Thằng Đức
Trong buổi tiệc sinh nhật của Ngoc Lan…Bổng nhiên bị một thằng cặc nhà quê ‘Nam kỳ’ lấy hết uy phong trước mặt ‘người trong ý’…Tuấn Hưng và Văn Bình trong lòng dĩ nhiên là không thoải mái…ghi thù…Cứ tưởng thù nầy khó trả ai đè…
”Hắc hắc.
.
muốn cứu trợ hả con? Oai phong nha…phải hỏi bố mầy có đồng ý chưa?”…Tuấn Hưng được tin phái đoàn cứu trợ kia do thằng cặc kia dẩn đầu.
.
sẻ đến Hà Tỉnh…Hắn mừng rở….
Là Phó Chủ Tịch của Thành phố Hà Tỉnh…Tác động lên các Bí Thư ,Chủ tịch huyện chỉ là một cái nhấc tay…
“Phải làm thế nào đây? “ Hắn suy nghỉ….
Một lúc sau hai mắt hắn sáng lên.
.
cười âm hiểm.
.
Lấy di động bấm…
-“Huynh đệ…Chắc là có chuyện tốt gì rồi phải không?ha ha.
” Một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên kia đường dây…
-“ Không phải là tốt.
.
mà là quá tốt…Không biết Hoàng đại ca có hứng thú hay không thôi…” Hưng cười cợt…chứng tỏ hắn và người bên kia có giao tình không tệ…Nhưng cách xưng hô…có thể nói người đang có cuộc điện đàm với hắn hình như là một đại ca giang hồ có máu mặt…
-Vậy sao.
.
nói nghe thử…
-Chuyện nầy không tiện nói trong điện thoại…Như vầy đi…Chiều nay tôi bay tới anh…1 giờ bay thôi mà…
-Vậy tôi nói bọn đàn em chuẩn bị tiệc rượu chờ Chủ tịch Hưng đại giá quang lâm…hắc hắc…Ừm.
.
quên nửa.
.
còn có mấy em da trắng ngon hết biết…bảo đãm Chủ tịch Hưng sẻ hài lòng…Hắc hắc hắc….
-“Vậy sao?Vậy cám ơn trước nha.
.
Chiều nay gặp.
.
” Hưng cắt di động mĩm cười đắc ý…Hắn nhấc điện thoại trên bàn gọi nử thư ký đang làm việc bên ngoài…
-Chị Bích.
.
Vào đây chút…
Hưng vừa gát điện thoại…Thư Ký Bích nhanh chóng mở cửa đi vào…Dáng người đẩy đà.
.
nhan sắc tuy không xuất sắc nhưng không tệ…Cặp vú vun cao…eo nhỏ…Đặc biệt là ánh mắt rât lẳng lơ…
-Chủ tịch.
.
Xin hỏi anh có gì căn dặn…
-“ừm…sáng sớm mai tôi có cuộc họp đột xuất quan trọng ở Đà Nẳng…lát nửa chị ‘búc’ (Book) vé máy bay và khách sạn cho tôi.
.
Chiều nay đi.
.
Chiều mai về…
-“Dạ được…tôi đi làm ngay.
.
” Bích Thư ký quay người bước ra ngoài…
-“Ây.
.
không gấp…Chuyện ông xả chị coi như xong rồi….
Hai vợ chồng chị chuẩn bị đãi tiệc đi…Không thể tiết kiệm được đâu…
-“Anh nói thiệt? hi hi.
.
Sao không nói sớm…” Thư Ký Bích nghe tin mừng…mặt nở hoa…miệng cười toe…Chồng nàng đang là Phó Trưởng phòng của Phòng Quản lý đô thị và Kinh tế…Mấy tháng nay chạy chọt lo lót…Cuối cùng cũng có kết quả.
.
Thiệt tốt quá… sắp lên Trưởng Phòng rồi…tốn bộn để lo lót.
.
Mà không phải chỉ có lo lót tiền thôi đâu…Nàng cũng hầu đụ mấy lảnh đạo rồi…Hưng chỉ là một trong.
.
-“Chuyện nầy nói chơi được sao? Chị thiệt là….
” Hưng nghiêm mặt…
-“Hi hi.
.
Sorry ha…Chị biết Chủ tịch Hưng thiệt là người tốt…” Bích Thư Ký cười lẳng lơ…ánh mắt ám muội liếc xuống đủng quần của Chủ tịch Hưng…Hình như có cái gì đó gồ lên….
Nàng ngồi xuống trước háng gả.
.
tay sờ ngay đủng quần…xoa xoa bên ngoài vài cái…kéo phẹc mơ tuya xuống…móc cặc hắn ra ngoài…sốc sốc vài cái…liếm đầu cặc…mút một cái.
.
nhả ra…nghe một tiếng ‘bấc’…như tiếng mở nút chai….
Chứng tỏ trình độ bú cặc đã đến mức cao thâm khó lường…
-he he.
.
vậy mới phải.
.
Tiếp tục đi…Hưng ngã dựa trên lưng ghế… Thư Ký Bích cỡi vài nút áo.
.
để lộ cặp ngực đồ sộ…Hưng đẩy áo ngực nàng lên.
Tay hắn vồ lấy…nhồi bóp…trong khi Bích gục gặt đầu…
…
Lần đầu tiên ra Hà Tỉnh dò ‘đường đi nước bước’ đã đem lại kết quả nhiều hơn mong đợi.
.
Đức ca hí ha hí hửng không hề biết hiện nay nguy hiểm trùng trùng đang chờ đợi hắn…
Có câu sau lưng một người đàn ông thành công.
.
nhất định phải có người đàn bà tài giỏi chống lưng…Thiếu tướng Nancy nhất định bồi dưởng ‘ông xả’ của mình…Chuyện của hắn làm.
.
nhất định phải thành công.
.
không được thất bại…Và phải có thành tích vượt trội…Có như vậy khi đề bạt hắn vượt ba bốn cấp cũng dể ăn nói một chút…Vì vậy…Có lý nào nàng để hắn hành động mà không ‘trông chừng’trước sau?
Hôm nay biệt thự nhận được kiện hàng đặc biệt từ Tổng Cục Tình báo của Bộ Quốc phòng…Kiện hàng không lớn …Chỉ là một va li sắt nhỏ cở tầm va li xách tay khi lên máy bay…nhưng được quân đội đưa tới…Chứng tỏ đồ vật bên trong không phải tầm thường…
Khi Thu Tâm mở ra…20 cái thiết bị theo dỏi với độ chính xác cao…nằm xếp hàng ngay ngắn …trông thật đẹp mắt…kích thước của mổi cái như cái đồng hồ đeo tay…
-“Chỉ sợ vạn nhất.
.
không sợ nhất vạn…Phải đề phòng tốt hơn…lần nầy vận chuyển là món tiền lớn…cả ngàn tỷ.
.
Ở đây có 20 máy thiết bị theo dỏi…mổi thùng tiền 50 tỷ thì gắn một máy nầy đi kèm…Thục Linh.
.
Phương Anh… chuyện nầy giao cho hai em…”
-“Dạ.
.
Thủ trưởng”…Phương Anh,Thục Linh thu nhận va li ‘hàng’…
-“Thủ Trưởng…Chi nghỉ sẻ có chuyện sao” Thu Tâm hỏi…
-“Chuyện nầy khó nói lắm…tốt nhất là phòng ngừa…nếu xãy ra chuyện trộm cắp hay cướp…Mình có thể biết các thùng tiền đang ở đâu…” Nancy nhếch miệng cười…nụ cười tinh quái…đối với nàng.
.
nếu không có chuyện gì thì tốt nhưng nếu xãy ra chuyện…thì cũng không có gì khó khăn để giải quyết vấn đề…mà khi nàng muốn giải quyết vấn đề có nghỉa là diệt tận gốc ổ…
-Các em đã chuẩn bị xong chưa? Ngày mai khởi hành được rồi….
Chuyện quan trọng cần làm là thiết lập IT room tạm thời để theo dỏi mọi thứ…và liên lạc về đây…
-“Xong tất cả rồi…chuyến bay sáng mai…” Thu Tâm đáp…
-“Ừm…tốt…Đêm qua hắn xổng chuồng…không biết giờ đang làm gì…Còn làm gì nửa…Tên dâm tặc nầy.
.
” Nancy ‘lầu bầu’…
…
Sáng nay sau khi đưa Tâm Đoan đến trụ sở…dặn dò Định ,Hòa chuyên cần làm…Nói nào ngay…hắn không cần phải dặn dò cái gì…Chỉ tỏ ý là được rồi…Cả hai đều là lảo làng….
biết vận hành công việc của xả như thế nào…Nhưng cũng có việc cả hai thật sự không có ‘năng lực’ chút nào…Đó là việc xử lý ‘dư đảng’ của “Triều Lê’…
Đức chủ tịch không phải là người tàn nhẩn…nếu họ biết điều yên phận làm công việc của họ thì hắn sẻ cho họ cơ hội ‘hoàn lương’.
.
không truy cứu…Nhưng xem ra bọn họ là người không biết điều…vậy thì đừng trách …Ta sẻ cho tụi mầy xuống 18 tầng địa ngục…
-“Anh Định.
.
Anh Hòa…Lê Quốc Dại trước kia không sạch sẻ.
.
Không ngờ người nhà của lảo thì không có gì.
.
Cũng thật đáng khen ha”…Chủ tịch Đưc lửng lơ nói một câu.
.
Cầm tách trà lên hớp một ngụm.
.
liếc nhìn Thục Hiền.
.
vừa đúng lúc.
.
nàng cũng nhìn trộm hắn…Hôm hắn ‘té xỉu’ nằm trên đùi nàng…Chuyện đó vẩn còn làm nàng xốn xang…Thấy hắn nhìn mình…Mặt nàng đỏ bừng.
.
cúi mặt nhìn chăm chú vào cuốn sổ ghi chép trước mặt…tim đập loạn xạ…
Tâm Đoan đang đắm chìm trong hạnh phúc.
.
nào biết Thư ký Thục Hiền đã ‘trúng chiêu’ …
Đều là cáo già trong quan trường…Định,Hòa làm sao không hiểu…Cả hai nhìn nhau…Cơ hội tới rồi…Đjnh lấy một tập hồ sơ trong đó có ghi tất cả ‘việc tốt’ của ‘hoàng gia mà lảo đã chuẩn bị từ lâu…đặt lên bàn…
-Aiz.
.
Chủ tịch.
.
thật ra tôi không muốn vạch lá tìm sâu.
.
nhưng chỉ sợ cậu phạm phải sai lầm…
-“Ha ha.
.
Được.
.
Tốt…” Đức gật đầu tán thưởng…lảo Định nầy thiệt là có tiềm chất.
.
nói một hiểu mười…Thật ra chỉ cần hắn nói một tiếng…Giám đốc Châu sẻ cho người mở hồ sơ…vạch lá tìm sâu…Là cán bộ.
.
Có đít ai lại sạch sẻ?Nhưng hơi mất thì giờ….
Hơn nửa.
.
hắn muốn coi xem hai người Định,Hòa nầy có thật sự dùng được…hay chỉ là nhút nhát…
-“Được rồi…anh đi CA huyện…đưa cái nầy cho xếp Liêm…Ông ta biết sẻ làm sao.
.
” Đức dỏng dạc nói…’Bọn ‘Tứ nhân bang’ kia…coi như xong …Lảo Châu hưởng lợi… Không biết Vịnh Hà xử lý thằng Hớn Tài thế nào mà nghe nói bây giờ coi như ‘tiêu tán thoòng’ rồi…Nghe mà sướng tỉ tê…Phải như vậy mới được…
-“Dạ”…Định ,Hòa đồng loạt hơi nghiêng người…Nghỉ tới trước kia…Lê Quốc Đại mổi lần gặp Cao Hùng đều khúm núm njnh bợ.
.
Bây giờ Chủ tịch Đức ngay cả Giám đốc Sở CA tỉnh cũng phải nể mặt…CA huyện
thì có đáng gì…
-“ừm…Nếu ba người họ thật sự có vấn đề…tôi nghỉ chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút …Các người có ý kiến gì không?
Thục Hiền ,Tâm Đoan nào hiểu gì…ngơ mặt ra…Hòa ,Định cố kiềm cơn phấn khích…ba vị trí của ba người kia …không ngờ Chủ tịch Đức lại hỏi ý kiến họ…Nếu có thể đem tay chân ,người thân của minh vào thì tốt rồi…Không ngờ Đức rộng lượng như vậy.
.
Nhưng cả hai đều thận trọng…Không thể hấp tấp được…Biết đâu đây là lảnh đạo muốn thăm dò mình thì sao.
.
Bới vậy cả hai đồng thanh đáp….
-Chúng tôi sẻ nhất trí với chỉ thị của lảnh đạo…
-“Ệ…không cần khách sáo…Hai anh cứ coi ai có khả năng thì đề cử họ với tôi…Vậy đi…Ừm tới giờ tôi phải đi rồi.
.
” Đức vung tay…nhìn đồng hồ…
-“Tâm Đoan.
.
gọi dì…nói anh sẻ đón dì trong vòng nửa tiếng…
-“Ừm” Tâm Đoan lấy di động gọi về nhà kêu mẹ chuẩn bị.
.
Đức sê đến đón bà…
Hòa,Định phấn khích rời phòng hợp…Thục Hiền bước theo
-Khoan đã.
.
Thư ký Hiền.
.
Chờ chút…
-“Hả.
.
Chủ tịch.
.
Anh có chuyện gì căn dặn?” Tim Hiền đập thình thịch…
-Ha ha.
.
Đừng khẩn trương…Hôm nay tôi thấy cô hình như không được tập trung.
.
Sao hả?có chuyện à?Nói đi.
.
xem tôi có thể giúp gì không?Miển là không phải là chuyện thất tình…
Hi hi… Tâm Đoan biết hắn hay cà rởn.
.
nghe hắn nói bật cười…
-“Anh.
.
anh nói cái gì vậy? tôi vẩn bình thường mà…” Hiền mặt đỏ như gấc…nghỉ hắn biết tâm sự nàng…
-Ha ha.
nói chơi thôi mà…coi cô kìa.
.
Sao dể đỏ mặt vậy …ha ha.
.
Ừm.
.
Nhắc tới mói nói nha.
.
nếu cô không thích làm việc trong ủy ban.
.
hay là ra công ty tôi làm việc cũng được.
.
nếu cô thích.
.
Tôi thấy cô là người có khả năng…Suy nghỉ chút đi…khi nào suy nghỉ chính chắn.
.
nói cho tôi biết…
-“Ừm.
.
Cám ơn anh.
.
”…Hiền mừng rở…Chuyện nầy nàng đã có nghỉ qua.
.
Hắn hiện nay là Chủ tịch xả…không thể suốt đời ở xả nhỏ nhoi nầy…một năm.
.
hay hai năm nửa.
.
có thể sớm hơn.
.
Hắn sẻ bay cao rời khỏi đây…Lúc đó sẻ không gặp hắn mổi ngày…nếu được vào công ty của hắn làm việc.
.
nàng sẻ được gặp hắn…Còn gì bằng…
-Ừm.
.
OK.
.
về chổ làm việc đi…Tâm Đoan.
.
chiều anh ghé rước em…bye cưng…
Tâm Đoan nghe hắn gọi mình ‘cưng’.
.
lòng nàng ngọt ngào…Thục Hiền nhìn nàng hâm mộ.
.
ước ao…
…
Ngọc Trinh săm soi mãi mới chọn được chiếc váy đen,áo sơ mi lụa màu xanh lá mạ…Nàng đứng trước gương săm soi…hài lòng…Mở cửa phòng đi xuống lầu…
-“Bà Chủ…Bà thật đẹp …” Chị Hảo trầm trồ…không phải nịnh…mà là sự thật.
.
Bà chủ đẹp bá cháy…Ông chủ thật có phước…
-“Nhiều chuyện.
.
” Ngọc Trinh ‘mắng’.
.
miêng mĩm cười vui sướng khi được khen đẹp…
-Hi hi.
.
Bà chủ.
.
bà đẹp thiệt mờ…Ông chủ thiệt có phước…nhìn bà với cô Tư ngoài đường…cứ tưởng là hai chị em í…
-Hi hi.
.
Chi đừng để cô Tư nghe được những lời nầy nha…nó sẻ không tha cho chị đâu.
.
Ý chị nói là Cô Tư già có phải không?
-“Hả? Bà Chủ.
.
Tui không phải là ý nầy.
.
tui.
.
” Chị Hảo sửng sốt…minh nói bậy rồi…
-“Hi hi.
.
Nói chơi với chị thôi…” Ngọc Trinh cười…Ngay lúc nầy di động nàng vang lên.
.
Là hắn gọi…
-A lô.
.
Cậu tới rồi à.
.
Tôi ra ngay…Chị Hảo.
.
tôi đi đây…
Ngọc Trinh bước ra cửa…nhìn trái.
.
nhìn phải…không thấy xe của hắn…Sao kỳ vậy.
.
Không phải đã nói đậu trước cửa nhà hay sao…Trước mặt nàng là chiếc xe Toyota 7 chổ ngồi…màu đỏ.
.
kiến đen ngòm…Xe của hắn là chiếc Mercedes mà…Còn đang nhìn dáo dác…bổng có tiếng gọi…Nàng sửng sốt.
thì ra chiếc xe đỏ nầy…
-Hello.
.
bên nầy.
.
ha ha.
.
-Ụa.
.
tôi nhớ xe cậu là Mercedes mà.
.
-Hôm qua thì phải.
.
hôm nay vừa mới đổi…Cháu là cán bộ.
.
Chủ tịch xả.
.
lái xe Mercedes đi làm …ha ha.
.
không hợp lý lắm…Lên xe đi dì…
Hắn lịch sự như Tây.
.
mở cửa xe …Ngọc Trinh bước lên.
.
Mùi ghế da thoang thoảng…Có điều nàng sửng sốt…Xe 7 chổ ngồi nhưng hàng ghế phía sau không thấy…trái lại giống như cái phòng ngủ thì đúng hơn…
Nguyên do là Nhàn thích ‘không gian’ trên xe nên ‘thiết kế’ rất đặc biệt.
.
Hơn hẳn chiếc xe trước nhiều….
Phía sau đúng là một phòng ngủ thu nhỏ…đầy đủ tiện nghi…Loại thiết kế nầy rất thịnh hành bên Âu Mỷ cho người thích đi cắm trại…
-Ha ha…Xe nầy tiện lợi cho việc đi cắm trại…Đôi khi chết máy nằm đường một hai bửa cũng không sao…Ừm.
.
Công xưởng may ở đâu vậy dì…
-“Khu Công Nghiệp Trà Nóc…Sao không thấy dây an toàn vậy…” Ngọc Trinh đáp.
.
nàng đưa tay tìm dây an toàn nhưng không thấy…
-“Đâu để châu coi…” Đức chồm qua…Vừa lúc nàng quay mặt lại…Thế là Vùng ngực của nàng chỉ cách mặt hắn trong gan tấc…
Một mùi hương dể chịu …bay vào mủi hắn…Cặc hắn liền phản ứng.
.
cứng ngắt…Hắn làm như không có gì.
.
thản nhiên tìm được đầu dây an toàn…kéo qua gắn vào.
.
Mặt Ngọc Trinh hồng lên.
.
nàng cũng đang xốn xang…tim đập mạnh…
Đức cho xe chạy về hướng khu công nghiệp Trà nóc…Cả hai không nói lời nào…Không khí trong xe có chút quỷ dị…
-“Dì hôm nay đẹp lộng lẩy….
”nhìn trẻ như cô gái 18 tuổi … í…hi hi” Đức thinh linh mở miệng.
.
ngay câu đầu tiên…đã không ‘đứng đắn’…
-“Cậu cũng biết nịnh bợ quá ha…hèn chi …” Nói đến đây Ngọc Trinh im bặt.
.
nàng biết hắn có nhiều đàn bà.
.
Tâm Đoan chỉ là một trong.
.
Nhưng biết là một chuyện…Không nên nói ra miệng…Nhất là quan hệ giửa nàng và hắn…má vợ không ra má vợ…
-“Ây.
.
không phải nịnh bợ …đó là sự thật.
hi hi.
.
Dì ra đường đi một minh…Bọn đàn ông xếp hàng bám theo…
-“Nói bậy nói bạ….
Lo lái xe đi…” Ngọc Trinh cãm thấy vui vẻ.
.
’lườm’,,bất giác mặt hơi đỏ lên…Sao mình nói chuyện với hắn với thái độ ‘không ổn’ vậy…
Đức hồi họp…Hắn nhớ trước kia Vân,Thảo…Quyên,Dì Hường…cũng là thái độ ởm ờ nầy…Sau đó hắn tấn công…chỉ trong vài động tác là mò được lồn.
.
bóp được vú.
.
Nghỉ tới đó.
.
cặc trong quần đã cứng càng cứng…Thiện tai.
.
thiện tai.
.
tội lổi.
.
tội lổi.
.
Hồi đầu là ngạn…hồi đầu là ngạn…A di đà phật…Không nên tham…đã nhiều quá rồi.
.
Không nên tham…Không nên tham…A di đà phật….
Cứu khổ cứu nạn a…
-“Xưởng may có nhiều công nhân không dì?” Đức khổ sở lái câu chuyện qua hướng khác…
“Khoảng 200 trăm…” Ngọc Trinh đáp cộc lốc…khi nghe hắn nói chuyện ‘đàng hoàng’.
.
nàng cãm thấy cụt hứng.
.
Có chút tức giận…
…
-“Ha ha.
.
Chỉ là cái túi thôi mà…vắt sổ rẹt rẹt.
.
may rẹt rẹt mấy đường là xong…” Chị xưởng trưởng khoe kinh nghiệm trước mặt bà chủ…
-Vậy một ngày tối đa chị có thể may bao nhiêu cái…tôi cần 130 ngàn cái trong vòng 10 ngày…Giá cả không thành vấn đề…
-“Như vậy là phải làm ba ca….
”Xưởng trưởng phấn khởi…Vậy thì dể làm rồi…Bà chủ mang khách sộp a…
Đức nhanh chông ký hơp đồng.
.
đặt tiền cọc.
.
Ngọc Trinh nói không nên.
.
Coi như là làm việc thiện đi.
.
góp phần cứu trợ miền Trung mà.
.
Nhưng hắn nói quyên góp đã qua rồi…hơn nửa Bác trai đã đóng góp không ít.
.
Chuyện nào ra chuyện đó…
…
-“Bây giờ cũng trưa rồi…Mời Dì đi ăn cơm.
.
coi như cám ơn Dì đã giúp một việc lớn…” Hai người vừa lên xe…Hắn cao hứng đề nghị…
-“Không cần đâu.
.
Đưa tôi về nhà là được rồi.
.
Cậu đi làm chuyện của cậu đi…”Ngọc Trinh biết mình vô lý nhưng không biết tại sao… vẩn hờn dổi…nói mát…
-Ha ha.
.
ăn cơm thôi mà…không tốn nhiều thì giờ đâu …
-“Không cần mà …” Ngọc Trinh ‘lạnh lùng’.
.
nét mặt ‘chù ụ’…rất đáng iêu…Đức vừa để máy xe…Chiếc xe đang đậu dưới tàn cây rậm rạp …Trong xe mát rượi.
.
Giờ nầy nơi đây vắng.
.
ít người qua lại… Trong xe…trai đơn gái chiếc…thái độ của ‘mẹ vợ’ thật ám muội.
.
mẹ vợ lại ngon lành…nước da trắng…Gò vú cao vút….
đùi thon…
Đức không tự chủ được chồm người tới.
.
hôn vào cổ nàng…
Ngoc Trinh sửng sốt.
.
Nàng không nghỉ hắn dám hôn nàng…sao lại như vậy? Còn đang bàng hoàng thì môi nàng đã bị môi hắn áp lên…ngấu nghiến mút lấy lưởi nàng…Hai mắt nàng trợn tròn xoe…không biết phải làm thế nào…Hai tay nàng vịn lên ngực hắn…Nhưng nàng không muốn đẩy hắn ra…nàng rùn mình…
-“Đừng…Đừng mà…” Ngọc Trinh ‘van xin’ nhưng không đẩy hắn ra…Cứ để hắn hôn hít.
.
,Nàng cãm nhận hơi thở nông hổi của hắn phà vào cổ…Nàng nhiều lần muốn đẩy hắn ra…nhưng tiếc nuối.
.
chần chừ…Đức thừa cơ tấn công tới…nhẹ nhàng nhưng không hấp tấp…Hắn thừa kinh nghiệm ‘công kích’ vào tử huyệt của phụ nử đang thèm khát dục tình…Ngọc Trinh run lên…môi hắn áp tham lam rà khắp cổ nàng…rồi lại ngâu nghiến mút lưởi nàng…Chần chừ giây lát.
.
nàng quàng tay qua cổ hắn.
.
mãnh liệt đáp trả…Cả hai không nhớ làm thế nào mà từ phía trước mà bây giờ hoàn toàn nằm trên chiếc giường ở phía sau xe…Ngọc Trinh chỉ nhớ là trong quá trình ‘di chuyển’.
.
Cơ thể bên trong của nàng đều được bàn tay hắn mò mẩm khắp nơi…
Nàng giật minh…lên cơn sốt.
.
hắn cầm bàn tay nàng đặt vào chổ đó của hắn…Ngay trước `lúc Tâm Đoan đang hôn hít.
.
nàng đã thấy qua…hình ảnh cứ ám ảnh trong đầu nàng…Bây giờ nàng đụng nó…
Nàng hoảng hốt.
.
theo phản xạ rút tay lại nhưng bị hắn giử chặt.
.
Hai bên giằng co.
.
Cuối cùng nàng để im.
.
Hắn cầm bàn tay nàng mơn trớn cặc hắn…Ngọc Trinh rùng minh.
.
nằm im.
chịu trận…cãm thấy từng hàng nút áo được mở ra…Hắn dùng miệng đẩy ngược áo ngực nàng lên…Hắn ngậm lấu đầu vú nàng bú mút…
Đây là lân đầu.
.
Sau ba năm hơn rồi mới có cãm giác nầy…Tay hắn đã rời tay nàng.
.
Nhưng tay nàng vẩn nắm…nàng bắt đầu mơn trớn…
-‘Thành công rồi’…Đức cười thầm…từ từ rà lưởi khắp ngực nàng…Xuống đến vùng bụng….
Hắn mở móc.
.
kéo váy nàng xuống…Ngọc Trinh ngoan ngoản phối hợp…nhắc mông lên,,,Chiếc váy cuối cùng cũng được cỡi ra….
Cặp chân trắng muốt….
gò mu gồ lên…màu đen mờ ảo sau chiếc quần lót hồng….
Hắn áp miệng vào giửa vùng tam giác…Tuy còn cách một lớp ren mỏng nhưng nàng cãm nhận được nơi đó vô cùng lầy lội….
Một lần nửa.
.
nàng ngoan ngoản phối hợp để hắn kéo quần lót nàng ra…
Phía dưới nàng hoàn toàn phô bày…Người nàng nóng rang…Chờ đợi…Nàng chấp nhận rồi.
.
Hắn không nói.
.
nàng không nói…Chỉ có Trời biết.
.
đất biết….
Mùi thơm dịu thoang thoảng từ đám lông mượt mà …Vô cùng khêu gợi… không kiềm được….
Đức cúi xuống áp miệng lên …cắn nhẹ gò mu no tròn…Ngọc Trinh nấc lên…tự động dang hai chân ra…Hắn kê sát miệng vào ngay giửa hai khe thịt…mút mạnh như muốn vét sạch đầm lầy nhưng càng mút nơi nầy càng ưởt…
-“Có người nhìn”.
.
Đang ‘phê’ bất chợt nàng hết hồn…Một ông già đang dán sát mủi nhìn vào xe…
-“Yên chí đi.
.
ông ta không thấy gì đâu…” Đức rù rì…tiếp tục dùi đầu vào giửa hai chân nàng…Vừa bú mút vừa dần dần quay ngược đầu…Cặc hắn ngay trước mặt nàng…Hắn dí đầu cặc ngay môi nàng.
.
cạ lên cạ xuống …quét qua.
.
quét lại…Nàng đưa tay cầm lấy nhưng chưa mở miệng…mắt vẩn nhìn ông già bên ngoài…hồi họp…nàng chưa yên tâm lắm…cho đến lúc ông già quay lưng bỏ đi…Ngọc Trinh thở phào…thích thú…hé miệng ngậm vào…Cặc hắn dần mất hút trong miệng nàng…Giờ phút nầy Ngọc Trinh đã hoàn toàn chìm đắm theo tiếng gọi của dục tinh…Tận tình bú mút…
Tiếng máy xe rất êm.
.
bên trong không nghe gì ngoài tiếng hai bên bú mút lẩn nhau…Ngoc Trinh đã nhiều lần lên đỉnh.
.
nàng ngượng ngùng…dâm thủy từ trong người nàng thoát ra làm ướt đẩm gương mặt hắn…
Đức gát hai chân nàng lên vai.
.
Cầm cặc rà ngay cửa động….
đâm vào.
.
một phát lút cán….
.
Hai đùi hắn nhói đau vì bị nàng bấu chặt….
Đức nắc nhè nhẹ…vừa nắc.
.
một tay vừa xoa chùm lông mềm mại…tay còn lại bóp vú.
.
se đầu ti…miệng gậm mút ngón chân nàng.
.
từng ngón.
.
từng ngón…
Khi có người đi qua…hắn nắc nhẹ…khi không có người.
.
chiếc xe rung chuyển…Ngọc Trinh đang khát tình…Cặc hắn nắc cở nào nàng cũng có khả năng đón nhận với tất cả tâm tinh vui sướng…hoàn toàn phối hợp để cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm…
…
Nét mặt thỏa mản….
đượm đầy xuân tinh.
.
Nàng nằm gối đầu trên ngực hắn.
.
Tay trêu đùa.
.
mân mê sốc lên sốc xuống con cặc to dài của hắn…Lần đâu tiên.
.
nàng thấy con gái mình hôn hít….
sau đó cái nầy cứ ám ảnh trong đầu…trưa hôm qua đã nằm mơ làm tình với hắn…Ngọc Trinh không biết có phải mình đang mơ? Nếu không sao mình bạo vậy?hắn là con rể nàng mà… Nhưng sau nhiều lầm tự ngắt…véo.
.
Nàng biết đây là hiện thực…
-Tuần tới có thật sự muốn ra Hà Tỉnh không?
-“Vậy ý anh ra sao?Có muốn em đi hay không?” Ngọc Trinh hờn dổi…Nàng dỉ nhiên là muốn chứ…Cần gì phải hỏi…Trừ phi hắn không muốn nàng….
Ngọc Trinh rỏ ràng đã đắm chìm trong nhục dục rồi…
-Ha ha.
.
hỏi để sắp xếp thôi…Không nên ở cùng khách sạn với Tuấn Hào.
.
-“Ừm” Ngọc Trinh ngượng ngùng…Thì ra là như vậy…nàng quên điểm nầy…
-“Anh.
.
rúc cục có mấy người đàn bà?” Ngọc Trinh thắc mắc…chồng bà nói hắn có nhiều lắm…bà muốn biết đó là những ai…
-Thiệt muốn biết?
-Ừm.
.
nói đi.
.
phải nói thật…
-“Chủ tịch Vân ,Phó Chủ tịch Thảo,Trưởng ban Mi.
.
Chủ tịch tỉnh phu nhân…Phó Chủ tịch tỉnh phu nhân ôi nhiều lắm.
.
hi hi.
.
Tư từ dì sẻ biết hết mà….
” Đức liệt kê một tràng những người trạc tuổi Ngọc Trinh….
Nàng nghe hắn nói…miệng nàng há hốc…hai mắt trợn tròn xoe…quả thật quá kinh khủng…Một người đàn ông…Sao có thể nhiều vậy?
-“Vậy.
.
vậy bao lâu cậu.
.
gặp họ một lần? Anh có thì giờ sao?” Ngọc Trinh hiếu kỳ…
-“ha ha…” hắn kề tai nàng rù rì…Không biết hắn nói gì…Nàng giật nẩy người.
.
mặt dỏ rực….
-Ây da.
.
Thiệt là bậy bạ.
.
Sao có thể chứ?
-“Sao lại không? Nà.
.
nói trước nha.
.
mai mốt ra ngoài kia biết đâu có dịp…ha ha…Nà.
.
bây giờ…”Hắn lại rù rì…Ngọc Trinh lắc đầu quầy quậy….
Nhưng chỉ là màu mè chút đỉnh thôi…Sau đó cũng ngoan ngoản ngậm vào…
Không chỉ là ngậm vào….
đầu gục gặc….
nhả ra.
.
liếm từ bìu dái lên đầu cặc.
rồi ngậm vào.
.
mút…Cứ thế mà làm một hồi rất lâu…Một giông nước đục ấm áp bắn đày miệng nàng…Chỉ thấy có chút tràn ra khóe miệng…Ngọc Trinh ho sặc sụa…
Thì ra hắn muốn nàng nuốt…nhưng cặc hắn bự.
.
lúc hắn ‘ra’…nàng nuốt không kịp khiến nàng ngộp…Ho liên tục….
-Sao nhiều dử vậy?.
.
Muốn giết người sao hả? Ngọc Trinh sau một hồi ho rủ rượi.
.
’lườm mắng’
-Hi hi.
.
Lần tới sẻ quen thôi mà…
…
“Đức tổng.
.
Chào anh…”Ngọc Dung thấy Đức…đứng lên nhoẻn miệng cười chào…
-Ha ha…Chào cô Ngọc Dung…Wow.
.
sao hôm nay đẹp vậy? có phải chiều nay có hẹn hò với bạn trai không?
-“Đức tổng.
.
anh đừng cười tôi mà…không có ai chịu tui hết.
.
hi hi…” Ngọc Dung thấy hắn trêu minh…nàng cãm thấy dạn dỉ hơn…Đức tổng nầy thật là bình dân.
.
dể gần.
.
vui tánh…
-“Ừm…Trước hết chi gọi Giám đốc Phòng Tài Chánh…Tôi muốn gặp chị ta…Kế đó là cô Thụy Vủ…kế đó là anh Đương.
.
Ừm.
.
tạm thời là vậy.
.
” Đức nói xong bước vô phòng mình….
-“Đức tổng.
.
Chào anh.
.
” Thúy Ái Không biết từ lúc nào đã đến sau lưng.
.
cất tiếng chào…môi nàng mấp máy.
.
hình như có chuyện muốn nói…
-Ha ha.
.
Cô Thúy Ái…khỏe không?có chuyện gì sao?
-“Đức tổng…xin anh giúp tôi.
.
tôi….
”Thúy Ái đang nói chợt ngừng…Nhung đang bước tới…nghe Đức gọi.
.
nàng mừng rở….
Bụng đã bự rồi nên bước đi chậm chạp…
-Được mà.
.
nhưng nếu cô không ngại.
.
Tôi có chuyện gấp cần giải quyết trước.
.
Hay là vầy đi.
.
khi họp xong.
.
Lúc đó chúng ta nói chuyện sau…Cô thấy có được không?
-“Dạ được.
.
Cám ơn anh.
.
Đức tổng”.
.
Nghe Đức hứa gặp mình…Thúy Ái bừng hy vọng…nàng nghỉ chỉ có hắn mới giúp dược nàng…
-“Chuyện gí vậy?” Nhìn Thúy Ái rời đi.
.
Nhung tò mò hỏi…
-“Vào đi.
.
nói sau…”.
Đức mớ cửa phòng…hai người bước vào…Hắn đóng cửa lại…
-“Anh cũng không biết là chuyện gì,,cô ấy nói có chuyện muốn nhờ.
.
Thôi dừng nói nửa.
.
Em sao rồi.
khỏe không…nà…lại đây ngồi xuống đi…” Hắn đưa tay dìu Nhung đến ghế ngồi.
.
Nhung cãm thấy ngọt ngào….
-Anh sắp ra ngoài Hà Tỉnh?
-“Ừm.
.
hai tuần thôi.
.
Tối đa là ba tuần…ừm…Anh nói em nghe nà…anh muốn mướn một hoặc hai bảo mẩu cho em mới được…hiện nay em ở một minh.
.
-“Không cần đâu…Má và em gái lên ở với em rồi.
.
Anh thấy có được không?” Nhung ngập ngừng hỏi…Với số tiền hắn đưa.
.
nàng đã mua một căn hộ chung cư cao cấp ba phòng ngủ…Mẹ nàng và em gái đã lên ở chung…nàng chưa nói với hắn.
.
Chỉ sợ hắn không vui…
-“Được.
.
Tại sao lại không được.
.
như vậy là tốt nhất.
.
,nhưng chuyên mướn bảo mẩu là chuyện phải làm.
.
không thể để bác gái và em gái em làm bảo mẩu được…Không cần phải tiết kiệm tiền đâu…Chiều nay anh chuyển cho em 2 tỷ …Muốn xài gì cứ xài…ăn uống tẩm bổ nhiều một chút.
.
sanh cho ânh thằng con trắng trẻo mập mạp.
.
hi hi.
.
đâu.
.
đưa anh rờ bụng cái coi.
.
”
Hắn nói xong đưa tay sờ bụng nàng…Rồi lần mò lên sờ bóp vú…miệng tũm tĩm cười.
.
Nhung hạnh phúc ngất trời…
-Ờ.
.
bác gái và em gái em…ở chung.
.
Có chút bất tiện…Anh làm sao tới nhà em ngủ đây?
-“Không sao mà…” Nhung lí nhí…nàng đã nói với mẹ… nàng ly dị Hưng cũng chỉ vì hắn…Mẹ nàng thở dài nói chuyên con cái bà không xen vào…miển thấy hạnh phúc là được.
.
bà không thể sống suốt đời để lo cho con…
Hiện tại …trong phòng ngủ lớn là chiếc giường rộng.
.
nhưng hắn chưa đến ngủ ngày nào…nàng cãm thấy thiếu thốn…
Ha ha.
.
Coi bộ ngày mai anh cũng nên dành chút thì giờ di gặp nhạc mẩu rồi.
.
hay là ngày mai em đừng đi làm.
.
Trưa anh ghé qua ăn cơm….
-“Ừm.
.
Cái nầy là anh nói đó nha….
không được nuốt lời” Nhung mừng rở nói…
-Làm sao nuốt lời được.
.
hi hi…Trưa mai anh tới…ừm.
.
quên nửa.
.
Em gái mấy tuổi.
.
bao lớn?
-Lớn rồi…đang nộp đơn xin học trường y dược nhung không biết có được không…
-Sao lại không được?Giởn hoài…em vợ của Trân Đức nầy muốn vào học chổ nào mà không được?Chuyên nầy để anh lo.
.
”Đức trợn mắt vổ ngực…
-“ừm”.
.
Nhung sung sướng gật đầu…nàng tin tưởng chuyện gì đối với hắn cũng dể dàng.
.
-“Ngày mai.
.
anh tới nhà ăn cơm.
.
”Hắn ghé tai nàng rù rì…không biết hắn nói gì.
.
Nhung đỏ mặt ngắt tay hắn…
-Lúc nào cũng nghỉ tới chuyện đó…8 tháng vẩn còn được mà…chỉ sợ anh chê em bụng bự thôi…
-Chê?đâu có.
.
đâu có…Vậy mai ha…
-“Ừm.
.
Em ra ngoài đây…Thụy Vủ của anh chắc là đang chờ…anh nha.
.
không biết bao nhiêu mới đủ…”Nhung lườm.
.
chậm chạp mở cửa bước ra ngoài…
…
-“Em cũng đi Hà Tỉnh” Vừa bước vào phòng.
.
Thụy Vủ liền tuyên bố.
.
Vẻ mặt hung hăng như con gà chọi….
trừng mắt nhìn hắn…
-“Hả?Em cũng muốn đi?được….
được.
.
em muốn sao thì sao đi.
.
sẳn anh cũng đang cần người…” Đức biết nói không với ‘bà cô’ nầy thì đại họa lâm đầu…Bới vậy cứ ậm ừ.
.
biết đâu từ đây tới đó nàng đổi ý…nhưng nếu không đổi ý thì cũng không sao mà…
Thụy Vủ nghe hắn đáp ứng.
.
khoái tỉ tê…mặt tươi lên….
mặc hắn kéo đến ngồi lên đùi hắn…
-Sao nói có chuyện nói…là chuyện gì vậy?
-“Thì bây giờ đang nói đây nè.
.
hi hi…” Tay hắn không thành thật sờ mó lung tung…
-“Hi hi.
.
nhột mà” Thụy Vủ uốn éo…nửa nghi hoặc nửa mong đợi.
.
Hắn không phải ‘muốn làm’ chuyện ấy chứ?
Nhưng chỉ vài phút sau.
.
dưới bàn tay quái ác của hắn…không phải hắn muốn mà là nàng muốn…Bản tánh Thụy Vủ muốn là làm…Hơn nửa cửa đóng mà.
.
Sợ cái gì chứ?Nhất là.
.
Lúc nầy trong đầu.
.
bản tánh cà nanh và sinh cường nổi lên…Con nhỏ Yến dể gì không cùng hắn…con nhỏ Tuyết kia nửa…
Nàng còn đang nghỉ …cái vạt váy đã bị hắn kéo lên…và cái quần lót nhanh chóng bị kéo xuống tới gối….
Cặc hắn chạm mông nàng…tìm cửa chui vào…Nơi ấy đã ướt lắm rồi do hắn khều móc nãy giờ…
Thụy Vủ bậm môi…Từ từ ngồi xuống.
.
Hai tay hắn ‘vùi dập’ cặp vú nàng…làm điểm tựa để sàng người nàng qua lại…Nàng cãm giác được cặc hắn ‘đâm’ sâu vào tận cùng bên trong cơ thể minh…Nếu là nơi khác chắc chắn nàng đã la hét…nhưng nơi nầy.
.
nàng phải cắn môi.
.
cố nhịn.
.
…
Đức tổng đang ở Công ty…Mọi người đều biết…Nhất là đàn bà của hắn…Ai lại không biết hắn đang làm gì chứ.
.
Là kinh nghiệm bản thân mà…đêu đã trải qua…
Thụ Vủ ‘hung hăng’ đến gặp hắn…xong ‘họp’ vẻ mặt em hiền như ma soeur…đi ra.
.
Miệng chúm chím tươi cười…
-“Tên khốn kiếp”….
Tú Nhi biết hắn gọi Thụy Vủ ‘nói chuyện’…nàng ngồi trong văn phòng thầm mắng…
Tâm nhìn màn hình vi tính mĩm cười…nụ cười ranh mảnh…
-“Tên mắc dịch” Loan tổng cũng mắng’….
-“Dâm tặc”…Tuyết ‘gầm gừ”! nàng và Yến thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau….
Mặt ửng đỏ…
…
-“Anh Đương.
.
ha ha.
.
Chuyện là vầy.
.
Không biết anh có thể ra Hà Tỉnh vài tuần hay không?Nếu được thì tốt quá.
.
tôi đang cần người…”Đức nhìn Đương nói…Hắn đã nghỉ kỷ…Đương nầy là người chửng chạc….
Sắp xếp anh ta vào đội ngủ của bọn thằng Hưởng dòm chừng một chút…
-Đức tổng…Xin cậu đừng nói vậy.
.
Có việc gì cần tôi làm.
.
Cậu cứ nói.
-Ha ha…Đừng có khẩn trương…Ừm.
.
Chị nhà.
.
công việc thế nào…Tốt chứ?
-Cám ơn Đức tổng quan tâm…rát tốt.
.
Chúng tôi cũng đang kiếm nơi để dọn ra ngoài…Ở nhà hàng.
.
-“Ậy.
.
sao lại dọn ra…Ở nhà hàng cũng tốt mà….
Em Ngọc Thi có bạn.
.
bé Trúc có bạn…Gia Hân có bạn…” Đức nhiệt tinh khuyên ngăn…
-“Vậy.
.
cám ơn cậu”.
.
Đương cãm động…dọn ra chỉ là bất đắc dỉ….
Hắn sợ phiền…dù sao cũng là nơi buôn bán làm ăn.
.
Nhưng Đức tổng đã nói như vậy…Bà Chủ Thu đã nói như vậy….
Thiệt là tốt quá…
-Ừm.
.
Vậy đi…Anh về.
.
ha ha.
.
bàn với chị một tiếng.
.
Nếu được thì anh sẻ tham gia vào đội ngủ vận chuyển…Hai tuần nửa xuất phát…
-Dạ được.
.
Nếu không còn gì nửa…tôi ra ngoài làm việc….
-Ừm…
…
-“Thúy Ái…Ngồi đi…Có chuyện gì vậy?Lúc nầy làm việc thế nào?” Hắn nhìn đòng hồ.
.
Tiếp cô nàn Thúy Ái nầy xong phải chạy xuống huyên ‘báo cáo công tác’ với lảnh đạo huyện mới được…
-“Đức tổng.
.
Xin anh giúp tôi.
.
Tôi thật sợ.
.
hu hu….
” Thúy Ái nói được hai câu.
.
khóc rống lên…khiến Đức sợ hãi…con bà nó.
.
cô hai à.
.
cô khóc kiểu nầy…người khác tưởng tôi xàm xở cô đó nha…
-“Bình tỉnh.
.
Bình tỉnh.
Chuyện đâu còn có đó…từ từ nói.
.
từ từ nói ha…Nếu giúp được.
.
Tôi nhất định sẻ giúp cô…
-Thúy Ái không nói.
.
cứ sut sùi…mãi một lúc lâu sau mới bắt đầu kể…Thì ra tên Lý Bình sau một thời gian im hơi lặng tiếng.
.
bắt đầu quấy nhiểu nàng…muốn ‘nối lại tình xưa’.
.
Thúy Ái dỉ nhiên là cự tuyệt…nhưng hắn cứ không ngừng quấy nhiểu.
.
Thậm chí còn gởi CA quận tói hạch hỏi nhà nàng.
.
kiếm đủ mọi chuyện.
.
mục đích là để nàng khuất phục.
.
trở về với hắn…Vì vậy nghe lời Cường…nàng mới tìm tới Đức tổng.
.
Kỷ Sư Cường cho nàng biết Đức tổng là người có quyền lực.
.
quen biết nhiều…
-“ Hắn đã làm gì?Cô nói cụ thể hơn không?” Đức sa sầm mặt.
.
Hắn ghét bọn đàn ông nầy.
.
thiệt hèn hạ.
.
Ăn hiếp đàn bà con gái…Hắn nhất định can thiệp….
-“Hắn.
.
hắn muốn tôi trở về làm bạn gái hắn.
.
hắn còn muốn.
.
” Nói tới đây Thúy Ái mặt ửng đỏ…
-“Không nên.
.
hắn bị Aid…” Nghe nàng nói.
.
Đức chợt nhớ đến Thu Hoa.
.
la lên…Thúy Ái nghe hắn la…mặt nàng trắng bệt.
.
vô cùng sợ hãi…
-“Cô.
.
cô không phải…cùng hắn.
.
” Đức kinh hãi…như vậy là xong đời rồi.
.
-Không.
.
không có…
-Thiệt?
-“Không có mà.
.
Tôi còn là con gái…hu hu.
.
”Thúy Ái khóc rống lên…
-‘Cộc cộc cộc…’ Đức tổng.
.
đã xãy ra chuyên gì?! ” Có tiếng gỏ cửa…Rồi cánh cửa mở ra…Loan tổng đang đứng ở nghạch cửa….
phía sau lố nhố một đám người đang dáo dác nhìn vào với ánh mắt nghi ngờ.
.
hóng chuyện…
Đức tổng thộn mặt ra…con mẹ nó….
Oan âm thị kính nha…
-“Xin.
.
xin lổi…” Biết mình vô tinh gây ra ‘đại họa’ cho Đức tổng.
.
Thúy Ái ngượng ngùng lí nhí…
-“Chuyện gì?” Loan nghi hoặc…
-Vào đi.
rồi nói.
.
Tú Nhi.
.
em cũng vào đây một chút…Aiz….
Cô Thúy Ái…minh oan giùm tui trước đi…Nếu không có người tưởng tui là dê chúa.
.
-“Còn không phải sao?” Tuyết,Yến,Thụy Vủ không ’ được mời’ cũng bước vào! Cả ba nàng nóng hừng hực…không ngờ hắn tệ vậy…muốn xàm sở Thúy Ái…
-“Không phải.
.
không phải.
.
các người nghỉ lầm rồi.
.
không phải là như vậy…” Thúy Ái ngượng ngùng dính chánh….
-Nà.
.
nà.
.
nghe rỏ rồi chứ gì….
“Vậy chứ đã xãy ra chuyên gì? Loan tổng nhìn Thúy Ái hỏi.
.
Trong khi Đức tổng trừng mắt nhìn Tuyết khiến nàng lo lo.
.
hắn sẻ bắt tội…
-“ Em.
.
em đến nhờ Đức tổng giúp đở.
.
” Thúy Ái sụt sùi kể…
-“Vậy là cậu phải giúp Thúy Ái mới được…” Loan tổng thương tình tán đồng…
-“Phải đó.
.
Anh giúp Thuy Ái đi”…Tuyết cũng bị thuyết phục…
-“Giúp?Giúp làm sao đây?không lẻ tôi chạy tới nói với tên Lý Bình kia…:’Ê mầy không được theo đuổi Thúy Ái?”Đức thiệt hết cách…Hù dọa tên Lý Bình thì cũng phải có lý do hợp lý mới được…
-“Vậy cũng phải”…Yến gật đầu tán thành
-“Phải.
.
Phải…Đúng đó” Tú Nhi,Tuyết,Thụy Vủ phụ họa…
-“Hu hu…” Thúy Ái mủi lòng khóc rống lên…
-“Chuyện nầy dể thôi.
.
chỉ cần cậu gật đầu là được…” Loan tổng bổng có ý hay….
-“Nói đi.
.
Nếu làm được…một triệu cái gật đầu cũng không sao…” Đức tổng hứa hẹn…
-“Đơn giản thôi.
.
Cậu tạm thời là bạn trai của Thúy Ái.
.
Hi hi…” Loan tổng dưa ý kiến ‘bom tấn’…
Mọi người sửng sốt…Đám con gái nhìn nhau với vẻ mặt cổ quái…
-“Loan tổng.
.
Tôi bổng nhiên nhận thấy khả năng giải quyết sự việc của cô…hình như có vấn đề nghiêm trọng…” Đức ‘tức giận’…
-“Đừng có nằm mơ đi…Ý tôi nói là.
.
giả bộ thôi…Cậu tưởng thật à?” Trước ánh mắt đầy địch ý của mọi người.
Loan tổng nhắm Đức tổng ‘nả đạn’…
-“Không còn cách khác sao?” Tuyết đang sợ ‘lộng giả thành chân’…Không phải là không tin hắn.
.
nhưng nàng chỉ sợ Thúy Ái không chống được mỵ lực của tên nầy…Không phải ngay chính nàng cũng là ‘nạn nhân’ hay sao?…Nhưng không chỉ có minh nàng…Tú Nhi,Thụy Vủ và Yến cúng đồng tâm trạng…amm thầm rủa 18 đời tổ tông Loan tổng…
-“Cách khác? Có….
Cậu quen biết rộng lớn.
.
vậy cho người hù hắn…Điều tra hắn.
.
nói hắn tham nhũng,hối lộ.
.
gì gì đó.
.
nhưng không phải một sớm một chiều đâu à.
.
-“Thôi …bỏ qua đi…cùng lắm.
.
tôi rời thành phố nầy là xong….
Đức tổng.
.
tôi không làm phiền anh…” Thúy Ái bi thương thở dài…
-Tôi là người sợ phiền sao?! Được.
.
cứ như vậy mà làm…nhưng mà Loan tổng.
.
phải làm sao đây hắn mới tin?
-Hi hi.
.
Không khó đâu…Sáng cậu chịu khó rước Thúý Ái đi làm.
.
Chiều đưa Thúy Ái về chừng dăm ba bửa.
.
Sau đó gặp hắn.
.
Cảnh cáo hắn…đừng phiền bạn gái cậu.
.
Vậy là được rồi…
-Đơn giản vậy sao.
.
Có được không đó?
-“Nếu cậu có ý nào tốt hơn…nói thử nghe….
” Loan vênh mặt….
-Được.
.
vậy thì theo lời cô mà làm…
-“Đức tổng.
.
anh.
.
anh chịu giúp tôi?” Thúy Ái nghe hắn đồng ý ‘ra tay trượng nghỉa’…mừng rở…
-Ừm.
.
Có được hay không.
.
tôi không biết đâu nha…
-“Cám ơn anh.
.
Đức tổng.
.
” Thúy Ái cúi mặt…hai má ửng hồng…miệng mĩm cười đắc ý…
Đức tổng kinh nghiêm đụ phong phú.
.
nhưng không ngờ lại trúng mỷ nhân kế…
Khi biết Lý Bình hiến nàng cho Giám đốc Sở CA Duệ và suýt bị lảo xâm phạm.
.
Thúy Ái vô cùng bi thương một thời gian…Sau đó nhờ Cường giới thiệu vào Đức lập làm việc.
.
Dần dần nàng bắt đầu quên đi chuyện củ và cãm thấy yêu đời trở lại…
Ở Đức lập.
.
nàng lại nghe câu chuyện Đông cung,Tây Cung…Chánh phi nương nương….
cãm thấy kỳ quái…Sao có thể chứ?Vì bản tánh hiếu kỳ nên bắt đầu tìm hiểu về Đức tổng…Càng tìm hiểu.
.
càng thích thú…Rồi khi nghe hắn đàn hát…tâm hồn dao động…ít nhiều….
Cho đến khi hắn đề nghị nàng làm Giám đốc phòng IT…Thúy Ái tưởng hắn có ý với mình.
.
Thầm khinh thường…Lúc đó nàng nói để ‘suy nghỉ’.
.
nàng đinh ninh là hắn sẻ năn nỉ.
.
săn đón.
.
để nàng siêu lòng.
.
Nhưng không phải vậy…Tưởng nàng không thích làm Giám đốc.
.
Hắn tìm người khác…
Nói tóm lại mọi ý nghỉ tiêu cực về hắn đều tan biến…Cho đến lúc gần đây.
.
Thúy Ái mới nhận biết minh đã iêu thích người nầy…nên lên kế hoạch để cua hắn…
Chuyện Lý Bình muốn trở lại với nàng là thật.
.
nhưng không vì vậy mà nàng sợ hải hắn…Nhưng mượn cớ Lý Bình theo đuổi mình để nhờ Đưc ‘giúp’ là thật.
.
Mục đích là gần gủi Đức tổng nhiều hơn….
Ai dè trời xui đất khiến.
.
Loan tổng đưa một kế.
.
vô cùng tuyệt hảo.
.
nàng phải lợi dụng cơ hội nầy để ‘Lộng giả thành chân….
’
Tú Nhi,Tuyết,Yến.
Thụy Vủ nào biết vô tinh ‘kết nạp’ một chị em vào đội…
…
Đà Nẳng…
Trong mồt phòng VIP dành cho ‘Đại Gia’…Một thiếu nử trần truồng nằm trên chiếc bàn chử hình nhật giửa phòng…Nước da nàng trắng muốt.
.
Vú vun tròn.
.
đùi thon.
.
eo nhỏ.
.
chùm lông lồn được tỉa gọn vô cùng đẹp mắt…
Trên thân hình trắng muốt của nàng…nhiều món sushi….
quanh bàn.
.
6 gả đàn ông vừa thưởng thức sushi vừa sờ soạng phụ nử bên cạnh.
.
thỉnh thoảng cười hô hố …Phó Chủ tịch Hưng của Thành phố Hà Tỉnh.
.
phần trên áo hở ra.
.
phía dưới.
.
hắn ở truồng.
.
Một cô gái da trắng đang cầm cặc hắn bú liếm….
Tay hắn thì mò mẩm ‘mâm sushi’…miệng luôn cười hô hố…Mặt đỏ ửng.
.
chứng tỏ đã uống khá nhiều…
Quang cảnh vô cùng dâm dật…
-“Hoàng đai ca…hắc hắc.
.
anh thiệt là biết hưởng thụ a…” Hưng đưa ngón tay cái về hướng người đàn ông trac trên dưới 40.
.
khen dồi…
-”Ậy…Đời người ngắn ngủi…hưởng được thì nên hưởng.
.
nà.
.
cạn.
.
”Hoàng ‘đại ca’ đắc ý nhưng tỏ ra khiêm nhường…
-Ha ha.
.
Vậy thì phải…
-Chuyên Chủ tịch Hưng nói hồi sáng nầy.
.
thật ra là chuyện gì…Tốt lắm sao?nói nghe thử…
Hưng chần chờ…Liếc nhìn chung quanh.
.
hắn không sợ mấy cô gái da trắng.
.
có mấy em Việt ngồi cùng bàn…Tai vách mạch rừng.
.
hắn sợ…
-“Hắc hắc…Đều là người nhà.
.
không cần phải sợ.
.
Nói đi…” Hoàng đại ca phất tay.
.
Mấy gả đàn em đang sờ móc lồn ,bú vú đều ngừng tay…Mắt nghiêm túc nhìn Hưng…Chờ hắn mở miệng…
-“Khoảng 100 tỷ…tiền tươi.
.
Hoàng Đại ca.
.
anh thấy thế nào?đủ để ra tay chưa?” Hưng nhếch mép cười…
Hoàng đại ca hít một hơi khí lạnh…Bọn đàn em hắn hai mắt mở lớn…
***
Chúc các bồ tèo vui vẻ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...