Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Chu Khiết vội vàng thay vương gia nhà mình tạ ơn Hoàng thượng.
Tuy rằng nói Chiêu Vũ đế là vì sự an nguy của con trai, nhưng dù sao hắn cũng là đế vương, Thần vương cũng là thần tử của hắn, nhận được ơn đức như vậy tất nhiên cũng nên cảm tạ.
Chiêu Vũ để đưa thư cho Chu Khiết, trên mặt vẫn không ngừng lo lắng: "Nếu điều kiện của đảo Hy Châu còn không thể làm cho đối phương hài lòng, chỉ cần cứu được Thần Vương thì điều kiện gì trẫm cũng chấp nhận.

Nhưng cho dù như thế nào, lần này đi Vinh Dương, nhất định phải trị được hết độc trong người Thần Vương.

Hắn là hoàng tử của trẫm, quyết không thể có bất kỳ tổn thất nào”
Chu Khiết nghe lệnh, lại bị tỉ mỉ dặn dò một phen mới lui ra.
Trở lại vương phủ, hắn nói ra ý của Chiêu Vũ để cho Triệu Khương Lan, Triệu Khương Lan gật đầu.
“Bổn cung đoán được phụ hoàng sẽ làm như vậy?
Nàng cũng không yên lòng nghĩ, nếu mà Lý Mặc biết người thăm khám là Mộ Dung Bắc Uyên, chỉ sợ không chỉ đơn giản là đảo Hy Châu.
“Vương phi, hành lý đã được thu dọn xong xuôi, ngày mai sáng sẽ xuất phát đi luôn.


Thuộc hạ muốn đi với ngài và Vương gia”.
“Ngươi hãy ở lại.

Trong phủ không thể không có người trông coi, bổn cung cùng Vương gia không có ở đây, luôn phải có người quản sự.

Để Giang Dương đi theo, sau đó chọn một cặp thị vệ tinh nhuệ đảm bảo an toàn trên đường đi là được”
Khuôn mặt nàng mệt mỏi, chờ Mộ Dung Bắc Uyên còn đang ngủ, nàng mới nhớ tới Thẩm Hi Nguyệt.
“Thẩm Hi Nguyệt chết, Vương gia đã phế vị của nàng ta, không còn là trắc phi, cũng không nên lấy tang lễ của trắc phi để thực hiện.

Bổn cung nghe đến cái tên này đều cảm thấy mệt mỏi, nếu như người Đông Cung đưa nàng ta về phủ Thần Vương, thì người hãy tìm một nơi yên bình để chôn nàng ta, lập một tấm bia đá là được”
Chu Khiết chỉ có thể đồng ý, trong lòng cũng thổn thức không thôi.

Triệu Khương Lan cầm lấy tay Mộ Dung Bắc Uyên, ánh mắt lạnh lẽo.
“Mộ Dung Bắc Quý, ngươi tốt nhất là nên cầu nguyện cho vương gia sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nếu không, bổn cung nhất định sẽ khiến nhà họ Liên phải trả giá, các người không thể tưởng tượng được, thậm chí Thẩm Hi Nguyệt, ta cũng phải đào mộ nàng ta lên để nàng ta không thể yên thân”
Mộ Dung Bắc Uyên cũng tỉnh lại sau mấy canh giờ, có lẽ là do cổ họng không thoải mái, cho nên liên tục ho khan vài tiếng.
Triệu Khương Lan vội vàng đi đến bên giường, đưa cho hắn một tách trà: “Thế nào, lại đau sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên uống một ngụm nước, lắc đầu, giọng nói hơi khàn khàn.
“Tạm thời không đau.

Sao lại có mùi rượu mạnh như vậy?”.

“Không!” Triệu Khương Lan trầm giọng ngắt lời hắn: “Chàng sẽ không có việc gì! Thiếp sẽ không để chuyện gì xảy ra với chàng đầu.

Sáng sớm ngày mai, chúng ta nhanh chóng khởi hành đi Vinh Dương, đến Hoàng cung Phượng Dương tìm Trùng Vương.

Trùng Vương có thể giải tất cả những lợi cổ độc trên thiên hạ, nhất định có biện pháp giúp chàng chữa trị bệnh này, yên tâm đi”
Mộ Dung Bắc Uyên che ngực lại ho khan vài tiếng, Triệu Khương Lan đau lòng đến đỏ mắt, động tác vuốt nhẹ hơn một chút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui