Thằng Đức


Lời tác giả:
Nguyển Trần Uyển (Nancy) là ái nử của Thủ Trưởng số 1…là thiếu tướng Trực thuộc Tổng Cục Tình báo của Bộ Quốc Phòng…Thân phận đặc thù…Không những có sức ảnh hưởng rất to lớn trong bộ Quốc Phòng mà ngay cả bên Bộ CA…Nguyên nhân là vì hai vị Bộ trưởng đêu là thân tín của TBT…
Thành phố Cần Thơ là Thành phố trực thuộc Trung ương…Cơ cấu tổ chức như là một tỉnh…Sau khi học xong trường Đãng…Đức được đưa xuống xả Đông Phú huyện Châu Thành tỉnh Hậu Giang để được rèn luyện…Vì ’bề trên’ của Nancy nghỉ rằng nếu để hắn ở Cần Thơ thì sắt không luyện được thành thép …
Lý do rất dể hiểu…Ở Cần thơ đều là người của hắn…
Vị Thanh là thành phố thuộc tỉnh Hậu Giang …Các quan chức đều có nhà ở Cần thơ hoặc xuống làm việc tại Vị Thanh (nơi có trụ sở của UBND và Tỉnh ủy).

.

cuối tuần thì về nhà ở Cần Thơ hoặc đem cả gia đình xuống Vị Thanh.

.

Đại đa số cán bộ cao cấp chọn cách thứ nhất như Lương Học Hửu…chủ yếu là có cơ hội chinh đáng vì công tác mà xa nhà…và có dịp nếm lồn tơ…lồn lạ…
Có độc giả thắc mắc sau lâu quá không thấy Đức ca đụ Phó Loan…Nhung…
Là như vầy.

.

khi tiết tấu của cốt truyện liên quan đến nhưng mỷ phụ nầy…tác giả mới nhắc đến họ trên giường ngay lúc đó.

.

dỉ nhiên là ,bên lề,Đức ca vẩn phải ‘làm bổn phận’ của con dê chúa rồi…không thể quên được…nhưng nếu cứ gặp đi gặp ‘người củ’ mà đụ đéo bú liếm’ thì nhàm chán…Tác giả chỉ tập trung trên nhũng người mới mà Đức ca muốn xây một hậu cung hùng hậu.

.

cung cấp cho hắn nhiều con…đáp ứng kế hoạch của Nancy với mục đích gia tộc nàng trăm năm thịnh vượng… họ Trần cũng vì thế mà thịnh vượng theo
Không ai phàn nàn có quá nhiều đàn bà…thấy đẹp…hợp ý…đụ được mà không đụ thì trời phạt.

.

đây là đạo lý làm người của Đức ca…
Có độc giả phàn nàn…vì Đức ca phập cả Trúc má mì…cho rằng bà ta không xứng…
Không có gì là không xứng…Hơn nửa.

.

chỉ với hai mẹ con của Trúc,Tiên…Đức ca mới có dịp phập cả hai mẹ con…Muốn cho biết mùi vị như thế nào…
Muốn phập Thanh Nhả và Hường cùng một lúc hoặc Thụy Vủ cùng Tố My…là chuyện không thể nào…
Tố My.

.

Hường.

.

có thể chơi tay ba.

tay bốn với ai khác.

.

nhưng dứt khoát không thể với con gái minh…
Dâm mà không loạn là thế đấy…
Lạt Ma….

Bây giờ…vào truyện…
….

Rời bệnh viện,nhìn đồng hồ,thấy củng xấp xỉ 6 giờ…Đức goi Nhả…Xế trưa trên tỉnh có cuộc họp khẩn cấp về vấn đề nhân sự của huyện Châu Thành…hắn đang nóng lòng muốn biết kết quả ra sao…Vả lại.

.

cũng đã hẹn nàng chiều nay đi ăn cơm.

.

Sau đó …hắc hắc…đưa nàng qua bên kia…nghỉ lại tối hôm đó….

Thanh Nhả nầy cũng dử thiệt…đúng là mẹ nào con nấy…Bề ngoài thì đoan trang.

.

lúc lâm trận thì như là con mèo cái khát tình…
-“A lô.

.

biết anh thế nào cũng gọi tới mà.

.

nóng lòng lắm hả?”Tiếng Thanh Nhả đáng yêu nủng nịu vang lên…
-“Nóng lòng gặp em là vì chuyện khác.

.

em củng biết mà…ha ha…” Đức cố ý cười có chút dâm dâm…nàng muốn hiểu sao thi hiểu…
Thanh Nhả dỉ nhiên là hiểu…nàng chỉ chờ có thế thôi…Gần 5 năm trời dài đăng đẵng sống như một bà soeur…đùng một cái.

.

trong vòng tay hắn.

.

dưới dâm uy của hắn…như một cánh cửa mở rộng cho nàng thấy một thiên đàng…Nghe hắn ám chỉ…tim nàng đập loạn lên…hai má đỏ bừng…ý xuân nhen nhúm…
-“Tới rước em đi…trước của Vincom Plaza” Thanh Nhả nhu mì nhỏ nhẹ trong điện thoại…trong khi chờ đợi hẹn hò.

.

nàng đi mua sắm…Chủ yếu muốn làm đẹp…Trước đây sau cũng được…nhưng dạo nầy.

.

nàng đã bắt đầu chú ý đến hình tượng của mình rất nhiều…Muốn làm đẹp cho hắn coi…
-“Đi ngay đây.

.

cũng phải mất nửa tiếng.

.

cứ từ từ mua sắm đi cưng…” Đức ca buông lời ngọt mật gọi nàng ‘cưng’khiến Thanh Nhả mặc dù hơn hắn gần 10 tuổi vẩn cãm thấy lòng nao nao như cô bé mới biết iêu…

Ngay lúc nầy…Đồng Giao đang sửng sốt khi mẹ nàng…Phó Trưởng ban Tuyên giáo Tố My đắc ý vừa báo tin vui…
Tố My hài lòng…Con gái bà 28 tuổi …đãm nhiệm chức vụ Bí Thư của một huyện…tiền đồ vô lượng…Tố My thầm tính…cứ như vậy…Có gia tộc đứng phía sau…Thanh Nhả tới 40 sẻ là Chủ tịch tỉnh hoặc Bí Thư tỉnh ủy cũng không là vấn đề lớn…Có thể đuổi kịp Gia Kỳ rồi…Ngựa chạy đường dài chưa biết ai hơn ai nha…
Khi biết Gia Kỳ xuống Cần Thơ đãm nhiệm chức Giám đốc Sở Tài chánh…Tố My một bụng không thoãi mái…con gái bà không thua kém.

.

sao cứ ôm mãi công việc nhàm chán ở Trường Đảng vậy?không có tương lai chút nào …Vì vậy khi nghe Phó Chủ tịch Hửu đề nghị đề bạt Đồng Giao…Tố My liền chụp ngay cơ hội…không cần phải hỏi ý Đồng Giao …Giởn hoài…Là Bí Thư huyện ủy đấy…Có người chịu chi thậm chí gần 20 tỷ để được cái ghế nầy…Củng may.

.

lảo già Hửu nầy muốn bánh ít đi bánh quy lại để cả hai nhà cùng có lợi…nên người khác mới không thể chen chân vào…
-“Bí thư huyện Châu Thành?” Đồng Giao tưởng mình nghe lầm…sao mẹ nàng không hỏi ý kiến nàng vậy?
-“WOW!Chị hai.

.

Chúc mừng nha.

.

hi hi.

.

là nử Bí thư rồi…là quan phụ mẩu đó…” Thụy Vủ ‘hâm mộ’…
-“Đúng vậy…Con là Bí Thư…Thanh Nhả là Chủ tịch huyện…Tỉnh ủy đã nhất trí thông qua.

.

nhanh thôi ban Tổ chức cán bộ sẻ liên lạc với con để tiến hành thủ tục nhậm chức…” Tố My hảnh diện gật đầu…
Định lên tiếng phản đối.

.

nhưng khi nghe Thanh Nhả cũng được điều đến huyện Châu Thành làm Chủ tịch huyện….

.

Đồng Giao liền thay đổi ý định…Nàng và Thanh Nhả lâu nay hợp tác vui vẻ…nếu nàng tiếp tục ở lại Trường Đãng một minh.

.

thiệt là vô vị… thay đổi hoàn cảnh môi trường làm việc cũng tốt…
Hơn nửa.

.

nàng sực nhớ ra một chuyện…xả Đông Phú hình như thuộc huyện Châu Thành…nếu là như thế…nàng sẻ là lảnh đạo của hắn…Đồng Giao thích thú…
-“Ây ui.

.

chi hai…là ý trời…tên Lý Gia Thành kia là Phó Chủ tịch huyện …Bí Thư và Phó Chủ tịch huyện…hi hi biết đâu ‘giai ngẩu tự thiên thành’…Thụy Vủ trêu…

-“Rồi sao chứ?”Đồng Giao bỉu môi…nàng thà suốt đời không lấy chồng…tên Lý Gia Thành kia và nàng…sẻ không có khả năng…hắn chỉ là cái thùng rổng…
-“Con nhỏ Thụy Vủ nầy.

.

nói cái gì vậy hả?hắn là hắn…Đồng Giao là Đồng Giao.

.

có liên quan gì? Lo cho con trước đi.

.

hết đau chân chưa?” Tố My quát…sợ lời nói của Thụy Vủ làm ảnh hưởng Đồng Giao…Bà biết Đồng Giao rất là ác cãm với loại người không có chiều sâu như Lý Gia Thành…ngay cả bản thân bà cũng thấy con trai Lý Bộ Trưởng chỉ là loại ‘tốt mả rả đám’…
-“Sắp hết rồi…a thôi…con vào phòng…” Thụy Vủ nghe mẹ hỏi ‘chân hết đau chưa’…liền hoãng hồn…mấy ngày nay nàng phập phòng lo sợ mẹ nàng truy cứu.

.

sanh nghi hỏi tới thì thiệt là hỏng bét…Càng nghỉ càng oán giận…làm nàng đau như vậy…một cú gọi thăm hỏi cũng không có…”mai nầy phải trừng trị hắn mới được…”
Trong bụng nghỉ vậy nhưng miệng thì cười chúm chím…hôm nay ‘vết thương’ đã lành…hắn mới nhận chức dỉ nhiên là bận rộn…không gọi mình.

.

thì mình gọi …có sao chứ?! Nghỉ tới đó tay cầm di động bấm…chuông bên kia reo một hồi lâu…chẵng thấy hắn bắt máy…
Bên ngoài …Đồng Giao cũng đang gọi Thanh Nhả…nàng chỉ nghe thông điệp lập đi lập lại.

.

:’ Chủ máy đã tắt mát…xin quí khách vui lòng gọi lại sau”…
Tạm thời không gọi Thanh Nhả…Đồng Giao lên mạng.

.

vào Google…Tố My thấy con gái im lìm cũng yên tâm phần nào…lại thấy Đồng Giao mĩm cười….

bả thở phào…Có ai ngu ngốc không làm Bí Thư chứ?
Bà nào biết con gái mình vừa lên mạng.

.

vào UBND huyện Châu Thành…thấy xả Đông Phú dưới sự quản hạt của huyện Châu Thành…nên mĩm cười hài lòng…

Thanh Nhả quả thật đã tắt máy …những giờ phút nầy.

.

nàng không muốn bị quấy rầy…Đức ca nào có nghe chuông di động kêu ?cho dù có nghe… cũng sẻ bỏ mặc…không rảnh…Miệng hắn đang dán sát giửa hai đùi trắng mịn của nàng…lưỡi rà tới rà lui.

.

trêu đùa…khe thịt lầy lội…Đầu tóc đang bị hai bàn tay của Thanh Nhả ghì chặt…miệng nàng rên hừ hừ….

nàng không còn biết trời đất gì nửa…Vừa thích thú.

.

vừa ngượng khi nhìn dáng mình trần truồng trong gương trên tường …đầu hắn nhấp nhô phía dưới…
Từ phòng khách vào bồn tắm.

.

rồi từ bồn tắm vào phòng ngủ…lại từ phòng ngủ ra phòng khách.

.

nàng và hắn như dính vào nhau…đủ mọi tư thế…như ma xui quỷ khiến.

.

hắn muốn sao.

.

nàng ngoan ngoãn làm theo…Thanh Nhả nhớ ít nhất củng đã hai lần lên chín tầng mây…Có lúc nàng cũng không tin người đàn bà đang có những hanh động dâm đãng,‘đỉ thỏa’ trong gương chính là mình…nhưng đó là sự thật…
Nàng tự an ủi…:”Chỉ với hắn thôi.

.

như vậy không thể nói là dâm phụ được…”
Lúc nầy…’trận chiến’ vẩn dai dẵng…hai tay vịn vào mặt gương trên tường cho khỏi ngả…hai vú nàng đong đưa theo từng cú dập từ phía sau…hắn thúc tới.

.

nàng phối hợp đẩy ngược ra sau…nơi đó của nàng ướt đẩm…càng lúc càng ướt…tiếng ‘bành bạch’ nghe đều theo từng cử động của thô bạo của hắn…nhưng nàng thích như vậy…hắn càng thô bạo nàng càng mau lên đỉnh…làm tình phải như vậy…Có phải như vậy là biến thái? Rồi sao chứ…trời sinh ra nàng là như vậy đó mà…
-“Này.

.

anh định…chừng nào …xong vậy…em …mệt rồi…” Nhả cuối cùng cũng cãm thấy đuối sức…hai chân bủn rủn…cãm giác sắp té…
Đức chơi trò giả điếc…cứ hùng hục ‘bơm’ tới…
Không biết bao lâu nhưng đã đến lúc hai chân nàng đã không còn đứng vửng được nửa…Mặc kệ…Nàng quyết định ngồi xuống…mặt ‘oán giận’.

.

rỏ ràng muốn giết người mà…
-“Ha ha.

.

Anh chưa xong mà…nhìn đi…” Đức đưa tay chỉ cặc đang hùng hổ đong đưa qua lại…áp sát cặc vào miệng nàng…Ngần ngừ đôi chút.

.

cuốt cùng Nhả củng hé miệng cho hắn đút vào…
Tuy đã một đời chồng…nhưng cái chuyện bú liếm cái đó của đàn ông…Thanh Nhả không rành lắm…có thể nói là rất vụng về.

.

vì vậy khi hắn đút vào miệng.

.

nàng tưởng rằng cứ ngậm là được…để hắn hành động
-“Hihi.

.

không phải như vậy.

.

nà.

.

em phải làm như vầy…”Đức lấy di động ra …Thanh Nhả thấy trên màn hình…ngượng ngịu vài giây rồi cũng cố gắng học tập…làm theo…

-“Đúng.

.

đúng…là như vậy.

.

Thanh Nhả.

.

em thiệt thông minh a…khá lắm.

.

nhưng cần phải thực tập nhiều…Cũng may…mai nầy em nên xuống xả thị sát công tác nhiều một chút hoặc anh lên văn phòng em báo cáo công tác thường xuyên một chút…cho em có cơ hội……Ahhhhhh….

Đừng có cắn mà…”
Đức ca nói nhăng nói cuội.

.

ý đồ đen tối nham nhở vạch ra con đường tương lai khiến Thanh Nhả vừa mắc cười vừa muốn ‘trừng trị’ hắn…
Nàng cắn một cái…hắn la bài hãi…
***
Cùng thời gian…
Nử y tá thân tín của Trần Kiến Thức lấy làm ngạc nhiên…sau khi xử lý chuyện trở về…Bác Sỉ Thức như người chết rồi…nàng ẹo qua,lượn lại mà hắn vẩn ngồi bất động…nét mặt vô cùng xa vắng.

.

tái nhợt giống như bị thượng mả phong…Mãi một hồi lâu…vẩn không đá động được hắn…nàng tức giận ngoe nguẩy bỏ ra ngoài…
Bây giờ.

.

cho dù là lồn vàng kề ngay mủi…Thức cũng không biết mùi vị…hắn đang kinh hoảng… Một mủi ‘thuốc’… lảo già kia vì ‘tim’ mà ra đi trong êm đềm…dể như trở bàn tay….

thần không biết.

.

quỷ không hay…có nửa tỷ bỏ túi…ngu gì không làm…Nhưng… sao tên kia biết được?Càng nghỉ Thức càng bấn loạn tinh thần…Người trẻ tuổi nầy là ai? hắn mở cửa định lên văn phòng của Giám đốc ở lầu ba… Thức quyết định tìm hiểu.


.

nếu không sẻ ăn ngủ không yên…
-Ouf… Cánh cửa vừa mở…Thức suýt chút nửa va chạm vào hai mỷ nử trong sắc phục CA…một Trung Tá.

.

một Thiếu Tá…nét mặt lạnh lùng…ánh mắt âm lãnh…nhìn hắn.

-Bác sỉ Trần Kiến Thức?
-Là.

.

Là tôi…Xin hỏi hai vị là…
-Phòng Cảnh Sát Hình Sự PC02…Đây là Thiếu tá Thu Tâm,tôi Trung Tá Thu Hà…có một số việc cần làm sáng tỏ…mời anh đi theo chúng tôi…
-“Chuyện gì…Xin hỏi là chuyện gì” Thức run giọng…
-“Anh cứ đi heo chúng tôi là được…Đừng làm mất thời gian…Xe đang chờ bên ngoài…” Thu Hà gạt ngang…nét mặt vô cùng ‘uy hiếp’…
Thức mặt xám xịt riu ríu vâng lời…nhiều ánh mắt hiếu kỳ nhìn hắn được ‘hộ tống’ thầm thì to nhỏ.

.

Thu Hà ,Thu Tâm trao đổi ánh mắt…Mục đích đã đạt được…bây giờ chỉ cần đảo một vòng…hù dọa tinh thần …một hai giờ sau đưa về…Bọn người kia không đưa tên bác sỉ nầy vào danh sách đen là chuyện không thể nào… hơn nửa đây chỉ là bước đầu của kế hoạch…còn có bước kế tiếp để tên bác sỉ nầy tự nguyện khai hết…
-“Không ngờ hắn cũng biết ly gián…”Thu Tâm thầm tán thưởng …sực nhớ hắn muốn nàng ngày mai ra ngoài cùng hắn ăn trưa.

.

Thu Tâm nửa muốn.

.

nửa giận…Mấy ngày nay không dòm ngó nàng…bây giờ gọi là nàng đi ?Đừng có hòng…
Tinh thần của Bác Sỉ Thức vô cùng căng thẳng…hắn muốn hỏi hai mỷ nử sỷ quan CA nầy đưa hắn đi đâu nhưng nét mặt cả hai đều lầm lì lạnh như tiền khiến hắn không dám mở miệng…Hơn một tiếng đồng hồ.

.

chiếc xe cứ chạy vòng vòng cuối cùng xe ngừng trước cổng bệnh viện…
Thức sửng sốt…đây là ý gì? Nhưng không có gì là tốt rồi…
Trên quảng đường ngắn đưa hắn trở lại văn phòng…Hai mỷ nử sỷ quan CA không còn lạnh lùng nửa.

.

trái lại rất thân thiện…luôn mĩm cười thân mật trò chuyện cùng hắn …Có lúc vổ vai hắn…khiến Thức chẳng hiểu mô tê gì…
-“Hihi…Cám ơn bác Sỷ đã hợp tác…Chúng tôi không quấy rầy ông nửa…Đây là danh thiếp của tôi…có câu hỏi hay thắc mắc gì cứ gọi số nầy …Chúng tôi sẻ giải thích” Trung Tá Thu Hà cười tươi thân thiện nói.

.

-“Hợp tác? Tôi.

.

” Cầm danh thiếp…Thức chợt hiểu ra…nhìn quanh…thấy có nhiều ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình…Hắn lảo đảo đứng không muốn vửng…lưng toát mồ hôi lạnh…
Nơi góc hành lang…nử y tá thân tín của hắn đang lắm lét gọi di động….

Trả Bác Sỷ Thúc về bệnh viện…cả hai rời đi…Xe chạy chạy được khoãng 5 phút…Thu Hà lấy di động ra bấm hàng text gỡi đi…Cách đó không xa …đồng loạt …cả hai mỷ nử Phương Anh và Thục Linh nhận được chỉ hai chử ngắn gọn:’xong rồi’…
-“Ha ha…Mầy nghỉ tên bác sỉ nầy có trúng kế của hắn không?” Thu Hà ngả người ra sau dựa lưng trên ghế cười thích thú hỏi…
-Biết rồi còn hỏi đố…
-“Bày kế nầy…Hắn thiệt thông minh…- Thục Linh ‘can thiệp kịp thời’ khiến Phương Anh ‘ám sát’ hụt…Cả một hành động dây chuyền đưa tên bác sỉ lọt bẩy… hắn có cãm giác suýt bị người ta giết người diệt khẩu…Con kiến còn muốn sống huống chi là con người…Để có thể bảo vệ tinh mạng…hắn sẻ liên lạc với mình…-Vô điều kiên thành thật hợp tác …khai hết mọi chuyện…Sau khi Phương Anh ra tay…bảo đãm tên bác sỉ sẻ gọi mình…không lâu đâu…Bây giờ về chờ…

Hôm nay…Tâm trạng của Chánh văn Phòng Chiến như rơi xuống đáy vực…hắn đang hận mình không đủ quyết đoán.

.

chần chừ do dự …rúc cục phải ở trong tình thế vô cùng bị động.

Hiện nay…muốn chạy cũng không dể.

.

hắn cãm thấy nhất cử nhất động đều có nhiều cặp mắt đang giám sát chặt chẻ…
Tuy không dể nhưng không thể nào không thử…càng sớm càng tốt…biện pháp duy nhất là ra nước ngoài chửa bệnh…
Chiến âm thầm trù tính…’chạy’ cái giấy bệnh….

không tốn nhiều tiền lắm…Thu Phong là y tá trưởng ở Bệnh viện đa khoa của huyện…nhưng tránh được một thời không tránh được một đời.

.

Chửa bệnh ở nước ngoài trước sau rồi cũng phải về…Lúc đó thì sao?
-“Lúc trước kêu anh mua hai cái hộ chiếu.

.

anh tiếc tiền.

.

bây giờ thấy chưa?” Thu Phong.

.

vợ chiến oán giận…nàng không ngờ một sáng một chiều…tình hình thay đổi nghiêm trọng như vậy…Hôm qua trong bệnh viện.

.

ai cũng nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái và hình như có vẻ xa cách…không còn thân thiện nửa…Chiều về nhà.

.

Thu Phong mới biết chuyện gì đã xãy ra…
-“Không phải là tiếc tiền…hai vợ chồng mình với thằng con…ba cái hộ chiếu của Úc.

.

bèo lắm cũng hai triệu đô…Qua tới Úc…phải mua căn nhà…nhà bên Úc không rẻ đâu…Vậy sau đó lấy gì sống? Em đi làm neo (nail) được hông? Anh có chết cũng không vô công xưởng làm được…Yên chí đi,,đừng hoãng hốt.

.

còn có cách mà…” Chiến trấn an vợ…
Thu Phong nghe chồng nói củng thấy có lý…Chiến chỉ là Chánh văn phòng…’Chất béo’ trong công việc thì có nhưng so với Bí Thư,Chủ tịch thì đâu có bằng…người ta bỏ túi 10 đồng.

.

chồng nàng chỉ được nhiều nhất là 5 đồng…mấy năm nay củng hốt được vài triệu mỷ kim…Ở Việt nam thì là vua…nhưng nếu dùng tiền đó mua hộ chiếu ra nước ngoài thì chẵng còn lại bao nhiêu…Nàng không thể như những người khác…làm neo…
-“Vậy.

.

vậy bây giờ làm sao?” Thu Phong bắt đầu hoãng loạn…nàng không sợ đi tù…không liên can tới nàng…đó là chuyện của Chiến…Nàng chỉ sợ khi Chiến xảy ra chuyện…số tiền có thể sẻ bị tịch biên…như vậy thì sống không bằng chết…
-“Đã nói em đừng có hoãng hốt mà…chuyện đâu còn có đó.

.

” Chiến gắt vợ…

-“Nè… thằng Du nghe nói bây giờ là Phó Chủ tịch huyện Cờ Đỏ bên Cần Thơ…chổ dựa của hắn.

.

mình nhờ hắn móc nối quan hệ một chút…”Hai mắt Chiến sáng lên…thấy một tia sáng cuối đường hầm…Chỉ cần tên Du kia làm ‘nhịp cầu tri âm’.

.

biết đâu còn có đường xoay sở…Chiến đang hối hận muốn chết…hôm ấy dám sừng sộ với Chủ tịch xả Đông Phú…phải tìm cách xưng tội mới được…
-“Cái gì?thôi đi.

.

lúc trước anh khinh người ta ra mặt…bây giờ có chuyện muốn nhờ cậy?…” Thu Phong thầm khinh thường chồng…
-“Cái gì chớ? Đâu phải là kêu hắn làm không công? Em cứ đi một chuyến…thằng Du ham tiền…chi cho nó một mớ…” Chiến còn có lời muốn nói ra…nhưng sau cùng lại nuốt vào bụng…hắn biết ngày xưa Thu Phong và thằng Du có thời gian cặp kè…hắn muốn nói với vợ là :’nếu thằng Du muốn đụ…thì chìu nó cũng được’…nhưng Chiến ngại miệng…không nói nên lời.

Thu Phong cũng đang có ý nầy…Nàng nghe Du lúc nầy rất được thời…đang là Phó Chủ tịch huyện…hắn vẩn chưa vợ…nhờ hắn móc nối một chút.

.

nếu cần nàng sẻ ngủ với hắn…nếu hắn muốn……
Trong lòng đã có ý định nhưng ngoài mặt vẩn nghiêm trang đoan chinh…

Cùng thời gian…bên trong của phòng khách căn biệt thự.

Lại Đức Quang đang chăm chú nói điện thoại.

.

…tuy không treo đền kết hoa nhưng mọi nơi đều được lau chùi quét dọn sạch sẻ hơn ngày thường…Tối nay có buổi tiệc quan trọng.

.

-“Biết rồi…cô làm khá lắm…Cứ tiếp tục như vậy …”Lại Đức Quang âm u nói xong cúp máy…Ngay sau đó bấm một dãy số…
-“A lô…lại có chuyện gì?” Giọng Cao Hùng cộc lốc.


có chút mất hứng…phía dưới cặc hắn đang được Trung Úy Lệ hầu hạ bú liếm…đang đến lúc ‘phê’…hắn không muốn bị quấy rầy.

.

nếu không phải là Lại Đức Quang…Cao Hùng sẻ không bắt máy…
-“Mới vừa nghe được có hai sỷ quan CA ‘hộ tống’thằng Thức ra ngoài…Tôi thật muốn biết đó là chuyện gì…” Giọng Lại Đức Quang cũng cộc lốc rồi cúp máy…lảo không muốn nói nhiều…Cao Hùng phải biết nên làm gì…
Sáng nay được tin La Trung Nghỉa và Huỳnh Đức Toàn âm thầm trốn ra nước ngoài…Lảo có chút mừng…âm thầm tán thưởng…Hai thằng nầy thiệt thông minh…đây là chuyện tốt,lảo không cần tốn tiền kêu người giết chúng bịt miệng …nếu thằng Cao Hùng cũng thông minh như vậy thì tốt quá…còn thằng Chiến kia nửa…Chỉ cần hai thằng nầy theo con đường của hai thằng kia thì quá tốt…Lửa không thể nào đốt tới lảo được…Ngược lại…phải mau chóng cho người giãi quyết chúng …không để đêm dài lắm mộng.

Nhưng theo tình hình nầy…coi bộ phải kêu Cao Hùng giải quyết tên Bác Sỉ …cả con y tá thân tín của nó trước để bịt tất cả đầu mối…
Hai mắt lim dim …ngón tay chầm chậm gỏ gỏ lên mặt bàn…là thân tín của lảo.

.

ai cũng biết đây là thói quen khi lảo suy nghỉ…Kế đến là thằng Chiến và Cao Hùng sẻ là người cuối cùng … Để thằng Quân ra tay…Đây là cách tốt nhất để cắt hết đầu giây mối nhợ…Lương học Hửu… mầy muốn lần mò tới tao?nằm mơ đi…Cho dù là như vậy…rồi sao?huề thôi.

.

hắc hắc…gãi dái tao cũng không được…Lại Đức Quang…khinh thường…
Để có thể nhanh chóng hạ cánh an toàn…trong trường hợp tệ nhất…Lảo đã sẳn sàng từ lâu lắm rồi cái giấy chứng nhận ung thư trực tràng ,nếu muốn ,ngày mai lảo có thể bay qua Châu Âu,Châu Mỷ chửa bệnh…sau đó vòng qua Síp (Cyprus)…quê hương thứ hai của lảo để hưởng tuổi già…Nghỉ đến cái hộ chiếu Síp mua cách đây hai năm ,Lại Đức Quang đôi khi tự khâm phục mình….

lúc đó bỏ ra 2 Triệu đô…cũng đau lòng nhưng gần đây giá đã lên đến 2 Triệu rưởi…Giá càng ngày càng cao.

.

Dân thường được đi định cư nước ngoài thì ham… nhưng đối với cán bộ cao tầng như lảo…cũng là bất dắc dỉ…Không ham chút nào… Nếu có thể…Ở lại quê nhà…Còn nước thì còn tát.

Có ai chê tiền nhiều? và nhất là quyền lực…Đây là lý do lảo nhịn.

không ‘làm thịt’ Trần Đức vì sợ đụng độ trực tiếp với Nancy…
Lại Đức Quang thuộc loại cáo già khôn lanh quỷ quyệt…biết ‘lánh nặng tìm nhẹ’ là đạo lý để trường tồn…Nhất là hiện nay.

.

qua con đường của Lý Gia Thành.

.

lảo hy vọng có thể lên thuyền của Lý Bộ trưởng mà ‘Đông sơn tái khởi’…
Còn có con đường thứ hai…đây là con đường Lại Đức Quang mong muốn nhất…Chỉ cần thằng con lảo lọt vào mắt xanh của thiên kim nhà Lý Bộ trưởng…làm xui gia với Lý Bộ trưởng.

.

vinh dự cở nào…tương lại nhà họ Lại là cả một ánh hào quang sáng chói…Vì vậy lảo bỏ không ít tâm tư tổ chức bửa tiệc ‘tẩy trần’ hôm nay cho Lý Giám đốc Sở…Mục đích chính là tạo cơ hội cho thằng con…Sau đó là phải coi bản lảnh của nó…
-“Ngọc Nương…Mọi chuyện chuẩn bị đến đâu rồi…” hớp một ngụm trà.

.

Lại Đức Quang nhìn Ngọc Nương hỏi.

.

càng ngày lảo càng hài lòng với người đàn bà nầy…tuy bản tánh ham tiền.

.

nhưng đây là ưu điểm của nàng…đối với lảo…dể sai bảo.

.

tiền thôi mà.

.

lảo không thiếu.

.

xài 10 đời cũng không hết.

.

-“Dạ …xong hết rồi…4 giờ…đầu bếp nhà hàng tới….

.

anh Quân đã đi mua thêm rượu bia….

”Ngọc Nương đáp…âm thầm hảnh diện…đàn ông trong nhà nầy ai cũng thích thú với cơ thể của nàng.

.

Cũng may họ rẫt khôn khéo và nàng cũng rất lanh lẹ mới qua mặt được chồng…Tuy nhiên có những lúc thiệt hồi họp muốn đứng tim…nhưng vừa có tiền vừa vô cùng kích thích…Đôi khi Ngọc Nương cãm thấy có lổi với chồng nhưng chỉ một lúc thôi…ai biểu hắn vô dụng …không tiền cũng không có quyền.

.

thật là vô dụng mà…
-“ừm.

.

tốt…lên lầu kêu thằng Huy…nói tôi có chuyện cần bàn.

.

”Quang khoát tay…
-Dạ.

.

lảnh đạo…
Ngọc Nương vừa ra khỏi… Lý Gia Thành xuất hiện nơi cửa phòng…hắn đến tìm Lại Đức Quang tìm kế sách…Huyện Châu Thành không có Bí Thư cũng không có Chủ tịch…Hắn vừa được điều tới đây làm Phó Chủ tịch huyện…Bây giờ lên Chủ tịch hoặc Bí Thư thì không thể nào…lực cản sẻ rất lớn…Biện pháp hiện nay là xem Lại Đức Quang có nhân tuyển nào thích hợp để làm bù nhìn…hắn sẻ đứng sau giật dây…
-“Aiz…Chuyện nầy cho dù có lòng.

.

cũng không có sức…Hiện nay lảo già nầy không nằm trong thường vụ của Tỉnh…Vả lại…” Lại Đức Quang lắc đầu…
-“Vả lại cái gì?” Lý Gia Thành nóng lòng…
-Nghe nói thằng già Lương Học Hửu đã hành động rồi…không chừng bây giờ đã có kết quả …Còn về nhân tuyển…ha ha…tôi nghỉ có một người rất tốt cho cậu…Chỉ cần cậu bỏ chút công sức…
-“Hả?là ai vậy?”Lý Gia Thành phấn khởi…
-“Người thứ nhất là con gái hắn… tên Thanh Nhả.

.

là giảng viên của Trường Chính trị Cần Thơ.

.

người thứ hai cũng là giãng viên…người nầy cậu biết…Là con gái lớn của Trưởng ban Tuyên Giáo Tỉnh.

.

Tên là Đồng Giao…ha ha…” Lại Đức Quang đắc ý…:Lảo nhớ có lần …Lý Gia Thành nói Lý Bộ Trưởng muốn làm xui với Trưởng ban Tuyên Giáo…Cha chồng của Trưởng ban Tuyên giáo là một trong những đại lảo của đất nước…Tuy đã về hưu nhưng ảnh hưởng trên chính trường vẩn còn rất đáng kể…Tổng Bí Thư củng cho ông ta mấy phần mặt mủi.

.

Lại Đức Quang biết điều nầy nên càng quyết tâm bằng đủ mọi cách làm xui với Lý Bộ Trưởng…Xui gia ‘dây chuyền’ nếu biết cách khai thác …Lợi ích sẻ không thể tưởng tượng được…
-“Ha ha…Quả là một tin vui…”Lý Gia Thành mừng rở…trong đầu cũng hiếu kỳ không biết còn con gái Chủ tịch Hửu là người như thế nào?Nếu có thể hoa thơm đánh cả cụm thì quá tốt…
-Ngồi xuống.

.

ha ha ngồi xuống uống vài ly cho ấm bụng.

.

sẳn bàn kế hoạch một chút.

.

ừm luôn tiện chiều nay tiếp đãi Lý giám đốc…không thể thất lể được…ha ha…

-“Cậu Huy…lảnh đạo muốn nói chuyện với cậu…Ông ấy đang chờ dưới nhà…”Ngọc Nương gỏ của phòng Lại Đức Huy…không nghe hắn trả lời…Nàng mở cửa bước vào…liền bị hắn ôm lấy…mò bóp loạn xạ…
-“Không được đâu.

.

lảnh đạo đang chờ cậu dưới nhà…” Tuy thích thú nhưng Ngọc Nương vẩn có phần sợ hãi…Sợ lảnh đạo biết được nàng để hai cha con đụ thi hậu quả không biết sẻ thế nào…Đối với nàng thì không sao cả…lảnh đạo có thể cho Lý Gia Thành hưởng thụ cơ thể nàng…vậy tại sao con ông ta lại không thể?
-“Ậy.

.

ha ha…không cần gấp…để ông ta chờ đi…cho anh chơi một cái.

.

” Đức Huy tay mò lồn,tay bóp vú…miệng cười dâm.

.

hắn đang nứng cặc.

.

Ngọc Nương đến thật đúng lúc…
-“Không được mà…để tối đi.

.

tối em chìu cậu…” Ngọc Nương chống chế…
-“OK.

.

là em nói đó nha…nhưng cũng phải chửa lửa cho anh chứ…bú anh cái trước đi…không lâu đâu…”Lại Đức Huy kéo quần đùi xuống chìa cặc ngay miệng nàng…
-“Xem ra không cho hắn ra là là không được rồi…”Ngọc Nương thầm nghỉ… nên há ngậm cặc hắn.

.

ra hết sức bú liếm…nàng biết tên nầy cũng như cha hắn với kỷ thuật của nàng…không trụ được hai phút
Quả nhiên không quá hai phút…Lại Đức Huy gồng người lên phun xối xả…

-“Ba kêu con à?Chuyện gì vậy?” Huy sau khi ‘bắn’ vào miệng Ngọc Nương…tâm hồn cãm thấy lâng lâng…đi xuống gặp Lại Đức Quang…Lý Gia Thành từ lúc nào đã rời khỏi…
-“Ừm…Ngồi đi…Chuyện kia tới đâu rồi?Có lòng tin không ?”Quang hỏi con trai dồn dập…
-“Hắc… hắc…không được 10 cũng được 8.

9 phần…nói tóm lại.

.

ba cứ yên chí…chuẩn bị làm xui gia với Lý Bộ trưởng đi…Một khi con ra tay cua…hắc.

.

hắc…Chưa có ai thoát khỏi mỵ lực của con ba.

.


” Lại Đức Huy khoe tài cua gái.

.

-Vậy sao.

.

nói nghe chút coi…
-“Ừm.

.

là vầy…Cả tuần nay.

.

ngày nào con cũng gỡi hoa tới tặng nhưng không để tên… cũng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt …Trong đầu nàng sẻ vô cùng thắc mắc…hiếu kỳ…tò mò…hắc hắc…Tối nay mới đúng là thời điểm…con sẻ xuất hiện.

.

trên tay là bó hoa tặng nàng…Tất cả đều cùng loại hoa tặng cả tuần nay…Ba nghỉ coi…lúc đó nàng sẻ nghỉ sao?Con gái ai lại không thích lãng mạn…Huy đắc ý thao thao bất tuyệt…
-“Ừm.

.

nghe thì cũng hay đó…hy vọng như con nói”…Quang lim dim hai mắt…gật gù tán thưởng kế sách cua gái của con trai…Thêm vào đó…lảo đã dàn trận hết rồi.

.

tối nay lảo cũng có mời vài cán bộ thanh niên tài tuấn.

.

nhưng cốt yếu chỉ để làm nền cho con trai minh nổi bật…Lý Bình,Minh Hiếu…cũng trong đám nầy…
Nghỉ tới Lý Bình,Minh Hiếu…Lại Đức Quang khinh thường…hai thằng nầy.

.

Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga…Thiệt không biết tự lượng…tuy không muốn nhưng muốn phô trương thanh thế lảo phải bấm bụng mời…
-“Có hy vọng ‘Đông sơn tái khởi’ được không ba?Hy thấp thỏm hỏi ba…Đây là điều hắn mong mỏi.

.

Từ lúc trở về.

.

đám bạn bè xôi thịt kia tuy niềm nở đoán chao nhưng thỉnh thoãng nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ…Hắn không muốn phải cụp đuôii một lần nửa…trở về được như lúc trước.

-“Tao đã dàn trận hết rồi…giờ chỉ còn coi mầy…:Làm được rể của Lý Bộ trưởng rồi mầy sẻ thấy…thằng ngu…” Lại Đức Quang hận không thể rèn thép…tới bây giờ còn hỏi câu nầy…đầu óc ngu muội…
-“Yên chí đi…” Huy hai mắt sáng ngời.

.

tin tưởng vào ‘sát chiêu’ của mình…
***
Tâm trạng rối bời…Trên đường lái xe về nhà Thức như người mầt hồn…Suy nghỉ hoài.

.

không biết phải làm sao cho phải…Cao Hùng là người tàn độc… đa nghi…biết CA tiếp xúc mình.

.

mặc dù hai con mụ CA kia chỉ chở đi một vòng.

.

nhưng hắn tin minh sao?hắn nhất định giết mình bịt miệng…
Ra đầu thú? Nói Cao Hùng trả tiền mình để giết tên Quốc Đại? vậy thì bóc lịch suốt đời…Có khác gì chết?Cũng không được…
-“Trốn ra nước ngoài?phải a…qua bên Úc…kiếm một em mẹ đơn thân…(single mother) cưới tạm…cho em vài chục ngàn đô…lấy cái quốc tịch…Ở luôn bên đó…Nghỉ tới đây Thức phấn khởi.

.

cãm thấy thư thả một chút…Ngay lúc nầy di động hắn reo lên…nhìn màn hình…tim Thức muốn ngừng đập…Lẻ nào hắn đã biết?đâu có lý nào….

sao lại nhanh như vậy? Thức cố giử bình tỉnh…coi như không có gì.

-Ha ha.

.

Xếp Hùng.

.

lại có gì chiếu cố cho em út đây…
-“Chiếu cố cái gì chứ… có rảnh không?tới đây làm vài ly với anh em…tôi chờ…”Giọng Cao Hùng thân thiết…
-“Muốn thì muốn lắm.

.

nhưng hôm nay không được…cãm thấy không khỏe…hơi sốt…Không biết có phải bị cô vít 19 hông nhưng vì lý do an toàn…cẩn thận là trên hết…ha ha.

.

chịu thôi.

.

” Thức nghe Cao Hùng gọi mình tới làm vài ly…Trong lòng hoãng sợ…Không sợ nhất vạn.

.

chỉ sợ vạn nhất…thằng nầy rất tàn độc.

.

chuyện gì cũng dám làm…nếu hắn đã nghi ngờ…mình tới đó nó giết mình hủy xác diệt tích đối với hắn quá dể dàng…
-“Vậy à…Vậy được…thôi để bửa khác…ha ha…coi như bác sỉ Thức không có lộc ăn rồi…Thôi nghỉ sớm đi…” Giọng Cao Hùng âm u…người có tịch hay rục rịch…thằng già Quang nói đúng.

.

Thà giết lầm còn hơn bỏ sót…
Thức cắt di động.

.

càng quyết tâm chuồn qua Úc.

.

định điện thoại đặt vé bất chợt hắn đổ mồ hôi lạnh…vì lý do dịch bệnh…ra nước ngoài du lịch trong lúc nầy…là chuyện không thể nào…
Còn đang bàng hoàng…hắn nghe có tiếng kiếng bể…là kiếng phía trước của xe hắn…Thức thắng xe lại…không biết chuyện gì đã xãy ra nhưng liền sau đó…có chiếc Honda Dream trờ tới…Thức muốn đái trong quần khi thấy một họng súng đen ngòm chỉa về phía hắn…Theo bản năng sinh tồn…Thức nằm rạp xuống…hai tiếng nổ vang lên…Thức nghe tiếng kiếng xe bể…
Thức cãm giác một giòng nước ấm trong quần…và mùi thúi nặc nồng trong xe…
Quá sợ hãi…Thức bất tỉnh…
-“Này này.

.

anh không sao chứ?” Mơ mơ màng màng…Thức nghe có người gọi hắn…Thức mở mắt ra…mừng rở khi biết mình vẩn còn sống…Cách xa khoãng vài thước,,một nử Sỉ quan CA đang bịt mủi quắc mắt nhìn hắn…
-“Trưởng quan.

.

trưởng quan! làm ơn cứu mạng…có người muốn giết tôi…” Bất chấp mùi thui trên người.

.

Thức xông về hướng nử sỉ quan CA để được bảo vệ…
-“Đứng lại…không được tới gần” Thục Linh kinh hoãng hét lên…tay sờ lên bao súng bên hông…muốn cho Thức sợ mà dừng lại…Thầm nguyền rủa 18 đời tổ tông Đức lảo bản.

.

bày ra cái mưu gì khiến nàng đang chịu thiệt thòi…muốn ói…tới mật xanh.

.

-“Trưởng quan…hu hi…không phải đâu.

.

có người muốn giết tôi…” Thức quả nhiên dừng lại.

.

đứng ngay tại chổ.

.

khóc như em bé.

.

hắn thiệt đang sợ hãi…
-“Nà…đừng có giả mù sa mưa nửa.

.

anh gây ra tai nạn giao thông.

.

mươn kiêm cớ chạy tội à? Đứng đó…chờ CSGT tới lập biên bản…” Thục Linh hét…
-“Không phải đâu.

.

tôi…” Thức chợt nhớ…hai tay hắn lục lọi trong túi quần…hai mắt sáng rở khi lấy ra được tấm danh thiếp…
Không nói không rằng.

.

hắn quay trở lại xe…lấy di động ra gọi…
Thục Linh quay mặt cười thầm…
Việc thì xong rồi…nhưng phải tính sổ với hắn mới được…dám sắp xếp mình công việc dơ bẩn như vầy.

.

Là người bản tánh lúc nào cũng sạch sẻ…hôm nay bị như vậy…Thục Linh ngang ngược phán tội cho Đức lảo bản…
***
Chờ chủ nhật nhé.

!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui