Từ trên cầu thang đi xuống nhìn vợ lại nhìn bóng dáng vừa đi mất, tự nhiên tâm trạng anh rất vui. Ôm cô từ đằng sau, kéo lại linh hồn của vợ về rồi thì thà thì thụt chuyện tối qua. Không lâu sau đó cô liền hiểu ra, cả hai vợ chống cười như điên. Đúng là xấu xa quá thể, cá mè một lứa, chồng sao vợ vậy.
Sau đó họ lại cùng đến trường như thường lệ, hôm nay sau khi tan trường họ sẽ tới bệnh viện kiểm tra định kì, bé cưng sắp được ba tháng rồi, bụng cô cũng sắp lộ rồi. Rất nhanh thôi họ sẽ chào đón đứa con của mình, mọi chuyện thật tốt đẹp làm sao.
Cuộc sống yên bình cứ thế trôi qua. Hai ngày nữa là tết Nguyên Đán - ngày tết chính thức của nước Việt. Mấy hôm trước toàn trường đã cho phép nghỉ Tết, lần này khác với lần trước được nghỉ tận 10 ngày. Cô khá thích thú, mấy ngày giáp Tết đều lôi kéo anh đi sắm đồ. Đã lâu cô chưa có đón tết Việt nên cảm xúc cứ lâng lâng. Tuy đã về được hơn năm nhưng thời điểm về ba mẹ đã mua sắm đầy đủ, cô chỉ việc an nhàn ngồi chơi thôi. Lần này tự mình đi trải nghiệm và cũng là năm đầu cô sắm Tết khi mang danh con dâu, người vợ của gia đình. Cô không biết mọi cô gái có cảm giác gì nhưng ắt hẳn trong họ đều có nhưng xúc cảm vô cùng đặc biệt. Trước khi ra nước ngoài du học cô cũng có 18 năm ở đây, đất nước này là nơi cô lớn lên, chan chứa nhiều kỉ niệm cùng với nhiều phong tục lạ mắt. Đất nước này vô cùng xinh đẹp, người phụ nữ Việt cũng là biểu tượng đẹp hoàn mĩ với đầy đủ tố chất. Có lẽ trong 18 năm ấy, những tố chất tốt đẹp cũng ít nhiều thấm đượm trong cô nên cô mới có cảm xúc lâng lâng như vậy. Cô muốn mua rất nhiều thứ, cho những người thân yêu của cô nữa. Cô với anh sóng vai bên nhau đến cửa hàng quần áo. Năm nay thời trang hot nhất là bụi bặm, thanh niên đi mua sắm chủ yếu là quần jean rách, mài te tua... Nhìn họ cô bỗng nhớ tới những dịp tết xưa, không muốn ba mẹ mua quần áo cho lúc bé xíu nữa cứ một mực xin tiền đi cùng bạn mới vui. Cô mua khá nhiều đồ, mua cho bama chồng, bama cô, còn giả vờ trốn mất để mua thêm quà cho anh và đương nhiên cô cũng mua chút đồ cho mình. Mới đi một lát mà cả người cứ giã rời, tại nhóc con làm cô mệt đây mà.
Thoáng cái thấy cô bỗng nhăn mặt, chắc là mỏi rồi. Dồn hết đống đồ vào một tay tay kia anh không ngần ngại bế thốc cô lên. Để cô an ổn vững chãi trên bắp tay, bỏ xa ánh mắt ghen tị của đám đông cùng đôi mắt ngại ngùng đòi xuống của cô anh thản nhiên đi về phía quán nước đối diện. Đến nơi ân cần đặt vợ yêu xuống ghế, thả đống đồ sang một chiếc ghế khác rồi gọi một ly nước dưa hấu cô thích và li cafe cho mình. Nhìn cô nàng thoả mãn uống nước, tư thế tư thái nhàn nhã anh lại phì cười. Vợ anh thật là vừa nãy còn xấu hổ muốn chết giờ lại nhàn nhã như vậy, sao mà biến hoá nhanh vậy chứ.
Nghỉ ngơi xong anh lái xe về nhà cất đồ, dặn dò cô đi ngủ. Mặc kệ cô muốn về nhà mẹ anh cũng không cho, đi cả sáng rồi, phải ngủ chứ. Lái xe về nhà bama vợ trước, gửi quà cáp cho hai ông bà, trò chuyện một lúc rồi anh xin phép về lái xe tới nhà bama. Cũng nhanh gọn nhẹ dâng lễ, nhân dịp hai ông bà mải tính toán tử vi gì đó chuồn về, anh đi có hai ba tiếng đồng à, lại nhớ vợ yêu với nhóc con rồi.
Về tới nhà, vô phòng thấy cô ngủ ngon quá trời, đặt một nụ hôn lên cái trán xinh đẹp của cô rồi nhanh gọn vén chăn đi ngủ nốt mặc kệ là sắp tối rồi. Cô vẫn không hay biết gì hết vì mệt mỏi quá trời, từ ngày có nhóc con cô cứ bị thích ngủ à, chẳng làm gì, chẳng ăn gì cũng có thể ngủ suốt một ngày dài.
Chập choạng 9 giờ tối, hai người mới thức dậy. Anh rót cho cô một ly sữa tươi lót dạ trước sau đó nhanh nhảu nấu vài ba món đạm bạc. Ăn xong, cô khăng khăng đòi rửa bát anh cũng thuận miệng đồng ý. Anh nấu cơm mà không để cô rửa bát ắt hẳn lần sau sẽ đòi nấu cho mà xem. Phải chiều nàng thôi, vợ anh thích làm gì thì làm, ai biểu vợ anh vất vả yêu thương anh, còn sinh nhóc con cho anh nữa chứ.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...