Chương 10: Em bé ngoan
Edit: Miêu | Sắc Xanh Lam
Convert: Reine Dunkeln & Vespertine
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phó Tường.”
“Mình đây.”
Phí Linh như thể đang kể một câu chuyện của ai đó chẳng liên quan đến mình. Ngữ điệu của cô bình tĩnh, thậm chí cảm xúc cũng chẳng mảy may dao động, chỉ là gương mặt nhỏ đã chảy đầy nước mắt tự bao giờ.
Phó Tường chưa bao giờ biết rằng Phí Linh từng có giai đoạn đau đớn dữ dội như thế. Anh nhớ rõ thời điểm anh mới gặp cô nàng, Phí Linh là một cô nhóc mũm mĩm, lớn lên trắng trắng mềm mềm lại còn thích cười, vừa nhìn đã khiến người khác yêu mến. Quen biết nhau nhiều năm như vậy, trước mặt anh cô vẫn luôn trưng bộ dạng vui vẻ như thế này, như thể chẳng bao giờ có điều cần lo nghĩ.
Ngay cả khi cô thi “được” nhất khối từ dưới đếm lên thì cô cũng vẫn hớn hở tươi cười, không tim không phổi, nói nhăng nói cuội mấy câu kiểu “Ba mình sẽ nuôi tao mà” một cách hào sảng, anh còn tưởng là quan hệ của Phí Linh và ba cô vẫn luôn tốt như thế. Anh cho rằng Phí Linh chưa bao giờ nhắc đến mẹ vì cô không muốn nhớ, thậm chí là oán hận, không nghĩ tới cô đã thầm nhớ mẹ suốt bao năm qua… Anh đau lòng vì Phí Linh chôn tất cả tâm sự sâu trong tim, cũng tức mình vậy mà lại hoàn toàn không hiểu nỗi khổ cô mang suốt nhiều năm như thế.
“Cậu xót mình à.” Phí Linh lau nước mắt nhìn Phó Tường một mực giữ im lặng, ra vẻ nhẹ nhõm cười một cái, “Thật ra cũng không sao cả. Những chuyện thế này nghe thì đáng thương thật đấy, nhưng cũng đều đã qua. Mấy năm nay mình đều sống rất tốt, mười mấy năm rồi ba mình cũng không tái phát. Hồi nhỏ mình cứ nghĩ cả đời này mình cũng sẽ không tha thứ cho ông nổi, nhưng mà cậu nhìn đi, mẹ mình đi rồi, mình chỉ có thể dựa vào sự nuôi nấng của ba mình. Ba mình tốt với mình lắm, mình cũng không còn hận ông nữa.”
“Nhưng cậu còn nhớ dì.” Phó Tường khẽ vỗ về lưng cô, ôm cô vào lòng chặt hơn một chút.
“Nhớ chứ. Mẹ mình đi nhiều năm vậy rồi mà chẳng có tin gì cả. Năm đó ba mình muốn ép mẹ không ly hôn nên mới đưa ra điều kiện tay trắng rời nhà để làm khó bà, mẹ mình cứng đầu nên tay không rời nhà thật. Bà ngoại ở bên kia cũng chung phe với ba mình, trên người một phụ nữ như mẹ mình chẳng có bao nhiêu tiền hết, tới nơi khác sống có tốt nổi không?” Cứ nhắc đến mẹ là cõi lòng Phí Linh tràn ngập lo lắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật ra năm đó không phải tại mình còn quá nhỏ. Lần đầu tiên bị bạo lực gia đình mẹ mình đã ly hôn ngay. Khi đó ba mình như phát điên, vậy mà lại nghi ngờ mình không phải con gái ruột của ông, còn đưa đi bệnh viện làm giám định ADN.” Phí Linh không khỏi cười lạnh một cái.
“Nhất định là dì rất yêu cậu.” Phó Tường cũng không biết phải an ủi cô thế nào. Đây là chuyện mà người ngoài vốn khó có thể đặt bản thân mình vào để đồng cảm, anh cũng chỉ cảm thấy xót xa và thương cô vô ngần. Anh chỉ có thể dùng sức ôm cô thật chặt, dùng thân nhiệt của mình để trao cô một chút cảm giác an toàn.
“Mẹ mình rất đẹp, nói không chừng đã gả cho cao phú soái (*) từ lâu, có thể còn tặng mình em trai em gái gì đó nữa.”
(*) 高富帅 (Gāofù shuài ): Cao Phú Soái: Cao (cao to), Phú (giàu có), Soái (đẹp trai) - là mẫu hình lý tưởng của các cô gái.
“Ừm, dì nhất định sống rất tốt.” Phó Tường dịu giọng phụ họa.
Có lẽ là khóc mệt rồi, Phí Linh bất giác chìm vào giấc ngủ dưới sự vỗ về dịu dàng của Phó Tường.
【 Em bé ngoan, ngủ một giấc thật ngon nhé. Mình vẫn luôn ở đây trông cậu.】
Ngày hôm sau hai người cùng ngồi trên xe ba Phí để đến thăm gia đình hai bên nội ngoại. Ông ngoại bà ngoại và ông nội bà nội đều là người quen, biết Phí Linh có bạn trai còn phát bao lì xì lớn cho Phó Tường trước. Xuyên suốt chuyến đi, Phó Tường nho nhã lễ độ cũng để lại ấn tượng vô cùng tốt trong mắt các trưởng bối.
Lăn lộn ở nhà Phí Linh ba ngày, chỉ còn một tuần nữa là đến năm mới. Nhà Phó Tường cũng không quá xa nhà Phí Linh, lái xe ba giờ là đến được. Phí Linh chuẩn bị tư tưởng “hoàn thành nhiệm vụ sớm - thoải mái sớm” rồi theo Phó Tường về nhà.
Ba mẹ Phó Tường có vẻ là dân trí thức. Vì nghênh đón con dâu tương lai, hai người đều bỏ công trang điểm một phen. Ba Phó đeo mắt kính gọng vàng, mặc tây trang màu xám tro rất ư là nho nhã; mẹ Phó mặc sườn xám, tóc vấn lên trông vô cùng uyên thâm.
Lần đầu tiên Phí Linh gặp ba mẹ Phó Tường, rõ ràng cô chỉ giả làm con dâu nhà họ, trong lòng lại không khỏi căng thẳng. Một người ưa lảm nhảm như cô vậy mà lại chẳng dám hé răng sau khi hai bậc chuyện bối hỏi thăm xong.
“Hai con ngồi xe đã mệt muốn chết rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, khi nào cơm xong rồi mẹ gọi.” mẹ Phó nhìn ra được sự căng thẳng của Phí Linh thì tinh tế nói.
“Cảm ơn dì ạ.” Phí Linh đỏ mặt nhỏ giọng nói cảm ơn.
“Vậy chúng con về phòng trước nha.” Phó Tường chưa bao giờ thấy Phí Linh lúng túng như thế, thầm buồn cười, vừa vừa vừa dùng bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ hơi lạnh của cô, dắt cô vào phòng mình.
Toàn bộ phòng của Phó Tường đều theo tông màu lạnh: giường lớn màu xám tro, một bàn để máy tính, môt tủ quần áo siêu to.
“Không lẽ đêm nay mình ngủ ở đây hả?” Phí Linh nhìn một vòng rồi mở miệng hỏi.
Phó Tường nhướng cậu, “Cậu muốn một mình ở chung với mình à?”
“Con gái lần đầu về nhà đã ngủ chung giường, liệu ba mẹ cậu có thấy mình dễ dãi không?” Phí Linh nghiêm túc suy nghĩ bài toán thực tế này.
“không đâu, hai người họ thích cậu lắm, cậu không ở chung với mình mới khiến họ sinh nghi.” Phó Tường nghiêm túc nói. Hồi ở Phí gia, Phó Tường vì để lại ấn tượng tốt đáng tin cậy trong lòng ba Phí nên buổi tối chủ động vào phòng ngủ dành cho khách. Bây giờ đã đem người về địa bàn của anh, anh cũng không định giả vờ làm quân tử thêm nữa.
“Thật á?” Phí Linh tin sái cổ.
“Đừng căng thẳng, bọn họ đều thích cậu thật. Bé Linh của mình tốt như vậy mà, ai lại không thích chứ.”
“Gần đây cậu nói chuyện buồn nôn thế.” Phí Linh nghe vậy thì cao hứng nhưng vẫn ra vẻ khinh thường, đáp.
Phó Tường: “...”
Bây giờ anh rất muốn cắn người nào đó một cái thì nên tấn công chỗ nào bây giờ?
Tác giả:
—— Cảm giác kéo hơi quá rồi, chương sau tui muốn tốc độ hơn chút, đẩy nhanh mạch truyện. Mọi người có muốn kiểu play nào đặc biệt muốn xem không, bình luận nói tui biết đi, tui sẽ xem xét tình hình mà viết, nếu không có thì tui viết đại á
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...