Thằng Đức


-“Bà Chủ…Ba người khách kia hình như không ổn…” Liên…nử phuc vụ tiến đến gần Thu đang ngồi sau quầy thu tiền nói nhỏ…ánh mắt hướng về cái bàn nơi có ba người khách…hình như là một cặp vợ chồng và đứa con gái nhỏ trạc tuổi Gia Hân..Họ đến đây từ lúc cuối giờ điểm tâm buổi sáng..và ngồi cho đến bây giờ…Hình như đang chờ ai...
-“Ây..nhiều chuyện..đi làm việc đi…”Thu mĩm cười…
Cuộc sống sung túc..nhàn hạ và vui vẻ nên nàng càng ngày nàng càng đẹp ra..thân hình cân đối..nước da trắng như trứng gà bóc…miệng cười má lúm đồng tiền…Khó có thể tưởng tượng đây là một người phụ nử trên 40…nhưng nhìn chỉ khoãng hàng băm thôi và rất gợi tình…dể làm bọn dâm dê nứng cặc..
Nhà hàng làm ăn ngày càng phát đạt..

Sáng trưa tối khách đều đến đông nghẹt…Thức ăn ngon,phục vụ tốt là một phần…trong đó cũng có lắm gả háo sắc đến nhìn bà chủ Thu cho thỏa lòng…Nhìn thì nhìn…nhìn xong về nhà sục cặc thì được…đừng có mà dở trò dê xồm…sẻ thấy cuộc đời vô cùng khốn nạn…sống không bằng chết…
Thu đại nương là đàn bà của Đức ca…là chi dâu tôn kính…là nhân vật ‘bất khả xâm phạm’…Đàn em của Hưởng ca,Tuân ca,Vủ ca đều có nhiệm vụ bảo vệ an ninh cho chị dâu…Thằng cặc nào dám hổn láo…sẻ cho nó thấy quan tài…
Nhìn về phía ba người kia…Thu cũng để ý thấy có gì đó là lạ…quyết định bước đến mĩm cười chào hỏi…
-Hai vi..xin chào…Hình như hai vị từ nơi khác tới và chờ đợi ai thì phải…Không biết tôi có thể giúp được gì không?
-“Chào..Chào bà chủ…Tôi tên Đương…Chúng tôi …từ Đồng Tháp tới tìm Trần Đức…không biết…” Thấy Thu đến hỏi…Hai vợ chồng Đương cùng con gái đứng lên lể độ chào… Đắn đo mãi… Đương cuối cùng cũng ngượng ngùng mở lời hỏi …
Từ sáng đến giờ trong lòng cứ thấp thỏm… Đương không còn đường nào để đi…đây là hy vọng cuối cùng…Nếu không thì gia đình một nhà ba miệng sẻ không biết làm thế nào…Chỉ có nước nằm đường..

Thân nhân và bạn bè đều xa lánh… Đối với Trần Đức…Chỉ là phút giây gặp nhau…Đương không nghỉ là mảnh giấy của người thanh niên để lại có thể giúp minh trong lúc nầy… Nhưng khi cùng đường bí lối…cũng phải cầu may…Vì vậy Đương dẩn vợ con đến đây …
-“Ha ha…Thì ra anh chị và cháu đây là người quen của Đức à…Ây da..Vậy mà không biết sớm để tiếp đãi…Ngồi ..Anh chị và cháu ngồi xuống đi..Liên à…nói nhà bếp làm vài món đãi khách…”
Sông có khúc người có lúc..Bản thân cũng đã từng trãi qua những lúc khó khăn…nhìn qua Thu liền biết tình trạng của gia đình nầy… Hơn nửa là người quen của hắn nên rất niềm nở …không thể thất lể được…Thấy trên bàn chỉ có một tô cháo nhỏ,nàng liền đôn đốc nhà bếp nấu canh chua ,cá kho, tép rang đem lên …nói tóm lại là mời một bửa cơm khá thịnh soạn… Nàng còn căn dặn Liên chuẩn bị phòng cho gia đình Đương…Sau khi ông bà Tư đến..Cùng theo sự làm ăn phát đạt…nhà hàng gần đây cũng được nới rộng ra không ít…Phòng ở cho ba người không có vấn đề gì…
Sự niềm nở của bà chủ khiến hai vợ chồng Đương cãm động….Đương thở phào..như vậy là có hy vọng rồi…xin tá túc một thời gian ngắn trong khi chờ đợi kiếm một công việc mưu sinh
-“Tôi là Thu…anh Đương..chị nhà là…
-“Tội là Ngọc Thi..con gái Ngọc Hân…Ngọc Hân,,,Chào dì đi con” Vợ Đương mĩm cười chào đáp lể…quay sang giuc con gái chào Thu…
-“Thưa Dì ạ…” Ngọc Hân lể phép cuối chào…
-“Ừm ngoan…Cháu trạc tuổi Gia Hân thì phải…Thanh Trúc và Gia Hân thấy châu sẻ rất mừng…có thêm bạn rồi…Ha ha..Bác Tư trai..bác Tư gái …hai bác lại đây cháu giới thiệu..Đây là Anh chị Đương,Ngọc Thi cùng cháu Gia Hân…Là bạn của Đức đó…” Thu nhiệt tình để giãm bớt sự e ngại của gia đình Đương…
-“Ha ha..Dzậy à..ha ha..Chào Cậu …Có biết đánh cờ tướng hong dzị?”
Bác Tư ngây ngô chất phác hỏi..Từ ngày ở đây trồng và chăm sóc cây kiển trong khu nhà hàng..ngoài giờ rảnh rổi thì cùng đám đàn em của bọn Hưởng tắc kè đánh cờ tướng…người già thích và giỏi trò tiêu khiển nầy, nhưng bọn choai choai làm gì là đối thủ cờ của bác Tư…Vì vậy bác Tư nhàm chán…mổi lần gặp người lạ là cứ hỏi có biết đánh cờ
Đương sửng sốt…
-“Ông dà thiệt dô diên..mặc kệ ổng đi cậu…”Bà Tư lườm ông Tư mắng…nói giọng Nam rặc…
-“Anh chị và cháu đi đường chắc cũng mệt rồi…dùng cơm xong vào trong nghỉ ngơi nha…Tôi sẻ gọi Đức nhanh về đây…” Thu mĩm cười thân thiện..đây là cách tốt nhất..không nên để người ta thấy ngại…
-“Cám …Cám ơn…chị…” Hai vợ chồng Đương,Thi cãm động trước sự nhiệt tinh của bà chủ nhà hàng…Một mãnh giấy để lại…cả một ân tình…
***
Biết rỏ đường đi nước bước ..Trọng vào biệt thự như chổ không người… Chiến cẩn thận bám sát theo sau…Trên tay cả hai đều mang nhiều túi vải rộng lớn dùng để ‘tải hàng’ .
Cả hai,người trước người sau bước qua cây cầu gổ nhỏ…Trọng đi một vòng quanh hòn núi giả cẩn thận quan sát…Đỉnh ngọn núi cao hơn đâu người…sườn dốc thoai thoãi …Có cánh rừng giả nhưng nhìn y như thật…
Nếu đã biết kho tàng của chủ nhân dấu dưới nòn núi giả nầy thì viêc tìm cánh cửa không phải là việc khó…Chẳng mấy chốc..Khung sắt và cánh cửa bằng gổ rất dầy được ngụy trang sau một lớp ‘dây leo ’ um tùm được tìm thấy…Một ổ khóa số dầy cộm..kiên cố…và hàng chử ‘Enter passcode’ liên tục nhấp nháy…Chứng tỏ muốn vô được bên trong cần phải giải mả…
Trọng khinh khỉnh cười…hắn móc súng ra…gài ống hãm thanh...
-“Khoan đã…không được hồ đồ…” Chiến nhanh chóng cản…
-“Hồ đồ..cái con cặc tao..tránh ra…mầy biết mật mả sao? Trọng rống lên…hắn nóng lòng muốn nhìn thấy bên trong…
-“Hệ thống báo động..thằng ngu…mầy bắn phá…hệ thống ngay tức thì được kích hoạt…thằng già kia lập tức trở về…có nghỉa là mình chỉ có tối đa nửa tiếng thôi…
-Nửa tiếng đủ rồi…hắc hắc..tránh ra…
-Nửa tiếng là thời gian từ bệnh viện trở về…lảo vừa đi được chừng 10 phút…mầy phá cửa….lảo sẻ quay đầu về..chỉ trong vòng 10 phút thôi…lảo ta sẻ có mặt tại đây…
-‘Rồi sao?Trước sau gì cũng độp lảo mà…” Trọng nhúng vai…
-Mầy không hiểu gì hết…Một khi hệ thống báo động được kích hoạt…Trung tâm kiểm soát sẻ gọi lảo để được xác minh…nếu không được lảo xác minh…Họ sẻ liên lạc CA…yêu cầu họ tới…xem hư thực…Lúc đó bể hết…Mình chỉ có một lần cơ hội…Nghỉ kỷ đi…

-Nhưng nếu mình chờ thêm 20 phút mới ra tay …tính theo thời gian lúc nầy lảo đã tới bệnh viện...lúc đó lảo quay về … đủ nửa tiếng cho mình vét hết…Suy nghỉ đi…
-Ha ha…hèn chi đại ca nói mầy có đầu óc…được..tao nghe mầy…chờ thêm 20 phút…

Bên ngoài biệt thự….
…Chiếc Toyota Land Cruiser đang chầm chậm tiến gần…ngừng cách căn biệt thự của Lại Đức Quang khoảng 300 thước…Cuộc đối thoại bên trong căn biệt thự được Mai Thảo tiếp nối vào di đông của bốn người trên xe… Tất cả đêu đang đeo tai nghe…
-“Các chị em nghe rỏ rồi chứ gì…theo tinh hình..kế hoạch có chút thay đổi … Phải hành động chớp nhoáng…Kim Chi ngồi yên trên xe… thủ bên ngoài…Ba người còn lại đột nhập..Phương Anh chiếm vị trí ngay cửa…Cùng Kim Chi phối hợp chế ngự tên Quân và lảo già nếu họ về sớm hơn dự tính…Thục Linh,Xuân Mai..hai tên bên trong là nhiệm vụ của hai người…Nghe rỏ…trả lời..Over…”Tiếng Mai Thảo chỉ huy từ phòng công nghệ thông tin trên lầu ba tại biệt thự ‘nhà’…
-Loud and Clear…
-OK…Stand by…Chờ tín hiệu …


Bên trong biệt thự…
-Bây giờ được chưa? Trọng bắt đầu mất kiên nhẩn…
-“Đừng nóng lòng…Từ đây đến bệnh viện nửa tiếng…Lúc mình vô đây tao coi đồng hồ là 9h47..Tới 10h 17 là đúng nửa tiếng…bây giở là 10 h10…10 phút nửa thôi cho chắc cú…kiên nhẩn đi…10h20 hành động…” Chiến nhìn đồng hồ nói..

-“Mầy nghỉ…lảo có bao nhiêu?” Trọng nhìn Chiến hỏi..để giết thì giờ…10 phút ..dài đăng đẳng…Hắn nhỏ hơn Chiến một tuổi nhưng luôn xưng ‘mầy tao’ với người anh em cùng cha khác mẹ nầy…
-Làm sao tao biết được…
-Mầy làm Chánh văn phòng mà..một năm bỏ túi bao nhiêu thì nhân lên gấp 20 lần…ha ha..
-“20 lần?mầy khờ…Lảo ta là hàng ngủ cán bộ cao tầng..toàn là món bở…Sau khi chi lên trên…tao nghỉ mổi năm cũng xỉu xỉu 1000 tỉ…
-“Mổi năm…ngàn..ngàn tỉ?” Trọng trợn mắt há mồm…mừng run..
-“ha ha..Đó là tao phỏng chừng khiêm nhường đó…Con số thật sự…tao thấy hơn nhiều lắm…Mầy suy nghỉ đi…Chạy một vị trí Phó Chủ tịch tỉnh …ít nhất là trăm tỉ…nếu là vị trí béo bở..hắc hắc 500 tỉ đó mầy…Nhưng cạnh tranh nhiều lắm…nhất là chổ ngon…nếu muốn tới tay ngoài việc chi bộn tiền….kiếm mấy con ca sỉ ,người mẩu nổi tiếng hầu đụ lảnh đạo…không rẻ đâu..Bởi vậy lên được rồi thì..hắc hắc..tha hồ hốt… lấy vốn lại trước …sau đó làm giầu..”
Chiến thao thao bất tuyệt nhưng Trọng nào có nghe được gì…hắn đang tính nhẩm trong đầu..một năm ngàn tỉ…thằng già kia 20 năm…Hắn run lên…
-“Tới giờ rồi…” Chiến run giọng..thật ra hắn cũng đang hồi họp..phấn khích..Xong vụ nầy..hắn mang vợ con qua Úc…sống phè phởn suốt quảng đời còn lại…
-“Không chờ lần thứ hai…Trọng rút súng bắn vào ổ khóa…đạp cửa…tiếng tiếng chuông báo động reo lên vang dội trong căn biệt thự…..Trong nhà không có ai khác… nên cả hai cóc cần để ý…đứng sửng người ra nhìn…
Tại Biệt thự ‘nhà’ ..

trên đường Thái Thị Hạnh…trong phòng IT ở lầu ba…(Công nghệ thông tin).Xuân Mai,Mai Thảo,Kiều Chinh và Nancy đang quan sát 6 màn ảnh trên tường…
-“OK…go…” Thấy ’bên kia’ bắt đầu hành động…Mai Thảo liền phát tín hiệu…
Chiếc Toyota Land Cruiser chầm chậm tiến tới..nhẹ nhàng ngừng trước cửa..

3 người bước xuống…Kim Chi tiếp tục cho xe chạy chầm chậm về phía trước… ngừng xe một khoảng cách vừa đủ để nàng có thể quan sát cổng ngôi biệt thự …
Phương Anh như con sóc…nhảy lên ..một tay bám lên bờ tường…rồi mất hút…
Cổng biệt thự hé mở..Thu Hà..Xuân Mai đi vào…
Trọng,Chiến nào biết gì…cả hai đang đứng trơ người ra…một đống tiền đô la Mỷ trước mắt và một đống vàng 4 số 9 lấp lánh trước mắt…
Trọng cười ngây ngô…Hai mắt Chiến sáng rực…
-“Nhanh lên…không có nhiều thì giờ…”Sau một phút kích động,bàng hoàng…Chiến bừng tỉnh quát lớn…đồng thời mở túi vải nhanh chông hai tay hốt tiền bổ vào… Tiếng quát của Chiến làm Trọng cũng giật minh…nhanh chóng làm theo…
-“Không dưới 200 Triệu đâu..chưa kể số vàng…” Chiến run giọng..hai tay hắn không ngừng lùa tiền vào túi vải…
-Ha ha..phen nầy giâu rồi…nhanh lên…

Trên Quốc Lộ 91 hướng về Ô môn…chiếc Mercedes-Benz lao nhanh…Lại Đức Quang không ngừng hối thúc…Khác với Chiến một chút..hệ thống báo động chỉ trực tiếp báo vào di động của lảo khi có người đột nhập mà không qua trung tâm …Chỉ vì lảo không muốn có nhiều ánh mắt tò mò…không ngờ cẩn thận quá hóa hồ đồ
-“Nhanh lên..nhanh lên…” Lại Đức Quang hét to…lảo hận không lập tức bay về…đây là lần đầu tiên di dộng của lảo trong tình trạng báo động…Có người đang xâm nhập vào kho tàng của lảo…Lại Đức Quang như đang ngồi trên đống lửa…
-“Dạ..lảnh đạo…” Quân cười thầm..tăng tốc độ…”sớm hay muộn có khác biệt sao..hắn đưa một tay rờ bá súng bên hông…

Bao vải đầy ấp tiền cuối cùng cũng được chất lên xe….Trọng lên xe đề máy…miệng hét…
-“Xong rồi…mầy đâu rồi Chiến..mình zdọt….”Hắn hạ kiếng xe nhìn ra sau kiếm đồng bọn…Chợt nghe tiếng mở cửa …hắn mừng rở vừa quay đầu nhìn thì cãm giác cổ nhói đau..rồi mắt mờ đi…cuối cùng ngả gục đâu trên vô lăng…hoàn toàn mất tri giác…
Một bóng người nhỏ con nhanh chóng xốc hắn lên…đem vào ga ra gần đó…Nơi đó người anh em cùng cha khác mẹ với hắn..Chánh văn phòng của huyện Châu Thành cũng đang ngủ say sưa…
“Đóng cửa ga ra lại…để chúng ngủ một giấc nhiều mộng đẹp..hi hi..đi thôi Thục Linh…” Thu Hà mĩm cười hối thúc khi thấy Thục Linh cứ hít hít trên người nàng…
-“Thằng nầy hôi nách..” Thục Linh ‘oán giận’ thầm nguyền rủa sao xui vậy…đây là lần thứ hai…lại cũng là mình..chạm một thằng hôi nách…
-“Ha ha ha…Vậy thì mau lên..vể tắm rửa…” Thu Hà trêu chọc..

Trước của biệt thự..Kim Chi đang nổ máy xe chờ…Thu Hà, Thục Linh bước lên…Chiếc xe hướng về Phụng Hiệp lăn bánh…theo sau là chiếc Mazda CX8 do Phương Anh điều khiển …với những túi vải đầy ắp tiền đô và vàng…
Hai xe vừa mất hút…Chiếc Mercedes -Benz rít bánh ngừng ngay cửa..Lại Đức Quang xuống xe hấp tấp chạy vào thư phòng…lảo băng qua cầu gổ…đứng như trời trồng nhìn vào bên trong….Cửa mở toang…
-“Là ai???” Lại Đức Quang hét to…mặt tái xanh..ngồi phịch xuống đất…Cả một gia tài khổng lồ của lảo gầy dựng hai chục năm nay..đã không cánh mà bay…
Quân huýt sáo…hắn vòng ra sau mở cóp xe…lấy thêm hai khẩu Colt 45..giàn cảnh bắn nhau..phải có nhiều khẩu súng khác nhau..tụi CA củng ghê lắm..làm không khéo tụi nó sẻ nhìn ra…
Hắn lững thửng bước về Thư viện…Lại Đưc Quang đang ngồi trên mặt đất…không nói lời nào…mặt lảo trắng bệch..Giờ phút nầy trông lảo già hơn rất nhiều..như ông lảo 80…
-“Lảnh đạo…ông sao rồi?hắc hắc…” Quân cười đểu…
-“Là..là mầy…mầy và hai thằng em của mầy” Nhìn nét mặt của tên cận vệ ‘thân tín’…Quang chợt hiểu ra …thằng khốn nạn nầy bình thường trông có vẻ khờ…nói sao nghe và làm vậy..thì ra chỉ là ngụy trang… lảo rít lên

-Hắc hắc…Đụ mẹ thằng già mầy coi bộ cũng còn sáng suốt …
-Tại..tại sao? Tao đối với tụi bây không tệ….
-“Không tệ?Đụ con đỉ mẹ mầy…không tệ?Mầy đụ con đỉ Ngọc Nương có sướng cặc hong vậy?tao làm cho mầy..mầu đụ vợ tao…cái đó gọi là không tệ?” Quân rít lên…
-“Mầy chơi xong ..đưa nó cho thằng COCC Lý Gia Thành …còn nửa..thằng con mày cũng có phần…Aiz…” Quân lắc đầu…
-Thật ra tao cũng cám ơn mầy..cũng nhờ mầy mà tao biết mặt thật của con đỉ đó..hắc hắc…tiết lộ cho mầy biết chuyện nầy nha…Tháng vừa rồi tao có đãi thằng Tồn đi chơi đỉ cao cấp…hắc hắc…con nhỏ đó hết xẩy…cũng vì vậy mà có nhiều khách…nên dính Aids…Là Aids đó…Thằng Tồn…hắc hắc…nói cho mầy biết…nó cũng như tụi khốn nạn mầy chơi con Nương còn nhiều hơn tụi mầy nửa à…chậc chậc chặc…hi hi…Mầy hiểu rồi chứ gì? Ha ha ha…Thằng con mầy…thằng Lý Gia Thành,ừm còn có con mụ Thu Hoa…ngay cả thằng em của tao…cả một lủ…tương lai sống không bằng chết…Aids mà…mầy biết rồi chứ gì…ha ha ha…
-“Mầy..mầy thiệt là thâm độc”… Mặt Lại Đức Quang trắng bệt…
-“Thâm độc?ha ha ha…Lại Đức Quang..tao với mầy như nhau…Cá mè một lứa… tám lạng nửa cân…Vậy thôi…Mầy hiểu hết rồi chứ gì…chết được rồi…
-‘Đùng…’ Hai mắt Lại Đức Quang mở trừng…có vẻ khi chết vẩn không cam lòng…Đầu lảo nở hoa..màu trắng của óc và màu đỏ của máu trông thật ghê rợn…
Quân lầm lì..để tạo hiện trường bắn nhau..hắn cầm hai cây súng bắn khắp nhà…trên tường loang lổ nhiều vết đạn bắn…cuối cùng hắn dấu hai khẩu súng kia đi sau khi tự bắn vào vai mình một phát…
Hắn mĩm cười nằm xuống ‘bất tỉnh’…nhiều tiếng nổ như vậy..dân làng gần đây chắc chắn sẻ báo CA…

Quả nhiên không hơn 10 phút Phó Trưởng CA Quận Cái Răng Thượng Tá Hiền đã dẩn đội ngủ lên xe hú còi inh ỏi chạy đến hiện trường…Nhà của Phó Chủ tịch Quang xãy ra chuyên….không phải là dân thường nên phải sốt sắng một chút…
Hắn tin tưởng là không có chuyện gì lớn…biết đâu lảo già nầy nhậu xỉn lấy súng bắn chơi vài phát…Đám dân biết con cặc gì…chuyện nhỏ xé to…
Nhưng khi nhìn thấy thi thể Phó Chủ tịch Quang…Đầu bị bắn thủng một lổ lớn..óc…máu văng tung tóe…Thượng Tá Hiền và đám CA thuộc hạ ‘vãi linh hồn’ chạy ra ngoài ói mửa tới mật xanh…
-“Xếp..xếp..Có người còn sống…” Một Chiến sỷ CA đưa tay chỉ Quân…Hắn đang ‘cố gắng tiều tụy’ khập khiểng bước ra..
-“Đâu ..đâu..” Đang ói ..nghe nói có người còn sống..Hiền nhanh chóng nhìn quanh hỏi…Hắn va Quân tuy không có giao tình nhưng biết nhau…
-“Mau..mau..phong tỏa hiện truòng…kêu xe cứu thương vả tổ trọng án…Anh bạn..chuyện gì đã xãy ra..Sao lại như vậy…?” Hiền nhanh chóng kêu thuộc hạ gọi xe Cứu thương và Tổ trọng án…rồi nhìn Quân hỏi…
-“Tôi cũng không rỏ xếp Hiền…Tôi vừa đưa lảnh đạo về…lảnh đạo bước vào nhà không lâu thì nghe súng nổ …tôi liền chạy vô nhà …thấy có hai người liền xãy ra bắn nhau..tôi bị thương…lảnh đạo..ông ấy..”Quân nghẹn ngào…

Không quá 5 phút..xe cứu thương đến…cùng lúc với Tổ trọng án hình sự…Quân vừa được băng bó vừa cho lời khai…Hắn lập lại những lời vừa nói…trước sau như một…

Nhìn thi thể Lại Đức Quang đang được đem ra xe cứu thương…Quân ‘đau lòng’ bi phẩn…
-“Tay anh ..coi bộ không lái xe được rồi..Thêm chút nửa…Tôi đưa anh về…” Hiền nhìn Quân ái ngại…
-“Cám ơn xếp…tôi gọi thằng em tới rước tôi được rồi”…Quân lắc đầu..lấy di động ra bấm…
-“Vậy được…anh cứ từ từ” Hiền nói xong quay người đi.,đi được vài bước chợt có tiếng chuông di động vang lên…từ trong cánh cửa ga ra đang đóng kín…Mọi ánh mắt tập trung về hướng ga ra…
Ánh mắt Hiền quai dị nhìn Quân..trên tay hắn đang cầm di động gọi…bên trong ga ra có tiếng chuông di dộng reo vang…
Sắc mật Quân đại biến..hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra..Sao lại như vậy?..
-“Mở cửa mau..” Hiền quát…
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra…bên trong có hai người đang nằm ngủ say sưa…Một chiếc di dộng nằm trên nền xi măng đang reo liên tục…trên màn hình tên người gọi tới thấy rỏ mồn một ‘ Nguyển Quân…’
Cùng lúc..Bệnh viện đa khoa Cần Thơ…
-“Bác Sỉ…Cần gì phải nói chuyện với ba tôi…Tôi quyết định được rồi…Đi Đức…Đi Pháp…Đi Mỷ…hay đi Nhật là do tôi quyết định…Ông cứ việc xúc tiến giấy tờ là được…” Huy vung tay hách dịch nói…
-_”Cậu Huy …Có chuyện rất quan trọng nếu có thể gặp được Chủ tịch Quang bàn một chút thì tốt…hay là…” Bác Sỉ Huấn do dự…đi ngoại quốc chửa trị không có vấn đề gì nhưng theo kết quả khám máu…bệnh nhân đã nhiểm HIV…Cái nầy là vấn đề lớn trong việc phẩu thuật.
-“Bác Sỉ..Ông không nghe tôi nói à..Sao lề mề vậy…Có gì nói đi…Huy nói như hét…Mới ngày thứ hai thôi mà hắn đã trở nên cáu kỉnh..thường hay nổi nóng…Chuyện không khó hiểu…hắn thường ra ngoài bay nhãy..đụ dạo..nay bị nằm một chổ khiến hắn muốn điên lên được…
-“Vậy được.ừm...chuyện là vầy…kết quả khám máu….” Ông bác sỉ già bất dắt dỉ nói…
-“Không thể nào…Không thể nào…Đụ má thằng già ông nói bậy nói bạ…” Trong phòng VIP có tiếng bênh nhân gào lên như con heo bị cắt tiết…
“Người đâu…người đâu…mau mau có người bị xỉu trong phòng…” Bác Sỉ già mở cửa ra ngoài kêu y tá hổ trợ…Hai người y tá chạy vào…trên nền nhà…một người đàn bà mặt trắng bệch…nhìn như người mất hồn…Bệnh nhân trên giường thì đang phát điên
***
-“Hi…Chào cô…Ly cà phê mang vào phòng tôi..cám ơn…” Sau buổi sáng bận rộn sắp xếp công việc ở xả… Đức chạy đến Đức Lập…Mở cửa đi vào gặp cô gái hôm trước đang loay hoay trước màn ảnh TV tại phòng tiếp tân…Hắn đơn giản chỉ nói một câu rồi đi thẳng vào phòng của Chủ Tich…
Nhàn đến rồi…đang xem xét lại vài văn kiện..thấy con bước vào….mừng rở…
-Sao hôm nay sớm vậy?
-“Nói vậy má có phải không muốn con đến đây nửa phải không? Để tha hồ làm loạn…” Đức hỏi móc…thật ra hắn biết Nhàn không làm vậy nhưng cần phải chụp mủ để răng đe…đàn bà là vậy nếu không họ sẻ loạn…
-“Sao con lại nói vậy…” Nhàn ủy khuất xụ mặt..
-Thôi được rồi..chuyện đó quên đi..ừm…hôm nay tới đây thông báo trước..tuần tới Công ty sẻ có thêm hai người mới gia nhập vào ban giám đốc…
‘Cộc.cộc cộc’…Đang nói…có tiếng gỏ cửa…
-“Vô đi…” Đức nói vọng ra…

-“Tổng Giám đốc..Cà phê của anh” …Cửa mở..Ngọc Dung mang vào ly cà phê để lên bàn…
-Cám ơn cô..ừm…tôi và Chủ tịch có chuyện quan trọng cần bàn…Không ai được quấy rầy…Còn nửa…cô thông báo với cô Cao Thúy Ái…tôi muốn gặp cô ấy sau khi tôi và Chủ tịch họp xong…
-“Dạ..Tổng Giám đốc..” Ngọc Dung lui ra đóng cửa lại…
Đây là lần thứ hai Ngọc Dung nhìn thấy ông chủ của Đức Lập….lần đầu tiên cách đây hai ngày ,đã gây không ấn tượng trong đầu nàng…Tên Phó giám đốc đáng ghét kia bị tống cổ ra ngoài như con chó ghẻ…nhìn thật là sướng mắt…Vì vậy đối với Đức tổng vô cùng nể phục…
-“Chuyên gì quan trọng?Không mời Loan Tổng à?Nhàn ngạc nhiên hỏi …Thường bàn chuyện quan trọng…Loan luôn có mặt..tuy nàng là Chủ tịch nhưng việc lớn việc nhỏ…là do Loan xử lý…
-“Hi hi..Không cần…” Đức ló mặt dâm dê rồi…hôm trước dập Tố My ngay trong văn phòng đã mang lại rất nhiều kích thích…Trong đầu đã có ý làm thịt đàn bà của mình trong hoàn cảnh tương tự…Sáng nay mục đích đến đây là muốn tuyên bố vể sự tham gia vào ban giám đốc của Tú Nhi và Thụy Vủ nhưng vừa thấy Nhàn ăn mặc tuy không sexy trái lại rất mô phạm…trong bộ Y phục OL màu trắng ngà voi …đeo kiếng trắng tròng…cặc liên ngóc đầu nên kêu Ngọc Dung nói hai người bận họp…
-“Ây da…trong văn phòng mà…” Nhàn bị thằng con ôm lấy ..tay hắn luồn dưới váy đi lên…lòng cũng rậm rực …muốn lắm…nhưng sờ sợ…Nếu bất thình lình có ai mở cửa bước vô thì đại họa lâm đầu…
-“Sợ cái gì chứ..đã căn dặn cô ấy rồi..con và má đang họp chuyện quan trọng mà…hắc hắc..” Tuy nói vậy nhưng cũng đứng lên đi đến cửa cài móc cẩn thận…
-“Con thiệt là” Nhàn nguýt…nghe hắn nói cũng có lý…đã căn dặn người rồi..Chủ tịch và Tổng giám đốc đang họp..Cửa lại được gài cẩn thận…quá an toàn…tâm trạng nàng liên thả lỏng…dang hai chân ra cho hắn dể hành động…
-“Khoan đã,,coi chừng nhăn quần áo”…Nàng đứng lên cỡi nút kéo váy xuống…cỡi luôn chiếc áo trên và nịt vú…chỉ để lại quần lót ..choàng hai chân qua ngồi trên đùi hắn ..kéo đầu hắn áp vào ngực minh…
Đưc hung hăng ngoạm lấy bầu vú trái…tay trái nắn mông mẹ…tay phải nhồi vú kia…Nhàn cất tiến rên nhè nhẹ…Cãm giác hồi họp vụng trộm thật kích thích…Được vài phút thôi mà phía dưới nàng đã ẩm ướt rồi…Chịu hết nổi..nàng trườn người xuống…kéo phẹc mơ tuya quần kéo cặc gắn ra…Đã cứng như khúc củi…nàng liếm mút đầu cặc..rà từ trên xuống tận bìu dái…rà trở lên đầu cặc…đầu gục gặc một cách đam mê…
Đức tổng ngả đầu …hưởng thụ cãm giác tuyệt vời…có như vậy mà nghỉ không ra…Không cần đi đâu xa cho mất thì giờ…ngay văn phòng là được rồi…mai nầy cứ thế mà đi ‘thị sát’…hắc hắc…ừm…cũng nên tân trang một chút…Giám đốc làm việc cực khổ…cũng nên có tiêu chuẩn đặc biệt một chút…phải có phòng riêng để ngả lưng khi cãm thấy mệt mõi…Tiêu chuẩn sẻ như văn phòng của Tố My là được…Phấn khích với ý định tuyệt vời của mình…hai tay nhồi bóp bạo…Tốc độ gục gặc đầu của Nhàn nhanh dần…

Tâm nghi hoặc…hai mẹ con hắn?...Rất có khả năng nầy…Nếu không..họp gì mà lâu vậy?Trong công ty..chỉ có nàng là biết quan hệ giửa Nhàn và Đức…nàng đã chính mắt thấy …không phải từ đó nàng và thằng cháu minh bắt đầu hay sao?
Hai người nầy..bạo thiệt…Tâm có chút ganh tỵ…nghỉ đến Đức bên trong kia…người nàng nóng lên…Mấy ngày nay lên ‘Youtube’ học được mấy món…phải nấu cho hắn ăn thử mới được …Tâm cười thầm đắc ý…
Tuyết ,Yến đang đứng ngồi không yên…mấy ngày rồi hắn không gọi cho hai nàng…Chuyện thằng Phó Giám đốc Lộc khốn kiếp kia..không phải là lổi của hai nàng mà…Sao lại giận lâu như vậy chứ…Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng cũng không dám làm hắn giận…Cả hai cũng có chủ ý rồi...Làm vài món ăn hắn thích…Vì vậy cứ thập thò …chờ gặp hắn…không tập trung làm việc được..
Nhung bây giờ là Giám đốc tài Chánh …Tuy nàng không có bằng cấp Đại học như người khác nhưng rồi sao chứ...Nàng không cần phải động tay động chân…mọi việc đã có phụ tá làm…Nàng chỉ giám sát là được.

Nhung cũng là người phụ nử của hắn…trong bụng mang con hắn…gánh vác trọng trách trong công ty là chuyên nàng phải làm…Nhung nhìn bụng mình…lúc nầy khá to rồi…đi đứng hơi bất tiện…nàng không lo gì hết…Hắn sẻ đến văn phòng thăm nàng và thăm đứa con trong bụng…
Loan biết sẻ có thay đổi trong vấn đề nhân sự..lần trước hắn đã nói..nhưng không biết sẻ thay đổi như thế nào…Dù sao đi nửa…nàng không quan tâm lắm…đã đến tuỏi nầy…không muôn tranh quyền hay đoạt lợi gì nửa…Chỉ muốn thấy thành tựu nên hăng say làm việc…Chính vì vậy mà đã quá mềm yếu trong sự việc vừa rồi…
Thúy Ái sửng sốt khi Ngọc Dung thông báo …vào Đức Lập làm việc được gần ba tháng rồi…Đây là lần đầu tiên Tổng giám đốc…Ông chủ Thực sự của Công ty triệu kiến…Tâm trạng nàng hoang mang..không biết là chuyện gì…
Bên ngoài…mổi người một tâm tư…
Bên trong văn phòng Chủ tịch…Cuộc họp đã đến lúc cao trào… Nhàn cúi người chõng mông cho thằng con dập…lúc hắn vừa đút vào nàng đã lên đỉnh…hắn dập liên tục..và bây giờ sắp lên đỉnh thêm một lần nửa…Khổ cho Chủ tịch Nhàn…’phê’ tới bến nhưng phải kìm hãm không dám thét gào như ở nhà…Tiếng ư ư chỉ trong cổ họng…
Đức hùng hục nắc … hơn nửa giờ…gần 40 phút đấy…Cuói cùng rút cặc ra…dâm thủy của Nhan lênh láng..nét mặt đầy thỏa mản…

Hai mẹ con chỉnh trang áo quần… Mặc dù trong phòng máy lạnh đang hoạt động…nhưng Nhàn vẩn mở cửa sổ cho gió lùa vào để xua đuổi dâm khí…Khoảng 5 phút sau..nàng mở cửa…Thấy Cao Thúy Ái đang ngồi chờ bên ngoài..nàng cười…
-“Thúy Ái…Cô vào đi..Tổng Giám đốc muốn nói chuyện với cô…” Nhàn đi đến phòng làm việc của Loan…tạm nhường phòng cho Đức …
-“Dạ..Cám ơn Chủ tịch..” Thúy Ái đứng lên lể phép đáp…nàng đi bước đến bên ngoài…tuy cửa không đóng nhưng theo phép lịch sự củng phải gỏ cửa…
-“Cô Thúy Ái à…vào đi..mời ngồi…”Đức lịch sự đứng lên đưa tay mời…
-“Cám ơn anh…Tổng giám đốc” Thúy Ái có phần hồi họp…Nàng nghe rất nhiều chuyện về người Tổng giám đốc trê tuổi nầy..Về chuyện phong lưu..đào hoa của hắn..ngày kia chứng kiến sự bá đạo của hắn nhưng nàng không có ác cãm chút nào..trái lại còn đồng tình..cái tên Lộc kia thật là ngang ngược…đôi khi muốn động tay động chân với nàng…Cũng may hắn bị Tổng giám đốc nầy ‘fired’ rồi…nếu không có lẻ nàng phải tìm một công việc khác mặc dù nàng rất thích công viêc hiện tại và không khí làm việc ở đây..
-Cô Thúy Ái làm việc ở đây được bao lâu rồi…ừm nghe nói cô tốt nhiệp về Khoa học máy tính ?
-Dạ phải…tôi làm việc ở Đức Lập được gần 3 tháng rồi…
-Ha ha..nói thiệt nha…máy tính thì tôi biết sử dụng chút chút…Khoa học máy tính thì không biết là cái gì…Lúc đi học tôi học không giỏi…có thể nói hơi ngu…Aiz…Chịu thôi..Trời sinh ra là vậy…
-“Tổng giám đốc…anh quá khiêm nhường rồi..” Thúy Ái cố nín cười…không có ai tự vạch áo cho người khác xem lưng…Đại đa số những người nàng biết đều luôn ‘xấu che tốt khoe’…Tổng giám đốc nầy làm ngược lại…
-Ha ha..Không phải khiêm nhường đâu..Có sao nói vậy thôi..ừm…Nếu bây giờ tôi muốn cô làm Giám đốc bọ phận IT của Đức Lập…Cô nghỉ sao? Đức Lập nhanh chóng sẻ phát triển mạnh thành một tập đoàn…
-“Tôi?Tại sao là tôi?: Thúy Ái sửng sốt…lời đề nghị quá bất ngờ…và quá hấp dẩn…Có ai đi làm lại không muốn được thăng tiến…Nhưng Thúy Ái chợt dè dặt…Tên Tổng giám đốc nầy nổi tiếng phong lưu…hắn không phải ‘nhắm’ nàng đó chứ?Đả suýt bị Lý Bình dâng hiến nàng cho Lại Đức Quang…Thúy Ái như chim thấy cành cong mà sợ hải…
-“Tại sao không phải là cô?Cô tốt nghiệp Khoa học máy tinh…chọn cô là phải rồi..Có vấn đề gì sao?Ô… ô… ô…tôi hiểu rồi…Cô nghỉ tới đâu rồi vậy?” Đức sa sầm mặt…thì ra cô nàng nầy nghỉ hắn muốn lợi dụng chức quyền đưa mồi ra để dở trò dê …mình ‘nổi tiếng’ như vậy sao? Thiệt là oan mà…
-“Xin..xin lổi….” Thấy hắn ‘đọc’ được ý nghỉ minh…Thúy Ái ngượng ngùng…
-“Thôi bỏ đi..cũng khó trách cô…nhưng sẳn đây mới nói nha…tôi là người phong lưu nhưng không hạ lưu..OK? hôm nay thứ Sáu…Cô không cần trả lời liền…Sáng thứ Hai cho tôi biết ý cô thế nào…Thôi không còn gì nửa…ừm..khi ra ngoài..nhờ cô gọi cô Dung vào đây..cám ơn…
-“Dạ được…”thấy hắn có vẻ bực minh…Thúy Ái đứng lên bước ra ngoài… tâm trạng vô cùng ái náy…
Thúy Ái vừa ra khỏi…tiếng chuông di động reo lên..Đức tổng cười khổ…’Sướng cặc thì khổ nảo a…’
-A lô…
-Anh thật là vô lương tâm mà…hai ngày rồi sao không gọi em vậy?Đức vừa nói hai tiếng ‘a lô’… Giọng Mỷ Chi nủng nịu trong điện thoại.
-“Aiz..Các cô thì sướng rồi…tôi số khổ…đâu có sướng như vậy..tay làm hàm nhai….lại còn bị người ta quay mong mòng”…Đức ‘than’…thật ra hắn quên mất rồi….chị em ba người đẹp Mỷ Chi nầy..Chỉ tại vì phải cải tổ nhân sự của Đức Lập mà phải chạy đôn chạy đáo…
-Hi hi..Đừng ba hoa…có quỷ mới tin anh…Chiều nay đi ăn cơm nhé..
-Chiều nay không được…chiều nay bận rồi…Chiều mai thứ 7 thì được…7 giờ chiều mai tới đón các cô .OK?
-“Hihi..Vậy chiều mai gặp..Không được nuốt lời đó…bye cưng…’chụt’…” Có tiếng hôn gió trong điện thoại..
-“Chiều mai..sẻ cho các cô biết tay…Cứ bẹo hình bẹo dạng hoài..Làm như tui là Đương Tăng í..”Có điều cãm thấy hơi lạ…Cô nàng Mỷ Chi nầy coi có vẻ lẳng lơ nhưng hình như có ý làm vậy…Không biết có ý gì đây?
Muốn lợi dụng mình cái gì? Hình như không phải…Còn nói cho minh cổ phần mà?Vậy thì ý gì đây? Thiệt là khó hiểu…Nhưng sao cũng được…Ngày mai hả…Anh quơ hết các em..hắc hắc..chờ coi đi…
Vừa cúp máy chưa được 5 phút …di động lại reo lên…Đức mĩm cười nhanh chông bắt máy…
-“Tôi chỉ là giúp cậu quản lý thôi…không phải là bà chủ đâu à…Cậu chủ cũng phải dòm ngó nhà hàng một chút chứ…” Giọng Thu có phần oán giận…Hơn 4 ngày rồi..không thấy bóng dáng đâu hết…Nàng bổng dưng không quen lắm..muốn thấy hắn cách ngày mới cãm thấy thoãi mái…
Gần mực thì đen..gần đèn thì sáng…Cách ngày cùng hắn đụ một lần..Tưởng là tại hắn đòi hỏi nên chiu chuộng hắn…Thì ra là không phải vậy…Đêm nằm ..nàng cũng nhớ những lúc cùng hắn mà trằn trọc…khó ngủ
-Ha ha..mấy ngày nay có người muốn làm loạn nên bận lắm..Định trưa mai ghé qua ăn mấy món cô đặc biệt làm…
-Không rảnh làm món đặc biệt đâu…Gọi cậu nói cho cậu biết có nguòi quen tên Đương từ Đồng Tháp tới tìm…Còn có vợ con nửa…
-“Hả…là ông ta à..Tốt ..tốt…Cô tiếp đãi dùm…Trưa mai Đức ghé tạt qua…” Đức mừng rở…Nhớ đến người đàn ông cùng đứa con gái hát dạo ở Đồng Tháp…Thật là tốt…lúc đang cần người…Người nầy có thể là người dùng được..

-“Còn phải chờ cậu nói sao..Thôi vậy đi”…Thu đắc ý cúp máy…mĩm cười..Thỉnh thoảng cĩng cần phải chứng minh sự hiện hửu của nàng mới được…

Vừa để di động lên bàn…Liền có tiếng ‘bip bíp’…và màn hình di động sáng lên…Nhìn hàng tin nhắn…Đức mĩm cười ..tâm tình vô cùng khoan khoái…Coi bộ nếu không là Lại Đức Quang thì là bọn Nguyển Quân cũng thổ huyết mà chết…

-Hôm nay..tôi muốn thông báo cho các vị…Bắt đầu thứ hai có hai người mới gia nhập vào hàng ngủ lảnh đạo của Công ty…Người thứ nhất là cô Tú Nhi..sẻ đãm nhiệm chức Phụ tá cho Tổng Giám đốc Loan…Người thứ hai là cô Thụy Vủ…sẻ làm phụ tá cho Giám Đốc phòng Nhân sự…
…Ngừng một chút…đưa mắt nhìn quanh…
_”Còn có một việc là tôi vừa đề bạt cô Thúy Ái làm Giám đốc phòng IT…Cô Ái chưa quyết định…nếu thứ Hai cô Ái từ chối vậy thì phòng nhân sự ra thông báo tuyển người…Ừm..còn nửa…hiện nay phòng làm việc của các Giám đốc cần phải nới rông thêm cho thoãi mái một chút…Chuyện nầy giao cho phòng nhân sự …Ai có câu hỏi gì không? Nếu không thì giải tán…ừm…Tuyết..Yến..hai cô ở lại… Hôm nay thời gian không còn nhiều .Chị Nhung…Sáng ngày mai thứ 7 …nếu có thể … chị đến Công ty cùng tôi bàn chút chuyện …Dì Út…Sáng thứ Hai …
-“Ưm..được..”Tâm và Nhung đồng thanh đáp…Trong lòng…Cả hai đều hớn hở…ngoài mặt nghiêm túc…
-“Phòng IT hiện nay là hai người của Nancy mà…” Loan hỏi…
-“Cô muốn nói Thục Linh và Thu Tâm hả…Hai người họ không phải là chánh…Khi có nhiệm vụ ..họ bận lắm…Cho nên họ chỉ là khi rảnh thì tới..Phải có người thường trực mới được..” Đức lắc đầu giải thích…
-Còn nửa….Tất cả những người của Nancy phái tới…Cần nhất là lưu chuyển họ trong tất cả bộ môn để họ có cái nhìn tổng quát về vận hành của công ty…Cái nầy phải nhờ Tổng Loan cô rồi..
-Ừm..không còn gì nửa ..tôi ra ngoài…

Hai em Yến,Tuyết..nghe anh nói nà…Hai em có biết lý do vì sao anh nhờ Thụy Vủ và Tú Nhi đến công ty hong?
-“Hoàng thượng không cần phải giải thích với cung nử đâu à” Tuyết xụ mặt hờn dổi nói móc…Yến lúc nào cũng nhu mì hơn.chỉ mĩm cười..hơn nửa nàng và Tú Nhi là bạn…và cũng rất thân thiết với Tú Nhi qua các buổi tập hát hò…
-Ha ha..cái gì là cung nử chứ..anh coi các em như nhau…không ai hơn ai…nói dóc trời đầy…Ậy..cái mặt đừng có chù ụ mà…đâu ..cho ôm cái coi…ha ha..Ụa..sao tròn tria vậy?Lên mấy kí rồi?
-“Anh..anh nói bậy gì đây..em…đâu có lên kí chứ…” Tuyết nghe hắn nói nàng ‘tròn trịa lên ký’ liên phát hoãng…Con gái thích giử thân hình để mặt đồ đẹp..diện đẹp…
-Lên kí một chút mới tốt..tròn trịa một chút mới tốt..ôm không đau hắc hắc…
-“Anh càng ngày càng bậy bạ..nói đi Thụy Vủ và Tú Nhi đén Đức Lập…tại sao vậy” Yến lườm…
-“Ha ha là vầy…Anh ít có măjt ở đây..Có Tú Nhi và Thụy Vủ trấn trụ…Sẻ đở rất nhiều phiền toái cho mọi người..hai em nghỉ coi có phải không?
-Thì ra à vậy..Nét mặt Tuyết dịu lại..Thật ra nàng có tánh hay cà nanh thôi…nhưng rất biết cái nào nặng cái nào nhẹ…nên cũng rất dể dạy…
-“Tụi em vừa học được cách làm vài món ăn ngon trên Youtube..muốn anh nếm thử..”Tuyết nói.
-“ha ha..Được…ngon dở gì ..hai em làm là anh nuốt hết….Hôm nay Thứ Sáu không được..anh có xả giao với Bí thư…Ngày mai thứ bảy cũng không được..xả giao với nhà đầu tư…Chủ Nhật nha…Chiêu Chủ Nhật tới chổ hai em..ăn xong minh đi chơi..anh ngủ đêm ở đó với hai em….OK?
-“Tha cho anh…không được quên đó…” Tuyết hăm he…cung nắm tay lên…có chút hung hăng nhưng chỉ là hình thức thôi…Đức biết bản tanh nàng là vậy…
-“Quên?Sao quên được…Tối Chủ nhật ba đứa mình ngủ chung..anh có nhiều chuyện nói..”Đức ‘nghiêm túc’
-“Anh nha…cái mặt lộ ý gian rồi kìa..” Yến đỏ mặt lườm..biết hắn có ý đồ đen tối…
-“Anh chỏng cái đuôi lên là biết anh muốn gì rồi…” Tuyết ngắt eo hắn…
-“Hả?ha ha..hai em thông minh vậy sao? Vậy thì nói sớm đi..để anh khỏi phải vòng vo tam quốc mà..hắc hắc…

***
Rời Đức Lập ..nhìn đồng hồ cũng xấp xỉ gần 5 giờ …Đức lái xe đến Vincom…gởi tin nhắn cho Đồng Giao để nàng biết hắn đang chờ bên ngoài…Lảnh đạo nói ‘ra liền’ nhưng hắn chờ dài cổ …đàn bà là trùm giờ cao su…Đức ngồi trong xe nhìn cô đi qua bà đi lại âm thầm đánh giá vú đít làm trò tiêu khiển…Bổng hắn trợn mắt há mồm…một ‘tuyệt thế mỷ nử’ đang đi đến hướng nầy..nhìn hắn cười mĩm chi…
-“Wow…” Nhìn thấy Đồng Giao bước ra từ Vincom plaza…Đức như muốn nổ con mắt…Trẻ trung…nhí nhảnh…quyến rủ…Một trời một vực so với lúc trong Trường Đãng…Là hai người hoàn toàn khác nhau …
-“Chuyện gì? “Đồng Giao thầm đắc ý…Biết vì sao hắn ‘Wow’ nhưng làm bộ như không biết.
-“Ừm..Thôi không nói đâu…Sợ cô nói tôi nịnh bợ lảnh đạo thì oan quá….
-“Có khác nhau sao?” Đồng Giao ‘bỉu môi’…
-“Ha ha..Khác chứ..khác nhiều lắm..tại cô không biết đó thôi…Tôi rất ác cãm với lảnh đạo cùng phái và rất có thiện cãm với lảnh đạo khác phái..ha ha..nhất là lảnh đạo mỷ nử như cô…” Đức Chủ tịch xả trổ tài nịnh bợ Tân Bí Thư huyện ủy…
-“Có quỷ mới tin anh…” Đồng Giao lườm…Nói chuyện với Lý Gia Thành và những người khác vài câu nàng cãm thấy lạt lẻo..Trái lại rất thích thú ‘đấu khẩu’ với tên nầy…
-Hôm nay lần đâu tiên hẹn hò…Cô muốn đi đâu ăn đây? Không cần tiếc tiền cho tôi đâu…ha ha..
-“Cái gì lần đầu tiên hẹn hò…anh nói tới đâu rồi vậy?” Đồng Giao nghe hắn nói ‘hẹn hò’ ..ngượng ngùng mắng…nhưng trong lòng thấy thích thích…
-Ha ha..Cô là mỷ nử…tôi đẹp trai như tài tử..hai đứa minh cùng nhau đi ăn cơm tối chiều thứ Sáu…Không phải tinh nhân hẹn hò…thì là cái gì đây?ha ha…mình không nghỉ vậy thì người ta cũng nghỉ vậy mà…Thôi thì cứ như vậy đi..Hôm nay tôi hy sinh làm bạn trai của cô…Cho cô chiếm tiện nghi chiều nay…
-Thiệt? như vậy thật ‘cực khổ’ cho anh…
-Ừm..thiệt còn hơn vàng …chịu khổ chút có sao đâu..Lảnh đạo ..cô nhớ là được rồi…
-“ Vậy là tôi phải cám ơn anh rồi…” Đồng Giao bổng cười quyến rủ ..hai mắt long lanh ủy mị nói…
-Đừng khách sáo…không cần cãm ơn đâu…mai nầy nếu cần …hi hi..Cứ gọi…miển phí làm bạn trai cho cô…

-“Ha ha…Hi hi…” cả hai cùng bật cười thích thú…khi chuyện trò đùa giởn qua lại như vậy..
-Sao…Cô có thích đi ăn chổ nào đặc biệt hong?
-“Anh quyết định đi…Sao cũng được” Đồng Giao nhu mì đáp…nàng đang cãm thấy rất vui vẻ…
-“Cô không sợ tôi ‘làm thịt’ cô sao?
-“ Anh dám sao? Hi hi…cù nhầy hoài…đi đi…đói bụng rồi…” Đồng Giao ‘hất mặt’..hối thúc…mặt hơi đỏ…có chút nguọng ngùng…không hiểu sao mình lại nói như vậy…Cứ như là khêu khích hắn í…hình như là có chút ghen với Thanh Nhả í…
-“Tôi..tôi không dám?” Đức sửng sốt…Tôi giống Đường Tăng sao?
***
Hẹn các bồ tèo chủ nhật ;)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui