Thằng Đức


Hà Nội…
Chánh văn phòng Trung ương Nhạc đặt ly trà Ô long xuống bàn …Tổng Bí Thư chỉ uống trà.

.

Còn ông…ông chỉ thích uống cà phê không đường…Vị càng đắng càng tốt…Tổng Bí thư thích trà…Vị trà càng chát càng tốt.

.

Hai khẩu vị hoàn toàn khác nhau…nhưng hai người lại là bạn thân…
Nhạc cầm lấy ly cà phê hớp một ngụm…Tổng Bí Thư vẩn không nói lời nào.

.

mắt ông đang hướng ra ngoài cửa sổ…như đang thưởng thức lá vàng rơi…
Nhạc biết phần lớn có liên quan đến cuộc gọi ngày hôm qua từ Nguyên Chủ Tịch Lý …Ông ngồi im lăng….

Cả hai không nói lời nào
-“Hôm qua…lảo lảnh đạo có gọi …chuyện nầy anh cũng biết rồi chứ…” Tổng Bí Thư phá tan sự im lăng…
Nhạc thấy có chút kỳ quái…Không hiểu tại sao Tổng Bí Thư lại hỏi câu nầy…Các lảnh đạo cao tầng ,lảnh đạo thế giới nếu muốn liên lạc với Tổng Bí thư…Chánh văn phòng ông là người chuyển đường dây vào mà…Còn chưa kịp đáp.

.

đã nghe Tổng Bí thư nói thêm:
-Ông ấy nói hắn là nhân tài…cần được bồi dưởng…ha ha…Xem ra Ông ta cũng coi trọng hắn…
Nói đến đây…Tổng Bí Thư mĩm cười…Không nói gì thêm…Chăm chú cầm bình nước xịt vào cây Bonsai trên bàn…
Đây là nghệ thuật nói chuyện của lảnh đạo…Địa vị càng cao thì nói chuyện càng khó hiểu…Cấp dưới nếu không hiểu thì phải tự suy gẩm lấy… Nhưng Chánh văn phòng Nhạc là người theo sát bấy lâu nay và là người không tầm thường…Biết lảnh đạo có hàm ý gì…
-“Nghe nói Cháu gái của lảo Lảnh đạo là Giám đốc Sở Tài Chánh của Cần Thơ…Trẻ tuổi rất có tài…” Chánh văn phòng Nhac nói xong câu nầy…mĩm cười…lại nâng ly cà phê hớp một ngụm…
-“Giỏi thế cơ à…Cũng đúng… Giới trẻ ngày nay rất có nhiều người giỏi và có tài.

.

Cần phải được trọng dụng…Lảo lảnh đạo nói đúng…Không cần phải câu nệ…” Tổng Bí Thư mĩm cười…
Thế đấy…kẻ xướng người họa…không ai hiểu họ trao đổi với nhau những gì…Họ ít nói.

.

nhưng lời nói ra đầy thâm thúy…

Đà nẳng…
Khi ngành du lich phát triển…Có nghỉa là các dịch vụ như nhà hàng,khách sạn đều phát triển để phục vụ du khách! Đồng thời các tụ điểm ăn chơi như phòng trà ca nhạc,sòng bài, động chứa mọc lên như nấm sau cơn mưa…Và dỉ nhiên,sự xuất hiện của các băng Đãng là điều không tránh khỏi
Đà nẳng băng đãng khá nhiều…Lớn nhỏ đều có…Băng của Huê đại tỷ là ‘Đại bang’…Địa bàng rộng lớn.

.

thu bảo kê tại các tụ điểm ăn chơi sang trọng…và còn nhiều chuyện làm ăn khác trong bóng tối…nguồn thu nhập có thể nói là khổng mới có thể nuôi một đội ngủ đàn em gần 200 thằng…
…Không có lợi ích thì không có đấu tranh…Đạo lý sinh tồn mà.

.

đấu tranh,chém giết đều vì lợi ích mà ra…Vì vậy không ít băng đãng khác nhìn địa bàn của Huê đại tỷ thèm rỏ dãi…muốn hất cẳng nhóm mụ ra ngoài để chiếm lấy…Băng đãng của Năm Ngởi là một trong…Chỉ là bấy lâu nay chưa có dịp…Không thể muốn là làm đâu à…Muốn thâu tóm địa bàn của người ta thì nhất định phải có một trận sống mái…long trời lở đất.

.

ngươi sống thì ta chết …
Vì vậy không thể bốc đồng…Phải tính toán kỷ lưởng…nếu khống muốn vạn kiếp bất phục…
Bên Huê đại tỷ tuy là Đại bang mạnh nhất nhưng cũng hiểu đạo lý ‘Giết địch một ngàn ta tổn thất tám trăm’.

.

Vì vậy cho tới bây giờ.

.

Hai bên trong lòng cứ ghim nhau nhưng ngoài mặt ‘chung sống hòa bình’…coi như ‘Nước sông không chạm nước giếng’ để tránh chuyện ‘binh đao’…
Nhưng hai ba ngày nay.

.

rò rỉ cái chết của ‘Hoàng lảo đại’… ’Thế sự’ đang yên lành bổng sôi sùng sục…Tin vịt hay tin thật?Nếu là thật…Vậy ai có thể giết được Hòang lảo đại?Xem ra là thật rồi…Nếu không thì Hoàng đại tỷ đi Hà Tỉnh làm gì?Năm Ngởi muốn biết…
…Lảo tên Ngởi ,đứng thứ năm trong gia đình nên từ nhỏ được gọi là Năm Ngởi! Đã mấy chục năm nay rồi nên ngày nay tên Năm Ngởi thành tên cúng cơm…và tên băng đãng của lảo…Năm Ngởi vóc người cao to ,nguyên quán Bình Định… nghe nói lảo là cao thủ vỏ Bình Định…có thể một minh chọi bốn,năm.

Không biết có thật không hay chỉ là hù dọa nhưng ai củng tin là thật…Cho dù là giả thì đám đàn em trăm thằng kia cũng là người thật đấy.

.

xúc phạm lảo đại…tụi nó chém cho một cái hay lụi cho một dao là chuyện nhỏ…
Hôm nay là ngày sinh nhật 60…Trong căn biệt thự của Năm Ngởi ! khắp nơi giăng đèn kết hoa…tiếng nhạc tiếng trống tiếng ca tiếng văng tục,nói phét vô cùng náo nhiệt…Ngày sinh nhật của lảo đại.

.

nhất dịnh phải hoành tráng…mặt mủi rất quan trọng…
Bên ngoài náo nhiệt nhưng bên trong căn phòng trên lầu ba của biệt thự…không khí vô cùng yên lặng…Chung quanh bàn gổ mun đen nhánh hình chử nhật…Năm Ngởi ngồi ở vị trí Chủ vị…Bên trái.

.

Vợ lảo và hai đứa con gái.

.

Bên phải là ba gả đàn em thân tín…Tất cả đều im lặng…ánh mắt tập trung vào Hùng sùi…đang ngồi ở vị trí đối diện với lảo đại…ở bên kia đầu bàn…
Hùng sùi từ Hà Tỉnh về…nhiệm vụ của hắn là nghe ngóng tinh hình …rồi về báo cáo…Hắn đã tường thuật hai lần rồi…cũng đã trả lời không ít câu hỏi…
-“Nói như vậy là thằng Hoàng kia ‘đi điện’ thật rồi…” Liên.

.

vợ Năm Ngởi…gật gù.

kết luận! ánh mắt có vẻ hài lòng…Trái với tướng cao to và thô kệch của chồng.

.

Liên kém chồng 15 tuổi… nên nhìn rất trẻ trung.

.

Là vợ kế …mới 45 tuổi…sắc có sắc…vú có vú…tướng người thuộc loại ngực tấn công mông phòng thủ…Đủ để đàn ông nứng cặc!
-“Mầy thấy rỏ ràng.

.

chỉ trong ba đá…thằng Phàn sẹo bị hạ gục?” Chuyện Hoàng đại ca chết.

.

giờ phút nầy coi như chắc rồi…nhưng hiện tại…Năm Ngởi muốn xác minh đám người kia là ai.

.

Xem ra họ không đơn giản chút nào.

.

Một người đàn bà…chỉ trong vòng một nốt nhạc liền hạ gục Phàn sẹo….

Chuyện nầy lảo làm không được… thằng Hùng sùi nầy có phải hơi phóng đại ?
-“Đúng vậy.

.

lảo đại…lúc đó tui cách đó có vài chục thước…không lầm đâu.

…” Hùng sùi gật đầu xác nhận…Gả thật sự vẩn còn chấn kinh…coi phim hành động thì thấy nhiều nhưng ngoài đời thì đây là lần đầu.

-“Ba…Con không nghỉ là đám người nầy muốn chiếm địa bàn của con mụ kia đâu…” Thanh…Con gái lớn Năm Ngởi mĩm cười…đây là chuyên tốt.

.

không tốn binh tổn tướng mà loại trừ đi được cánh tay đắc lực nhất của mụ Huê kia…
-“Con cũng nghỉ vậy…nghe thằng Hùng nói đám người kia từ Cần Thơ ra…Thằng Hoàng tưởng dể ăn ai dè gặp thứ thiệt…kết quả là mất mạng” Tuyền…con gái thứ của Năm Ngởi cũng tán đồng với chị mình…
Thanh và Tuyền là con của người vợ trước…Vợ Trước của Năm Ngởi chết gân 10 năm nay.

.

Cách đây 5 năm.

.

lảo tái giá…lấy Liên làm vợ kế.

.

-“Ưm.

.

Xem ra là như vậy…Đem tất cả mọi chuyện ráp nối lại với nhau.

.

xem ra thằng Hoàng kia chọc nhằm ổ kiến lửa nên toi mạng…Mụ Huê đi kiếm người ta trả thù.

.

kết cuộc là ăn trái đắng…Có điều ba thật không hiểu…Sao không dứt điểm con mụ Huê luôn có phải tốt không?Coi như diệt cỏ tận gốc…” Năm Ngởi trầm ngâm…
-“Lảo đại…Tôi muốn nói vài câu.

.

” Người đàn ông đeo kiếng.

.

trạc 40….

có dáng dấp của một thầy ký.

.

nãy giờ im lăng,,,bổng lên tiếng.

.

Người nầy tên Tài.

.

trước kia là giáo viên cấp một…không biết làm gì mà ở tù 5 năm…Ai hỏi cũng không nói.

.

Khi được phóng thích.

.

trong một dịp tinh cờ gặp Năm Ngởi…Lảo đem hắn về.

.

Thấy hắn là người có chử nghỉa,gặp ông Tây bà đầm …xí xô xí xào rất trôi chảy nên trọng dụng.

.

Cho hắn làm ‘Quân sư’…Năm Ngởi là người ít học.

.

Chỉ biết đọc…Lảo không đọc gì khác.

.

Chỉ đọc Truyện Tàu.

.

Thích nhất là bộ ‘Tam Quốc Chí’ nên hành động không ít thì nhiều bị ảnh hưởng…
-Tài à…Mày là người có học… là quân sư của tao…….

có gì nói mau…lề mề cái gì…
-“Là như vầy lảo đại…đây là cơ hội tốt cho minh.

.

nhưng cũng không nên hấp tấp…Tui có ý nầy.

.

mình cho đàn em quậy trước vài chổ xem phản ứng của mụ Huê ra sao.

.

Nếu bên họ không có phản ứng hoặc phản ứng yếu ớt thì minh tấn công toàn diện…Đây là hạ sách…”
Tài quân sư có lẻ bị ảnh hưởng nhiều trong các bộ truyện Tàu…Lời nói.

.

Cử chỉ na ná như Khổng Minh hiến kế cho Lưu Bị…Hắn biết lảo đại thích nên làm theo…Nịnh bợ lảo đại.

.

Ai lại không thích.

.

không có môt hại mà có cả trăm lợi…
-Vậy còn thượng sách?
-Bọn người của Huê đại tỷ rỏ ràng cụp đuôi chạy…chứng tỏ là thực lực của đám người kia rất ghê gớm! Họ không giết mụ.

.

chắc là không muốn người khác hưởng lợi…Hơn nửa.

.

có lẻ mụ đã chịu thần phục mới có mạng trở về…Như vậy nếu bây giờ chúng ta tiêu diệt mụ.

.

Rất có thể là đụng tới lợi ích của họ…
-“Tài Quân sư đảo một vòng lớn…Có phải là cũng như trước.

.

Bỏ qua cơ hội nầy?” Liên trừng mắt…
-“Ậy…Tài Quân sư còn chưa nói hết.

.

bà nông cái gì…” Năm Ngởi phất tay…
-“Đúng vậy…thật ra ý tôi muốn nói là…trước khi minh hành động.

.

nên gặp đám người kia …Xem ý họ thế nào…” Tài thấy ‘Lảo đại phu nhân nổi nông.

.

Hắn hoãng sợ…vôi vả nói…
-“Cái gì?Anh có lầm lẩn không vậy? Đây là Đà Nẳng chứ không phải Cần Thơ nha…Mình muốn làm việc phải nhìn mặt họ?Anh làm quân sư kiểu gì đây? Tuyền quát…
-“Đúng vậy…Đây là Đà Nẳng…Tài quân sư.

.

anh coi bộ lẩm cẩm rồi.

.

Già trước tuổi…ha ha…” Lảo đại phu nhân cười nhạo…
-“Tài à…Chuyện nầy tao cũng thấy không ổn…Tao không hiểu mầy muốn nói gì…”Năm Ngởi nhíu mài…
-Lảo đại.

.

tôi…
-“Ậy…Không cần nói nửa…thằn Học.

.

Thằng Lân….

chuẩn bị…chờ lệnh tao…
-“Dạ.

.

lảo đại…” Hai gả thân tín ngồi bên cạnh Tài quân sư nãy giờ giử im lặng…nghe Năm Ngởi ra lệnh chuẩn bị chiến tranh…đồng thanh đáp…
Tài Quân sư thở dài…Hắn không biết giải thích thế nào cho lảo đại hiểu…Hắn hiểu …Rất khó mà chấp nhận nhửng gì hắn vừa nói…nhưng rỏ ràng.

tấn công bọn Huee đại tỷbaay giờ.

.

là một hạ sách…

Về đến Đà Nẳng…Huê cãm thấy thoãi mái hơn nhiều…Đây là sào huyệt…là hang ổ của mụ…Trên đường trở về.

.

Huê đã suy nghỉ kỷ rồi…Cho dù họ có giỏi cở nào đi nửa…Đà Nẳng nầy là sào huyệt của mụ….

Với 200 thủ hạ dưới trướng…làm đéo gì được mụ?Tại sao phải nhìn mặt họ làm việc chứ?Không thể nào đâu…
-“Đại tỷ.

.

Chuyện của Hoàng đại ca…” Hửu thấp thỏm hỏi…Làm bộ quan tâm đên ‘mối thù’ của Hoàng …Trong thâm tâm hắn đang sướng tỉ tê.

.

Trước kia Hoàng ỷ là em của Huê đại tỷ.

.

không coi hắn ra gì…nay chết rồi thì từ nay trên là Huê.

.


dưới là hắn…Lúc trước Hửu tưởng Huê ghê gớm lắm.

.

thì ra cũng biết sợ.

.

Trong lòng hắn.

.

Sự kiêng kỵ đối với Huê đã suy giãm rất nhiều…thậm chí có chút khinh thường.

.

Chỉ là một mụ đàn bà dâm đãng thôi…Cái giang sơn nầy…Hai mắt Hửu lóe lên.

.

-“Ậy…Mầy cũng thấy rồi đó…không phải là tao không muốn trả thù cho nó.

.

nhưng mà mình không đủ mạnh…Tao không muốn hy sinh anh em một cách oan uổng…Chuyện nầy dừng ở đây.

.

Quân tử 10 năm trả thù cũng không muộn…” Huê phất tay…
-“Phải.

phải.

.

Chị nói rất đúng…” Hửu cung kính gật đầu…
-“Về nghỉ đi.

.

Ừm.

.

Gọi thằng Vỏ đến đây…” Huê xua tay…
-“Dạ dược…” Hửu quay người bước ra ngoài…ánh mắt vui sướng…thầm nghỉ :” Cứ tha hồ đi.

.

mai mốt làm ma cũng thấy không hối tiếc”…Hắn đắc ý âm thầm lên kế hoạch đoạt giang sơn…
Hắn vừa quay lưng.

.

Ánh mắt Huê lóe lên tia tàn độc…Tên nầy biết ‘tẩy’ minh quá nhiều…không nên để hắn sống…
Có tiếng chân người bước vào…Huê đại tỷ nét mặt đang phiền muộn bổng tươi rói lên…Thằng đàn em nầy cặc bự.

.

chơi khá dai…
-“Huê đại tỷ.

.

Chị cho gọi em? “
-“Vô đây đi.

.

” Huê đại tỷ nằm ngửa lồn ra…Gả đàn em hai mắt tỏa sáng,,úp mặt vào…
***
Hôm nay đã là ngày thứ tư rồi…Mọi chuyện đêu thuận lợi.

.

Phần lớn cũng là nhờ ‘danh tiếng’ của hai công chúa của Giám đốc Sở CA Tỉnh…Sau lần ‘khám phá’ được có người ăn chận tiền cứu trợ…Coi như lập ‘đại công’…Vì thế.

.

Hai cô nàng càng bừng bừng khí thế…hăng say chạy tới chạy lui không ngừng ‘giám sát’ …Khiến đám người dưới cấp thôn xả chẳng dám làm bậy…
Không có phiền phức là chuyện tốt…Nhưng Đức cũng đi một vòng quan sát…Thấy Phương Linh đang đứng trong trạm y tế lưu động…Bác Sỉ Ngọc Lan đang săn sóc cho một em bé…Kế bên là phụ nử mang thai.

.

Bụng khá to…Hắn mon men đến gần…Chân em bé đang được Ngọc Lan băng bó…Nét mặt nàng có vẻ nghiêm trọng…Nhìn thấy hắn …ánh mắt nàng có vẻ vui mừng.

.

nhưng không nói gì.

chỉ nhẹ gật đầu…tiếp tục công việc đang làm…
-“Chuyện gì?” Đức hỏi nhỏ Phương Linh…Hai mắt nàng nầy ửng đỏ.

.

hình như bị xúc động…
-“Chị nầy không phải là người trong xả…Chị ở khá xa trên vùng núi…Nghe tin ở đây có trạm y tế nên cõng con gái xuống đây xin giúp đở…”Nói đến đây Phương Linh sụt sùi…
-“Sau khi băng xong.

.

Cháu cần phải được nằm yên.

.

tránh cử động.

.

” Ngọc Lan dặn dò người thiếu phụ…
-“Dạ.

.

không được đâu.

.

Em và cháu phải về nhà ạ…”Người thiếu phụ nói với ánh mắt lo sợ…
-“Thế nầy nhá…chúng tôi sắp xếp chị và cháu ở tạm lại đây.

.

Mai hẳn về…Có được không? “ Nhìn ánh mắt của người thiếu phụ.

.

Đức biết nàng đang sợ…Em bé kia không được cử động.

.

Vậy có nghỉa là không về nhà được rồi…Nàng lo là đêm nay không biết hai mẹ con sẻ ngủ ở đâu.

.

Nên muốn về…
-“Nhà.

.

Nhà em không có tiền…” Thiếu phụ đáp…
-Ha ha.

.

không sao.

.

Không cần phải trả tiền…Cô nầy là Phương Linh…Cô ây sẻ lo cho chị và cháu…Có phải không Phương Linh?
-“Ừm.

phải.

.

phải.

.

” Phương Linh nhanh nhẹn gật đầu…ámh mắt nhìn hắn.

.

cãm kích.

.

Nàng cũng có ý nầy…hắn nhanh hơn nàng thôi…
-“Vậy.

.

người nhà của chị đâu?Có cần thông báo không?” Ngọc Lan xen vào hỏi.

.

-“Chỉ có em và cháu thôi…Nhà …nhà em mất rồi…” Nói đến đây thiếu phụ sụt sùi…
Đức ngẩn ra…Phương Linh hai mắt đỏ hoe…Ngọc Lan thở dài…
-“Ừm.

.

Bây giờ Tôi chở chị và châu đi đến chổ tạm nghỉ…Phương Linh.

.

cô đi theo tôi…”
-Ừm được.

.

-“Anh định đưa hai mẹ con họ đi đâu?” Ngọc Lan đến gần hỏi nhỏ…
-Còn đâu nửa…cùng khách sạn với Phương Linh…Tạm vài ngày…Mai nầy nếu có trường hợp tương tự…Cho tôi biết…
-Ừm…được.

.

Vậy…tối nay tôi gọi anh…
-Ừm…Tối gặp…
Đức đưa hai mẹ con người thiếu phụ đến khách sạn…Họ cả sợ.

.

Cũng vi vậy mà hắn gọi Phương Linh đi theo…Hắn lấy một phòng …để Phương Linh đưa hai mẹ con lên…
Vài phút sau nàng trở xuống…nhìn hắn mĩm cười.

.

-Hả?Tại sao cười.

.

có gì vui sao?
-Không.

.

tôi thấy…Anh cũng là người tốt đó chứ…
-Giờ mới biết sao,nhưng thiếu một chút.

.

phải nói là ‘tốt bụng đẹp trai’ mới đúng…hihi…
-Hi hi.

.

Vậy cũng đúng…
-WOW.

.

nói chơi thôi…sao hôm nay cô hiền vậy?
-Không phải là hôm nay.

.

tôi lúc nào cũng như vậy mà…Tại anh không để ý đó thôi…
-“Hi hi”Cả hai bật cười….

-Trưa rồi…tôi mời cô đi ăn…
-Anh mời tôi?
-Không được sao?có gì không ổn?
-Có gì không ổn chứ…tôi ăn nhiều lắm…thích ăn tôm hùm.

.

được không?
-WOW….

muốn lấy mạng tôi sao? Tôi chỉ muốn mời cô đi ăn phở hoặc mì thôi…
-Anh không ‘cheap’ như vậy chớ…Không hiểu sao Tú Nhi thích anh…
-Tú Nhi là bạn gái tôi thí phải khác chứ…Cô thiệt là.

.

thôi được.

.

cô là bạn của Tú Nhi….

Tốt với cô…một chút cũng nên.

.

đi.

.

đi ăn tôm hùm.

.

-“Không muốn nửa”.

.

Phương Linh bực bội…Tại sao phải nhờ ‘hồng phước’ của Tú Nhi mới được hắn tốt với minh chứ…
-“Đi.

.

đi mà.

.

Tôi chỉ nói chơi thôi.

Có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

” Hắn nắm tay nàng…Phương Linh đang bực bội.

.

Lòng bổng xốn xang bồi hồi…’Chuyện quan trọng sao lại bàn với mình chứ?mình là ai của hắn?Nghỉ thì nghỉ như vậy…’chẵng phản ứng.

.

cứ để hắn nắm tay…chân bước theo.

.


-“Wow …Anh ăn được quá ha…”
Vào một nhà hàng theo lối tự chọn…thức ăn phong phú…có Pizza,Hải Sản…đồ nướng…Thấy hắn đi hai vòng rồi mà vẩn chưa có dấu hiệu ngừng…Phương Linh trố mắt…hâm mộ.

.

-“Ha ha.

.

Đàn bà con gái như cô.

.

vô loại nhà hàng buffet chỉ ăn salad…rất là bị thiệt thòi…cho nên tôi phải vì cô….

lấy lại công đạo”…Đức ca cười hi hi ‘trơ trẻn’đáp…
-Hi hi.

.

Anh coi chừng người ta chụp hình…lần tới người ta thấy anh sẻ không cho vào….

Bên Trung quốc là vậy đấy.

.

-“Ây.

.


Chỉ có tụi “Khựa’ mới làm vậy thôi…Việt Nam mình văn minh hơn nhiều…không làm vậy đâu…”
-.

.

”Anh nói là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc mà…Bây giờ nói đi…”Thấy hắn cứ ngồi ăn hoài…Phương Linh giục…
- cũng phải chờ ăn no chứ.

.

Chỉ mới lưng lửng mà…
-“Cái gì? Lưng lửng?” Phương Linh sửng sốt… Ăn nhiều vậy mà còn nói lưng lửng?nàng ngồi nhìn hắn.

.

ăn.

.

Hắn đả đi ba ‘tua’ (Tour= ý nói đi lấy
- thức ăn ba lần) dỉa nào cũng đầy ắp và dỉa nào cũng sạch sành sanh…Như con ma đói í…

-“Sáng nay cô có để ý không.

.

mẹ của em bé gái…đang có thai mà cõng con gái đi suốt một đoạn đường dài …Thiệt đáng khâm phục…Cho nên tôi có ý kiến nầy….

nhờ cô giúp một tay.

.


Thấy ‘tạm đủ’…Hơn nửa Phương Linh cứ trố mắt nhìn minh ăn.

.

Dù sao cũng thấy ‘nhột nhột’…Đức ‘tạm thời’ buông tay…cầm ly bia hớp một ngụm…lấy khăn giấy lau miệng… bắt đầu nói…
-“Anh cũng thấy vậy sao?Nói đi.

.

tôi có thể làm gì?” Thấy hắn có cùng ý nghỉ với mình và hình như có thiện ý…Phương Linh hăng hái…
-Là như vầy.

.

Ngày mốt…Tôi định đi đến các thôn làng xa xôi một chút để tham quan.

.

Bắt đầu là thôn của chị hồi sáng…Xem cơ sở y tế như thế nào.

.

tôi nghỉ.

.

nếu có thể thành lập một bệnh xá hay không…Tôi nghỉ các thôn làng ở trong mấy vùng núi rất cần…
Phương Linh nghe hắn nói.

.

hai mắt sáng lên…Nhưng chỉ trong chốc lát lại lắc đầu…
-Không dể đâu… ở các thôn chắc có bệnh xá.

.

nhưng nhân viên ý tế không dể kiếm…anh nghỉ xem….

ai cũng thích ở thành thị.

.

ít người chịu đến mấy vùng khỉ ho cò gáy lắm.

.

-Ha ha.

.

Cô nói đúng nhưng mình có thể thay đổi chuyện nầy mà…Nà.

Thí dụ nha…Cô là y tá bậc 1.

.

lương tháng 4 triệu…tôi trả cô 6 triệu…Cô làm việc 1 tháng.

.

cô được nghỉ 3 ngày rưởi…Như vậy cứ hai tháng cô được 7 ngày nghỉ phép …Còn nửa.

.

Bao ăn bao ở…Hợp đồng 3 năm….

mổi năm tăng lương 5 phần trăm…Nếu là cô.

.

cô nghỉ sao?
-Hi hi.

.

Nghe hay lắm…nhưng anh đừng có nằm mơ đi.

.

Chính phủ không có ngân sách như vậy…
-Chính phủ?Tôi có nói chinh phủ sao?Cái nầy là tư nhân.

.

là tôi làm…
-“Anh.

.

anh nói thiệt?Anh có tiền?” Phương Linh kích động…nếu vậy thì quá tốt rồi…
-“Ha ha.

.

Cả nước thì không có khả năng nhưng vài tỷ mổi năm thì không thành vấn đề…Đặc biệt là dồn nổ lực vào các tỉnh miền Trung.

.

các thôn làng hẻo lánh ở trong miền núi…”
Hắn đã tính qua rồi.

.

Nếu lương y tá là 8 Triệu/tháng.

.

như vậy một năm là trăm triệu/người.

.

1 tỷ mổi năm có thẻ trả lương cho 10 y tá bậc 1…Nếu tính thêm thuốc men…cho dù chi phí lên 3 hoặc 4 tỷ cũng không thành vấn đề…Hắn có cơ sở làm ăn…Lo gì không có tiền…Hơn nửa.

.

hiện giờ số tiền của Lại Đức Quang và Phạm Bá Thành để lại.

.

Dư sức qua cầu…
Phương Linh sửng sốt…phách vậy sao?xem ra hắn không phải ‘nổ’…nói cho oai.

.

-Vậy…anh muốn tôi làm sao giúp anh…tôi đâu phải là y tá hay bác sỉ chứ…
-“Ha ha…từ từ đi rồi nói…chờ chút…đi lấy chút trái cây.

.

đồ tráng miệng trước.

.

vừa ăn vừa nói…”Nói xong.

.

Hắn quay lưng bước đi…Phương Linh nhìn sau lưng hắn.

.

hai mắt long lanh.

.

Thiện cãm với hắn tăng thêm mấy phần…Nghỉ tới Phát…người chồng sắp cưới…Nàng thở dài…bước về quầy thức ăn tráng miệng.

.

Chọn cho mình vài miếng bánh,một ít trái cây…

-“Ừm…nói tới đâu rồi…à nhớ rồi…ý tôi là vầy…cô có thể hay không đi tới thôn của chị hồi sáng…chị ấy tên gì ta?quên hỏi rồi.

.

-”Chị Lượm.

.

bé Hiền.

.

” Phương Linh cướp lời…lườm…một ‘chị hồi sáng…hai ‘chị hồi sáng’…thiệt là ‘mất lịch sự’…
-“Ha ha.

.

phải rồi…Là Chị Lượm…Cô đi tới thôn chị Lượm và thêm một vài thôn nửa.

.

Làm một bài phóng sự cho hay…Sau đó nói ý của cô ra…tôi tin tưởng sẻ có cả khối người trẻ đăng ký.

.

xung phong…” Đức gật gù…
-Ừm…Được…Ý kiến hay…Vậy khi nào minh đi?
-Mình? Không phải ‘minh’ mà là một minh…là môt mình cô…Tôi đi làm gì…
-No.

.

No Way…anh và tôi cùng đi…là ý của anh mà.

.

anh cũng nên đi để nhìn tận mắt hay hơn…
-“Phải ha…được…Vậy mốt nha.

.

mốt chúng ta cùng đi…sẳn làm ‘hộ hoa xứ giả’…”Nghe Phương Linh nói.

.

Đức nghỉ cũng phải…không thẻ để người đẹp ‘xông pha’ giửa chốn rừng núi mà…
-“Hi hi.

.

Được vậy thì tốt”.

.

Thấy hắn đồng ý cùng đi với mình…Phương Linh mừng rở…Cho dù hắn không đi.

.

Nàng cũng sẻ đi một mình…Làm phóng sự về một thôn làng xa xôi trong vùng núi hoang dả của miền Trung thật là một đề tài hấp dẩn…
-Nghe Tú Nhi nói chồng sắp cưới cô cũng là phóng viên hay biên tập viên ? Sao lần nầy không đi theo cô.

.

làm hộ hoa sứ giả?
-“Ừm…Anh ấy là Phóng viên.

.

nhưng không thích thú đến mấy vùng xa xôi.

.

”Phương Linh nghỉ tới Phát…chồng sắp cưới.

.

lạnh nhạt đáp…Phát chỉ thích phỏng vấn các Chủ tịch.

.

Bí Thư …Càng ngày càng có xu hướng nịnh nọt khiến nàng và hắn càng lúc càng khó hòa hợp…
-Anh và Tú Nhi thế nào?
-“Ha ha.

.

Còn thế nào nửa…Ngày nào tôi cũng phải gọi điện ‘báo cáo công tác’…với lảnh đạo…nếu không là chuyện lớn…”
Hắn cười hi hi ha ha khiến nàng tưởng hắn đùa.

.

Nhưng đúng là như vậy…Hắn không nói đùa… Cách ngày phải gọi…Hắn chia làm hai nhóm để gọi cách ngày…
-Vậy ngày mốt anh đi với tôi phải không? …để tôi chuẩn bị…
-Ừm.

.

Ngày mốt tôi đi với cô …sẳn đưa hai mẹ con chị Lượm về… Hai ngày dủ rồi…

Thay vì đưa Phương Linh trở về tiếp tục công việc với đoàn…Đức đưa nàng về khách sạn để chuẩn bị cho ngày mốt…Hơn nửa nàng cũng cần trông chừng hai mẹ con chị Lượm…Xem họ cần có cần gì…
Hắn vòng xe đến Thị ủy để gặp Thái Điệp…cần phải nói ý định của minh cho Thái Điệp biết.

.

Nàng là Bí Thư của Kỳ Anh…Nếu chuyện nầy thành.

.

Coi như là tặng nàng một thành tích nhỏ trên quan lộ…
Nhìn thấy hắn …Thư ký Hải Lan nở nụ cười tươi…khoe hàm răng khển.

.

má lúm đồng tiền…dáng dấp e thẹn… Biết người nầy là khách quí của lảnh đạo.

.

hắn chưa kịp mở lời.

.

Hải Lan đã nhấc máy gọi vào bên trong thông báo …
Đã quá hai giờ…hôm nay bên ngoài không có ai chờ để báo cáo công tác…Không cần phải e dè ngượng ngùng qua mặt ai nửa…
-“Bí thư mời anh vào” Hải Lan mĩm cười …
-“Cám ơn chị.

.

Chị Hải Lan.

.

” Đức đi theo Hải Lan đến trước cửa phòng Bí Thư…nàng gỏ cửa nhè nhẹ…mở của.


.

bước sang một bên nhường đường cho hắn vào trước…
Thái Điệp đang ngồi sau bàn làm việc.

.

Có lẻ đang phê duyệt văn kiện.

.

thấy Hải Lan đưa hắn vào…nàng ngẩn mặt lên.

.

nét mặy uy nghiêm…điểm nụ cười nhẹ…
-Đức Chủ tịch có chuyện à?Hải Lan.

.

pha cho Chủ tịch Đức ly cà phê.

.

-“Dạ.

.

Bí Thư” Hải Lan xoay người bước ra đi pha cà phê nhưng hắn cản…
-Ha ha.

.

Không cần đâu…mới vừa ăn uống xong …
-“Vậy.

.

em ra ngoài đi…” Hải Lan nhìn Thái Điệp.

.

như hỏi ý lảnh đạo…Thái Điệp phất tay…
-“Dạ.

.

Bí Thư” Hải Lan bước ra ngoài.

.

khép cửa…Cánh cửa vừa khép.

.

Đức nhanh chóng hiện nguyên hình con dê chúa.

.

chạy đến bên cửa cài then…khiến Thái Điệp sửng sốt…mặt đỏ bừng.

.

nàng linh cãm.

.

tên nầy sắp làm bậy…
-Anh.

.

Anh làm gì vậy?Sao khóa cửa…
-“Anh muốn bàn chuyện quan trọng với em.

.

không muốn ai quấy rầy…hi hi…” Hắn vừa nói vừa tiến tới…áp môi lên môi nàng…
-”Đây là văn…văn phòng…Thái Điệp chống chế…nhưng vô dụng thôi…cái miệng xinh xinh của nàng đã bị miệng hắn khóa lại…chưa hết…giửa hai đùi.

.

nơi vùng tam giác…có bàn tay mò mẩm.

chà sát.

.

tuy là bên ngoài nhưng cũng đủ làm nàng xốn xang…thân nhiệt tăng dần…
-“Đừng khẩn trương.

.

thả lỏng đi.

.

anh khóa cửa rồi…không ai vào đây được…Chìu anh đi cưng…” Rù rì bên tai nàng…hơi thở hắn dần dần di chuyển xuống cổ…một bàn tay mát lạnh lòn vào áo nàng.

.

đi ngược lên trên …đẩy luôn chiếc áo ngực lệch ra khỏi vị trí…bàn tay hắn chạm vào bầu vú no tròn…
Sau lần trước.

.

Nói nàng không mong đợi là giả…Nhưng trong đầu óc ngây thơ đơn giản…Điệp cứ nghỉ là chỉ có trên cái giường trong căn phòng kín đáo mới có thể phóng túng với tinh nhân…Ai dè…Mau chóng…Thái Điệp không còn biết trời đất gì nửa…Không muốn ngăn cản.

.

để hắn muốn làm gì thì làm… Và chiếc quần lót được tuột ra ngoài….

vạt váy được vén lên…Mông nàng dựa vào cạnh bàn…Cảnh xuân lồ lộ…Hắn áp miệng vào…Hai tay nàng ghì mạnh đầu tóc hắn…môi mím chặt…nước trong người nàng tuôn ra ướt đẩm miệng hắn…
Di động trong xách tay Thái Điệp rung lên từng hồi…Có nhiều cuộc gọi.

.

Nhưng nàng không nghe.

.

Cho dù có nghe cũng không muốn bắt máy….

Không quan trọng…Không có gì quan trọng bằng hắn.

.

Bên ngoài…Hải Lan chăm chú xem lịch công tác của lảnh đạo cho ngày mai….

Một vài trưởng phòng vừa đến để gặp Bí thư.

.

Xem ra phải dời lại ngày mai rồi.

.

Anh miền Nam kia mổi lần đến gặp Bí Thư đều lâu thế kia…
Bên trong …Anh miền Nam quả nhiên vẩn chưa xong…Chỉ tội nghiệp Bí Thư Thái Điệp …hai tay vịn cạnh bàn để tránh cho khỏi ngả…Vạt váy được vén lên tận lưng.

.

cặp mông no tròn đang chỉa ra sau…đầu tóc nàng tựa lên mặt bàn…nét mặt đê mê…
Phía sau…Quần tuột xuống quá hai đầu gối…Hai tai ôm eo nàng làm điểm tựa…Cặc hắn đang kéo ra thụt vào khe thịt lầy lội…
Bành bạch…bành bạch…Bành bạch….


Trong ủy ban nhân dân Tinh Hà Tỉnh… Thành phần lảnh đạo nồng cốt là Chủ tịch Tỉnh và ba Phó Chủ tịch Tỉnh …
Phó Chủ tịch Trần Đại Viêm phụ trách lảnh vực Doanh nghiệp.

.

Công Thuơng.

.

Ngân hàng và Vận tải.

.

Phó Chủ tịch Lâm Trí Thông phụ trách xã hội, các hội nghề nghiệp… Quản lý dự án đầu tư xây dựng công trình dân dụng và công nghiệp tỉnh.

Phó Chủ tịch Lâm Ngọc Diểm Phụ trách Nông nghiệp và Phát triển nông thôn, Tài nguyên và Môi trường…
Năm trước là tin đồn nhưng gần đây gần như là tin chinh thức rồi.

.

Chỉ còn đợi công văn bổ nhiệm từ Trung ương xuống thôi… Chủ tịch Lý Công Lượng sang năm sẻ đãm nhiệm chức Bí Thư tỉnh ủy trong một tỉnh nào đó trong Nam…Vì vậy …Một mạch nước ngầm đang chuyển động…Các cuộc đấu đá đã bắt dầu nãy sinh…Phó Chủ tịch Diểm từ Cần Thơ đến Đà nẳng không được bao lâu rồi được điều đến Hà Tỉnh.

.

căn cơ còn yếu…Đối với Viêm và Thông…Diểm không hề có sự uy hiếp…Chỉ còn hai người họ…Đây là lý do mà Viêm có ý theo đuổi Thái Điệp…Nếu được lòng nàng.

.

cái ngai vàng Chủ tịch tỉnh coi như 99 phần trăm sẻ tới tay! Chỉ cần Lý Công Lượng ‘nhắn nhủ gởi gấm đề bạt một tiếng thôi…
Thái Điệp là ai chứ.

.

Là con gái của Chủ tịch Lý Công Lượng…Là châu gái của Nguyên Chủ tịch nước Lý Hoàng Chương…Mặc dù Viêm biết Thái Điệp và Lý Quốc Hiệp là vợ chồng.

.

nhưng đó chỉ là hửu danh vô thực…Vì vậy hắn ráo riết tấn công….

Trước kia hắn hy vọng nhưng gần đây hắn không biét chuyện gì đã xãy ra…nàng hình như phớt lờ…Hắn đã nhiều lần mời.

mọc săn đón.

.

Hôm sinh nhật nàng hắn gởi hoa chúc mừng.

đặt bàn.

hy vọng sẻ có một đêm lảng mạn…
Cho tới bây giờ…Viêm nhận thấy.

.

hình như không tiến triển chút nào…Hắn không hiểu tại sao…Hắn thật không cam lòng…Vì vậy hắn muốn biết…Viêm lấy di động ra gọi…
Phó Chủ tịch Lâm Trí Thông so với Trần Đại Viêm thì nhiều kinh nghiệm hơn.

.

Tuổi Đãng cũng nhiều hơn.

.

Tính ra.

nếu theo thứ tự.

.

thì lảo chính là người có thể ngồi vào vị trí của Lý Công Lượng.

.

Nhưng đó chỉ là lý thuyết…nếu không vận động thì đừng hòng tới tay…Không chỉ vận động mà còn phải tìm cách ngán chân đối thủ…Thông nhìn ra chiêu trò khả ố của thằng Viêm kia…nhất định không cho hắn được toại nguyện ẩm cái lồn vàng…Thông ví vậy cũng đang trăm phương ngàn cách hạ uy tín của đối thủ…và quyết không cho Viêm cua được Thái Điệp tới tay…
Hai ngày nay.

.

Hưng thấp thỏm.

.

đứng ngồi không yên …Hắn coi đám người Huê đại tỷ không ra gì …Là bọn đâm thuê chém mướn.

.

xả hôi đen thôi… Chỉ sợ bọn Huê đại tỷ có ai đó đở đầu…đây mới là điều hắn lo ngại … lưởi dao và người cầm dao…người cầm dao mới là đáng sợ…Nhất là người cầm dao là người mà hắn đã đăc tội…
Hắn ngồi thừ người.

.

suy nghỉ tìm cách…Đang lúc nầy.

.

di động hắn reo lên.

.

Nhìn màn hình.

.

Hưng giật minh…bắt máy.

.

giọng cung kính…
-Chủ tịch Viêm…xin chào.

.

Xin hỏi có gì chỉ thị ạ?
-“Ha ha.

.

Không cần phải khẩn trương…không có liên quan gì đến công tác.

.

ừm…Gần đây nghe nói Bí thư Thái Điệp hình như công tác không được tập trung lắm.

.

Cậu có biết là chuyện gì không?” Viên nói một câu không đầu không đuôi…khiến Hưng sửng sốt…
Hưng là Phó Chủ tịch thành phố Hà Tỉnh…Thái Điệp là Bí Thư của Thị Xả Kỳ Anh…Về cấp bậc hai người có thể nói là ngang nhau.

.

Nhưng tại sao Phó Chủ tịch Viêm lại hỏi mình?Hưng chợt nhớ ra.

.

Có tin đồn ông Viêm nầy đang theo đuổi Thái Điệp… Hưng chợt động tâm
-“Chắc là không đâu…Bí Thư Thái Điệp có lẻ bận rộn tiếp đãi Trần Đức của phái đoàn cứu trợ từ Cần Thơ đến.

.

” Hưng cung kính đáp.

.

-“Trần Đức?Là ai vậy?” Viêm không biết Trần Đức là vì hôm đãi tiệc tẩy trần tiếp đãi phái đoàn Cần Thơ…hắn đang ở Hà Nội.

.

-“Chủ tịch Viêm.

.

ông không biết sao? Trần Đức là Trưởng Đoàn của phái đoàn Cần Thơ…Hắn rất trẻ…”
Hưng cười thầm…Chỉ cần nói tới đây thôi.

.

Nếu Viêm là người theo đuổi Thái Điệp…chắc chắn sẻ không vui.

.

Biết đâu coi thằng kia là kẻ thù.

.

vậy thì tốt quá…Hắn biết Phó Chủ tịch Viêm là người có thế lực không nhỏ…Nếu mượn tay người nầy mà diệt được thằng kia thì quá tốt.

.

Còn nếu không được.

.

có mất mát gì chứ…
-“Thôi được.

.

Cám ơn cậu.

.

” Viêm cúp máy.

.

mặt đen như đít nồi.

.

Từ Cần Thơ đến?Muốn cướp món đồ quý của tao? Coi Trần Đại Viêm tao là ai?

-Thái Điệp vừa chỉnh trang quần áo vừa chỉnh lại mái tóc vừa lườm hắn…Hắn thật làm nàng mất hình tượng hết rồi…Không ngờ lại chìu hắn ngay trong văn phòng…Không biết mai nầy có ‘được voi đòi tiên’ không đây…
-“Anh.

.

anh thiệt là không nên thân”.

.

’Tức quá’, nàng cào hắn…nhưng miệng thì cười chúm chím… nét mặt đầy ý xuân…bán đứng nàng…rỏ ràng nghỉ một đàn làm một nẻo…
-“Anh đến tìm em thật là có chuyện quan trọng.

.

nhưng thấy em đẹp quá nên.

hi hi.

.

” Đức trơ trẻn nịnh bợ….

Vấn đề của phụ nử là biết đàn ông nói nhăng nói cuội nhưng lại sướng mê tơi trong lòng…Thái Điệp Bí thư cũng không ngoại lệ…Hơn nửa.

.

nàng chưa từng yêu và được yêu…Khi vừa lớn lên.

.

cuộc đời thanh xuân đang tươi đẹp lại bị đem gả cho Lý quốc Hùng để đổi lấy sự vinh quang cho gia đình.

.

Tuy được đền bù nhưng dù sao trong lòng cũng ít nhiều uất ức…Nay gặp được hắn.

.

trẻ tuổi đẹp trai…ngọt ngào,dịu dàng…tiếu lâm hay chọc nàng cười.

.

Lại là cao thủ tinh trường và cũng là cao thủ trên giường…Không ‘chêt’ vì hắn mới là chuyện lạ…
-“Là chuyện gì?” …Hai người ngồi ôm nhau trên ghế sofa…Nàng ép đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn…Mùi hương mái tóc bay thoang thoảng vào mủi làm hắn ngây ngất…
-“Ha ha.

.

Là chuyện tốt…như vầy…” Hắn đem ý định của minh nói ra…
Thái Điệp biết là chuyện tốt nhưng có chút không vui…Sao lại hai ngày.


.

lâu vậy.

.

Thời gian hắn ở đây không còn nhiều…
-Hai ngày thôi mà.

.

ngoan đi…Cái nầy là xây dựng cơ sở cho tương lai đấy…Mai nầy anh sẻ bay ra ngoài nầy thường xuyên thăm em…
Thái Điệp nghe xong thấy bùi tai.

.

Vậy cũng phải…
Mùi tóc cứ bay bào mủi.

.

thật thơm …và thật kích thích…Mùi đàn bà rất hấp dẩn và gợi dục khiến cặc trong quần hắn lại ngóc đầu…Đủng quần đội lên một cục…hắn kề miệng ghé sát tai nàng rù rì…
Điệp Bí Thư ngoan ngoản như con nai.

.

hai má hây hây.

.

khó biết được là vì động tình hay vì thẹn…Đưa tay kéo khóa quần hắn xuống…Con ‘quái thú’ được giải phóng ra khỏi vung không gian chật hẹp…hùng dũng đong đưa qua lại…
Điệp Bí thư vén tóc.

.

cúi đầu…

Rời Thái Diệp.

.

Đức đi đến gặp ba chị em Mỷ Chi….

.

Một khi công việc ở đây xong rồi.

.

Trước khi về lại Cần Thơ….

Không biết có nên hay không ghé qua Đà nẳng xem tinh hình…
-“Mỷ Chi.

.

Em nghỉ sao nếu minh thâu tóm bọn Huê đại tỷ?”…Đức ngồi trong bồn tắm…sửa soạn tối nay đi ăn cơm cùng Ngọc Lan…Không phải là ba chị em Mỷ Chi không muốn đi theo nhưng khi nghe hắn nói bàn chuyện y tế.

.

liền thay đổi ý định.

.

Hắn hứa tối nay về bên các nàng là được rồi…
-“Có gì lại không được.

.

anh muốn là được thôi.

.

” Không đợi Mỷ Chi.

.

Vịnh Hà và Bích Hà đang chà lưng cho hắn …Hách dịch nói…Việc thâu tóm bọn Huê đại tỷ…Nàng coi như là đồ vật trong túi…muốn lấy lúc nào cũng được…
-“Hi hi.

.

Tại sao bổng nhiên có hứng thú vậy?” Mỷ Chi đang ngồi đối diện với hắn…mực nước bồn tới ngực.

.

nàng nằm dựa lưng trên thành bồn.

.

cặp vú mời gọi…chân duổi ra phía trước.

.

trêu đùa cặc hắn.

.

Miệng cười khêu khích…
-“Chuyện là vầy…” Đức đem chuyện người phụ nử tên Lượm …bụng có thai cõng con gái đi đoạn đường xa để được cứu chửa…nói ra ý định của hắn…
-“Em có tiền mà.

.

Xài mười đời cũng không hết…” Mỷ Chi nhìn hắn dịu dàng nói…đối với ai khác…nàng rất tàn độc nhưng đối với hắn.

.

Cả ba rất nhu mì.

.

-“Không được…Tiền của em dùng vào chuyện khác! Lấy tiền từ.

bọn Huê đại tỷ nầy.

là chuyện thiên kinh địa nghỉa.

Anh thích làm vậy.

.

cũng giống như Lại Đức Quang vậy…Hơn nửa.

.

mai nầy anh muốn giương ra biển lớn…Cần Thơ sau nầy sẻ chật hẹp…Mỷ Chi.

.

Vịnh Hà.

.

Bích Hà…Ba em chịu giúp anh chứ?
-“Còn phải hỏi nửa sao?đồ ngu.

.

” Bích Hà ôm hắn từ phía sau.

.

hai vú nàng cạ vào lưng…
-“Anh sẻ bàn với Nancy…Khi xong ở đây.

.

Trên đường về.

.

chúng ta ghé Đà Nẳng vài hôm….

xem xét tinh hình…
-“Ưm.

.

” Mỷ Chi trườn người tới…hắn muốn sao cũng được.

Chỉ cần không lấy mặt trăng xuống là OK.

.

Vịnh Hà kẹp đâu hắn giửa hai đùi.

.

áp sát vào miẹng hắn.

.

Mỷ Chi ngồi trên người hắn.

tay cầm cặc hắn rà ngay cửa động.

.

ngồi xuống.

.

***
Buổi tối…Ngọc Lan mặt một cái váy đen.

.

áo sơ mi lụa trắng…nhìn rất đơn giản nhưng vô cùng thu hút…Nàng và hắn dến SkyBar…Nơi mà nàng gặp hắn và Thái Điệp…Tối hôm nay.

.

SkyBar khá đông khách….

Cũng may…còn có bàn trống…Hai người ngồi xuống…Hắn gọi cho nàng Mixed Berry và cho minh một Vỉgin Mojito…
-“Cảnh thật đẹp.

.

tôi thích nhất lên đây ngồi uống nước.

.

tán gẩu…nhìn cảnh đêm.

.

tuyệt đẹp.

.

” Ngọc Lan mĩm cười.

.

-“Đúng vậy…Cảnh ở đây tuy đẹp nhưng có cô mới đẹp…” Đức mĩm cười ‘tán’….

một thói quen không bỏ.

.

khi thấy gái đẹp là cái miệng bắt đầu ba hoa…
-“Lẻo mép.

.

” Ngọc Lan lườm.

.

trong lòng thấy vui vui…
-Không phải đâu.

.

cô nhìn kỷ đi…có thấy ánh mắt của mấy anh chàng kia nhìn tôi không?Như là muốn giết tôi á…
-Hi hi,,,,Ngọc Lan bật cười! thầm kiêu hảnh…Gia Kỳ không có ở đây…Hà Tỉnh đệ nhất mỷ nử là nàng…Cái này không phải là nàng nói.

.

Là do người ta công nhận.

.

nhưng nàng cũng thấy đúng và thầm kiêu hảnh về sắc đẹp của mình…
-Cám ơn cô.

.

Ngọc Lan.

.

vì nhưng gì cô đã làm…
-Anh quá khách sáo rồi.

.

tôi phải nói câu nầy mới đúng…Tôi là người Hà tỉnh…anh đến đây giúp chúng tôi mà.

.

-Sau vụ nầy có thể nói không phải COCC nào cũng xấu…Chị em Nhả Thy,Nhả Phương.

.

Gia kỳ…Ngọc Lan cô là thí dụ điển hình…
-Tôi?Tôi là COCC tốt sao?
-Tôi thấy vậy?Ít ra là hiện giờ…
-Tại sao lại nói vậy?
-Là cãm giác.

.

tôi cãm giác được.

.

cô là người tốt…Đơn giản là như vậy…ừm.

.

quên nửa.

.

ngày mốt.

.

tôi sẻ vắng mặt hai ngày…Nếu có gì quan trọng.

.

Cô liên lạc với Tuấn Hào…
-Anh đi đâu? Về Cần Thơ?
-“Không.

.

Là như vầy…Tôi và Phương Linh đi…” Đức nói ra ý định của minh…
-“Tính tôi nửa.

.

tôi đi với anh….

” Ngọc Lan nói với ánh mắt cương quyết.

.

Trong lòng có chút hổ thẹn…Hắn đến đây không lâu.

.

dã nhìn thấy vấn nạn.

.

sao nàng lại không thấy chứ?Thiện cãm trong lòng nàng via vậy đối với hắn tăng vọt lên rất nhiều…
-“Cực khổ lắm đó…” Đức dè dặt…
-Anh đã nói rồi đó…Tôi là COCC tốt…Không cần nói nhiều.

.

Tôi đã quyết định rồi…Tôi đi với anh…Về trạm y tế.

.

Anh cũng cần ý kiến chuyên môn của tôi mà.

.

phải không?Hơn nửa.

.

có anh mà…anh sẻ không để tôi cực khổ.

.

hi hi…-Ha ha.

.

vậy thì phải…Tôi là Hộ hoa sứ giả mà…

-“Đừng…đừng.

.

Phương Linh thều thào…nói trong hơi thở…nhưng đã trể rồi.

.

nửa thân dưới mát lạnh…Chiếc váy trên người nàng đã bị hắn kéo tuột ra ngoài.

.

cùng một lượt với cái quần lót…Nàng hổ thẹn trong khi miệng nói ‘đừng’ nhưng trong thâm tâm.

.

nàng không muốn hắn ngừng…bât tri bất giác.

.

nàng dang rộng hai chân ra…tạo điều kiện cho hắn.

.

-“Ahhhh…” Phương Linh hét lên…giật minh tỉnh giấc…Đã một giờ khuya…Thì ra nàng đang nằm mơ…hai má nàng đỏ bừng.

.

tại sao là hắn chứ?! Giửa hai chân nàng…ươn ướt…

Cách đó một tầng lầu …Thúy Ái đang được hắn ‘chỉ đạo’ Thẹn thùng…Hai tay chống lên mép giường.

.

nghiêng người.

.

mông chỉa ra sau…hắn đưa miệng hắn vào đó.

bú liếm…một hồi lâu sau… hắn đút vào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui