Giang Dương còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, lo lắng hỏi: “Vương phi không phải nói đã tìm được Thẩm Hi Nguyệt sao? Các nàng khi nào mới có thể trở về vậy, tình huống của Vương gia không tốt như thế, chỉ sợ không chống đỡ được lâu”
So với lần trước Tuyết Nhi bị giết chết sau đó còn đau đớn, Mộ Dung Bắc Uyên lúc này giống như bị dao cắt toàn thân.
Hắn cảm giác thân thể, mái tóc cũng không giống mình, mà là bị một vật như dao cắt đứt.
Mà chính hắn, giống như cá trên thớt, làm thế nào cũng không thoát khỏi đau khổ này.
Ngay cả hơi thở cũng cảm thấy đau đớn.
Sau một đường chạy như điên cuối cùng cũng Triệu Khương Lan trở về.
Nàng không kịp nói chuyện cùng kẻ nào bên cạnh, chỉ biết liều mạng chạy về phía trước, chạy đến cửa phòng Mộ Dung Bắc Uyên.
Bởi vì bước chân quá gấp gáp, Triệu Khương Lan bị ngưỡng cửa làm cho vấp ngã một chút, cả người nàng ngã về phía trước.
Bàn tay đều mài ra máu, giờ phút này nàng cũng không quan tâm.
“Mộ Dung Bắc Uyên, Mộ Dung Bắc Uyên, chàng thế nào?
Nàng bước đi tới bên giường Mộ Dung Bắc Uyên, nắm lấy tay hắn: “Rất đau đớn có phải hay không, đặc biệt khó chịu có phải hay không, làm sao bây giờ, thiếp nên làm sao bây giờ.”
Giang Dương nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa: “Vương phi, sao chỉ có một mình ngài trở về.
Thẩm Hi Nguyệt đầu, ngài không phải nói đã tìm được nàng ta rồi, nàng ta lại không cùng ngài trở về sao?”
Triệu Khương Lan khóc không thành tiếng, nàng đau đớn lắc đầu: “Nàng ta sẽ không trở về.
Thẩm Hi Nguyệt đã chết, nàng ta tự sát”
“Cái gì!”
Lúc này Giang Dương mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hắn nhìn người đang nằm giường đau đến mức có thành một cuộn, dắc mặt của Mộ Dung Bắc Uyên trắng bệnh..
“Nàng ta đã chết, độc tình lại không thể giải được, vương gia phải làm sao bây giờ”.
“Ta không biết, Giang Dương, ta thực sự không biết.
Mộ Dung Bắc Uyên tay rất lạnh, chàng đã không có ý thức, ta nên làm như thể nào.
Thuốc, thuốc, cho chàng uống thuốc giảm đau”
Giang Dương ngăn cản động tác hoảng hốt của nàng lại: "Thuốc hạ đã cho Vương gia ăn vài viên thuốc, cũng chính là thuốc giảm đau mà người đã để lại trước đó.
Nhưng dường như không có tác dụng, Vương gia vẫn đau đến không chịu nổi”
Triệu Khương Lan nâng hai tay che mặt, mệt mỏi khóc.
Hắn đương nhiên là chịu không nổi, cho dù là Mộ Dung Bắc Uyên kiên cường cứng rắn so với người tầm thường không biết bao nhiêu, hắn cũng chỉ là một người bình thường.
Giang Dương gật đầu: “Không sai, lần này khi thuộc hạ đi Tây Vực, ở trong trạm dịch đã nhìn thấy một người bị cổ độc phát tác.
Tuy rằng không rõ trong người kia mắc phải loại độc gì, nhưng người bên cạnh hắn lúc ấy liền cho hắn uống rất nhiều rượu, người kia say rượu, liền không kêu đau nữa.”.