Thằng Đức
Cả phòng họp im lặng…Bình thường Đức ca hi hi ha ha cười rất dể gần gủi…nhưng khi nổi giận….
thật đáng sợ a…
Cơn thịnh nộ vẩn chưa dừng…Đức tổng đi một vòng theo chiếc bàn hình bầu dục lớn…mặt lạnh lùng đáng sợ…
-“Đại đa số những người hiện diện trong phòng nầy đã từng là bạn và người thân của Trần Đức nầy…Tôi đã từng tin tưởng các vị…nhưng các vị làm cho tôi quá thất vọng…”
Moi người trong phòng mặt tái nhợt …run lên.
.
Tự trách mình đã đánh giá tầm quan trọng của sự việc… ’ đã từng là bạn và người thân?’…’ đã từng tin tưởng?’…Vậy là ý gi?
-“5 phút…Bất cứ ai đang hiện diện ở đây…có quan hệ với tên nầy…người đó có 5 phút để rời khỏi …Sau nầy gặp lại…Chúng ta còn có thể chào nhau coi như đã từng quen biết…”
…
Còn nếu như các vị đã chọn ở lại đây…thì vẩn là bạn của Trần Đức nầy…Tôi không thích loại người hai mặt…trong tương lai nếu để tôi biết được…”
Đức ngồi xuống bên tên ‘Phó Giám đốc Tài’…cười khẩy…
“Mầy tới đây làm việc hay là làm ông nội…nếu mầy muốn làm ông nội thì mầy tới lầm chổ rồi.
.
đây là công ty của tao…mầy nghe chưa…Tao không cần biết người nào dung túng mầy…
…
“ Chú của mầy là Giám đốc Sở xây dựng Tỉnh à…Tỉnh nào vậy?chậc chậc…là quan to a…mầy kêu Chú mầy đi…tao là Trần Đức….
nói tao đang ở đây…và đánh mầy…như vầy nè…”
’chát.
.
chát chát chát….
’ Nói vừa dứt tay trái nắm tóc ! tay phải tát liên tiếp vào mặt Lực…khiến mặt hắn sưng chù vù.
.
nhìn rất thê thảm.
.
cuối cùng buông hắn ra…bồi thêm một đạp…quay người đập bàn.
.
hét…
-“5 phút…nghe rỏ chưa…5 phút sau tôi trở lại…không muốn thấy loại người nầy….
Nếu không sau nầy Trần Đức tôi mà biết được có nửa lời dối trá…nhìn hắn đi…hậu quả sẻ gấp 10 lần…”
Hắn bỏ ra ngoài…đi về phòng làm việc trước kia nay là phòng của Chủ tịch Nhàn…
Trong phòng…có thể nghe tiếng ruồi muổi bay.
.
nếu có…
Trên nền nhà…’.
Phó Giám đốc’ Lực nằm rên hừ hừ.
…chẵng ai thêm ai đếm xĩa…vì không muốn gặp họa…số phận của hắn là do Đức tổng định đoạt…
-“Aiz.
.
Không nhận già không được…Cái nầy cũng là lổi tại tôi.
.
không liên can đến các người…Tôi nộp đơn từ chức là xong…” Loan đứng ra gánh trách nhiệm…
-“Cái nầy.
.
không thể để chị gánh một minh…tôi cũng quá mềm lòng…cứ tưởng nhìn được thì nhịn cho qua chuyện.
.
ai dè chuyện đến nông nổi nầy.
.
: Nhàn buồn xo…
Yến,Tuyết.
Tâm, đang đứng ngồi không yên…hắn không nghỉ minh có cái gì gì với thằng khốn kia đó chứ…càng nghỉ càng sợ…Vô tình 3 cặp mắt chiếu điện về tên Lực đang nằm rên hừ hừ …Ước gì có thể đạp hắn một cái cho hả giận…Nhung liếc nhìn xuống bụng…thầm mĩm cười…hắn không bao giờ trách bà bầu đang mang con hắn …
Bầu không khí trong phòng họp vô cùng ngột ngạt…Cường vô cùng hả hê…Đức tổng thiệt là hành sự quyết đoán…thằng khốn nạn kia chỉ có cái miệng…tưởng COCC muốn làm gì làm…
Cường hả hê.
.
Nhung thản nhiên.
.
nàng biết hắn không giận nàng…vậy là đủ…Yến ,Tuyết như ngồi trên đống lửa…5 phút bình thường trôi qua rất nhanh nhưng hôm nay sao dài đăng đẵng…Không ai dám đứng lên rời khỏi phòng…Sợ hắn hiểu lầm…
…
-“Tốt…Tôi rất mừng khi thấy các vị còn hiện diện đầy đủ…hôm nay tới đây tạm ngừng…gọi bảo vệ đem thằng nầy tống cổ ra ngoài…Mọi người khác có thể rời khỏi…Chủ tịch Nhàn.
.
Tổng giám đốc Loan…Tôi có chuyện cần nói với hai người…”
Sau 5 phút dài đăng đẵng…Đức trở lại…Giọng hắn lạnh lùng…không nhìn ai…chỉ ra lệnh….
không còn vẻ hi hi ha ha như lúc trước nửa…mọi người đi ra khỏi phòng họp…Yến ,Tuyết đứng ngồi không yên khi thấy mặt Đức lạnh lùng đáng sợ.
.
trong lòng hối hận …lẻ ra phải báo cáo những chuyện nầy với hắn….
tự trách minh đã quá hời hợt rồi…
…
-“Đức à.
.
con nghe má nói đi chuyện nầy…
-“Stop…Không cần phải nói nhiều…Hai người có quan hệ mờ ám với thằng đó là chuyện của hai người.
.
đay là công ty tôi sáng lập…hai người thật quá đáng…”Đức hằn học…
-“Đức…sao.
.
sao con nói như vậy” hu hu…Nhàn khóc thét lên.
.
-“Cậu.
.
cậu …cậu thiệt là khốn kiếp mà…dám nghi ngờ tôi như vậy à…Loan điên tiết lên…
-“ ‘Rầm’…Như vậy hai người làm sao giải thích một thằng Phó Giám đốc lại trịch thượng như vậy?Công ty nầy là của nó à?! Nói” Đức đập bàn hét lên…
…
-“Tôi không có tệ như cậu tưởng đâu…tin hay không tùy cậu…”Loan sụt sùi…Nhàn nức nở…
-“Thôi được.
.
tôi tạm tin hai người…Vài ngày nửa tôi sẻ cải tổ nhân sự…”
Nói xong mở cửa bước ra ngoài đi thẳng…
Loan thở dài…hắn đả trưởng thành…hành sự quyết đoán nhưng vô cùng bá đạo…không biết là chuyên tốt hay xấu…
-“Tổng Giám đốc…Phó Giám đốc Lực….
tính sao đây?” Cô tiếp tân Ngọc Dung lắp bắp hỏi…
-“Người nầy không còn là Phó Giám đốc của Công ty…đưa anh ta ra ngoài…” Loan lạnh lùng nói…
-“Mấy người chờ coi đi…Đụ mẹ.
.
chuyện nầy chú tao biết rồi…Chuẩn bị đóng của đi…” Lực hậm hực văng tục…
Nhưng số hắn đen như mõm chó…Vì nóng giân,vội vả nên khi ra tới xe mới biết quên chìa khóa trên bàn… Đức đành phải trở lại… đúng lúc tên Lực hung hăng văng tục…
Không chờ bị bảo vệ trục xuất! Tóc hắn bị Đức nắm lấy lôi ra ngoài cửa…đập một cái vào mông….
hắn té lăn cù…
-“Nói cho mầy biết…thằng cha mầy tới đây…nó sẻ thê thảm hơn mầy nhiều…Nói nó…hắc hắc…tao chờ…” Nói xong nghênh ngang bỏ đi…
-“Mầy…mầy chờ coi” Lực nhìn theo…trước nhiều cặp mắt khinh bỉ… lồm cồm đứng lên…khập khiểng chạy đi…
Loan lắc đầu…cái thế lực của cha hắn so với Nancy không đáng là gì.
.
Chỉ là trong thương trường Loan luôn giử nguyên tắc thêm bạn bớt thù.
.
khiến hắn hiểu lầm Đức Lập công ty không có chổ dựa… sợ cha hắn…
Giám đốc Sở ?Rồi sao?so với Nancy.
.
không cùng đẳng cấp…
Đụng tới Trần Đức…là chạm vào vãi ngược của Nancy…Chưa biết chết là gì…
…
Vỉnh Long…
Chuyện ‘Cựu’ Tổng giám đốc Đức Lập đập tên Lực một trận thừa sống thiếu chết nhanh chóng lan truyền khắp công ty.
.
ai cũng vui sướng nức lòng nức dạ …nhưng Lưu Bị cũng có kẻ thù,Tào Tháo cũng có tri kỷ…Trong Đức Lập có người len lén báo tin cho Giám đốc Phát của Sở xây dựng Tỉnh Vỉnh Long để lấy điểm…
Phát cười ha hả.
.
cho rằng bây giờ là tháng 10 …đứa nào chơi trò cá tháng 4 nhưng vài giây sau đó nụ cười lảo cứng lại…Gương mặt của đứa cháu thừa tự như cái mền rách xuất hiện trên di dộng của lảo…hắn khóc như heo bị cắt tiết…:”Hu hu.
.
Chú Ba cứu châu…nó đánh cháu như vầy hu hu…Nó…nó còn nói.
.
Chú …chú không là gì cả…“
Phát gầm lên…mắt lộ hung quang…
Nhân vật số 1 của Sở xây Dựng Tỉnh nổi cơn thịnh nộ… Cả con đường Trần Phú nơi tọa lạc của Sở xây dựng đều run chuyển…Đám cán bộ,Công chức trong Sở thầm thích thú…không biết họa sắp giáng xuống đầu ai đó rồi…
Người trong Sở háo hức chờ coi kịch hay…
Dỉ nhiên có lắm người muốn thể hiện lòng trung thành với lảnh đạo…đây là một dịp bằng vàng…chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu…Phòng Quản lý chất lượng.
Phòng Quản lý ,Phòng Thanh Tra của Sở toàn bộ xuất kích bừng bừng khí thế nhắm vào các Công trinh của Đức Lập trong tỉnh Vỉnh Long…với đủ mọi lý do…toàn bộ công trình điều bị đinh chỉ trong vòng một buổi chiều…
…
Đức ca đang rất phiền muộn.
.
Nhàn quà mềm.
.
có thể nói là nhu nhược…Loan ngại nầy ngại nọ…hay tinh toán hơn thiệt…tuy rằng trên thương trường là vậy nhưng phải tùy trường hợp…Đức Lập cần một người không những biết mềm và nếu cần phải ra uy…
Hình ảnh một người lóe lên trong đầu…là nhân tuyển thích hợp nhất…nhưng không biết ý người đẹp ra sao! định lấy di dộng ra gọi…Vừa đúng lúc di động reo lên…là Loan Tổng…
-“Chuyện gì…” Đức lạnh lùng…cơn giận lúc xế trưa chưa tắt hẳn…
-“Chuyện gì à…Dỉ nhiên là có chuyện rồi…Toàn bộ công trình đều bị đình chỉ…’Giọng Loan oán giận…
-“Mau vậy sao?hắc hắc…được rồi.
.
còn gì nửa không?
-“Hết rồi.
.
’ngài’ giải quyết dùm đi…Vậy nha…” Loan cúp máy.
.
bỉu môi.
.
rồi mĩm cười khoái trá vì được hả giận…dám nghi ngờ bà…
…
Củng như Lương Học Hửu.
.
Chánh văn Phòng Đàm từ lúc đãm nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch tỉnh Vỉnh Long…sau một thời gian.
.
cuộc sống cung sa đọa không ít rồi.
.
Giờ tan tầm đã qua nhưng Minh Thư vẩn còn ‘bận rôn’ …xoa bóp vai cho Chủ tịch Đàm…bên ngoài mọi người đã về hết rồi…Chỉ có thư ký vẩn còn sát cánh cùng Chủ tịch Đàm công tác…Sau một ngày làm việc mệt mõi…’Chú’ Đàm thường nhức vai…đau lưng…cần đôi tay của nàng giúp ‘ngài’ thoãi mái…
-“Lại nửa rồi.
.
thiệt là không đàng hoàng chút nào…” Thấy tay của Đàm bắt đầu mò vào váy mình…Minh Thư ‘đánh tay’ lảo nguýt…tuy nhiên không ngăn cản,,ngược lại tay nàng còn lần mò xuống đủng quần của lảo…sờ sờ…miệng cười chúm chím…
-“Hắc hắc…chỉ tại em đẹp quá Minh Thư à.
.
không phải lổi tại anh đâu…” Đàm cười dâm…hoàn toàn khác với hình tượng lúc còn làm Chánh văn phòng bên Cần Thơ trước kia.
.
-“Đồ nịnh bợ.
.
Có quỷ mới tin chú.
.
” Minh Thư lẳng lơ cười khoe hàm răng khển vô cùng dể thương.
.
hai má nàng khi cười lại có lúm đồng tiên.
.
lườm Chủ tịch Đàm với vẻ phong tình vạn chủng…
Đàm ngẩn ngơ.
.
người nóng lên…Ngần tuổi nầy.
.
lảo không muốn gì hơn…Minh Thư là vưu vât của trời đất dành cho lảo…Kích thích quá rồi.
.
không chịu được nửa…lảo đứng lên kéo phẹc mơ tuya quần xuống,móc …con cặc già gân guốc đen đúa xâu xí ra ngoài…Dí đầu cặc ngay miệng nàng…Minh Thư như đã quen rồi.
.
môi anh đào hé mở cho lảo tự nhiên đút vào…
Một chân trên ghế.
.
một chân trên sàn nhà.
.
hai tay Đàm cầm đầu tóc nàng nắc liên tục…cũng may cho người đẹp.
.
tuổi già sức yếu…lảo không trụ được 1 phút liền bắn xối xả…
-“Ahhhh” Đàm rên thống khoái…rút cặc ra nhìn người đẹp nhổ tinh dịch của lảo trên miếng khăn giấy.
.
có chút không hài lòng…
-Ây da.
.
sao không nuốt chứ.
.
đã nói em rồi…
-“Không được.
.
em đã thử rồi.
.
không được.
.
muốn ói a…” Minh Thư lắc đầu…Thật ra nàng không muốn chớ không phải không được…nhưng nàng tởm tinh dịch của lảo…ngậm con cặc đen đúa của lảo đã là cực hạn rồi…muốn nàng nuốt…nắm mơ đi…Đôi khi nàng nghỉ….
nàng hy sinh cũng đáng công…chồng nàng bây giờ cũng là Trưởng phòng rồi…lại còn là Trưởng phòng của một vị trí béo bở.
.
Chỉ cần vài năm thôi là đủ vốn di dân qua Úc sống…Tương lai rộng mở…
-“Ha ha.
.
thôi được….
” Thấy người đẹp nhăn nhó…Đàm liền thông cãm…
Ngay lúc nầy.
.
di động lảo vang lên…Liếc nhìn màn hình.
.
Đàm vội vả bắt lấy…
-“ha ha.
.
Là Đức à.
.
Khi nào rảnh qua đây…hai người minh ngồi xuống làm vài ly đây…” Giọng Đàm vô cùng thân thiết…
-“Ha ha.
.
muốn thì muốn lắm nhưng hôm nay không được.
.
Aiz…Chú Đàm à…có chuyện nhờ chú giúp đở một chút…
-“Ây.
.
không cần khách sáo mà.
.
có gì nói đi.
.
giửa hai chú cháu minh…không nên khách sáo nha…cậu thiệt là.
.
” Đàm kéo gần thêm quan hệ…Minh Thư kế bên…để tay lảo mân mê mò mẩm trong váy.
.
Nàng thầm thắc mắc.
.
đả nhiều lần nhân vật ‘Đức’ nầy gọi…lảo già nầy rất khách sáo…nể trong.
.
nghe ra có vẻ còn trẻ.
.
là thần thánh phương nào đây?
Đàm nét mặt ngưng trọng…Sở xây dựng dưới quyền quản hạt của Tỉnh có nghỉa là dưới quyền quản hạt của lảo…đụ mẹ thằng chó kia dám làm khó Đức Lập? nếu Nancy nổi giận thì tiền đồ của minh nguy hiểm a……Chủ tịch Đàm bừng lửa giận…
-Cậu yên chí đi…tôi sẻ cho bọn chúng biết mặt…
-Ha ha.
.
Chủ tịch Đàm làm việc.
.
dỉ nhiên là tôi yên chí rồi…ừm.
.
sẳn đây tôi cũng nói cho chú biết.
.
ha ha.
.
Giám đốc Châu nói Trí Phó Giám đốc Sở CA bên Vỉnh Long cũng là người của minh…
-“Tốt…vậy là quá tốt rồi…tôi sẻ gọi ông ta…phối hợp làm việc” Học Đàm mừng rở….
như vậy thì sẻ dể hơn nhiều.
.
Chỉ cần CA mở hồ sơ.
.
tụi bên xây dựng có thằng nào mông đít sạch sẻ đâu chứ? Nhân cơ hội nầy thanh trừng một đám…giết gà dọa khỉ.
.
lại kiếm được một mớ…Đồng thời cũng phát triển thêm thế lực…
Coi bộ Thiếu tướng bắt đầu tiến mạnh hơn bên Vỉnh Long nầy rồi…mình phải chuẩn bị nhiều hơn mới được…
…
-“Chuyện gí sao bổng dưng mặt khó coi vậy?” Minh Thư vừa sục sục cặc vừa lẳng lơ hỏi…nàng biết cặc lảo vừa bắn…khó mà ‘lên’ nên màu mè mơn trớn con cặc đang xìu …mục đích cho lảo hài lòng…
-“Ha ha…có cái gì phiền chứ.
.
coi bộ đã đến lúc phải chỉnh đốn tụi Sở xây dựng nầy một chút rồi…”Đàm vừa suy nghỉ vừa tiếp tục ‘quậy phá’ chùm lông mềm mại…
-“Thiệt?” Hai mắt Minh Thư sáng lên…Chỉnh đốn Sở xây dựng? Có cơ hội kiếm chút cháo rồi….
Phấn khích.
.
tay nàng sục nhanh dần…người giả vờ uốn éo …gợi dục…
***
- “ Xong rồi.
.
ngày mai coi kết quả như thế nào…hắc hắc.
.
Sở CA ,Phó Chủ tịch tỉnh phối họp.
.
tao coi tụi bây chết kiểu nào…ĐẺ coi lảo Đàm nầy làm ăn ra sao…”
Đây là dịp tiến quân qua bên Vỉnh Long…gầy dựng thêm căn cơ…hắc hắc.
.
cơ hội tốt…Cần Thơ là nơii mạnh nhất…Tiếo theo là Hậu Giang…Vỉnh Long ,Đồng Tháp…13 tỉnh miền Tây…từng vùng một…phải gầy dựng giang sơn vửng bền…
Đức ca sau khi gọi hai cú điện thọai ra ngoài … liền tắt máy… Cũng xấp xỉ rồi.
.
Đức lái xe đến khu nghỉ dưỡng Azerai…đậu xe rồi ngồi thuyền qua…
Aiz.
.
lại là Azerai …bất giác Đức ngẩn ra …Sao trùng hợp như vậy? cũng lại là biệt thự nầy?
Lúc trước Nancy…Kiều Nga.
.
Kiều Chinh…ba chị em.
.
cũng bắt đầu từ nơi nầy…
Bây giờ Mỷ Chi…Vịnh Hà.
.
Bích Hà…không tà quái như vậy chứ hả?
Cả ba Mỷ Chi,Vịnh hà ,Bích Hà đang đứng trước cổng …tươi mát…đẹp quyến rủ…vô cùng quyến rủ…nhìn hắn cười tươi như hoa…Được cả ba mỷ nhân đón tiếp như thế nầy khiến Đức ca cãm thấy nức lòng nức dạ…
-“Chủ tịch Đức…hi hi.
.
anh thật là đúng giờ…Vịnh hà,Bích Hà nghỉ anh có thể quên…nhưng tôi nói không đâu.
.
hihi Sao Chủ tịch Đức lại quên được…” Mỷ Chi niềm nở đón chào…
-Quên sao được.
.
ha ha.
.
được mỷ nử mời đến khu sang trong nầy dự tiệc…ai có thể quên được.
.
trừ khi là người không binh thường.
.
-“ Chủ tịch Dức.
.
anh thật là biết ăn nói…hi hi.
.
xin mời…” Vịnh Hà liếc mắt đưa tinh…
-“Hi hi…Chủ tịch Đức…ây da…cứ gọi là ‘Chủ tịch’ hoài thật thấy nó khách sáo làm sao í.
.
lại kém phần thân mật…hay gọi là ‘anh Đức’ nhé.
.
Hihi…”Mỷ Chi ánh mắt quyến rủ cười ngọt ngao.
.
vừa ngồi xuống thôi đã ép sát vào gần…dường như muốn xem bản lảnh chịu đựng của Đức ca…
Người đẹp.
.
thân hình cũng đẹp lại tỏa mùi hương vô cùng đặc biệt …làm mê mẩn lòng người…song Hà
cũng ngồi ‘sát rạt’…khiến Đức vô cùng khốn đốn…xấu hổ …cặc trong quần dần dần ngóc dầu tuy trong lòng rất đề cao cảnh giác…không biết ba chị em nầy có mưu đồ gì….
rỏ ràng đang dùng mỷ nhân kế đây mà…nói thì nói vậy chứ hắn suy nghỉ không biết mình có cái gì để ba mỷ nhân phải dùng kế…
-Mấy cô…ngồi xa ra một chút có được hay không hả.
.
làm ơn đi…Tui không phải là thần thánh đâu à…
-“Hi hi.
.
anh thật dể thương.
.
cuối cùng cũng thú nhận rồi đó hả? Bích Hà trêu…nét mặt vô cùng tinh nghịch…
-“Thú nhận?thú nhận cái gì chứ…ha ha.
.
Cãm thấy nóng trong người…hơi ngộp thở thôi.
.
” Đức chối bai bãi…
-“Thiệt không?Đứng lên đi…” Vịnh Hà ranh mảnh…
-“Thôi …đừng trêu chọc làm khó anh ấy nửa.
.
hai đứa em thiệt là…”Mỷ Chi mĩm cười can thiệp…
-“Nà.
.
chúng ta nâng ly…sau nầy hợp tác vui vẻ.
.
hi hi” Bích Hà nâng ly…
-Hợp tác? Ah.
.
phải phải…còn chưa cám ơn các cô đến xả Đông Phú đầu tư…ly nầy là tôi mời mới phải.
.
-“Cái gì xả Đông Phú chứ.
.
ý tụi em nói là hi hi.
.
sau nầy chúng ta cùng nhau làm ăn đó mà…”Mỷ Chi nủng nịu nói…
-Ha ha.
.
các cô thiệt là biết nói chơi…tôi…
-Không phải nói chơi đâu…đầu tư 1500 tỉ xây nhà máy.
.
hi hi.
.
anh có 20% cổ phần đó…
-Hả? Đức sửng sốt…
-“Hả hả cái gì…không lẻ anh chê ít?vậy 30 % nha…” Mỷ Chi ‘ủy khuất; nói…
-“Không được.
.
tôi đâu có nhiều tiền vậy…”Đức lắc đầu.
.
-“Hi hi.
.
Ai kêu anh bỏ tiền chứ…” Vịnh Hà miệng cười mắt ‘ lườm’…
-“Lại càng không được…vô công bất thọ lộc.
.
” Đức lắc đầu…
-“Cái gì vô công bất thọ lộc chứ…không để anh ngồi mát ăn bát vàng đâu à…nghe tụi em đi…muốn làm ăn phát đạt.
.
quan thương phải cấu kết…Có anh chống lưng cho tụi em trong thương trường là được rồi.
.
phải không?hi hi…” Bích Hà giải thích…
-Tôi chống lưng? Các cô đùa à.
.
Chủ tịch xả thôi…là tép riu đó…
-“Bây giờ là Chủ tịch xả nhưng sẻ mau chóng thăng chức mà…5,10 năm nửa.
.
Bí Thư Tỉnh ủy.
.
Bộ Trưởng hay cao hơn.
.
cũng không chừng…Có phải không?” Mỷ Chi hơi thở như hoa lan rủ rì bên tai….
-Ha ha…Cô thiệt biết nói chơi…tôi à…nằm mơ thì có thể ….
-“Hi hi.
.
Người khác thì nằm mơ.
.
nhưng anh thì không mơ đâu…Thiếu tướng Nancy kia….
hi hi…” Mỷ Chi mĩm cười…
Đức ca sửng sốt…Hai mắt mở tròn xoe…miệng há hốc…người đẹp nầy hình như cái gì cũng biết….
Ngay lúc nầy.
.
một nử tiếp tân từ bên ngoài đi vào.
.
vẻ mặt vô cùng bất đắc dỉ…Bích Hà bước ra…không biết cô ta nói gì.
.
chỉ thấy Bích Hà quay vào với vẻ mặt không vui…
-Lại là hắn à…lần thứ ba rồi.
.
tên nầy thật lì lợm…
-“Coi bộ không gặp hắn…hắn không cam lòng…sẻ phiền minh hoài…”Vịnh Hà liếc Đức …nhìn Mỷ Chi cười ranh mảnh…
-“Hai đứa muốn làm sao thì làm.
.
Chị không rảnh…” Mỷ Chi nhướng mắt quay lưng đi…
-“Các người có khách à….
Vậy tôi không làm phiền nửa…” Đức đứng lên đjnh cáo từ…
-“Khách cái gì chứ…mà cho dù có cũng không quan trọng…nà.
.
chúng ta đi một vòng…” Mỷ Chi áp sát cặp tay như đôi tình nhân đi ra ngoài…
Rúc cục cũng tìm được thông tin của khách đầu tư ngàn tỉ…lại còn biết được đó là những mỷ nử …Lý Gia Thành càng quyết tâm hơn bao giờ hết phỏng tay trên…đem chuyện đầu tư tới tay mình…và cũng có ý đồ cua tới tay…Phó Chủ tịch của một huyện,Con trai của Lý Bộ trưởng…so với Chủ tjch xả cỏn con…Bên nào nặng bên nào nhẹ…Là thương nhân tất nhiên phải biết ai mới có lợi cho việc đầu tư…
Chính vì vậy mà hắn đã hai lần đến Azerai xin gặp Mỷ Chi.
.
tuy bị từ chối nhưng vẩn không nản lòng…càng khó khăn.
.
chiến thắng mới càng có ý nghỉa…
Rúc cục ông trời không phụ kẻ có lòng…Khách đầu tư cuối cùng đã chịu gặp hắn…Lý gia Thành săm xoi hình tượng một chút rồi bước theo cô tiếp tân đi vào trong…Hắn hân hoan…kích động… vừa đi vừa thưởng thức cảnh vật chung quanh của khu nghỉ dưởng sang trọng…
Bổng…Trên hướng đi ngược lại của cùng con đường.
.
một cặp ‘tinh nhân’ đập vào mắt hắn…
Lý Gia Thành biến sắc…lửa giận ngút trời…trong khi hắn chầu chực bên ngoài chờ được ‘diện kiến’…người mà hắn ghét cay ghét đắng thì đang ở trong nầy…tay trong tay với người đẹp mà hắn đoán là khách đầu tư…Hồ văn An có diển tả sơ qua.
.
theo trực giác của hắn.
.
thì chính là mỷ nử nầy…Hờn ghen lên khoe mắt…Lý Gia Thành nhanh chân bước tới…khẻ nghiêng mình như thân sỉ.
.
miệng mĩm cười…
-Xin Chào…Cô chắc là Cô Mỷ Chi rồi.
.
Tôi là Lý Gia Thành.
.
Phó Chủ tịch huyện Châu Thành…
-“Ah…Phó Chủ tịch huyện à? Có chuyện gì sao?” Mỷ Chi ‘sửng sốt; hỏi.
.
-“Ah.
.
tôi muốn gặp cô bàn về chuyện đầu tư…” Gia Thành xấu hổ…
-“Vậy à…tôi đã giao chuyện nầy cho đứa em gái rồi…anh có chuyện cứ gặp em tôi là được…xin lổi nha tôi và bạn trai tôi phải ra ngoài…đi.
.
đi.
.
đưa em đi một vòng…” Thản nhiên chỉ nói với Lý Gia Thành một câu không nóng không lạnh…rồi quay sang nủng nịu với Đức Chủ tịch xả …ngả đầu vào vai hắn… cùng bước đi…
-‘Bạn trai?’Đức lắc đầu cười khổ…Nể mặt Gia Kỳ…cũng muốn cho tên nầy chút mặt mủi nhưng nhìn mặt hắn…xem ra bây giờ có nói gì cũng vô dụng…
Gần đó…Cô tiếp tân mắt nhìn mủi.
.
mủi nhìn mặt đất như đang kiếm gì vậy…hai vai run nhẹ rỏ ràng đang cố nín cười…sau cùng bước tới…
-Khách quan…Lối đi bên nầy…
-“Ừm…Bình tỉnh.
.
bình tỉnh.
.
” Gia Thành nuốt giận đi theo cô tiếp tân vào trong…tâm trạng đang rơi vào đáy vực của hắn bổng bừng lên hy vọng…
Hai mỷ nử đang nhìn hắn cười…nụ cười làm hắn mê mẩn…thần hồn điên đẩo…
Vịnh Hà, Bích Hà đúng là đang nhìn hắn cười.
.
nhưng không phải là nụ cười thân thiện…mà là nụ cười khinh thị.
.
chán ghét.
.
-“Xin Chào…tôi là Lý Gia Thành.
.
Phó Chủ tịch huyện Huyện Châu Thành…xin hỏi quý danh hai vị…” Gia Thành thầm giận tại sao thằng An kia không điều tra tên của hai mỷ nử nầy…
-“Ah.
.
Phó Chủ tịch huyện Thành…mời ngồi.
.
xin hỏi có chuyên gì sao?” Vịnh Hà lịch sự nhưng phớt lờ câu hỏi khiến Gia Thành ngượng nghịu…
-Ha ha.
.
Chuyện là vầy…tôi đại diện cho huyện Châu Thành đến xem việc đầu tư của các vị vào xả Đông Phú…
-“Chuyên đầu tư nầy không phải anh rể tôi đã giao cho Phó Chủ tịch Quyên rối sao?Tôi nghỉ anh hiểu lầm rồi.
.
” Vịnh Hà nhíu mày…
-“Anh rể cô?” Gia Thành sửng sốt? thằng An đâu có nói gì.
.
chỉ nói có 3 phụ nử thôi mà.
.
sao bây giờ nhãy ra anh rể rồi?bất chợt hắn nhãy dựng lên…khi nãy…người chị Mỷ Chi…
-“Hi hi.
.
Anh rể tôi là Chủ tịch xả Đông Phú…ông là Phó Chủ tịch huyện Châu Thành…sau nầy nhờ ông chiếu cố nhiều cho anh ấy mới được…” Bích Hà…’chạy quan hệ’…
-“Thật không may.
.
các cô bị hắn gạt rồi.
.
” Mặt Gia Thành trở nên nghiêm trọng…
-“Chủ tịch Thành.
.
có câu ăn bậy thì không sao.
.
nói bậy thì không được đâu…” Vịnh Hà nghiêm giọng tỏ ý bất mãn…
-“Đó là sự thật…nhưng bây giờ có nói gì cũng vô dụng…tôi sẻ chứng minh cho các cô thấy rỏ người nầy…quyết không để hắn gạt người…các cô nên đề phòng…”Gia Thành vô cùng chính nghỉa…kích động khi khám phá ra ‘thằng kia’ muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để lường gạt nhà đầu tư…Cần phải vạch mặt nó ra…
-“Anh nên thận trọng lời nói.
.
Chủ tịch Thành…Anh rể tôi là người tốt…
-Tôi thật không biết nói gì hơn.
.
hai vị.
xin chào…hẹn gặp lại trong tương lai gần.
.
chừng đó mọi việc sẻ sáng tỏ…
-“Chủ tịch Thành…xin cứ tự nhiên…” Vịnh Hà lộ vẻ ‘chán ghét’ ngoài mặt khiến Gia Thành tức điên lên được…nhất quyết lột mặt nạ tên lường gạt…hắn quay lưng bước ra về…
…
-‘Ha ha ha.
.
vui thiệt.
.
” Gia Thành vừa đi khỏi…song Hà ôm bụng cười rủ rượi…
-“Thằng ngu”…Vịnh Hà mắng…
-“Không phải.
.
thằng khùng thì đúng hơn…
-“Chị Hai đâu rồi…” Vịnh Hà mặt ‘bí xị’
-“Mầy cũng biết là đi ra ngoài với anh rể mà….
hỏi làm gì…hi hi ghen à…” Bích Hà trêu.
-Anh rể con khỉ khô…tao chấm ảnh rồi…không phải ảnh…tao thà ở vậy tới già…không lấy chồng…
-“Biết rồi.
.
nói hoài…nhưng nhớ kỷ nha mậy…mầy sao tao vậy…hi hi…
…
Bây giờ đi đâu đây…
-“Xuống Bến Ninh Kiều hóng mát…mà thôi Ninh Kiều giờ nầy đông người lắm…kiếm chổ nào trăng nước Đàm tình một chút.
.
coi như đi hẹn hò đi.
.
hi hi…” Mỷ Chi cười quyến rủ.
.
tay trai đặt lên đùi phải ‘tài xế’…
-Ừm.
.
kiếm quán nước ngồi nghe nhạc ha…
-Nhàm chán.
.
trong xe có rượu lạnh…kiếm chổ nào đi…hai đứa mình vừa nói chuyện vừa uống rượu.
.
Em không thích nơi đông người…hi hi
-Cô…cô không sợ tôi à…nói cho biết trước nha…Tôi không phải Liểu hạ Huệ đâu à…
-“Anh.
.
hi hi.
.
anh dám sao?” Mỷ Chi hai mắt nhìn Đưc ca ‘thách thức’…
-“Ha ha.
.
cũng khá lâu rồi….
không đến vườn địa đàng”…Đức ca phóng xe về hướng đó…
…
-Đây là đâu vậy?
-Khu vườn của nhà…là như cô nói đó muốn trăng nước Đàm tình.
.
kìa cuối vườn có con rạch đổ ra sông con…nhưng mà giờ nầy khuya rồi…thường hay có rắn…đừng ra ngoài…
-“Rắn?”ây da.
.
ghê vậy…” Mỷ Chi lè lưỡi.
.
tỏ vẻ sợ hãi…
-“Ngồi trên xe không sao…ha ha…hù chút thôi…không có đâu…” Đức cười ‘trấn an’…
-Muốn uống rượu không?Trong xe có rượu Whiskey….
-Thôi đừng.
.
rượu làm loạn tánh.
.
nguy hiểm…
-Vậy sao?nhưng mà em muốn anh loạn tánh đó…đồ ngốc…
-Cô…
Lời chưa kịp nói thêm…một đôi môi thơm phức đã áp lên môi hắn…Mỷ Chi nhanh chóng leo qua.
.
hai chân choàng qua người hắn…
Đức đã nói rồi…hắn không phải là Liểu Hạ Huệ khi gần mỷ nử…nhất là khi bị mỷ nử khiêu khích thì không còn gì để ‘thương lượng’ nửa…tới đâu thì tới… hắn bấm nút cho chiếc ghế ngả ra…nguyên gò ngực của mỷ nử áp vô mặt.
.
‘Hung hăng’ lột phăng chiếc T-shirt trên người nàng…đẩy luôn cái áo ngực lên trên…dưới ánh trăng.
.
hai ngọn đồi vút cao trắng như tuyết phơi bày…nụ hoa mời mọc…hắn ngậm lấy.
.
mút liếm.
.
cắn…tay không ngừng nhồi bóp rồi di chuyển khắp nơi…Hai tay nàng cầm gương mặt hắn ghì sát vào ngực mình.
.
mặt hướng lên trần xe …hai mắt nhắm khít.
.
miệng rên ư ư….
vô cùng man dại…
Hắn mút liếm đầu ti tay sờ tay bóp…trên vung ngực nàng không có nơi nào là không có nước miếng…
Được một hồi lâu.
.
Mỷ Chi nhổm người kéo quần lót ra ngoài.
.
Đức cũng vội vả mở khóa quần…kéo quần xuống quá đùi…Cả hai phối hợp ăn ý…Nàng nhổm mông…hắn cầm đâu cặc rà tìm cửa động …hắn hẩy lên.
.
nàng ngồi xuống…Mỷ Chi mím môi.
.
nhăn mặt trước sự to dài của hắn…từ từ ngồi xuống…bật tiếng rên rỉ…
Đưc từ dưới …hai tay ôm mông nàng làm điểm tựa.
.
nắc lên…Mỷ Chi hai tay choàng qua cổ hắn mà cởi…
Thân Chiếc Rolls-Royce Cullinan rất vửng chắc nhưng cũng run chuyển từng đợt…
Bên ngoài….
tiếng côn trùng kêu rả rích…ánh trăng sáng tỏ.
.
không biết nơi cung trăng anh Cuội già trong truyền thuyết có nhìn thấy để ghen tương vì người khác có phúc phận hơn mình không nhưng Phó Chủ tịch huyện Lý Gia Thành thì đang điên tiết lên…hắn cầm di động bấm…
-“A lô…Có chuyện gì vậy.
.
đã nói nhiều lần…anh đừng phiền nửa mà…” Giọng Nancy hằn học…giờ nầy nàng đang coi kịch vui trên TV thì Gia Thành gọi tới…
-“Hừ.
.
báo cho cô một tin…thằng kép của cô đang vui vẻ với nguòi đàn bà khác rồi.
.
ha ha.
.
cho cô sáng mắt ra…
-“Đồ khùng…” ‘O.
.
O.
.
O O…
Cái hắn nghe được là hai tiếng ‘đồ khùng’ và tiếng O.
.
O bên kia đầu dây…Nancy đã cúp máy rồi…
Gia Thành ngẩn ra.
.
mắt giựt giựt…giận muốn hôn mê bất tỉnh…ngay lúc nầy di đông hắn reo lên.
.
lôi hắn về với hiện tại…hắn bắt máy…chưa kịp nói tiếng a lô…đã nghe Lại Đức Huy nói với vẻ hốt hoãng…
-A lô.
.
Gia Thành…lúc nãy giám đốc Sở tài chánh Hâu Giang nói.
.
nói…em gái anh với thằng Trần Đức…cùng nhau ăn trưa…nó còn nói.
.
em gái anh giới thiệu thằng Đức là.
.
là bạn trai nửa…a lô a lô…
-“Người đâu.
.
người đâu.
.
có người xỉu rồi…” Cô gái làm việc trong Azerai thấy có người ngất xỉu.
.
la toang lên…
Chuyện không có gì lớn….
không phải máu nhồi cơ tim.
.
mà là hắn giận quá mà hôn mê bất tỉnh…
***
11 giờ đêm…Không khuya lắm …Giờ nầy các khu ăn chơi còn rất náo nhiệt.
.
nhưng trong bãi đậu xe rất vắng vẻ…Lát đát một vài chiếc…Trong đó có chiếc xe của Chánh văn phòng Chiến của huyện Châu Thành…
Ngoài hắn còn có hai người nửa…đang bí mật bàn chuyện.
-“Tao có kế hoạch hành động là như vầy…Thằng Huy buổi chiều thường đi ăn vụng vợ người ta… Trọng.
.
mầy cho vài thằng đập gảy hai chân nó cho tao.
.
càng nặng càng tốt không nguy tới tinh mạng là đươc…Mục đích là cho nó nằm nhà thương…Hiểu tao muốn làm gì không? Quân cười bí hiểm…
-”Ý của anh là muốn thằng cha vào nhà thương thăm thằng con…lúc đó mình hành động… “ Chiến tỏ ra hiểu biết …
-“Hắc hắc.
.
đúng vậy.
.
Tao nói nha.
.
thằng Chiến.
.
mầy thông minh hơn thằng Trọng nhiều…” Quân khen…
-Không phải đâu…thằng Trọng có nhiều điểm.
.
tui thiệt không bằng…
-Vậy thì đúng.
.
mầy làm việc sợ trước lo sau….
nó gan dạ hơn mầy nhiều….
-“Vậy khi nào ra tay?”Trọng nôn nóng…thông minh hay giỏi giang.
.
hắn cóc cần…không thực té chút nào…sao cũng được….
Tài sản kết xù của lại Đức Quang mới là điều hắn quan tâm….
-“Khi nào thấy thuận tiện thì làm…Trọng…mầy đừng bao giờ ra mặt.
.
nhớ đó….
”Quân nghiêm túc dặn dò.
.
-“Anh.
.
nghỉ nhiều hong.
.
đại ca…?” Hai mắt Trọng sáng ngời…
-Con số chính xác thì không thể biết…nhưng mầy cứ ước lượng đi….
hai ba chục năm nay lảo vơ vét đầy túi…tao tính rồi.
.
ít nhất cũng vài ngàn tỉ…
‘Vài…vài ngàn tỉ? Trong,Chiến cả hai trợn mắt há mồm…run lên…một ngàn tỉ thôi.
.
chia ra cũng đủ sống đế vương một đời…Vài ngàn tỉ là khái niệm gì.
.
hèn chi ai cũng muốn làm cán bộ…không cần ăn cướp cũng dể làm giâu…
-Đó là suy nghỉ của tao thôi.
.
hắc hắc.
.
sự thật thì không biết…nhưng hai đứa bây nghỉ đi…một người vung tay một cái xài năm bảy tỷ không nhăn mặt.
.
như là 9 trâu chỉ mất 1 sợi lông.
.
Vậy hắn ta có bao nhiêu?
-“Đúng đó đại ca…phen nầy làm giàu rồi…hưởng phước được rồi…”Trọng xoa xoa hai tay…đầu gật gù…vẻ mặt kích động…hận không thể bay đến nhà Lại Đức Quang ra tay…
-“Nhưng làm sao đại ca chắc chắn lảo dấu trong thư phòng?” Chiến thắc mắc…
-“Hôm trước.
.
từ chổ đó…lảo trong vòng vài phút lấy ra 50 ngàn mỷ kim…nên tao nghi ngờ 6,7 phần…mấy ngày nay suy nghỉ…tao chắc chắn đến 9 phần…tụi bây biết tại sao hong?hắc hắc hắc…nói thiệt.
.
tao cũng phục lão già nầy lắm…lảo ta thiệt thông minh…nhưng xui cái là lảo gặp tao…hắc hắc.
.
”Quân tự hào…
-“Nói nghe đi đại ca…khai sáng em út chút đỉnh…” Trọng nịnh…Chiến cũng nhìn anh cả với ánh mắt mong chờ…
-5 năm trước…Tao về làm ‘gạc đờ co’ cho lảo…Lúc đó thư viện vừa mới sửa xong.
.
nói một cách chính xác là được nới rộng ra…thêm vào đó…người thợ làm việc nầy đột ngột qua đời…”Nói đên đây Quân đưa mắt nhìn Chiến…
-Bị giết ?
-“Tao cũng nghỉ vậy nhưng chuyện cách đây 5 năm rồi…không có cách nào chứng thực mà cũng đéo ăn nhầm gì đến tụi mình…Nhưng đem mọi chuyện xâu lại với nhau…tao chắc chắn lảo giết người để giử bí mật! Chỉ có người chết mới kín miệng…
-“Thì ra à vậy…mục đích của sửa thư phòng là để giấu tài sản…” Trọng chợt hiểu ra…
-“Đúng vậy…sao bổng nhiên mầy thông minh ra vậy.
.
hắc hắc…” Quân cười đắc ý…
-“Đại ca….
lảo ta không ngu đâu…sớm muộn cũng sẻ biết tụi mình là thủ phạm…” Chiến chợt lo lắng…
-Tao biết chứ …cho nên lảo cũng phải chết…minh để lại bằng chứng dẩn dắt cho CA bắt thằng Tồn… Vậy là xong…
-“Đại ca.
.
anh thiệt thông minh…” Trọng buột miệng khen đại ca.
.
ánh mắt sùng bái…
…
Cùng lúc…Biệt thự trên đường Thái Thị Hạnh…
-Sao hả?có thấy gì đặc biệt hong? Úi giời ơi…con nầy…hai mắt Kim Chi trợn tròn.
.
miệng há hốc.
.
mặt đỏ bừng…
Môt trong 6 màn hình trên tường…hình ảnh rất rỏ ràng…người đàn bà đang quỳ trước háng lại Đức Quang…đầu gục gặt…nửa phần trên lỏa lồ.
.
tay lảo đang nhào nắn…
-“Hi hi.
.
mầy tới thiệt đúng lúc…chỉ có cái đó là đặc biệt thôi…coi đi cho đở ghiền…tao đi ngủ đây.
.
mệt rồi…à nè.
.
mầy có xài vibrator (1) hong vậy? Mai Thảo cười ám muội…
-“Ây da…mầy biến đi cho tao nhờ…đúng là đồ dâm đãng mà…” Kim Chi ‘mắng’…mắt lắm lét nhìn ra cửa…
-Nè…đừng có đạo đức giả nha mậy…nói thiệt đi…mầy…cũng hóng.
.
hắn có phải không? Hihi.
.
tao biết mà…mầy…
-“Mầy cút đi cho tao…phiền quá mầy…” Kim Chi hung hăng quát…
-“OK…OK tao đi đây.
.
bửa khác bàn tiếp ha…hắc hắc hắc…Mai Thảo nói xong chạy ra ngoài.
.
tiếng cười còn vọng lại…
-“Con quỷ dâm dục” Kim Chi thầm mắng…mắt nhìn lên màn hình…chỉ có màn ảnh kia là sống động…dù không muốn nhưng bản tánh hiếu kỳ cũng thỉnh thoãng len lén liếc nhanh một cái…Nhớ lời ‘con quỷ dâm dục’ Mai Thảo nói…cãm thấy nóng lên…mấy lần rồi nằm mơ thấy làm chuyện đó với hắn…nhưng lần nào cũng vậy.
.
hắn vừa đút vào liền giựt mình thức giấc…
-“WOW!! không ngờ ha.
.
” Trong lúc ‘nhập tâm’ mơ mơ màng màng…Kim Chi bị giựt minh khi nghe tiếng người sát sau lưng…mà nàng không hề hay biết…
-“Ây da…làm hết hồn à…”.
.
Kim Chi quay người.
.
nhận ra hắn… trừng mắt…nhưng mặt nàng đỏ như gấc khi thấy hắn nhìn màn ảnh trên tường rồi nhìn nàng cười cười…
-“Ê.
.
anh.
.
đừng có nghỉ bậy bạ nha…anh nói thay phiên nhau canh chừng 24/24…nhằm lúc tói phiên tui.
.
thiệt là xúi quẩy mà…” Kim Chi ‘phân bua’…
-Nghỉ bậy bạ gì chớ…đâu có.
.
thấy cô quá ‘nhập tâm’ làm việc thôi í mà…
-“Anh…” mặt Kim Chi đỏ ửng.
.
không biết nói sao cho phải…
-“Nói chơi thôi.
.
không cần phải khẩn trương đâu à…Có gì đặc biệt hong?” Giọng Đức nghiêm túc…
-Không có gì đặc biệt…lảo tối ngày cứ lẩn quẩn cùng chim với cá…ăn ngủ cũng ở đó…chán phèo…
-Vậy sao…để coi…
-Đay là phòng ngủ của lảo?
-“Không phải.
.
là.
.
là chổ hồi nãy…” Kim Chi ngập ngừng nói…ám chỉ lúc nảy cảnh Lại Đức Quang ‘ vui vẻ ’ cùng người đàn bà kia…
…
-Đâu có gì đặc biệt…Sao anh tập trung dử vậy…
-Cô nói.
.
lảo ta đại đa số thời gian là ở nơi nầy?
-Ừm…Từ lúc bắt đầu theo dỏi…ngoại trừ đi ra ngoài…thời gian còn lại đều ở đây…làm bạn với chim cá…
-Ngủ đêm cũng ở đây?
-Ừm…
…
-OK…Sáng nói…ngủ ngon…hắc hắc…ừm.
.
đừng nghỉ nhiều.
.
dể mất ngủ
-“Ngủ ngon.
.
Anh…đồ mắc dịch…” Kim Chi vừa nói ‘ngủ ngon’.
.
nhìn thấy nụ cười trên miệng hắn…chợt hiểu hắn ám chỉ cái gì.
…hai má đỏ lên.
.
tức minh ‘mắng’…
Hắn biến mất rồi…chạy nhanh hơn thỏ…
…
Đêm đã khuya nhưng hắn và Nancy vẩn còn ôm nhau rù rì…bên cạnh song Kiều đang chìm vào giấc điệp….
Bây giờ 4 người trên một giường! không ai than chật chội.
.
Nàng nằm gọn trong lòng hắn…tay hắn trong áo ngủ nàng mân mê ve vuốt…đêm nào cũng vậy.
.
hắn nói suốt ngày nay đã làm gì…tuy nàng không hề hỏi đến…
Nàng cũng kể lại ngày học nấu món ăn gì …rồi cười rúc rích…
Nhưng không phải đêm nào cũng vậy…Nàng rất công bằng…’đẩy’ hắn ra khỏi phòng…hắn đi đâu tùy ý…đám chị em đêu là đàn bà…họ đều có cãm tinh với hắn…
Tên nầy thật may mắn…
(1) :Vibrator : Làm bằng nhựa.
.
có hình dáng như con cặc …chạy bằng pin…dùng cho đàn bà thủ dâm.
.
Hẹn thứ 4 tuần sau, chúc anh em cuối tuần vui vẻ!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...