Thăng Chức Toàn Diện

“Xem ra con có tình cảm rất sâu đậm với họ”

Tần Phóng kéo ghế tới, ngồi xuống trước mặt Viên Thiển.

“Bọn họ vào sinh ra tử vì tôi”. Viên Thiển đáp.

“Thế con có biết lý do họ vào sinh ra tử vì con không?” Tần Phóng lại hỏi.

Viên Thiển cười lạnh: “Ông thú vị thật đấy, ông chưa từng nghe câu ‘vì bạn bè không tiếc cả mạng sống’ à?”

Tần Phóng lắc đầu.

“Bọn họ vào sinh ra tử vì con, là bởi bản năng”. Tần Phóng lại đáp.

“Bản năng? Bản năng gì?”

Tần Phóng cười giơ tay lên, ông ta đeo găng tay trắng tinh, vuốt nhẹ mặt Viên Thiển.

“Con không thấy rằng, cả chặng đường này, tất cả Half-blood đều chưa từng thật sự làm tổn thương con à?”

Viên Thiển khựng lại, chẳng lẽ cái game vất đi này còn có chi tiết ẩn nào?

Anh liếc “Amanda” sau lưng Tần Phóng, trên gương mặt xinh đẹp kia không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng trong mắt cũng lướt qua chút nghi vấn như Viên Thiển.

Bất kể là Half-blood đầu tiên đụng phải trong trường học, hay là cái tên gặp trong trạm xăng, A Nhiễm, hay là Amanda, đều bày ra một sự mê muội với Viên Thiển.

Mê muội giống như bị nghiện.

Rõ ràng game đặt ra anh trai sinh đôi của Viên Thiển, cái người được gọi là “cha Half-blood”, phái Half-blood đuổi giết Viên Thiển… Nhưng “cha Half-blood” rõ ràng đã bị Tần Phóng khống chế rồi, làm sao phái người tới giết Viên Thiển được?

“Có ý gì?”

“Người anh sinh đôi của con đố kị con. Bởi vì cậu ta không phải người thật sự được sinh vật ngoài hành tinh Angela lựa chọn, mà là con”

Tần Phóng vừa dứt lời, Viên Thiển đã đờ ra.

“Tôi? Tôi đã vào vũ trụ bao giờ đâu! Tôi cũng không ở trong sở nghiên cứu… Hơn nữa…. sinh vật ngoài hành tinh Angela kia muốn ký sinh cũng mang tính chọn lọc! Tôi vẫn còn đang học đại học, anh trai sinh đôi của tôi thì đã là nghiên cứu viên trong sở nghiên cứu rồi! Chỉ với trí thông minh này… Angela cũng chọn anh ấy, chứ không phải tôi!”

Viên Thiển cảm thấy mình phân tích cực kỳ có thứ tự, cực kỳ logic.

Chẳng lẽ Tần Phóng muốn gạt anh, giống như lúc trước lấy game thực tế ảo làm mồi, lừa thanh niên tốt đẹp anh đây vào Khôi Khoát Thiên Hạ!

“Bởi vì ban đầu, người thi được vào sở nghiên cứu, là con”. Tần Phóng nói.

“Hả… Gì cơ…” Viên Thiển đã được nghe kể về anh em sinh đôi nào đó, người thành tích tốt thi đại học hộ người thành tích kém, nhưng bây giờ sự phát triển này lại hơi máu chó.

“Angela là sinh vật có IQ rất cao, nó vẫn luôn quan sát người chăn nuôi mình. Đã từng có một khoảng thời gian, Angela phát triển chậm, tế bào thần kinh hoại tử trên diện rộng, các nghiên cứu viên tưởng nó thiếu oxy, thế là cho nó nhiều oxy hơn. Chỉ có anh của con bảo rằng, là bởi oxy quá thừa thãi”.

Tất cả những điều này đối với Viên Thiển mà nói, giống như nghe một câu chuyện không thuộc về mình.

“Vậy nên anh tôi giảm nồng độ oxy? Cứu được Angela?”

Viên Thiển rất muốn ấn đầu mình xuống ——anh cứ tăng oxy lên mức cao nhất, hạ độc chết cái con sinh vật ngoài hành tinh kia, chẳng phải về sau không có nhiều chuyện vớ vẩn như vậy rồi ư?

“Đúng thế, Angela được cứu”. Tần Phóng mỉm cười bảo.

“Vậy… đây chính là lý do Angela coi trọng anh tôi, liên quan gì tới tôi?”

Viên Thiển thật sự không rõ.

“Anh con vì vậy mà được thăng chức. Cậu ta rất vui mừng, thế là gọi điện cho con trong phòng thay đồ của nghiên cứu viên, cảm ơn đề nghị của con. Đối thoại của hai người, bị Angela nghe thấy”

“Bị Angela nghe thấy? Angela hẳn phải được nuôi cấy trong hoàn cảnh khép kín, sao có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa tôi và anh trai?”

Tần Lão Tà à, ông bịa chuyện cũng phải bịa cho logic chứ!


Giờ người chơi xoi mói thế đó, trí tưởng tượng của ông phong phú quá, cẩn thận bị phun nước miếng đầy mặt giờ!

Tần Phóng cười: “Con không biết Angela không dựa vào thính giác để cảm nhận sự vật à?”

Trong lòng Viên Thiển nguội lạnh, cứ cảm thấy biểu cảm bây giờ của Tần Phóng cực kỳ giống Trương Chấn kể chuyện ma.

“Kể từ khi Angela biết con là người đề xuất giảm nồng độ oxy… Nó lập tức sinh ra sự hiếu kỳ không gì sánh bằng với con. Con thật sự tưởng Angela bắt đầu ký sinh trên người anh con là từ sự cố ở phòng nghiên cứu hả?”

“Ông… có ý gì?”

“Nhân loại thứ nhất nó dụ dỗ chính là anh trai con. Anh con đã bị Angela xâm chiếm lần đầu tiên trong khoang nuôi cấy, Angela dạy cho cậu ta làm thế nào đào tạo bản thân phù hợp hơn với kỳ vọng của sở nghiên cứu, và đổi lại, anh con phải kể cho nó mọi thứ về con… Ảnh của con thời thơ ấu, đại hội thể dục thể thao con tham gia thời học sinh, video lễ tốt nghiệp trung học của con. Đoán xem… lúc anh con ở trong sở nghiên cứu video call với con, là anh trai con hay là Angela?”

Toàn thân Viên Thiển lạnh buốt.

Những thứ này đều thuộc về thiết lập trong game, Viên Thiển chưa từng tự mình trải qua.

Nhưng cho dù chỉ là nghe Tần Phóng nói, cũng khiến Viên Thiển cảm thấy rùng mình.

Điều này giống như… có thứ gì đó nhìn anh chằm chằm, yên lặng xâm chiếm cuộc sống của anh, nhưng anh hoàn toàn không hay biết?

“Angela thời kỳ ấy, ở vào cái gọi là tuổi dậy thì của con người. Mà con là nhân loại hấp dẫn Angela nhất trong cả tuổi dậy thì của nó. Đây giống như là mối tình đầu, nó không kịp chờ để lớn lên, muốn gặp tình đầu của mình”

Ánh mắt Tần Phóng nhìn Viên Thiển dần trở nên thâm trầm.

“Ví dụ của ông thật sự giàu trí tưởng tượng quá đấy. Con người và Angela là hai giống loài khác biệt. Vượt giống loài không có kết quả đâu”. Viên Thiển nhìn lại Tần Phóng bằng ánh mắt lạnh lẽo.

“Đúng thế, Angela không phải con người, cho nên nó không có nhiều thói hư tật xấu của con người… Ví dụ như phản bội, ví dụ như sớm ba chiều bốn thay lòng đổi dạ, bất kể bao nhiêu năm trôi qua, những gì nó muốn không bao giờ thay đổi. Thật ra năm đó, anh con cũng không vĩ đại tới mức muốn chết cùng Angela đâu. Bố của Đàm Địch cũng tham gia nghiên cứu, ông ta mới là người phát hiện vấn đề muốn cùng chết với Angela”

Viên Thiển chợt hiểu: “Ý ông là… sự cố kia thật ra là Angela đã trưởng thành, có thể rời khỏi phòng thí nghiệm, cho nên ký sinh lên người anh tôi… Thế rồi bị…”

Bị bố của Đàm Địch phát hiện, mới bị đông lạnh trong phòng thí nghiệm.

“Đây mới là chân tướng năm đó. Mà sự say mê của tất cả Half-blood với con, đều bắt nguồn từ sự cố chấp của gene Angela đối với con, bọn họ bảo vệ con… cũng không phải là tình cảm xuất phát từ bản thân họ, mà là bởi ý muốn bảo vệ con của Angela ký sinh trong cơ thể họ”

Tần Phóng đứng dậy, xoa đầu Viên Thiển như xoa đầu đứa bé vô tri trong nhà trẻ.

“Chờ đã, sao ông lại biết được suy nghĩ của Angela?” Viên Thiển ngẩng đầu lên, lạnh giọng hỏi.

“Đây chính là giao dịch giữa ta và Angela. Nó đã chán ghét cơ thể của anh con, hàng nhái trước sau vẫn là hàng nhái. Ta đã giúp nó tìm được con”

Tần Phóng quay lại, khẽ gật đầu với “Amanda”: “Bây giờ, chính thức mời vị khách của chúng ta… À, phải là chủ nhân cao quý nhất chứ, đi gặp Angela vẫn luôn say đắm cậu ấy nào”.

Viên Thiển bị “Amanda” kéo cánh tay, lấy tư thế ép buộc ấn vào trong thang máy.

Hai thuộc hạ theo sau lưng “Amanda” không được phép vào thang máy, điều này khiến Viên Thiển không hiểu sao thấy khẩn trương.

Tần Phóng dùng vân tay của mình mở bảng điều khiển trong thang máy, thang máy thế mà xuất hiện nút bấm tầng -20.

“Angela có được rất nhiều khả năng con người không có, ví dụ như khả năng hồi phục siêu mạnh. Năng lực như vậy đủ để giúp con người chữa được tất cả tật bệnh, đạt tới trường sinh bất diệt”

Viên Thiển đi theo sau lưng Tần Phóng, tuy không thấy vẻ mặt của ông ta, nhưng có thể tưởng tượng giờ phút này ông ta điên cuồng cỡ nào.

Mà tay của anh được nắm rất chặt.

Ấm áp, rất có lực, tất cả nỗi sợ với những điều chưa biết tận đáy lòng đều lắng dịu đi theo đối phương.

Anh thậm chí không cần nghiêng mặt sang, cũng biết “Amanda” bên cạnh chỉ có biểu cảm lạnh lẽo.

Khi cửa thang máy mở ra, một phòng thí nghiệm dưới đất rộng lớn không nhìn thấy điểm cuối hiện ra trước mắt Viên Thiển.

“Chào mừng tới thế giới của chúng ta”. Tần Phóng mỉm cười nói.

Mặt đất trắng xóa có thể làm gương soi, vô số nghiên cứu viên mặc quần áo bảo hộ màu trắng đang thí nghiệm và xử lý số liệu, đủ loại máy móc dụng cụ cao cấp… các loại số liệu 3D lướt qua trước mắt Viên Thiển.

Chỉ sợ đây là phòng thí nghiệm mũi nhọn nhất trong thế giới này.


“Anh của con sắp tới rồi. Chắc con nhớ cậu ta lắm nhỉ?” Tần Phóng xoay người lại cười hỏi.

Viên Thiển hừ lạnh trong lòng, ngại quá, tôi là con một, thực sự không tưởng tượng nổi cảm giác có anh trai sinh đôi là thế nào ——Nếu mà phải gặp, chắc chỉ liên tưởng ra được một bộ phim kinh dị thôi.

Bọn họ đi tới trước một phòng thí nghiệm trong suốt to lớn, vô số ống dẫn xuyên vào, đan thành một không gian hình lưới.

Mà độ cao của phòng thí nghiệm này… dường như kéo dài tới chân trời!

Ngay lúc này, có thứ gì đó to lớn trượt xuống từ đỉnh phòng thí nghiệm với tốc độ không đổi.

Tần Phóng bảo Viên Thiển ngẩng đầu nhìn.

Mới đầu Viên Thiển không thấy rõ lắm, nhưng khi thứ to lớn kia càng lúc càng lại gần, Viên Thiển mới nhận ra ——Tần Phóng vậy mà vận chuyển con Angela đông lạnh năm ấy tới đây!

Trượt xuống từ vị trí cao của phòng thí nghiệm, được phòng thí nghiệm của Tần Phóng tiếp nhận, tất cả máy móc đều đang nhanh chóng vận hành.

Viên Thiển sợ ngây người, có tiền thì tùy hứng vậy đó!

Tần Phóng vỗ nhẹ vai Viên Thiển, Viên Thiển đi theo bước chân ông ta, sau đấy cuối cùng cũng thấy được mục tiêu bị đóng băng, đó là một người giống anh như đúc!

Anh ta nhắm mắt lại, vẻ mặt bình thản, giống như đang ngủ.

Đáng tiếc nhiệt độ quá thấp, nếu ai mà muốn hôn anh ta, thì đừng nghĩ tới miệng lưỡi nữa.

“Ngài Tần, cơ thể của ‘cha Half-blood’ đã tới cực hạn, chúng ta nhất định phải di chuyển Angela trong cơ thể cậu ta”

Một người mặc áo khoác trắng, tóc mai hơi bạc, nhìn có vẻ là người phụ trách nghiên cứu ở đây.

“Đừng lo tiến sĩ Canh”

Tiến sĩ Canh liếc nhìn Viên Thiển: “Angela đã cực kỳ suy yếu rồi”.

Hai tay Tần Phóng nâng mặt Viên Thiển: “Con trai, đừng sợ. Đón nhận nó… con sẽ có được sức mạnh mình không tưởng tượng nổi. Thậm chí cả thế giới này cũng có thể nằm dưới sự kiểm soát của con. Chờ tới lúc đó, của cải danh lợi đối với con mà nói cũng nhỏ bé như hạt bụi. Tất cả những kẻ từng hạ bệ sự kiêu ngạo của con, đều sẽ nằm rạp trước mặt con”.

“Đón nhận nó? Tôi là tôi, tại sao phải đón nhận nó? Sống thành cái dạng như ông miêu tả chắc là bị điên rồi”. Viên Thiển biết nếu mình quá ngoan ngoãn, đồng ý quá trôi chảy, Tần Phóng trái lại sẽ sinh nghi.

“Amanda, áp tải cậu ấy vào”

Tần Phóng ngay cả bước thuyết phục cũng lược bớt, đây là định “cậy mạnh bức hiếp” nè…

“Amanda” giữ chặt cánh tay Viên Thiển, không chút thương tiếc kéo vào phòng thí nghiệm.

Viên Thiển bị hắn kéo tay đau, phải biết rằng trước đấy Ôn Dương tuy mạnh, nhưng đối với Viên Thiển cho tới bây giờ đều có chừng mực. Cho dù mang theo anh nhảy từ trên nhà cao tầng xuống, hay trốn tránh sự đuổi bắt của quái thú, đều chưa bao giờ làm anh đau.

Cứ coi như muốn đóng giả Amanda, thì cũng nhập diễn quá rồi…

Mới đầu Viên Thiển muốn dùng ánh mắt lên án Ôn Dương, nhưng lúc chạm mắt với “Amanda”, Viên Thiển trợn tròn mắt… Đây không phải Ôn Dương… đây không phải ánh mắt của Ôn Dương.

Tuy Ôn Dương không nói cười tùy tiện nhưng ánh mắt hắn nhìn anh có độ ấm.

Mà “Amanda” lúc này, giống như một con rối không có linh hồn.

Tại sao lại thế này?

Viên Thiển giương mắt nhìn về phía khoang đông lạnh, chợt hiểu rõ.

Đây là nơi gần Angela nhất, Angela có thể điều khiển tất cả Half-blood!

Loại điều khiển tinh thần này vượt lên trên tất cả năng lực của Half-blood, cho dù là Ôn Dương đã có được năng lực của Amanda cũng không thể ngăn cản!

“Amanda! Tỉnh lại đi Amanda!” Viên Thiển kéo cánh tay của đối phương, nhưng đối phương lại không hề phản ứng.


Hắn cương quyết ấn Viên Thiển lên ghế.

Radio trong phòng thí nghiệm vang lên giọng nói của tiến sĩ Canh, ông ta chỉ thị “Amanda” kết nối tất cả ống dẫn và mạch điện, dụng cụ đo lường và số liệu cũng bắt đầu vận hành. Viên Thiển cách cửa kính trong suốt của khoang đông lạnh, dường như trông thấy cái người có nét mặt dịu dàng không còn chút sức sống nào.

“Ôn Dương… Cậu có nghe thấy không Ôn Dương? Tôi là Viên Thiển đây!”

Viên Thiển nóng lòng như lửa đốt, khi “Amanda” sắp xoay người, Viên Thiển tóm chặt lấy hắn.

“Đừng đi… đừng đi, cậu có thể kiểm soát bản thân mình mà!”

Bọn họ nghìn tính vạn tính, lại không tính tới lúc Ôn Dương tiếp cận khoang đông lạnh Angela, sẽ bị nó điều khiển.

Lúc này “Amanda” cúi đầu, kề sát bên tai Viên Thiển, nói bằng giọng của Ôn Dương: “Tôi nhớ cậu lắm… thật sự rất nhớ cậu. Không chờ nổi muốn chiếm lấy cơ thể của cậu, xâm chiếm máu cậu, não cậu, tế bào của cậu… Tôi và cậu sẽ hoàn toàn dung hợp, trở thành sinh vật hoàn mỹ nhất”.

Viên Thiển ngẩn người, chợt ý thức được người nói chuyện với anh không phải Ôn Dương, mà là Angela!

Ánh mắt vốn không có chút sức sống nào của “Amanda” dần sáng lên, tràn đầy khát vọng cực điểm, giống như muốn nghiền nát Viên Thiển trong ánh mắt mình.

“Đừng sợ, sẽ không đau đâu. Chờ tôi tới bên cậu”

“Amanda” nói xong thì ấn cái nút nào đó, trên đỉnh đầu Viên Thiển có thứ gì đấy đang tới gần, sau đó cần cổ anh hơi nhói, bị tiêm thuốc!

“Ôn Dương…”

Giữa vô số ống mảnh kết nối Viên Thiển với khoang đông lạnh, Viên Thiển trông thấy có thứ gì đó đang bơi.

Đó không phải chất lỏng, nó còn sống, khúc xạ ra màu xanh huỳnh quang nhạt, giãy giụa, hướng về phía Viên Thiển với khát vọng và ham muốn cầu sinh mãnh liệt.

Đó chính là bản thể của Angela!

Nó thế mà lại chia cắt cơ thể của mình thành vô số bộ phận! Mỗi cái đều là cơ thể của nó, đều có nơ-ron thần kinh, nó càng gần Viên Thiển, anh càng sởn gai ốc.

Cho dù sâu trong lòng biết đây chỉ là trò chơi, nhưng Viên Thiển vẫn có suy nghĩ “logout luôn cho rồi”.

Ngay sau đó Viên Thiển ở trong lòng cho mình hai cái bạt tai.

Anh tin Ôn Dương nhất định vẫn còn online, nhất định vẫn đang chờ đợi và tìm cơ hội để cứu anh!

Chưa tới giây phút cuối cùng, cứ thế mà từ bỏ, vậy thì về sau bất kể gặp chuyện gì chính anh sẽ càng tùy tiện từ bỏ hơn!

Ngay lúc ấy, phòng thí nghiệm bỗng vang lên tiếng cảnh báo, loa thông báo rủi ro khẩn cấp trên đỉnh đầu vang lên: “Báo động ——Báo động——Tòa nhà không ổn định, trung tâm kiểm soát xảy ra động đất! Báo động! Báo động!”

Viên Thiển chỉ sửng sốt chưa tới một giây, ngay lập tức hiểu đây không phải động đất, cũng không phải tòa nhà gặp sự cố gì, mà là Trình Vũ sử dụng năng lực của y!

Ôi trời, Tiểu Vũ Mao dùng hết sức bú sữa mẹ đấy hả? Một tòa nhà kiên cố như vậy, y cứ thế làm ra hiệu quả động đất!

“Báo động —— Báo động ——Hệ thống điện lực bị hư hại!”

Bên ngoài phòng thí nghiệm hỗn loạn, nguồn điện dự phòng khởi động cùng lúc, nhưng năng lượng để duy trì Angela tách khỏi ký chủ là vô cùng to lớn. Ngay khi mạch điện thay đổi lập tức khiến Angela trong quá trình ký sinh nhanh chóng suy yếu.

Trên mặt Tần Phóng là biểu cảm lạnh lùng: “Báo cho tất cả Half-blood tiến hành điều tra! Năng lực đó, có khả năng làm được nhất là Trình Vũ! Lẽ nào cậu ta không chết?”

Giờ phút này, Tần Phóng chợt hiểu ra.

Bấy giờ, trên con đường thông tới mạch điện chủ của trung tâm kiểm soát, Trình Vũ và Trần Liễm đang vật lộn với các Half-blood truy đuổi.

“Cậu vào ngay đi! Để tôi ở lại cản họ!” Trần Liễm lạnh lùng nói.

“Giao cho cậu đấy!”

Trình Vũ cũng không quay đầu lại mà đặt hai tay trên cửa bảo hiểm, lắc mạnh một cái, nhấc hẳn nó ra, đập bình bịch vào đầu một con quái thú định nhào lên.

Ánh mắt của Trần Liễm rét lạnh, hai con ngươi biến thành màu đỏ.

Những Half-blood đuổi kịp định sử dụng năng lực nháy mắt bị Trần Liễm bắt giữ.

Nhưng bọn họ nhân số đông đảo, Trần Liễm cũng chỉ có thể khống chế trong thời gian ngắn ngủi, gân xanh trên trán anh ta đang run rẩy, hàm răng nghiến chặt, nhất định phải chờ tới khi Trình Vũ phá hết mạch điện chủ của phòng thí nghiệm!

Rốt cuộc, ngay lúc những Half-blood kia tiến tới trước mặt Trần Liễm, Trình Vũ đấm mạnh vào máy chủ mạch điện!

Bóng tối bất thình lình ập tới!

“Ngài Tần! Mạch điện chủ của phòng thí nghiệm cũng bị phá rồi! Nguồn điện không ổn định!” Tiến sĩ Dương đang giám sát tình huống của Angela cao giọng báo cáo.


“Mở phòng thí nghiệm ra —— Đây không phải Amanda! Không phải Amanda!” Tần Phóng xông lên phía trước.

Ánh sáng trên đỉnh đầu lấp lóe hai cái, giữa lúc sáng tối giao nhau, Viên Thiển trông thấy “Amanda” trước mặt với ánh mắt lạnh lẽo, lấy ống tiêm đã chuẩn bị trong tay từ lâu, đâm thẳng vào một trong những cái ống đang vận chuyển Angela!

Viên Thiển mở to hai mắt, tim sắp nảy lên cổ họng.

Thuốc từng chút một, mang theo virus cảm cúm trí mạng, cứ thế bơm vào trong cơ thể của Angela kia!

Cho nên mất điện là để Angela suy yếu, một khi nó suy yếu thì sẽ mất khả năng điều khiển Half-blood khác!

Chẳng lẽ nói vụ mất điện này Ôn Dương đã lên kế hoạch từ trước?

Theo virus cảm cúm mạnh mẽ khuếch tán, Angela suy yếu giãy giụa lui từ trong ống dẫn về lại khoang đông lạnh.

Ôn Dương đã biến về lại dáng vẻ vốn có của mình, nhấc thiết bị đè trên người Viên Thiển lên.

“Chúng ta đi thôi!”

Viên Thiển cũng không quay đầu lại, chỉ thấy Ôn Dương đạp cửa phòng thí nghiệm, dẫn Viên Thiển chạy ra.

“Bắt chúng lại! Người đâu ——“

Tần Phóng trực tiếp rút súng ra, bắn mấy phát về phía Ôn Dương, nhưng đều bị hắn nhanh nhẹn né được.

“Tình huống của Angela không bình thường! Nó đang suy yếu nhanh chóng! Nó sắp chết rồi!” Tiến sĩ Dương nói.

Lúc này Ôn Dương lấy dây thừng bên hông, phóng lên trên, cố định ở thang máy lên xuống phòng thí nghiệm, ôm Viên Thiển đi thẳng lên.

Vô số nghiên cứu viên giơ súng bắn về phía Ôn Dương, nhưng tốc độ đi lên của Ôn Dương quá nhanh, đã rời khỏi tầm bắn của súng lục.

Tiếng gió vù vù lướt qua tai Viên Thiển.

Anh cúi đầu xuống, trông thấy vô số ánh mắt ngước nhìn mình trong phòng thí nghiệm to lớn kia.

Bất đắc dĩ, điên cuồng, tuyệt vọng, đan vào nhau.

“Đừng cúi đầu, đừng nhìn thế giới không thuộc về anh”. Ôn Dương lạnh lùng nói.

“Ôn Dương ——cậu cho rằng cậu có thể rời khỏi đây ư? Một khi Angela đời bố chết, cậu cũng sẽ mất đi năng lực của Angela! Cậu cảm thấy một người bình thường có thể rời khỏi chỗ này sao!”

Giọng của Tần Phóng vang lên trong radio trên cao, như dội lại từ địa ngục.

Viên Thiển sững sờ, đúng thế, sao bọn họ lại quên mất chứ, nếu như Angela chết rồi, tất cả Half-blood đều sẽ trở lại làm người thường!

“Ôn Dương!” Viên Thiển có thể cảm giác được lực cánh tay của Ôn Dương đang yếu dần, vai hắn đang run nhẹ, thể năng của hắn đang suy kiệt.

“Cầm…”

Ôn Dương bỗng dừng lại, vòng dây thừng quanh hông Viên Thiển, giữ anh ở trên.

“Ôn Dương… Cậu…”

“Không phải trước đó anh từng hỏi… năng lực của em là gì sao?”

Mồ hôi rịn ra từ thái dương của Ôn Dương, hô hấp của hắn hơi nhanh.

Viên Thiển treo lơ lửng muốn ôm chặt hắn, lúc chạm vào lưng hắn, mới phát hiện toàn là máu.

Không phải màu xanh huỳnh quang, mà là màu đỏ tươi, máu của con người.

Viên Thiển ngây ra đó.

Hắn trúng đạn, sau khi đã mất đi năng lực của Half-blood… Hắn bị đạn thường bắn trúng…

Châm chọc biết bao, lúc làm Half-blood thì muốn thoát khỏi sự trói buộc của Angela, nhưng lại bởi vì trở về làm người thường mà…

Ôn Dương kề trán lại gần, nói khẽ: “Năng lực của em chính là não sẽ vô thức thu thập tất cả thông tin mục tiêu và hoàn cảnh chung quanh, trong đầu nháy mắt sẽ xuất hiện vô số khả năng. Mà não em sẽ tự động nói với em khả năng có thể thực hiện được nhất”.

Đây cũng là lí do vì sao Ôn Dương có thể né được tập kích của Half-blood khác một cách nhanh nhất, có thể tính toán ra năng lực có khả năng nhất của Amanda là cái gì, có thể lập kế hoạch toàn bộ quá trình tính kế Amanda. Thậm chí lấy được năng lực thay đổi bề ngoài và năng lực của Amanda cũng nằm trong kế hoạch của hắn.

“Em có thể suy tính tất cả mọi chuyện… Nhưng lại chẳng thể suy tính được tâm ý của anh…”

Ôn Dương cười bảo.

“Mau lên! Mau đổi tất cả điểm đi! Để vết thương của cậu hồi phục như cũ hoặc là…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui