Hơn nữa bên ngoài còn có Vinh Dương vẫn đang nhìn chằm chằm, cũng không biết bao giờ sẽ ra tay.
Chiêu Vũ để tuyệt đối không dám mạo hiểm như vậy.
Nhìn thấy Thẩm Hi Nguyệt thật lòng thật ý suy nghĩ cho Mộ Dung Bắc Quý, người hầu rất vui vẻ.
“Cô gái, cô thật tử tế với Thái tử.
Nếu cô là Thái tử phi của chúng tôi thì tốt quá, nô tỳ không hề thích thích người phụ nữ nhà họ Triệu kia một chút nào, nàng đã không giúp được điện hạ, ngược lại tính tình còn vô cùng kém, làm sao giống như cô, luôn thật tâm đối với điện hạ”
Bọn họ là người thân cận nhất của Mộ Dung Bắc Quý, tự nhiên rõ ràng trong lòng Mộ Dung Bắc Quý nghĩ gì.
Nếu như không phải không tiện hưu thế, chỉ sợ Triệu An Linh đã sớm bị phế truất khỏi vị trí Thái tử phi.
Trầm Hi Nguyệt cười khổ một tiếng, nghe người hầu kia tiếp tục ở bên tai nói: “Thế nhưng, hiện tại điện hạ đã là Thái tử, ngày sau chắc chắn có thể leo lên vị trí cao nhất, đến lúc đó cô nhất định sẽ cùng ngài ấy vào cung.
Người bên ngoài không biết, nhưng nô tỳ lại vô cùng rõ ràng, trong lòng điện hạ yêu nhất chỉ có cô mà thôi.”
Lời này lại khiến Thẩm Hi Nguyệt lấy lại tinh thần.
Đúng, ngày đó không phải là không có hy vọng.
Chỉ cần Mộ Dung Bắc Quý có thể thuận lợi đăng cơ, nàng ta liền có cơ hội đi theo hắn đến đầu bạc răng nong.
Các nàng ở nơi này nghĩ rất hay, nhưng ở Phủ Thần Vương lại vô cùng lo lắng bất an.
Đã cả ngày rồi còn không thấy Thẩm Hi Nguyệt đâu.
Mộ Dung Bắc Uyên nhận ra không thoải mái, thế nhưng hắn sợ Triệu Khương Lan sẽ lo lắng, cho nên nhịn xuống.
Thế nhưng Triệu Khương Lan vẫn cảm nhận được sự khó chịu của hắn khi hắn vẫn luôn mơ hồ, trầm mặc, nàng không khỏi nghĩ tới sự việc lần trước.
Đã mấy ngày không thấy Tuyết Nhi đầu, Mộ Dung Bắc Uyên càng thêm phiền não u ám.
Chuyện này đặt lên người Thẩm Hi Nguyệt, chỉ biết cố gắng vượt qua chứ không biết làm thế nào.
Triệu Khương Lan nằm trên giường như thế nào cũng không ngủ được.
Mộ Dung Bắc Uyên mở mắt ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Nàng ngồi dậy ngay lập tức: “Không, thiếp muốn vào cung, điều này phải bẩm báo đến phụ hoàng mới được.
Nếu phụ hoàng ra mặt ép hỏi Mộ Dung Bắc Quý, chắc chắn dưới áp lực của Hoàng thượng, hắn sẽ giao Thẩm Hi Nguyệt ra”
Mộ Dung Bắc Uyên đè nàng lại: “Phụ hoàng tạm thời cũng không thể ép buộc được hắn đầu”
"Mộ Dung Bắc Quý dựa vào cái gì mà không sợ hãi! Cho dù Liên Tư Thành có nhiều binh quyền hơn nữa, thì hắn cũng là thần tử, làm sao lại có đạo lý thần tử không nghe lệnh vua! Trừ phi Liên Tư Thành cũng có ý định làm phản, nhưng Mộ Dung Bắc Quý cùng Trữ quốc công, nay cả nhà họ Liên cũng đều ở Kinh Thành, vì thế Liên Tư Thanh cũng không phải không hề cố kỵ, hắn không dám!”
Mộ Dung Bắc Uyên lẳng lặng nhìn nàng trong bóng tối: “Đây là một trò chơi của đám thần tử đó và phụ hoàng, bây giờ vẫn chưa được phơi bày ra ánh sáng.
Nhưng một khi chúng ta để phụ hoàng ra mặt gây áp lực cho Mộ Dung Bắc Quý, chuyện sau đó sẽ không dễ nói”
“Thiếp không thể chờ đợi thêm được nữa!” Triệu Khương Lan sờ mặt hắn: “Thiếp sợ đó Mộ Dung Bắc Uyên, chàng không cần một mình chống đỡ.
Hãy để phụ hoàng ra mặt chất vấn một lần, không cố gắng thì làm sao chúng ta lại nghĩ chuyện ấy không được chứ!”
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, lập tức đứng dậy, dùng sức hôn lên môi nàng.
Giống như người đang héo khô liều mạng hấp thụ nguồn nước của mình.
Trong lúc môi răng quấn quýt, hắn cảm nhận được nước mắt nàng chảy ra hơi mặn, trái tim cũng đau đớn theo.
"Tất cả đều lắng nghe theo nàng.
Sáng sớm ngày mai, ta sẽ nhanh chóng vào cung thông báo cho phụ hoàng.
Nếu như vẫn không được, chúng ta khởi hành đi Vinh Dương, tìm Trùng Vương.
Dù sao, ta cũng nhất định hứa với nàng, ta sẽ không từ bỏ bất cứ hy vọng nào, được chứ?”
Nàng gật đầu mạnh mẽ: “Được rồi, nếu chàng còn khó chịu, hãy nói với thiếp, đừng chịu đựng một mình, hãy cho thiếp biết.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...