Mộ Dung Bắc Uyên không khỏi tự hỏi, liệu có ẩn tình nào khác trong đó mà họ không biết hay không.
"Bổn vương hỏi người một câu, ma ma có phải bị những thị vệ theo vào kinh thành giết chết hay không?" Lão bản quỳ trên mặt đất: "Vương gia, tiểu nhân thật sự không biết gì cả, ngài tha cho tiểu nhân đi."
Nếu ông ta đã sợ hãi như vậy, chuyện này át hẳn có liên quan đến nhà họ Liên.
Lại là nhà họ Liên...
Mộ Dung Bắc Uyên khẽ xoa ấn đường, trong mắt ánh lên sự chết chóc.
Nhìn thấy Thần Vương một mình trở lại xe ngựa, Liệu Khương Lan khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy, ma ma đầu? Tìm nhầm địa chỉ rồi sao?"
Dung Nhật nói một cách rất chắc chắn: "Chính là như vậy.
Ma ma nói sẽ không rời đi”
Mộ Dung Bắc Uyên không còn cách nào khác đành phải nói dối họ: "Ma ma có việc gấp ở nhà, không thể không dời đi trước.
Sau này bà ấy có thể không chăm sóc được cho các con nữa rồi.
Nhưng Tứ thúc và Tứ thẩm sẽ tìm ma ma khác cho các con.
Được chứ?"
Khi nghe Mộ Dung Bắc Uyên nói điều này, trong lòng Triệu Khương Lan đã hiểu chuyện.
Nàng không khỏi đưa mắt liếc nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên, sau khi nhận được cảm xúc từ ánh mắt hắn, nàng khẽ thở dài
"Không sao, Dung Nhật với Dung Sương đều nngoan như vậy, bất kể là ai đều sẽ yêu quý các con hết lòng.
Tứ thẩm sẽ tìm ma ma giỏi nhất chăm sóc các con.
Bản thân Tứ thẩm cũng sẽ ở bên các con.
Sau này cứ yên tâm ở lại Thần vương phủ nhé."
Dung Sương bĩu môi, không muốn để ma ma rời đi, nha đầu lại chực khóc.
Dung Nhật nắm chặt lấy tay nha đầu, nó nghiêm túc nói với Triệu Khương Lan: "Cảm ơn Tứ thẩm" Vì lo lắng rằng hài tử còn quá nhỏ, không có cảm giác an toàn, Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên cùng nhau suy tính, quyết định để hai hài tử vào ở Tịch Chiểu Các.
Có một căn phòng trống ngay bên cạnh phòng ngủ của Triệu Khương Lan, vừa hay có thể để hai đứa nhỏ ở đó.
Triệu Khương Lan dặn dò tỉ mỉ với Sở Sở và Mai Hương: "Thức ăn của hai tiểu điện hạ là thứ quan trọng nhất, nhất định phải đảm bảo an toàn của chúng.
Mỗi ngày đều phải kêu người thử thức ăn trước, hơn nữa phải nhớ rằng những thức ăn có tính xung đột với nhau không được ăn chung.
Trẻ con còn yếu, không như cơ thể người lớn có thể dễ dàng chịu được.”
"Bây giờ đang là tiết chuyển mùa, từ xuân sang, quần áo đều phải chuẩn bị cho đầy đủ.
Ngày mai kêu thợ may đến đo kích thước cho hai tiểu điện hạ, may vài bộ quần áo bằng vải mát, để dành cho mùa hè dùng"
"Tất cả các góc trong phòng, nhớ phải dùng những thứ dày một chút bọc hết lại.
Trẻ con vốn thích chạy nhảy, nhiều khi chạy lung tung trong phòng bản thân không để ý.
Đừng để bị và phải”
Đây là lần đầu tiên, Triệu Khương Lan giải thích mọi thứ một cách đầy đủ và chi tiết đến vậy.
Mai Hương không khỏi nhịn cười: "Vương phi đây là đang nhọc tâm của một người mẫu phi rồi, xem ra, người rất có tiềm năng làm mẫu thân đấy ạ"
Triệu Khương Lan theo đó bật cười: "Bây giờ đã có thêm hai đứa nhỏ, ngược lại cũng không gấp gáp muốn có con của mình nữa.
Dù sao bạn cung và vương gia còn trẻ, ngày tháng sau này còn rất dài nữa” Trước mắt, điều quan trọng nhất là để Dung Sương và Dung Nhật thích ứng với Thần vương phủ của chúng ta.
Dù sao ta và Vương gia có đối với hai đứa thế nào đi nữa, dù gì cũng không phải là thân phụ mẫu.
Lúc đầu, bọn nhỏ nhất định không thể quên được.
Thời gian dài trôi qua chắc sẽ tốt hơn."
Bên kia, Mộ Dung Bắc Uyên cũng dặn dò tỉ mỉ với Chu Khiết: "Sau này, nếu các tiểu điện hạ đi ra ngoài, cần phải tìm ám vệ có thân thủ tốt theo sát, bắt buộc phải bảo vệ chu toàn.
Đối với những người hầu mới vào phủ, cần phải điều tra cẩn thận lại lịch của bọn họ.
Không được để những kẻ bụng dạ khó lường lọt lưới.
"
Đợi phòng sắp xếp ổn thỏa, sắc thời cũng đã chuyển tối.
Triệu Khương Lan đích thân đưa hài tử vào trong phòng: "Nhìn xem, đây là chỗ ở mới của các con.
Giường này rất mềm, còn có hai chiếc ghế nằm nhỏ này nữa.
Lông phía trên người chúng rất mượt mà.
Các con tới sờ thử xem".
Cảm giác hoang mang về môi trường mới của hai đứa nhỏ đã bớt đi rất nhiều vì tính tò mò.
"Tứ thúc và Tứ thẩm ở ngay bên cạnh.
Các con nếu muốn thứ gì nữa thì cứ nói với thẩm.
Ngày mai sẽ còn có người đến may quần áo mới cho các con.
Có vui không nào?"
“Vui lắm” Hai hài tử đồng thanh.
Triệu Khương Lan nhìn chúng với ánh mắt dịu dàng: "Mấy ngày nay các con đều mệt nhoài rồi đúng không.
Tứ thẩm đã kêu người hâm canh nóng.
Mỗi người các con uống một chút, rồi đi ngủ sớm hơn nhé".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...