Biết Đồng Giao là tân Bí thư mà không gọi điện chúc mừng thì không đúng a…Dù sao cũng quen thân mà.
.
nàng lại sắp là lảnh đạo của mình…nịnh bợ một chút có sao đâu…hắc hắc.
.
nói là làm…Đức lấy di động ra bấm…
-“Trời đang nắng nóng.
.
anh goi cho tôi…coi bộ sắp có mưa bảo rồi.
.
” Giọng Đồng Giao có vẻ hờn mát…tên nầy đối với nàng như xa như gần.
.
khi nóng khi lạnh…Làm cho nàng cãm giác mất mát…
-Hi hi.
.
đừng nói vậy mà…nghe tin cô thăng nhiệm làm Bí thư nên gọi chúc mừng…hi hi.
.
mai nầy là lảnh đạo …có phải nên chiếu cố cho tôi một chút không?
-Chuyện gì?muốn nịnh bợ à…không có cửa đâu…Bản tính tôi là chí công vô tư đấy…
-Ha ha…Có câu nói nầy của cô là tôi an tâm rồi….
Không sợ bị cô và bạn trai cô song kiếm hợp bích đè bẹp…
-“Anh.
.
anh nói bậy bạ cái gì vậy” Biết hắn bóng gió…trêu đùa nhưng Đồng Giao vẩn tức giận…
-Đừng giả nai nha.
.
nghe nói cô và Lý Gia Thành…hi hi.
.
-“Anh…anh…ah….
hiểu rồi…phải rồi sao?anh.
.
anh ghen à…” Đồng Giao ‘phản pháo’
-Cô thiệt thông minh…phải đó rồi sao…
-“Hihi.
.
ha ha…” Chọc phá nhau một hồi.
.
cả hai cùng cười rộ lên một cách vui vẻ…
-Vậy.
.
có biết khi nào nhậm chức không vậy?
-Không mau vậy đâu…nhanh lắm cũng đầu tuần tới…
-Vậy…Cuối tuần rảnh không?mời cô ra ngoài ăn cơm…coi như chúc mừng…
-“Chỉ…chỉ có tôi và anh à? “Đồng Giao ngập ngừng hỏi…
-Ừm…yên tâm đi…tôi không phải là dê chúa…tôi là người tốt…
-Anh không phải là dê chúa vậy ai mới là dê chúa…
-Vậy thôi.
.
-“Cái gì thôi.
.
muốn nuốt lời với lảnh đạo à?! ”Đồng Giao ‘quát’…
-Ha ha.
.
Chiều thứ 6 …khoảng 5 giở …tôi rước cô ở đâu.
.
lảnh đạo…
-“Ừm….
Sáng thứ 6…tôi gọi anh…nói anh biết trước để chuẩn bị túi tiền…Không phải nhà hàng xịn.
.
tôi không chịu đâu…
-“OK.
.
cô nói sao thì sao đi…bye…See you cưng…” Đưc ca quen miệng…lở lời mới sực nhớ bên kia đầu dây là ai…nên lẹ làng cúp máy sợ bị mắng…không biết rằng bên kia đầu dây Đồng Giao hai má nhuộm hồng….
lòng bồi hồi đang tự giận mình không có năng lực nói ‘không’ với hắn…Đã vậy còn nghỉ thứ 6 có nên đi làm đẹp một chút…cái nầy mới kỳ…đi ăn bửa cơm chúc mừng thối mà.
.
cho hắn cơ hội nịnh bợ ‘lảnh đạo’….
Tại sao phải đi làm đẹp chứ? Nhưng ‘giận mình thì giận’…trong đầu lại nghỉ đến ngày đó nên mặc cái gì cho đẹp…
Người ta thường nói đàn bà con gái…khi đắm trong lưới tình thường nghỉ một đàng làm một nẻo là vậy…Hơn nửa…Đồng Giao nhận thấy gần đây Thanh Nhả như biến thành một người khác…thường hay một minh cười mím chi…trước kia rấi ít ra ngoài.
.
lúc nầy đẹp hẳn ra…thường rủ nàng mua sắm…Lại háo hức chờ đến ngày nhậm chức…
Giác quan thứ sáu cho nàng biết…Thanh Nhả đang ‘có vấn đề’…và có liên quan tới ‘hắn’…không biết có thật không nhưng cũng đủ khiến nàng giận vu vơ…
…
Khi ông trời đã chiếu cố cho mầy số đào hoa thì chạy đi đâu cũng không khỏi nắng…vừa cúp máy di động lại reo lên…
-A lô.
.
là em hả Tâm Đoan…hihi…anh với em đúng là thần giao cách cãm mà.
.
đang muốn gọi em.
.
em liền gọi tới…
-“Thiệt?! anh.
.
anh gọi em.
.
làm gì?”Tâm Đoan mừng rở…Đức ít khi gọi nàng…
-Hihi.
.
là vầy…Anh đúng là lú lẩn mà…Sao không hỏi em chứ…Tâm Đoan …em có thể tạm làm thư ký cho anh một thời gian được không…anh thấy em là nhân tuyển thích hợp nhất…
Tâm Đoan bổng cãm thấy hạnh phúc ngất trời…như vậy mổi ngày có thể gặp hắn…
-“Sao vậy?em không thích à?Vậy thì thôi.
.
anh tìm người khác.
.
” Thấy Tâm Đoan im lặng…nghỉ nàng là tiểu thư sao lại có thể làm thư ký …
-“Không.
.
không phải…anh muốn khi nào.
.
em bắt đầu?” Tâm Đoan nghe hắn nói kiếm người khác liền hốt hoãng.
.
-Vậy thì tốt quá…càng sớm càng tốt.
.
ừm…bây giờ nói đi.
.
em gọi anh vì chuyện gì vậy?
-“Em….
em muốn mời anh tối nay đến nhà ăn cơm…” Tâm Đoan ngập ngừng nói.
.
-‘Tối nay? Ha ha.
.
Sao không ngay bây giờ…Anh đang rảnh… đến nhà chơi với em chờ đến tối ăn ké bửa cơm…
-“Bây! bây giờ?được được” Một lần nửa.
.
Tâm Đoan mừng rở…gật đầu như gà mổ thóc.
.
chỉ sợ hắn đổi ý… Hai má đỏ bừng…tắt máy…nôn nao trang điểm cho đẹp…đón người tinh…cho buổi tiệc lãng mạn đêm nay…Sinh nhật của nàng…
Huỳnh Tuấn Anh từ khi biết được ‘đại kế hoạch’ càng quyết tâm gả con gái cho Đức càng sớm càng tốt…và nếu Tâm Đoan sớm có giòng máu Trần Gia thì thật là tuyệt…Mai nầy lo gi không có một vị trí quan trọng trong cơ nghiệp chung? Cộng thêm vào cơ nghiệp của ông ta thì con của Tâm Đoan cũng sẻ vửng vàng hùng bá một phương…Gia tộc nhà Huỳnh có thể vửng bền lâu dài…
Nhưng Tâm Đoan là người nhút nhát.
.
hay e thẹn…Tuân Anh đại gia biết Trần Đức lắm đàn bà…Cứ như vậy đến khi nào mới có kết quả đây…Vì vậy mới âm mưu…Trước ngày sinh nhật của con gái…hai vợ chồng ‘có việc’ ra ngoài Phú Quốc,hai anh em Tuấn Hào,Tuấn Kiệt thì dẩn bạn gái ra ngoài Đà Nẳng,Nha Trang du lịch…Mục đích là tạo cơ hội…’gạo thổi thành cơm’…
Đó là lý do Tâm Đoan hôm nay ‘home alone’…
Trái với lần trước rất là náo nhiệt…lần nầy không thấy hai vợ chồng của Huỳnh Tuấn Anh…hai anh em Tuấn Hào,Tuấn Kiệt.
.
chỉ có mình Tâm Đoan ra tận cổng đón…còn có Hảo ,Lài hai chị người làm trong nhà ,lần trước đã gặp qua nhìn Đức cười chúm chím.
-“Tuấn Hào,Tuấn Anh…hai bác đâu rồi…?” Đức nhìn quanh…thấy chỉ có minh Tâm Đoan.
.
ngạc nhiên hỏi…
-“Ba mẹ có chuyện ra ngoài Phú Quốc.
.
Anh Hai và bạn gái đi Đà Nẳng.
.
anh bà đi Nha Trang…em.
.
hôm nay…” Tâm Đoan cúi mặt đỏ bừng ấp úng…
-“Hi hi.
.
Hôm nay sinh nhật cô tư…” Chị Hảo…đang đứng kế bên vểnh tai nghe lén.
.
xía miệng vào…
-“Ây da.
.
anh thiệt là hồ đồ…không có quà…không được.
.
anh đi mua quà…” Nói dứt lời.
.
Đức dợm người quay đi nhưng Tâm Đoan đã giử tay hắn…
-“Không.
.
không cần…anh.
.
anh đến là món quà lớn nhất rồi.
.
” Tâm Đoan thu hết dủng khí nói…
-“Không được.
.
nhất định phải có quà chứ.
.
thôi để ngày mai.
.
anh mang quà cho em.
.
hôm may đặc biệt như vậy….
Lấy cây đàn guitar ra.
.
anh hát cho em.
.
bất cứ bài hát nào em yêu cầu…hi hi dỉ nhiên là anh phải biết mới được…Được không?
-“Ừm” Tâm Đoan gật đầu như gả mổ thóc.
.
hạnh phúc tràn mi…
***
Ai mê cuộc sống ở nước ngoài nhưng Lại Đức Huy chỉ thích ở xứ Việt… …Đã từng du học ở Canada, du lịch Úc,Mỷ.
Âu châu…bay qua du lịch,đụ gái Tây,Mỷ thì OK…định cư thì quên đi…hắn ngán ngẩm…đéo ham…ngày ngày đi làm đầu tắt mật tối…
Huy thích sinh hoạt như bây giờ…Tứ khoái ‘ăn ngủ đụ ị’ đều có người hầu hạ…Huy nhớ tới thằng cận vệ của ông già mình thầm lắc đầu…Đéo mẹ…thằng ngu.
.
con vợ mình hết bú cặc người nầy đến người khác mà không biết…Nói nào ngay…cái miệng của Ngọc Nương vợ hắn…hắc hắc.
.
đúng là trời sinh…để bú cặc…lồn cũng bót hết biết!.
biết chìu chuộng… kiểu nào cũng rành.
Ngọc Nương chỉ là một trong…con mụ Tuyền Phó hiệu Trưởng cũng không tệ…Huy vừa lái xe vừa cười khoái chí.
.
đây chính là cuộc sống thần tiên mà hắn muốn…Lúc bị ‘lưu đày’ bên Úc…mổi tháng hên lắm mới vớt được 1 em mẹ đơn thân chịu cỡi quần cho hắn đụ…
Bây giờ thì khác rồi…phong thanh nghe tin cha hắn sắp đông sơn tái khởi…lóng rày…di động Huy thường hay có nhưng cú gọi vào…ong bướm gạ tình! Nếu là lúc xưa…Huy sẻ vớt hết…nhưng hiện nay hắn phải thu liểm một chút.
.
chỉ chọn ‘lồn đỉnh’ mà chơi…Hy sinh lớn lao như vậy còn không phải là vì Lý Gia Kỳ sao? Nghỉ tới nàng Huy âm thầm nuốt nước bọt…không biết khi nào mới được ôm người ngọc trong tay…để khỏi mơ mộng…
-“Rầm”…Một tiếng ‘rầm’ vang lên…cú đụng không nhẹ…Huy ngừng xe…mặt sa sầm…mắng thầm trong bụng.
.
’đụ má thằng dân ngu cu đen nào tông vào xe ông.
.
chán sống rồi.
.
’ vì vậy hắn hùng hổ mở cửa xe bước xuống…để rồi sửng sốt…cơn giận tắt quá nửa…người lái xe tông vào cóp xe hắn không phải là dân ngu cu đen mà là một mỷ phụ…đít vú không tệ.
.
chổ lồi nên lồi…chổ lõm nên lõm…thân hình có thể làm cặc đàn ông điêu đứng…đang hung hăng nhìn hắn.
-“Anh có biết lái xe không vậy?! ”
Từ lúc nhận được lệnh chuẩn bị hành động…Nhả đã tập tới tập lui bộ dáng nầy đến mấy chục…thậm chí cả trăm lần cái vai trò nầy…tâm tình vô cùng phấn khích…bỡi vậy.
.
nhìn y như thiệt…nàng đóng vai của mình quá chuẩn luôn…không thể chê được…
-“Cô hai à…là cô đụng vào tôi đó…không phải lổi của tôi đâu…nhưng không sao.
.
chuyên nhỏ thôi mà…” Lại Đức Huy nhả nhặn lịch sự…cố gây ấn tượng tốt với người đẹp…hắn cốt ý nói ‘chuyện nhỏ’…ngụ ý là hắn sẻ không truy cứu…Rộng lượng,lại hào hoa phong nhả…dâm phụ nào chịu được cám dổ nầy?
Nếu là lúc trước…Nhả sẻ dể dàng rơi vào bẩy đụ của Huy…nhưng bây giờ…nàng thuộc vào người có tổ chức đấy mà Đức ca là ‘Đại ca đầu rồng’…là lảnh đạo tối cao…khó khăn lắm mới được vào ‘tổ chức’…lại là lần đầu tiên có ‘nhiệm vụ’…sao có thể làm lảo đại thất vọng được?
-“Cái gì là chuyện nhỏ chứ ?anh không thấy xe tôi bị móp đầu à?Chuyện nầy tính sao đây?
-“Tính cái gì mà tính?cô điên à?nếu muốn tính là tôi phải tính với cô đó.
.
” Huy bắt đầu lộ sắc giận.
.
-“Anh muốn nói ngang à?Được.
.
tôi gọi CA…” Nhả ‘hung hăng‘ lấy di động vờ vịt bấm…
-“Không cần gọi nửa…CA tới rồi kìa…” Huy khinh thường nghỉ bụng.
”Đúng là vú bự nảo nhỏ mà…”
CA dỉ nhiên là xếp Thắng rồi…
Nữa giờ trước đó…
5.
30 PM … Lúc Lại Đức Huy vừa ra khỏi nhà là cả một ‘hệ thống liên hoàn’ được khởi động…
Nhả đầu tiên bám sát…Theo sau ở một khoảng cách khá xa là xe của Thắng cùng hai thuộc hạ.
.
Ngay sau lúc Nhả tông vào cóp xe của Lại Đức Huy…Thắng mĩm cười lấy di động bấm…
6.
00 PM…
Cổng biệt thự trên đương Thai Thị Hạnh được mở ra chiếc Toyota Land Cruiser mang đám mỷ nử nhắm dinh thự của Lại Đức Quang thẳng tiến…
-“Có ai bị thương tích gì không?” Thắng nghiêm túc đánh giá sơ lược tình hình ‘tai nạn’…
-“Người thì không sao.
.
xếp à…đầu xe tôi bị móp méo…chủ xe kia phải chịu trách nhiệm…đâu có lý nào đang chạy.
.
muốn thắng là thắng à?phải dòm trước dòm sau chứ.
.
” Nhả ‘tức giận’…
-“Ai lổi ai phải.
.
nói sau đi…bằng lái xe.
.
giấy xe.
.
làm ơn…anh cũng vậy…” Thắng ‘chí công vô tư’ nghiêm túc làm nhiệm vụ theo thủ tục…
Huy có nằm mơ cũng không có thể tưởng tượng được hắn là bước đầu tiên đưa hai cha con từng bước đi vào cái bẩy…Hắn lấy bằng lái,giấy xe đưa Thắng đồng thời nhìn Nhả cười khinh khỉnh…
-“Xin lổi nha…đang lúc nầy có tin một số lượng ma túy đang được mang vào thành phố…Chúng tôi phải làm theo thủ tục.
.
hai người mở cóp xe làm ơn…”
-“Sau rắc rối vậy xếp? ma túy? Giởn chơi sao?” Nhả miệng lầu bầu ‘kháng nghị’ nhưng vẩn theo ‘lệnh’ mở cóp xe…thầm đắc ý về trình độ ‘diển xuẫt’ của mình…càng bái phục lảo đại…giàn cảnh sắp xếp y như thiệt…tên kia không một chút nghi ngờ…
Màn kịch quá tuyệt…Huy không có chút gì để nghi ngờ…hắn mở cóp xe…hai chiến sỉ CA làm nhiệm vụ…đến xem xét…
-“Báo cáo xếp.
.
Chúng tôi tìm thấy gói đồ khả nghi…trong ngăn chứa bánh phòng…” Một chiến sỉ CA thình lình hô to lên…
-“Cái nầy là cái gì?Của anh à?” cầm gói hàng được bọc kỷ bằng giấy nhựa Thắng hỏi …vẻ mặt nghiêm trọng …
-“Không phải của tôi.
.
tôi không biết….
” Huy sắc mặt đại biến…
-“Không phải của anh? Gói nầy tìm thấy giấu kỷ trong xe của anh…anh nói là không phải của anh…?” Thắng gằn giọng…
-“Ây da…thôi.
.
thôi…coi như xui đi…không bắt đền nửa.
.
xếp à…chuyện nầy không liên can tới tôi a…tôi có chuyên gấp phải đi…” Nhả ‘ phân bua ‘…
-Được…Chị có thể đi.
.
nhưng để tên họ và địa chỉ lại… chúng tôi có thể kêu chi ra tòa làm nhân chứng.
.
-“Được…được…ây da.
.
về nhà phải đốt phong long mới được…gặp thứ ôn thần gì đâu á.
.
” Nhả ‘ trừng mắt oán giận’…nhìn Huy …trong bụng cười khoái trá…
-”Ba tôi là Lại Đức Quang…”…Huy đem tên cha làm lá chắn…hy vọng chuyện có thể ‘dàn xếp’ mặc dù hắn thấy hắn bị oan nhưng không thể giải thích…tâm trạng hắn đang rối bời.
.
chuyện cần làm bây giờ là chuyện lớn hóa nhỏ.
.
chuyện nhỏ hóa không.
.
-“Xin lổi nha…anh phải theo chúng tôi về trụ sở để làm việc…nhưng mà như vầy đi.
.
anh có thể thông báo với người nhà…” Thắng đắc ý…Đức ca đúng là ‘Gia cát Lượng’ tái sinh mà.
.
liệu việc như thần…Không biết Lại Đức Quang chi bao nhiêu để xếp Hoàng thả con lảo đây ha…hắc hắc hắc…
6.
45 PM…
Một lần nửa…Thắng lấy di động ra bấm…
…Quận Ô môn.
.
Biêt thự của Lại Đức Quang…
Được gọi là thư phòng.
.
là dựa theo thói quen trước đây…Lâu lắm rồi…căn phòng được sửa lại…phá tường để ăn thông với một khoảng đất rộng,dài …xây hòn non bộ, ao cá kiển,trồng đủ loại hoa kiển, , chuồng nuôi chim như Thảo cầm viên ở Sài gòn…Có thể nói là một khu vườn ‘thượng uyển’ thu nhỏ…Tiếng chim ríu rít nghe thật vui tai… Dân chơi chim,chơi cá.
.
chỉ cần nhìn thoáng qua sẻ biết chỉ có đại gia mới có tiền mua nổi loài cá,giống chim nầy…
Vì giá đắt kinh khủng…nghe nói lảo bỏ ra mắy trăm triệu mới mua được cặp cá kiểng từ xứ Bhutan xa xôi…còn ba cặp chim giá cũng xấp xỉ… từ bên cao nguyên Vân nam bên Trung Quốc mang về…
Hai mắt chăm chú nhìn vào hai con cá kiểng lội lửng lờ trong hồ…Quang đang bận rộn cho cá và chim ăn…mổi ngày hai lần…sáng,chiều…đây là thú vui hiện nay của lảo…Lúc nầy gương mặt lảo rất tiên phong đạo cốt…như một ông già hiền từ…
Gần đó…Quân đứng yên…hắn mới từ bên ngoài về …gần 10 phút rồi.
.
hắn đứng yên đó…không nói một câu… kiên nhẩn đứng yên lặng như đang một nhà sư đang nhập định.
-“Chuyện ra sao rồi?” Quang phá vở sự im lặng…mắt chăm chú nhìn cặp chim đang nhẫy nhót trong chuồng…miệng khẻ huýt sáo dụ chúng hót…
-“ Lúc chiều thuộc hạ nghe được hai tin …Ở bệnh viện có người y tá bị thất tình quẩn trí nhãy lầu tự vận…Trưởng CA huyện Châu Thành Thượng Tá Cao Hùng đã tự sát không biết vì lý do gì…
-Vậy à…Ừm…ngươi về nhà nghỉ đi…giấy tờ trên bàn cầm về đi…Đó là của ngươi.
-“Cám ơn lảnh đạo…” Nét mặt thản nhiên …Quân cầm lấy phong bì lớn…tuy không mở ra nhưng hắn biết bên trong là cái gì…Giấy tờ của căn chung cư sang trọng ở khu Bình Thủy…Lại Đức Quang đã hứa vói hắn khi xong việc…
-Người làm việc cho ta…ta sẻ không bao giờ bạc đãi…ha ha.
.
thôi về nghỉ đi…
Ngay lúc nầy.
.
di động trên bàn reo lên…Quang đưa tay bắt máy…sắc mặt lảo trầm xuống…Ở bên lảnh đạo đã lâu…nhìn sắc mặt lảo…đoán chắc là có chuyên gì Quân chần chờ chưa đi.
-“Thằng Huy xảy ra chuyện… theo ta…” Đi được vài bước.
.
sực nhớ chuyện gì….
Quang dừng bước.
.
:”-Ra ngoài trước chờ …ta ra sau…”
Dạ…Lảnh đạo.
.
…Quân bước ra ngoài…
Vài phút sau… trên tay cầm gói đồ… Quang bước lên xe…
Đi phường CA Trà Nóc…
Ánh mắt Quân lóe lên trong tích tắc…hắn cho xe chạy…đồng hồ điểm 7.
15 PM
…
…Cách Biệt thự nhà Lại Đức Quang…khoãng nửa cây số…chiếc Toyota Land Cruiser đậu vào môt góc khuất gần Chi Cục Thuế…Thu Hà đang quan sát biệt thự bằng ống dòm…Xe ra vào có bao nhiêu người,ai trên xe… nàng đều có thể thấy rỏ…
-“Chưa có động tịnh gì sao? Cũng có thể hắn đoán sai…” Thục Linh nghi ngờ…trong lòng không phục…hắn không thần thông quảng đại như vậy chớ…
-“Mới nhận được tín hiệu mà…cũng phải 10 phút.
.
tối đa 15 phút…” Thu Tâm tin tưởng…ai nghe con xãy ra chuyện mà không nóng lòng…đây là tâm lý chung.
-“Ra rồi.
.
ra rồi…” Thu Hà hai mắt nhìn trong ớng dòm…cả bọn trong xe tuy không thấy người nhưng cũng dể dàng nhận ra được một chiếc BMW X2 lao về hướng Cần Thơ…
-“Showtime ladies.
.
let"s go” Chờ chiếc BMW đi khuất về hướng Cần Thơ.
.
Kim Chi đề máy cho xe tiến về biệt thự …nhẹ nhàng ngừng trước cửa…tắt máy xe…
-“Khi đèn trong phòng khách chớp hai cái…tụi mầy vào” Phương Anh mở cửa xe bước xuống nhanh như con sóc nhảy lên …một tay bám trên đầu tường rồi…mất hút…7.
20 PM
Trong phòng tắm sang trọng…Ngọc Nương mĩm cười hảnh diện nhìn thân hình trần truồng của mình trong gương…nàng không ngờ mình hấp dẩn đến như vậy…Ai cùng hùng hổ vồ lấy mổi khi có dịp…trong khi Quân.
.
chồng nàng hầu như không ngó ngàng tới…lúc nào cũng như khúc gổ.
.
lầm lầm lì lì…không biết hắn nghỉ gì.
Là hai vợ chồng nhưng càng lúc càng giống như người xa lạ.
.
Nàng thở dài…đưa tay mở vòi pha nước…Tiếng nước chãy róc rách trong bồn khiến nàng không nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiếng gần… thình lình cãm giác cổ hơi nhói đau như có con gì châm chích…
Hai mí mắt nặng trỉu…Ngọc Nương ngã xuống …một bàn tay nhanh nhẹn đở lấy…nhẹ nhàng đặt nàng lên nền nhà lót đá hoa cương …Ngọc Nương ngủ say sưa…
7.
25 PM.
.
Ánh đèn trong biệt thự vừa chớp hai cái…Thu tâm,Kim Chi,Thục Linh bước xuống đi vào ,cửa đả sẳn mở…trên xe chỉ còn Thu Hà ngồi bất động ở vị trí vô-lăng… nhiệm vụ của nàng là đề phòng bất trắc từ bên ngoài…
! Biệt thự trên đường Thái Thị Hạnh…Cùng thời điểm…
Mai Thảo,Xuân Mai đang ngồi đối diện với 6 màn ảnh gắn trên tường…Phía sau là ba chi em Nancy…Tất cả đang chờ hình ảnh truyền về…Bên kia,bọn Thu Tâm đã xuất phát hơn 1 giờ rồi…vẩn chưa thấy hình ảnh nào…
-“À ha.
.
có rồi.
.
” Mai Thảo.
Xuân Mai đồng loạt reo lên…Trên tường Phương Anh,KimChi,Thục Linh,Thu Tâm đồng loạt xuất hiện trên 4 màn ảnh.
.
hai màn ảnh còn lại…chỉ là cảnh vật…
-“One…two…tree…four…testing.
.
nghe rỏ trả lời…” Phương Anh ‘bên kia nhìn’ bên nầy nói…
-“Trăm phằn trăm …Lound and clear… Phương Anh…next…”
-“One…two…tree…four…testing.
.
nghe rỏ trả lời…” đến lượtKim Chi ‘bên kia nhìn’ bên nầy nói…
-“Trăm phằn trăm …Lound and clear… Kim Chi…next…”
…
-“Thủ trưởng…xong rồi.
.
tất cả 6 camera và hệ thống âm thanh hoạt động rất tốt”…Mai Thảo,Xuân Mai sau một hồi kiểm tra …báo cáo Nancy khi biết chắc tất cả thiết bị đều hoạt động hoàn hảo…
-Tốt…nói các chị em rút về…nhắn tin cho xếp Hoàng…thả Lại Đức Huy được rồi…Nancy liếc nhìn đồng hồ…đúng 8.
30
Từ lúc đám Thu Tâm rời biệt thự cho đến lúc hòan tất…2 h 30 phút.
.
…Trụ Sở CA phường Trà Nóc…7.
40 PM
Biết lảnh đạo nóng lòng … tuy chạy nhanh hơn binh thường nhưng cũng mất 25 phút sau mới tới nơi.
.
không thể nhanh hơn được…Xe vưa ngừng bánh…Quang đã vội vàng mở cửa xe…không đợi Quân mở cho mình như thường ngày…Lửa giận công tâm…mặt lảo rất khó coi… Quang đang muốn giết người…nhưng cố dằn cơn thịnh nộ…
-“Chủ tịch Quang…Gói bột trắng được dấu kỷ trong xe của cậu Huy được xác nhận là ma túy…Chuyện nầy rất khó xử.
.
” Hoàng ‘nhăn mặt’ ra vẻ bất đắc dỉ…Lúc trước lảo già nầy còn là Phó Chủ tịch tỉnh quyền lực.
.
hắn có thể cho lảo hai ba phần mặt mủi…Ngày nay lảo đã hạ đài,cần gì phải nể mặt…Hoàng củng không muốn nể mặt …Thằng Huy con lảo là cái thá gì.
.
dám rờ dái Đức ca…Nếu không có Đức ca căn dặn…có lẻ Hoàng không cần ngồi đây dài vòng văn tự.
.
hơn nửa…Hoàng âm thầm liếc cái gói trên bàn…rồi liếc Thắng đang nghiêm túc đứng bên cạnh…
Cả hai trong lòng nở hoa.
.
âm thầm bội phục Đức ca.
.
liệu việc như thần khi nói :”lảo già nầy muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không nhất định phải có ‘chút’ lòng thành coi cho được…” Cả hai đoán biết cái gói kia là ‘lòng thành’ nhưng không biết là bao nhiêu…
-“Xếp Hoàng…Tôi nghỉ có chút lầm lẩn ở đâu đó…cần được xem xét lại…để tránh đổ oan cho người tốt…thằng Huy nhà tôi nhất định không làm chuyện nầy…nó là con người thành thật.
.
chẳng hạn như là hôm qua.
.
nó vô tình nhặt được gói nầy.
.
aiz.
.
không biết ai làm rớt 50 ngản mỷ kim tiền mặt…muốn nhờ CA tìm khổ chủ trả lại nhưng chưa có thì giờ…Sẳn đây tôi mang theo…” Quang đẩy gói giấy dầu ra phía trước…
-”Vậy à…Thôi như vầy đi…tạm thời Chủ tịch Quang ra ngoài ngồi chờ.
.
Tôi sẻ hội ý với thượng cấp coi ý trên như thế nào…Thắng…mau đưa Chủ tịch Quang qua phòng tiếp khách.
.
nhớ rót trà nước tiếp đãi… “ Hoàng bắt đầu ‘thông cãm’…nhưng dù sao đi nửa…cũng phải theo kế hoạch…câu giờ chờ người của Đức ca xong việc…
-“Chủ tịch Quang.
.
xin mời đi bên nầy…”Thắng ‘khom lưng’ nét mặt thành kính đưa tay mời…Quang nét mặt bên ngoài bình thản nhưng bên trong lửa giận ngút trời…lảo đang thấm thía câu ‘Cọp sa cơ bị chó lờn’…ngọn lửa ‘Đông sơn tái khởi ‘ trong lòng bừng cháy hơn bao giờ hết…
-“Anh họ …lảo nầy ‘sộp’ ha…vung tay một cái là cả tỷ bạc.
.
”.
.
Thắng nhìn xấp tiền mỷ hâm mộ…
-“Tàm tạm thôi.
.
nếu không sợ lở chuyện của Đức ca…tao chưa chịu đâu.
.
lảo nầy là cái mỏ vàng đó mầy”.
.
Hoàng ‘tiếc nuối’…
-“Vậy thì phải…” Thắng vuốt đuôi…
-Thôi được…yên chí đi…không mất phần mầy đâu.
.
bây giờ ra ngoài kêu con Thắm cho tao.
.
mới 8.
00 tối…mầy đi đâu một vòng 15 hay 20 phút gì đó trở lại.
.
tao nghỉ lúc đó bên kia chắc xong rồi…
-“OK.
.
anh họ.
.
em ra ngoài hóng mát một vòng…anh từ từ ha…hắc hắc….
” Thắng biết anh họ lại nứng cặc rồi…con Thắm làm sao bằng chị dâu được…nghỉ tới Nhả đang ngồi ngoài xe…cặc trong quần Thắng rục rịch…
…
-Sao rồi?
Thắng bước ra ngoài…leo lên xe…Nhả nóng lòng từ băng ghế sau chồm lên hỏi…
-Hắc hắc.
.
lảo chi 50 ngàn mỷ kim…
-“Thiệt.
.
hơn một tỷ đó…nhiều vậy sao mậy?vậy.
.
” Nhả ngập ngừng…muốn biết nàng có chút cháo gì không…dù sao trong câu chuyện nầy nàng cũng có phần mà…Có khi nào Hoàng nuốt hết không?tuy hắn là chồng nàng nhưng bây giờ chỉ là trên danh nghỉa thôi…Cũng đến lúc nàng phải nghỉ cho riêng mình…hiện nay nàng và thằng Thắng có quan hệ nhưng đàn ông mà…một thời gian sau nó chơi chán…rồi cũng như Vinh, Hoàng …vứt nàng qua một xó…
-“Yên chí đi chị họ…anh họ không dám nuốt một minh đâu…em bảo đãm…”Thắng hùng hồn vổ ngực trấn an Nhả…miệng nói xong tay táy mái bóp vú…
-“Lại động cởn rồi…chờ tối đi…chuyện chưa xong mà” Nhả nguýt nhưng không cản cứ để hai tay Thắng chạy loạn trên người nàng…
-“Ậy.
.
trong khi chờ đơi mà.
.
hắc hắc…bú em cái đi…hồi chiều thấy cái tướng của chị là nứng cho tới bây giờ.
.
hắc hắc.
.
nè.
.
” Thắng ngả người ra ghế.
.
kéo phẹc mơ tuya quần ! móc cặc ra ngoài…tay cầm đầu tóc chị dâu họ kéo xuống…
Trong phòng tiếp khách quý của trụ sở.
.
Lại thầy trò Lại Đức Quang kiên nhẩn chờ CA ‘làm việc’…nếu biết được cặc của hai thầy trò Hoàng Thắng đang được chăm sóc đặc biệt…Lảo sẻ tức điên lên được
…
8.
40 PM…
Quân đứng phía sau Quang kiên nhẩn ngồi chờ…cứ 5,10 phút lảo nhìn đồng hồ …mấy thằng khốn nầy muốn gì nửa?chăng lẻ 50 ngàn mỷ kim còn chê ít? Hơn 40 phút rồi…
…
-“Chủ tịch Quang…Tôi đã hội ý với lảnh đạo…Ông cứ đưa cậu Huy về nhà.
.
Chúng tôi sẻ điều tra lại coi sao.
.
nếu thấy có gì cần bổ sung…lúc đó.
.
” Hoàng ra vẻ ‘bất đắc dỉ…’hắn vừa’ bắn’ xong vào miệng Thắm.
.
đồng thời cũng nhận được tín hiệu…
-“Nhất định.
.
nhất định” Hiện giờ.
.
quan trọng là nhanh chóng mang thằng con ra ngoài…Lại Đức Quang liền gật đầu qua loa.
.
lảo biết tụi nầy chỉ màu mè làm bộ làm tịch thôi…nuốt 50 ngàn mỷ kim rồi …
…
-“Mầy.
.
mầy là thằng khốn …mầy nói tao nghe.
.
là tại sao?” Trong xe Lại Đức Quang gầm lên.
.
thiếu chút nửa là bóp cổ thằng con cho hả giận…
-“Ba à…con cũng không biết tại sao…” Lại Đức Huy tức giận đáp.
.
hắn thật sự cũng không biết tại sao có món đồ đó trong xe hắn…
-“Lảnh đạo.
.
trong câu chuyện nầy…rỏ ràng cậu Huy bị gày bẩy…” Phía trước.
Quân vừa lái xe vừa nói…
-“Gài bẩy? với mục đích gì?là ai?” Quang sửng sốt…Cao Hùng.
.
những người khác liên can đã không còn là mầm móng tai họa nửa…vậy là ai?không thể nào…
-“Quân.
.
ngày mai điều tra cho tôi…” Quang gằn giọng…
-“Dạ.
.
lảnh đạo”….
Quân gật đầu cho qua chuyện…hắn đang âm thầm suy tính chuyện khác…sau mấy tháng…rúc cục đã có chút đầu mối…
Ngọc Nương chợt mở mắt…không hiểu tại sao mình lại nằm ngủ gục trong phòng tắm…nước trong bồn đã nguội…Đoán chừng lảnh đạo củng sắp về…nàng uể oải tắm vội vàng…
…
Nét mặt Lại Đức Quang âm trầm…lảo lầm lầm lì lì…có chuyện gì đó mà lảo nghỉ hoài vẩn nghỉ không thông…đối phương là ai lảo hoàn toàn mù tịt? mục đích là gì? Tách trà đã được hai lần thay vì nước đã nguội…Lảo vẩn không đụng đến…lại Đức Huy ngồi gần đó mặt xám xịt…hắn cũng mù tịt…không thể giải thích được…
-Ngọc Nương…trong lúc ta vắng mặt.
.
không có ai đến đây chứ? Có thấy gì lạ không?
-“Dạ không có ai hết…cũng không có gì lạ ạ…”Ngọc Nương lắc đầu…không muốn cho lảnh đạo biết chuyện nàng ngủ gục trong phòng tắm…Nàng nghỉ…có lẻ vì mệt…sáng thằng con.
.
trưa thằng cha…mệt mỏi là chuyện bình thường…
-“Thôi dược.
.
không còn gì nửa…hai ngươi về nghỉ đi.
.
Ừm…Quân à.
.
Sáng ngày mai bắt đầu điều tra cho tôi…coi ai đứng sau lưng vụ nầy…
-Dạ.
.
lảnh đạo…
…
Trong phòng của Tâm Đoan…Tên ‘đầu nảo’ của mọi sự việc đang ung dung,nhàn hạ hồng phúc tề thiên dúi đầu vào giửa hai chân người đẹp Tâm Đoan…hai mắt nàng nhắm khít.
.
người nóng hừng hực như lên cơn sốt.
.
hai má đỏ rực…hai mắt lờ đờ mê mang…
Tuy đã chuẩn bị tinh thần hiến dâng nhưng dù sao cũng là lần đầu dưới ánh đèn sáng choang…người nàng không mảnh vải…hắn cứ liếm đi liếm mãi khắp người …nhất là nơi đó…giửa hai chân …hắn làm nàng nổi da gà…ngương ngùng…nhưng nàng thích…cãm giác thật tuyệt vời kỳ lạ.
.
tâm hồn lâng lâng…bất tri bất giác hai tay nàng ghì chặt đầu tóc hắn…cơn ham muốn càng lúc càng tăng mãnh liệt.
Biết ‘độ lửa’ đã đủ…mình không ‘vào’ nàng sẻ điên và mình cũng ‘tửng’…Đức ngồi lên đem hai chân nàng gát lên vai tay cầm cặc rà …chuẩn bị bẻ khóa động đào…
Đầu cặc hắn vừa chạm ngay cửa.
.
Tâm Đoan đã đau thấu trời xanh…nàng mím môi…tay bấu mạnh đùi hắn…
Đức nhấn nhẹ vào rồi dừng để cơ thể của nàng có chút thời gian thích ứng ,một tay xoa chùm lông tơ mềm mại.
.
.
tay kia xoa đầu ti ! để nàng cãm giác lâng lâng … nhấn tới thêm chút nửa …lui một chút…ngừng…kiên nhẩn với chiến thuật ‘lui một bươc tiến hai bước’…cứ thế mà làm…
Bất thình lình…một phát lút cán…
-Ahhhh…Tâm Đoan hét lên…cấu mạnh… Đùi hắn rướm máu
…
-“Đâu đến nổi la dử vậy”.
.
chị Hảo nghi hoặc…nhớ lúc chị động phòng.
.
phê lắm mà đâu có đến nổi như heo bị cắt tiết chứ…
Mặt Lài cũng nghệch ra…trong bụng lo lo nghỉ :”không biết có phải là bỏ hơi nhiều?”
Chị Hảo củng đang đánh lô tô trong bụng…”Thêm một chút thôi mà.
.
chắc là không có gì đâu…”
Nguyên do cũng là vì Ngọc Trinh và Tuấn Anh sợ con gái minh nhút nhát …’đại sự’ khó thành nên đưa cho Hảo…Lài chai dâm dược…dặn dò chỉ cần bỏ vào đồ ăn nước uống…
Ai cũng có lòng riêng… quyết tâm hoàn thành tốt nhiệm vụ chinh trị để cố tiền thưởng…Hảo lén Lài.
.
thêm một chút…Lài dấu Hảo thêm một chút…
Cả hai đang rình bên ngoài quan sát động tịnh để báo cáo tường tận với bà ông bà chủ…nhưng vì sao cô tư la như vậy …Cả hai không hiểu a…
…
-“Êm rồi” …như vậy mới phải chứ…” Sau một lúc bên trong vẩn im lặng…sau đó dần dần có tiếng rên rỉ…cả hai cười sung sướng…nghỉ đến lúc báo cáo.
.
thêm mắm dặm muối một chút….
phải ra vẻ rất khó khăn mới hoàn thành nhiệm vụ.
.
Ông bà chủ sẻ thưởng chắc nhiều a…
-“Lúc đầu sao cô tư la dử vậy?” Lài thắc mắc…
-“Làm sao tui biết được.
.
cái bà nầy.
.
” chi Hảo ngày thường luôn tỏ ra lanh lợi…bị hỏi.
.
bí …nạt ngang…
-“Tui biết rồi.
.
” nắm tay trái Lài cầm lấy cổ tay phải…mắt nhướng nhướng…Lài chỉ muốn đùa khi ám chỉ cô tư gặp phải cặc bự…không hề nghỉ chính là vậy……
-Không chứ hả…nhưng.
.
cũng có lý a…
Binh thường đã chơi dai …bây giờ lại có thêm dâm dược trong người… Do ảnh hưởng của thuốc… Đưc ca dần dần hùng hổ nắc bạo… Tâm Đoan phê nhiều hơn đau,hai chân quặp eo Đức xiết chặt…
Đời là thế đấy….
Đức ca gài bẩy đưa người ta vào địa ngục…Người khác gài bẩy đưa Đức ca vào cỏi thiên thai…
…
Tâm Đoan ngủ vùi.
.
Đức cúi người hôn lên trán nàng…thầm thì “Happy Birthday Sweetie” rồi nhè nhẹ bước ra khỏi phòng…
***
Nancy nằm ép sát vào người hắn…ngập tràng iêu thương…cố gắng kiềm chế không cho những giọt nước mắt hạnh phút tràn ra nhưng mắt cũng đả bắt đầu ươn ướt…Cái nàng cần là một người đàn ông thành thật với nàng….
hắn đã làm điều nầy.
.
không chỉ một lần…ba chị em Mỷ Chi gì đó mời hắn đến Azerai …rồi sao chứ?trong lòng hắn.
.
vị trí của nàng luôn ở vị trí đầu là được…
-Em đã nói rồi mà…em không để trong lòng…miển là trong lòng anh có em là được…
-Cái gì mà trong lòng anh có em là được…Nancy.
.
em lúc nào cũng là quan trọng nhất …Là vợ cưng của anh…nói thiệt đó…Nếu có nửa lời gian dối.
.
mai nầy.
.
-“Đừng có thề mà.
.
không cho thề.
.
em tin anh”.
.
Nancy đưa tay bịt miệng.
.
không cho Đức thề thốt…chỉ muốn hắn nói lời nhột nhạt … nàng nghe…rất thích ý và vô cùng hạnh phúc…
-“Người thành thật phải có thưởng…hi hi…có phải không?” Đức bắt đầu vòi vỉnh…Cả hai nằm bên nhau tâm sự dỉ nhiên là tay chân không ngừng thám hiểm đối phương…Cặc hắn cứng đến mức không thể cứng hơn nửa …Vả lại, Đức không hề biết mình uống không ít dâm dược…và sức thuốc vẩn còn chút it trong người…vì vậy đang muốn đè Nancy để giải tỏa…
-“Cộc.
.
cộc.
.
cộc…”…Tụi em vào được không?Có tiếng Kiều Nga nói vọng vào.
.
nhưng chỉ là hỏi cho có lệ…tay đã đẩy cửa đưa đầu vào nhìn…miệng cười mĩm chi…thấy ‘không có gì’ nên yên tâm đẩy cửa.
phía sau là Kiều Chinh…
Sau lần trước.
.
ba chị em cũng bớt đi nhiều sự ngại ngùng…Dù sao đi nửa , coi như đã lấy một chồng vậy thì tại sao cứ phải chia phòng mà ngủ…Tại sao không cùng một giường chuyện trò vui vẻ mà phải chờ đợi hắn đến phòng mình? Nghỉ vậy nên Kiều Nga hôm nay quyết định đi bước đầu tiên…
-“Là hai em à.
.
vô đây đi.
.
anh đang kể chuyện vui cho Nancy nghe…ha ha.
.
lại đây…” Đức kinh hỷ….
-“Chuyện gì vậy? “ song Kiều ngây thơ tưởng thiệt…
-“Hai đứa em thật khờ.
.
bị dụ rồi.
.
” Nancy ‘ngắt’ đùi Đức.
.
biết ý đồ của tên ‘háo sắc’ nầy…
-“Em nói tới đâu rồi.
.
hi hi.
.
lại đây nằm kế anh rồi nói sau…Wow.
.
Kiều Nga.
.
da em thơm thiệt.
.
-“Đàng hoàng chút đi.
.
sao nói là kể chuyện?” Kiều Nga ngoài miệng ‘lầu bầu’.
.
trong lòng thích chí khi được khen…
-Ây.
.
cho anh thơm trước đi hi hi…giống như hôm trước đó…
-Đừng có….
hòng.
.
anh.
.
hi hi nhột…Chị hai.
.
Kiểu Chinh.
.
coi ảnh kìa…
…
Nancy và Kiều Chinh đang coi đó mà.
.
không cần phải nói…cả hai đang nhìn Đức liếm Kiều Nga với nét mặt ngây dại…
Người ta ai cũng thích nhìn người khác hành dâm …chinh vì vậy mà phim con heo được khai thác đem lại cho kỷ nghệ phim ảnh một lợi nhuận khổng lồ.
Nancy thì không nói…đã từng cùng Hà,Diểm tham dự trò chơi nhất long tam phụng nầy với hắn nhưng cũng đã lâu lắm rồi…Kiều Chinh thì khác… Lần trước trong bóng tối …là lần đầu nên ngượng ngùng nhắm mắt …chẳng thấy gì.
Lần nầy…dưới ánh đèn hắn đang bú liếm Kiều Nga…ngay trước mắt…nên cả hai nhìn ngây người…Người Kiều Chinh như phát sốt mềm nhủn khi hắn đẩy nàng nằm dài ra trên giường…dí cặc hắn kề ngay miệng…nàng
Kiều Chinh nhu thuận hé môi,tay cầm lưỡi liếm mút say sưa như bé gái mút cây kem giửa trưa hè nắng gắt…Chưa hết… bàn tay của hắn đồng thời bắt đầu chạy loạn trên người Nancy…dừng lại giửa ngả ba đường khều khều móc móc khiến nàng uốn éo không ngừng …
Tay sờ móc Nancy,miệng bú Kiều Nga,cặc ấm cúng trong miệng Kiều Chinh….
cứ thế xoay vòng…làm cho ba chị em người ta không còn biết trời trăng gì nửa mới đút vào mà dập…
Hầu như suốt đêm dài…Cả ba chị em thay phiên hầu hạ hắn…
…
Đêm khuya…cách nhà Lại Đức Quang không xa…Quán cafe sắp đóng cửa chỉ còn có ba người đàn ông đang to nhỏ…ngoài Nguyển Quân,Nguyển Trọng còn có thêm một người…Chánh văn Phòng UB huyện Châu Thành Trần Minh Chiến…nét mặt hắn vô cùng bất an…sợ hải.
.
-“Chiến…tuy mình không phải cùng bà mẹ sinh ra nhưng mầy biết mà…tụi tao coi mầy như anh em ruột.
.
yên chí đi.
.
có tao.
.
Lại Đức Quang không gây hại cho mầy đâu…Hai Cha con Lê Quốc Đại,thằng Cao Hùng thì khác…” Quân trầm giọng…
-“Anh Hai.
.
thằng già Quang coi bộ hết thời rồi…em thấy lảo không có cơ hội trở mình đâu…mình kiếm người khác thôi…lảo già nầy không đáng cho mình trung thành…” Trọng nói ra ý nghỉ của từ mấy tháng nay của mình…
-“Hắc hắc…mầy tưởng tao ngu sao…nhưng không thể rút lui với cái dái bọng mà…Tao nghỉ…tao biết thằng già nầy đang dấu gia tài lảo ở đâu rồi…” Quân cười khoai chí…nét mặt vô cùng gian xảo…hoàn toàn trái ngược với lúc đứng bên cạnh Lại Đức Quang…
-“Thiệt?” Trọng ,Chiến run lên…gia tài của Lại Đức Quang…lảo nầy gần nửa đời người làm quan…gia tài nhất định rất khủng.
.
phải nói khủng của khủng…
-“Không được 10 cũng đến 9 phần…hồi chiều nầy…vì nóng lòng cho thằng con ngu xuẩn mất dạy… lảo vô tình để lộ sơ hở…tao tính rồi…tao tìm cách dụ hai cha con lảo ra khỏi nhà chừng nửa ngày…để hai đứa bây có thời gian ra tay…
-Vậy còn chị dâu thì sao?
-“Con đỉ đó?hắc hắc.
.
lúc đó mầy chỉ cần hé lộ cho thằng Tồn biết hai cha con Lại Đức Quang với tao vắng mặt…mầy nghỉ nó không rủ con đỉ đó ra ngoài à?Vậy là được rồi…mầy nha.
.
tao nhắm mắt để hai cha con thằng già đụ con đỉ đó mới làm ngơ với mầy thôi…Đụ má…đừng tưởng tao ngu…tụi bây làm gì tao biết hết…Liệu hồn đó…”
Quân quắc mắt trông rất dử tợn…Trọng sợ hải cúi đầu im thinh thích…
-Lấy xong rồi thì sao? Chiến không quan tâm đế chuyện Trọng ‘xơi’ chị dâu.
.
hắn chỉ muốn biết nếu Lại Đức Quang khám phá mất hết thì hậu quả sẻ ra sao…
-“Lảo sẻ không nghi ngờ về tao…vì lúc nào tao cũng bên cạnh lảo…cho nên mình không cần chuồn liền…làm như vậy là lạy ông con ở bụi nầy…”Quân cười bí hiểm…im lặng …hai mắt đăm chiêu suy nghỉ…
Trọng,Chiến hồi họp…cả hai có cùng ý nghỉ.
.
tiền đã tới tay mà chưa chuồn được thiệt không yên lòng nhưng suy nghỉ của Quân rất có lý…không có lý nào để lộ sơ hở…lạy ông con ở bụi nầy…
-Sau đó.
.
mình giết lảo…lưu lại dấu vết.
.
để tụi CA dẩn tới thằng Tồn…hắc hắc…mình đứng kế bên thằng con ngu xuẩn của lảo…thêm mắm thêm muối…thằng Tồn chết chắc …hắc hắc…Hai đứa bây nghỉ sao?
-“Còn nghỉ sao nửa…đại ca…cứ như vậy đi.
.
” Chiến,Trọng.
.
hai mắt sáng ngời…khâm phục…kế hoạch hay tuyệt…
***
Hứa 2:30 nhưng có bác lạt ma gửi sớm em đăng luôn cho các bạn bồ tèo ;)
Hẹn thứ 4 gặp lại thank !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...