Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Triệu Khương Lan ôm lấy Mộ Dung Bắc Uyên: “Là để cho chàng say quên mất đau đớn sao, thế nhưng đây là độc tình đó, hạ độc sẽ khiến người chết chuột rút, xương đau, dù cho say cũng chưa chắc có hiệu quả?
“Ban đầu thuộc hạ cũng cho rằng như vậy, nhưng người Tây Vực nói, uống rượu không phải vì làm cho người ta say, mà là vì để cho độc trong thân thể say rượu.

Thứ kia say rồi, cũng sẽ không náo loạn nữa, người bị hạ độc cũng có thể bớt đau đớn hơn.”
Đó là cách duy nhất hắn ta có thể nghĩ đến ngay bây giờ.
Triệu Khương Lan vội vàng sai người nâng rượu tới, nàng cầm lấy một bình rượu đặt ở trên môi Mộ Dung Bắc Uyên, ép hắn uống xuống.
Mộ Dung Bắc Uyên đau đến mất đi ý thức, nàng ở một bên một bên đút cho hắn uống.
Cũng không biết lặp đi lặp lại bao lâu, nửa bình rượu đều bị hắn uống hết, sau đó thân thể hắn mới chậm rãi thả lỏng xuống.
Triệu Khương Lan lau nước rượu khóe miệng, cùng Giang Dương nhìn nhau một cái.
Xem ra biện pháp này là có tác dụng, ít nhất từ trạng thái hiện tại của Mộ Dung Bắc Uyên mà xem, cổ vật đã say, không tra tấn hằn nữa.
Giang Dương thấy vậy cũng rất vui vẻ: "Vương phi, uống rượu quả nhiên có hiệu quả sao? Như vậy sau này nếu độc tình của vương gia phát tác, chúng ta hãy cho ngài áy uống rượu, như vậy cũng có thể sẽ giải quyết vấn đề này rồi".

Triệu Khương Lan lắc đầu: “Điều này không thể kéo dài.

Độc tình tạm thời không phát tác, là bởi vì rượu mạnh thấm vào.

Nhưng chắc chắn nó sẽ tỉnh rượu, chỉ cần tỉnh táo, chàng lại bị tra tấn như trước mà thôi.

Chỉ có thể mau chóng lên đường, đi tới hoàng cung thành Phương Dương của Vinh Dương, tìm được Trùng Vương, mới có thể có hy vọng diệt trừ độc tình này”
Giang Dương cũng bình tĩnh lại.

Đúng vậy, không nói đến những người uống rượu lâu dài sẽ không thể chịu đựng được Theo như bản thân độc này mà nói, nếu như thích ứng với rượu cay nồng, sau này sẽ càng khó say.
Chỉ cần thứ này ở trong thân thể Mộ Dung Bắc Uyên một ngày, hắn sẽ có nguy hiểm đến tính mạng ngày đó.
“Thế nhưng, chúng ta đi đến thành Phương Dương, Trùng Vương kia sẽ đồng ý giúp chúng ta giải độc sao? Chắc hẳn bây giờ hắn đang nghe lời của vị đế vương ở Vinh Dương kia, lúc trước bởi vì chuyện của tiểu đảo Hy Châu, Vinh Dương cũng đã xung đột với Thịnh Khang một chút rồi, lần trước ngài cùng Vương gia đã nói, cho dù Phú Sơn trở thành phò mã cũng không giúp được.


Lỡ như chúng ta qua đó, người của Vinh Dương không muốn ra tay trợ giúp thì như thế nào?
Triệu Khương Lan vuốt ve gương mặt đang buồn ngủ của Mộ Dung Bắc Uyên, giọng nàng khàn khàn.

“Không, ta đã có cách để Lý Mặc đồng ý”
Trong mắt nàng toàn nước, lại vô cùng kiên định.
“Hắn ta chắc chắn sẽ đồng ý”
Giang Dương không hiểu: “Lý Mặc sao?”

Mắt thấy Chiếu Vũ để che ngực, Chu Khiết vội vàng nói: “Hoàng thượng, Giang đại phu đã nghe được nơi ở của Trùng Vương, chỉ cần mau chóng khởi hành đi đến Vinh Dương tìm được Trùng Vương, chắc chắn còn có thể cứu”
“Vinh Dương, nhưng Vinh Dương có thể đồng ý không?”
Chiều Vũ để nghĩ đến một chuyện, lập tức cầm bút viết thư: “Hiện tại trẫm viết một bức thư cho các ngươi mang đến cho Hoàng đế Vinh Dương.

Không phải hắn vẫn luôn muốn tiểu đảo Hy Châu sao, trẫm đồng ý cho hắn, chỉ cần hắn để Trùng Vương cứu Thần vương, đừng nói chỉ là tiểu đáo Hy Châu, toàn bộ ba đảo Hy Châu, trẫm đều có thể nhường cho hắn, tuyệt đối không can thiệp!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui