Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Dù sao trong vương phủ lớn như vậy nhiều đồ vật như vậy, chủ nhân sao có thể quan tâm hết những chi tiết như thế này.
Nhưng Thẩm Hi Nguyệt nhớ được nên đã chuẩn bị trước một túi bạc.
Lưu đại phu không muốn đến.
Bây giờ mọi người đều biết nơi không được ưa thích nhất trong cung chính là nơi Thẩm Trắc phi sống...
À không, Thẩm Hi Nguyệt bây giờ thậm chí còn không được tính là Trắc Phi.
Chỉ là vì quản gia Chu đã ra lệnh nên hắn đành phải đến xem thử.
Lưu đại phu định chỉ xem tùy ý qua loa.
Cùng lắm thì kể cho bọn họ một ít thuốc giá rẻ, để tránh rắc rối cho bản thân.
Ai biết rằng vừa mới bước vào cửa, Thẩm Hi Nguyệt đã lấy ra một lượng bạc lớn, nhét vào tay hắn.
Lưu đại phu lập tức đưa tay ra, nở nụ cười: "Ôi, Trắc phi sao lại khách sáo như vậy? Thật là ngại quá" Thẩm Hi Nguyệt cười nhạo trong lòng.
Người này đúng là danh bất hư truyền, vừa rồi mặt mũi còn như đưa đám.
Nhìn thấy nhiều bạc như vậy, sắc mặt của hắn đã lập tức thay đổi.
Thẩm Hi Nguyệt nở nụ cười thân thiện trên mặt: "Thị nữ của ta vụng về, làm những việc nhỏ cũng có thể làm tổn thương bản thân.
Thật phiền phức cho Lưu đại phu"
"Không phiền phức, không phiền phức"
Lưu đại phu vội vàng bước tới và xem bệnh cho Hoán Vân: "A, đây là không cẩn thận làm trật khớp rồi.
Để ta chỉnh một chút, nối lại khớp cho Hoán Vận cô nương là được rồi".
Tranh thủ lúc hắn làm, Thẩm Hi Nguyệt cố ý hỏi: "Gần đây trong phủ rất náo nhiệt, ngày ngày nghe thấy âm thanh, không lẽ là trong phủ có khách nào đến đi." Lưu đại phu trước giờ nói chuyện đều suy nghĩ, nhưng bởi vì đang cử động tay, hắn ta có chút mất tập trung nên thản nhiên nói: "A là hai tiểu vương tử của Lệ Vương đã được hoàng tử nhận làm con nuôi, có nhiều hơn hai tiểu chủ.
Đương nhiên so với trước đây hoạt bát náo nhiệt hơn nhiều"
Lòng Thẩm Hi Nguyệt khẽ chấn động.
Tiểu điện hạ Lê Vương phủ?
Nếu như nàng ta nhớ không làm thì không phải hai đứa trẻ đó ở trong thủy quân Đông Nam sao? Tại sao chúng lại đến Thần Vương phủ.
Chẳng lẽ lại là chiến sự xảy ra vấn đề gì?
Nàng không nhịn được lại hỏi: “Không có gì lạ.
Nhưng làm sao hài tử của Lê Vương lại được hoàng tử của chúng ta nhận làm con nuôi? Chẳng lẽ có chuyện gì đó đã xảy ra với Lê Vương và Lê Vương phi?"
Lưu đại phu nghe thấy nhưng cũng không dám nói nhiều, không tiếp tục nói nữa.
Thẩm Hi Nguyệt âm thầm cắn răn, nghĩ một lúc lại đưa cho hắn ta thêm một cái túi.
Túi vàng này khác với túi bạc kia, nặng hơn rất nhiều, Lưu đại phu nhìn thấy thì trực tiếp choáng váng.
Thẩm Hi Nguyệt nở một nụ cười vô tội: “Ngươi yên tâm đi, ta không có ý gì khác, chỉ là thường ở sân nhỏ này ngồi, thật sự quá nhàm chán.
Cho dù ngươi nói cho ta biết, ta cũng không thể làm gì, dù sao cũng còn có nhiều thị vệ nhìn ta chằm chằm, ta còn không thể chạy ra ngoài nữa mà”.
Lưu đại phu chỉ là một đại phu nhỏ trong phú, đối với chuyện ngoài cái gì cũng không biết.
Bởi vì thế hắn căn bản không nghĩ tới tầm quan trọng của Thẩm Hi Nguyệt lại lớn như vậy.
Theo như hắn nhìn thấy, cái này Thẩm Trắc phi thất sủng, bị Vương phi không thích nên giam giữ.
Trái phải nói cho nàng ta toàn bộ mọi chuyện, nàng cũng trở mình không đi khỏi cái tường viện được.
Hiện tại có một túi tiền lớn bày ra trước mặt như vậy, không cầm chẳng phải có lỗi với chính mình sao.
Lưu đại phu thuận thế nhắm mắt nhận túi tiền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...