Thằng Đức
Ôm trọn gia tài kếch sù của Narith để lại…Ba chị em Mỷ Chi đến Azerai chọn một Villa ở tạm …mổi đêm trả 50T cũng có thể lý giãi… Chủ tịch Hùng cùng phu nhân cũng chọn Villa.
.
cho dù là một hay là hai đêm cũng đủ hiểu vợ chồng lảo giâu nức vách … dỉ nhiên là kết quả của nhiều năm vơ vét…Và như vậy thì đức hạnh làm quan thì miển bàn…
Trong phòng khách của căn Villa hoành tráng … Phó Giáo Sư Ngô Trung Hậu ngồi nghiêm chỉnh trước mặt chị minh…Đối với ai…hắn rất láo cá nhưng trước mặt Ngô Kim Anh hắn rất qui củ…vô cùng kính cẩn.
.
Chỉ ngồi nửa mông.
.
lưng thẳng.
.
hai tay để lên hai đầu gối …giống như cán bộ đến báo cáo công tác với lảnh đạo….
Chuyện dể hiểu thôi.
.
không có bà chị nầy.
.
hắn đâu có được như ngày hôm nay…Cái may mắn của hắn là có bà chị đại tài! không phải ‘vạn sự thông’ mà là ‘vạn sự thành’…có nghỉa là chuyện gì cúng làm được…
Ngô Trung Hậu vừa tốt nghiệp đại học được gần 4 năm thôi…vậy mà bây giờ đã là Phó Giáo sư Tiến sỉ rồi…Lúc chi hắn đưa bằng cấp Tiến sỉ và Giấy tờ ‘Phó Giáo sư’ với tên hắn…Hậu mới biết là không phải nằm mơ…Nhưng hắn sợ lắm…Hắn đâu có biết gì đâu à…ù ù cạc cạc gạt gái thì được.
Tiến sỉ thì còn đở một chút nhưng nếu là ‘Phó Giáo sư Tiến sỉ’ …Đứng trên bục mà giãng dạy…Giởn chơi sao?
-“Mầy sợ cái gì…thằng nào con nào muốn vạch lá tìm sâu…tao cho nó chết không có chổ chôn…”
Chị hắn quát…Hậu yên chí …rồi thời gian qua mau…đâu vào đó…
Chị hắn nói đúng…’ ‘Phó Giáo sư Tiến sỉ’ lại thêm vào chức vụ Phó Bí Thư đãng ủy thì thiệt là oai phong…ai dám hạch hỏi gì chứ…Thế là hắn cứ phây phây cao cao tại thượng…làm Phó Giáo sư Tiến sỉ.
.
Phó Bí Thư đãng ủy…Không cần phải giãng dạy.
.
chỉ cần bá láp vài câu…góp ý chỉ đạo…đây là nghề của chàng
Trong trường đại học í mà…đủ loại hoa thơm cỏ lạ…các em siêng năng cần mẩn học tập thì không nói… các em nầy thường không ngon chút nào.
.
không ú ù thì mặt mủi không đẹp…Còn các em đẹp thì học chẵng ra gì.
.
nhưng mà muốn có điểm cao để ra trường.
.
hắc hắc.
nhờ thế mà Hậu có lồn chùa đụ đều chi…đó là chưa kể các nàng giảng viên Phó GS khác…có chồng hay độc thân cũng mặc…hắn vừa mắt là tán tỉnh.
.
kêu vào văn phòng dụ đổ…bú cặc hắn hay chỏng khu cho hắn chơi cũng thường lắm…Nếu không chiu hắn.
.
thì liệu hồn…
Nhưng gần đây.
.
có con nhỏ từ Sài gòn về đây học.
.
đéo mẹ coi bộ lì lợm …Bóp vú thôi mà có gì nghiêm trọng chứ.
.
Vậy mà dám nện chai bia vào đầu minh…Cũng may minh không sao…Đụ má đấm con đỉ đó mới một cái chưa giải được mối hận.
Vài ngày nửa …biết tao.
.
chưa xong đâu…Hậu thầm nghiến răng…
Lâm tuấn Vủ học ở Cần Thơ là do hắn coi sóc…nó lớn rồi.
.
Coi sóc con khỉ gì…ai dè lại xãy ra chuyện.
.
Hậu rất mà khó ăn nói với chị của hắn.
.
Thiệt là mất uy tín…
-“Mầy nói…chuyện gì đã xãy ra.
.
tại sao CA bắt thằng Vủ?” Kim Anh quát.
.
hai mắt long lên…
-“Em cũng không biết nửa…Em tới trụ sở CA Quận Nịnh Kiều.
.
nhưng tụi nó không cho em gặp.
.
” Hậu nói với giọng oán giận…Hắn dù sao cũng là Phó Bí thư Đảng ủy của một trường đại học lớn nhất nhì VN mà không được nể mặt chút nào…
-“Đi.
.
mầy dẩn tao đi.
.
Tao muốn coi tụi CA nầy có gì giỏi…” Kim Anh đứng lên…chiến lược của bà là ‘tam chiêu’.
.
Chiêu đầu tiên là đút tiền….
vừa đút vừa hù dọa thế lực của mình…Một khi thằng con ra rồi thí âm thầm chơi theo kiểu giang hồ tứ chiến…Có như vậy mới hả giận.
.
Cho dù kẻ địch là ai cũng vậy…Thế lực à.
.
Chổ dựa của bà cũng không nhỏ đâu…
-“Được.
.
chị hai” Thấy bà chị không mắng chửi minh cái tội ‘thất trách’.
.
Hậu mừng rở…
-“Khoan đã.
.
Đừng nóng nãy…” Chủ tịch Hùng từ trong phòng đi ra.
.
thấy vợ nóng nãy liền ngăn cản…Lảo là con người cẩn thận…Lảo muốn liên lạc với Vân Chủ tịch để tìm hiểu một chút trước khi hành động …Biêt người biết ta trăm trận trăm thắng
-“Ông câm miệng lại cho tôi…” Kim Anh hét…chắng hề nể mặt Chủ tịch Hùng chút nào…Có điều là Hậu và đám cận vệ thấy rất bình thường…Hậu trong bụng âm thầm khinh bỉ…Chủ tịch tỉnh rồi sao?Không phải là nhờ chị hắn ‘chạy chọt’ vế mới có được hay sao?!
-“Bà nghe tui nói đi.
.
Coi lai lịch của người ta trước…gấp gáp cái gì” Hùng khẩn trương nói…con mụ nầy dù sao là vợ của lảo.
.
nếu có chuyện gì thì tiền đồ của lảo sẻ bị họa lây…
-“Ông dẹp ông đi…chuyện nầy ông đừng có chỏ mồm vào…Tụi bây theo tao…Thằng Hậu…dẩn đường…” Kim Anh nhìn Chủ tịch Hùng khinh thường…
-“Dạ.
Chị hai…yên tâm đi anh rể…không có gì đâu…” Hậu trấn an Chủ tịch Hùng nhưng thâm tâm hắn muốn chị hắn làm cho lớn chuyện …Cho cả Cần Thơ nầy biết.
.
chị hắn là nhân vật nào…Có như vậy…uy tín hắn ở đây càng tăng vọt…có thể đi ngang về tắc…
…
-“Hưởng ca…nhìn kìa.
.
hắn đi ra…cùng với 5 người…một mụ tây lai và 4 thằng khác…Tụi nầy coi bộ dân ngầu nha Hưởng ca…Azerai.
.
một đêm không rẻ đâu…” Lợi.
.
Gả đàn em của Hưởng trầm trồ.
.
hâm mộ.
-“ Dỉ nhiên rồi.
.
dân đi Mẹc (Mercedes)…Biển số xe 66…Là dân Đồng Tháp…Là ai vậy cà…” Hưởng lẩm bẩm…Hắn cùng đàn em canh me để thi hành nhiệm vụ…-“Vô đó hỏi là biết liền mà Hưởng ca”… Lộc góp ý…
-“Mầy đúng là ngu mà…chổ cao cấp như vầy mầy lấy tư cách gì vô hỏi…Kìa.
.
thằng Lộc.
.
mầy bám theo tụi nó coi tụi nó đi dâu…Tao và thằng Tân ở đây.
.
Đi đi lẹ lên,,coi chừng mất dấu.
.
” Hưởng hối thúc…
-“Mất dấu?hắc hắc.
.
trừ khi chúng đi máy bay…” Lộc lấy chiếc Dream bám sát theo…
Những khách sạn khác.
.
Hưỡng có thể dở trò len lõi vào tìm hiểu chút ít thông tin nhưng khu nghỉ dưởng Azerai nầy qua riêng biệt…nó thiệt vô kết khả thi…
…
-“Wow…Chủ tịch Thảo.
.
bà cũng ở đây à?Ha ha.
.
Lúc nầy trông bà trẻ và đẹp ra đó nha…” Yến mở của.
.
Đức vừa bước vào nhà thấy Thảo tươi mát đang ngồi trên ghế salon đang cùng Tuyết chuyện trò…
-“Lại nịnh bợ rồi…tài nịnh bợ của cậu ngày càng tiến bộ…” Thảo cười lườm mắng…Trước mặt châu gái và Tuyết.
.
nàng làm ra vẻ trưởng bối…trong lòng hơi ngượng chút chút khi nhớ những lúc thần phục dưới dâm uy của hắn…
-“Anh ngồi đi.
.
” Tuyết ra vẻ ngoan hiền âu yếm đưa Đức ly nước trái cây mát lạnh…tỏ vẻ không muốn dấu diếm nàng và Yến cùng ‘se’ (Share) một người đàn ông khiến Thảo vô cùng hâm mộ…Nghỉ đến mình và con Vân không phải cũng vậy đó sao?
-“Ừm.
.
Cám ơn em.
.
Chủ Tịch Thảo.
.
mời dùng trái cây…” Với câu nói nầy.
.
Đức ngang nhiên mặc nhận ‘gia chủ’ rồi…đồng thời tiếp nhận sự săn sóc âu yếm của người đẹp…Hắn vừa ngồi xuống…Yến,Tuyết đến ngồi hai bên…nhìn vào là biết một chàng hai nàng rồi…khiến Thảo đâm ra ngượng ngịu…nghỉ ‘mình đang làm kỳ đà cản mủi’…
-“Đức à.
.
Chuyện của Chủ tịch Vân.
” Thảo ngập ngừng…không biết phải mở miệng như thế nào…
-“Chủ tịch Thảo…bà nghỉ về tôi sao cũng được nhưng nguyên tắc làm người của tôi là như thế nầy…thứ nhất Tôi ghét nhất loại người đi hàng hai…thứ hai tôi ghét bạn của người tôi ghét…Thứ ba đã là người tôi ghét thì nhất định không phải là bạn…Bà nói với Chủ tịch Vân sau nầy tốt nhất đừng đụng tới tôi thì không sao.
.
Còn nếu không thì hậu quả sẻ rất là nghiêm trọng…” Đức lạnh lùng gằn từng tiếng một…
Thảo hoãng sợ….
im re…tuy nàng muốn nói giúp cho Vân một vài câu nhưng không thể vì vậy mà để bị họa lây…Tên nầy thiệt bá đạo…
-“Vậy.
.
thôi…Tôi có chút việc phải làm…Không quấy rầy nửa…Yên à.
.
Dì về đây…” Thảo đứng lên kiếu từ trước cặp mắt ái ngại của Tuyết và Yến.
.
cả hai đều muốn nói vài câu nhưng nhớ lại đã từng chứng kiến cơn thịnh nộ của Đức ở Đức Lập nên không dám mở miệng…
-“Hi hi…Nè…uống ly sinh tố mãn cầu nầy đi cho hạ hỏa.
.
” Yến đưa ly sinh tố tận miệng Đức.
.
-“Đúng đó…sao hung dử vậy? đã xãy ra chuyện gì?” Tuyết tò mò.
-“Sẳn đây mới nói nha.
.
Nếu bây giờ hai em thấy anh khó tánh…độc đoán…Vậy thì đường ai nấy đi.
.
Sau nầy gặp lại…Có thể coi như bạn…chào hỏi một tiếng…Anh không muốn trong tương lai thấy ban của em là người anh không ưa…Chỉ có vậy thôi…OK?Bây giờ anh đi về.
.
hai em suy nghy kỷ đi…” Đức dợm người đứng lên…
-“Anh…anh nói sao thì sao đi.
.
suy nghỉ cái gì chớ….
”Yên nhu mì khuất phục…
-“Độc tài.
.
bá đạo….
kiếp trước mắc nợ anh mà.
.
” Tuyết ‘hung hăng’ ngắt eo hắn…
-“Ha ha.
.
như vậy mới ngoan…Anh thích phụ nử ngoan ngoản nhu mì…dể dạy…
-“Em và Yến có khi nào không nghe anh chứ…” Tuyết ‘lườm’…
-“Vậy sao…là em nói đo nha.
.
bây giờ ba đứa mình tắm chung nha.
.
hắc hắc…
-“Anh…đồ mắc dịch…Yến.
.
còn ngồi đó…mau phụ tao xử lý tên dâm tặc nầy.
.
”Thấy mình trúng kế.
.
Tuyết ‘oán giận’…ngắt mạnh vào đùi hắn…
-“Ây da…đau…anh vô tắm.
.
máy lạnh hình như có vấn đề.
.
nóng quá…” Đức đứng lên ngang nhiên thoát y trần truồng rồi di vào nhà tắm mở nước trong bồn…Hắn bước vào bồn nằm dựa lưng lim dim hưởng thụ cái thú ngâm mình trong nước ấm.
-“Còn chờ gì nửa mậy…tên nầy coi vậy chứ dể giận lắm.
.
hi hi tao vô trước…” Tuyết luôn là nguòi linh động…lần trước ba người đã tắm chung và đã làm tinh tay ba rồi…Có lần đầu.
.
dỉ nhiên lá phải có lần hai.
.
lần ba.
và từ nay rỏ ràng là cứ thế.
.
Vậy thì ngại làm gì….
Aiz…Đã chấp nhận làm người đàn bà của hắn… thì phải vậy thôi…
Yến cũng có tư tưởng nầy…chỉ là hơi nhút nhát chút thôi…Yên vừa vào phòng tắm.
nàng cũng nhanh chóng bước theo…
…
Vạn sự khởi đầu nan…Khó khăn là bước đầu…một người đàn ông hai người đàn bà trong phòng tắm…Cả ba đều trần truồng chẵng mấy chốc quấn lấy nhau…Trong lúc Đức úp mặt vào giửa hai đùi Tuyết thì Yến miệt mài mút đầu cặc hắn…Rồi liên tiếp gục gặc mái tóc…Cứ thế hai nàng thay phiên nhau đổi vị trí…Tiếng đánh lưỡi,tiếng bú mút và tiếng rên rỉ của hai nàng nghe rỏ mồn một…Những ngại ngùng e thẹn đã biến mất.
.
nhường lại cho sự cuồng nhiệt của dục tinh dâng cao…
Nếu đã không còn ngại ngùng e thẹn nửa thì kế đến là sự buông thả theo tiếng nói của nhục dục và cuối cùng là sự điên cuồng … Bây giờ nếu ai nhìn vào cảnh tượng trước mắt sẻ tưởng là Đức tổng bị hai người đẹp ‘hiếp dâm’ í…
‘Thục nử’ Yến thường ngày hay e thẹn rụt rè bây giờ đang ngồi trên ngực và đầu Đức tổng ‘mất hút’ giửa hai đùi trắng thon mịn màng của nàng…Hình như có ý muốn ‘mưu sát’ bằng cách làm cho hắn ‘ngộp thở’.
.
Càng lúc nàng càng dí sát vào hơn…
Đưc tổng chẳng có dấu hiệu nào ‘sắp chết’ vì ngộp…Để ‘chống trả’…hai bàn tay hắn hung hăng nhồi bóp cặp vú nàng một cách thô bạo.
.
Hai mắt Yến nhắm khít… ngửa mặt lên trần nhà…cổ họng rít lên từng tiếng man dại…nàng cãm giác được cái lưỡi quái ác của hắn chui tọt vào cơ thể nàng quậy phá…
Nửa thân dưới của hắn hòan toàn bị ‘khống chế’…Yến cũng đang trong tư thế cỡi ngựa và đang ‘phi nước đại’…Hình như còn chưa hài lòng.
.
thỉnh thoãng còn sàn mông qua lại.
.
xoay tròn…Hình như cả hai có âm mưu trước hay sao í…rỏ ràng có ý muốn ‘song kiếm hợp bích’ cùng Đức tổng ‘thư hùng’ một trận nên cứ liên tục thay phiên nhau đổi vị trí ,phối hợp rất nhuần nhuyển…
Nhưng hai người đẹp ‘công lực chưa đủ ‘thâm hậu’ để ‘đã bại’ Thánh đụ…Cả hai đã mấy lần lên chín tầng mây…Hắn vẩn ‘bình chân như vại’.
.
cặc vẩn cứng chưa từng mềm lại…Chưa ‘bắn’ được mà…phải nói là không muốn bắn.
.
Mổi ngày đều đụ.
.
đàn bà nhiều quá.
.
đụng ai cũng bắn làm sao chịu nổi…
Tuy không muốn ‘bắn’ nhưng vẩn muốn ấm cặc…cảm giác cặc minh luân phiên nằm trong miệng của hai nàng thật đã… ẩm ướt nhưng ấm áp dể chịu…Hắn thì sướng rồi nhưng Yến,Tuyết than thầm…dưới ê ẩm.
.
trên thì quai hàm như muốn trẹo…hắn vẩn hùng hục nắc…
Ngay lúc nầy di động Đức vang lên.
.
Tuyết như đang chơi vơi giửa biển khơi.
.
vớ được cái phao ‘cứu mạng’ vội vả chụp lấy di động đưa qua cho hắn…ranh mãnh nháy mắt với Yến đang ‘khổ sở’ ví cặc hắn còn đang trong miệng nàng…
-“Ha ha.
.
Em muốn chơi gian hả?! ” Thấy Tuyết nháy mắt với Yến,,,Đức cười ha ha…hiểu ra là cô nàng ma mãnh nầy muốn lấy cớ giở trò để ‘trốn chạy’…
-“Hi hi…Nói bậy.
.
ai chơi gian chứ…Anh nghe điện đi.
.
biết đâu có gì quan trọng thì sao?” ‘Tuyết ‘lườm’ chối bai bãi…
-“ A lô…Hưởng hả mầy? tốt nhất là có chuyện quan trọng nên gọi giờ nầy…nếu không tao xử tử chú mầy.
.
dám phá chuyện tốt của tao.
.
” Đức hăm he…
-“Đức ca…ha ha…sorry…em có chuyện quan trọng muốn báo cáo…” Hưởng tắc kè nghe Đức nói…sợ xanh mặt nhưng sau đó liền hiểu.
.
thì ra lảo đại đang đùa…nhưng nó chắc chắn là Lảo đại đang cùng chị dâu nào đó đang vui vẻ thì mình gọi tới…phá đám…đúng là tội đáng ‘tru di cửu tộc’ mà.
.
-Chuyện gì.
.
nói đi…
-“Tụi em bắt đầu theo dỏi thằng kia từ hôm qua…Chiều nay thấy nó đi vô Azerai “ Hưởng tắc kè nói tỉ mỉ những gì thấy.
.
không bỏ sót chi tiết nào…bao gồm cả hai chiếc Mẹc có biển số 66…
-Làm khá lắm…Chờ cơ hội chụp nó…
-“Yên chí đi Đức ca.
.
Tụi em làm việc.
.
anh yên tâm…” Hưởng tắc kè xum xoe nịnh nợ lảo đại…Thừa lúc Đức nói chuyện di động.
.
Yến ,Tuyết biết thân chuồn ra ngoài…
Đức tổng hết hứng thú rồi…đang trầm ngâm suy nghỉ…thằng Phó Giáo Sư Ngô Trung Hậu nầy là người Đồng Tháp? Bọn người Đồng Tháp nầy là ai?lai lịch thế nào? Tâm cơ chợt động…Đức bấm máy gọi…
…
Nhìn đám người hùng hổ kéo đi…Hùng chủ tịch căm lắm nhưng cũng không dám tỏ vẻ gì…Lảo không sợ vợ nhưng sợ người mê lồn vợ! Bỡi vậy bấm bụng chịu lép.
.
miển là mụ có thể giúp lảo tiến bộ…Hơn nửa vợ chồng lâu năm rồi.
.
còn hứng thú cái con mẹ gì nửa…ai muốn đụ thi cứ đụ…Lảo thích mới mẻ trẻ trung…Lảo đang nghỉ không biết khi nào mới ôm được Chủ tịch Vân đụ cho đã cặc.
.
Hùng thèm lắm rồi…Lẩo lấy di động gọi…
…
Thảo chưa về …nàng biết Vân đang nóng ruột nên ghé tạt qua nhà nàng.
.
-“Tao thấy hắn giân lắm.
.
thôi để thêm một thời gian nửa coi sao…” Thảo thở dài…lực bất tòng tâm…muốn giúp mà không được.
.
-“Ừm…phải vậy thôi.
.
cám ơn mầy nha Thảo…” Vân gật đầu.
.
mặt buồn xo…
-Tao nghỉ hắn muốn dò xét mầy….
mầy đừng có dây dưa với lảo kia…nên vạch rỏ biên giới.
.
coi chừng lọt bẩy là vạn kiếp bất phục.
.
-“Mầy nói tới đâu rồi.
.
cái gì mà dây dưa…thiệt là…” Vân lộ sắc giận…
-“Được rồi…được rồi.
.
tao chỉ muốn mầy cẩn thận chút thôi…Thôi tao về…
…
Thảo vừa ra về…Di động Vân reo vang…Nàng nhìn màn hình …giận uất lên…
-Ha ha.
.
Chủ tịch Vân.
.
là tôi đây…Tuấn Hùng…Chị khỏe chứ…
-“Chủ tịch Hùng….
Xin lổi nha.
.
có chuyện gì ngày mai sáng hãy gọi đến văn phòng.
.
Cuối tuần tôi không nói chuyện công…Xin lổi nha,,tôi đang có khách…” Vân nói xong cúp máy không muốn dây dưa thêm một dây…
Hùng sửng sốt…Lảo muốn gọi Vân để liên lạc.
.
trước là hỏi thăm tin tức sau là muốn mời Chủ tịch Vân ra ngoài dùng cơm…xã giao lấy cãm tình…nếu có thể gạ đụ được thì tốt nhưng không ngờ thái độ Chủ tịch Vân thay đổi một cách khó hiểu…Chuyện gì đã xãy ra?
Hùng Chủ tịch buồn bực.
.
lửng thửng đi về hướng nhà hàng…và quày rượu…lảo cảm thấy hơi đói…muốn ăn chút gì đó… uống vài ly Whiskey…bất giác lảo sửng sốt…tim đập thui thụi…vô cùng phấn khích…Ở một góc trong nhà hàng.
.
ba mỷ nử đẹp lộng lẩy đang cười cười nói nói…Cả ba vú đít đều thuộc tiêu chuẩn thượng thừa…Cặc trong quần Hùng Chủ tịch giựt giựt…Chỉ cần lòe cái ‘mác’ Chủ tich tỉnh’ thôi! hàng thiệt giá thiệt…lồn nào sẻ không hé mở chứ….
…
-“Anh ấy thật là vô lương tâm…Cả ngày nay không gọi mình” Bích Hà ‘oán giận ‘ giọng nói hơi mè nheo hậm hực…
-“Hay là gọi anh ấy.
.
Mình ăn xong đón ảnh đi chơi.
.
” Vịnh Hà phụ họa…
-“Hi hi…Hai đứa không nghe hắn nói sao?Chuyện ra miền Trung…nhiều việc phải lo…hắn bận lắm…chậm chậm một chút liên lạc hắn sau…Mình cũng bận mà…phải xúc tiến việc xây nhà…hơn nửa…” Mỷ Chi cười…
-“Hơn nứa cái gì?” Bích Hà ngây thơ hỏi…
-“Hai đứa.
.
hết đau rồi à.
.
” Mỷ Chi chúm chim cười.
.
hỏi nhỏ…
-“Hắn.
.
hắn thật là vủ phu.
.
làm em đau muốn chết…đến giờ vẩn còn…” Bích Hà ‘căm hận’ nhưng nét mặt thì ửng hồng …đầy xuân tình…chứng tỏ nói một đàng ghỉ một nẽo…Đêm hôm trước là lần đầu tiên của nàng và Vịnh hà…Đức ca nào có biết gì đâu.
.
bú mút đã đời rồi đút vào dập bạo chứ không thương hương tiến ngọc như đối với các mỷ nử khác…nhưng cũng vì vậy mà song Hà cứ vấn vương những giây phút thần tiên…
-“Bích Hà…Vị trí 9 giờ…Có thằng già đang lén lút nhìn về hướng bàn minh…” Vịnh Hà làm bộ bưng ly nước lên nói…bản tánh luôn đè cao cãnh giác trong mọi tình huống cho nên mặc dù đang trong trạng thái yêu đương.
.
nàng vẩn có thể nhận ra cử chỉ khác thường của Hùng…
Mỷ Chi chẵng để tâm.
.
nàng đang suy tính chuyện xây biệt thự.
.
bao nhiêu phòng ngủ…mấy tầng lầu.
.
hồ bơi.
.
vườn cây ăn trái.
.
mướn bao nhiêu người làm…Và quan trọng nhất là bổng nhiên nàng muốn có con với hắn…Nghỉ tới đó Mỷ Chi mĩm cười khi nghỉ đến tương lai tốt đẹp…
Hùng Chủ tịch đang ngồi ở quày rượu nhấm nháp ly Mojitos…thỉnh thoãng liếc về hướng bàn ba chị em Mỷ Chi chờ cơ hội bước tới làm quen…Nãy giờ lảo âm thầm quan sát ,thấy chỉ có ba mỷ nử mà không có một người đàn ông nào đi kèm…bất chợt lảo mừng húm khi thấy Mỷ Chi hình như nhìn lảo mĩm cười…Chủ tịch Hùng liên chụp lấy cơ hội…
-“Ha ha.
.
Các người đẹp.
.
Xin chào…Nếu tôi đoán không lầm thì các vị là Việt kiều từ nước ngoài về chơi thì phải?” Chủ tich Hùng tỏ ra hiểu biết…Có khả năng vào Azerai hưỡng thụ thường là đại gia hoặc Việt kiều thứ thiệt muốn về nước đầu tư…Lảo đoán đại thôi.
.
đúng sai không thành vấn đề…Chủ yếu là mở đầu câu chuyện…
-“Xin lổi.
.
ông là…” Song Hà làm thinh…Mý Chi lịch sự ngẩn đầu lên hỏi…Cặp mắt đen láy của nàng sâu thẩm khiên Hùng chủ tịch rộn ràng… nghỉ bụng ’Ối Giời ôi…Người đâu mà đẹp thế…”
“Ha ha.
.
Tôi là Lâm Tuấn Hùng.
.
đây là danh thiếp của tôi.
.
” Hùng lấy danh thiệp đưa ra…Vịnh Hà tiếp lấy.
.
nhìn vào danh thiếp mĩm cười…đưa qua cho Bích Hà…cuối cùng vào tay Mỷ Chi…
-“Thì ra là Chủ tịch Hùng của Tỉnh Đồng Tháp…ha ha.
.
Thất lể rồi.
” Mỷ Chi liếc mắt nhìn danh thiếp rồi cười khách sáo…
-“Các vị.
.
May I…”(Sit down…Ý nói tôi có thể ngồi xuống không)… Hùng lịch sự phong độ.
.
chêm tiếng Anh vào …lảo ta muốn chứng tỏ ta đây thuộc thành phần trí thức…và cũng là dân chơi xứ thượng…
-“Ha ha.
.
Xin mời ngồi…” Mỷ Chi liếc song Hà…cả ba chị em thầm trao đổi ánh mắt…
-“Ha ha.
.
Cám ơn.
.
uống một mình buồn quá… “ Được người đẹp mời ngồi…Hùng Chủ tịch hớn hở kéo ghế ngồi… bắt đàu ‘ra chiêu’…bằng cách mở miệng ‘than buồn’…
Ngay lúc nầy di động của Mỷ Chi reo vang…Nàng hớn hở bắt máy…đứng lên đi ra ngoài…
-“Dử hong…tới giờ nầy mới gọi…tưởng anh chết đi đâu rồi chứ…”Mỷ Chi nũng nịu trách móc…nhìn nàng giống như con nai vàng đáng iêu …Chủ tịch Hùng nhìn dáng nàng mà ngơ ngẩn…
-Ha ha.
.
bận lắm mà.
.
em biết rồi đó.
.
phải chuẩn bị mọi thứ…Mốt mới ghé thăm em được… Mỷ Chi…Có chuyện nầy anh muốn nhờ em giúp…
-Chuyện gì.
.
Đối với tụi em…đừng khách sáo.
.
Cứ nói ra là được…Anh mà khách sáo.
.
thì tụi em không làm.
.
” Mỷ Chi ngang ngược đáng iêu
-Wow…Hi hi.
.
ngoan vậy sao?
-Đối với anh thôi…nói đi chuyện gì.
.
-“Ừm.
.
người của anh theo dõi một thằng tên Ngô Trung Hậu…thấy hắn đi vô Azerai.
.
tên nầy có liên lạc với mấy người từ Đồng Tháp,,Nếu có thể…
-“Hi hi.
.
Sao trùng họp vậy.
.
Tụi em đang ngồi ăn cơm.
.
có thằng cha xưng là Chủ tịch Tỉnh gì đó.
.
lân la làm quen chuyện trò… đang nói chuyện với Vịnh và Bích Hà kìa…
-Chủ tịch tỉnh Đồng Tháp? Chỉ có một mình hắn?Không có đồng bọn?
-Ừm.
.
hắn có đưa danh thiếp…Chỉ thấy có mình hắn…
_”Vậy à.
.
thôi được.
.
bye.
.
mốt anh ghé chổ em.
.
-“Khoan đã.
.
Sao nói có chuyện nhờ?” Thấy hắn sắp cúp máy.
.
Mỷ Chi hỏi…
-“Có một bọn từ Đồng Tháp kéo lên đang ở trong Azerai…Bọn nầy hình như muốn gây bất lợi cho anh…Ba em cẩn thận…Đừng nói quen anh…coi chừng…” Đức dè dặt…
-“Có phải coi tụi em là người ngoài không?” Mỷ Chi oán giận…
-“Ha ha.
.
anh không có ý nầy… Chuyện là vầy.
.
” Đưc tóm tắt chuyện Hồng Phượng và chuyện Ngân”…Ngưng một chút ngần ngừ…”Nếu em có thể dò xét chút thông tin thì tốt…”
-Dò xét thông tin? Ừm… Em biết làm sao rồi.
.
Mỷ Chi cúp máy…Quay trở lại bàn …
-Chủ tịch Hùng.
.
hi hi.
.
thật là xin lổi…có người bạn gọi…ừm.
.
ông đến Cần thơ công tác à?
-“Không…tôi vừa mới nói với hai vị nầy là…Aiz…” Lảo lắc đầu ra vẻ khó nói…Ba chị em Mỷ Chi ánh mắt lại giao nhau…
-“Hi hi.
.
Sao ông đột nhiên có vẻ thương tâm vậy?” Vịnh Hà cười hỏi.
.
-“Aizz…Trị an ở thành phố nầy thiệt kém…thằng con tôi…” Hùng chủ tich cũng tóm lược câu chuyện.
.
đem Lâm Tuấn Vủ hóa thành một thiên thần…Lảo vừa nói vừa ra vẻ đạo mạo… chỉ vì chính nghỉa…tìm công lý cho đứa con…
Thấy Mỷ Chi đặc biết lắng nghe…lảo mừng húm.
.
Câu được mỷ nử nầy rồi…nàng đang trìu mến nhìn lảo…
Cái ‘Độc’ của Mỷ Chi là có ánh mắt thiện lương của một con nai vàng trước khi làm chuyện ác quỷ…Lảo nầy muốn gây hại cho người đàn ông của nàng.
.
mặc dù nàng biết hắn thừa sức đối phó nhưng nàng sẻ không để yên cho lảo và đồng bọn…Ai phải ai quấy nàng không cần biết…Lẻ phải là do người có sức mạnh quyết định.
.
Hơn nửa nàng tin tưởng hắn.
.
hắn làm gì cũng đúng.
.
có lý do của hắn…Đúng với câu khi iêu trai ấu cũng tròn trái bồ hòn cũng méo…Nhưng có một chuyện khẳng định là khi nàng đã chọn hắn thì không ai có thể đụng hắn.
.
Chỉ có Vịnh và Bích Hà mới biết ánh mắt của Mỷ Chi…Cả ba chị em luôn tâm ý tương thông…Nếu Mỷ Chi đã có địch ý với lảo nầy,cả hai đang nghỉ có nên đưa lảo đi mò tôm dưới giòng sông Hậu hay không…Hai nàng không cần biết lý do….
ý nghỉ vô cùng bá đạo…nếu không vừa mắt ai…thì phán án tử hình cho người ta…
Chủ tịch Hùng nào biết lảo đang bị ba ‘Xà mỷ nử’ sắp mổ mù mắt…Trái lại.
.
Lảo rất lấy làm hãnh diện cười nói luôn miệng…Nghĩ ba mỷ nử nầy đang bị lảo thu hút…
Củng phải…Không được 100 nhưng cũng xấp xi hơn 90 phần trăm… ngày nay đàn bà con gái đều ham chuộng hư vinh…Lảo là Chủ tích tỉnh…Vua một cỏi…Được lảo để mắt xanh tới là phước ba đời cho họ rồi…
Hôm nay chắc là không được.
.
mới quen biết.
.
hẹn ra ngoài chơi…quá đường đột…Hơn nửa đi với ba em thì làm ăn được cái con mẹ gì…Đợi một hai ngày nửa.
.
gây dựng thêm cãm tinh sau đó đánh du kích.
.
hẹn từng em…hắc hắc.
.
Nghỉ tới đó.
.
cặc trong quần lảo liền đội lên… Trong đầu có ý đồ hoa thơm từ từ đánh cả cụm…
Cùng thời gian…Tại Trụ Sở CA Quận Nịnh Kiều.
.
Trong đầu óc của Thiếu Tá Phùng không có màu xám…Chỉ có màu trắng hoặc màu đen…người hắn thẳng như ruột ngựa! Cứ theo luật mà làm khiến cho cấp trên rất là đau đầu…Cả cơ quan gọi hắn là Phùng gàn…Tuy vậy nhưng không ai ghét hắn…tánh hắn trời sinh là như vậy mà…Ghét làm gì.
.
nhưng không cho hắn lên chức…bỡi vậy đồng đội lên chức ào ào.
.
còn Phùng gàn đả gần 5 năm rồi vẩn là Thiếu tá…
Trong Trụ sở CA Quận Ninh Kiều nầy.
.
Phùng gàn chỉ lo những việc lông gà vỏ tỏi…không quan trọng chút nào…lảnh đạo sợ cái tánh gàn của hắn mà gây ra những chuyện phiền phức không cần thiết…
Nhưng hôm nay Phùng gàn bổng được Phó Vinh ưu ái.
.
giao cho công tác quan trọng hàng đầu…Đó là tên Lâm Tuấn Vủ đang bị nhốt tạm giam… không có lệnh.
.
nhất định không được thả ra…Giao cho ai thì Vinh không chắc nhưng giao cho Phùng gàn.
.
Vinh chắc chắn 1000 phần dầu cho dù trời có sập xuống…thằng Lâm Tuấn Vủ nầy đừng hòng ra khỏi đây nếu không có lệnh của của minh…
Phó Vinh rất gian manh…không dám thả Lâm Tuấn Vủ…hắn không chịu được sự thịnh nộ của Đức ca…đồng thời đang âm thầm suy tinh để cứu vản tình thế…không thể nào để bà chị minh bị Đức ca cho ra rìa…
Hắn cũng không muốn đứng mủi chịu sào đối đầu với Chủ tịch Tỉnh Đồng Tháp…Tuy Đồng Tháp và Cần Thơ là hai nơi khác nhau! hơn nửa hắn thuộc Bộ CA…nhưng Vinh hơi lo ngại phía sau của Hùng Chủ tịch…tuy không biết là ai nhưng tốt nhất là nên lánh nặng tìm nhẹ…không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất…Vì vậy giao tên Lâm Tuấn Vủ cho Phùng gàn là biện pháp tuyệt vời nhất…
‘Phái đoàn’ của Chủ tịch Tỉnh Phu nhân Đồng Tháp do Hậu dẩn đường bừng bừng khí thế di vào trụ sở CA quận Ninh Kiều…Tuy nói là 24/24 nhưng cũng không có nhiều người như ban ngày…
-“Các người là ai…?” Một Chiến sỉ CA đang trực ngoài cổng thấy một đám người hùng hổ đi vào…ra chặn lại hỏi…
-“Đồng chí nầy…đây là Phu nhân của Chủ tịch tỉnh Đồng Tháp…mau gọi lảnh đạo anh ra đây…” Hậu lớn tiếng nói…nét mặt vô cùng khí thế…Hắn biết mấy tên CA tép riu nầy chỉ cần nghe cụm từ ‘Chủ tịch tỉnh’ là té đái vãi phân ra…
-“Ò ò ò…Các vị xin chờ chút…” Đồng chí CA quả nhiên kinh hãi…dân ngu cu đen thì gặp hà rầm…Chủ tịch tỉnh phu nhân thì đây là lần đầu…sau khi trợn mắt há mồm lắp bắp nói 1 câu ‘ Các vị xin chờ chút’ rồi quay đầu ba chân bốn cẳng chạy vào trong báo cáo với lảnh đạo…
Phó Vinh ranh lắm…biết thế nào người nhà của Lâm Tuấn Vủ sẻ nhanh chóng tìm đến.
.
Vì vậy sắp xếp ‘tăng ca’ cho Phùng thiếu tá trực ban…Quả nhiên không ngoài tinh toán của Vinh…’Phái đoàn’ Đồng tháp đã tới…
-“Các vị.
.
Tôi là Cao Xuân Phùng…Thiếu tá.
.
hôm nay phụ trách trực ban…Xin hỏi có chuyện gì…” Phùng gàn trầm giọng hỏi…hắn nhìn thấy có vài người dáng vẻ bậm trợn như côn đồ…Thiếu tá Phùng không thích lắm nhưng rất nhả nhặn lịch sự hỏi…
-“Thiếu tá Phùng …Đây là Giám đốc Sở Giáo dục và cũng là Chủ tịch tỉnh Phu nhân của Đồng Tháp…Bà tới rước con trai là Lâm Tuấn Vủ…đang bị tạm giam ở đây…” Hậu kêu ngạo nói…trong khi chị hắn Kim Anh lạnh lùng cao cao tại thượng! hai tay khoanh trước ngực… chẳng nói một lời.
-“Lâm Tuấn Vủ?! không được…chưa quá 48 giờ.
.
chưa có lệnh cấp trên.
.
Thả thế nào được? Mấy người về đi…” Phùng khoát tay…
-“Thiếu tá…đây là Chủ tịch tỉnh Phu nhân của Đồng Tháp”…Hậu nghĩ đồng chí Thiếu tá nầy có lẻ bị lãng tai nên nói lớn.
.
-“Anh không nghe tôi nói à?Cái gì Chủ tịch tỉnh phu nhân…về đi.
.
ai cũng mặc.
.
về đi…” Phùng khoát tay…như đuổi ruồi nhặng…
-‘cộp’….
”đủ chưa? Thủ tục ‘đầu tiên’.
.
bà đây biết mà…
Phùng sửng sốt…một xấp tiền đô mỷ.
.
ước lượng cũng 2 hay 3 ngàn …được quăng lên bàn.
.
nghe một cái ‘cộp’…Phùng không tin những gì mình đang thấy…
-“Đây là ý gì?” Phùng trầm giọng.
.
hai mắt hắn long lên vì giận.
.
thiệt là sỉ nhục người ta quá rồi…
-“Chưa đủ à?được…”Ngô Kim Anh quăng thêm một xấp tương tự trên bàn…
-“Đủ rồi chứ?! biết điều thì cầm lấy đi.
.
Còn nếu không.
.
hừ.
.
bà đây gọi một cú điện là không xong đấy” Kim Anh khinh thường.
.
Đinh ninh là tên Thiếu tá nầy sẻ phấn khởi hồ hởi chụp lấy bỏ túi…
-Cái nầy là hối lộ cán bộ nhà nước…Bà có biết không?
-“Hăc hắc.
.
Thiếu tá…Chổ nầy không ít đâu.
.
Sơ sơ cũng trăm triệu tiền Việt đó….
còn muốn gì nửa…đừng có đạo đức giả nửa mà…Cón không mau cầm lấy?” Hậu cười hô hố.
.
cả đám cười theo…
Tiếng ồn ào khiến một vài người CA trực ban chú ý…biết chuyện.
.
vô cùng hâm mộ nhưng cũng thầm than tiếc hùi hụi.
.
nghĩ.
.
nếu là mình thì bỏ túi lẹ rồi.
.
Cái thằng Phùng gàn nầy hình như là có thù với tiền bạc í…
Nhưng diển biến tiếp theo khiến tất cả mọi người có mặt đều trợn mắt há mồm…
-“Tội hối lộ nhân viên chấp pháp là tội hình sự nghiêm trọng…Người đâu.
.
bắt bọn người nầy giam lại.
.
” Phùng Thiếu tá hét lên…
-“Mầy.
.
mầy dám.
.
” Nghe hắn đòi bắt giam mình lại.
.
Kim Anh lửa giận công tâm.
.
muốn hôn mê bất tỉnh…Đây là lần đầu tiên có thằng chê tiền…Thằng nầy có phải là người không vậy? Bà chỉ tay ngay mặt Thiêu tá Phùng gàn mà rung rung vì giận…
-“Còng ngay họ lại…” Phùng hét…
-“Dạ rỏ” Đám chiến sỷ CA dạ rang…họ chỉ biết nghe lệnh…Xếp Vinh đã căn dặn nhiều lần…Phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Xếp Phùng …Bọn họ nào dám cãi…
Sắc mặt Ngô Trung Hậu đại biến…Gặp phải thằng khùng rồi….
hắn vội vả lấy di động ra gọi…
Vinh cũng nhận được tin báo…Hắn sửng sốt…Cái thằng Phùng nầy…đúng là cực phẩm nhân gian a…đéo mẹ.
.
nguòi ta là Chủ tịch tỉnh phu nhân…tiền không lấy thì thôi…lại còng người ta lại…Chuyện lớn rồi…Vinh tức thì gọi chị minh…
Vân đang như người chết rồi…nghỉ tới một viển ảnh tương lai bấp bênh nếu mất chổ dựa là Nancy…Nàng biết chỉ cần hắn nói một tiếng với vị Thiếu tướng nầy…hai chị em nàng đang từ Thiên đàng sẻ bị đánh xuống địa ngục một cách dể dàng…Nghỉ tới đó.
.
Vân lạnh toát người…bao nhiêu cố gắng bấy lâu sẻ trở thành công cóc…nàng thiệt hối hận…Đúng lúc nầy di động nàng reo lên…
-Có chuyện gì?
-“Chị hai à.
.
chuyện lớn rồi…Con mẹ Vợ lảo Hùng Chủ tịch bị thằng Phùng gàn bắt giam…” Vinh tuy gian nhưng không đủ thông minh để giải quyết những trường hợp nầy nên gọi chị mình để vấn kế…
-“Chuyện gì vậy?mầy phan ngang bửa củi như vậy tao không hiểu…” Vân quát.
.
tâm trạng đang buồn bực lại bị Vinh không đầu không đuôi xí xô xí xào khiến nàng nổi quạo…
-“Chị hai.
.
chuyện là vầy.
.
” Vinh tóm tắt chuyện minh làm…Vân đang buồn bực bổng sáng mắt lên…
-Hay lắm…tên Thiếu tá đó làm hay lắm…là mầy ra lệnh phải không?
-“Cái nầy.
.
cái nầy…em chỉ ra lệnh không cho thả thằng con lảo Hùng.
.
cái chuyện bắt nhốt vợ lảo…” Vinh không biết ý chị mình ra sao…
-“Mầy đúng là ăn cám xú mà…Bắt vợ lảo Hùng giử được bao lâu? Thế nào cũng có người can thiệp.
.
Cái quan trọng là ‘chí công vô tư’ làm theo luật pháp.
.
hiểu chưa…Hình ảnh CA sẻ được đánh bóng lên.
.
Đồ ngu…Vân chủ tịch không nể quân hàm Thượng tá chút nào…mắng xếp Vinh ngu như heo…Cón cái quan trọng nửa …cái nầy khiến Chủ tịch Vân vô cùng kích động…Hắn sẻ thấy rỏ hai chị em nàng phân rỏ ranh giới với lảo Hùng…và biết nàng và lảo không có gì…
-“Vậy.
.
vậy bây giờ em phải làm sao?” Vinh ù ù cạc cạc hỏi…
-“Mày không cần làm gì hết.
.
Cho mụ ta ngủ một đêm đâu có sao…hi hi…Ngày mai sẻ có người bảo mầy làm sao.
.
” Chủ tịch Vân cãm thấy vui trở lại…
Khu nghỉ dưởng Azerai…
-“Tôi cũng có dịp qua New York ,Paris và gần đây qua Hàn quốc.
.
theo chân Chủ tịch quốc hội tham dự hội nghị về kinh tế trong khối ASEAN.
.
” Hùng Chủ tịch ‘nổ’ như bắp rang trong lò vi sóng…
-“Hùng Chủ tịch ông thật đã có dịp đi nhiều nơi …” Bích Hà ‘hâm mộ’…
-“Aiz…là vì đi công tác thôi…” Hùng đắc ý nhưng ‘khiêm tốn’ ngoài mặt…Ngay lúc nầy di động lảo reo lên…Lảo nhìn màn hình…bắt máy…
-“Anh rẻ à.
.
Chị hai bị bắt nhốt rồi.
.
” Tiếng Hậu lắp bắp trong di động …Thằng Thiếu tá kia bị khùng…hắn thiệt hết cách.
.
Cũng may nó chỉ bắt chị hắn vì đưa tiền hối lộ…Hậu được thả ra cùng với đám cận vệ…Chuyện nầy thật là mất mặt mà.
.
-“Mầy nói cái gì?Đang ngồi thõai mái…Hùng nhãy dựng lên.
.
Mặt lộ vẻ quai dị.
.
lảo tưỡng mình nghe lầm…
-“Anh rể.
.
là như vầy.
.
” Hậu nói toàn bộ sự việc.
.
Mặt Hùng Chủ tịch trắng bệch…chuyển thành xanh rồi đỏ….
Nhục…lảo giận…quá đáng rồi…rỏ ràng muốn làm nhục lảo mà…
--“Các vị.
.
Ha ha.
.
xin lổi…Tôi có chút việc gấp cần làm…Mai nầy gặp lại sau…” Hùng không thẹn là tay gian hùng.
.
Sau một phút nóng giận.
.
lảo đã bình tỉnh trở lại…quay sang ba chị em Mỷ Chi cười giả lả tỏ vẻ ái náy về sự thất thố của mình.
-“Xin cứ tự nhiên…” Mỷ Chi mĩm cười…
…
-“Lảo già nầy và đồng bọn muốn gây bất lợi cho anh ấy…” Chờ Hùng đi khuất Mỷ Chi nói…
-“Vậy sao?nếu chị nói sớm.
.
em cho lảo đi điện.
.
” Vịnh Hà vừa nói vừa đưa tay lên…Trên ngón áp út của nàng có một chiến nhẩn cẩm thạch xanh biếc…một mủi kim ló ra…dưới ánh đèn đầu kim óng ánh ngủ sắc.
.
chỉ trong phút chốc biến mất…
-“Không cần phải gấp…hi hi…coi sao đã…chạy được sao?” Mỷ Chi mĩm cười…nụ cười mê hồn nhưng nghe phát rét…
***
-“Đã lâu không ra ngoài chơi.
.
hay là tất cả chúng ta…tối ngày mai ra ngoài ăn uống vui chơi một bửa?” Thấy Nancy có vẻ buồn bực.
.
Đưc đề nghi.
.
cãm thấy ái náy…Nàng ở nhà còn minh ra ngoài…đụ dạo lia chia.
.
-“Thôi đi.
.
em làm biếng lắm…” Nancy uể oải đáp…lúc nầy bụng to lên rồi.
.
nên khó chịu…
-“Em cũng không đi đâu…anh nha…vể sớm một chút có được không?đêm nào cũng về khuya…” Kiều Nga oán giận…
-“Đúng đó…ăn chơi ở ngoài.
.
không coi tụi em ra gì…” Kiều Chinh trừng mắt.
.
mổi người nói một câu khiến Đức thật đau đầu.
.
Hắn biết song Kiều chỉ nói vậy thôi…chứ cả hai đều biết hắn ‘bận rộn’…
-“Ăn chơi cái gì chứ.
.
anh đang có kế hoạch cứu trợ miền Trung đó mà…nà.
.
lên kế hoạch rồi…Có muốn nghe không?Đưc dựa đầu lên vai Nancy…hai tay luồn trong mền mò lồn song Kiều.
.
vuốt ve hai chùm lông mềm mại…Tức thì hai bàn tay của hắn bị song Kiều ngắt đau điếng…nhưng chỉ phút chốc thôi…cứ để hắn làm gì thì làm…nói thật chứ.
.
thâm tâm cũng thích lắm…chỉ là bề ngoài ‘em chả’ một chút thôi…
Lóng rày.
.
4 người ngủ chung trên cùng chiếc giường…hắn nằm giửa nên hai tay hắn lúc nào cũng mò chim…hai Kiều thì thay phiên nắm ‘cổ gà’.
.
trêu đùa.
.
Hắn kể chuyện tiếu lâm hoặc nói linh tinh trước khi ngủ…
-“Còn không nói…” Kiêu Nga cũng không vừa…nhân cơ hội đưa tay xuống nắm chặc ‘cổ gà lôi’ ý đồ hăm dọa sẻ ‘bóp chết’…Từ lâu rồi đây là thú phòng the của 4 người…
-Ây da.
.
đừng nha.
.
coi chừng ‘đứt’.
.
hi hi.
.
ừm là như vầy…báo cáo với các phu nhân là hồi sáng giờ anh đi tuyển một só anh em của thằng Hưởng tắc kè.
.
khoãng 10 thằng…đi với anh ra ngoài ấy…mấy em cũng biết rồi…Cần bọn đàn ông con trai phụ trách những công việc nặng nhọc…Thu Hà ,,Thu Tâm.
.
Phương Anh đâu có được…
-“Vậy thì phải”…Nancy gật gù.
.
-Còn nửa nè…bắt đàu ngày mai.
.
anh sẻ huy động nhân viên trong Đức Lập mua đồ.
.
mua xong đóng gói.
.
mướn xe hàng…phải ít nhát là hai xe hàng mới đủ.
.
bọn thằng Hưởng chia ra đi theo xe hàng…ụa.
.
sao ngủ rồi? Đức thao thao bất tuyệt một hồi nghe tiếng ngái nhỏ,,,thì ra cả hai song Kiều đều ngủ rồi…
Bà bầu thiệt là khác người.
.
ăn dể ngủ dể…
Nancy à…anh thấy ba chị em không nên qua Mỷ sanh con đâu…trừ phi…
-Hả?tại sao?Trừ phi cái gì?
-Cần gì quốc tịch Mỷ chứ…quên đi…khi con lớn lên cho tụi nó đi du học là được…Chủ yếu là hiện giờ…mổi tối về đây…có mấy em anh quen rồi…mai mốt nếu đi Mỷ sanh con.
.
anh chèo queo một minh ở đây à.
.
No way…trừ khi anh đi theo…
-“Anh nha.
.
đạo đức giả….
”Nancy nghe Đức nói…lòng nghe ngọt ngao nhưng ngoài miệng ‘mắng’…
-“Không đạo đức giả đâu là thiệt đó…mổi ngày phải gặp mấy em mới được.
.
nếu không…sẻ thấy thiếu thiếu cái gì ấy…cãm thấy không thoãi mái chút nào…Em hiểu không?”…Đức rù rì bên tai Nancy…vuốt ve cơ thể nàng.
.
hít hít mùi hương quen thuộc…
-“Ừm.
.
để coi.
.
” Nancy hạnh phúc ngất trời…nàng cãm nhận được chân tình trong lời nói của hắn…
-“Cái gì mà để coi…This is an order.
.
OK?.
.
hi hi em là Thiếu tướng đối với ai kìa,,,đối với anh là phải nghe mệnh lệnh…hắc hắc.
.
” Đức ‘bá đạo ‘ vừa ‘ra lệnh’ vừa trườn người xuống giửa hai chân nàng…
-“Ây da…em mệt và buồn ngủ…mai đi cưng.
.
” Nancy ngăn hắn lại.
.
nàng quả thiệt mệt và buồn ngủ nên phải hứa hẹn…tên nầy khi lâm trận không phải là 5 hay 10 hoặc 15 phút.
.
Nàng làm sao chịu nổi…
-Ừm.
.
được.
.
được.
.
là em nói đó nha.
.
mai đó…Coi như tối nay bị treo cu rồi.
.
hi hi…
-“Hi Hi…Nham nhở.
.
nói bậy nói bạ…” Nancy đưa tay ngắt đùi hắn,,nhưng tay nàng bị hắn chụp lấy kéo xuống…
-“Ây da.
.
nói ngày mai mà.
.
anh thiệt là.
.
”Nancy nủng nịu…
-“Mai em ở nhà ngủ bù.
.
hi hi… Đức lì lợm.
.
bàn tay hắn chạy khắp người rồi dừng lại giửa hai đùi nàng….
vuốt ve.
.
tái máy…Hơi thở Nancy nặng dần…
-OK.
.
mai nha.
.
nhớ đó…bây giờ ngủ đi…
-Ngủ?anh đừng có hòng…đồ mắc dịch!
***
Hẹn chủ nhật
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...