Lâm Tuấn Vủ lúc còn nhỏ trời sinh dị bẩm…đầu hắn rất có nhiều xoáy,tóc thường được hớt cua nên nhìn vào chỉ thấy xoáy đầu.
.
trông rất ngộ nghỉnh…Không biết có phải vì vậy hay không mà hắn học rất ngu nên bị chúng bạn gọi lén là Vủ ‘đầu bò’…Và dỉ nhiên tháng nào thành tích cũng đội sổ…nhưng đến cuối năm học,hắn luôn được biểu dương là học sinh tiên tiến và được lên lớp đều chi…
Không ai ngạc nhiên chút nào…Cha hắn là Bí Thư huyện ủy huyện Gia Bình,còn mẹ hắn là Trưởng phòng giáo dục và đào tạo…Có thể nói xúc phạm tới Vủ đầu bò đồng nghỉa với việc chán đời…không muốn sống nửa rồi…vì sẻ gánh chịu sự thịnh nộ của ông bố Bí thư và bà mẹ Trưởng phòng…Không ai ngu như vậy…tự rước phiền toái …
Trong huyện Gia Bình…Thanh danh của Bí Thư Lâm Tuấn Hùng thúi hơn mùi chuột chết…tiếng ác đồn xa nhưng ngược lại với câu ‘trời cao có mắt’,con đường quan lại của Lâm Tuấn Hùng thênh thang rộng mở…Chưa được 10 năm đã từ Bí Thư lên đến Phó Chủ tịch tỉnh…Cứ theo cái đà nầy…10 hoặc 15 năm nửa.
.
Lâm Tuấn Hùng tính rồi…cao hơn nửa thì không dám nhưng hàng bộ trưởng thì cơ hội rất cao…chỉ cần biết cửa nào nên chạy chọt và chạy chọt như thế nào…
Có câu sau lưng của người đàn ông thành đạt.
.
luôn có một người đàn bà chống lưng…Câu nầy đem áp dụng vào Lâm Tuấn Hùng thì đúng là không cò gì đúng hơn…
Vợ lảo…Trưởng phòng giáo dục huyện Ngô Kim Anh có giòng máu lai Tây từ đời bà cố nội hay bà cố ngoại gì thì không biết …nhưng đến đời nàng thì hiển lộ rỏ ràng trên người ! khiến cho nàng vô cùng sắc xảo…quyến rủ,thân hình khêu gợi…dể động lòng bọn dâm dê ….
đàn ông nhìn vào khó mà không nứng cặc.
Ông bà có nói…người có giòng máu lai dâm lắm…Đúng hay không thì không biết nhưng Kim Anh thì dâm hết biết…Hùng tuy rất dâm dục nhưng cũng không chịu nổi sức đòi hỏi của vợ… Có điều lảo là người khôn ngoan biết cứng biết mềm,biết vân dụng tài nguyên biến thành lợi thế…
Lâm Tuấn Hùng không có tài gì đặc biệt.
.
cái xuất sắc của lảo là rất biết luồn cúi,nhìn mặt biết ý người…Trong các buổi xã giao mời cơm lảnh đạo…lảo luôn đem theo vợ mình…Chỉ cần lảnh đạo bóng gió ám chỉ.
.
lảo liền sắp xếp đưa vợ tới hầu đụ cho nên dưới con mắt lảnh đạo.
.
Lâm Tuấn Hùng là người rất đáng được bồi dưởng…Gần đây… việc lảo được điều động về Đồng Tháp làm Quyền Chủ tịch Tỉnh …Thủ tục là thế đấy…
Từ lúc vào Nam…mọi việc đều vô cùng thuận lợi…Đồng Tháp là nơi trù phú giâu có hơn Bắc Ninh nhiều…Có thể nói là ‘chuột sa hủ nếp’…Gái Nam thì khỏi nói rồi…ối giời ôi.
.
em nào em nấy.
.
đứng xa vài mét cũng ngửi được mùi lồn thơm phức…
Có câu ‘Cặc trai Nam mê lồn gái Bắc…Cặc trai Bắc mê lồn gái Nam’ là thế…
Lóng rày…Ở Đồng Tháp Chủ tịch đại danh của Chủ tịch Hùng như mặt trời giửa ban trưa…đám thuộc hạ biết ‘gu’ của lảnh đạo.
.
luôn tìm lồn nhí dâng lên để lấy lòng…là con đường thăng tiến nhanh chóng và hiệu quả nhất.
.
Nơi nầy là cơ sở làm ăn của ‘Mamy Tiên’ đấy…Việc ‘kinh doanh’ vô cùng thịnh vượng…ngay cả trong những lúc bị cách ly vì đại dịch…nơi khác ế ẩm,vắng như chùa bà đanh nhưng mamy Tiên thiệt là có cách…Nơi đây vẩn hoạt động binh thường.
.
lại có phần khấm khá hơn…Dể hiểu thôi…đám cán bộ quan chức đến đây ăn chơi đú đởn cũng là một hình thức cách ly í mà…Ai cũng ở trong phòng…đâu có bước ra ngoài tiếp xúc với ai chứ ngoài các em gái thôi…hi hi…hơn nửa…không tuân thủ cách ly thì sao chứ…Có vấn đề gì?
Bọn CA tép riu có ăn mật gấu cũng không dám vào kiếm cơm cháo hay bánh mì… Mamy Tiên tuy ở chốn phong trần nhưng nghiêm lắm…Đừng có mà lén phén dở trò dâm dê…bỡi vậy cho dù đám cán bộ,đại gia có thèm cũng phải chịu thôi…Mamy Tiên là bạn của Giám đốc Sở La Định Quốc đấy…Biết thế chả có ai ngu mà đến đây kiếm ăn…lén phén dở trò.
Lúc đầu…ai củng tưởng mamy Tiên là bạn đụ của La Định Quốc.
.
nhưng xem ra không phải…Giám Đốc Quốc đối với mamy Tiên rất là khách sáo…không hề có ý sàm sở…Lảo muốn đụ thì mamy Tiên đưa gái tới… thế thôi.
.
nhưng không tính tiền…
Không biết từ đâu rộ tin đồn.
.
mamy Tiên là đàn bà của nhân vật khủng đấy…bỡi vậy nên La Định Quốc vô cùng nể mặt…Cứ thế mà chung quanh mamy Tiên là một bí mật bao trùm.
.
Cuối tuần là Hùng Chủ tịch đến …Ở đây luôn có hàng mới cho lảo hưởng dụng…Lúc nào cũng là màn ‘nhất long tam phụng’ …đôi khi cao hứng.
.
là ‘nhất long tứ hoặc ngủ phụng’…Có như vậy lảo mới có cãm giác là ‘hoàng đế’…Mặc dù lảo đụ cũng xoàng thôi…làm gì có tư cách đụ nhiều vậy…Chủ yếu là oai phong.
.
có khí thế của đế vương…
Đôi khi Hùng Chủ tịch nghỉ Hoàng đế ngày xưa chắc cũng thế thôi…một đêm đút cặc vào 5 lồn thì được …Đút vào nhấp nhấp mấy cái rồi rút ra…nhưng chơi thật sự thì không thể nào…cặc sắt sao chứ?nhưng có một điều…Hùng tin tưởng cung nử hay phi tần của hoàng đế làm sao có thể so sánh được với mấy em nầy…
Mamy Tiên thiệt là có cách…’hàng’ nào cũng ‘bá cháy’…em nào cũng xinh xinh má đỏ môi hông.
.
vú cũng hồng…khe lồn lại càng hồng…
-“Đại Gia…hihi…thế nào?ông vừa ý chứ?” Tuy biết lảo là Chủ tịch tỉnh nhưng Mamy Tiên rất biết quy tắc…Gọi ‘Chủ tịch’ ở ngay chổ trụy lạc như thế nầy là điều đại kỵ…
-“Ừm…khá lắm…Cứ tiếp tục như thế là được.
.
Tiền bạc không thành vấn đề”….
Chủ tịch Hùng gật gù…
-“Hi hi.
.
tất cả là theo ý của đại gia mà làm…Đại gia muốn gì chỉ cần lên tiếng.
.
cho tôi hai hoặc ba tuần để chuẩn bị là được.
.
” Mamy Tiên đon đả nịnh bợ…khách hàng là thượng đế…nhất là khách hàng chịu xài tiền như lảo thì là thượng đế của thượng đế…
-Nếu có được hàng nước ngoài thì còn gì bằng.
.
ha ha…đó chỉ là gợi ý thôi…coi bộ không dể a…
-“hàng Mỷ hay hàng Tây thì khó.
.
hàng Thái thì dể hơn…nhưng cũng ít nhất là 1 tháng…”Mamy Tiên lể phép đáp lời nhưng trong bụng thì rủa thầm.
.
đéo mẹ.
.
lồn nào thì cũng như nhau thôi.
.
bà đây không thấy chổ nào khác nha…
-“Ha ha.
.
được mà…có thì tốt…” Nghe mamy Tiên hứa hẹn…Hùng Chủ tịch vô cùng vui vẻ…Tiếc rằng lúc nầy bay qua Bangkok phải bị cách ly thiệt là mất hứng…Nếu không cuối tuần bay qua đó ăn chơi cho đã…Aiz.
.
không biết khi nào mới hết đại dịch đây…
Ngay lúc nầy di động vang lên…Nhìn màn hình.
.
Chủ tịch Hùng nhíu mày…bắt máy…chưa kịp nói tiếng nào thì bên kia đường giây đã nghe tiếng hoãng hốt của gả em vợ.
-Anh rể.
.
thằng Vủ đã xảy ra chuyện…nó bị CA thành phố Cần Thơ bắt giam rồi.
.
-“Cái gì?Mầy có nghe lộn không vậy?” Chủ tịch Hùng tâm trạng đang vui.
.
nghe gả em vợ nói.
.
Lảo sửng sốt…nói như hét…
-“Không sai đâu.
.
có người quen thấy CA còng nó đem lên xe…em có gọi nó nhưng đường dây không thông…”Hậu nói chưa kịp dứt lời.
.
Chủ tịch Hùng bên kia đã cúp máy…
Mặt Hùng Chủ tịch đen như đít nồi…rỏ ràng là không nể mặt lảo…Bây giờ lảo mới để ý.
.
thì ra trong lúc lảo đang ‘vui vẻ’.
.
Chủ tịch Vân cũng có gọi tới…Lảo liền bấm di động gọi lại…
-Hùng Chủ tịch.
.
tôi có gọi anh vài lần.
.
hình như anh bận nên tắt máy…
-“Ừm…Tôi bận chút việc…Chủ tịch Vân…chuyện gì đã xãy ra?Thằng Vủ con tôi đã làm gì mà CA Cần thơ bắt nó vậy? Hùng nói với vẻ oán giận…đánh chó phải nhìn mặt chủ nhà chứ…hơn nửa đây không phải là chó…đây là thằng con nối dỏi tông đường…
-“Anh đã biết rồi à.
.
Tôi biết chuyện liền gọi cho anh mấy lần.
.
Aiz…Chuyện có chút phức tạp…tôi cũng không biết phải nói sao…”Chủ tịch Vân lúng túng…không biết giãi thích sao khi người nàng gởi tới để bắt ‘côn đồ’ quay ngươc lại bắt ‘người tốt’…
-“Ý Vân Chủ tịch muốn nói là người này có chút lai lịch à…ha ha.
.
Vậy thì để coi sao đã.
.
Thôi được.
.
không làm phiền Vân Chủ tịch nửa…xin chào”….
Hùng cười lạnh…lảo biết Vân Chủ tịch nầy xuất thân tầm thường…bò từ dưới lên cũng là nhờ bú cặc mà thôi…Đây cũng là một cơ hội để lảo cho đám Cần Thơ nầy biết nếu không phải là mãnh long thì không quá giang…Oanh oanh liệt liệt đánh trận nầy…lấy uy…Vân Chủ tịch hay Thảo Phó Chủ tịch còn không mau mau chạy tới dành nhau bú cặc mình sao?
Chủ tịch Hùng nóng giận không còn hứng thú hưỡng lạc…lảo hấp tấp rời đi…
Mamy Tiên mặt đang tươi cười…Xe Chủ Tịch Hùng vừa ra khỏi khuông viên biệt thự…Hai mắt Mamy Tiên nheo lại…nàng nghe lảo nói ‘Vân chủ tịch’…
Tiên vào phòng lấy di dộng ra gọi…
-“Sao rồi…Bên đó khá chứ?” Tiếng Đức lảo bản vang lên khi đường dây vừa thông.
.
-Khá lắm.
.
nhưng có chuyện nầy cần báo cáo cho cậu biết…ừm…chắc có lẻ tánh tôi đa nghi nhưng thấy có chút bất thường nên bắt buộc phải nói …
-“Ha ha.
.
Có gì thì nói đi…làm như vậy mới phải…” Đức cười khen khích lệ khiến Tiên thấy vô cùng phấn khỡi…
-“Chuyên là vầy.
.
” Tiên tóm lượt chuyên nghe lóm được.
.
-“ Làm tốt lắm…Mai mốt về Cần Thơ nhớ báo…” ‘Chủ tịch Vân.
.
Chủ tịch Hùng của Đồng Tháp…CA bắt con lảo…Nghe Tiên nói.
.
Đức biết chuyện gì rồi.
.
’
-“Ừm”…Mamy Tiên muốn nghe chinh là những lời nầy…
***
-“Chị Uyển…Chúc mừng chị …được mấy tháng rồi! biết là trai hay gái chưa?” Gia Kỳ nhìn Nancy mặc áo bầu…đẹp…quí phái sang trọng nét mặt vô cùng hạnh phúc thầm tiếc cho anh mình…
-“Hi hi.
.
Gần 3 tháng rồi…Trai hay gái không quan trọng…Chỉ cần khỏe mạnh là được”Nancy nét mặt sáng ngời cười đáp…quan niệm bây giờ đã thay đổi…Trước kia muốn sanh trai…bây giờ đối với nàng không còn quan trọng nửa…Cả ba chị em đều có mang…hơn nửa không định chỉ một lần sanh nở…Như vậy không lo gì không có con trai?thôi thì cứ xuôi theo tự nhiên…
Hôm qua,tuy nói để Đức lo nhưng sau cùng nàng cũng hẹn Gia Kỳ đến Restaurant & Cafe Lotus trò chuyện…Lòng vòng mãi…nàng cũng chưa biết mở lời làm sao về chuyện của Lý Gia Thành…
“Buổi sáng cuối tuần…Đến đây chọn một bàn ngồi vừa ngắm cảnh sông nước hửu tình vừa ăn sáng ,nhấm nháp ly cà phê là một thú vị… Đôi khi làm chị nhớ Hồ gươm…” Nancy hớp một ngụm trà.
.
hai mắt nhìn ra giòng sông mơ màng…
-Chị nhớ Hà nội?
-Chút chút.
.
em thì sao?
-“Chưa đâu.
.
em tới đây chưa được lâu.
.
” Gia Kỳ lắc đầu.
-Công tác thế nào?thuận lợi chứ?!
- Hi hi…Chị Uyển…Chị có chuyện gì muốn nói phải không?Chúng ta quen biết nhau lâu rồi…chị cứ nói…không cần ngại đâu…
-Em thiệt thông minh…ha ha.
.
chị cũng không biết mở lời như thế nào…ừm…em có nghe chuyện của hai cha con Lại Đức Quang chứ?
-“Có…aiz…không ngờ ông ta có kết cục như vậy.
.
” Gia Kỳ cãm thán…
-“Lại Đức Huy nhiểm HIV …chuyện nầy em biết không?” Nancy đoán Gia Kỳ mù tịt về chuyện nầy nên nói…
-“Có liên quan gì tới em…Chị không nghỉ rằng em có gì với hắn đó chứ?” Gia Kỳ lộ sắc giận…
-“Em biết Ngọc Nương chứ?Nghe nói người nầy cũng nhiểm HIV…” Nancy nhìn ngay vào ánh mắt của Gia Kỳ…nàng nghỉ Gia Kỳ thông minh.
.
Chắc hiểu nàng muốn nói gì…
Gia Kỳ sắc mặt đại biến…nàng biết tánh tình trăng hoa của anh mình…Gia Kỳ sực nhớ gần đây Gia Thành tâm thần hoãng hốt…Ngọc Nương nhan sắc không tệ…Gia Thành ở chung nhà…Lại Đức Huy bị nhiểm HIV…Đem mọi chuyện xâu lại với nhau…
-“Đây chỉ là suy đoán thôi…cũng chưa chắc đâu.
.
Tuy nhiên chị có lời nầy cũng nên nói ra.
.
có lẻ em sẻ nghe chói tai nhưng chị cũng phải nói.
.
ngừa bệnh hơn chửa bệnh.
Gia Kỳ à.
.
Em nên khuyên Gia Thành cần đi khám bác sỉ.
.
để biết chắc chắn…tránh làm nguy hiểm đến người khác…Em hiểu ý chị chứ?”Nancy sau cùng cũng nói ra…
Gia Kỳ ngồi sửng người …nếu Gia Thành quả thật nhiểm HIV thì đây là đại họa cho gia tộc…Gia Thành là con trai duy nhất và cũng là cháu trai duy nhất và là niềm hy vọng của Lý Gia…bây giờ…nàng rùng minh khi nghỉ đến nếu ông nội và cha biết được cái tin nầy.
.
Họ sẻ phản ứng ra sao.
.
Chị Uyển nói đúng.
.
Gia Thành cần đi khám đẻ biết được chắc chắn…
-Cám ơn chị…Em biết phải làm sao rồi…
-“Vậy chị yên tâm …Em có liên lạc với ông cụ?Tình hình ngoài Hà Tỉnh thế nào” Nancy tỏ vẻ quan tâm miền Trung trong mùa bảo…Năm nay mấy cơn bảo khủng hoành hành…Tình hình Hà Tỉnh cũng rất ngặt nghèo…
-Aiz.
.
Nghe ông nội nói năm nay là tệ nhất…Cả tỉnh rối ren…thiếu thốn mọi bề…Đang chờ Trung ương và các hội thiện nguyện giúo đở…nhưng không khả quan lắm…Nhiều tỉnh miền Trung thiệt hại nặng nề.
.
không chỉ riêng Hà Tỉnh…
Nancy muốn nói thêm vài câu về việc Đức có ý định ra ngoài Trung cứu trợ nhưng thấy Gia Kỳ không được tập trung cho lắm nên không mở miệng…Gia Kỳ dỉ nhiên đang rối như tơ vò…Hai người ngồi thêm một chút rồi ra về…
***
Chỉ mới bị giam mấy ngày mà Chiến đã già đi rất nhiều…trước kia là Chánh văn Phòng nhưng bây giờ là tội phạm…Tương lai trước mắt là cả một màn đêm bao phủ…Hắn bị biệt giam…đã ba ngày chưa gặp được vợ con không biết họ bây giờ ra sao…Chiến đang hy vọng vợ bên ngoài biết đường chạy chọt…
Thu Phong là người lanh lẹ.
.
Vài giờ sau khi nghe tin Chiến bị bắt giam,nàng liền tìm đến Du để chạy quan hệ,trước đây khi Du từ Phó Chánh văn phòng nhãy vọt lên làm Phó Chủ tịch huyện Cờ đỏ khiến Thu Phong thiệt mở rông tầm mắt…nàng biết tên nầy chó táp phải ruồi vớ được chổ dựa khủng nên mới có ngày nay…Thu Phong muốn nhờ Du tiến dẩn dể gặp Đức…nếu được, nàng sẻ có cách chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không…
Thật ra Thu Phong cũng không tốt lành mà quyết tâm cứu chồng ra ngoài…Chiến giử trong đầu mật mả của tài khoảng 15 Triệu đô Mỷ bên Thụy Sỉ…Một số tiền so với Lại Đức Quang thì không là gì nhưng đối với nàng là cả một gia tài…quá đủ cho nàng sống một đời ‘mệnh phu’ mà không cần phải động móng tay làm việc gì…
Muốn đem Chiến ra ngoài… Dỉ nhiên là phải chi tiền rồi …Quan trọng là lo được cho Chiến ra ngoài.
.
nếu không.
.
hắn sẻ bo bo giử mật mả.
.
cho dù ngồi tù hắn cũng sẻ không nhả.
.
Là vợ chồng gần 10 năm nay…Thu Phong biết tánh Chiến…rất khôn ngoan.
.
quỷ quyệt…
-Chủ tịch Du.
.
xin nể tình chúng ta là bạn củ với nhau…nếu anh giúp được…chúng tôi sẻ không quên ơn…
-“…Đừng khách sáo…nói đi.
.
em muốn anh phải làm sao?” Du mặt ngoài thánh thiện nghiêm túc ra vẻ sốt sắng nhưng trong lòng đắc ý…Đúng là ông trời có mắt…trước đây coi ông không ra gì.
.
bây giờ tới đây nhờ ông?
-“Em biết anh rất thân với Chủ tịch xả Đông Phú…Nếu anh có thể giàn xếp cho em gặp được cậu ta…em sẻ không quên ơn anh.
.
Mười ngàn nầy coi như có chút lòng thành…Chỉ là một nửa…xong chuyện em sẻ biếu anh thêm một nửa khác…” Thu Phong lấy ra một phong bì dầy cộm…nàng cố ý để nửa kín nửa hở mục đích cho Du thấy tiền đô la Mỷ bên trong…Đây là một nửa…số tiền 10 ngàn…Chỉ giàn xếp để gặp mặt thôi.
.
20 ngàn mỷ kim…Nàng tin tưởng Du sẻ hài lòng…
-“Sao không trực tiếp đến UBND xả ?” Du giả mù sa mưa làm bộ ngây thơ hỏi…
-“Hi hi.
.
Chủ tịch Du…anh cũng biết mà.
.
Có những chuyện không thể đường đột nên mới đến đây nhờ anh…nếu anh không thích thì thôi vậy…em sẻ tìm người khác…” Thu Phong rất biết tẩy người nầy.
.
hắn tham lam.
.
coi tiền như mạng…rỏ ràng là đang muốn đòi hỏi thêm…nếu nàng dể dàng nhượng bộ.
.
hắn sẻ kêu giá cao cho nên tốt nhất là đánh phủ đầu hắn trước…
Thật ra Thu Phong cũng đang giả mù sa mưa…trong quan trường…muốn hối lộ cửa quan ngoài tiền còn phải hiến đụ…nàng làm bô phớt lờ đó thôi hy vọng hắn thấy tiền quên sắc…nhưng nếu hắn đòi đụ thì cũng phải chiu hắn cho được việc…
-“Hắc hắc.
.
em coi em kìa…tánh tinh vẩn còn quá nóng nãy…anh có nói gì đâu chứ.
.
nà uống ly nước đi…”Du một cầm ly nước đưa tới…tay kia ‘đáp’ xuống đùi nàng…ngang nhiên lần mò vào váy nàng…
Thu Phong tuy không là mỷ nhân xuất sắc nhưng trên thang điểm mười nàng cũng được 6 hoặc 7…Lại là gái một con…nên thuộc loại ‘trông mòn con cặc’…Trước đây Du chưa từng nghỉ sẻ có dịp đem nàng hành hạ dưới cặc…Nay mình đã là Phó Chủ tịch huyện…Có đặc quyền của lảnh đạo…nàng có chuyện muốn nhờ…tiền phải bỏ túi nhưng lồn cũng phải chơi mới được…cắm trên đầu thằng chồng nàng một cái sừng…trả thù cái tội hống hách trước kia…hắc hắc…
Thấy nàng ngồi im …Du được đằng đuôi liền lấn đằng đầu.
.
tay còn lại luồn vào vạt áo nàng tìm lên trên…Cặc trong quần hắn đồng thời cứng lên như khúc củi…Du vô cùng kích động…đây là lần đầu tiên hắn có cãm giác thành tựu của lảnh đạo
-“Đừng quên là phải giúp em đó nha…” Biết không thể tránh khỏi.
.
hơn nửa cũng không muốn tránh…Hai tay Du vừa mò lồn vừa bóp vú khiến Thu Phong động đực…mặt đỏ dần lên…tuy vậy,trước khi ‘khuất phục’ cũng ráng vớt vát ra điều kiện…
-“Được được…”Du hăng hái gật đầu…nhanh chóng cỡi dây nịt kéo phẹc mơ tuya quần xuống…
-“Anh.
.
anh đi rửa sạch sẻ trước đi…” Thu Phong cầm cặc hắn định ngậm vào nhưng ngửi được mùi thum thủm từ đầu khất…nàng nhăn mặt …
-“haha.
.
xin lổi…sáng tới giờ chưa rửa.
.
hai là vô tắm chung với anh đi…” Du gạ…Vừa gạ vừa kéo tay nàng…Thu Phong để Du dắt tay nàng vàp phòng tắm….
bụng nghỉ :”Củng phải.
.
Trời nóng nực.
.
mồ hôi mồ hám…bọn đàn ông tên nào cũng thích dúi mồm vào chổ đó…Phải sạch sẻ mới được…nếu không thật là mất hình tượng…”
Nghỉ vậy…Thu Phong mặc nhiên để Du cỡi từng mãnh quần áo trên người nàng xuống…Du như lên cơn sốt khi thấy một tòa thiên nhiên trước mắt…cặc hắn giựt giựt…không chịu được sự kích thích,,hắn áp miệng vào đám lông mềm mại…hôn hít…Sự tham lam bú liếm của hắn làm Thu Phomg giựt mòng,gát một chân lêm thành bồn…ghì mạnh đầu tóc Du vào…
***
Rời nhà Ngân…Đức ghé tạt về nhà…Nhàn đang ngồi coi TV…thấy con về mừng rở…
-Ăn uống gì chưa? Dưới bếp có đồ ăn…
“-Mới ăn xong…ổng đâu rồi?”Đức hỏi cho có lệ…lâu lắm rồi chưa gặp được Tuấn…
-“Xí…má cũng hong biết…” Nhàn xí một cái…nhướng mày bỉu môi ra vẻ bất cần…sực nhớ ra điều gì nói.
-“Nghe gì hong? Hồng Phượng muốn nghỉ học kiếm việc làm…”
-Hả?Hồng Phượng không muốn học nửa à?Tại sao?
-“Làm sao má biết được…Con có rảnh trông chừng nó một chút…Aiz…không học đến nơi đến chốn.
.
mai mốt ra đời rồi sao đây?” Nhàn than dùm Thủy…Nhàn biết chuyện Hồng Phượng đột nhiên muốn nghỉ học khiến Thủy vô cùng phiền muộn…
-“Chuyện không thể nói như vậy đâu.
.
ha ha.
.
Học cho lắm tắm cũng ở truồng… Nói cho cùng đi học để có cái nghề.
.
sau nầy đi kiếm việc làm lấy tiền nuôi sống bản thân thôi í mà… Phải không? Nói Hồng Phượng ra công ty học việc…Công ty là công ty nhà…Sau nầy sẻ phát triển thành tập đoàn… Vị trí nào nó muốn cũng được mà…”
-“Nói bậy nói bạ…Cái gì học cho lắm tắm củng ở truồng…” Nghe Đức nói.
.
Nhàn ’lườm mắng’
-“Ha ha.
.
đúng là như vậy đó mà.
.
” Miệng nói tay kéo nàng ngồi lên đùi.
.
tay táy máy sờ soạng …Cách đây vài tiếng…phập Ngân một trận bây giờ lại nứng cặc nửa rồi …Nhiều khi Đức cũng hơi kinh hãi…cặc cứ cương cứng hoài…không biết có gì bất thường hong nửa nhưng lâu ngày thấy OK…không có gì lạ…nên an tâm.
.
Ở trong nhà.
.
Nhàn chỉ mặc cái áo ngủ tuy không mõng manh nhưng có thể nhìn thấy cặp vú và cái quần lót trắng ẩn hiện sau lớp vãi…Đủ để làm cặc Đức giựt giựt…
-“Làm Chủ tịch xả rồi sao còn rảnh rang vậy?” Tuy hỏi vậy nhưng Nhàn khoái tỉ tê…màu mè chút chút…
-“Làm lảnh đạo là chỉ đạo.
.
dùng đầu óc chớ không phải dùng chân tay đâu à.
.
hắc hắc…Thôi đừng nói nửa…” Đức đóng cửa cài then …dắt tay Nhàn lên lầu…chiếc áo ngủ và cái quần lót nhanh chóng được lột phăng ra quăng trên nền nhà…
Đức ngậm đầu vú Nhàn bú mút như đứa trẻ bú sửa mẹ…tay lần mò xuống dưới xoa chùm lông mềm mại…đưa ngón tay rà lên rà xuống giửa hai khe thịt…mới mấy cái mà ngón tay đã ướt nhẹp rồi…
Nhàn rúm nguòi.
.
hơi thở nặng dần…nàng đưa tay cầm cặc vuốt ve… nằm gối đầu trên đùi thằng con…mở miệng để hắn đút cặc vào nàng bú…đầu gục gặc…khi nàng cãm thấy mõi cổ…thì hắn nắc …Vừa nắc vừa bóp vú nàng thành muôn hình vạn trạng…Nhàn thích cãm giác nầy….
Rồi hai mẹ con từ từ ngả nằm xuống giường ngược đầu nhau…bú mút lẩn nhau…có khi hàng giờ…Cuối cùng là nàng chỏng khu hắn đút cặc vào dập từ phía sau…Tư thế nàng thích nhất….
…
Nhàn ngủ khì sau khi bị thằng con dập một trận tơi bời hoa lá…Đức bước nhè nhẹ đi xuống dưới nhà…bổng có nhả hứng … lấy khăn ra nhà tắm ở khu vườn phía sau.
Cũng khá lâu rồi không có bước chân ra đây …nơi mọi chuyện bắt đầu…từ lúc khoét lổ mọt rình thím ba tắm…sục cặc cho đở ghiền!
Không thay đổi chút nào.
.
lổ mọt vẩn còn đó…Đức nhớ lại những lần đầu tiên hẹn hò…vô đây chờ đợi khi biết Thím bên kia…mình liền lặn vào bồn nước chui qua ! ôm Thím bú, đụ…Đức mĩm cười.
.
Thủy là người đàn bà đầu tiên trong đời mà mình tập tểnh bú liếm rồi đút cặc vào dập…và cũng là người đầu tiên bú cặc minh…Những giây phút đó đang xuất hiện lại trong đầu… là kỷ niệm đẹp…
Còn đang mơ màng với những phút giây nóng bỏng lúc trước với Thím ba…Đức bổng nghe tiếng đóng cửa rồi có tiếng sột soạt.
bên kia…mừng hết lớn…Thím ba với mình đúng là tâm ý tương thông nha…Hắn ghé mắt nhìn qua lổ mọt …muốn coi Thủy đang làm gì và cho nàng một ‘ngạc nhiên’ thú vị.
.
Bất giác tim Đức đập thình thịch…Là con nhỏ Phượng chảnh đang trần truồng bên kia…không phải tắm a…mà là…Ố là la…đang tỉa lông mu… trên tay đang cầm một cây kéo nhỏ.
.
Loại kéo mà đàn ông dùng để tỉa râu…
Người trắng bóc…Vú căng…núm hồng…mu no tròn…lông mềm mại…eo thon…Wow.
.
con nhỏ nầy thân hình hết xẩy a…Tuy vừa mới dập Nhàn một trận nhưng là người có máu dâm nên hám đụ…Cặc trong quần lại cứng lên…hắn nín thở coi cho đã…Đây là một trong những chuyện thú vị nhất của đời người…
Hồng Phượng nào biết bên kia thằng anh bà con chú bác đang rình…Cứ vô tư tỉ mỉ tỉa lông …nàng không thích lông mọc một cách ‘vô trật tự’ nên thường tỉa cho ngắn gọn…Giống như đám cây được làm hàng rào.
.
cần được tỉa cho đều.
.
nhìn mới đẹp…
Bên nầy Đức mãi mê theo dỏi…vừa nhìn vừa tự sờ cặc minh…không phải sục nhưng phải tự sờ để cãm giác mới đã…để thoãi mái hơn… hắn đưa một chân gát lên thành bồn…chân đụng ca múc nước rơi xuống nghe một cái ‘cộp’ vang dội…
-“Ai đó?” Hồng Phượng giật mình…
-“Ụa…Phượng bên đó hả?là anh đây” Đức tỉnh bơ làm như không có gì…lượm ca xối nước tắm…
Hồng Phượng nghi hoặc…hắn?! nàng nhanh chóng lấy quần áo vừa mặc vào…vừa nghỉ :”Hắn có rình mình không vậy?nghỉ tới đó …nếu hắn thấy … nghĩ tới đó mặt nàng đỏ như gấc…
Bên nầy Đức cứ tỉnh bơ lầy nước dội lên người…con nhỏ nầy ranh lắm…một chút không bình thường sẻ bị nó nghi mình rình lổ mọt thì bỏ mẹ…Chết không có chổ chôn.
…
Hùng cũng thường vắng nhà…lần trước nghe Thủy nói là chú ba có đàn bà bên ngoài…Thủy vừa nói vừa cười hinh hích…bà ăn nem thì để ông ăn chả thôi.
.
công bằng mà…vậy cũng tốt.
.
đở phiền…
Hiện giờ trong nhà thường chỉ có hai mẹ con Thủy và Hồng Phượng…Khi Đức qua nhà chỉ thấy Thủy đang ngồi ăn trái cây…Cơ thể nàng lúc nầy đẩy đà.
.
cũng như Nhung,cặp vú nhìn là thấy đã rồi…
-“Thím ba…Thím khỏe…Phượng đâu rồi thím?”
-“Vừa chạy lên lầu lấy đồ”.
.
Thủy vừa đáp vừa nhìn hướng cầu thang.
.
Có ý cảnh báo.
.
nàng sợ Đức quen tay như lúc trước ôm nàng táy mái chân tay thì là đại họa…
-“Kiếm em làm gì? Hôm nay sao rảnh rổi vậy?” Giọng Hồng Phượng có chút cộc lốc…Nàng ở trong bệnh viện 2 ngày…Hắn chỉ đến thăm nàng có một lần rồi biến mất…Vừa rồi nàng nghi ngờ hắn rinh…nhưng không có bằng chứng…chỉ biết nhìn hắn dò xét…nếu trong lòng hắn có quỷ nhất định sẻ để lộ vài cử chỉ không binh thường.
-“Nghe nói em muốn bỏ học à?Nà…Đừng nói với anh là thất tình bỏ học đó nha…Nhà họ Trần mình không chấp nhận thất tinh bỏ học…OK?.
.
Học dốt học ngu thì khong sao…ha ha…” Đức cứ tiếp tục làm ra vẻ bình thường ngây thơ vô tội…
-“Cái gì thất tinh?ai nói vậy?” Hồng Phượng trừng mắt…Thủy lắc đầu…hai đứa nầy thiệt…cứ như là chó với mèo í…
-“Haha.
.
nói chơi thôi.
.
không cần phải khẩn trương như vậy…nhưng mà nói thiệt nha.
.
anh ủng hộ em…không thích học thì nghỉ thôi.
.
Muốn đi làm phải không? Ra công ty làm đi…đang cần người…
-“Thiệt?hi hi.
.
em biết anh là người tốt…không bỏ mặc em mà phải không?Định cho em làm giám đốc bộ phận nào vậy?”
Nghe Đức nói ủng hộ …Sắp xếp nàng ra công ty làm việc,Hồng Phượng liền đổi giận thành vui… hí ha hí hửng hai mắt sáng ngời…Hình ảnh nử giám đốc trê tuổi lái xe mui trần đi làm thiệt là oai phong khiến nàng mơ mộng.
-“Hả.
.
Giám đốc?” Đức trợn mắt há mồm…Thủy cũng dở khóc dở cười với con gái minh…
-“Đúng vậy…Tạm thời làm Giám đốc đi.
.
Đợi một thời gian sau lên Phó Tổng giám đốc cũng không muộn…” Hồng Phương hùng hồn quyết định.
-“Cô hai à.
.
không chứ hả.
.
không kinh nghiệm gì hết…làm như vậy người ta không phục…
-“Đúng vậy.
.
Hồng Phượng…con chưa đi làm…mới nhãy vô công ty là là Giám đốc rồi…” Thủy khuyên…
-“Anh là Tổng giám đốc…củng đâu có kinh nghiệm đâu à…em học năm thứ ba đại học.
.
còn anh chỉ lớp 11 thôi…Sao anh được em lại không được? Hồng Phượng nói lý …
-“Cái nầy.
.
cái nầy…”Đức sửng sốt.
.
Thủy cười thầm …
-“Nói bậy nói bạ….
Anh là người sáng lập công ty…em muốn làm Tổng Giám đốc hay gì đó.
.
Vậy em tự mình sáng lập công ty đi…Nà…Nếu chịu đi làm.
.
anh sắp xếp em làm trợ lý cho Tổng Loan…cho em có dịp học việc…Sao hả?đó là nhân nhượng lắm rồi đó.
.
hong chịu thì thôi.
.
” Đức nghiêm mặt thẳng thừng giáo huấn…
-“Vậy được…tạm thời là vậy đi…nhưng lương bổng thì sao? ‘Sì tạt’ (Start).
.
40T một tháng nha.
.
hi hi…
-“Em muốn 100 T/Tháng không?anh chỉ cách cho…cầm cây súng ra ngân hàng đánh cướp dể hơn nhiều…” Đức bỉu môi ‘khinh thường’…
-“Hai anh em thiệt là…”Thủy cười lắc đầu.
.
-“Nà.
.
Sáng mai đi theo mẹ anh ra công ty…OK? Ừm còn nửa…hổm rày bận quá chuyện nên quên…Thằng đánh em.
.
tên gì làm gì.
.
nói anh nghe…” Đức sa sầm mặt…cũng tới lúc nện cho thằng kia một trận …Đụng người nhà của Trần Đức tao…mà vẩn phây phây được sao? Làm gì có chuyện đó…
-“Thôi bỏ đi…bây giờ Phượng nó không sao là được rồi.
.
nhiều chuyện làm gì,,,” Thấy Đức muốn lấy lại công đạo cho con gái…Thủy thấy ấm lòng nhưng có phần sợ…
-“Ừm.
.
má nói đúng.
.
bỏ đi.
em không sao rồi”…Hồng Phượng thấy Đức muốn làm cho nàng hả giận.
.
trong lòng cũng ngọt ngào lắm nhưng cũng không muốn thêm chuyện…
-“Bỏ qua?No way…em không nói anh cũng có cách tìm nó mà.
.
chừng đó nó sẻ vô cùng thê thãm.
.
Em nói thì nhẹ một chút…để nó nhớ đời.
.
mai nầy gặp em hướng Đông nó sẻ đi hướng Tây…
-“Vậy con nói cho anh Đức biết đi.
.
dù sao cũng phải cảnh cáo hắn…nếu không hắn tưởng con sợ…” Nghe Đức nói.
.
Thủy cũng đồng tình…
-“Hắn là Ngô Trung Hậu… Phó giáo sư…nghe nói có thế lực lắm.
.
anh coi chừng.
.
hay là thôi đi.
.
” Phượng hơi lo ngại…
-“Hắc hắc.
.
vậy sao? ….
Cũng phải …nó dám đánh em như vậy…Thế lực cũng dử dội ha… vậy thì để coi sao đã…OK.
.
ngày mai thứ hai sáng nhớ đi theo mẹ anh đi làm đó…Thím ba.
.
cháu về…”Đức quay người bước ra cửa…không quên nháy mắt với Thủy…ý nhắn nhở đừng quên ngày hẹn đụ…
Mặt Thủy thoáng hồng…nếu là trước kia.
.
khi Hồng Phượng còn ở Sài gòn…hai thím cháu đã sáp nhau rồi…bây giờ phải nhịn…
Đức trở lại bên nhà.
.
Nhàn đã thức …nét mặt vẩn còn đầy xuân tinh.
.
-Ngày mai Hồng Phượng cùng má ra công ty.
.
Con sắp xếp nó làm phụ tá cho Loan tổng để học việc…
-Ừm…bây giờ đi à…Chừng nào về nửa…?
-“Ha ha…hết mệt rồi hả? một cái nửa nha…Còn thì giờ mà…” Đức nhìn đồng hồ.
.
chiều nay lên nhà Yên,Tuyết…bây giờ mới hơn hai giờ …còn đang nghỉ ngợi…Thay vì trả lời…Nhàn đã kéo phec mơ tuya quần thằng con xuống! kéo cặc ra ngoài dùng lưỡi mình khởi động…
Củng như Thủy…Cổ họng Nhàn không sâu nhưng nàng bú liếm rất bài bản…điệu nghệ.
.
liếm chậm rải từ bìu dái lên đến đầu cặc…mút đầu cặc như mút kem…được một chút …lấy lưởi trêu đùa đầu cặc…cứ thế mà làm…
Đức phê hết biết.
.
khum người.
.
tay sờ bóp vú tay kia sờ móc hang sâu…khiến nàng uốn éo…mặt đỏ gay.
.
xuân tình nhộn nhạo…đầu tóc gục gặc nhanh dần…
Đức ôm xốc Nhàn đi lên lầu…biết mẹ đang ở thời hồi xuân.
.
rất hám đụ…một ‘phát’ lúc nãy chưa đủ…minh cũng hay nứng cặc…nhớ hồi nãy.
.
cái lồn con nhỏ Phượng chảnh múp thiệt…ây da.
.
thiệt là bậy bạ…nghỉ tới nó làm gì…
Nhàn lại chỏng khu mời mọc…giửa hai mép thịt đã ướt đẩm…cặc Đức đút vào lút cán…thằng con chưa kịp nắc.
.
nàng đã khởi động đẩy người ra sau…ngoài mông…sàn qua sàn lại…
Hai mẹ con phối hợp nhuần nhuyển…hắn nắc tới.
.
nàng đẩy ngược.
.
sàng qua sàng lại cặp mông no tròn…cho đến khi nàng một lần nửa nằm úp xuống giường…không còn sức phối hợp.
.
hắn vẩn nắc đều…
…
-“Đúng là làm bằng sắt mà…” Nhàn vô cùng thỏa mản…sung sướng nghỉ thầm…
***
-“A lô…Đức ca…Có chuyện làm sao?” Hưởng tắc kè đang ngồi buồn chán lên mạng dê gái.
.
Thấy Đức ca gọi tới liền nhanh chóng bắt máy…Quen rồi.
.
khi Đức ca gọi tới là có ‘nhiệm vụ’ để làm…
-“Ừm…nà.
.
Ở Đại học Cần thơ.
.
có một thằng Phó Giáo Sư hay Phó Giáo Sỉ gì đó…Nó tên là Ngô Trung Hậu …mấy đứa bây bắt cóc nó cho tao Làm xong cho tao biết…Ừm quên nửa…Tao cần 10 người…theo xe ra ngoài miền Trung…hai tuần nửa xuất phát…Vậy đi.
.
”” Đưc ca nói xong cúp máy…chẳng chờ đàn em ừ hử gì hết…Rất có phong phạm của lảo đại.
lệnh phát ra…đàn em cứ làm theo là được.
.
Hưởng tắc kè phấn khích…thằng cặc Phó Giáo Sư nào vậy?hắc hắc.
.
Có chuyện đùa vui rồi….
Ra ngoài miền Trung?chi vậy cà?gió mưa bảo bùng ở ngoải mà…Thây kệ.
.
thắc mắc làm gì…
Căn dặn Hưởng tắc kè xong.
.
Đức cho xe chạy về hướng Big C mua chút đò trước khi đến chung cư của Yến,Tuyết…không biết hai người đẹp nầy làm món gì ăn đây….
Ngay lúc nầy di động reo lên.
.
Liếc nhìn màn hình…Đức cười lạnh…
-Vân Chủ tịch!.
Hùng Chủ tịch…Wow…không ngờ ha…Hèn chi cho xếp Vinh tới bắt người.
.
không ngờ là tôi phải không?ha ha.
.
-“Là hiểu lầm thôi.
.
Đức à anh nghe tôi nói…” Vân chết điếng khi bị Đưc chụp cái mủ lên đầu…
-“Hiểu lầm hay không hiểu lầm.
.
mai mốt rồi biết…Thôi vậy nha.
.
Tôi không rảnh.
.
bye…” Đưc cúp máy không nói thêm nửa…Hiểu lầm?Không đâu…quan hệ như thế nào mới nhanh chóng gỡi Phó trưởng CA tới bắt ‘côn đồ’…Cho dù không có bằng chứng cụ thể cúng phải ‘giết’ đẻ răng đe kẻ khác mới đươjc để đề phòng bọn có mầm móng phản phúc…
Vân chết điếng…gọi lại để giải thích nhưng hắn chẳng thèm bắt máy…nàng bất đắc phải dỉ goi Thảo cầu cứu…Lúc này hai người không còn thù địch nửa…đã xích lại gần nhau nhiều lắm rồi…
-“Hi hi.
.
Vân Chủ tịch …Cuối tuần vui vẻ…” Thảo thấy Vân gọi tới liền bắt máy hi hi ha ha cười đùa.
.
nhưng chưa kịp dứt lời đã nghe giọng Vân chủ tịch có vẻ hoảng hốt.
-“Thảo.
.
mầy phải giúp tao mới được.
hắn…”Vân nghẹn ngào tóm tắt…
Thảo cả kinh…Thầm hú hồn…cũng may lần trước thằng Chủ tịch Đồng Tháp kia có ý mời cơm trưa nhưng nàng bận nên từ chối…
-“Mầy…thiệt không có gì với lảo kia chứ?” Thảo ngập ngừng hỏi.
.
,hy vọng con Vân nầy không vì tép mà bỏ tôm….
-“Mầy nói cái gì vậy?tao đâu có gì với lảo…Chỉ đi ăn cơm hai ba lần thôi.
.
lảo có lòng mời mọc…mầy nghỉ tao phải làm sao?Xả giao mà…” Vân ‘thanh minh thanh nga’…hy vọng Thảo đêm những lời nầy nói lại với hắn…
-“Mầy nha Vân…nếu không xãy ra chuyện.
.
cứ mổi lần lảo ta mời mọc là mầy đáp ứng à?Lảo ta thuộc loại dâm dê.
.
mầy cũng thừa biết mà…Mầy thiệt là.
.
” Thảo ra mặt ‘giáo huấn’…
-“Vậy.
.
vậy.
.
”Vân thiêt hối hận muốn chết về cái cá tính ởm ờ của mình…
-Bây giờ tao gọi lại hắn cũng không nghe…châm chậm chút xíu đi…chưa đến nổi nào đâu…
…
Vân ruột rối như tơ…đứng ngồi không yên…Bên này,tuy nói ‘chậm chậm’ với Vân nhưng Thảo cũng sốt sắn.
.
lấy di động ra gọi nhưng Đức vẩn không bắt máy…Nàng chợt nhớ ra hôm trước Yến có nói là hắn hôm nay sẻ tới nhà ăn cơm…
…
Đức không phải là không bắt máy.
.
hắn tắt di động rồi.
.
đang vào Big C mua bánh ngọt ,trai cây và hai ba chai rượu Champagne uống với hai người đẹp sau đó thì hắc hắc.
.
hương rượu tình nồng a…còn đang hí hửng nghỉ đến tối nay chợt giật mình…có người vổ vai…
-“Ha ha…Chị Hương.
.
Sao trùng hợp vậy…đi một mình à?anh Trièu đâu?” Đức vừa hỏi vừa nhìn dáo dát chung quanh…
-“Đừng kiếm nửa.
.
anh ấy ở nhà…Tui đi có minh yên thôi…Dạo nầy bận lắm à?” Hương nói với giọng oán giận.
.
nàng biết hắn là nhân vật lớn vô cùng bận bịu nhưng cũng không đén nổi gọi điện cho nàng cũng không có thì giờ mà…Rỏ ràng là không coi trọng nàng….
-“ha ha.
.
ừm.
.
bận đầu tắc mặt tối luôn.
.
nà.
.
kiếm chổ ngồi xuống uống ly nước…Lúc nầy tập dợt văn nghệ ra sao rồi…? Đức ba hoa con chích chòe….
đánh trống lảng để ‘tránh tội’…
-“Thì cũng bình thường.
.
Chỉ có cậu là vắng mặt thôi.
.
” Hương vừa đáp vừa bước theo hắn đi đến khu vực ăn uống.
.
Hai người ngồi xuống gọi hai ly nước trái cây.
.
-“Ha ha.
.
vậy là tốt rồi…Tết sắp đến rồi…Sẻ bận rộn lắm…Cố gắng siêng năng một chút.
.
ừm.
.
Hai ba tuần nửa sau khi từ miền Trung trở về! Đức có ý mời ban nhạc đến xả Đông Phú trình diển ăm mừng…
-Ăn mừng?
-“Đúng vậy…nhưng chuyện ăn mừng nói sau đi… ngay bây giờ cũng tới lúc ra công viên trình diển rồi…tổ chức quyên góp từ thiện.
.
ha ha.
.
như vậy đi.
.
Số tiền quyên góp sẻ mang ra miền Trung cứu trợ đồng bào…” Đức đắc ý…gom góp được bao nhiêu không quan trọng.
.
cái quan trọng là quyên được 70 đồng thì nói 100 đồng để xài tiền của lại Đức Quang mà không bị để ý nghi ngờ…Danh chánh ngôn thuận …vừa có thành tích vừa có tiếng thơm…chà chà,,,chuyện nhất cử lưỡng í không phải là ‘nhất cử mười tiện’ mới đúng…Có ai làm được như minh?Với thanh tích nầy.
.
Nancy thêm vào vài tiếng… Biết đâu có cơ hội thăng ba bốn cấp?” Đưc mơ màng nghĩ ngợi…
-“Sao ngồi thừ ra vậy?” Hương thấy hắn đột nhiên ngồi ‘bư’ mạt ra…ngắt tay hắn hỏi…
-Hi hi.
.
suy nghỉ nhập tâm chút thôi…Chị Hương à.
chị đúng là quới nhơn nha.
.
mổi lần gặp chị là liền có ý tưởng hay,,hi hi…Vầy đi.
.
Về chuẩn bị văn nghệ từ thiện.
.
tuầm tới trình diển chương trinh văn nghệ cứu trợ bảo lụt…
-“Cậu nói thiệt?” Hương mừng rở,đây là cơ hội đẩy cao tên tuổi của ban nhạc…
-“Thiệt hơn vàng…Tui còn có ý nghỉ nầy…chị quản lý ban nhạc…bây giờ có lẻ chị thấy OK nhưng tương lai thì sao?vài năm nửa khó nói lắm…thời gian thay đổi.
.
vạn sự đổi thay…Có nghỉ gì cho tương lai không?đổi nghề chẳng hạn.
.
ăn chén cơm nhà nước?” Đức nói với vẻ rất nghiêm túc…Chị Hương nầy là con người giỏi giang tháo vát.
.
quán xuyến một ban nhạc rất là ngăn nắp…Có thể hay không đưa vào làm cán bộ nhà nước?! Chỉ cần ‘lăng xê’ lên là được….
Chuyện nầy không có chổ dựa thì khó…nhưng đối với mình chẳng phải là một cái bún tay hay sao?
-“Cậu tưởng tôi không muốn sao? Đâu có quen ai đâu.
.
nếu có họ đòi nầy đòi nọ….
Hương nhớ trong quá khứ có mấy gả cán bộ gạ nàng cho chúng đụ…Chúng sẻ dìu dắt, nhưng nàng đã thẳng thừng từ chối…Bổng Hương sang mắt lên…Tên mắc dich nầy dòng vo tam quốc thì ra hắn đã có sắp xếp cho nàng…
-“Ý của cậu là…” Hương kích động…hắn không cần phải vòi vỉnh muốn đụ…nàng tinh nguyện mà…hắn muốn lúc nào lại không được…Và hắn rất có thế lực…
-“Ha ha.
.
Tôi có ý nghỉ như vầy…Tôi tổ chức một cuộc trình diển văn nghệ quyên tiền cứu trợ quy mô…Sau đó ra miền Trung khoảng 1 hay hai tuần…Chi hay anh Triều đi theo ra sức…Khi trở về thì có công.
.
mà có công thì có người lăng xê.
.
thổi phồng đề bạt…Tôi nghỉ cái chức Phó Chánh văn phòng của một huyện nào đó…Không khó đâu”.
Đức nói ra ý nghi khả thi của minh…Ngoài Hương.
.
trong đầu còn có một nhân tuyển vô cùng thích hợp …Tuấn Hào…nhưng không biết ý của Huỳnh Tuấn Anh thế nào…
Trần Minh Chiến dỉ nhiên là không xong rồi…Con mụ Thu Hoa …Tên Trương Minh Hiếu của huyện Cờ đỏ nửa và tên Lý Bình của quận Ô môn.
.
Hắc hắc…tất cả đi chung một xuồng… Hắc hắc.
.
tính ra Lại Đức Quang để lại cho minh một ân tình quá lớn…phải thương lượng với Nancy gài người mình vào mới được…Sau nầy Hậu Giang và Cần Thơ sẻ thuộc phe ta hết rồi…
-“Cứ theo ý cậu đi…ông xả chị gà mờ lắm.
.
cai quản ban nhạc thì được,,Chuyên khác không được đâu…”Hương gạt Triều ra ngoài…
-Nhưng chị cũng phải hỏi ý anh Triều một tiếng…Đi ra ngoài Trung.
.
nửa tháng…cũng phải nói với ảnh một tiếng …
-Ừm được…
-“Chị mua xong hết chưa?Cần đưa về không?” Đức nhìn đồng hồ.
.
mới 5 giờ…
-“Về sao?” Hương hụt hẳng…thấy thiếu thiếu cái gì…
-“Hay là minh kiếm chổ nào tâm sự một chút…”Đức nói nhỏ…Chị Hương này cũng ngon lắm…còn sớm mà.
.
,hai tiếng đủ rồi.
.
-“Ừm”…Hương cúi mặt ‘ừm’ trong cổ họng…đây là cái nàng thấy thiếu…hắn thật hiểu ý nàng…
Đức đưa Hương đến nhà nghỉ gần đó…cánh cửa phòng vừa đóng lại…Cả hai đả vội vả tuột bỏ quần áo trên người… sáp lại gần …Hương hấp tấp ngồi xuống cầm cặc sốc sốc vài cái định ngậm vào…
-“Khoan đã.
.
tấm chung đi…” Đức ngăn lại…kéo nàng vào phòng tắm…mờ vòi sen…Cả hai đứng dưới ‘mưa’ hôn hít…sờ soạn…Hơi thở Hương dồn dập.
.
Một lần nửa nhanh chóng ngồi xuống cầm cặc ngậm vào bú mút…Trên nhìn xuống.
.
Đưc không chịu được sự mời gọi của cặp vú no tròn căn cứng…đưa tay xuống nhồi bóp…
Lưng dựa vào tường,hai chân cặp eo…hay tay quàng qua cổ hắn…Hương thích tư thế nầy…Có như vậy…Cặc hắn cắm sâu vào tận cơ thể.
.
Nàng rên rỉ ,nấc lên theo từng cú thúc của hắn…cãm giác được bức tường run chuyển…
Hương quyết định sẻ cùng hắn ra ngoài miền Trung…Nàng gạt chồng ra…một phần cũng vì Triều không được lanh lẹ,tháo vát và phần lớn là để nàng có dịp cùng hắn tận hưởng những giây phút như vầy…cho thỏa lòng…Hắn nói đúng…Có lẻ cũng đã đến lúc thay đổi vì một tương lai tươi sáng hơn…Có hắn làm chổ dựa…không cần phải bôn ba nửa…và tương lai sẻ tốt dẹp hơn nhiều…
…
Trời sập tối…Cần Thơ tuy vắng du khách nước ngoài nhưng người địa phương vẩn ăn chơi khá nhộn nhịp…Trong lúc Đức trên đường đi đến nhà của hai người đẹp hưởng phúc…Trên QL91 hướng về Cần Thơ có hai chiếc xe Mercedes -Benz biển số 66 chạy với tốc độ khá nhanh…
Gả tài xế chiếc xe đi đầu mặt rất bặm trợn…con đồ…hai người ngồi phía sau là hai vợ chồng Quyền Chủ tịch Tỉnh Đồng tháp Lâm Tuấn Hùng và Phu nhân…Cũng là Giám đốc Sở Giáo dục Tỉnh Đồng Tháp…
Nét mặt của Hùng Chủ tịch đen như đít nồi…lảo vừa cải nhau với vợ…nét mặt của Chủ tịch tỉnh Phu nhân vô cùng sắc xảo nhưng có vẻ rất dử tợn…lúc nầy nhìn như con độc xà…
Hùng Chủ tịch tuy cục mịch nhưng hành sự vô cùng cẩn thận.
.
luôn nhìn trước ngó sau…nhưng Phu nhân Ngô Kim Anh là người kêu ngạo…dám đụng tới con bà…Bọn nầy chưa biết chết là gì…Bà mang theo 4 hộ vệ…đều là thứ dử.
.
Bà thề sẻ đem thằng nào dám dụng tới con bà chặt làm 8 khúc…đời nó bế mạc rồi…
Lời nói lạnh người của Giám đốc Sớ Giáo dục…nghe chẵng có gì là giáo dục chút nào…Đầy mùi giang hồ tứ chiến…
***
Hẹn thứ 4
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...