“Cửu Cung Mê Hồn Châm”.
Nhị Ngưu nhẹ nhàng nói một câu, như thể đang hồi tưởng lại hàm ý của năm chữ này vậy.
Đột nhiên, mắt anh ta sáng rực: “Cửu Cung Mê Hồn Châm được lắm!”.
Là người truyền chân khí, lần châm cứu này của Hoàng Hách đối với Nhị Ngưu mà nói, chẳng khác gì đang cầm tay chỉ dạy cách châm cứu.
Tuy mỗi cây kim Hoàng Hách cắm xuống đều nhìn có vẻ không có trật tự, nhưng trong đó lại bao hàm một loại đạo lý tuyệt diệu.
Nhị Ngưu không hề hiểu về Cửu Cung Bát Quái, nhưng anh ta đã cảm nhận được rõ mồn một, mục đích châm cứu của Hoàng Hách là đang tạo nên một mê cung lớn, một mê cung được tạo thành từ chân khí.
Cổ trùng trong cơ thể người thanh niên e rằng không thể ngờ cái chỗ trống mà nó khó khăn mới tìm thấy được, thực ra chỉ là do Hoàng Hách cố tình để lộ ra, mục đích để dụ dỗ nó vào con đường đã lên kế hoạch sẵn.
Và lúc này, kim bạc của Hoàng Hách đã phủ lên đến mặt của người thanh niên trúng độc.
Đột nhiên Hoàng Hách thốt nhẹ một tiếng: “Chuẩn bị đi, sắp ra rồi!”.
Tâm thần Nhị Ngưu động một cái, tập trung ý niệm, truyền mạnh chân khí vào trong cơ thể Hoàng Hách.
Truyền chân khí trong thời gian dài, Nhị Ngưu cũng đã có hơi mệt mỏi, nhưng lúc này anh ta vẫn dốc hết sức mình.
Kim bạc lóe sáng, Hoàng Hách cắm một cây kim bạc lên đầu mũi của người thanh niên, sau đó, Hoàng Hách liền dừng lại.
Hai mắt của anh nhìn chăm chú vào người thanh niên.
Cơ thể anh không động đậy, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Một lúc sau, khuôn mặt người thanh niên đột nhiên nổi lên một cái bọc.
Cái bọc này không lớn, chỉ nhỏ bằng đồng xu bé tí.
Sau khi cái bọc này xuất hiện, cứ không ngừng di chuyên trên khuôn mặt của người thanh niên.
Nhìn quỹ tích vận động của nó rõ ràng không hề có chút quy luật nào, giống như một người say rượu đi bước đi xiêu vẹo lúc tiến lúc lùi.
Nhưng bình tĩnh quan sát, có thể nhìn thấy cái bọc này tuy di chuyển linh tinh như con ruồi không đầu, nhưng tổng thể mà nói, nó lại đang từ từ đi dịch về phía mũi của người thanh niên.
Nhị Ngưu nín thở, yên tĩnh chờ đợi, chờ đợi sinh vật bên trong cái bọc kia xuất hiện trước mắt mọi người.
Người kinh ngạc nhất phải kể đến Đồng Thiết Tâm.
Anh ta không hiểu về y thuật, cho nên “Cửu Cung Mê Hồn Châm” trước đó của Hoàng Hách đối với anh ta mà nói thì không nhìn ra được là loại phương pháp gì.
Anh ta cũng không hiểu chân khí, đương nhiên cũng không biết Nhị Ngưu đang không ngừng truyền chân khí cho Hoàng Hách.
Cho nên từ đầu đến giờ anh ta đều im lặng đứng gần đó, đồng thời âm thầm đề phòng Nhị Ngưu chạy trốn.
Cho đến khi cái bọc xuất hiện trên mặt người thanh niên, đồng thời không ngừng dịch chuyển, Đồng Thiết Tâm lúc này mới vô cùng sợ hãi.
Anh ta không thể ngờ được trong cơ thể người lại xuất hiện một thứ như vậy, lẽ nào là ký sinh trùng sao.
đó di chuyển vào trong mũi của người thanh niên, sau đó lập tức trở nên yên lặng.
Đúng lúc này, giọng nói của Hoàng Hách vang to: “Thứ đó sắp ra rồi!”, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hoàng Hách không biết từ lúc nào, trong tay lại cầm một chiếc kim bạc nữa.
“Vù!”.
Lập tức, tiếng côn trùng lập tức kêu lên mạnh mẽ, chỉ thấy lỗ mũi người thanh niên như thể bị thứ gì đó đẩy từ trong ra vậy, lập tức nở to.
Sau đó, cảnh tượng khiến Đồng Thiết Tâm cả đời này cũng khó mà quên được đã xuất hiện, cùng với sự nở to của lỗ mũi người thanh niên, là một con bọ cánh cứng màu nâu đỏ đang từ từ chui ra từ lỗ mũi người thanh niên.
“Đây là gì thế?”, vì quá kinh ngạc, Đồng Thiết Tâm không kìm được kêu lên.
“Vù…”, như thể giọng nói của Đồng Thiết Tâm đã kinh động con bọ cánh cứng kia, chỉ thấy con bọ cánh cứng đập mạnh hai cánh, rồi phi thẳng vào mặt Đồng Thiết Tâm như một luồng sáng đỏ.
“Á!”, Đồng Thiết Tâm hoảng hốt hét lên, trong lòng lại dấy lên một sự tuyệt vọng.
Vì anh ta nhìn thấy hình dáng con bọ cánh cức đập cánh giống như một cái đầu lâu gớm ghiếc! Cái đầu lâu đó bay vù về phía anh ta, như thể lời tuyên bố của tử thần, khiến anh ta không có một chút ý chí phản kháng nào.
“Chíu!”
Đúng lúc này, chỉ thấy một tia sáng vụt tới, đó lại là chân khí Hoàng Hách mượn của Nhị Ngưu để ra tay!
Chiếc kim bạc bay lượn, đem theo một luồng chân khí mạnh mẽ đến lạ thường, vệt sáng bạc như sao chổi lướt qua, chĩa thẳng vào con bọ cánh cứng.
“Vù!”, con bọ cánh cứng đó như thể cảm nhận được nguy hiểm, kêu lên một tiếng rồi thay đổi hướng.
Nhưng nó không hề biết, Hoàng Hách có Vô Thượng Tiên Đồng.
Trong mắt Hoàng Hách, tốc độ bay mà nó cho rằng vô cùng tự hào chỉ chậm như ốc sên bò.
Còn chưa chờ cho nó đổi hướng, cây kim bạc đã đâm trúng nó rồi.
“Tinh!”, một tiếng kim loại vang lên, cây kim bạc đó thế mà lại không đâm vào ngay lập tức.
Nhưng sau đó, luồng chân khí hùng hậu trong cây kim bạc phát huy tác dụng mạnh mẽ, mạnh như vũ bão xuyên thẳng qua lớp vỏ cứng chắc của bọ cánh cứng, sau đó sượt qua cằm của Đồng Thiết Tâm, “tinh” một tiếng đâm vào chiếc cột cách đó không xa.
“Vù!”.
“Vù!”
Nhưng con bọ cánh cứng đó vẫn chưa chết, nó không ngừng vỗ cánh, cố gắng thoát khỏi cây kim bạc.
Nhưng tất cả những cố gắng của nó cũng phí công mà thôi, chân khí mạnh mẽ trên cây kim bạc khi đâm qua lớp vỏ cứng của nó, đã tiêu diệt đi sức sống trong cơ thể nó rồi.
Sau khi cố gắng vỗ cánh thêm vài cái nữa, con bọ cánh cứng cuối cùng cũng bất động.
Đúng lúc này, ông lão lưng gù đột nhiên “phụt” ra một ngụm máu tươi, cả cơ thể ông ta như bị thương nặng, lập tức gục xuống.
Con cổ trùng này là ông ta đã dày công nuôi nó, có liên kết với tâm thần của ông ta, giờ nó đã chết, là chủ nhân của cổ trùng như ông ta cũng nhận được phản ứng dữ dội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...