-“Wow...tối nay em thiệt là đẹp...” Đức nhìn Tuyết trong chiếc áo đầm màu đỏ,hở vai,khoe làn da trắng mịn liền mở miệng khen...
-“Ngày thường em xấu lắm sao?” Tuyết chẩu môi hỏi lại...
-Hihihi...anh thấy lúc nào em cũng đẹp...
-“Vậy sao?vậy em với Yến ai đẹp hơn ?” Tuyết nũng nịu hỏi tới..tay vịn vào tay Đức..rỏ ràng nếu câu trả lời không làm nàng hài lòng thì Đức sẻ nếm mùi đa khổ của da thịt...
-“Hihihi...mỗi người mỗi vẻ mà...ừm...em muốn đi đâu ăn tối nay?” Đức giả lả..tìm cách ‘né đạn’...
-“Tha cho anh...” Thấy hắn chật vật tránh né câu hỏi của mình..Tuyết muốn phì cười nhưng cố làm mặt nghiêm...trong thâm tâm nàng mặc nhiên chấp nhận chia sẽ Đức với Yến...Tuyết cũng không tin là hắn chỉ có hai người...tên nầy phong lưu bay bướm...nhất là con Nancy kia...lúc nào cũng làm ra vẻ trịch thượng,kiêu ngạo...Tuy không phục Nancy nhưng Tuyết cũng cãm thấy rất nhiều áp lực...vô hình,nàng cãm thấy xích gần lại với Yến hơn...cả hai có cùng một đối thủ cường đại...
-“Ăn cái gì không quan trọng...Bầu không khí chung quanh mới là quan trọng...”Tuyết ỡm ờ nói...nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng,hai má đỏ lên khi thấy Đức nhìn nàng cười ám muội...nhớ lại hôm đó trong chiếc xe của hắn,trong khu vườn kia...
-Anh đừng có nghỉ bậy đó nha...em không nói cái ...cái chuyện kia...
-“Em nghỉ tới đâu rồi...anh đâu có nghỉ gì chứ”..Đức cười hì hì một cách vô lại...”hay là anh đưa em đến
Grill and Chill steak house nha”...
Đức thích ăn thịt...từ lúc được Loan chỉ điểm phong cách giao thiệp với tầng lớp xả hội thượng lưu,dần dần thích ăn thịt bò bít tết...khoai chiên,salad...uống rượu chát...Ở Cần Thơ, Grill and Chill steak house là lựa chọn tuy không phải là tốt nhất nhưng cũng không tệ...khung cãnh phong cách tây phương...!thích hợp cho cặp kè,lảng mạn...cũng thích hợp cho giới nhà giàu mới nổi,trưởng giả học làm sang...nói tóm lại Cần thơ ngày nay,có nhiều nơi anh chưa vào thì anh vẩn còn là ‘lúa’.
Grill and Chill steak house là một trong số đó.
Hôm nay khá may mắn,tuy không có đặt bàn trước nhưng vẩn chọn được một bàn riêng lẻ trong một góc...không muốn gì hơn...ghét nhất là bàn nầy sát với bàn kia...không có riêng tư chút nào...nhiều khi muốn nịnh đầm cũng ngại miệng...
Nhìn menu cũng thấy đói rồi...hôm nay đụ nhiều,cần phãi được tẫm bổ...Đức gọi một phần steak lớn,có khoai chiên,salad...Yến gọi tôm hùm nướng bơ...dĩ nhiên là một chai rượu đỏ...
-Nà...cheers...Đức nâng ly hướng về Tuyết...
-Cho cái gì?Tuyết cầm ly nâng lên cắc cớ hỏi.
-Em đẹp nhất đêm nay....nhìn chung quanh đi...không có ai bằng em hết...hihihi...Đức trơ trẻn nịnh đầm...
-Có quỷ mới tin anh...Tuyết trong lòng ngọt nào nhưng ngoài miệng ‘bỉu môi’ ...
-Lúc nầy công việc ra sao?
-Là ông chủ kiểm tra nhân viên hay là bạn trai quan tâm bạn gái?
-Có khác biệt sao?
-Có..khác biệt rất lớn..nếu là ông chủ hỏi thì em trả lời là đồng lương không tương xứng với công việc,còn nếu là bạn trai hỏi thì...ây da...không biết...hihihi...để suy nghỉ thêm rồi nói...
-“Đối với em...bạn trai hay ông chủ cùng là một người..anh có biện pháp rất ổn thỏa...”Đức cười rất ‘lưu manh’ nói.
-“Biện pháp gì? Nói nghe miễn là ...
-Hihihi..anh lấy thân đền đáp...em muốn làm sao thì làm...hihihi..
-“Anh...anh đúng là lưu manh...hết thuốc chửa”...!Hai má Tuyết thoáng hồng,’mắng’...
...Con gái là vậy,lần đầu tiên bị đàn ông phá thân,đau thấu trời xanh nhưng khi vết thương lành dần thì lại nhớ cãm giác thần tiên...Hôm nay hẹn hò lòng Tuyết thấp thỏm mong đợi,nghe hắn nói muốn lấy thân báo đáp...lòng trong như đã miệng ngoài ‘mắng nhiếc’ làm ra vẻ thục nử...
Chuyện nầy Đức kinh nghiệm quá rồi...rành sáu câu...mỷ nử càng ‘em chả’ thì lúc lâm trận càng buông thả..hắc hắc hắc..
-Em biết anh là lưu manh rồi....hihihi vậy thì anh không cần đạo đức giả nửa...đêm nay ở với anh sáng về nha...
-Cái anh nầy...
-Sao hả?ừ đi mà...anh hiến thân cho em đêm nay hihihi..có ông chủ nào tốt như anh chứ?phải không?
-Không..không được...hôm nay bất tiện...lần khác đi...tuần tới nha...hôm nay không được...
-Hả?tại sao?
-“Em..hôm nay ...tới ngày..”Tuyết ngượng ngịu nói nhỏ.
Đức sửng sốt...con bà nó..hôm nay đúng là tổ trác rồi...
-hihihi...hiểu rồi...là em nói đó nha...không được nuốt lời...lần tới em phải ở với anh suốt đêm đó...
-Ừm..
-Bây giờ mình đi chơi...kiếm chổ nào ngồi ngắm trăng sao ...Ừm..biết rồi..lát nửa,anh đưa em tới chổ nầy...
-Chổ nào?
-Ây...lát nửa rồi biết...
...
-“Phi trường”...Tuyết ngạc nhiên khi thấy Đức đậu xe gần phi trường.
-haha..đúng là phi trường...nà Trên con đường Nguyển Viết Xuân nầy, chổ nầy là chổ tốt nhất mình thấy rỏ máy bay lên xuống...nhất là ban đêm thiệt là đẹp...
-“Anh củng lãng mạn ha...không ngờ đó”...Tuyết cười...
-lảng mạn?không phải đâu,anh không biết cái gì gọi là lảng mạn,chỉ thích là thích thôi...nói thiệt em đừng cười nha...mổi lần đi máy bay...anh sợ máy bay rớt...!hihihi......đi đâu cũng thích bằng xe thôi...
-Hả?thiệt?vậy là hai lúa rồi...còn tệ hơn hai lúa nửa à....thời buổi nầy người ta đi máy bay như đi xe đò í...
-ừm...đúng là hai lúa...nhưng tâm lý mà...nà,uống bia không,trong xe có bia lạnh...Đức đưa cho Tuyết lon bia.
-xe nầy cũng đặc biệt ha...phía sau như một cái giường...hớp một ngụm bia...Tuyết liếc xéo cười mĩm...
-Anh đặc biệt làm cho mình đó...có đủ thứ,tủ lạnh...không phải,là thùng lạnh đúng hơn,có đồ ăn vặt...có đủ hết...nhiều khi đi đâu xa,đem theo trái cây ...ngay cả lúc ở nhà,thỉnh thoãng cũng có ra xe nằm ngủ...hahaha...
Cái nầy nó ba xạo để tránh né cái nhìn soi mói của người đẹp...chẳng lẻ nói đây là bãi đụ đầu tiên của mình?tính ra hình như trên chiếc xe nầy,ai nó cũng đụ qua rồi..hahaha lần trước cái lần đầu tiên của cô nàng nầy cũng là trong xe nầy đó mà...hèn chi nghi ngờ nhạy cãm như vậy...Hôm nay xui thiệt,người đẹp bị đèn đỏ...ậy...bóp vú chắc cũng được mà...biết đâu?Đức nhìn cái miệng xinh xinh của Tuyết..nó áp môi mình tới...
-Ưưưm...
Đức vừa mút chiếc lưởi thơm tho tay vừa lòn vào áo mơn trớn vùng bụng phẳng phiu...mùi thơm da thịt làm cặc giựt giựt trong quần...!cầm tay Tuyết để ngay đủng quần mình...theo phản ứng tự nhiên,nàng ‘vùng vằng’ giật tay ra,nó lại kéo tay nàng tới,dùng ‘sức’ ép giử tay nàng ngay đó...Tuyết ‘khuất phục’ đành để yên...
Thấy nàng ‘khuất phục’ trước dâm uy của mình,Đức đưa tay mờ khóa quần,nhổm mông kéo quần xuống...đã trót thì trét,rờ bên ngoài cũng là rờ thôi thì vào trong mà rờ em nhé...Lần nầy Tuyết không vùng vằng nửa,cứ theo bàn tay ‘chỉ đạo’ mà làm theo...lên xuống lên xuống...
Được đằng đuôi thì lấn đằng đầu...Đức đưa tay cỡi hàng nút áo sau lưng...phần trên chiếc áo đầm hở vai dể dàng được kéo xuống...cái áo ngực được đẫy lên,cặp ngực phơi bày...Tuyết cãm thấy đầu ti chìm trong vùng ẩm ướt...hắn ‘gậm’ mút như đứa trẻ bú sửa mẹ.
Hơi thở Tuyết nặng nhọc,nắm đầu tóc Đức ghì sát thêm vào ngực mình...giờ phút nầy chỉ trong lòng xuân tình rạo rực,trong lòng tiếc nuối...sớm không đến,muộn không đến lại đến ngay lúc nầy...nghỉ trong bụng:”chắc hắn cũng ‘xốn xang’ lắm?...ừm phải rồi...đàn ông mà”...đúng lúc đó Đức rù rì bên tai nàng...
Không biết hắn nói gì...hai má Tuyết đỏ rực...ngượng nghịu...ngần ngừ rồi từ từ cúi đầu xuống...
Chưa ăn thịt heo nhưng nhất định cũng đã từng nhìn thấy heo chạy...thời buổi nầy,chưa từng bú cặc nhất định cũng thấy được người khác bú cặc trong phim,hình ảnh...chỉ cần bấm nút trên di động..cái gì lại không ‘tham khảo’ được?vì vậy Tuyết cũng có chút hiểu biết phải làm thế nào...
E thẹn,ngượng ngùng cuối cùng đôi môi cũng hé mở ra...ngậm cái đó vào...tay Đức chỉ đạo hổ trợ mái tóc nàng lên xuống...
Lần đầu tiên...như vậy khá lắm rồi...mai mốt nầy em sẻ quen thôi Tuyết ạ...
Đức âm thầm đắc chí...cuối cùng cũng dụ được nàng ngậm cặc ...
Vài chuyến bay cất,hạ cánh chẵng buồn liếc một cái...!nó ngắm đôi môi anh đào ra vào ra vào ...!em cũng như chị...mới học đã hiểu rồi...trong tương lai cũng không kém chị em đâu...
***
Hiển vừa giận vừa sợ...hắn không biết chuyện gì đã xãy ra...hai gã đàn em thân tín bổng nhiên mất tích...gọi di động không trả lời...chuyện gì đây?Hiển nghi hoặc...có thể nào?rồi hắn gạt bỏ ý nghỉ trong đầu,con bí thư kia không thể nào có bản lãnh như vậy...không có khả năng,chắc là một sự trùng hợp nào đó thôi.
-“Hiển à...đây là việc làm của dân ‘pro’ đó...”Người đàn ông khoãng ngoài 40,ăn mặc tươm tất,đeo kính trắng tròng,trông có vẻ rất trí thức,không gọi Hiển là ‘lảo Đại’,trong lời nói có vẻ ngang hàng...Hùng được coi như là quân sư của Hiển ,thường được gọi là Hùng thư ký,rất được Hiển trọng dụng...!trầm tư một hồi lâu,nét mặt rất nghiêm trọng ,Hùng thư ký lên tiếng nói.
-Hả?nói rỏ hơn chút coi.
-Theo tình hình...mình chỉ có thể nói một câu:’người của mình rỏ ràng bị bắt cóc’...thằng Tấn và thằng Minh đều có súng,có kinh nghiệm,hơn nửa trong đồng phục CA...Không ai nghe một tiếng súng bắn,chiếc xe tụi nó tìm thấy ở gần quán Cây dừa...trong xe không có dấu tích gì của một cuộc xô sát...Hiện giờ mất tung tích...Vậy không phải bị bắt cóc thì làm sao giãi thích đây?
-“Bắt cóc CA?chuyện nầy cũng không thể nào...”Quốc, người đàn ông trạc 40,dáng người ủn ỉn nói.
-Đồng ý...nhưng hình như họ biết rỏ mình thậm chí tao nghi ngờ có thể hay không họ biết tẩy mình...
-“Không chứ hả...Hùng à...anh đừng có hù tui đó nha...tụi mình thay tên đổi họ cũng gần 10 năm rồi...”Nét mặt có vẻ lo ngại,Quốc ngập ngừng nói.
-Chỉ là thí dụ thôi...nhưng cũng không phải là vô lý đâu...
-“Đụ má...cho là bắt cóc đi...lý do?bọn nào? Đây là địa bàn của mình...có thằng nào mình không biết?”Hiển nóng giận lớn tiếng chửi thề.
-“Mình không biết họ nhưng ngược lại hình như họ biết mình rất rỏ...đây mới là điều đáng sợ...rỏ ràng rất bất lợi cho mình,họ ở trong bóng tối còn mình ở ngoài sáng...” Hùng thư ký nét mặt nghiêm trọng nói...
-Nhất định phải moi bọn khốn nầy ra...!Hùng...chuyện nầy chú ý nhiều một chút,giao cho anh
-Được...
-Còn chuyện kia ra sao rồi?Hiển quay qua Quốc,hất hàm hỏi.
-“Nơi đó đang bị CA niêm phong,không tìm thấy con mẹ kia...con gái mụ ta thì bị bắt cùng với bên mua....”Quốc đáp.
-Đụ má...chuyện gì đâu không...ráng tìm mụ già kia..nếu cần...lật tung cả cái thành phố Cần Thơ cũng phải làm...hơn nữa triệu đô đó...đi làm đi.Giãi tán...
Hiển tức giận mặt đỏ ngầu đá cửa bước ra khỏi phòng...
Trái ngược với căn biệt thự đồ sộ của Trưởng CA Bùi Thế Hiển,ngôi nhà của Phó Chủ tịch huyện Phạm bá Thành là một ngôi nhà rất tầm thường nằm gần chợ Cờ đỏ...mãnh đất khá rộng,có sân trước trồng cây kiển,sân sau trồng rau...một ngôi nhà lý tưởng để vui thú điền viên...
Phó Chủ tịch huyện Phạm Bá Thành hiện nay sống một mình trong căn nhà nầy.Người huyện Cờ đỏ rất khâm phục,ngưỡng mộ vị Phó Chủ tịch gương mẩu,vợ đã qua đời nhiều năm rồi vẩn cu ky một mình,hai đứa con một trai một gái đều đã thành tài và nghe nói đều đang công tác ở thành phố...
Nói tóm lại...Phạm bá Thành là cán bộ đáng kính của huyện Cờ đỏ...người dân lấy làm bất bình cho lảo...lẽ ra chức vụ Bí thư huyện phải là của Phạm bá Thành..nhưng đến giờ phút cuối...tân Bí thư lại là một người từ ngoài đến...lại là một người phụ nử trẻ...đẹp thì có đẹp nhưng làm được cái gì chứ?Cái chức vụ Bí thư tới tay có lẻ là vì dang rộng hay đùi cho lảnh đạo mà tới tay...
Đại khái là vậy...hai ba ngày nay đó là lời xầm xì bất mãn dùm cho Phó Chủ tịch huyện ...
Trên chiếc giường rộng ,Phó Chánh văn phòng UBND huyện Cờ đỏ đang trần truồng...tay mân mê vuốt ve cặc của Phạm bá Thành...lảo cũng không mãnh vãi che thân,tay cầm ly Vodka vừa nhâm nhi vừa nghe lời Thu Hoa kể những lời nàng nghe được hai ngày nay...
Ngay lúc nầy,gương mặt của Phó Chủ tịch Thành trông rất là dâm đảng...lào cười đắc ý:
-“như vậy mới tốt...hahaha...để con nhỏ hỉ mủi còn chưa sạch làm Bí thư?anh chống mắt coi cô ta làm được cái gì?vài ngày tới,mình động tay động chân là con nhỏ đó sẻ luống cuống chân tay...chừng đó anh nhãy ra dàn xếp...hahaha...Lảo vừa cười vừa đưa tay bóp vú ...ánh mắt đầy dục vọng...
-“Muốn nửa à?có nổi không đó?” Thấy lảo có mòi muốn tái chiến...Thu Hoa cười lẵng lơ liếc nhìn cặc lảo trong tay,lấy ngón tay khều khều chọc ghẹo...tiếc thay,dù nàng có khều cở nào đi nửa,cặc lảo vẩn mềm...rỏ ràng Phó Chủ tịch Thành có lòng nhưng không có sức...
Hoa chồm người,há miệng ngậm vào...vẩn không có gì thay đổi...cặc lảo vẩn mềm...
-Thôi được rồi...không muốn nửa...
Bá Thành bực dọc nói...đây là tử huyệt,là nổi đau khổ của lảo...Hiện nay,huyện Cờ đỏ tuy chưa phải là nhân vậy số 1 nhưng lảo coi như là nhân vật lật tay làm mây úp tay làm mưa...quyền lực và thế lực ngút trời...Cái gì lảo cũng có...
Bá Thành là cáo già,lảo biết làm thế nào để có gương mặt đạo đức của ‘quan phụ mẩu’vì vậy cuộc sống thật của lảo chẵng ai biết...mổi lần muốn hưỡng thụ đời sống đế vương ....lảo về thành phố ăn chơi điếm đàng trác táng đã đời,xong thì quay về...thần không biết quỷ không biết...
Chỉ có Phó chánh văn phòng Thu Hoa là biết tẩy của lảo...nàng biết Phó Chủ tịch Thành vừa dâm vừa ác...lảo là hiện thân của ác quỷ đội lốt cao tăng đắc đạo...mỗi tuần nàng tới đây cho lảo đụ...không phải chỉ cho lảo mà còn cho Trưởng CA Hiển,cháu của lảo đụ...Thu Hoa đem thân thể thỏa mãn cả hai cậu cháu,hai người quyền lực nhất huyện Cờ đỏ để trục lợi...vùng đất nào nằm trong kế hoạch phát triển,công trình nào sẻ do công ty nào thi công đều là do Thu Hoa sắp xếp...tìền hiếu kính,gian lận kiếm được đều là những con số thiên văn...chia làm 3 phần cho 3 người...!mấy năm nay,gia tài của hai vợ chồng nàng tăng chóng mặt...tương lai di dân ra nước ngoài sinh sống không còn là vấn đề...
Trong UBND...ai lại không biết Phó Chánh văn phòng Thu Hoa là người của Phó Chủ tịch Phạm Bá Thành?trong quan trường,luôn có qui luật bất thành văn đó là ai cũng hiểu nhưng cứ làm như không hiểu...Ngay cả chồng người ta cũng không hiểu đó mà...anh nói anh hiểu là anh chán sống rồi...
Thu Hoa cũng thuộc loại đàn bà nhìn vào là mát con mắt vì vậy ở huyện Cờ đỏ là hoa khôi đấy...hoa khôi mà làm trong ở cơ cấu chính quyền thì chính là mở treo miệng mèo...Cán bộ trên cao nhìn xuống là nứng cặc tìm cách đụ cho bằng được...dụ dổ có,uy hiếp có...nói tóm lại vừa củ ca rốt vừa có cây gậy...vì vậy 8 người trong 10 người có nhan sắc vào cơ quan nhà nước làm việc...khó mà bảo tồn cái lồn nguyên xi cho chồng hoặc cho bạn trai...
Phó chánh văn phòng Thu Hoa là ví dụ điễn hình...lúc bắt đầu,chỉ là viên chức bình thường,Bá Thành thấy nàng,tâm hồn chơi vơi muốn đụ...Lúc đó,cái dáng vấp đạo mạo của ngài phó Chủ tịch huyện không làm Thu Vân đề phòng...thế là bị lảo đánh thuốc mê đè đụ...không những vậy,lảo còn quay phim chụp hình...khi tỉnh dậy...thấy mình bị lão hãm hiếp...Thu Hoa đã khóc đòi thưa kiện...lão lại lấy phim ra hăm dọa đem lên mạng phát tán...Hoa kinh sợ,không những không dám thưa gởi mà từ đó cứ mỗi lần lão muốn là nàng phải cho lảo đụ...
Biết không thoát khỏi thằng già dâm dục đầy quyền lực,Thu Hoa đành buông xuôi...dần dần thích ứng và bắt đầu đem thân thể mình trục lợi...cháu lảo Trưởng CA Hiển cũng vì vấy mà đụ được nàng...cưỡng chiếm đất đai,có ai chống cự thì Hiển đứng ra giãi quyết cho nàng...
Bây giờ Thu Hoa đã quen lối sống quan trường rồi...cán bộ tép riu muốn đụ?đừng có nằm mơ đi...nàng chỉ nhắm vào cán bộ cao tầng...khi còn có thể,phải lợi dụng thân thể để trèo lên...
Tài,chồng Hoa cũng vì vậy mà được đề cử đãm nhiệm chức Phó trưởng Phòng Phòng Tài chinh...một vị trí khá béo bở...cũng chính vì vậy,Thu Hoa đi sớm về khuya cũng không có vấn đề gì...còn cái chuyện đụ vợ...đối với Tài là cái chuyện xa vời...lồn của Thu Hoa thuộc về Phó Chủ tịch Bá Thành...Tài đừng hòng sờ tới...cứ làm anh chồng hờ là được...nếu muốn sống lâu trăm tuổi...
Gần ba tháng nay,cuộc đời của Bá Thành thật là ‘khốn nạn’...lảo vô cùng khổ sở...cặc lảo có vấn đề...khó mà cứng ,đại đa số thời gian đều mềm xèo...mặc dù trong lòng ham muốn tột đỉnh...Thu Hoa có phùn mang trợn má bú liếm cở nào đi nửa...cặc lảo vẩn mềm...thuốc ta thuốc tây nào cũng vô dụng,chổ nào lảo nghe tiếng có thầy đông y giỏi,bác sỉ cao tay là tìm tới...rúc cục tiền xài như nước mà cặc mềm vẩn mềm...
Hôm nay,lảo uống thuốc vào,có hiệu quả,Bá Thành mừng húm..lên ngựa nắc một hồi cũng được một phút..lần đầu tiên trong hai tháng nay...lảo hí hững,chuẩn bị lên ngựa lần thứ hai...ai dè mừng hụt...Bá Thành chán nản...
-“Từ từ mà...bộ tưởng thần dược sao?anh thiệt...phải kiên nhẩn...”Tay cầm cặc Bá Thành ,Thu Hoa ‘an ủi’...
-“Em biết cái gì chứ?”mặt Bá Thành buồn rười rượi...suốt đời chỉ mong có tiền,có quyền...hai điều cần thiết để đụ đàn bà đẹp...bây giờ lảo có rất nhiều tiền,lại rất có quyền và đàn bà...nhưng đụ không được...rỏ ràng ông trời muốn chơi khăm lảo đây mà...
-Ây da...nghe em nói đi mà...chuyện gì cũng phải từ từ...thuốc thì uống nhưng kiên một chút đi...anh nghỉ thử coi,người mới hết bịnh bắt người ta chạy...chạy đâu có nổi chứ?phải hong?bỡi vậy anh uống thuốc nhưng đừng làm...nhịn 1 hay 2 tháng...thử như vậy đi...
Bá Thành nghe bùi tai...lảo cãm động...Thu Hoa coi vậy mà không tệ...biết trung thành...sau nẩy phải tốt với nàng nhiều hơn mới được...
-Ừm..anh nghe em...cái vụ trưng dụng đền bù miếng đất ra sao rồi?
-Củng sắp xong rồi...không có vấn đề gì...nếu thật sự sau nầy xây trong tâm mua sắm trên miếng đất nầy...mình lời bộn bạc nha...
-Chuyện nầy em phải giử kín...chậm lắm là tháng 12 sẻ được công bố...chuyến đền bù phải hoàn thành càng sớm càng tốt...
-Ừm..thôi em về đây..anh nằm nghỉ đi...
-Ừm...về đi...
Hoa vừa ra cửa nhìn thấy Hiển đậu xe trước nhà...
-Hahaha..chị Hoa..tới báo cáo công tác à?Hiển nhìn Hoa cười ám muội...hắn biết Hoa đến đây để làm gì...
-Tới gặp Chủ tịch huyện à?ông ấy đang ở trong nhà...hình như không được khỏe lắm...Biết Hiển ám chỉ gì,đã quen rồi Hoa cứ tỉnh bơ...Hiển đi ngang qua nàng..nói nhỏ:” lát nửa tới chổ tui nha...”không đợi Hoa ừ hử,hắn đi nhanh vào nhà...
Người đâu phải cỏ cây...bị Bá Thành sở lồn bóp vú trêu chọc ,cặc lảo lại không xài được...bâu giờ thằng cháu lảo có ý muốn đụ...đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh...Hoa hí hửng đi đến căn biệt thự của Hiển...vừa cho hắn đụ vừa có chuyện phải nhờ vào hắn ...có 1 đám dân ngu cứng đầu cần phải được giáo huấn...
Bá Thành trong phòng nghe tiếng Hiển liền nhanh chóng đi ra...
-Sao rồi?
-đang điều tra...lảo Hùng nói 2 thằng bị bắt cóc...
Bá Thành mặt ngưng trọng...ai nói lảo có thể không tin nhưng Hùng thư ký đã nói như vậy...lảo không nghi ngờ...
-Còn nửa...thằng Quốc nói chỉ có con mụ già kia là không bị bắt...tiền của mình chưa thu được...
-Sao lại như vậy?
-Tui cũng muốn biết đây...nay mai thế nào cũng moi cái bọn nầy ra...đụ má...tui sẻ cho tụi nó sống dở chết dở...ừ nè...cậu còn bao nhiêu hàng?
-20 kí...khoan đã mầy..tình hình coi bộ không tốt lắm...chờ dăm ba bửa coi sao...kêu tụi nó đi moi con mẹ kia cho bằng được...700 ngàn mỷ kim đó...
- Tui cũng nghỉ vậy...chỉ là muốn biết còn hàng không thôi...!Cậu khỏi lo...đã thúc thằng Quốc rồi...không mất đâu,có ăn mật gấu cũng không dám nuốt tiền mình...chắc là đang trốn chổ nào đó...thôi tui về...có gì cho cậu hay sau...Yên chí đi...
Trong khi đó...trong ngôi biệt thự của Trưởng CA Hiển...Thu Hoa đang ngồi chờ,mắt nàng hướng ra cửa khẻ mĩm cười...bên ngoài có tiếng bước chân ...cánh cửa hé mở...Hùng thư ký lách mình vào...hắn hao háo nhìn Thu Hoa...
-Biết ngay anh sẻ tới tìm em mà...sao lâu vậy?
-“Thì cũng phải né thằng Quốc một chút..em tưỡng anh không nóng lòng sao?”Hùng vừa nói vửa hối hã cỡi quần...
-“Không có thì giờ nhiều đâu...coi chừng hắn về...”Thu Hoa vừa cười vừa tuột quần lót của nàng xuống,kéo củn cao lên ,khoe cặp mông trắng ngần,mản lông đen mượt mà trước mắt Hùng thư ký...hắn run bần bật vì kích thích...nàng quay lưng khum người chỉa mông về hắn,ánh mắt lẳng lơ liếm mép khêu khích...
Tuy gấp gáp nhưng cũng phải dạo đầu một chút mới được....Hùng bước tới ngồi xuống áp miệng vào bú...hắn hối hả tham lam bú lấy bú để...như muốn nuốt cả cái lồn của nàng mới thỏa mãn...
Thu Hoa mĩm cười đắc ý...thằng cháu và cả đám bộ hạ thân tín của lảo già dâm dục Bá Thành đều bị nàng thu phục...tên nào cũng thích dúi mồm miệng vào chổ đó...hihihi...Hoa di chuyển mông nhè nhẹ...trong khi Hùng miệt mài ở dưới...Hoa lấy di động ra bấm hàng text:”đừng giận mà...em bất đắc dỉ thôi...tối nay em tới chổ anh...cho anh tha hồ..vậy được chưa?”
Khu vườn phía sau Quốc đang nóng giận...gả muốn phát tiết...nhận được hàng text...mĩm cười khoái chí..vội vả về căn nhà trọ chuẩn bị trước...
Trên lầu,bú liếm một hồi Hùng đứng lên đút cặc vào nắc...hắn chỉ được gần 2 phút...bắn xối xả...
-Anh ra ngoài đi...hắn sắp về...chiều mai em đến chổ anh...
Vừa bắn xong...lại được Hoa hứa hẹn,Hùng hí hững kéo quần lên nhanh chóng bước ra ngoài...Hoa nhìn theo với ánh mắt chán ghét...nàng vào phòng tắm...rửa sạch sẻ...chuẩn bị lồn cho tên Hiển sắp về...
Một tên sắp về...một tên chờ...Hoa đắc ý kiêu hãnh...nhưng cả bọn cả 5 thằng đều vô dụng...không thằng nào quá 2 phút...cũng may là có giá trị lợi dụng....nếu không bà đéo cho đụ...
***
Hai tay trong cặp còng số 8, kéo ra phía sau, trói chặt vào lưng ghế, hai chân còng vào chân ghế, miệng bị một miếng băng keo bịt lại ...Minh sẹo và Tấn lác ngày thường hống hách, ngang tàng giờ đây chỉ biết nhìn nhau với ánh mắt vừa phẩn nộ vừa kinh hoàng...
Cả hai ‘thức giấc’ cách đây khoãng 15 phút,việc đầu tiên là giãi dụa tìm cách thoát ra khỏi chổ nầy nhưng cho dù hai gã có thần thông quãng đại,cũng chỉ hoài công...hiện nay cả hai vừa đói vừa khát...chỉ biết lỏ mắt nhìn nhau...chờ...cả hai trong đầu có cùng một câu hỏi:” con đàn bà Bí thư kia thật sự là ai?từng chi tiết như một cuốn phim chầm chậm quay lại trong đầu và vẻ mặt càng lúc càng lộ vẻ khiếp sợ...rỏ ràng mình đã đưa đầu vào rọ...bọn người nầy ra tay quá chuyên nghiệp,mình và người ta rỏ ràng không cùng một đẳng cấp...
Tuy vậy,trong lòng vẩn không cam lòng,hai cặp mắt đầy lửa giận...!hướng lên camera trên góc tường...
“Hihihi..Thủ trưởng..khi nào chúng ta mới có thể chơi đùa với chúng?”Thục Linh hai mắt sáng ngời nôn nóng...nàng ghét ác như thù,thấy bộ dáng cả hai tên biết không phải là kẻ lương thiện,hơn nữa nghe Nancy nói hai tên nầy đã từng làm những chuyện gian dâm,giết người nên bắt đầu ‘mất kiên nhẩn’.
-‘Hihihi...nóng làm gì...chúng ta có rất nhiều thì giờ...kiên nhẩn chút đi’.Mỷ Kiều dáng điệu cũng không phãi là ‘thánh nử’...nhìn hai ‘con mồi’ trong màn hình với ánh mắt âm lãnh.
-Không cần gấp gáp...Thu Tâm...sao rồi,có tin tức gì chưa?
-Dạ...có đầy đủ rồi...dấu tay của tên mặt sẹo phù hợp với người đang bị tầm nả từ 10 năm nay,người nầy tên Lương Công Định,quê tại Nghệ An,phạm 2 tội giết người,3 tội hiếp dâm,bị tuyên án chung thân năm 2009,nhốt tại khám Chí Hòa...hắn thành công vượt ngục năm 2010 cho tới bây giờ...CMND trên người hắn là Nguyển Văn Minh...dấu tay không phù hợp...hơn nửa người tên Nguyển văn Minh nầy đã chết...
-Vậy có nghĩa là tên nầy chỉ là 1 con ‘ma’...dùng thân phận của người đã chết? Nancy hỏi...
-Dạ đúng vậy...
-“Nhưng với cái tên của người chết...làm sao hắn có thể làm việc trong đội ngủ CA?”Kiều Chinh thắc mắc.
-“Em đã vào trong hệ thống biên chế của sở CA tỉnh,’trắc’ đến CA thành phố ,huyện...tên “Nguyển văn Minh’ không có trong biên chế...nói hắn là con ‘ma’ rất đúng...hắn chỉ đội lốt CA thôi”...’hacker’ Thục Linh giải thích.
-“Nói tóm gọn là hắn thật sự hiện hửu nhưng trên giấy tờ không tồn tại...!có ’mất tích’ hay không cũng đâu có khác biệt gì...”Kiều Nga nói...
-“Đúng như vậy đó...dĩ nhiên được tên Trưởng CA bao che mới được...”Thục Linh gật đầu...
Nancy hừ lạnh :
-Chỉ có hắn thôi sao?nhất định có đồng lõa mới ém nhẹm được hơn chục năm nay...vụ nầy ngày càng sống động rồi...Tên còn lại thì sao?
-Cũng là ‘ma’ ...tên nầy tên thật là Đường Lâm...quê ở Thái Bình...phạm tội giết vợ,giết luôn cả gia đình vợ,một nhà 5 mạng...!bị phán tử hình,trong khi chờ đợi thi hành bản án,hắn được nhốt tù chung chổ với tên Minh...Cùng ngày họ thành công vượt ngục..hiện nay giấy tờ CMND của hắn là Huỳnh văn Tấn...cũng là tên của người đã chết.
“...Khoan đã..cùng ngày? Vậy có biết ngày đó có bao nhiêu người vượt ngục không?”Nancy chợt động tâm tư...
-Một toán 10 tên...3 bị tên bắt lại còn 3 tên bị bắn chết tại hiện trường...4 tên còn lại mất tích...
-“Nhà tù Chí Hòa...vượt ngục năm 2010” ..Kiều Nga dường như nhớ tới điều gì miệng lẫm bẫm...rồi thốt lên.
-Khoan đã...Phó Chủ tịch Huyện Phạm Bá Thành lúc đó là Bí thư đãng ủy của nhà giam Chí Hòa...
Hai mắt Nancy sáng lên...như đã nắm bắt được điều gì...nhìn Kiều Nga hỏi.
-Khẳng định?
-Khẳng định..trước khi nhậm chức,em đã từng xem hồ sơ cả tất cả người trong Hội Đồng cũng như Ủy ban nhân dân...Phạm bá Thành trong thời gian 2009 tới 2011 là Bí thư Đãng ủy của trại giam Chí Hòa...
-Nghe đây...từ ngay bây giờ,không cho ăn không cho uống...trong phòng tắt hết đèn,cho bọn chúng sống trong bóng tối 24 tiếng đồng hồ...tuyệt đối im lặng...khủng bố tinh thần bọn chúng trước...nghe rỏ chưa?Nancy sau khi trầm tư một lúc liền ra lệnh...
-Dạ rỏ Thủ trưởng....
-“Trùng hợp như vậy sao?”Nancy nhếch miệng cười lạnh...
-Cuộc vượt ngục năm 2010 có 4 tên mất tích...2 trong bọn chúng đã tìm được...vậy 2 tên còn lại chắc chắn là 2 tên kia rồi...ừm...2 tên còn lại tên gì?
-Lê Minh Triều...Nguyển Thanh Tùng...người Hà nội và Hải Phòng...cả hai điều phạm tội giết người...tên Thanh Tùng mới dể sợ...hắn sau khi giết người còn chặt nạn nhân ra làm nhiều khúc...
-“Vậy việc cần làm bây giờ là xác minh 2 tên còn lại chính là Minh Triều và Thanh Tùng...việc nầy không khó,chỉ cần dấu tay là được...có điều nầy nghỉ hoài cũng nghỉ không thông...” Nancy trầm tư..
-“Là chuyện gì” Kiều Chinh hỏi.
-Câu chuyện nầy nghe qua...thấy rỏ là Phạm Bá Thành có tình nghi trong sự kiện vượt ngục..không thể nào có sự trùng hợp...nhưng lý do gì?hắn ta lúc đó là Bí thư đãng ủy...sao lại mạo hiễm giúp người vượt ngục?trừ khi...là người thân...
-Thục Linh...quê quán của bọn nầy..cha mẹ anh em thân thuộc bọn chúng là ai...tìm hiểu cặn kẻ...chúng ta cần biết...Nancy cuối cùng cũng tìm ra phương hướng để đào sâu vấn đề...
-Dạ..Thủ trưởng.
Một bức màn bí mật từ từ được vén lên...
...
Đã gần nửa đêm,trong phòng ngủ,Nancy suy nghỉ một hồi rồi thiếp đi...trên người nàng đắp một đắm chăn mõng,tối ngủ,nàng có thói quen không mặc gì hết...trần truồng mà ngủ.Cái chăn chỉ phủ nửa người,hai vú trẵng ngần,đầu ti hồng đậm lồ lộ dưới ánh đèn trông thật khêu gợi...
Một bóng người rón rén bước vào phòng,chậm rãi cỡi quần áo quăng vung vãy trên nền gổ,hắn rón rén bước đến cạnh giường ngồi xuống đối diện nàng...say sưa ngắm nhìn.Ngực nàng no tròn,săn chắc,đầu ti hồng...người ta nói đàn bà đầu ti càng hồng thì xuất thân càng quí phái...không sai...không tự chủ được,hắn chồm tới đưa lưởi liếm nhẹ..một cái...rồi nhìn,kế đó liếm hai cái..lại nhìn...hai mắt Nancy vẫn nhắm,nàng vẩn ngủ say...nhưng hai mí mắt luôn run động...
-“Hihihi...wake up...we make baby...”...Đức cười hihi,liền sau đó miệng ngậm đầu ti bú như đứa trẻ...mí mắt run run...nó biết nàng đã thức...liền tấn công .
-Để chị ngủ mà...qua bên Kiều Nga ,Kiều Chinh đi...Nancy giọng nũng nịu có vẻ hờn dổi...chứng tỏ hai ngày nay cũng có chút giận dỗi đáng iêu...
-“Đuổi cũng không đi...không cho...thì hiếp dâm thôi...”Nói dứt lời,trườn người xuống phía dưới,kéo tắm chăn ra khỏi người nàng...nhanh chóng úp mặt vào vùng tam giác...
-“Hihihi..nhột...”Nancy cười rúc rích...sau đó hai mắt lim dim,một chân choàng lên vai ,gát lên lưng nó trong khi hai tay ghì nhẹ đầu tóc áp sát thêm vào...nơi đó đã ướt đẫm...đêm khuya thanh vắng ,chỉ có tiếng đánh lưởi hòa lẫn tiếng rên ư ư trong căn phòng...thỉnh thoãng xen kẻ là tiếng thạch sùng đến từ một góc tường nào đó...
Đức quay người,miệng vẩn không rời gò thịt giửa hai đùi ,đã nhiều lần phối hợp nhau nên vô cùng hiểu ý...cặp môi hé mở,tay cầm cặc đang đong đưa trước mắt,nhỗm đầu cao hơn...cãm giác được hơi ấm ẩm ướt bao phủ đầu cặc,nó hạ thấp người...cả thân cặc chìm sâu lút cán vào cổ họng nàng...
Trò chơi 69 bắt đầu...đối với nàng..chỉ với nàng Đức mới có thể ‘cặc bất lưu tình’..tha hồ kéo ra đẫy vô ...mỗi lần đều lút cán...và mổi lần 1 tay nàng xoa bìu dái...ánh mắt đê mê,đón nhận...1 tay kia ghì mông nó như muốn kéo mạnh thêm vào...
Ôi...đê mê..sướng vô cùng vô tận...đây mới chính là tuyệt đỉnh cùa đụ miệng...
Chỉ có Nancy mới có khả năng tiếp nhận cặc Đức sâu vào trong tận cùng của cổ họng...với nàng,Đức mới đạt đến tột cùng của khoái lạc do khẩu dâm mang đến và cũng chỉ có Đức mới đáp ứng được những khát khao thầm kín của Nancy...
Tiếng lưỡi ‘róc rách’,tiếng âm thanh như có ai đang sùm sụp húp nước mì hòa lẩn với tiếng rên rỉ ngày càng nghe rỏ gỉửa đêm khuya mặc dù Nancy đang cố gẳng kiềm hãm bớt lắm rồi...nàng biết hai đứa em gái vẩn chưa ngủ,đang nghe ngóng...cũng như nàng đã nghe ngóng hai người họ hai đêm trước...sáng mai thật là mất hình tượng...
Đã cố gắng không ‘làm ồn’ nhưng tên nầy như muốn ‘giết người’ không gươm đao...không rên siết thì sẻ bị nghẽn mà chết...thôi thì mặc kệ...hai đứa nó cũng vậy đó mà...
...
Quả đúng như vậy...tường giáp bên trái là Kiều Nga,tường giáp bên phãi là Kiều Chinh.Cả hai đang nín thở như sợ bị ‘phát giác’ ...áp tai vào nghe ngóng...mặt đỏ bừng, có lúc ngây ngô,si ngốc..miệng có lúc mĩm cười,có lúc bậm môi...
Bên nầy thời cơ cũng đã chín mùi rồi...đã đến lúc ‘làm em bé’...Nancy chống hai tay,hai đầu gối lên giường..vễnh mông chờ đợi...
Đứng sát cạnh giường,Đức đưa cặc tới rà trước cửa động...hai tay vịn eo kéo mạnh vào..nàng chống tay đẫy mạnh ra sau phối hợp...Đức nhấn tới,nàng đẩy mạnh về phía sau...nhịp nhàng phối hợp.
Chiếc giường nhập cãng từ Ý vững chắc cũng run chuyễn từng đợt...
Phòng bên trái,Kiều Nga mím môi,hai mắt long lanh...
Phòng bên phải,Kiều Chinh hai tay nắm chặt vát áo ngủ...hai đùi kẹp chặt.
Lầu dưới...Phương Anh,Mỷ Kiều,Thu Tâm,Thục Linh tuy đã ngủ nhưng nếu nhìn kỷ..mí mắt luôn lay động...hai má người nào cũng đỏ bừng.Tuy khoãng cách khá xa nhưng được tôi luyện kỷ càng nên họ rất thính tai lại rất nhập tâm chú ý nghe ngóng...
“Thủ trưởng ‘ngầu thiệt’...”
Chỉ có Ngọc Như vẫn còn vô tư...ngáy nhè nhẹ
...
Im lặng...họ thở phào..bây giờ ngủ được rồi.
...
“lại nửa?tên kia có phải là người không vậy?
Đức nào biết gì...nó vừa ngừng lại cho Thiếu tướng Nancy ‘nghỉ ngơi’ chút chút...nhìn nàng ‘tả tơi’ nó mĩm cười đắc ý...hiến nàng ‘nóng giận’ đẫy nó nằm ngã lên giường,ngồi lên cầm cặc,định vị trí ngồi uống ‘hung hăng’ nhún nhẩy...ngựa phi ngựa phi đường xa...quyết không khuất phục.
...
Cuối cùng một dòng nước ấm bắn vào người...nàng nhanh chóng lật người nằm dưới...không dám hung hăng càng quấy nửa...không thể đễ những giọt khí ấm nầy chãy ra ngoài...
Đức gát hai chân Nancy lên vai...tiếp tục di chuyễn mông tới lui...càng lúc càng mạnh...
Bành bạch,,bành bạch..bành bạch...
Đời nầy...họ là của nhau...
Trời sinh một cặp...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...