Thằng Đức


Chúc anh em vui vẻ.

Ad ;)
-“Mau mau..đem hết vào trong nhà…” Hưng thúc giục…Tuy biệt thự hắn ở nơi khá hẻo lánh nhưng chỉ sợ vạn nhất không sợ nhất vạn…Cẩn thận tốt hơn…
Bọn đàn em Hoàng lảo đại không chờ đơi nói lần thứ hai…tải 20 thùng từ trên xe xuống nhanh chóng mang vào bên trong phòng khách…
Bích kích động..20 thùng nầy nghe nói ít nhất là 1 trăm tỷ…Phần của Hưng là 40 tỷ..như vậy cho dù hắn có keo kiệt nàng hy vọng cũng được 10 tỷ…Làm giâu quá dể dàng…
Trong lúc bọn họ lăng xăng hớn hở đem từng thùng ‘tiền’ vào bên trong phòng khách của biệt thự…Bên ngoài một chiếc xe tải loại trung chầm chậm tiến gần..Mai Thảo ở vị trí lái xe..Xuân Mai bên cạnh…Trên tay một khẩu Tiểu liên…Phía sau..Bên trong thùng xe …Kim Chi đang săm soi với vẻ ‘iêu thương’ thích thú khẩu M82..loại súng bắn tỉa có tầm bắn 2000 thước…Thu Tâm đang điều chỉnh máy móc gì đó …nàng đang ngồi đôi diện một màn hình và nhiều ánh đèn nhấp nháy từ một số thiết bị điện tử…
Bên cạnh vài khẩu súng ‘khủng’ chỉ có thể nhìn thấy trong các bộ phim hành động của Hollywood…Không cần biết các thiết bị nhâp nháy đèn kia là gì nhưng chỉ cần nhìn thấy mấy khẩu súng nầy…Dân anh chị trong giang hồ tứ chiến cũng đủ rợn tóc gáy…Đủ để nhận thức bốn mỷ nử nầy không phải ‘thứ người thường’ mà họ có thể ‘trêu chọc’…
Bọn họ theo dấu của tín hiệu phát ra mà tìm đến nơi nầy…Mai Thảo nhìn thấy ngôi biệt thự..Nàng dừng xe …Xuân Mai mang theo khẩu Tiểu liên bước xuống đi về phía trước…nép vào một góc cây gần đó…Bên trong thùng xe..Kim Chi mở cửa sổ trên mui..đem khẩu M82 đặt mủi súng hướng về ngôi biệt thự….điều chỉnh ống nhắm…mọi việc bên trong ngôi biệt thự cách đó khoảng 300 thước đều được thấy rỏ từng chi tiết nhỏ…
Bên cạnh nàng…một viển vọng kính nhô lên …Hình ảnh của ống kính được truyền tới màn hình…tuy là đêm tối nhưng với ánh đèn trong biệt thự Thu Tâm thấy rỏ như để trước mặt.
Súng ống tối tân..máy móc hiện đại…Đây là ‘đồ chơi’ của Thiếu tướng Nancy…Quan niệm của nàng là không sợ mạnh..Chỉ sợ không đủ mạnh…nếu được thì phải mạnh nhất.Vì vậy thuộc hạ dưới tay…lúc nào cũng có ‘đồ chơi’ thuộc loại hàng khủng…
Và giờ đây mọi thứ đang được tận dụng…Bên trong bọn người ‘tép riu’ Hoàng lảo đại và Chủ tịch Hưng vẩn chưa biết gì… Tất cả đang đứng chiêm ngưởng chiến công… mắt sáng ngời..
-Hưng huynh đệ…nhà có sâm banh không vậy?Dịp nầy mà không có sâm banh khui thì thiệt là quá tiếc..hắc hắc..
-Xin lổi nha….phải làm anh thất vọng rồi..nhà không có chai sâm banh nào hết…Chuyện khui sâm banh làm sau cũng được mà…Hoàng lảo đại…khui thùng ra đi..tui chịu hết nổi rồi…hắc hắc…
-“Tụi bây không nghe Hưng huynh đệ nói hả?Còn chờ gì nửa?...” Hoàng lảo đại quát lớn…nét mặt phấn khích….
-Dạ…Đại ca…
Bọn thuộc hạ hăm hở dùng xà ben nạy ổ khóa…Chỉ trong một nốt nhạc…ổ khóa bể..nắp thùng được bung lên… đang hí ha hí hửng …Cả đám bổng trợn mắt há mồm…đứng đơ người ra…Nét mặt vô cùng cổ quái…Bầu không khí trở nên quỷ dị trong một sự im lặng tuyệt đối …
Tiền đâu không thấy..Chỉ toàn là giấy trắng…có in hình gương mặt cười chảy nước mắt như biểu tượng của loại bình luận thường thấy trên phây bù…cũng có hình ‘ngón giửa’…
Nói tóm lại…chỉ toàn là giấy….20 thùng chỉ toàn là giấy…
Hưng mặt tái nhợt…Mặt Bích trắng bệch…
-“Đụ má…là thằng nào muốn chơi tao…Tao sẻ giết mầy…” Hoàng lảo đại Hai mắt lộ hung quang… hắn nhảy tới lật tung một thùng giấy lên cho hả giận…Bất ngờ một chiếc ‘đồng hồ’ điện tử đen ngòm với nhiều ánh đèn nhấp nháy rơi trên nền nhà…
Mặt Hoàng trở nên kinh khủng vì sợ hãi…Tuy không biết đó là cái gì nhưng hắn linh cãm nguy hiểm gần kề…Việc cần làm bây giờ là chạy ra khỏi chổ nầy…Càng nhanh càng tốt..Chỉ cần về tới Đà Nẳng thì an toàn…
-“Chạy…nhanh lên..mau rời khỏi chổ nầy…” Hoàng lảo đại hét lớn..Hắn là người đầu tiên lao lên xe…đề máy…không cần biết bọn đàn em có kịp hay không..hắn sang số đạp ga lút cán…Luân và hai ba thằng đàn em nhanh trí nên không bị bỏ lại..Một số lố nhố chay theo sau…cố bắt kịp…cảnh tượng vô cùng hổn loạn…
Mặt Hưng tái nhợt…chạy không phải là giải pháp tốt…đây là nhà của hắn…Hai chục thùng giấy kia làm sao giải thích?chạy hôm nay không trốn được ngày mai…
Bích cũng nhận thức được nguy hiểm gần kề lính quýnh chạy ra cửa tìm cách thoát thân khỏi hiện trường…
Chiếc xe vừa ló đầu ra khỏi cổng…
…‘Tạch..tạch..tạch..tạch…’Một tràng đạn bắn ra từ súng tiểu liên nả vào đầu xe tải…tiếng đạn chạm vào đầu xe nghe lạnh người…Hoàng lảo đại kinh hoảng..hắn đạp thắng..nhanh chóng lùi lại vào trong biệt thự..nhảy xuống…Bọn đàn em nhảy xuống theo…
‘Đùng..đùng..đùng’…Hoàng lảo đại rút súng hướng về phía bên ngoài bắn loạn ra ba phát …Hắn không thấy gì hết..nhưng mục đích là để thị uy..cho người bên ngoài biết là hắn cũng có ‘đồ chơi’…
Luân,Minh hai tên đàn em thân tín cũng cầm trên tay mổi người 1 khẩu colt 45…Chỉ có ba người họ là có ‘chó lửa’…đám đàn em còn lại chuyên dùng mả tấu..Tất cả đều rút mả tấu cầm trên tay...Nhưng nét mặt vô cùng kinh hãi…tay run run…Đây là lần đầu bọn chúng nghe tiếng súng tiểu liên…mà bọn chúng là mục tiêu…Có thằng xón đái…
Bọn chúng không biết đó thôi..Xuân Mai chưa bắn người…Nàng chủ yếu chỉ bắn vào đầu xe..cho nên bọn chúng cho tới bây giờ vẩn còn mạng…Hơn nửa….lấy mạng bọn chúng quá dể dàng…Kim Chi với khẩu súng bắn tỉa M82…khẩu nầy có tầm bắn 2000 thước…Từ chổ nàng đến căn biệt thự không quá 300 thước…
Có nghỉa là nếu muốn giết một thằng…thì quá dể dàng…chỉ cần nắm và bóp cò…Cơ hôi sống sót hầu như là con số không…

Các người bên trong nghe đây.các người đã bị bao vây…Không thoát được đâu…hảy mau đầu hàng để được khoan hồng…
-“Không thoát được...hắc hắc..Để coi sao đã…Đụ má ..tụi bây…bắt thằng cặc nầy ..con lồn nầy cho tao…” Hoáng lảo đại nhìn Hưng,Bích hung hăng ra lệnh…Hắn muốn bắt Hưng,Bích làm con tin …Chỉ cần hắn chạy về được Đà Nảng là không còn sợ gì nửa…
Bích chỉ nghe loa phóng thanh ..liền choáng váng mặt mày té xỉu…Hưng nghe Hoàng lảo đại nói…hắn tái mặt…Bọn thủ hạ đã quen với lối trở mặt trơ trẻn của Hoàng lảo đại…nghe lệnh liền phóng tới…xông về Bích thư ký trói nàng lại…vụng trộm tay sờ tay bóp…
-“Hoàng lảo đại…Đụ má..anh làm vậy nghỉa là sao?” Hưng cũng không phải là cục bột..ai muốn nắn sao thì nắn..trừng mắt quát..
-“Hắc hắc..Hưng huynh đệ…Dùng đầu óc suy nghỉ đi..đây là cách duy nhất để hai đứa mình cùng thoát thân…Chỉ cần anh phối hợp…để tôi bắt làm con tin…Nếu tôi về được Đà nẳng..tôi thả anh ra..Lúc đó anh nói với bọn họ sao cũng được mà…Phải không? Hắc..

hắc….” Hoàng lảo đại cười đểu…
Hưng bừng tỉnh…đúng vậy..đây là giải pháp duy nhất..nếu Hoàng lảo đại chạy thoát được về tới hang ổ của hắn…Ai làm gì được hắn chứ?Một chuổi kế sách tức thời hiện lên trong đầu
-“Ha ha…Kế thiệt hay…Hoàng lảo đại…Chút xíu nửa hiểu lầm anh rồi…”Hưng cười giả lả..
-“Con ‘ghẹ’ nầy của Hưng huynh đệ..Có tin được không?” Hoàng lảo đại hất hàm về phía Bích đang nắm ngất xỉu…hỏi.
-Chuyện nầy để tui lo…yên chí đi..Cứ theo kế hoạch mà làm…
-“Vậy thì Hưng huynh đệ phải chịu chút cực khổ rồi…Tụi bây …trói Hưng huynh đệ lại cho tao”…
-“Dạ…đại ca” …Bọn thủ hạ làm theo lệnh….đóng kịch phải đóng y như thiệt…Chỉ trong vài phút sau Hưng Chủ tịch bị trói như con heo…
Kế hoạch hoàn hảo nhưng rất không may…bọn họ đang đùa giởn với đám người không tầm thường và được trang bị với những thiết bị cực kỳ tân tiến hiện đại .Tất cả hình ảnh bên trong biệt thự đang dược thu hình và truyền gởi về Cần Thơ ...Đồng thời Thu Tâm gọi Đức lảo bản.
Vòng dây bên ngoài từ từ xiết chặt…

Cần Thơ…
-“Cần bao lâu mới có thể nhân diện được chúng?” Nancy đang ngồi trong phòng IT trên lầu ba cùng với Thu Hà,Ngọc Vân ,Mỷ Kiều,Phương Anh và Thục Linh…Trên màn hình..4 gương mặt đang được phóng rỏ Hưng ,Hoàng lảo đại,gả đàn em thân tín Luân và Bích thư ký…
-“Nếu có dấu tay thì dể dàng hơn…Kỷ thuật nhận diện gương mặt tuy tân tiến nhưng chỉ được sử dụng trong nước chưa được lâu…Em sợ không đầy đủ…Nhưng nếu được… sớm lắm cũng hai giờ sau” Ngọc Vân lắc đầu…
-Làm hết sức của em là được rồi…Ừm…Phương Anh…Thục Linh..ngày mai chuyến bay mấy giờ?
-“11 giờ..Thủ trưởng…Mọi thứ đã chuẩn bị xong…” Thục Linh đáp…
-“Vậy hai em đi nghỉ đi… Ở đây có Thu Hà và Ngọc Vân được rồi…”Nancy phất tay…Nàng đang suy nghỉ kế hoạch ‘B’…làm sao có thể lấy dấu tay để nhận diện tận gốc rể tất cả 4 người nầy…
Thị Xả Hà Tỉnh…Cùng thời gian…
Buổi tiệc tẩy trần đang đến hồi cao diểm..tùng nhóm người tụ họp giao lưu…Chuyện trò rôm rả…Nhóm người bao quanh ‘anh miền Nam đẹp trai’ là đông nhất…tề tụ đầy đủ các mỷ nhân Hà Tỉnh…Cách đó không xa..Thúy Ái,Hồng Phượng,Phương Linh đang được đám tài tuấn Hà tỉnh tán tỉnh…tâng bốc…Tuấn Hào bây giờ mới thấy rằng dẩn theo bạn gái Ngọc Huệ là một sai lầm to lớn…Bởi vì có không ít mỷ nử ‘đá nhản’ mĩm cười với hắn…nhưng có Ngọc Huệ kè kè bên cạnh..Hắn ‘vô kế khả thi’…chỉ đành tiếc ngẩn ngơ…
-“Mai nầy tụi em sẻ xuống miền Nam tham quan đấy” Nhả Thi ‘hé lộ’ một chút chuyện hai chị em nàng muốn học đại học y dược ở Cần Thơ…nhưng không nói hết..chỉ úp mở khiến Đức tưởng nàng muốn đi du lịch..đi cho biết đó biết đây…
-Ha ha…Các vị khi nào muốn xuống Cần thơ..phải vô cùng đề cao cảnh giác mới được…đặc biệt là các đấng mày râu..ha ha…
-“Tại sao..Có gì nguy hiểm?”Tùng…con của Giám đốc Sở Xây dựng hỏi…Nghe phong thanh hai chị em Nhả Thi,Nhả Phương vào Nam học…Hắn cũng có ý định vào Nam học ..vừa xa nhà..tự do thoải mái…là ước mơ của thanh niên…
-“Tai sao? Ha ha….Có nghe câu nầy chưa anh bạn..”Cần thơ gạo trắng nước trong..Ai đi đến đó lòng không muốn về…” Ý nói là…Ouf..xin lổi..”
Hắn đang ba hoa con chích chòe…di động reo lên..Là Thu Tâm gọi tới…Gương mặt đang hi hi ha ha bổng trầm lại…Nếu không có ‘chuyện’…Thu Tâm không gọi vào giờ nầy…
-A lô..sao rồi?....
-Đúng như dự đoán…Có người đã ra tay rồi…Tụi em đã truy tìm được tới nơi…Có một số hình ảnh..em gởi qua cho anh…
Thu Tâm nói đến đây im lặng…Sau đó vài hình ảnh được gởi qua…
Đức sửng sốt…Sao lại là hắn?
-“Có chuyện gì sao?” Diểm thấy sắc mặt hắn khó coi..tò mò hỏi…
-Đúng là có chuyện…không phải là chuyện nhỏ…Chủ tịch Diểm…Hai kiện hàng quan trọng đã bị cướp rồi…
-Cái gì? Mặt Chủ tịch Diểm đang tươi cười bổng biến sắc…la lên…mọi người đang chuyện trò bổng im lặng…ánh mắt dổ dồn về phía hai người…
-“Bình tỉnh Chủ tịch Diểm…Chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện một chút…” Đức nghiêm giọng…
-“Được..tôi thông báo với Lệ Bí Thư..Chủ tịch Điệp”..Diểm nhanh chóng đi đến bên Bí Thư Tỉnh ủy Ngọc và Bí thư Thị ủy Thái Điệp… nói nhỏ …Mặt cả hai biến sắc…
Chỉ có Quốc Hiệp khẻ mĩm cười…hắn đã biết vì sao sắc mặt lảnh đạo thay đổi…Có nghỉa là nhóm người Hoàng lảo đại đã thành công rồi…hắn sắp bỏ túi 10 tỷ…Nghỉ tới thân hình bốc lửa của Bích…cặc trong quần hắn cứng lên..tự giận mình uống quá nhiều rượu…nên đêm đó chưa được đút vào…Hắn nhớ mùi vị cái lồn của nàng thật thơm….bú quá đã..Hiệp lấy di động gọi định hẹn hò tối nay để ăn mừng…Nhưng nàng hình như đã tắt máy …
-“Tuấn Hào....anh bây giờ đưa mọi người về khách sạn…Tôi có chuyện quan trọng phải làm..”Đức nhìn Tuấn Hào nói..vẻ mặt hắn nghiêm trọng…
-“Ừm..được” Tuấn Hào biết ‘em rể’ minh ngầu lắm…không nói một lời..gật đầu…Mọi người khác đêu biết đã xảy ra chuyện nhưng không biết chuyện gì….Có điều là tất cả ngoan ngoản nghe hắn sắp xếp..Tên nầy ngày thường hi ha…nhưng khi nét mặt hắn như vậy..không nên giởn mặt với hắn lúc nầy…
Phương Linh thì khác…kinh nghiệm trong nghề nàng cãm giác được chuyện xãy ra sẻ làm cho bài phóng sự của nàng sôi nổi…Sao nàng có thể về khách sạn được chứ?
-Tôi đi với anh…đừng cản …tôi làm việc của tôi thôi..anh làm việc của anh…
-Có chút nguy hiểm đấy…tôi không bảo vệ cô dược đâu…
-“Tôi cần anh bảo vệ sao?” Phương Linh trề môi…
-“Mẹ..xãy ra chuyện gì?” Ngọc Lan thấy sắc mặt của Bí Thư Lệ…nàng tò mò hỏi….Nhả Thi..Nhả Phương cũng tò mò…hóng chuyện…
-“Đừng tò mò…không liên quan các người”…Bí thư Lệ xụ mặt…Chuyện nầy làm bà tức giận…nhất định phải truy cứu tới cùng..

Buổi tiệc coi như đã chấm dứt rồi ..mọi người phần lớn đã rời khỏi..

chỉ có một ít ở lại…Trong đó dỉ nhiên là có hai chị em Nhả Thy,Nhả Phương và bác sỉ Ngọc Lan…Cả ba nhìn anh Nam kỳ đẹp trai vào họp cùng Bí Thư cha Phó Chủ tịch Tỉnh..lại còn có Bí Thư Thái Điệp…Đang lúc buổi tiệc đến hồi cao trào…Chắc là có chuyện…Thấy Phương Linh được vào còn minh phải hóng chuyên bên ngoài…Ba người cãm thấy khó chịu..Tại sao chứ....

-“Chuyện xãy ra khi nào?Cậu có tin tức gì?Sao không gọi CA phối hợp?” Lệ Bí Thư nông lòng…Vừa vào phòng làm nơi họp tạm …Bà liền hỏi dồn dập...
-“Tạm thời thì không cần…Mọi việc đều trong tầm kiểm soát…Hiện người của tôi đang theo dỏi bọn cướp..Các vị yên tâm…
-“Người của cậu? “ Thái Điệp Bí Thư sửng sốt…người của hắn?…
-“Vậy càng nên kêu CA bao vây bắt chúng..không thể để số tiền cứu trợ bị thất lạc..” Diểm nhanh miệng….Điểm nầy rất quan trọng trong thành tích đạt được trong công tác nầy…
-“Ha ha..không gấp..không gấp…bọn họ không lấy được một đồng…” Đức cười giảo hoạt….
-”Cái gì..khi nãy cậu không phải nói tiền bị cướp hết rồi sao?”Lệ Bí Thư càng lúc càng cãm thấy mơ hồ…
-“Lệ Bí thư..Chuyện kể có chút dài dòng..Sau nầy tôi sẻ nói rỏ ràng hơn…bây giờ…Tôi có vài tấm hình ..không biết các vị có từng thấy qua những người nầy..”Hắn đưa màn hình di động trước mắt ba người…Tên Hưng thì lần trước Đức đã gặp nhưng còn người đàn bà và hai người đàn ông còn lại..Hắn không biết…
-“Hai người nầy không phải là Phó Chủ tịch Hưng và Thư Ký hay sao?” Diểm sửng sốt..Hai người nầy là bọn cướp?Vậy thì quá kinh khủng rồi…
-“Đúng vậy..chính là họ…” Thái Điệp nghi hoặc..sao lại như vậy?
Lệ Bí Thư mặt tức giận…Bà làm sao không nhận ra Tuấn Hưng…Hắn đang theo đuổi Ngọc Lan và bà cũng đã từng thưởng thức con người của hắn…
-Các vị không biết hai người còn lại?
…Không ai trả lời…như vậy cũng đủ hiểu cả ba… Lệ Bí thư,Chủ tịch Diểm và Bí Thư Thái Điệp đều không biết hai người đàn ông kia…

-“Mấy bức hình nầy chup khi nào?ở đâu?” Thái nhìn Đức hỏi…
-“Người của tôi theo tín hiệu của máy thiết bị theo dỏi mà tìm đến nơi nầy…sau đó chụp được những tầm hình nầy…
-“Thiết bị theo dỏi?” Đến lượt Thái Điệp ngạc nhiên…
-Ừm...một lần nửa…tôi sẻ giải thích sau…
-“Vậy bây giờ anh định làm sao?” Phương Linh cắm cúi ghi chép…dùng di động thâu âm…Mặt hoa phấn khích….Từ đầu đến cuối không nói một câu…bây giờ mới lên tiếng hỏi…
-“Tôi cần đi đến nơi nầy…Hy vọng các vị có thể nói cho tôi biết chổ nầy là nơi nào…”Đức đưa địa chỉ mà Thu Tâm gởi cho hắn….

-“Tôi biết đây là đâu…Đây là biệt thự của Hưng Phó Chủ tịch…” Thái Điệp nhìn địa chỉ giật mình
-“Bí Thư khẳng định?” Đức hỏi…Trong đầu một bức tranh dần dần được hình thành…
-“Khẳng định…rất nhiều người biết..đây là biệt thự của ông ta…” Thái Điệp gật đầu xác nhận…
-“Gọi Lý Quốc Hiệp vào…người của hắn phụ trách ..xảy ra chuyên nầy cho tới bây giờ có lẻ nào hắn chưa biết?” Lệ Bí Thư lộ sắc giận….
-“Dạ .Bí thư..” Thái Điệp đi ra ngoài…gọi Hiệp…Hắn đang đắc ý…mở cờ trong bụng vì mọi chuyện diển ra như trong kinh..thấy ‘vợ’ đi ra và nhìn minh…sốt sắng hỏi…
-Có chuyện gì?
-“Lệ Bí Thư có vài câu cần hỏi anh…” Chỉ nói vậy thôi…Thái Điệp quay lưng đi vào…đối với người nầy..Có thể nói là nàng thấy đằng trước ghét tới đằng sau…
Hiệp thầm khinh thường…không do dự bước theo…hắn đang hả hê…Tiền cứu trợ từ bên ngoài mang đến… mất ngay trên địa hạt của minh…các người làm sao ăn nói với Trung ương đây?Nghỉ đén cơn thịnh nộ của Lý Hoàng Chương…hắn càng nghỉ càng mở cờ trong bụng…
Lúc nãy…Ngọc Lan và hai chị em Nhả Thi,Nhả Phương thấy Phương Linh được vào…Cả ba đang tức trong bụng…lấy cớ gì con nhỏ kia được vào trong khi mình phải ở ngoài hóng chuyện? Bởi vậy khi thấy Bí Thư Thái Điệp đi ra rồi Quốc Hiệp đi theo vào,,Cả ba liền nối gót..Lần nầy chỉ có trời cản…
Thấy ngoài Hiệp đi theo sau Thái Điệp..còn có con gái mình và song Nhả hai tiểu thư của Đinh Giám đốc Sở CA…Lệ Bí thư chau mày…
-“Lệ Bí Thư…Kệ họ đi..” Chủ tịch Diểm mĩm cười…Lệ Bí thư muốn lên tiếng quát mắng liền im lặng…Bà có uy đối với ai kìa..Nhưng đối với con gái Ngọc Lan và song Nhả nầy..đôi khi thiệt hết cách…
-“Bí thư..Xin có gì chỉ thị” Hiệp cung kính cúi đầu để che dấu nụ cười trong ánh mắt..
-“Phó Chủ Tịch Hiệp..anh làm việc kiểu nào đây? Đồ vật cứu trợ vừa đến đã mất mà anh có vẻ không biết gì hết vậy?” Lệ Bí thư sẳn giọng…
-“Hả?Tiền mất rồi..không thể nào đâu?” Hiệp ‘sửng sốt’ vội vàng lấy di động ra gọi…hắn làm bộ thôi…Vì hắn biết giờ phút nầy …nơi nhà kho …theo kịch bản ai cũng ngủ như con heo…Làm sao có ai trả lời điện thoại chứ…
-“Bí thư..Tôi đi về coi sao…” Hiệp nói xong hấp tấp quay lưng…
-“Chủ tịch Hiệp..khoan đã..ông có biết hai người nầy?...” Đức đưa hai bức hình chưa được nhận định tới…đồng thời nhìn Hiệp với ánh mắt dò xét…Người nầy không có phản ứng gì khi nghe đồ vật cứu trợ bị mất..Sự binh tỉnh của hắn quá mưc bình thường..hầu như là không hợp lý.
-“Không..không biết…” Hiệp nhìn màn hình …Nét mặt hắn bổng biến thành trắng nhợt..giọng run rẩy…Hai chân đứng không muốn vửng…
-“Bí Thư Thái Điệp..Tôi nghỉ cô nên gọi CA đến để tạm bắt giử Chủ tịch Hiệp…Tôi nghi ngờ ông ta có phần trong vụ nầy…Đức tuy chưa có bằng chứng cụ thể nhưng hắn tin chắc tên Phó Chủ tịch nầy có vấn đề…
-“Hả”Tại sao?”Thái Điệp hỏi… Nàng cũng như mọi người nghe hắn nói…Ai cũng sửng sốt…
Thái Điệp biết HIệp không ‘sạch sẻ’ chính vì vậy mà ‘giao’ hắn nhiệm vụ … muốn nhân cơ hội nầy cách chức hoặc điều hắn đi chổ khác cho khuất mắt…nàng không nghỉ là Hiệp có thể cướp…Nếu thật như vậy…Nàng cãm thấy trong thâm tâm mừng rở…Cái nầy là tự hắn đâm đầu vào địa ngục…
-“Anh bạn trẻ..Cậu có thể ăn bất cứ cái gì…nhưng không thể nói bất cứ cái gì..” Hiệp trầm giọng…
-“Đúng đó…cậu có bằng chứng gì không?chúng ta không thể bắt giử một cán bộ như vậy được: Lệ Bí Thư cũng trầm giọng…có chút bất mản…
-Lệ Bí thư…Tôi chỉ nói tạm bắt giử hắn …Cho tôi 24 tiếng đồng hồ để điều tra…Tôi thấy thái độ ông ta quả thiệt đáng nghi ngờ…Thứ nhất..Ông ta không chút ngạc nhiên khi bà nói đồ cứu trợ mất …Thứ hai sao ông ta lại biết tiền mất?Cho tới giờ phút nầy…chỉ có bà,Bí thư Điệp và Chủ tịch Diểm biết vì tôi nói..Như vậy tại sao người này lại biết? Mọi người không thấy có vấn đề sao?
Mọi người bừng tỉnh…Quả nhiên là như vậy…Tất cả ánh mắt nghi ngờ đổ dồn lên Hiệp…
-“Tao không có thì giờ với mầy..thằng diên..” Hiệp vung tay…Hắn quay lưng bước đi…hắn muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt…để có thì giờ dàn xếp…hủy mọi chứng tích nếu có…
Lệ Bí thư phân vân…chưa có bằng chứng xác thực mà yêu cầu bắt giử một cán bộ cấp thị ..chưa chắc CA sẻ làm.Hơn nửa bà biết Hiệp được nguyên Chủ tịch nước dìu dắt..như vậy nên thông báo với ông ta một tiêng trước khi hành động…Đánh chó phải nhìn mặt chủ…Những lời nói của Đức không phải là vô lý…
Bí Thư tỉnh ủy,nhân vật số 1 của Tỉnh còn chưa lên tiếng thì cấp Phó Chủ tịch Tỉnh,Bí thư thị ủy như Thái Điệp quả là có lòng nhưng không có sức…Đám mỷ nử dỉ nhiên đồng tình với Đức ca …Nên vô cùng tức tối…nhưng chỉ có thể trợn mắt tròn xoe nhìn Hiệp ngang nhiên bước đi…
‘Đùng’..một phát súng vang lên…tiếng nổ vang dội làm kinh hoảng bên trong và cả bên ngoài…
-“Phó Chủ tịch Hiệp..đây là phát cảnh cáo…Nếu ông không có gì thì càng nên hợp tác…ngược lại nếu còn ngoan cố …Tôi sẻ không khách sáo đâu…Ông không tin có thể thử…” Hắn ngạo nghể cầm khẩu súng lục Smith &Wesson đen ngòm trên tay..mủi súng chỉa xuống sàn…dáng gười hiên ngang…không còn vẻ gì hi hi ha ha như lúc đang trò chuyên rôm rả như cách đây một giờ đồng hồ…
Bây giờ hắn là chiến binh…mặt hắn lạnh lùng đáng sợ…
Từ lúc bị ám sát phải nhãy cầu..Khẩu súng nầy coi như là vật bất ly thân để đề phòng bất trắc và hắn luôn mặc áo vét thẻ thao để tiện việc lận lưng …Khi cần ..rút ra…
Ngọc Lệ Bí Thư sửng sốt…Ngọc Lan ngây người…Chủ tịch Diểm trợn mắt há mồm…Đây là hắn sao?
Phương Linh sửng người… Thái Điệp Bí thư ngây ngốc…Nhả Phương,Nhả Thi như hóa đá…đúng là hình ảnh nầy…cả hai đã từng thấy trên phây bù …
Đám người còn lại bên ngoài chấn kinh không kém…Có tiếng súng nổ đấy..Chuyện lớn rồi..Văn Bình là người đầu tiên chạy đến nay cửa ..hé mắt nhìn vào…thấy Đức đang cầm súng…Hắn sợ té đái..không biết chuyện gí xãy ra…
-“Mầy…mầy’ Hiệp lắp bắp….Hắn quíu giò…run rẩy…
-“Không nói nhiều nửa…biết điều thì đi theo tôi và đừng có dở trò…Đi…” Đức quát lớn.hắn muốn đi đến ngôi biệt thự kia…Dùng thằng nầy lái xe đưa minh đi là tốt nhất…
-“Tôi đi theo anh…” Thái Điệp tỏ thái độ…
-“Không cần thiết…nhưng cũng cãm ơn nhiều..ha ha..Đi..Các vị…mai gặp…”

Dưới họng súng chỉa ngay minh..Hiệp riu ríu như con cừu non ra xe…Phương Linh bám theo không rời…
-“Bí Thư…Bây giờ ..Mình làm sao?” Diểm nhỏ giọng hỏi Lệ Bí Thư…
-“Còn làm sao nửa…goi cho Giám đốc Nam..nhờ ông ta phối hợp xử lý…” Lệ Bí Thư nói..Bà đang phân vân..không biết có nên gọi lảo lảnh đạo Lý Hoàng Chương vào giờ nầy…Xem ra không có đường lựa chọn rồi-
-“Mau ..mau…minh đi theo anh ấy.”Nhả Thi phấn khích…hối thúc Nhả Phương ra xe bám theo…Ngọc Lan cũng nhanh nhẹn đi theo hai nàng…Sau đó là Thái Điệp…
Nói tóm lại…Phía sau hắn là một cái đuôi khá dài…

Người già ngủ rất ít…thường thức khuya dậy sớm…Lý Hoàng Chương cũng vậy..Giờ nầy vẩn còn đọc ‘Tam Quốc Chí diển nghỉa’...Mặc dù ông đã đọc hơn trăm lần trong mấy chục năm qua…Trước sau như một..vừa đọc vừa nghiền ngẩm đạo lý bên trong…
Đang lúc nầy tiếng chuông di động trên bàn vang lên…Lý Hồng Chương nhìn màn hình khẻ nhíu mày…Ngọc Lệ nầy nếu không phải chuyện lớn chắc chắn là không gọi giờ nầy…
-A lô..Có chuyện gì…Sao khuya vậy..
-“Lảo lảnh đạo..tôi có chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với ngài..” Lệ Bí Thư ngập ngừng nói..Bà cũng đắn đo cân nhắc nhiều lần trước khi gọi…
-Ừm…nói đi…
-“Lảo lảnh đạo..chuyện là như vầy…” Lệ Bí Thư thận trọng báo cáo…trong lòng thấp thỏm….không biết lảnh đạo sẻ phản ứng ra sao…
-“ừm..Biết rồi…Về nghỉ đi…Để sáng mai xem sao”..Lý Hoàng Chương chỉ vỏn vẹn một câu..không nóng không lạnh rồi cúp máy…
Lệ Bí Thư sửng sốt..vậy là sao?Bà thật không biết lảo lảnh đạo nghỉ thế nào…
-“Bí Thư…Ông ta nói gì…” Thấy Lệ Bí Thư đứng ngây người…Chủ tịch Diểm hiếu kỳ hỏi…
-Lảo lảnh đạo nói..

‘Về nghỉ đi…Để sáng mai xem sao’…Tôi thật không hiểu…
-“Bí Thư..Bà quên Gia Kỳ rồi sao?” Chủ tịch Diểm nhắc nhở…
Lệ Bí Thư bừng tỉnh…Thì ra là như vậy…Thằng Quốc Hiệp kia đúng là đầu heo…mi là cái gì mà dám đụng tới cháu rể của người ta…
-Đúng ha..Thôi mệt rồi..tôi về…Chị Diểm..Chuyện nầy giao cho chị…
-Ha ha…Đâu có gì mà giao phó chứ Bí Thư…Chuyện quá dể dàng…Cứ để tự nhiên…
-Tôi biết chứ…ý tôi muốn nói là chi dòm chừng Ngoc Lan và hai đứa kia..Đừng để ba người họ chạy loạn…
-“Dạ được”…Diểm Chủ tịch thầm kêu khổ…Ba cô nàng nầy ngay cả Bí Thư họ cũng không nể mặt…bà kêu tôi dòm chừng họ…Dòm chừng thế nào đây?…
-“Có cái còng nào không? Còng tên nầy lại…Nếu không có còng thì …đánh cho hắn xỉu để hắn đở phiền” Vừa gặp bọn Thu Tâm..Đức lảo bản liền ra lệnh…
-“Hi hi..Dể mà..còng làm gì.phiền phức..” Mai Thảo cười hi hi….lấy tay làm ‘đao’ đến sau lưng chặt vào gáy Hiệp…hắn lập tức ngả lăn ra trên mặt đất…Kim Chi xốc hắn bỏ vào cóp xe của hắn..đóng lại…Cho dù có tỉnh lại…cũng không có cách nào chui ra…
-Wow..Mai Thảo..Thâm tàng bất lộ …bàn tay cô mỷ miều đẹp như vậy mà không ngờ a…
-“Hi hi…Đức lảo bản…Đây là khen nịnh bợ thuộc hạ hay là tán tỉnh mỷ nử vậy?” Mai Thảo ‘thẳng thừng’ trêu chọc Đức lảo bản…Kim Chi …Thu Tâm đứng kế bên cúi mặt cười trộm….
-“Ha ha..Cô thật là biết nói chơi..Nà nà..mấy cô nha…Nếu không muốn ngủ trong cóp xe thì đừng có mà chạy loạn…” Đức hướng về Ngọc Lan,Bí Thư Thái Điệp và song Nhả đang lấp ló…’hăm dọa’..Nhả Thy hướng về hắn làm mặt ‘quỷ’ tỏ vẻ không sợ nhưng lắm lét nhín Mai Thảo…Chỉ sợ nàng ‘cao thủ’ nầy nghe lệnh hắn ‘ru’ mình ngủ thì hỏng bét…
Khác với Nhả Thy ,Nhả Phương…Ngọc Lan và Thái Điêp biết Đức chỉ hù dọa…hắn sẻ không làm vậy..Ngọc Lan càng lúc càng ‘hiếu kỳ’ về người nầy và ý muốn chinh phục hắn ngày càng mảnh liệt…
Để bảo vệ an toàn cho bốn người ..Thu Tâm đưa họ và Phương Linh vào thùng xe tải với nàng…Vừa có thể theo dỏi quan sát từ màn hình vừa bảo đảm an toàn cho họ…
-Tình hình thế nào…nghe nói tụi nó bắt con tin à??nhìn vào biệt thự..Đức trầm giọng hỏi…
-“Hi hi là giả thôi…Tụi nó là đồng bọn…Anh coi nà”Thu Tâm cho xem lại đoạn video..trong đó Hưng ,Bích và bọn người Hoành lảo đại cười hô hố trước khi mở thùng ‘tiền’…Tuy không nghe họ nói gì với nhau nhưng rỏ ràng là đồng bọn…Bây giờ đồng bọn biến thành con tin…ý đồ muốn lừa ‘người bên ngoài’ đer tìm cách thoát thân…
-“Bác Sỷ Ngọc Lan…coi bộ bạn traii cô không phải là người đàng hoàng a…”Đức nhìn Ngọc Lan ra vẻ ‘tiếc nuối…’
-“Ăn bậy thì được..nói bậy ..có tin tôi cắt lưởi anh không?” Ngọc Lan oán giận…
-“Nà..hôm sinh nhật cô…” Đức sắp nói ‘hôm sinh nhật cô thấy hai người mùi mẩn ôm nhau nhảy điệu xi lô mà’ nhưng nhận thấy ánh mắt ‘giết người’ của Ngọc Lan..liền im miệng…
-“Thằng nầy là ai…biết chưa?” Đức chỉ Hoàng lảo đại…hỏi
-“Chưa..đang chờ Thu Hà…” Thu Tâm lắc đầu…
Ngay lúc nầy…có tiếng loa phóng ra từ bên trong biệt thự…
-Bọn bên ngoài…tụi mầy nghe đây..10 phút…Tao cho tụi mầy 10 phút…đi khỏi chổ nầy để tụi tao an toàn ra đi…Đụ má..nếu tụi mầy không nghe..tao bắn bể sọ thằng Phó Chủ tịch thành phố Hà Tỉnh nầy…10 phút..nghe chưa…Bắt đầu từ bây giờ…
-“Lảo bản…Bây giờ sao?” Kim Chi hỏi…
-Ừm…Tụi nó có bao nhiêu người?
-“Tổng cộng 12…Tính luôn người đàn bà…”Thu Tâm đáp…Ngay lúc nầy có tiếng bíp bíp…nhìn trên màn hình của máy di đông… Thu Tâm nhếch miệng cười lạnh…Cùng lúc…trên màn hình của minh…Đức cùng lúc nhận được…
-“Sao không thấy Xuân Mai ?” Đức nhìn quanh hỏi…
-“Xuan Mai đang ở sát biệt thự…chỉ cần…” Thu Tâm đáp
-“Được rồi..khi nó hăm dọa một lần nửa…Kim Chi….take him out…Thu Tâm..em ở đây…Mai Thảo...mình đi..” Đức rút khâu Smith & Wesson cầm tay.nhảy xuống xe….Mai Thảo bám sát theo….Trước 5 cặp mắt sửng sờ của 5 mỷ nử Phương Linh…Ngọc Lan.

song Nhả và Thái Điệp Bí thư…Lần đầu tiên trong đời họ được thấy tận mắt ‘phim hành động’ ngoài đời…
Đức và Mai Thảo lần mò theo bóng tốt tiến sât tường đến bên Xuân Mai… Hắn rù rì bên tai nàng…

Hoàng lảo đại không hề biết họng súng của khẩu M82 đang nhắm ngay đầu hắn…
Bên trong thùng xe hàng…tất cả ánh mắt tập trung vào màn hình..
-“Nếu yếu tim..đừng nhìn”Thu Tâm khuyên…nhưng chẳng ai nghe…trái lại còn mong chờ…
Thời gian chậm chạp trôi qua…mổi một phút như một thế kỷ…
-“A lô…Tụi mầy thật là ngoan cố..Đụ má…’Chouf’…’

Hoàng lảo đại cầm súng chỉa vào đầu Hưng Chủ tịch ‘hăm dọa’ nhưng bổng im bặt…ngả ngửa ra sau…hai mắt trợn trừng…một lổ ngay trán…Hắn ngả chết không biết vì sao minh chết…Bọn đàn em còn chưa biết chuyên gì thì đã nghe tiếng súng nổ….Có người xông vào….
-“Ngồi xuống…cử động bắn bỏ…muốn sống ngồi xuống…chắp hai tay trên đầu…Không nghe..bắn bổ..”Đức quát
Bọn thủ hạ Hoàng lảo đại kinh hoảng…quăng mả tấu trên tay…chắp hai tay lên đầu..ngoan ngoản ngồi xuống…Luân,Minh là hai thủ hạ thân tín của Hoàng lảo đại cũng quăng súng tự cứu mình..Cả hai nhìn lổ thủng trên đầu lảo đại..sợ té đái…Biết bọn người bên ngoài là thứ dử rồi…Chẳng thà bóc lịch vài năm còn hơn là nằm thẳng cẳng…
-“Hắn và người đàn bà kia là đồng lỏa…không phải con tin…” Thu Tâm đến bên Đức nói nhỏ….
-“Ừm..anh biết..Cho hắn mừng một đêm đi…Mai vạch mặt hắn cũng không muộn mà…Thu Tâm..Chổ nầy giao cho các em…” hắn đi đến bên Hoàng lảo đại..lục lọi tịch thu di động của hắn…
Hôm nay tới đây được rồi…Các cô…hết chuyện rồi..về nhà đi…Good night…Mai gặp…
Đức liếc nhìn đồng hồ….1 giờ sáng …Aiz…Phải ghé thăm Ngọc Trinh một chút…không biết có phải là thật sự không khỏe….
Hắn nghênh ngang rời đi…Chổ nầy đã có bon Thu Tâm thu dọn…Cô nàng Phương Linh chắc có nhiều chuyện ghi chép..hắn không rảnh chờ nàng…
***
Nghe tiếng gỏ cửa…Ngọc Trinh biết hắn tới..nét mặt hờn giận ra mở cửa…
-”Hi hi..Thế nào rồi? có gì không khỏe?...!Cửa mở..Đức lách người vào…hi ha cười…Đối với đàn bà ..hắn rành sáu câu..làm nủng thôi…
-“Cám ơn..Chưa chết được..Sao?Có phải thất vọng lắm không?” Ngọc Trinh xụ mặt…Nàng chờ hắn cả đêm…bây giờ mới thấy mặt…
-“Hi hi..Đừng giận mà…xãy ra chuyện lớn…Đức đem chuyện xảy ra kể lại…Dỉ nhiên là miệng nói nhưng tay chân làm việc rất tích cực…hắn ôm nàng từ phía sau..áp miệng vào gáy nàng rù rì…tay bóp vú tay mò lồn…cặc hắn cạ vào mông nàng…
Được hắn ôm ấp hôn hít vổ về..Cơn giận hờn của Ngọc Trinh tan biến..Thật ra nàng chỉ làm nủng thôi…Sáng nay..Ở phi trường thấy một đám con gái trẻ bao quanh hắn..nàng không thoải mái chút nào nên không đi dự tiệc….Tưởng hắn xong tiệc sẻ ghé thăm nàng..Ai ngờ tới nửa đêm mới thấy mặt…
-“Wow…thơm quá…” Hắn hôn hít sau gáy nàng…tay lòn vào áo ngủ…đưa tay thẳng vào quần lót..vuốt ve chùm lông mềm mại…tay còn lại bóp vú..xoa đầu ti…Người Ngọc Trinh như lên cơn sốt..tay đưa về phía sau …bên trong quần Jean..cặc hắn độn lên một cục to tướng… Đưc ngừng bóp vú…đưa tay mở khóa quần..kéo phẹc mơ tuya xuống…để nàng dể tìm đến…
Hai người cứ đứng như thế mà hôn hít..sờ soạn lẩn nhau…
-“Tắm uyên ương nha..” Đức rù rì…Sau khi căng thẳng lúc nãy..hắn cần xả stresstren người của Ngọc Trinh…
-“ừm..” Ngọc Trinh nói qua hơi thở…Ngay lúc này di động trên bàn reo vang…
-“Là ổng…Chờ em chút..không lâu đâu…”.Ngọc Trinh nhìn màn hình…là chồng nàng…Tuấn Anh gọi tới…nàng đưa tay bắt máy…
-“A lô..sao khuya vậy…” Ngọc Trinh cố giử hơi thở bình thường…Một tay cầm máy..tay còn lại cầm cặc hắn vuốt ve…
Đức cãm thấy vô cùng kích thích…hắn ngồi xuống gát một chân nàng lên vai…đưa miệng tới giửa hai đùi nàng…hôn hít chùm lông mềm mại …lưởi rà tìm cửa hang…len lỏi vào…nơi đó đã vô cùng ẩm ướt….Vừa bú nàng vừa nghe nàng nói chuyện với chồng…Cãm giác nầy khiến hắn lâng lâng…
-“Em sao rồi..Khỏe chứ? Nghe Tuấn Hào nói em không được khỏe..” Bên kia đầu dây…giọng Tuấn Anh lo lắng hỏi..
-“Không có gì..hơi chóng mặt chút thôi..” Ngọc Trinh cố giử giọng binh thường…Tay kia kéo đầu tóc hắn áp sát thêm vào…Nàng cũng cãm thấy vô cùng kích thích…vừa nói chuyện với chồng vừa gian dâm với con rể..nhưng không có chút nào hối hận..Trước kia Tuấn Anh vì chuyện làm ăn mà hiến nàng cho cán bộ…Ông ta đâu có nghỉ tới cãm giác của nàng chứ…
Đầu óc đang mê sảng…Không biết Tuân Anh bên kia nói gì…Ngọc Trinh chỉ ậm ừ qua loa ..nàng có nghe được gì đâu…Nàng cúp máy…đứng dựa lưng vào tường ..mắt lim dim hưởng khoái lạc…
Di động lại một lần nửa reo lên…không phải từ máy của nàng…Tuấn Anh vừa nói chuyên xong với vợ…Thấy nàng có vẻ không khỏe lắm nên muốn gọi Đức để gởi gắm một chút…
-“A lô..Bác trai…ha ha.khỏe chứ”..Đức đứng lên..bắt máy…cặc hắn đong đưa..hắn ra hiệu..Ngọc Trinh ngồi xuống.cầm cặc hắn ngậm vào…
Tuấn Anh có nằm mơ cũng không ngờ lúc ông nói chuyện với vợ..lồn nàng đang bị thằng con rể bú mút…Và khi ông nói chuyện với thằng con rể..Cặc hắn nằm sâu trong miệng vợ ông…
-Ha ha..Đã khuya như thế nầy …tôi không phiền cậu chứ..Là như vầy..Ngọc Trinh hình như không được khỏe…Nếu được..nhờ cậu trông chừng dùm một chút…Chỉ có vậy thôi..Thằng Tuấn Hào hời hợt lắm…cho nên…
-“Ậy..Bác trai không cần khách sáo…mình là người nhà…Bác gái đã có cháu chăm sóc mà..Bác trai yên chí đi”..Đức vừa nói vừa nhích mông ra vào…nắc vào miệng Ngọc Trinh…
-“Ha ha..Vậy tốt lắm..Cám ơn nhiều..Thôi không làm phiền cậu nửa..” Tuấn Anh cúp máy…
-“Ông ấy nói gì với anh vậy?” Ngọc Trinh nhả cặc trong miệng ra..ngước nhìn lên hỏi…
-“Biết em không khỏe…Bác trai nhờ anh chăm sóc em đó mà…Thì anh đang chăm sóc đặc biệt đây ..Có đúng không?Ha ha…Đúng đó..mình vô tắm uyên ương đi..anh làm masage cho em..bảo đãm thấy khỏe liền…”
Hắn kéo nàng vô phòng tắm…mở nước cho đầy bồn…lại thêm một màng bú liếm miệt mài…
Đàn bà hồi xuân thèm muốn tình dục…Trưởng ban My… Chủ tịch và Phó Chủ tịch tỉnh phu nhân đều có nhu cầu tinh dục mạnh mẻ còn chịu hắn không thấu…Chỉ khi nào ba người hợp sức ‘xa luân chiến’ mới có thể ngang ngửa…Cho nên một minh Ngọc Trinh làm sao chịu nổi sức công kích của hắn…
Trong vòng hai tiếng đồng hồ…Từ phòng tắm cho đến bên ngoài…đứng ngồi đủ kiểu..hắn hùng hục nắc….Ngọc Trinh như điên dại…mảnh liệt phối hợp…cuối cùng đuối sức nằm lăn ra….ngủ vùi…
Đức âm thầm lặng lẻ rời đi…hắn đã lên ‘thời đụ biểu’…Đêm đầu tiên xứ người… ‘chịu khó’ … ‘phập’ nhiều một chút…Chỉ sợ không có lồn…lồn nhiều cở nào…cũng không thành vấn đề…Hắn mon men đi lên lầu 7…Hồi chiều Hương len lén đưa hắn chìa khóa phòng…
Đức vừa đi vừa dòm trước ngó sau…như tên trộm…Sợ có ai nhìn thấy mình nửa đêm chui vào phòng chị Hương thì không ổn…Vừa chui ra khỏi thang máy..di động reo lên…Đức nhìn màn hình..sửng sốt…Cô nàng Thúy Ái nầy giờ nầy sao chưa ngủ?muốn gì đây?hắn miển cưởng bắt máy…dù sao minh cũng là trưởng đoàn…
-A lô…Có chuyện gì…Sao giờ nầy chưa ngủ…
-“Em..em thấy không khỏe…” Giọng Thúy Ái yếu ớt vang lên…
-“Hả?không khỏe?Cô ở phòng nào?” Đức lo lắng…phải lên coi một chút mới được…hy vọng không có chuyện gì nghiêm trọng…
-“Em ở phòng 602…” Tiếng Thúy Ái mệt nhọc….
-“Được..tôi lên ngay…”Đang ở lầu 7…Đức nghe xong đi cầu thang bộ…chỉ trong nháy mắt hắn ở trước cửa phòng Thúy Ái…vừa đưa tay chưa kịp gỏ..cánh cửa phòng đã mở ra…
-Wow…Coi cũng không tệ..Cô làm tôi sợ hết hồn..tưởng là…
-“Tưởng là cái gì…anh tưởng em sắp chết có phải không? Vậy bây giờ có phải thất vọng lắm hả?” Thúy Ái lầu bầu…Nàng quả thật có chút không khỏe..nãy ra ý định gọi điện cho hắn..xem hắn có quan tâm nàng hay không…Cãm giác được hắn có vẻ lo lắng..nàng mừng rở…
Đức nghe nàng nói…ụa..câu nầy sao nghe quen bậy…Ngọc Trinh vừa mới nói đây mà…Bất giác hắn sửng sốt…Ngọc Trinh hờn mát ..hắn hiểu..nhưng cô nàng nầy…chẳng lẻ…
Người Pháp có câu Suit l"amour..l"amour fuits....fuit l"amour..l"amour suits…Dịch một cách văn hoa là ‘Theo tình…tinh trốn..Trốn tinh..Tình theo’ còn nếu như dịch theo giới giang hồ dâm dục thô tục là ‘Theo lồn..Lồn né….Né lồn..lồn theo…
Đức ca không phải là né lồn…Chỉ tại quá nhiều nên không ‘để ý’ chung quanh…vô tinh tạo ra vẻ ‘hời hợt’ với các mỷ nử….và các mỷ nử thì bị hắn lôi cuốn…Gia Kỳ ,Thục Hiền,Phương Linh,Thúy Ái ngay cả Hồng Phượng đều bị trong tinh trạng vô tinh ‘trúng chiêu’…Chính là lý lẻ nầy…
Không để ý khác với né…Bây giờ bổng nhiên nhận biết có người đẹp hình như ‘có ý’ với minh thì là chuyện khác…Hắn là người chủ trương lồn dâng tới miệng …có lý nào ngoảnh mặt làm ngơ?Không ‘đớp’ trời phạt đấy…Gia Kỳ thì đã ‘đớp’ rồi…Nếu thật sự Thúy Ái..hắc hắc…Nàng Thúy Ái nầy cũng là mỷ nử mà…
-“Vậy nói đi..Có chổ nào không khỏe..Có nông..sốt gì không?Thử nhiệt độ trước..ouf…Coi chừng cúm Tàu đó nha…” Đức đưa tay sờ trán nàng….
-“Cái gì cúm Tàu chứ..nói bậy nói bạ..” Thấy hắn đưa tay sờ trán minh..tim Thúy Ái đập loạn …Mặc dù đả quyết tâm cua hắn..muốn cho ‘gạo thổi thành cơm’ nhưng bây giờ trong lòng hồi họp không ít…
-“Không có sốt mà…đi ngủ di..sáng sẻ không sao…”Hắn nói xong quay lưng bước đi…có nhịn…thầm đọc ‘a di đà phật..cứu khổ cứu nạn’ để giử tinh thần sáng suốt…
-“Em không khỏe thật mà..anh thiệt là vô lương tâm..ouf”….Thúy Ái chưa dứt lời..môi nàng đã bị môi hắt bịt kín…
Tới đâu thì tới…không ‘ăn’ em..Ông trời sẻ đánh anh xuống 18 tầng địa ngục…
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui