Thứ của ta, cuối cùng cũng thuộc về ta.
Gió thổi hoa rơi, nước mặt hồ nhẹ nhàng xao động.
Cửu Gia nhìn Sùng Diệc, khóe mắt đậm tiếu ý.
Sao ngươi biết Tâm Tỏa ở chỗ ta?
“Từ khi hỗn độn khai hoá Phượng Hoàng đã canh giữ Tâm Tỏa, đương nhiên là có cảm ứng với Tâm Tỏa.”
Ngày ấy vô tình gặp được Thiên Tôn ở lễ Bách Hoa, khí tức của Tâm Tỏa trên người Thiên Tôn còn nặng hơn cả huyễn quỷ. Tâm Tỏa có thể khống chế tâm thần, nếu sử dụng không thỏa đáng tất sẽ tạo thành tai họa, xin Thiên Tôn hãy giao Tâm Tỏa lại cho Sùng Diệc.
Cửu Gia thu lại nét cười trên mặt, lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy, y nói thế này, Xích Diễm Thần Quân nghi ngờ bản tôn sẽ dùng Tâm Tỏa để gây tai họa cho Tam giới?
Sùng Diệc cúi đầu, nói Sùng Diệc không dám.
“Hừ, Tâm Tỏa đúng là ở chỗ bản tôn.” Cửu Gia thong thả ung dung cầm từng quân cờ trên bàn để vào trong hộp. Ngữ điệu y nhẹ nhàng, lại toả ra một thứ khí thế chèn ép khiến Sùng Diệc có phần hít thở không thông.
“Bản tôn sẽ không giao cho ngươi.”
“Lẽ nào Thiên Tôn cũng muốn càn quấy theo huyễn quỷ?”
“Càn quấy?” Cửu Gia cười, nói Tiểu Sùng Diệc, có phải ngươi cảm thấy bản tôn cằn nhằn lải nhải thành quen, liền không coi bản tôn là trưởng bối nữa?
Cho dù bản tôn xem thường quy định cứng nhắc của tam giới này, thế nhưng dù sao bản tôn cũng là Thiên Tôn Ti Mậu, địa vị và tu vi cao hơn ngươi không biết bao nhiêu lần, còn chưa tới phiên ngươi tới dạy bản quân phải làm thế nào!
Sùng Diệc im lặng.
Thấy vẻ mặt Sùng Diệc lộ vẻ khó xử, Cửu Gia thở dài một tiếng. Y cầm hộp cờ, nói tuy rằng bản tôn thích đùa giỡn, nhưng bản tôn có thể cam đoan với ngươi, Tâm Tỏa kia không phải dùng để làm chuyện xằng bậy.
“Vì sao huyễn quỷ lại trộm Tâm Tỏa, vì sao phải…”
“Vì sao phải giao cho bản tôn bảo vệ?”
Cửu Gia gật đầu ra hiệu, Sùng Diệc dừng một chút, sau đó ngồi xuống.
Cửu Gia mở miệng, “Ngươi cũng biết kiếp trước của huyễn quỷ chứ?”
“… Biết một chút.”
“Vậy ngươi có biết chuyện giữa y cùng em trai Nam Ngọc của y và huynh đệ Lý thị không?”
“Chỉ biết y bức tử em trai mình, sau bị Lý Đạm xử tử hình, còn trả cho em trai y một trái tim.”
“Đúng vậy, trả em trai y một trái tim…” Cửu Gia đột nhiên ai thán nói, trả một trái tim, trả một trái tim nào có dễ dàng như vậy.
Tâm sinh vạn vật. Hữu, thị tâm dục lệnh kỳ hữu; vô, thị tâm dục lệnh kỳ vô*. Cho dù y đem trái tim của mình cho em trai, thì đó cũng phải là một trái tim nguyên vẹn, phải gom đủ Tín Giải, Thù Thắng, Ý Nhạc, Dị Thục, Ngũ Linh Đoạn Chướng**. Mà một linh (“linh” trong linh thần, linh hồn, tâm linh) đã cần một trăm năm tu hóa, năm trăm năm mới có thể được một trái tim nguyên vẹn.
(*) Đây là một câu trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử, nói về tâm. “Hữu, thị tâm dục lệnh kỳ hữu; vô, thị tâm dục lệnh kỳ vô” nghĩa là “Có, là vì lòng muốn mà có; không, là vì lòng không muốn nên không có”. “Tâm” nghĩa là trái tim, lòng, tâm tư, tư tưởng. (Nguồn: tianxiaqifang)
(** Đoạn chướng: dùng trong Phật Học, muốn tu theo đạo Bồ Đề của Phật phải đoạn trừ được hai chướng là lý chướng và sự chướng. Lý chướng là chướng ngại trong việc lĩnh hội tri thức, sự chướng là chướng ngại do các phiền não gây nên. Nguồn: chuaxaloi.vn)
Năm trăm năm trước, y đem hết tất cả khả năng phá lá chắn Thiên Nhai Hải Giác để tìm ta, cầu xin ta cho đệ đệ y một trái tim hoàn chỉnh. Y dùng nội đan Vô Cực để trao đổi, lòng ta có Hạ Lan, đương nhiên là đáp ứng y. Song ta đã đánh giá thấp huyễn quỷ này, y sợ ta nửa chừng lật lọng, liền chia nội đan Vô Cực thành năm phần, mỗi một trăm năm ta cho y một linh, y sẽ đưa ta một phần nội đan. Năm nay, là trăm năm lần thứ năm.
Đến nay ta đã thăm dò được linh cuối cùng đoạn chướng ở đâu, nhưng con người là nhục thể phàm thai, chỉ tập hợp đủ ngũ linh thì không giữ được lâu trong cơ thể, chỉ có dùng Tâm Tỏa mới khoá được ngũ linh vào trái tim.
“Vì vậy y liền trộm Tâm Tỏa, lại sợ ta đoạt mất, nên mới giao cho ngài bảo vệ?” Sùng Diệc cười nhạt —— thật giỏi cho một con huyễn quỷ.
“Vì Hạ Lan, ta tất nhiên sẽ không giao Tâm Tỏa cho ngươi.”
Giữa hai người bắt đầu im lặng.
Hồi lâu, Sùng Diệc dường như tự nói với mình.
Y hà tất phải làm vậy chứ?
Năm trăm năm này, đệ đệ y luân hồi chuyển thế, mấy đời lại mấy đời. Như thế, đời đời kiếp kiếp Nam Ngọc cũng chẳng nhớ được mình có người anh trai là Nam Phong, y cần gì phải làm nhiều đến thế vì em trai mình?
“Ta cũng từng hỏi y.” Cửu Gia nói, “Y nói, đó là y nợ Nam Ngọc.”
Nếu chỉ có trái tim của ta, thì không thể nào hòa hợp với thân thể của đệ ấy, dù luân hồi bao nhiêu lần cũng không phải là một người hoàn chỉnh, không biết tình ái, chẳng hiểu nhân luân, không rõ thị phi, chỉ là một kẻ đần độn.
Không phải như thế, không nên như vậy.
“Không nên như vậy… Nói cho cùng vẫn là vì một chữ tình. Bất luận là thân tình, nhân tình, hay ái tình, y luyến tiếc quá nhiều, quá nhiều thứ không buông bỏ được, cũng chỉ đành đẩy mình vào tuyệt cảnh.”
Y trung thành tận tâm với Lý Đạm, một lòng đối đãi, nhưng hoàng đế lại chỉ yêu thương một mình đệ đệ Nam Ngọc, Nam Ngọc lại chung tình với Hoằng vương gia. Nam Ngọc vì Lý Hoằng mà chết, Lý Đạm vì Nam Ngọc mà giết Nam Phong. Nam Phong chẳng có được một phần yêu mến, nhưng bản thân lại phải gánh chịu tất cả, sau khi chết cũng không được an nghỉ.
Có thể chính y cũng không rõ, rốt cuộc vì sao y lại làm như vậy. Là vì Lý Đạm, là vì Nam Ngọc, hay là vì chính mình.
Người này, một khi đã cố chấp, thì chết cũng không thay đổi.
Bầu trời đêm như bị xối mực đậm, ào ạt nhuộm đẫm cả không trung, mang tới cảm giác đè nén.
Trong mộng có thanh âm mềm nhẹ êm ái, như gió mát bên tai, từng chữ từng lời đắm chìm trong đó.
Ngoan, nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?
Ha ha, ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi.
Ta muốn…
Tiếng chuông khoan thai truyền đến, bầu bạn với bóng đêm mông lung.
Gió đêm mát lạnh.
Một mình Nam Phong đi trong bóng đêm đẹp đẽ, trút bỏ một thân thương cảm cùng mệt mỏi, ung dung thoải mái —— y vừa cho đại công tử nhà Đỗ thượng thư một hồi ảo cảnh, hút tinh khí của gã, lúc này ở Đỗ phủ phỏng chừng đang khóc tang rồi.
Chung quy phải trả lại khoản nợ một năm trước.
Y trở lại nhà, vừa tới cửa đã cảm thấy không đúng lắm. Ngẩng đầu nhìn bầu trời trên tòa nhà một chút, hơi ửng sắc hồng, trong lòng nháy mắt liền rõ ngọn ngành.
Lại nữa rồi.
Quả nhiên, đẩy cửa đi vào, người nọ một thân bạch y, đang ngồi trước bàn, đốt ngọn đèn, tự rót cho mình một ly trà, thản nhiên uống.
Đúng là không coi bản thân như người ngoài.
Thấy Nam Phong tới, Sùng Diệc nói, sao trễ thế này mới về?
Lại ra ngoài hại người?
“Đúng vậy ~” Ngồi xuống bên cạnh Sùng Diệc, Nam Phong đưa tay lấy ấm trà, lại bị Sùng Diệc đoạt mất. Y đang chuẩn bị phát hỏa, ai ngờ Sùng Diệc lại rót cho y đầy chén.
Thần Quân đại nhân thế này, là muốn làm ta giảm thọ phải không?
“Dù sao ngươi cũng chẳng giảm thọ được.”
“Thần Quân nói đùa rồi.”
“Hôm nay bản quân tới đây, không phải là để huyên thuyên với ngươi.”
Nam Phong khinh thường, nói sao, lại đến vì muốn lấy Tâm Tỏa?
Sùng Diệc nhìn y, ánh mắt tựa cười tựa không, nhu tình như nước.
Hắn nói, là ta nhớ ngươi.
“Hả?” Nam Phong lúc này thật sự ngây người.
Câu này ta từng nói đùa rất nhiều lần, Thần Quân đại nhân ngài nói ra lại chẳng buồn cười chút nào.
Hai mắt Sùng Diệc nửa khép, khóe miệng mỉm cười, nói bản quân vẫn chưa nhàm chán đến mức đó.
“Ta đã tới Thiên Nhai Hải Giác.”
Hắn nói đến tận đây, Nam Phong cũng biết ý tứ của hắn, đang nghĩ làm thế nào để lừa chuyện Tâm Tỏa, chợt nghe Sùng Diệc nói, ta giúp ngươi.
Cái gì?
“Ta giúp ngươi.” Giọng hắn không lớn, lại lặp lại một lần, “Ta giúp ngươi trả cho đệ ngươi một trái tim.”
“Thần Quân đại nhân, cho dù là nói dối, cũng phải khiến người ta tin phục chứ.”
“Bản quân không nói dối.”
“Vì sao Thần Quân phải giúp ta?”
“Bản quân thích.”
“Thích?” Trong câu nói của Nam Phong mang theo đâm chọc, nói Thần Quân thích cái gì?
Là thích lo chuyện bao đồng hay là thích xem trò cười?
Sùng Diệc hơi không vui, mi tâm cũng chau lại. Hắn nhìn về phía Nam Phong, muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng, lại chẳng nói nên lời, đành phải mỉm cười thê lương.
Haizz, quả nhiên, ta vẫn chưa đủ tư cách.
Hắn đột nhiên đổi đề tài, nói mấy nhánh đào ngươi ngắt lần trước, ta đã trồng ở Thiên Ngoại Thiên, chỉ là vật của nhân gian, chẳng biết có sống được không.
Nam Phong bỗng dưng nhìn hắn hồi lâu, khóe mắt trong trẻo mà lạnh lùng mang theo nhiều tình cảm không rõ tên. Y quay đầu không nhìn Sùng Diệc nữa, chỉ lạnh lùng nói rằng, đồ chơi kia chẳng có gì khiến người ta vui, Thần Quân đại nhân giữ lại làm chi.
“Không làm người khác vui, nhưng làm bản quân vui.” Sùng Diệc đứng dậy, nói bản quân đi đây, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.
Hắn ra ngoài được vài bước, lại dừng lại, xoay người nói với Nam Phong, chuyện cũ chốn nhân gian, đa số là phiền não, bản quân biết ngươi không bỏ xuống được, ta từng nói, ta sẽ không ép buộc ngươi.
Còn nữa, ta nói giúp ngươi, là thật lòng.
Y bất đắc dĩ lắc đầu, phất tay tắt đèn. Chỉ nghe “két” một tiếng, người đã rời đi.
Y không khỏi cười khổ —— Nam Phong ơi là Nam Phong, ngươi sinh ra làm người, người ta nói ngươi có tim lại không hiểu tình ái, chết đi làm quỷ, người ta hỏi khi nào ngươi có thể thật lòng đối đãi với người.
Ta đã mất tim, sao có thể thật lòng?
Thế nhưng…
Thế nhưng đêm lễ Bách Hoa ấy, tay hắn cầm hoa đăng, thay ta giải đố, động phòng hoa chúc, hắn nhấc khăn voan lên, nhu tình với ta, lời nói xuất phát từ đáy lòng hắn, Sùng Diệc ơi là Sùng Diệc, ngươi đúng là thông minh, từng hành động, từng lời nói, từng cử chỉ, đều có thể nắm giữ tâm tư ta.
Như ngươi nói, ta là huyễn quỷ, từ lâu đã không thể giảm thọ, ngươi cần gì phải khiến ta nợ ngươi?
Ta không có gì để trả, cũng không trả nổi.
Ngoài cửa sổ có vài tiếng tí tách, là mưa rơi. Cửa sổ mở ra, mưa hắt vào làm ướt mấy cuốn sách trên bàn, nhưng Nam Phong chẳng để ý đến nó.
Một đêm này, y chỉ ngồi, không biết suy nghĩ gì.
Một năm bốn mùa, thay đổi luân phiên, với người mà nói thì dài đằng đẵng, mà với quỷ mị, lại chỉ là cuyện thoáng qua.
Lần thứ hai Nam Phong tới Thúy Trúc Cư đã là mùa đông. Tuyết rơi đầy đất, mặt ao Thúy Trúc Cư kết một tầng băng, sạch sẽ trong suốt, có thể thấy cá chép kim hồng dưới nước.
Nam Phong cười nói, quỷ y ngươi, từ khi nào lại nuôi loài vật bé nhỏ của nhân gian?
Vọng Thư liếc y, nói chính là vì vị Xích Diễm Thần Quân kia của ngươi đã hủy mất hồ ngư linh của ta!
“Ồ?” Nam Phong còn chưa kịp hỏi kỹ, chợt nghe được một tiếng hô to từ phía sau.
“Vọng Thư! Ngươi ở đây à!”
Người đến là một nam tử, mắt ngọc mày ngài, da trắng nõn nà, thân hình thon cao, là một nam nhi tuấn mỹ. Cậu ta tới cũng chẳng thèm để ý Nam Phong đang ở đây, không nói hai lời liền nhào vào người Vọng Thư. Vọng Thư nhíu mày, lớn tiếng quát, bắt cậu ta ngoan ngoãn. Vẻ mặt nam tử kia ủy khuất, nhỏ giọng lẩm bẩm, ngày trước ngươi vẫn luôn dịu dàng với ta, sao bây giờ lại hung dữ như vậy.
Nam Phong tỉ mỉ quan sát, nhìn thế nào cũng thấy nam tử này quen mặt, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Nam tử kia chú ý tới Nam Phong, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chỉ vào y nói, ta đã gặp ngươi, lần trước Vọng Thư đưa ta tới nhà ngươi.
Lần trước?
Trước mắt Nam Phong lập tức hiện lên bé gái mắt to, miệng nhỏ nhắn, phấn điêu ngọc trác kia.
Lẽ nào…
“Chính là tiểu tai họa kia!” Đuổi cổ nam tử kia vào rừng trúc tìm chút củi đốt, Vọng Thư bắt đầu than phiền với Nam Phong. Hắn nói lúc đầu thấy đứa bé này đáng thương, dáng dấp lại khiến người ta yêu thích, liền nghĩ coi như ta tích đức, nếu ta mà biết cậu ta là Trung thái tử của giao nhân, lão tử tuyệt đối không cứu cậu ta.
“Trung thái tử của giao nhân?”
Cũng đúng, ngươi nhặt cậu ta ở cạnh bờ biển Nam Hải? Nam Hải là nơi giao nhân…
“Cậu ta là con thứ ba của chủ nhân Nam Hải.”
Vua giao nhân đứng đầu Nam Hải, có ba đứa con trai, tên là Hiếu Nghĩa Trung. Trung thái tử chính là con trai út của ông ta. Giao nhân khác người phàm, một trăm năm đầu đời mang hình dạng trẻ con, mắt không thể nhìn, miệng không thể nói, không thể rời khỏi Nam Hải. Trung thái tử này nghịch ngợm, lén lên bờ biển, thiếu chút nữa thì chết, may mà Vọng Thư cứu được cậu ta.
Bây giờ thì hay rồi, cậu ta vừa qua trăm tuổi, liền mang dáng dấp trưởng thành, ngày ngày chỉ biết quấn quít lấy ta.
“Có lẽ trước đây ngươi đối xử quá tốt với cậu ta, nên cậu ta ái mộ ngươi.” Nam Phong không nhịn được cười, muốn trêu hắn, liền nói ta thấy Trung thái tử đối với ngươi nói gì nghe nấy, quả thật là thích ngươi.
Dù sao ngươi cũng không thích người phàm, thần tiên, lại lười làm quen với những quỷ mị ở cõi âm, chi bằng thành một đôi với Trung thái tử, coi như là có người bầu bạn.
“Với cậu ta? Dáng dấp không khác gì tiểu bạch thỏ, chẳng có tý đầu óc nào, ta không có sở thích trông nom trẻ con.”
Nói tới đây, đúng lúc Trung thái tử ôm một bó củi đến. Vọng Thư nhìn thứ trong tay cậu ta liền nổi giận, chỉ vào cậu ta nói đầu óc ngươi bị sao vậy, ôm củi ướt về làm gì!
Trung thái tử cho là hắn chê củi ướt, không dùng sưởi ấm được, luôn miệnh nói ta đi tìm tiếp. Vừa định ra khỏi cửa, lại nghe Vọng Thư hô, “Quay lại.”
Nam Phong chống cằm, mỉm cười nhìn hai hoan hỉ oan gia này. Vọng Thư cầm áo choàng da ném cho trung thái tử, “Mặc vào! Rét quá sinh ra bệnh gì ta lại phải chăm sóc ngươi!”
“A.” Trung thái tử ủy khuất.
“Ha ha ha ha, Trung thái tử ngươi chớ để ý. Quỷ y này ấy à, da mặt mỏng, đó là hắn đang quan tâm ngươi.”
Trong nháy mắt, đôi mắt Trung thái tử liền sáng ngời lên, nhìn về phía Vọng Thư, “Thật sao?”
Vọng Thư nghiến răng nghiến lợi, “Huyễn quỷ…”
Nam Phong biết Vọng Thư được mấy cân mấy lạng, thảnh thơi nói ban đầu ta đòi cái áo da chồn này ngươi không cho, chính ngươi cũng tiếc không nỡ mặc, hôm nay lại giao tâm can bảo bối cho Trung thái tử khoác thêm, chẳng lẽ không phải là quan tâm?
“Đó là vì giao nhân thể hàn, chốn âm phủ này vốn nặng âm khí, giờ lại đang là mùa đông, ta sợ cậu ta đóng băng.”
“Ngươi xem, đúng là quan tâm nha!”
Trung thái tử vừa nghe hắn nói vậy, trong lòng cực kỳ cảm động, cậu ta ấp hai tay Vọng Thư vào ngực, nói Vọng Thư, ta biết ngươi là một người không khéo nói lời tình cảm, nhưng mà ngươi yên tâm, ta không phải là kẻ bạc tình, sau này chắc chắn sẽ đối tốt với ngươi, không bao giờ rời xa ngươi.”
Vọng Thư chỉ cảm thấy tay bị đối phương siết phát đau, mà đầu còn đau hơn.
Nam Phong cười lắc đầu, khe khẽ gõ vào mép chén trà, “Nào nào, Trung thái tử, đừng kéo hắn, hắn cũng đâu chạy được. Mau uống hớp trà nóng làm ấm thân thể, để tránh mắc bệnh lại khiến Vọng Thư lo lắng.”
“Được được được!” Trung thái tử vẫn còn tính tình trẻ con, nhận chén trong tay Nam Phong uống một ngụm lớn. Ánh mắt kia của Nam Phong giống như cha mẹ vợ nhìn con rể, vẻ mặt hiền hoà.
Vọng Thư không khỏi rùng mình một cái —— Cứ cảm thấy hôm nay có cái gì đó không thích hợp.
Sau khi trêu chọc hai người họ thêm một hồi, Nam Phong liền rời khỏi Thúy Trúc Cư. Trước khi đi hắn nhìn trúc phòng một cái, nhất thời cảm thấy giữa mùa đông giá rét này cũng sinh ra chút ấm áp.
Chữ tình có thể làm người ta lưu luyến đến vậy.
Y không khỏi nghĩ tới một người, một người từng khiến thân thể băng lãnh nhiều năm của y nhiễm chút ấm áp, khiến tâm tư y rối loạn.
Ngày động phòng hoa chúc ấy.
Chẳng hiểu sao, trên đường về lại đi vòng qua bờ sông nơi từng ngồi nghỉ hôm lễ Bách Hoa. Nước nơi khác đều đã kết băng, nước con sông này lại thoải mái chảy trôi, chỉ là cây bên bờ đọng đầy tuyết, toát lên chút thê lương.
Y đột nhiên nhớ tới cái đêm y và Sùng Diệc ngồi bên bờ sông này, hắn nói chuyện nhỏ nhẹ, bớt đi vẻ kiêu ngạo của Thần Quân, thêm phần dịu dàng của người phàm.
Quân vấn lai nhân, bán câu minh nguyệt chiếu thanh khê.
Tham tâm.
Y không nhịn được đặt tay lên ngực mình.
… Tham tâm.
Mu bàn tay đột nhiên truyền đến nhiệt độ quen thuộc, Nam Phong theo bản năng lui về phía sau, liền đụng vào một lồng ngực ấm áp. Y quay đầu lại…
… Ngươi?!!
Người nọ vẫn tự tiếu phi tiếu như lúc bình thường, đầu mày cuối mắt đều là ôn nhu. Hắn nắm chặt tay Nam Phong, ghé vào bên tai y, “Là… Đang nhớ ta?”
“… Không phải.”
“Nói dối.”
“… Nếu biết ta đang nói dối, vậy còn hỏi ta làm gì.”
“Ngươi đang tức giận?”
“Không có.”
“Lại nói dối.”
Rõ ràng là đang tranh cãi, nhưng lại giống như bị xuân thủy ngấm qua, theo màng nhĩ, từng chút từng chút chảy vào thân thể, chậm rãi êm ái.
Nói nói cười cười dịu dàng, Nam Phong nói kỳ quái quá.
Thần Quân đại nhân ngài sao cũng thích dùng loại ngữ khí này nói chuyện?
Sùng Diệc cầm tay Nam Phong đặt lên lồng ngực mình, cười hỏi như này không tốt sao?
… Tốt.
“Ta còn có rất nhiều thứ tốt, ngươi chưa từng phát hiện ra.” Hắn dường như rất hài lòng với câu trả lời của Nam Phong, nắm chặt tay y thêm một chút, “Nhưng mà không vội.”
Sau này ngươi cũng sẽ phát hiện ra thôi.
Nam Phong nhìn chằm chằm bàn tay của mình và Sùng Diệc đang nắm lấy nhau, nơi đó truyền tới tiếng đập.
Là trái tim.
Tham tâm.
Y ngẩng đầu nhìn Sùng Diệc, trên đầu người kia có tuyết rơi xuống, một thân bạch sắc của hắn như hòa làm một với xung quanh, mi mục như họa.
“… Ôi.” Y đột nhiên nở nụ cười, khéo léo rút tay mình về, “Thần Quân đại nhân sao lại tới nơi này?”
“Tình cờ đi ngang qua, nhớ đến cái đêm ta và ngươi cùng tới đây, tiện thể muốn tới nhìn một chút.”
Còn ngươi, sao lại tới nơi này?
Nam Phong xoay người nhìn về phía mặt sông, nhàn nhạt nói, cũng là tình cờ.
“Hả?” Hắn tới gần Nam Phong, nói, là tình cờ nhớ tới ta?
“Thần Quân đại nhân nói đùa ngày càng không buồn cười.”
“Đương nhiên không buồn cười.” Kim phiến đen kịt trong tay phe phẩy, Sùng Diệc nói ta nghiêm túc.
Nam Phong cười to —— Thần Quân đại nhân, mùa đông dùng quạt quả là buồn cười.
Thiên môn vạn hộ tuyết hoa phù, điểm điểm vô thanh lạc ngõa câu. Toàn tự ngọc trần tiêu canh tích, bán thành băng phiến kết hoàn lưu.*
(*Tả cảnh tuyết rơi: hoa tuyết bay lả tả trên vạn nhà, không tiếng động rơi xuống viên ngói và rãnh ngói; giống như bụi ngọc tan ra rồi tích tụ lại, khe suối nửa kết băng vẫn cứ tiếp tục chảy.)
Rời khỏi bờ sông, bọn họ cùng nhau đi trên đường, dưới chân phát ra tiếng “ken két”.
Nam Phong dừng bước quay đầu lại, không khỏi cảm thán, nền tuyết trắng xoá mênh mông, bóng loáng trắng ngần, lại bị mấy dấu chân phá hỏng.
Sùng Diệc lại nói, mấy vết chân này chẳng phải chuyện lớn gì.
Đợi ban đêm tuyết mới rơi xuống, phủ lên những dấu chân, tất cả lại bình thường.
Nam Phong lắc đầu.
Sùng Diệc nhìn y một hồi, “… Ngươi vẫn không buông xuống được.”
“Cái gì?”
“Chuyện của đệ đệ ngươi.”
“Hả… à. ” Nam Phong ngẩng đầu, y nhắm mắt lại, mặc cho gió lạnh như như kim đâm vào mặt. Hắn nói Thần Quân đại nhân có biết Nam Ngọc trước khi chết đã nói gì với ta không?
“… Nói gì?”
“Đệ ấy nói… đệ ấy nói ta có một trái tim, lại chẳng hiểu tình ái là thứ gì.”
Ta từ khi sáu tuổi, đã ở bên hoàng thượng. Từ nhỏ, bên tai ta chỉ có hai chữ trung thành. Ta chỉ biết, Lý Đạm là chủ tử của ta, là tín ngưỡng của ta, lời hắn nói ta đều nghe, việc hắn làm ta đều tin. Ta sống trên đời này, chính là vì hắn mà sống. Hắn nói hắn tin ta, vì ta vẫn luôn ở bên cạnh hắn, hắn không tín nhiệm người nào hơn ta.”
Mãi đến khi Nam Ngọc… Đến khi đệ ấy tới bên cạnh Lý Đạm, ta mới biết, nam nhân này còn có tình cảm khác.
Kỳ thực, ta rất ghen tị với Nam Ngọc, rõ ràng là hai gương mặt giống nhau như đúc, vì sao đệ ấy có thể khiến Lý Đạm hết lòng cảm mến? Thế nhưng đệ ấy là em trai ta, Lý Đạm là chủ tử ta, ta không có tư cách nói hay làm gì cả.
Sau đó, ta biết đệ ấy muốn giết hoàng thượng… Ta sao có thể để đệ ấy làm như vậy?
Ta đã từng tìm cách giết Nam Ngọc, cũng từng giấu Lý Đạm ý nghĩ thả Nam Ngọc đi, nhưng cuối cùng vẫn là ta sai —— ở bên cạnh Lý Đạm mấy năm, ta làm việc chẳng bao giờ do dự. Treo cổ quan lại phản bội, hãm hại trung lương, chuyện thất đức gì ta cũng làm giúp hắn. Ta thủ đoạn ác độc, ta giết người như ngóe, nhưng ta vẫn không đành lòng nhẫn tâm với Nam Ngọc.
Ta không ngờ, đệ ấy lại vì Lý Hoằng, mà moi tim của mình.
Ta vĩnh viễn không quên được, đệ ấy ngã vào lòng ta, bóp cổ ta, gương mặt giống ta như đúc. Đệ ấy nói Nam Phong, huynh có một trái tim, lại không biết tình ái là thứ gì.
Ta mê man.
Ta đối với Lý Đạm, rốt cuộc là trung thành, hay là yêu mến? Ta đối với Nam Ngọc, rốt cuộc là hận, hay là thương?
Ta chỉ biết, ta bức tử em trai ruột thịt của mình.
Sau đó, Lý Đạm muốn ta chết, ta không ngại, chỉ thấy có lỗi với tổ tiên phụ mẫu.
Ta trả Nam Ngọc một trái tim, trở thành huyễn quỷ.
Sau đó, Hoằng vương gia làm phản, đoạt vương vị, giết Lý Đạm.
“Ngọc nhi bị ngươi hại chết, ta phải khiến ngươi chôn cùng!”
“Ha, Nam Ngọc dù chết, cũng là người của trẫm!”
Đến cuối cùng, trong lòng tất cả mọi người cũng chỉ có một mình Nam Ngọc.
Đúng vậy, Nam Ngọc rất tốt, đệ ấy là em trai ta, ta cũng thích đệ ấy.
Đệ ấy vì ta mà chết, ta phải trả đệ ấy một trái tim.
Nghe Nam Phong thản nhiên kể lại chuyện cũ, trong lòng Sùng Diệc tư vị phức tạp. Hắn chăm chú nhìn sườn mặt Nam Phong, tuyết rơi vào khóe miệng y.
Chẳng hiểu sao, giống như bị mê hoặc, hắn chợt hôn lên, ngậm lấy một mảnh tuyết kia.
Nam Phong mở mắt ra, y nhìn Sùng Diệc, người kia cũng nhìn y. Y nhớ tới đêm lễ Bách Hoa, bọn họ xông vào tân phòng của người khác, động phòng hoa chúc, hắn cũng hôn y.
Thế nào là tình ái?
“Thế nào là tình ái?” Không nhịn được mà hỏi thành lời.
Sùng Diệc cau mày, suy nghĩ một chút nói, “Ta cũng không biết.”
Nam Phong nở nụ cười, nói trong Tam giới còn có thứ Xích Diễm Thần Quân không biết!
Sùng Diệc cũng cười, nói thực ra có rất nhiều thứ bản quân không biết.
Tỷ như, phải làm sao mới có thể thăm dò chân tâm của ngươi.
Tất nhiên tương tư cũng không biết.
“Tới rồi.” Nam Phong nhìn cổng lớn nhà mình, “Thần Quân đại nhân muốn vào ngồi một chút không?”
“Được.”
Vào phòng ngủ, châm đèn, Nam Phong để Sùng Diệc pha trà.
“Hiếm khi ngươi không cản ta.”
“Thần Quân hôm nay ăn mặc tao nhã, phong cách gần giống với tòa nhà này của ta.”
“Ồ? Nói như vậy là ta còn được thơm lây bộ bạch y này?”
“Đúng vậy.”
Huyễn quỷ quả nhiên vẫn là huyễn quỷ, nhanh mồm nhanh miệng khiến Sùng Diệc dở khóc dở cười. Hắn nói được rồi, bản quân nghỉ ngơi một chút rồi đi, không ở đây làm vướng mắt ngươi.
Nam Phong cười, nói hôm nay sắc trời đã tối, không bằng Thần Quân ở lại đi.
“Hả?”
“Thần Quân không phải muốn tham tâm sao?” Nam Phong chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt thiếu đi khí tức của quỷ mị, ngược lại có chút động tình như con người. Y nói ngày ấy động phòng hoa chúc, phu quân còn chưa dò ra chân tâm của ta, không bằng tối nay làm cho xong.
“Ngươi…” Sùng Diệc còn đang hoang mang, đã thấy Nam Phong cúi người tới.
Y ngậm lấy môi hắn.
Cảm giác giá lạnh thuộc về quỷ mị, khe khẽ run rẩy, y nhẹ giọng nỉ non tên Sùng Diệc.
A Diệc.
Nháy mắt, tất cả tình cảm trong lòng cuộn trào mãnh liệt, hắn chỉ muốn ôm chặt lấy y, cùng y triền miên đến chết.
Lúc quấn quít, hắn nghe thấy Nam Phong hỏi, ngươi biết thế nào tình ái sao?
Hắn khẽ cắn vành tai y, “Vậy ngươi biết à?”
“A, không nói cho ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...