩ nữ giờ mới chú ý tới dòng khí oán niệm lượn lờ bên trên văn phòng. Cao áp của họ Tả đạt mức đỉnh cao, không khí lạnh tản ra "vút vút". Cô buồn bực nhìn nhìn thực tập sinh – cậu ta đồng tình lắc lắc đầu, vô thanh thở dài.
Mọi người trong cả phòng nghiêm túc làm việc suốt một buổi sáng, mãi đến khi Tả Dật đi kiểm tra phòng bệnh, mọi người mới thở phào một hơi. Thực tập sinh nhảy lên, đóng cửa phòng lại. Nữ bác sĩ liền dẫn đầu đặt câu hỏi, "Làm sao vậy làm sao vậy? Hắn bị Xạ thủ đậu Hà Lan bắn hay là bị Khoai Tây đè?" [Note: Xạ thủ đậu Hà Lan và Khoai Tây là nhân vật trong game Zombie & Plans]
"Hôm nay vẫn đều luôn như vậy." Thực tập sinh lắc đầu nói.
"Tôi thấy cổ tay anh ta quấn băng gạc với băng vải." Một vị nam bác sĩ khác nói.
"Chẳng lẽ là cắt mạch?!" Thực tập sinh kêu lên sợ hãi.
Nữ bác sĩ hút một ngụm khí lạnh, "Nghĩ tiêu cực như vậy sao? Hẳn sẽ không là thất tình chứ? Ai gan lớn như vậy dám đá hắn?"
"Bạn gái của anh ta cũng đã dám đem miệng của anh ta cắn thành như vậy," Thực tập sinh chắc chắn nói, "Còn có cái gì không dám làm a?"
Mọi người nhiệt tình thảo luận bát quái cũng không lưu ý Tả Dật đã lặng yên không một tiếng động đẩy cửa tiến vào – thực tập sinh tinh mắt nhảy dựng lên: "Bác sĩ Khúc! Phó chủ nhiệm Trương! Án lệ mà hai người nói quá tốt! Tôi lấy được lợi ích không nhỏ a! Lấy được lợi ích không hề nhỏ a!"
"A ha ha....hiểu được là tốt! Người trẻ tuổi, có tiền đồ, có tiền đồ!" Hai vị kia hòa ái dễ gần mà vỗ vỗ bờ vai của cậu ta.
"Chậc chậc, mọi người xem này, thành phố của chúng ta trị an thật sự là càng ngày càng kém! Tháng này đã xảy ra vụ án đột nhập vào nhà trộm đồ thứ ba rồi đấy! Hơn nửa đêm bẻ khóa vào nhà...." Một vị nam bác sĩ khác lại một lần nữa dõng dạc giơ lên tờ báo trong tay.
Tả Dật mặc áo blouse trắng ngây ngốc đi ngang qua trước bàn hắn, lưu lại câu nói duy nhất sau cả một ngày ở văn phòng "Ngày hôm qua, đánh đổ, đều câm miệng đi!"
Lúc giữa trưa, hắn như du hồn phiêu về nhà, phòng khách vẫn là bãi hỗn chiến ngày hôm qua. Bàn trà gẫy chân và mẩu thủy tinh vỡ nát đầy đất. Hắn mang theo cháo dinh dưỡng mua từ căn tin bệnh viện vào phòng ngủ. Trần Thịnh vẫn ngủ say như chết, mày cau chặt lại.
Hắn đặt cháo dinh dưỡng ở đầu giường, xốc chăn lên xem kỹ một đống hỗn độn bên trong. Sau đó xoay người chuẩn bị ôm Trần Thịnh lên đổi ga giường.
Ngay sau đó hắn liền bị hung hăng đấm một đấm vào mặt. Máu mũi nháy mắt chảy ra – may mà đã sớm không đeo kính mắt.
Hắn dễ dàng giam cầm cổ tay của Trần Thịnh ấn ngược về giường. Trần Thịnh bị cường bạo làm một đêm, nguyên khí đại thương, khi đấm hắn một quyền này cũng đã trong tình trạng kiệt sức, giờ chỉ có thể thở dốc trừng mắt nhìn hắn.
Tả Dật cũng không phải làm từ sắt thép. Từ đêm hôm qua bị y đánh hôn mê một lần, hung hăng đánh nhau một hồi, làm vài giờ vận động "pittong", bắn năm lần. Dương khí tích góp suốt 27 năm qua đều cống hiến hết cho mông của Trần Thịnh – tiếp đó lại dùng hết tinh thần đi trực cả một ca sáng. Hắn vừa chảy máu mũi, vừa cảm giác có chút choáng váng đầu, thật sự là không khí lực trói Trần Thịnh lại, cứng rắn ép y ăn cháo.
Thu ngắn lại xiềng xích, đem tay chân của Trần Thịnh đều trói gắt gao trên giường. Hắn ngồi ở bên giường như cái cây khô, thong thả từng ngụm từng ngụm ăn sạch bát cháo kia, sau đó tiêm cho Trần Thịnh một mũi dịch dinh dưỡng. Sờ soạng bò ra sô pha ngủ trong chốc lát sau đó lại tới bệnh viện tiếp tục đi làm.
Hắn tưởng rằng khi buổi tối về nhà, Trần Thịnh đã ngủ cả một ngày sẽ nghĩ thông suốt được một chút, hợp tác một chút. Lại nào ngờ vừa mang bát cháo mới mua tới gần thì đã bị Trần Thịnh phun nước bọt đầy mặt.
Hắn mặt đầy nước bọt, biểu tình âm trầm đứng ở bên giường.
......Nếu ngôn ngữ không thể câu thông được thì liền dùng nhục thể câu thông đi.
Xét thấy thân thể có chút ăn không tiêu (không đủ sức, quá sức) hắn nghiêm mặt tiêm một mũi dinh dưỡng dịch lên cánh tay của mình.
Trần Thịnh ở một bên nhìn quả thực muốn đem khóe mắt đều trừng nứt ra – mẹ nó tên này rốt cuộc là quái vật từ xó xỉnh nào chui ra vậy! Ông đây đốt mồ mả nhà mày hay là đời trước làm qua tổ tông nhà mày?! Đứng cũng đứng không thẳng còn muốn làm bố mày?! Mẹ nó còn tiêm dịch dinh dưỡng đến làm bố mày?! Fuck! Sao mày không phun dầu Ấn Độ luôn đi a. (dầu Ấn Độ như kiểu tăng lực á ~~)
Y dãy dụa xiềng xích trói tay, chửi ầm lên. Nhưng đêm trước đã kêu cả một đêm, cổ họng đều đã hoàn toàn kêu rách, nói là chửi âm lên nhưng kỳ thật là khàn khàn rống lên không thành câu cú gì cả. Tả Dật một câu cũng nghe không hiểu. Vừa bởi vì thấy rất ầm ĩ, vừa lúc sợ y lại nhổ nước bọt, Tả Dật liền trực tiếp lấy ra khẩu cầu, nắm cằm đeo lên cho y.
"Ô ô! Ô ô ô!!" Trần Thịnh tức giận muốn điên rồi. Giãy dụa không ngừng ô a, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên phát ra một tiếng kêu rên kéo dài – hậu huyệt sưng đỏ lại bị mở rộng ra, để cho dương v*t nóng bỏng đâm tiến vào.
Trận chiến giữa linh hồn và nhục thể này cũng không khác với trận chiến đêm hôm trước là mấy. Vẫn là một bên huy súng bắn đạn, một bên dục cự hoàn nghênh. Độ phù hợp và vui sướng của nhục thể hoàn toàn có thể dựa vào "tiểu Trần" bị nhốt trong cương hoàn mà còn khỏe mạnh phấn chấn bừng bừng để đoán ra. Nhưng mỗi lần ánh mắt hai người giao nhau, ánh mắt tràn ngập hận ý kia vẫn đều bỏng rát ngực của Tả Dật. Đến lúc này hắn đã không còn cảm thấy ánh mắt đầy sát ý cùng hận ý kia có thể khiến hắn say mê cùng lưu luyến nữa rồi. Hắn không còn có thể thỏa mãn được chỉ với việc "được nhìn thẳng vào".
Mục đích ban đầu của hắn đã đạt được, trong ánh mắt của Trần Thịnh đã có hắn, hơn nữa cũng chỉ có thể ở cạnh bên người hắn. Nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy khó nhịn lại khát khao cùng hư không.
Hắn muốn càng nhiều, lại không phát hiện bản thân ngay từ đầu đã đi lên đường cụt.
Dịch dinh dưỡng đương nhiên không cứu vớt được hư không, càng không cứu vớt được thận hư:) Lần này hắn chỉ làm một giờ, bắn hai lần liền thở hổn hển ngừng lại. Trần Thịnh ngủ một ngày hơn nữa chưa bắn ra lần nào nên so với hắn thì tốt hơn một chút. Tuy rằng y không có sức lực đi giãy dụa nhưng tốt xấu còn có điểm tinh thần, kiên trì không ngừng ô ô a a gào thét oán hận hắn.
Hắn rời khỏi người y, cởi bỏ khẩu cầu của Trần Thịnh, đột nhiên muốn nghe xem rốt cuộc y muốn nói cái gì.
Khắp cằm của Trần Thịnh đều là nước bọt không nuốt được nên chảy xuôi xuống. Y cắn răng hít sâu mấy hơi mới kiệt lực áp chế cảm giác thống khổ vì không bắn được cùng dư vị cào trào từ sau hậu huyệt ".......Mày có giỏi........thì giết ông đây đi, không thì ông mày...........nhất định giết mày.........."
"......"
Tả Dật trầm mặc đem khẩu cầu nhét lại trong miệng y. Lùi người xuống giường đem hộp "bảo bối" của mình toàn bộ ôm lên trên giường.
Cả buổi tối hôm ấy trong phòng ngủ tràn ngập đều là tiếng gào thét. Hắn đem tất cả mấy túi đạo cụ đánh số 2,3,4,5,6,7,8... chưa dùng gì đấy đều dùng hết trên người Trần Thịnh một lần. Ngực dùng kẹp vú, dương v*t dùng dùi cui điện, sáp du không lưu sẹo. Hắn đổi các loại phương thức hồi trước luyến tiếc dùng đến ép buộc y – đương nhiên vẫn có điểm thương tiếc, cùng với thủ đoạn trúc trắc không biết cách dùng nên rất nhiều thứ chỉ hơi lướt qua liền ngừng.
Nhưng thế đã đủ để khiến tinh thần của Trần Thịnh bị phá vỡ. Nhất là khi Tả Dật nhất định ép y ghé ở trên giường, đem giang tắc đuôi chó nhét vào mông y.
"Ô...... Ô ô ô! ô...... Ô!...... Ô!"
Đó là lúc y kêu rên lợi hại nhất, tựa như một con cá gần chết cạn không ngừng điên cuồng bật lên giãy dụa lên xuống, ngay cả giường cũng kịch liệt đung đưa theo. Y liều mạng kẹp chặt mông, chết sống không chịu nhận vật kia.
Hai tay của Tả Dật giam cầm eo của y, muốn chế trụ sự chống cự của y. Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn y một cái – đúng lúc nhìn thấy một giọt mồ hôi chảy ra từ trán xuôi xuống ánh mắt của y, lại ở trong đôi mắt đỏ hồng của y chảy xuôi qua khóe mắt, tựa như giọt nước mắt phẫn hận.
Tả Dật ngơ ngác trong chốc lát, cuối cùng vứt cái đuôi chó kia qua một bên.
Đây là con chó sói hắn mạnh mẽ săn về nhà. Dã tính của nó chính là lý do lớn nhất hắn truy đuổi nó, hắn cũng không muốn một con chó.
Hắn đem một trứng rung cỡ lớn to tầm 3 ngón tay nhét vào hậu huyệt sưng đỏ, huyệt khẩu không ngừng ý đồ phun ra dục dịch. Sau đó lại đem gậy mát xa có đường kính 4 ngón tay, phần đuôi hình viên cầu thô to nhét vào – kích cỡ này không khác biệt nhiều lắm với kích cỡ của hắn.
Trần Thịnh bị đâm ngay cả thở đều không thở ra được, ngẩng cổ không ngừng thở dốc. Hắn vừa mở ra hai cái chốt mở thì thân thể tinh tráng cơ nhục đường cong lưu sướng kia liền bắt đầu run rẩy kịch liệt. Trần Thịnh ô ô lắc đầu, nước mắt sinh lý nhanh chóng tràn đầy hốc mắt, ánh mắt cũng trở nên mê ly.
Hắn thấy Trần Thịnh cuối cùng không mắng nổi thành một câu hoàn chỉnh nữa liền đem khẩu cẩu tháo ra. Trần Thịnh run rẩy cũng chỉ có thể khi đoạn khi ngừng rên rỉ. Mà hắn ở trong tiếng rên rỉ khàn khàn mà gợi tình kia, bỏ đi ga giường nhăn nheo dính đầy chất lỏng dâm mĩ, dùng chăn bao lại hai người, ôm eo của Trần Thinh, đem đầu gối lên lồng ngực ướt mồ hôi lại đầy tính co dãn của y, cứ vậy trầm trầm ngủ.
Buổi sáng tỉnh dậy, Trần Thịnh đã tinh bì lực tẫn mê man ngủ, hơi thở thong thả mà sâu, thân mình lại vẫn theo rung động của mát xa bổng mà thường thương run rẩy một cái.
Hắn tiêm cho Trần Thịnh một ống dịch dinh dưỡng, đổi pin cho gậy mát xa và trứng rung, lại đem xích tay xích chân kéo dài ra để Trần Thịnh có thể thuận lợi hơi chút hoạt động tay chân cương ngạnh. Qua loa tắm rửa một cái liền rời nhà.
Đêm nay hắn ngủ một giấc bổ sung khá sung túc nên khi đi làm không còn biểu hiện như cái xác không hồn nữa. Nhưng biểu tình lại càng tích tụ như băng, bộ dạng bất cẩu ngôn tiếu so với lúc mới đến càng thêm rõ ràng. Đồng nghiệp cùng phòng liền càng khẳng định suy đoán hắn thất tình, không chỉ không bận tâm biểu hiện lãnh đạm của hắn mà ngược lại đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn – tên nhóc này kỳ thật là một người rất tốt, chính là EQ có chút thấp, mặt than ít lời, ngoài lạnh trong ngốc, khẳng định không được con gái thích.
Lúc 11h, viện trưởng lâm thời triệu tập tất cả các bác sĩ chính lên dự họp. Tả Dật tuy chưa đủ tư lịch nhưng bởi vì tham dự vài hạng mục nghiên cứu nên cũng bị chủ nhiệm kêu tới. Hắn nghiêm mặt ngồi ở một đám bác sĩ trung niên, lớn tuổi đức cao vọng trọng. Bởi vì vóc dáng cao, tuổi trẻ, bộ mặt cứng ngắc như zombie nên thập phần không hòa hợp với bầu không khí xung quanh. Khí tràng lại lạnh lẽo đến ngay cả chủ nhiệm ngồi bên cạnh hắn cũng không tự giác được hắt hơi hai cái.
Hội nghị diễn ra một nửa, chiếc điện thoại di động đời cũ hắn đặt trên bàn lại không đúng lúc bắt đầu rung lên, vỏ ngoài tróc vỡ ong ong ma xát mặt bàn đen bóng loáng. Tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều nghiêng đầu nhìn.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, dòng máu lạnh lẽo chảy khắp người liền dừng lại, sau đó "oanh" một tiếng sôi trào hừng hực.
Nhưng biểu tình trên mặt vẫn là lạnh. Hắn ngẩng đầu ngầm ra hiệu cho chủ nhiệm, cầm lấy di động trầm mặc lui ra ngoài.
Dãy số kia là dãy số nhà hắn. Là điện thoại hắn đặt trên đầu giường để Trần Thịnh liên lạc với hắn lúc khẩn cấp.
Cái điện thoại kia đã đặt ở đầu giường suốt một tháng nhưng đây là lần đầu tiên được sử dụng.
Bên ngoài thực ồn ào, đại sảnh dưới tầng đúng lúc đưa vào vài nạn nhân của một vụ tai nạn xe cộ liên hoàn, ngoài ra còn có cảnh sát, người nhà và phóng viên. Một mảnh hỗn loạn.
Hắn ở dưới hoàn cảnh ồn ào náo động như vậy bình tĩnh đi đến cuối hành lang. Nhưng ngón tay nắm di động lại không tự giác có chút run rẩy, hắn cảm thấy đó là do bị di động rung lên ảnh hưởng.
Người nam nhân bị hắn hung hăng làm một ngày hai đêm kia lại ở lúc này gọi điện tới là có ý gì? Là nhận thua sao? Là muốn cùng hắn thỏa hiệp sao? Hay là....muốn một lần nữa dùng ôn nhu thả lỏng lòng cảnh giác của hắn, một lần nữa lừa hắn?
Hắn đi đến cửa sổ cuối hành lang không người, ấn nút nghe.
Đầu bên kia truyền tới tiếng nam nhân ồ ồ thở dốc, mơ hồ còn có thể nghe được tạp âm "ong ong" kỳ quái.
Cả hai bên đều trầm mặc trong chốc lát. Thật lâu sau, tựa hồ đã tích góp đủ khí lực nói chuyện, nam nhân dùng ngữ khí chưa từng bị thay đổi, kiêu căng mà bá đạo, khàn khàn nói "........bố mày sắp hỏng rồi, con mẹ nó mày có quản hay không...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...