Vì nhiều ngày liền không được ngủ ngon giấc, lại luôn gặp ác mộng, nên Dung Sương luôn cảm thấy đầu óc choáng váng.
Triệu Khương Lan liền ngồi xổm xuống, nàng đặt tay lên trán của nha đầu, nàng không khỏi nhíu mày lại: "Phụ hoàng, nhi thần hình như cảm thấy, Dung Sương đang phát sốt"
Trái tim tàn nhẫn của Chiêu Vũ để bỗng chốc trở nên yếu mềm đi.
Chiêu Vũ để nhìn Dung Sương: "Xem xem.
Hai người các ngươi, đứng dậy đi."
Triệu Khương Lan kéo Dung Sương đứng dậy, còn Dung Nhật thì tự mình đứng dậy.
Nhưng vì đã quỳ quá lâu, chân của nó không thể đứng vững, cả người nghiêng sang một bên, suýt nữa ngã nhào xuống.
Vẫn là Mộ Dung Bắc Uyên đã nhhắn tay nhanh mắt đỡ được nó, rồi liền nắm lấy tay nó.
Mộ Dung Bắc Quý nhìn thấy cảnh này không khỏi nghiến răng.
Hai người bọn họ rốt cục có ý gì!
Nhất định phải gây khó dễ cho hắn, hơn nữa khiến cho hắn như kẻ lòng dạ sắt đá, đủ đoạn độc ác không bằng?
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Bắc Quý mỉa mai nói: "Tứ ca và Tứ tẩu đương nhiên biết suy nghĩ suy nghĩ chu đáo hơn, có điều ngày nay đã khác ngày xưa.
Còn không phải do phụ vương của bọn chúng đã làm ra việc trời đất không thể nào dung tha.
Hai đứa nhỏ nếu thường xuyên đi đi lại lại trước mặt phụ hoàng, chỉ khiến cho người lại không vui.
Cho nên ta mới cho rằng, đưa tới biệt cung nhỏ kia mới là tốt nhất.
Nếu lo lắng cho sức khỏe của bạn nhỏ thì có thể phát thải y đến xem xem, phải thêm cả một hai ma ma có kinh nghiệm dày dặn ở trong cung tới chăm sóc.
Như vậy không còn lo sẽ xảy ra chuyện gì cả"
Dung Sương vươn tay ôm lấy chân của Triệu Khương Lan, không dám buông ra.
Nó nhìn Mộ Dung Bắc Quý với đôi mắt đỏ hoe, không hiểu tại sao Ngũ thúc tại sao nhất định phải đưa nha đầu với ca ca của mình đi.
Triệu Khương Lan có thể cảm nhận một cách rất rõ rệt nỗi sợ hãi của hài tử.
Cơ thể nhỏ bé đang ôm lấy nàng vẫn đang run rẩy, cho dù có cách vài lớp vải, nàng vẫn có thể cảm nhận được sự run bần bật của nha đầu.
Tương tự như vậy, bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên, Dung Nhật cũng không khá hơn là bao.
Lỗi lầm của người lớn nhất định phải đổ lên người của những hài tử sao, trẻ con thì có lỗi lầm gì chứ?
Triệu Khương Lan cắn chặt môi, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Nàng một bên ôm lấy Dung Sương, một bên nói với Chiêu Vũ để: "Phụ hoàng, nhi thần thân là đại phu, làm mọi việc cũng tiện hơn nhiều người bên cạnh.
Chi bằng phụ hoàng sắp xếp cho hai đứa nhỏ tới Thần vương phủ.
Nếu hai đứa nhỏ không khỏe, nhi thần cũng có thể kịp thời xem bệnh.
Nếu phụ hoàng không mong muốn nhìn thấy chúng, ngày thường nhị thần sẽ không đem theo chúng vào cung nữa.
Đợi đến khi nào người muốn gặp chúng, nhi thần sẽ lại đưa chúng vào, ý của ngài thế nào?"
Mộ Dung Bắc Quý không nhịn được cao giọng nói: "Ồ, Tứ thẩm quả đúng là thật tốt bụng.
Những người trong chúng ta biết sự tình có thể biết rõ chân tướng bên trong thì cũng không nói làm gì, nếu là người ngoài không biết rõ sự tình nói xằng làm bậy.
Ngộ nhỡ hiểu lầm Thần vương phủ và Lê Vương phủ trước đây có chút vướng mắc gì, như vậy thật không tốt chút nào."
Mộ Dung Bắc Quý thờ ơ ngắt lời: "Việc đó cũng không cần thái tử bận tâm.
Không làm chuyện xấu, không sợ ma gõ cửa.
Thần vương phủ của ta trước nay hành sự minh bạch ngay thẳng, lương tâm không thẹn với thiên địa, càng không thẹn với giang sơn xã tắc.
Như vậy tự không để ý những ác ý và lời đồn thất thiệt của người ngoài.
".
Nói rồi, hắn hướng mắt về phía Chiêu Vũ đế: "Phụ hoàng, Lê Vương quả thực đã phạm phải sai lầm lớn, tội không thể tha, cũng may là không kịp gây ra họa lớn gì, chưa khiến cho dân chúng phải chịu tai ương.
Hơn nữa, Lê Vương cùng Lê Vương phi đã sợ tội tự sát, có thể thấy được giờ đây cũng đã tỉnh ngộ hối hận.
Bọn họ đã lấy cái chết để tạ tội, chịu thừa nhận tội nghiệt của mình.
Nhưng con trẻ không có tội.
Chỉ cần dốc lòng dạy bảo, dựa vào sự thông minh lanh lợi của hai đứa nhỏ này, dẫn dắt chúng đi vào con đường đúng đắn không phải là chuyện khó nhọc.
Nói không chừng trong tương lại còn có thể trở thành giường cột quốc gia.
Chúng con nhất định sẽ dốc hết khả năng, để hài tử có thể trưởng thành vô tư và trở thành người chính trực.
Sẽ không phụ lại ân đức tha mạng cho chúng ngày hôm nay của phụ hoàng”
Dung Nhật đột nhiên quỳ xuống khấu đầu trước mặt Chiêu Vũ đế một cách lễ phép và quy củ.
"Hoàng đế gia gia, tô nhi và muội muội muốn được ở cùng Tứ thúc và Tứ thẩm, khẩn xin Hoàng để gia gia thành toàn"
Nhìn thấy Dung Nhật quỳ xuống, Dung Sương cũng học theo hành lễ, cất giọng trẻ con búng sữa: "Khẩn xin Hoàng đế gia gia thành toàn."
Chiêu Vũ đế im lặng nhìn bọn họ hồi lâu, một lát sau mới thở dài một tiếng.
"Nếu đã như vậy, Mộ Dung Nhật và Mộ Dung Sương, sắp xếp hai người đến Thần vương phủ đi."
Mộ Dung Bắc Uyên không cam tâm, đang định nói thêm lời gì đó nhưng Chiều Vũ để xua tay: “Được rồi, trẫm mệt rồi, các ngươi lui hết đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...