-“Hay là con vô nhà trước đi…”
Trước nhà Tâm…Nhàn e thẹn khi nghỉ tới lát nửa sẻ đối diện với em gái…Thằng Đức nói con Tâm đã thấy và biết hết từ lâu rồi chuyện của hai mẹ con nàng…không cần phải ngại…Nói thì dể lắm…
-“Ậy…cái gì trước sau.
.
đi đi…:”Đức kéo tay Nhàn…lấy chìa khóa mở cửa…
-“Tới rồi à…Tới đây ngồi…Sao trể vậy…” Tâm đang ngồi trên ghế sofa…thấy hai má con bước vào….
mĩm cười hỏi.
.
Vô cùng thản nhiên…Nàng mặc áo ngủ mõng.
.
không áo ngực.
.
không quần lót.
.
Có thể thấy hai gò ngực trắng ngần và chùm lông đen ẩn hiện…Khi chờ thằng cháu tới.
.
nàng luôn nóng bỏng …đàn ông nếu thấy …sẻ chảy máu cam …
-“Hi hi.
.
Má nói má ngại…Còn nói người vô trước người vô sau…” hắn đến bên Tâm.
.
ngồi xuống đặt tay lên đùi nàng…một hành động gián tiếp cho Nhàn biết là quan hệ giửa hắn và Dì út cũng như giửa hắn và Nhàn vậy…Mục đích là để Nhàn bớt căng thẳng.
.
-“Chị ngại cái gì…Nếu tất cả chị em mình đã là nạn nhân của ba…em nghỉ chị cũng không cần suy nghỉ nhiều…mọi chuyện đã là như vậy…loạn luân thì cũng đã loạn luân rồi…Ba xâm phạm chị em mình với việc mình cùng thằng Đức làm chuyện đó.
.
Có khác biệt gì phải không?” Tâm mĩm cười.
.
-“Chị có biết tại sao em muốn nói chuyện nầy với chị không?” Ngừng một chút Tâm tiếp tục nói…
-“Tại sao?” Trước thái độ của Tâm…Nhàn đã bắt đầu bình tỉnh hơn…dể thở hơn ….
-“Hi Hi…Hai chị em mình cùng ‘chung cảnh ngộ.
.
đồng bệnh tương liên’ “ Thôi không nói nửa…tùy chị quyết định…
Nhàn sửng sốt…Nàng biết Tâm ngày xưa rất bảo thủ…nhu mì truyền thống đạo đức.
.
Bây giờ hoàn toàn là người khác…Chuyện kế tiếp khiến nàng ngây người…hai dì cháu coi nàng như trong suốt… đang ‘đá lưởi’ ,sờ soạng lẩn nhaun …tay Tâm đang mơn trớn khúc thịt cứng ngắt giửa hai đùi …còn tay nó thì đang lòn vào áo dì mà bóp vú! Cảnh tượng vô cùng dâm dật và dỉ nhiên là khiêu dâm chết người…
Nhàn mãi mê nhìn…Tâm như hổ cái vồ lấy…hối hả cởi quần áo thằng cháu…miệng dính sát người và di chuyển từ từ xuống dưới.
.
liếm khắp người nó và rồi con cặc to bự quen thuộc mất hút trong miệng …
Lần đầu…Đây là lần đầu tiên Nhàn thấy hai người làm tình trước mắt …Một người là thằng con.
.
một người là em gái nàng…Nhàn cãm thấy khó thở…người nóng hừng hực…mắt nàng ngây dại…lóe lên những tia dục vọng…
-“Má lại đây đi…còn đứng đó làm gì.
.
” Đức đưa tay ngoắc…Nhàn như cái máy…bước tới…hắn kéo nàng ngồi xuống…đưa tay kéo áo …Nhàn phối hợp để thằng con trút bỏ quần áo trên người mình…Phần trên của nàng hoàn toàn phô bày…Đức ấn đầu…Nhàn hiểu ý đưa tay véo tóc cúi đầu xuống há miệng ngậm vào…
-“Quá đã…Dì bú…mẹ liếm…Mẹ bú.
.
Dì liếm…Cãm giác thần tiên…
Tâm đứng lên choàng hai chân kẹp đầu hắn.
.
hạ thấp người.
.
áp sát cửa mình đang rỉ nước vào miệng thằng cháu…Hình như cãm thấy chưa đủ…nàng nắm đầu tóc hắn ghịt mạnh vào…Muốn hắn mút mạnh hơn nửa…
-“ Hôm nay cho vào trong nha…Bắt đầu từ bây giờ…Cứ ra bên trong…Dì muốn có em bé…” Theo kiểu doggy.
.
Tâm chõng khu cho hắn đút vào …nàng dặn dò…Không cho hắn ra trong miệng nàng nửa…
-“Ha ha.
.
As you wish…Sweetheart…” hắn cười khoái trá…cầm cặc rà cửa động.
.
đút vào …nắc bạo…Nhàn cũng đang chõng khu…cho bàn tay hắn khều ,móc…
Nhất Long hí song phụng…Đức ca hết nắc dì bú mẹ…Đến nắc mẹ bú dì…
… Suốt đêm dài
…
Cao Lảnh.
.
Ủy ban nhân dân huyện…
Thoáng một cái….
hết Tết rồi…chỉ còn mọt chút dư âm khi thấy các sòng bài…Bầu cua cá cọp lẻ tẻ trong hẻm…Ngoài ra không khí hầu như đã binh thường trở lại ở các cơ quan…
Ngày đầu năm trở lại làm việc…Văn phòng của Phó Chủ Tịch Thái Hửu Cơ cửa đóng then cài.
.
mặc dù ai cũng biết Thái Hửu Cơ đang ở bên trong…Thỉnh thoảng có tiếng ly bể…tiếng bàn ghế bị xô ngả…Châu.
.
thư ký của Thái Hửu Cơ đang sợ té đái vải phân…Từ sáng đến giờ.
.
hắn bị lảnh đạo mắng như tát nước vào mặt.
.
Mặc dù hắn chẳng làm gì sai…Ai nhìn Châu cũng cãm thấy ái ngại cho hắn…
Thái Hửu Cơ đang phát điên.
.
ai cũng hiểu…Miếng thịt vào tới miệng lại bị ói ra…Mối hận này.
.
nuốt được mới là lạ…
Nghe nói người làm cho Thái Hửu Cơ phát điên tên là ‘Trần Dức’… trẻ tuổi đẹp trai…Lại là lảnh đạo của Thái Hửu Cơ…Ý cha.
.
sắp có kịch coi rồi…Long tranh hổ đấu nha…Với bản tánh của lảo…Thái Hửu Cơ làm gì chịu ngồi yên…
Lưu Bị cũng có kẻ thù.
.
Tào Tháo cũng có tri kỷ…Những người ‘đối lập’ với Thái Hửu Cơ thì phấn khích mong đợi…Thân tín của Thái Hửu Cơ nghe hai tiếng ‘Trần Đức’cãm thấy chói tai.
.
Trong đó có cả Phát…bởi vì chính là vì Trần Đức nầy mà Phát…bất lực nhìn thấy…’lồn vàng’ như đã trong tầm tay bổng nhiên vụt bay rồi mất hút…
Cần Thơ
Hôm nay nếu Thúy Ái không mời thì hôm khác Đức cũng sẻ đến thăm nhà nàng…Mục đích là để xem xét cuộc sống của nàng như thế nào…Tuy không ai đòi hỏi hay vòi vỉnh cái gì nhưng nếu đã là người của hắn.
.
Nhất định hắn phải lo chu đáo…Ưu điểm của hắn là rất biết quan tâm đến người đàn bà của mình…Thấy Nhung,Tuyết,Yến,Quyên,Ngân không khá…hắn không mua nhà thì cũng mua xe hoặc cả hai…Tiền bạc hắn có rất nhiều…không tính từ những món tiền của Lại Đức Quang…Thu nhập từ Đức Lập và từ nơi ‘giải trí’ mà hai mẹ con Trúc,Tiên mang lại…Hắn thừa sức ‘Kim ốc tàng kiều’…
Ở Cần thơ nầy…Gọi hắn là ‘Đại gia’ cũng không quá đáng…nhưng Đại gia không thể so sánh với hắn…Tiền.
.
có thể hắn không bằng họ nhưng thế lực họ không thể so sánh với hắn…dù là thế lực chính hay thế lực ngầm…Chính xác hơn có thể nói là khi hắn lật hoặc trở tay thì Cần Thơ sẻ mưa gió bảo bùng…Nhưng nhìn hắn…không biết hắn là nhân vật phong vân…không nên trêu vào…Chỉ vì hắn ăn mặt rất đơn giản…mặc dù đi đến nhà mỷ nử làm VIP…Câu ‘Đừng trông mặt mà bắt hình dong ‘ đối với hắn là đúng nhất…
Nhưng không phải ai cũng hiểu…
…Hôm nay Trọng không mặc quân phục…Với bộ đồ com lê, sơ mi cà vạt đều là hàng hiệu Armani …Trọng nhìn mình trong gương lấy làm hảnh diện… Không hảnh diện làm sao được, nếu không có gì thay đổi…Tháng sau gả sẻ mang quân hàm Đại úy trên vai… Mới vừa 29 tuổi…đã là Đại úy CA Phường Trường Lạc…cũng có thể nói là nhất biểu nhân tài…Tiền đồ rộng mở.
Gả đến bên cửa sổ nhìn qua bên kia đường… nhà của Thúy Ái…Người tình trong mộng…Hôm nay là Mùng hai ! Trọng qua nhà nàng chúc Tết…Với bó hoa hồng trên tay…Thành ý quá đủ…Gả tin tưởng nàng sẻ cãm động và gả sẻ cưa đổ được nàng…Trọng đắc ý…Khu phố nầy…có ai so sánh được với gả?Nhìn đồng hồ,xem gương một lần chót…Gả bước xuống lầu…ánh nắng chói chang,gả lấy cặp kính râm RayBan đeo lên…cầm bó hoa trên tay…chậm rải băng sang đường…đưa tay nhấn chuông…
Cùng lúc Đức ca cũng là chậm rãi bước tới…Thấy có người nhấn chuông…Hắn không cần nhấn thêm nửa làm gì…Hai tay thọc vào túi quần…Chờ người trong nhà ra mở cửa…Trong bụng nghi hoặc…Nhà Thúy Ái có chị hay có em gái hay không vậy ta…Nhìn tướng tên nầy rỏ ràng là đi hỏi vợ …
Trọng cũng đang quan sát thanh niên trước mặt…trong bụng khinh thường…Ngày Tết đến nhà người ta mà ăn mặc cái quần bò rách bươm.
.
thiệt là không có thể thống gì…Trọng rất ác cãm với loại người choai choai như Đức…Gả nghỉ là họ hàng tới chúc Tết…
Trong nhà…Kim Tuệ có chút lo lo…Không biết con rể tương lai có nhớ thù hay không nửa…lần trước đụng xe mình mắng hắn….
“Thằng Lý Bình kia là quân ăn hại…Cũng tại nó cho nên mới ra nông nổi nầy…” Tuệ mắng thầm…
Lúc trước khi Lý Bình vừa phong quan,bà vội vả gom tiền mua chiếc xe để có mặt mủi…Thật ra…Gia cảnh của Tuệ cũng không khá lắm…Cao Thái…ba Thúy Ái … ngồi xe lăn gần cả chục năm nay, chỉ có bà là thu nguồn thu nhập chính của gia đình…chắt chiu từng đồng để dành được ngần ấy mua được chiếc xe cũng là giỏi lắm rồi…May mắn là cái nhà là của ông nội Thúy Ái để lại nên không cần trả tiền thuê…Nhưng không gian đủ để ở,không đủ rộng cho người ngồi trên xe lăn đi lẩn quẩn trong nhà từ phòng khách ra tới phòng ngủ và ngược lại…Vì vậy Cao Thái thường tự cấm cố trong phòng…Lâu ngày rất trầm lặng ít nói…Rất ít khi được vui…Vấn đề chuyện ‘vợ chồng’ thì quên đi…Tuệ lúc còn trẻ…cũng là một mỷ nhân…Nhìn Thúy Ái thì biết …
Bây giờ xe đã bán lại rồi…bán lổ khiến bà mất một ít tiền…Mới mua không lâu…bán lại…Thiệt là mất mặt nhưng thà là như vậy…ai cười mặc họ…
Sau lần bị đã kích…Bà nhận thấy con gái đã trưởng thành nhiều…Nó nói cũng đúng…’Liệu nồi cơm gắp con mắm’…Tuệ hổ thẹn…Lúc Thúy Ái còn trẻ…Bà thường hay lấy câu nầy dạy chồng con.
.
Bây giờ nó dạy lại mình …
Để chuẩn bị cho hôm nay.
.
Thúy Ái đã thức từ sớm…đích thân xuống bếp nấu món mà nàng thấy mình nấu ngon nhất cho hắn…Nàng muốn nấu món hắn thích ăn nhưng nàng không biết hắn thích ăn món gì…không biết khẩu vị hắn ra sao…Xem ra mai mốt phải hỏi Tuyết và Yến mới được….
Thúy Ái thầm sung sướng…bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết…coi như ba gái lấy một chồng…hắn thật là may mắn … Nhớ đến Tuyết và Yến…nhớ đến hôm đó…cả ba cùng làm tình với hắn…hai má nàng đỏ lên.
.
Không tin là chuyện hoang đường như vậy mà cũng có thể xảy ra với mình…Nhưng thật kỳ lạ… là nàng thấy rất vui vẻ và yêu đời…Không chút hối hận…
-“Con nói mấy giờ hắn đến?Có chắc không?” Tuệ thấp thỏm…không biết tên kia có gạt con gái mình hong đây?Có phải là Lý Bình thứ hai không đây.
.
Nếu là như vật thì thiệt khổ…Aiz…
-“Sao má lại nghỉ như vậy?” Thúy Ái có chút không hài lòng…
-‘Đing.
.
đoong’…Ngay lúc nầy có người nhấn chuông…Mặt Thúy Ái rạng rở…vội vàng ra mở cửa…Một người là nàng đang mong chờ…Một người là khách không mời…đưa nàng bó hoa hồng trước mặt người yêu của nàng…
-“Thúy Ái…Năm mới vui vẻ…Bó hoa này.
.
anh tặng em…” Trọng mĩm cười đưa bó hoa hồng ra…
-“Màu đỏ tượng trưng cho sự vui vẻ và tài lộc,may mắn.
.
Thúy Ái.
.
em nhận đi” Thấy nàng nhìn mình với ánh mắt e dè…Đức mĩm cười…’tỏ thái độ’ mình là ‘chủ quyền’…chờ xem diển biến…
-“Vị nầy là! ” Nghe hắn nói ‘Thúy Ái.
.
em nhận đi’ như là cho phép…Trọng nghi hoặc.
.
sa sầm nét mặt…
-“Đây là Trần Đức.
.
bạn trai của em…anh à.
.
đây là anh Trọng…quen với em từ lúc nhỏ.
.
Nhà anh Trọng ở bên kia đường…” Thúy Ái quàng tay nàng qua tay hắn.
.
vô cùng âu yếm.
.
nhìn Trọng.
.
giới thiệu…
Trọng sa sầm mặt…Thằng cặc trước mặt …cách ăn mặc không phải là con nhà giàu… giống như sinh viên con nhà làm ruộng…Làm sao có thể là bạn trai của Thúy Ái được…Cũng có thể là dân chuyên môn gạt gẩm các cô yếu lòng…Thôi đúng rồi.
.
biết đâu Thúy Ái bị đã kích quá lớn vì thằng Lý Bình mà ra nông nổi…Sao cũng được.
.
Muốn cướp Thúy Ái của tao?Có nghỉa là mầy muốn chết.
.
Vậy tao cho mầy chết…
-“Anh bạn trẻ…Tôi khuyên anh nên cút đi…Thúy Ái không vừa cho anh đâu…Chỉ cần tôi gọi mọt cú điện.
.
là anh không xong đó” Trọng ngang nhiên hách dịch gây hấn…Trước kia hắn sợ Lý Bình vì có Lại Đức Quang chống lưng.
.
Bây giờ Lý Bình và Thúy Ái đã chia tay…Hắn nhất quyết không để ai phỏng tay trên…Nếu cần hắn sẻ gọi anh em…đem thằng cặc nầy về giáo huấn…
-“Anh Trong.
.
anh tên Trọng.
.
xin anh hãy tự trọng.
.
Đây là bạn trai của tôi…Nhà tôi không hoan nghinh anh…Anh về đi…” Thấy gả vô lể với Đức…Thúy Ái tức giận…lên tiếng đuổi thẳng…không kiêng nể chút nào… Nắm tay Đức đi vào trong nhà…
Người đẹp đã nói thì không cần mình lên tiếng…Đức chỉ cười nhẹ…chính vì nụ cười nầy mà Trọng tức điên lên…Nụ cười khả ố…mất dạy…Hắn nhìn bóng lưng ‘thằng mất dạy’ lấy di động ra bấm…
-“A lô…Ha ha…Thằng Trọng….
Không đi chơi với bạn gái hả?Sao rảnh rổi gọi cho tao vậy?Nà.
.
đừng nói là có kèo nhậu nha…ha haha.
.
” Giọng trong máy cợt nhả…Hoàng đang ngồi trực ban trong văn phòng…giửa hai chân hắn.
.
Có cái đầu của một nử hạ sỉ CA đang nhấp nhô.
.
-“Hoàng ca…Nhậu thì lúc nào cũng được mà.
.
Bây giờ em có chuyện nhờ anh giúp…anh gởi hai ba người tới nhà em.
.
Đụ má…Em cần chụp đầu thằng du đãng nầy về phường…” Trọng hấp tấp.
.
hai mắt đầy lửa giận nhìn vào nhà Thúy Ái…
-“Hắc hắc.
.
Thằng nào to gan vậy?được.
.
Được…Tao cho thằng Thắng dẩn người tới…”Người mà Trọng gọi ‘Hoàng ca’ nhanh chóng ưng thuận’.
.
không cần hơi đầu hơi đuôi… chứng tỏ giao tình rất thân…
Trọng cúp máy.
.
cười âm hiểm.
.
rút thuốc hút…suy nghỉ hành hạ thằng cặc kia như thế nào…
…
-“Em.
.
em không có gì với hắn.
.
” Thúy Ái đi bên cạnh…Nhỏ nhẻ phân bua…Nàng sợ Đức hiểu lầm…
-“Nếu thấy em có gì với hắn.
.
Anh còn nắm tay em sao?” Đức mĩm cười…hai người sánh vai đi vào…Trong phòng khách.
.
Cao Thái ngồi trên xe lăn.
.
mĩm cười…Tuệ đứng lên…đón tiếp
-“Bác trai.
.
Bác gái.
.
Năm mới sức khỏe dồi dào…an khang trường thọ…” Đức lịch sự lể phép chào
-“Bạn trai của Thúy Ái hả?Ngồi đi cậu…”Cao Thái nhiệt tình…Tuệ gật đầu cười…có chút ngượng nghịu.
.
nhớ chuyện đụng xe lần trước…
-“Bác gái.
.
đã lâu không gặp…hi hi…” Đức nhắc lại chuyện củ.
.
Coi như không có gì.
.
-“Đúng…đúng…Đã lâu không gặp…ngồi.
.
ngồi đi cậu…Ây da…gặp cậu mới nhớ lại.
.
lần đó…Thật là xin lổi ha.
.
”Thấy hắn nhớ mình nhưng rất vui vẻ.
.
Tuệ thở phào…như vậy là tốt rồi…
-“Anh biết má em?” Thúy Ái không biết chuyện hay không nhớ.
.
Thấy hắn và mẹ nàng dường như quen biết nhau nên ngạc nhiên hỏi…
-“Biết chứ….
Ha ha.
.
Là như vầy.
.
” Hắn kể lại chuyện đụng xe với giọng hài hước tiếu lâm khiến bầu không khí vui nhộn…Được một lát.
.
Thúy Ái cùng Tuệ dọn cơm ra…để mọi người cùng ăn…
-“Ngon không?Là em nấu đó.
.
” Thúy Ái khoe…
-“Vậy à…Hèn chi khó ăn.
.
nhưng không sao.
.
anh sẻ ăn hết.
.
bỏ uổng…” Đức ‘thẳng thắng’ đáp…
“…-Ha ha.
.
hi hi” Cao Thái bật cười lớn.
.
ông cãm thấy bạn trai nầy của con gái thú vị hơn Lý Bình kia…như là ông cụ già….
Thúy Ái ‘lườm’ nàng biết hắn nói đùa…Cãm giác với hắn vô cùng đặc biệt…Mổi lần gặp hắn.
.
Trong lòng nàng rất vui vẻ…hắn không khuông khổ.
khách sáo ,đạo mạo như Lý Bình…Tuệ cũng cãm thấy vui lây.
.
Không khí thật hòa hợp…
Ngay lúc nầy.
.
Ngoài đường có tiêng còi xe CA hụ…Một chiếc xe đậu trước nhà Trọng…Thắng bệ vệ bước xuống…Theo hắn là ba chiến sỷ CA…Thắng chỉ gặp Trọng có môt hai lần.
.
không thân lắm …Nghe Hoàng goi nói có bạn xãy ra chuyện…Cần hắn giúp …Thắng liền cùng vài anh em tới đây xem sao…
-Xếp Trọng! Đã xãy ra chuyện gì?
-“Trong nhà đó có một thằng.
.
tôi nghi là bọn xả hội đen từ chổ khác tới…Chúng ta nên đem nó về tra rỏ” Trọng dựng chuyện trong tinh thần bắt trước nói sau.
.
Đem về ‘không đánh cho có.
.
Có đánh cho chừa…’Vài ngày sau nếu thích thì thả ra.
.
như vậy cũng đủ làm nó tàn tật rồi…
-“Mấy người theo tôi”… nghe Trọng nói…Hơn nửa có ‘khẩu lệnh’ của xếp Hoàng…Thắng cùng ba chiến sỷ CA đến nhà Thúy Ái bấm chuông…Thúy Ái là ‘chị đâu mới’…Thắngchưa bao giờ gặp nên không biết…Nếu không.
.
cho dù có ăn mật gấu…Hắn cũng không có cái gan nầy…
-“Đing đoong.
.
Rầm rầm rầm.
.
” Thắng bấm chuông.
.
một trong ba chiến sỷ CA đập vào cửa…bừng bừng khí thế…Bên trong đang nói cười vui vẻ.
.
Nghe tiếng bấm chuông và đập cửa.
.
Tuệ biến sắc nhưng sau đó bình tỉnh…Bà không biết Đức thế lực cở nào nhưng bà biết Lý Bình rất kiêng kỵ hắn.
.
Như vậy quá đủ rồi…
-“Để bác đi coi xem là ai.
.
Sao lại mất lịch sự vậy…đập cửa rầm rầm…” Tuệ đứng lên…Thúy Ái thản nhiên…Nàng biết chuyện gì sắp xãy ra…Đức chỉ cười…
-“Ông xếp nầy.
.
có chuyện gì vậy?” Tuệ mở cửa…thấy CA… nhăn mặt…biểu lộ sự bất mản hỏi…Tuệ cũng khôn lắm.
.
Biết bạn trai con gái mình rất ‘khủng bố’.
.
nên làm oai một chút cho hả giận vì gần đây không ai còn coi trọng bà…
-“Có người tố giác.
.
nhà nầy có nghi phạm đang bị truy nả…CA tới xét nhà.
.
” Thắng mặt nghiêm trọng…‘phóng đại’…
-“Xếp Thắng…anh nói tôi à?” Một giọng trào phún vang lên…Thắng ngờ ngợ.
.
bất chợt sống lưng cãm thấy lạnh toát…Đức ca?
-“Là nó.
.
là nó….
Người đâu.
.
còng nó…” Đức bước tới…Trọng thấy Đức,sau lưng là Thúy Ái…tức điên lên.
.
hét lớn…ai dè ‘Bốp’.
.
Bị Thắng tát một cái vào mặt…khiến hắn sửng sốt…chẳng hiểu mô tê gì…
-“Mầy nói bậy bạ cái gì vậy.
.
Ai là tội phạm.
.
Đụ mẹ.
.
Đây là Đức ca.
.
mày đui hả mầy? Thắng rống lên…
Bị ăn bạt tay một cái.
hai mắt nổ đom đóm …Không phải là người ngu đần…Trọng biết đã xảy ra chuyện lớn…mình đã sờ nhầm dái cọp rồi…ý a…thằng Thắng kêu người nầy là ‘Đức ca’…rồi hắn nhớ Thúy Ái giới thiệu bạn trai ‘Trần Đức’…chỉ vì lúc đó hờn ghen nên không để ý…
Mặt gả trắng bệch…Hắn biết ‘Đức ca’ là ai rồi…Trọng đứng trơ ra…không biết làm sao cho phải…Ba chiến sỷ CA theo Thắng đã lâu…nhìn gả như muốn ăn tươi nuốt sống…
-“Đức ca…Cái nầy.
.
Cái nầy.
.
” Thắng lắp bắp…Chết mẹ rồi…Xếp Vinh còn có bà chị cứu.
.
ai cứu mình đây?Cái này.
.
cái nầy là ý của xếp Hoàng nha.
.
không phải tui đâu à…
-“Xét đủ chưa?Có cần mời các anh ăn cơm không?” Đức ca cười nhưng mặt không cười…
-“Dạ.
.
dạ.
.
đi ngay…” Thắng hoảng hốt.
.
quay người vội vả đi ra ngoài….
Việc đầu tiên là gọi thông báo với Hoàng ca để ảnh tự lo liệu…Thắng liếc Trọng…gả đang như con gà nuốt dây thung…như người mất hồn…đang suy nghỉ tìm cách…
Tuệ sung sướng hảnh diện…từ nay có thể lấy lại mặt mủi rồi… Trước kia bọn CA không coi trọng Lý Bình…không ngờ khi thấy Trần Đức nầy… như chuột thấy mèo…
Con gái mình thật giỏi a…
Đức không gọi ai…hắn biết sẻ có người gọi để thanh minh thanh nga.
.
Hắn tắt máy…không muốn bị phiền…
Sau bửa cơm…Cao Thái rút vô phòng …
-“Qua Tết…em đi mua chiếc Toyota Land Cruiser đi…nghe nói đang khuyến mãi.
.
” Nhìn chiếc Honda Dream đậu trong nhà.
.
Đức xót lòng…Hắn có tiền thì đàn bà của hắn nhất định phải thoải mái…sung sướng…và nên có xe hơi…
-“Hi hi.
anh nói giởn hoài…4 tỷ đó.
.
Em đâu có nhiều tiền như vậy…”Thúy Ái ngây thơ thật thà…Nhưng Tuệ thì khác! thầm mắng con gái…ngu như heo.
.
hắn nói vậy mà không hiểu…
-Anh chuyển tiền cho em…Nếu chưa có bằng lái thì đi học lấy bằng lái rồi mua xe…
-“Không.
.
không được.
” Thúy Ái sửng sốt…Nàng cãm động.
.
nước mắt muốn trào ra nhưng nàng không muốn người khác nói nàng vì tiền của hắn…
-“Cậu Đức đã nói như vậy thì con cứ nghe cậu ấy đi.
.
” Tuệ thấy con gái lắc đầu…Liền can thiệp…Bà giận muốn hôn mê bất tỉnh…Không ngớ có đứa con ngu như vậy.
.
không giống mình chút nào…
-Nà.
.
em nghe Bác gái nói chưa…nhưng em đừng lo.
.
Cho em mượn trước thôi…mổi tháng trừ lương đó…Nghe lời đi.
.
đây là chỉ thị ủa Tổng Giám đốc…không nghe…đuổi việc…Vậy em muốn cái nào?Bị đuổi hay là mượn tiền mua xe?
-“Ừm”…Thúy Ái cúi mặt gật đầu…Thấy hắn lo cho mình.
.
Nàng cãm động nước mắt trào ra…Cái gì cho mượn trừ lương chứ.
.
Chỉ là lấy cớ đưa tiền cho nàng thôi…
Tháy con gái gật đầu…Tuệ thở phào…Thế mới phải chứ…Nhưng chưa hết…Nghe hắn nói tiếp khiến… bà muốn xỉu…tổ tiên ‘mả táng hàm rồng ‘a…Tổ tiên phù hộ mình mới có thằng rể tốt…
-Còn nửa…Coi có Condo nào thích…mua một căn…
-“Nếu em từ chối.
.
có nghỉa là em không muốn theo anh…” Hắn rù rì bên tai nàng.
.
Không muốn cho ‘bà mẹ vợ’ đang có ánh mắt tò mò …nghe…
‘Hu hu’.
.
Thúy Ái gục đầu vào ngực hắn khóc òa…nàng thầm cãm ơn Lý Bình…cũng nhờ hắn mà nàng đã tìm được người đàn ông thật tâm yêu và lo cho nàng…Nàng không cần Đức là của riêng mình nhưng nàng sẻ là của riêng của Trần Đức…
…
-“Cái gì.
.
mầy nói cái gì?” Nhận được điện thoại của Thắng…Hoàng có cãm giác rơi vào địa ngục…Đụ đỉ mẹ.
.
Thằng Trọng.
.
mầy không giải quyết chuyện nầy…Bố giết mầy…
***
Tin Chủ tịch Đức được điều đi nơi khác nhậm chức đối với người dân xã Đông Phú như sét đánh giửa trời quang…Nhưng buồn thì buồn,ai cũng mừng cho hắn.
Mới ngần tuổi ấy mà đã là Chủ tịch của một huyện rồi…Cũng phải…Chủ Tịch Đức ‘Tài cao Bắc đẩu’…nhất định sẻ bay cao ngàn dặm…Chủ Tịch huyện chỉ là bước đầu…Chờ coi đi…Họ rù rì kháo với nhau như vậy…
Người buồn nhất chinh là Thục Hiền…Từ lúc nghe tin.
.
Nàng như người chết rồi…bây giờ mới nhận thấy …Không biết từ hồi nào nàng yêu hắn sâu đậm …Hôm nay là ngày đầu tiên trở lại làm việc bình thường sau ngày nghỉ Tết…Nàng đã đến rất sớm.
.
vào văn phòng hắn quét dọn…Thầm thở dài…Nếu hắn đã không còn là Chủ tịch xả thì công việc của nàng không còn ý nghỉa gì nửa…Nàng vừa làm việc vừa ngóng ra ngoài…
Định,Hòa cũng đang lo lo.
.
Không biết người thay thế Đức Chủ tịch là ai?Người như thế nào?Hy vọng không phải như một Lê Quốc Đại …
Đức Chủ tịch hôm nay tới sớm…Có nhiều việc cần sắp xếp ổn thỏa trước khi đi…Từ đây đến ngày đi nhận chức sẻ vô cùng bận rộn.
.
Về công cũng như về tư…Thời đụ biểu vẩn còn dầy dặc nhưng thoãi mái hơn nhiều nhờ vào việc chia nhóm…Hôm qua cuối cùng cũng đưa được Đồng Giao và Thanh Nhả lên giường cùng một lượt…
-“Chủ Tịch Đức.
.
Năm mới vui vẻ…sức khỏe dồi dào….
ha ha…Cái việc thăng quan thì …không cần nói…Xin chúc mừng…”Đã ngóng từ sáng sớm…Vừa thấy hắn xuống xe…Hòa ,Định nhanh chóng ra đón.
.
Giọng cung kính…Phía sau là Thục Hiền.
.
đang cố nở nụ cười gượng gạo…
-Anh Hòa,Anh Định.
.
Cô Hiền…Ha ha.
.
Năm mới phát tài.
.
Ụa…Các người biết rồi à…
-“Chuyện cậu thăng chức điều đi nơi khác đã truyền khắp xã…Đức Chủ Tịch.
.
Chúng tôi thật không muốn nhìn thấy cậu đi.
.
Aiz…” Định cãm khái…
-“Cao lảnh thôi mà…Đâu có xa.
.
Nhà tôi vẩn ở Cần Thơ…Đi đi về về…Ừm…Ba người vào văn phòng.
.
Tôi có chuyện muốn nói…Cô Hiền.
làm phiền pha giùm ly cà phê…” Hắn nói xong nhìn đồng hồ…Hợp xong với ba người nầy.
.
Chạy xuống Vị Thanh…Xế trưa xuống Phung Hiệp gặp Thầy Phan… Chiều ra phi trường Trà Nóc đón Gia Kỳ … Tối ăn cơm ở nha Tâm Đoan…Mọi hoạt động trong ngày hiện ra trong đầu…
Không phải nói đi là đi…Mọi chuyện cần được sắp xếp…Cần Thơ là Thành phố thuộc Trung ương,cũng là nơi mà Nancy chọn làm thủ phủ…Phải luôn được cũng cố và tăng cường thực lực…Hắn tạm thời ‘ra ngoài’ chỉ là để rèn luyện và bành trướng thế lực,ảnh hưởng…Sau nầy sẻ trở về …
Hòa,Định biết Chủ tịch Đức có chuyện tuyên bố…Đoán già đoán non …Trong lòng hồi họp…Còn ai trồng khoai đất nầy nếu không phải là hai người sẻ đãm nhiệm Chủ và Phó Chủ tịch xả?Xem ra mấy tháng nay nổ lực ra sức.
.
Cuối cùng cũng sắp có hồi báo…Nghỉ đến đó…Cả hai trong lòng có chút kích động.
.
nhưng không biết ai sẻ là Chủ tịch đây?Nhưng ai cũng được.
.
Hợp tác bấy lâu…rất hợp rơ.
.
Không cần phải so đo…
Thục Hiền vào…đặc ly cà phê lên bàn…Lấy sổ ra sẳn sàng ghi chép chỉ thị…Khi Tâm Đoan không có ở đây…nàng làm công việc nầy…
-“Ừm…Trước khi nói chuyện với huyện ủy…Tôi cần hỏi ý kiến hai anh …Anh Định.
anh Hòa…Có hai vị trí.
tôi nghỉ là rất thích hợp cho hai anh…Một là Chánh văn phòng của huyện Châu Thành…hai là Chánh văn phòng của huyện Cờ đỏ.
.
Hai anh thấy sao?” Đức dè dặt hỏi…không biết hai người nầy có con mắt nhìn như thế nào…
Chánh văn Phòng của huyện.
.
Nói về ‘vai vế cấp bậc’ dỉ nhiên là cao hơn Chủ Tịch xả…nhưng nói vể ‘quyền uy’ thì Chủ Tịch xả sẻ ‘oai’ hơn.
.
Vì Chủ tịch xả là ‘vua’ một cỏi nhỏ.
.
là đầu tàu của gần mười mấy ngàn người…Lợi điểm của Chánh văn phòng là theo con đường ‘bình thường’…sau nầy.
.
thăng Phó Chủ tịch huyện sẻ cao hơn rất nhiều so với Chủ tịch xả…Nếu Định,Hòa ở vào độ tuổi hàng 50…Không cần phải thăng quan…hắn sẻ không hỏi mà trực tiếp đề bạt vào vị trí Chủ tịch và Phó Chủ Tịch xả…
Hòa,Định nghe hắn nói.
.
trong lòng kích động…Hai người nhìn ra ý Đức muốn nói gì…Định 33,Hòa 34…Nếu tiếp tục theo đuổi đường quan …Không có chổ dựa…Đến lúc nghỉ hưu…Tối đa cũng có thể bò lên chức Chủ tịch hoăc Bí Thư huyện …Nhưng nếu có chổ dựa vửng chắc…Trung thành cẩn cẩn,làm việc tận tâm tận tụy…bò lên cấp Tỉnh hoặc Bộ…là chuyện không khó…Chổ dựa vửng chắc không phải là trước mắt hay sao?Như vậy nếu không nắm vửng cơ hội nầy thì đi về quê cày ruộng chăn heo nuôi gà cho rồi…
-“Tôi nhất định kiên quyết theo sự sắp đặt của lảnh đạo”.
.
Cả hai không hẹn mà cùng nói một câu rất hàm ý,bài bản…Phải để ý mới biết… ‘kiên quyết theo sự sắp đặt của lảnh đạo’ và ‘kiên quyết theo sự sắp đặt của Đãng’…hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau…Anh muốn theo sự sắp đặt của Đãng thì cứ chờ đi…Còn anh muốn theo sự sắp đặt của lảnh đạo thì khác nha…Lảnh đạo sẻ đánh giá cao về anh…và đường quan của anh sẻ đầy hoa thơm cỏ lạ…
-Vậy được.
.
tôi sẻ kiến nghị lên trên.
nhưng mà ha ha…được hay không thì khó nói.
.
Ừm.
.
hai anh ra ngoài làm việc đi…
-“Vậy chúng tôi ra ngoài làm việc…”Hòa ,Định phấn khích …hắn nói như vậy nhưng hai người có lòng tin…Hòa khẻ liếc mắt nhìn Thục Hiền…trong bụng thầm mừng cho nàng.
.
Thục Hiền nào hiểu gì…Chuyện nãy giờ…không liên quan gì đến việc phân công tác…
-Thục Hiền…Tôi định đề cử lên huyện để cô đãm nhiệm chức vụ Chủ Tịch xả…Cô có lòng tin không?
-“Tôi?” Thục Hiền sửng sốt…
-“Ừm…Ngoài anh Định và anh Hòa…Cô là nhân tuyển tích hợp nhất…Cô không cần trả lời bây giờ…Suy nghỉ cho kỷ đi rồi cho tôi biết…” Hắn nói xong.
.
đưa tay nhìn đồng hồ…
-“Anh xuống Cao Lảnh.
.
Chắc cũng cần người tin cậy.
.
Nếu được anh coi trọng…Em muốn đi theo anh xuống Cao Lảnh…có được không?” Thục Hiền thu hết can đãm lí nhí nói.
.
Hai má đỏ bừng…Đây là cơ hôi duy nhất của nàng…Ngày thường.
.
Tâm Đoan luôn có mặt…
Đức sửng sốt…Thằng ngu cũng biết Thục Hiền ‘bày tỏ tâm ý’…với hắn…Từ chối? …là mỷ nử đó…Làm sao có thể từ chối một mỷ nử tỏ tình với mình chứ? Trời đánh đó…Đáp ứng?Nhưng.
.
đã nhiều lắm rồi…Còn chưa đủ sao?Ậy.
.
không phải đâu…Có thể sắp xếp mà…Ngày xưa mấy thằng vua có tam cung lục viện…mình mới có mấy chục thôi mà đã ‘hèn’ rồi sao? Không thể nào khiếp nhược mà phụ lòng người đẹp đã ưu ái mình…
-“Thục Hiền…Anh biết em tốt với anh.
.
nhưng anh không phải là người tốt.
.
Anh có rất nhiều bạn gái…Em theo anh.
.
Thật không công bằng cho em Aiz…” Đức ca ‘bi thương’ lắc đầu…Ý muốn nói là.
.
’nà.
.
anh nói trước nha.
.
anh có nhiều bạn gái…nếu em OK…thì anh OK…còn như em thấy thiệt thòi thì không sao hết…’
Vấn đề là khi đã lọt vào lưới tình…Nàng đã bỏ không ít thời gian tìm hiểu về hắn…Biết hắn thuộc loại phong lưu bay bướm đa tình …Có nhiều bạn gái …Tâm Đoan chỉ là một trong…Vì vậy có một thời gian nàng cố quên…né tránh gặp hắn…Nhưng càng né thì càng yêu…Rồi nàng nghỉ lại…Hắn không phải là loại người sở khanh… Đặc biệt là ai cũng chung tình với hắn.
Tâm Đoan là tiểu thư đài các…và những người bạn gái khác của hắn…Tất cả đều không tầm thường…Nếu là như vậy.
.
tại sao nàng phải cân nhắc thiệt hơn?
Vì vậy hôm nay Thục Hiền quyết định thố lộ tâm tư…Nhưng nàng không ngờ hắn thật thà như vậy…nhận là có nhiều bạn gái….
nói không muốn nàng thiệt thòi.
.
Khiến Thục Hiền cãm động…Đúng với câu ‘Yêu thì mọi việc chẳng nề, một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng.
’
-“Em biết…Em biết hết.
.
Nhưng em chỉ muốn theo anh…Tâm Đoan được.
.
em cũng được mà.
.
” Hiền đã quyết tâm…nàng nhìn thẳng vào mặt hắn…
‘Đến lúc nầy mà còn màu mè nửa thì ông trời sẻ đánh cho tan xác…’ Đức ca nghỉ thầm…Hắn kéo nàng tới…đặt một nụ hôn lên môi nàng…Nụ hôn đầu đời của Thục Hiền.
.
Người hôn nàng lại là ‘Thánh đụ’ …Thục Hiền mê mang…vụng về đáp trả…
-Nếu em là người phụ nử của anh.
Vậy thì càng phải nghe lời anh…bây giờ làm Chủ tịch xả.
.
mai sau là Bí Thư huyện…Chủ tịch Thành phố…Hiểu chưa?
-“Ừm”… Bừng tỉnh.
.
Hiền sung sướng gật đầu…nàng đã hiểu…’Sau lưng một người đàn ông thành công.
.
nhất định phải có người đàn bà chống lưng.
.
hắn có nhiều đàn bà phò tá…nàng là một trong.
.
Nhất định sau nầy sẻ ‘hóa rồng bay cao’…
-“Vậy thì hay lắm….
.
bây giờ anh có việc xuống Vị Thanh…Hay là tối mai…Chúng ta đi ăn cơm.
.
nói chuyện nhiều hơn?” Biết ‘xử lý’ nàng sẻ không có vấn đề.
.
nhưng dung tục quá…Thôi từ từ vậy.
.
Hơn nửa cần gặp Trưởng ban My và Chị Tư vận động một chút…Hôm nay đúng ngày đến hẹn lại lên…
Tơ lòng được toại nguyện… nét mặt Hiền tươi như hoa.
.
Định,Hòa nào biết.
.
Tưởng nàng mừng vì chiếc ghế Chủ tịch xả rơi trúng đầu…Hôm nay quả nhiên là một ngày vui…
…
Những lần trước …mổi khi ‘đến hẹn lại lên’ đều là qua bên căn nhà bên cầu…Từ Vị Thanh đến đó có chút bất tiện…Vì vậy Trưởng ban My và Chị Tư bí mật mướn một căn nhà ở vùng ngoại ô Thành phố Vị Thanh để làm nơi cùng hắn hẹn hò…Tuy hơi xa nhưng an toàn trên hết…Đây là lần đầu tiên.
.
Đức lần mò theo địa chỉ tìm đến…Nhìn căn nhà um tùm giửa những hàng dừa rợp bóng mát…Chung quanh có tường cao…Đức chợt nhớ ngoài Hà Tỉnh.
.
Lệ Bí Thư cũng có căn biệt thự với khung cảnh na ná như vầy…Hắn mĩm cười.
.
Những ‘tư tưởng’ lớn gặp nhau…
-Hắn nhấn chuông…người ra mở cửa là Dì Hường…Trên người khoát áo ngủ…nhìn hắn với nụ cười bẻn lẻn…Ngày mùng một Tết.
.
hắn cho bà ‘lên bờ xuống ruộng’.
.
bây giờ lại có mặt….
Hình như ‘tham’ a…Nhưng đây là mổi hai tuần thì ‘họp mặt’ mà…Không thể tinh chung được…
-ha ha.
.
Dì tới hồi nào vậy?Đi bằng gì xuống?
-“Lái xe xuống …” Hường chỉ chiếc Honda Accord mới cáo chỉ đang đậu trong sân…Nét mặc đắc ý…Bây giờ muốn đi đâu là lái xe đi…không cần phải nhờ cậy hay phụ thuộc ai nửa…
-“Wow…Coi chừng mấy già dê bắt cóc nha…” Đức cười nịnh…Nói nào ngay.
.
Hường vẩn còn ‘ngon’ lắm…
-“Hi hi…cái miệng trơn tru ngọt xớt.
.
vô đi.
.
Chi My với Chị Tư đang ở bên trong…” Hường đánh nhẹ vai hắn…Cả hai cùng đi vào.
.
Bên trong mát mẻ…Tiéng máy lạnh chạy u u.
.
Trưởng ban My và Chị Tư đang ngồi nhâm nhi rượu đó.
.
Có cả Whiskey…Cả hai ăn mặc rất mát mẻ….
nhìn xuyên qua có thể thấy quần lót…phía trên không áo ngực.
.
Có thể thấy cặp vú ẩn hiện sau lớp vải mõng…
-“Ngồi đi…Whiskey hay Rượu đỏ?Ừm…nghe nói cậu sắp xuống nhậm chức Chủ Tịch huyện?” Chi Tư lấy hai ly.
.
rót một ly rượu đỏ và một ly Whiskey…Tùy hắn chọn…
-“Đúng vậy.
.
ha ha…Cũng chính vì chuyện nầy mà phải nhờ Cô My và Phu Nhân ủng hộ giúp một tay mới được…” Đức ngồi xuống cầm ly Whiskey bỏ hai cục nước đá.
.
nhấp môi…nói…
-“Không thành vấn đề…nhưng phải coi biểu hiện của cậu trước.
.
” Chị Tư cười…ánh mắt đầy dục vọng.
.
Bà đã tới đây từ sớm…uống vài ly rượu…bây giờ thấy hắn…lửa dục bừng bừng…
-“Hắc hắc hắc.
.
bảo đãm các phu nhân hài lòng…” Hắn dựa người ra…gát hai chân lên bàn…đưa tay cởi nút quần.
.
nhổm mông kéo quần ra ngoài…Cặc hắn được thoát khỏi vùng không gian chật hẹp….
nhanh chóng ngẩn cao đầu…Bao nhiêu lần ‘giao chiến’…Hắn biết ba người phụ nử nầy thích những động tác dâm dật…động tác càng dâm đãng thì họ càng đạt khoái cãm…càng mạnh bạo thì cao trào càng mau đến…
Hắn đứng lên đi đến bên chị Tư.
.
cầm cặc mình dí ngay miệng…Chị Tư hé môi nhưng hắn không đút vào mà rà đầu cặc khắp nơi trên mặt bà…đi xuống cổ.
.
ngực…cạ lên vú.
.
đầu ti…Động tác vô cùng dâm dật…
Cả ba phu nhân ánh mắt mê man…Chi Tư đẩy hắn ngồi ngửa lên ghế sofa…Trưởng ban My ngồi sa xuống.
.
cầm cặc hắn nhún vào ly rượu đỏ… vén tóc cúi đầu bắt đầu liếm…Hường cũng không kém…đổ rượu trên người hắn … liếm.
.
Chi Tư cầm đầu tóc hắn áp sát vào giửa hai đùi mình…Cả ba vị phu nhân thay phiên đổi vị trí.
.
phối hợp nhuần nhuyển…hai người bú hắn…hắn bú người thứ ba……
…Xa luân chiến của ba người chẳng là gì… Hắn hùng hục nắc miệng trên lẩn miệng dưới…lúc thô bạo.
.
khi nhẹ nhàng…
Đều có tuổi rồi…ham muốn thì nhiều nhưng sức thì chẳng có bao nhiêu…Đám người của Nancy cộng thêm ba chị em của Mỷ Chi còn cân chưa nổi với hắn.
.
huống chi là chỉ có ba người có lòng nhưng không có sức? Bởi vậy chỉ vài tiếng sau…nhu mì xin tha…hẹn lần tới.
.
Đến hẹn lại lên…
-“Cần hổ trợ gì.
.
nói đi…”Vẻ mệt mỏi…Chị Tư vẩn mĩm cười.
.
hài lòng! Tay mân mê con cặc còn đang cứng như khúc củi…Lòng vẩn còn ham nhưng sức thì đuối…Trưởng ban My,Hường cũng không hơn… nét mặt vô cùng thỏa mãn…nhưng chẳng còn hơi sức…
-Là như vầy…Không biết có thể nhờ Trưởng ban My và Phu nhân ủng hộ Chánh văn Phòng Phan ở Phụng Hiệp vào chức vụ Phó huyện Của huyện Châu Thành không vậy?
Thật ra nếu Nancy ra tay thì chỉ là trong tích tắc…Nhưng Nancy đang thúc đẩy việc đưa Tuấn Hào vào vị trí Phó Chủ Tịch huyện Cờ đỏ,đồng thời vận động cho Tuân Anh đắc cử vào cái ghế Đại Biểu Quốc hội…Vì vậy để giãm bớt.
.
hắn muốn nhờ lực lượng bên nầy…đẩy thầy Phan lên chiếc ghế Phó Chủ Tịch huyện của Lý Gia Thành…Hơn nửa hắn muốn biết mình ảnh hưởng như thế nào đối với chị Tư và Trưởng ban Mi…
-“Ha ha.
.
đừng hiểu lầm nha…Trần Đức tôi không có lấy của hắn dồng xu nào.
.
Chỉ là thuần túy muốn tiến cử nhân tài thôi…”Thấy ánh mắt ba người nhìn mình.
.
Đức vội đính chánh…Đây không phải là chuyện mua quan bán tước…
-“Tôi không phải ý nầy.
.
nhưng thắc mắc…Với quan hệ của cậu với cô Thiếu tướng kia …” Chị Tư muốn nói là với thế lực và quyền lực của Nancy.
.
Tại sao hắn phải đi ‘đường vòng’ mà không trực tiếp nhờ nàng…
-Ý phu nhân muốn nói là quan hệ chúng ta không thân lắm? vậy mà tôi cứ tưởng…
-“Hi hi.
.
thắc mắc chút thôi…Được rồi…Sau nầy…Có việc gì thì cứ lên tiếng…Lúc nào cũng được” Chị Tư nghe hắn nói…cãm thấy vui vẻ…thì ra hắn thân với mình mới nhờ.
.
Vậy cũng phải…
-“Hi hi.
.
Chị Tư chỉ hiều kỳ hỏi chơi thôi…Đừng có nhạy cãm suy nghỉ nhiều…Tôi và chị Tư lúc nào cũng ủng họ cậu.
.
Yên chí đi.
.
Chuyện nhỏ như hột mè…mai nầy có chuyện lớn gì…Khi cần thì cứ việc lên tiếng…” Trưởng ban Mi tỏ thái độ…Bà mê hắn lắm rồi…Ngày tháng còn lại để hưởng thụ thú vui của cuộc đời đâu có bao nhiêu.
.
Hắn nhờ chuyện gì.
.
Chỉ cần trong khả năng.
.
bà sẻ tận sức…
-“Có cần Dì nói với lảo già một tiếng không?” Hường cũng tỏ thái độ…Tuy bà không phải là quan chức…Nhưng ‘nắm tẩy’ của ông chồng…Bà lên tiếng.
.
lảo không nghe cũng không được.
Nói tóm lại là cả ba người đều sẳn sàng vì hắn mà làm việc…
-“Ha ha.
.
Vậy thì không cần.
.
Có chút việc đã nhờ chú làm rồi.
.
” Đức nhớ đến việc Lê văn Long quấy nhiểu tinh dục Ngọc.
.
lòng căm giận…
-“Mai nầy xuống tới Cao Lãnh.
.
nếu cần gì cứ nói…Tôi có người ở đó.
.
” Chị Tư liếc hắn mĩm cười hé lộ…
-“Vậy sao.
Vậy thì tốt quá…Cám ơn nhiều.
.
hắc hắc “ Đức mừng rở…Giám đốc CA La Định Quốc được Nancy đẩy lên…Là người phe ta.
.
Bây giờ nếu có thêm người của chị Tư…Người quen của Chủ tịch tỉnh phu nhân…Địa vị tại Đồng Tháp chắc cũng không nhỏ đâu…Như vậy mai nầy làm việc sẻ dể dàng hơn nhiều rồi…
Quan trường là vậy.
.
quan hệ rộng rãi mới dể làm việc…dể đạt thành tích để cùng nhau tiến bộ…
…
So với lúc trước khi còn là thầy giáo…Chánh văn Phòng Phan hôm nay thay đổi rất nhiều…Chỉ có một việc ‘bất biến’ là sợ vợ vẩn như xưa…lại có phần hơn…Chỉ tại bởi Lan càng ngày càng đẹp ra…đúng là cực phẩm của gái một con trông mòn con cặc…Cuộc sống ngày nay sung sướng hơn nhiều,không cần động móng tay để làm việc nhà khiến nàng đẹp hơn xưa nhiều.
.
hấp dẩn hơn nhiều…
Có vợ như vậy.
.
dỉ nhiên là phải đụ nhiều rồi.
.
Nhưng Lan chỉ cho lảo ‘lên ngựa’ tuần hai lần…Đó là bất đắc dỉ đó thôi dù sao Phan cũng là chồng nàng…Cũng may Phan biết sức mình nên tuần hai lần cũng đủ…Lâu lâu thấy Phan năn nỉ ỉ ôi…Lan thấy tội nghiệp… bú cho một lần…Phan sướng tỉ tê.
.
Đâu có ngờ lúc đó vợ mình lại cứ tưởng tượng đang bú con cặc của thằng học trò quí…
Hôm nay hết Tết rồi…Sinh hoạt đã trở lại bình thường… Nhưng Chánh văn phòng Phan không đến ủy ban,lấy cớ không khỏe để ở nhà tiếp khách quý…Không ai khác hết.
.
chính là học trò cũng,là cát nhân thiên tướng của Phan… nhờ có hắn mà ngày nay Phan mới có dịp nở mặt nở mày…
Gần ba tuần không gặp hắn…nàng thật xốn xang…Khi khổng khi không chạy ra miền Trung làm gì …Biết trưa nay hắn đến…Từ sáng sớm…Lan đã thức để chuẩn bị mọi việc…Đúng ra nàng không cần phải động đến móng tay… Nhà bây giờ có ô sin,chỉ dòm ngó một chút là được…Hôm nay Lan trang điểm đơn giản nhưng thật đẹp… Đó là nhờ cô em gái chỉ điểm nói Đàn ông dâm dê nhìn vào là bị hớp hồn …Lan không muốn hớp hồn ai hết …Nàng chỉ muốn hớp hồn hắn là đực…Bây giờ Lan biết em gái mình cũng bị hắn ‘xơi’ rồi…Lúc đầu giận lắm nhưng sau đó bình tâm tỉnh trí suy nghỉ lại…Mình là chị.
.
có chồng còn mê hắn huống chi là em gái Thôi kệ đi…Con Tuyết thích thì được rồi…
-“Tới rồi.
.
”…Hai vợ chồng mổi người một ý nghỉ…đang hóng chờ…Phan vừa thấy xe hắn…mừng rở đứng lên bước ra cửa tiếp đón…Lan mặt ngoài bình thản.
.
lòng rậm rực xốn xang…
-“Ha ha.
.
Năm mới chúc mừng.
.
Thầy cô khỏe.
.
Ý không phải…Chánh văn phòng Phan và Phu nhân.
.
Hai người khỏe a.
.
” Đức xuống xe.
.
hai tay ôm hai hộp quà.
.
một cho con trai nhỏ của lảo.
.
một hộp cho cô Lan…Còn có chai Whiskey đặc biệt đem cho Phan…Miệng hi hi ha ha chúc Tết…
-“Sao khách sáo vậy?đến chơi là mừng rồi…” Nhìn thấy hắn mang quà.
.
Phan ‘nhăn mặt’ miệng màu mè quở trách … nhìn thấy chai Whiskey…trong bụng khoái chí…
-“Đầu Năm phải có chút quà cho cháu cho cô thôi ý mà…” Hắn nghiêm mặt đưa hai hộp quà cho Lan.
.
nàng đưa tay mĩm cười đở lấy…Bất ngờ hai má đỏ lên.
.
sung sướng! hắn âm thầm vuốt tay nàng…
-“Cái gì trong nầy?” Lan lườm…
-Bí mật…Nhưng chờ sau khi em về.
.
cô mở ra là biết…
-“Học trò anh.
.
thân thần quỷ quỷ…” Lan quay qua ‘mắng’ chồng…
-“Ha ha.
.
vô nhà ngồi.
.
làm vài ly…Bà xả…đem đồ lên.
.
anh và Đức lai rai” Phan giục…
-“Whiskey của Canada.
.
thơm ngon lắm đó thầy…Thử đi…Uống Sec.
.
đừng pha với soda.
.
Bỏ vào hai cục nước đá.
.
nhâm nhi quên đời.
.
ha ha.
.
” Dức chỉ điểm thầy…Gần Nancy,Phó Loan…được cả hai chỉ điểm…Bây giờ hắn rành uống rượu đỏ,rành uống rượu Tây lắm …Phan thì khác.
.
Thường là uống bia…nghe hắn nói…sáng mắt…
-“Vậy à.
.
vậy thì phải thử cho biết mới được…” Lảo cầm chai Whiskey mở nút…mùi thơm bay ngào ngạt…
-“Như vầy nà! mới gọi là sành điệu.
.
ha ha…thiệt ra em cũng nhờ người ta chỉ thôi…Biết thêm cũng tốt trong xã giao…ha ha””.
Hắn lấy ly.
.
rót vào một chút.
.
lắc nhè nhẹ vừa đủ để rượu trong ly giao động rồi đưa lên mủi hít…Phan nhìn với ánh mắt ngưởng mộ…Nghỉ bụng ’Đây ũng là một môn học vấn tốt cho xả giao a…Dù sao bây giờ mình cũng là Chánh văn phòng rồi.
.
không thể nhà quê không biết gì được…Mai nầy phải học hỏi thằng Đức nhiều mới được’
Lúc nầy Lan đem lên mồi nhậu…nem chua,khô nướng.
tôm khô củ kiệu…mổi thứ một ít…Ba người ngồi nhâm nhi vô cùng vui vẻ…
-“Aiz.
.
Nghe con Tuyết nói em sắp làm Chủ tịch huyện rồi…ha ha.
.
Chúc mừng em…Nâng ly…” Phan nâng ly Whiskey uống cạn…lại rót thêm một ly…
-“Thầy công tác dưới nầy ra sao rồi?” Đức đưa ly lên môi.
.
chỉ nhấp một chút…chiều nay còn phải ra phi trường đón Gia Kỳ.
.
Không thể uống say…
-“Không tệ…không tệ…Chủ tịch Huy cứ nhắc em hoài…” Phan đắc ý….
Lúc chân ước chân ráo xuống đây nhận chức Chánh văn phòng.
.
Chủ tịch Huy rất thân thiện…Sau nầy Phan mới biết cũng là nhờ hồng phúc của học trò mình…
-“Chủ Tịch Huy?” Sửng sốt một vài giây.
.
Đức mới nhớ tới.
.
Thì ra là hắn…Ngày đầu tiên bước chân đến ủy ban thành phố Cần Thơ làm việc thì gặp tên Huy nầy…Cũng khá lâu rồi…quên mất hắn…Phải ha.
.
hắn được lên làm Chủ tịch huyện Phụng Hiệp nầy cũng là nhờ mình nói tốt dùm hắn với Nancy đó sao?
-Đúng đúng.
.
Chủ tịch huyện Huy nói hắn và em là bạn.
.
ha ha.
.
hay là sẳn dịp mời hắn tới làm vài ly?
“Thôi đi.
.
để bửa khác…Hôm nay là người trong nhà.
.
Kêu người ngoài tới làm gì.
.
” Lan nhìn hắn nháy mắt…Nàng đã kêu ô sin dẩn thằng con đi chơi…biết Phan rượu vào sẻ nhanh chóng ngủ như chết.
.
Cho nên cứ ngồi bên cạnh mà rót…Bây giờ nghe Phan muốn gọi người khác tới chung vui liền cản…
-“Để bửa khác đi.
.
Em cũng có chuyện quan trọng muốn bàn với thầy…Nà…mình uống….
” Hắn nâng ly…biết Lan có âm mưu…y chang Dì Hường…nên phối hợp…nâng ly mời …
-“Có chuyện gì quan trọng…”Phan khoái mùi vị Whiskey.
.
nâng ly nóc cạn…giọng lè nhè hỏi…
-“Vị trí Phó Chủ tịch huyện Châu Thành đang trống cho nên em nghỉ đến thầy…”Đức tung bom tấn…
Với Vị trí của Đồng Giao,Thanh Nhả và Quyên…Hiện nay huyện Châu Thành coi như nắm trong tay…nhưng nếu có thêm thầy Phan…Định hoặc Hòa mới là hoàn hảo…Sách lược là dùng huyện nầy làm cơ sở để bơm người của mình lên các thành phố và cứ thế cho đến các tỉnh và Thành phố thuộc trung ương… Bây giờ vận động để thầy Phan lấp chổ Lý Gia Thành.
.
Như vậy thêm một thời gian nửa…Quyên và thầy sẻ lấp chổ của Thanh Nhả và Đồng Giao khi hai nàng lên thành phố…
Tóm tắc là dùng huyện Châu Thành ‘sản xuất’ người của mình rồi ‘phân phối’ khắp nơi…Nếu thành công thì lợi ích và thế lực sẻ không thể tưởng tượng được…Song song với huyện Châu Thành là huyện Lấp Vò…Trọng trách của hắn tại dây vô cùng to lớn…
Sách lược nầy nghe như là nói đùa… chuyện viển vong.
.
người si nói mộng.
.
Nhưng suy nghỉ lại… Nếu có tiền và thế lực thì là rất hoàn hảo… Dây là lý do hắn muốn Phan thế vào chổ Lý Gia Thành…
Nghe ba tiếng ‘Phó Chủ tịch huyện ‘…Đang ngà ngà hơi men ! Phan như được uống thuốc giải rượu…tỉnh táo hơn bao giờ hết…Lan mở lớn hai mắt.
.
kích động…
-“Có cách sao?” Phan run run hỏi…Con người ai lại không đam mê quyền lực…Lúc trước là một Bí thư đãng ủy trong một cơ sở THPT nhỏ như hột mè thì không nói gì.
.
Từ ngày được bổ nhiệm vị trí Chánh văn phòng…Phan được không ít người nịnh bợ…Quà cáp phong phú tới tay…Không ham mới là lạ…
-Ha ha…Chúng ta là người một nhà…Không có cách cũng phải tìm cách…Vậy thầy cứ chờ tin vui đi…
-“Phải.
.
phải.
.
chúng ta là người một nhà…cạn…” Hứng chí…Phan nâng ly nốc cạn…Lan mĩm cười rót thêm…
-“À phải.
.
Lúc nầy hai vợ chồng chị Chi ra sao rồi?” Đức sực nhớ đến Chi…em gái Phan…hắn đã mang vào ủy ban thanh phố Cần thơ làm việc…
-“Đừng nói đến thằng khốn nạn kia nửa”…Phan nổi giận khi nghe nhắc tới em rể…Cầm ly nốc cạn…
-“Hả.
.
Chuyện gì?” Đức nhìn Lan hỏi…
-“Aiz.
.
Là như vầy…” Lan vừa rót rượu thêm cho chồng vừa kể…
Lể,chồng Chi là giáo viên hợp đồng dạy cấp 3.
.
Tuy bề ngoài có vẻ lịch sự nhưng bên trong thường hay đố kỵ người khác…Ngay cả với vợ mình…Lúc Chi vào Ủy ban làm việc,sau đó được vào biên chế…Coi như có chén cơm sắt…Lể cãm thấy không vui.
.
mặc cãm thua kém vợ…Vì binh thường.
.
hắn tự cho là ‘nhất biểu nhân tài’…
Gần đây…hắn bị chấm dứt hợp đồng dạy học nên thất nghiệp.
.
Sự việc trở nên tồi tệ hơn.
.
hắn uống rượu.
.
đánh vợ.
.
lại còn ghen bóng ghen gió…Thậm chí đến ủy ban rình bên ngoài…khiến Chi vô cùng xấu hổ…
-“Con Chi muốn ly dị nhưng nó bám như đỉa….
trốn cũng không được…” Phan oán giận…
-Chuyện lớn vậy à?Aiz…Chuyện nhà ai nấy sáng…Khổ cho chị Chi ha.
.
-“Ậy.
.
đúng rồi.
.
Đức à.
.
Thầy biết em thần thông quảng đại.
.
quen biết nhiều.
.
giao thiệp rộng…Hay là em coi như giúp thầy.
.
Nghỉ cách giùm con Chi?” Phan nhìn Đức mong đợi…Đối với người học trò nầy…Phan vô cùng tin tưởng…Chỉ cần hắn ra tay…mọi chuyện sẻ được giải quyết…
-Cách thì không phải là không có.
.
nhưng chị Chi có muốn hay không…khó nói lắm a…Nhiều khi hai vợ chồng cãi nhau vì tinh điệu…
-”Nói như vậy là em có cách rồi.
.
Vậy thầy sẻ nói con Chi gọi em…Em phải giúp con Chi mới được….
nó là em gái duy nhất của thầy….
Chúng ta là người một nhà…Hồi nãy em có nói mà…Nà cạn.
.
ha ha.
.
” Phan mừng rở.
.
uống liên tiếp ba ly…Tửu lượng không tệ…hết ly nầy Lan rót ly khác.
.
Cuối cùng.
.
gục tại bàn…
-“Ổng ngủ rồi” Lan đắc ý.
.
ánh mắt.
nóng bỏng nhìn hắn.
.
Nàng uống chút chút…bây giờ mặt đỏ rực.
.
vì rượu hay vì lửa dục.
.
khó mà biết…
-“Có ai trong nhà không?” Vẻ lẳng lơ mời gọi của Lan làm cặc sừng lên nhưng hắn vẩn đề cao cảnh giác.
.
Phan thì không cần ngại…ngủ như heo…không còn biết trời đất gì nửa rồi.
.
Nhưng đứa con trai có khi nào mình đang chịt má nó mà nó bước vô thì bỏ mẹ…
-”Cho tiền ô sin dẩn nó đi chơi rồi…” Miệng cười.
.
nói.
.
tay từ từ cởi từng nút áo.
.
bộ ngực trắng,săn cứng của đàn bà một con lồ lộ…Nàng choàng chân ngồi lên hai đùi …kéo đầu hắn vào ngực nàng…
-“Bú đi.
.
” Lan nói qua hơi thở nặng nề…đưa đầu vú ngay miệng hắn …Như em bé đói sửa mẹ! hắn ngoạm lấy đầu vú nầy mút….
tay bóp vú kia…mắt liếc nhìn Phan đang gục trên bàn…Cô Lan nầy với Dì Hường.
.
hắc hắc…đúng là hai tư tưởng lớn gặp nhau…
-“Vô phòng đi…” Lan đứng lên nắm tay kéo…
-“Ở đây cũng được mà…Ổng ngủ rồi…Không sao đâu…” Hắn đứng lên,kéo quần xuống.
.
áp cặc sát mông nàng… hiểu ý.
.
Lan khum người…đầu gục lên bàn…Hắn kéo quần nàng xuống dang rộng hai chân…Có thể thấy giửa hai mép thịt đã bắt đầu lầy lội…
Rà đầu cặc ngay cửa…hắn nhấn một phát.
.
lút cán…người khum xuống…hùng hổ nắc từ sau nắc tới.
.
tay thô bạo bóp vú …
Phan vẩn ngáy đều…nào biết bên cạnh.
.
bà vợ cưng có lúc thì chõng khu cho thằng học trò nắc.
.
có lúc mở miệng cho hắn đút vào dập tả tơi…vậy mà lúc nào ánh mắt cũng mê ly…thần hồn điên đảo…
…
Theo lịch…Chuyến bay của Gia Kỳ sẻ đáp xuống vào lúc 17h30…Đức nhìn đồng hồ…Còn 30 phút nửa…Hắn chạy vào bải đậu xe.
.
tắt máy ngồi chờ.
.
Từ đây có thể nhìn thấy máy bay lên xuống…Hắn ngồi kiểm lại ‘Thời đụ biểu’…Cũng may.
Sinh nhật Tú Nhi tối nay…Ừm.
.
Thục Hiền…ậy…’ăn’ hay không ‘ăn’ đây ta?
“Không ăn trời đánh.
.
ăn thì khổ thân.
.
Nhưng chẳng thà khổ thân còn hơn bị trời đánh.
.
hắc hắc…” Ý.
.
là chuyến bay nầy rồi…Đúng giờ qua ha…” Hắn nhìn phía sân bay.
.
Một chiếc máy bay của Air Vietnam đang hạ cánh…
…
Từ xa…Nhìn thấy bóng dáng Gia Kỳ bước ra …Đức ca vội vả bước tới…bất giác hắn thộn mặt ra…ôi má ơi…Sao lại không kèn không trống vậy?
Bên cạnh Gia Kỳ…Bác Sỷ Ngọc Lan.
.
Bên trái.
.
Hai chị em Nhả Thy Nhả Phương…
Đám mỷ nử đang nhìn dáo dác…
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...