Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra


Mộ Dung Bắc Yến cả giận nói: “Bổn vương có mưu đồ, không phải là các ngươi cật lực thuyết phục sao.

Sao bây giờ mọi chuyện lại mâu thuẫn như vậy.

Chẳng lẽ ngay từ ban đầu, là các ngươi cố ý bày trận, để cho bổn vương mắc lừa?”
Trần Hiếu Chính trầm mặt, bộ dáng hiên ngang lãm liệt.

“Nực cười! Bọn ta là triều thần, luôn đặt lợi ích của hoàng đế lên hàng đầu, sao có thể cố ý phản nghịch.

Còn không phải Lê Vương ngươi lấy thân phận chủ soái chèn ép bọn ta, bọn ta không dám trực tiếp chống cự, thế mới có thể cầu viện kinh thành.

May mắn thay, hoàng đế nhìn thấu được mưu đồ của ngươi, liền để Liên soái nhận lệnh trong lúc nguy hiểm.

Tóm lại, huynh đệ bọn ta tòng quân là vì sự an nguy của gia đình và đất nước, không phải để thoả mãn dục vọng ích kỷ của ngươi.


Lê Vương hoàng tử, bây giờ ngươi vẫn không biết hối cải sao.

Các huynh đệ cũng không thể vì lòng tham của ngươi mà chống lại triều đình, mau chịu chết đi.”
Mộ Dung Bắc Yến cắn răng nghiến lợi nhìn đám người im lặng kia: “Tại sao các ngươi không nói gì.

Vừa rồi trong lều, chẳng phải các ngươi vẫn luôn mồm tỏ vẻ nhất định sẽ đi theo bổn vương sao.

Sao, khi Liên Tư Thành đến thì thay đổi lập trường luôn à?”
Một phó tướng bước lên phía trước, lãnh đạm mở miệng.

“Lê Vương hoàng tử, ngài nhầm rồi.

Làm sao chúng thần có thể giúp ngài làm ra cái chuyện đại nghịch vô đạo này được, cho tới nay, vài phó tướng chúng thần đều tha thiết khuyên nhủ ngài không nên hành động hấp tấp.

Nhưng ngài bị dục vọng quyền lực che mờ con mắt, đều để ngoài tai, chúng thần cũng rất bất lực.

Bây giờ Liên soái đã quay trở lại rồi, binh quyền cũng về tay ngài ấy rồi, chúng thần càng không thể nghe theo ngài được nữa.

Cầu xin Lê Vương đừng làm loạn mà hãy trói tay chịu tội”
Đã đến nước này, Mộ Dung Bắc Yến dù có ngốc đến đâu cũng hiểu rằng, tất cả đều là cái bẫy gậy ông đập lưng ông.

Những người từng thề non hẹn biển sẽ trợ giúp hẳn, ngay từ đầu đã là người do Liên Tư Thành cài vào.

Chỉ vì một ý nghĩ sai lầm, hắn thực sự trở thành bàn đạp cho Liên Tư Thành.

Mộ Dung Bắc Yến hận, đôi mắt như muốn bùng cháy.

Liên Tư Thành bình tĩnh nhìn hắn, sau đó liếc qua mấy vị phó tướng.


Không biết ai đã dẫn đầu hô lên: “Liên soái, thuỷ Quân Đông Nam chúng ta cuối cùng cũng mong được ngài về rồi.

Nếu ngài dẫn binh, chúng thần tuyệt đối tuân mệnh”
Những người khác cũng đồng thanh: “Đúng vậy, Liên soái, chỉ có trụ cột của đất nước như ngài mới có thể dẫn dắt quân khổng lồ này đi lên chính đạo, chứ không phải hướng về cái gì mà đường ngang ngõ tắt.

Sau này, huynh đệ chúng ta thê sống chết đều trung thành với ngài, cùng ngài trấn áp những kẻ phản nghịch”
Liên Tư Thành hài lòng gật đầu, hô to với ba đạo quân: “Tất cả tướng sĩ nghe lệnh!”
Ở bên dưới đáp lại ngắn gọn: “Có thuộc hại”
“Tốt.

Trước đây bổn soái vì lý do thân thể nên ở kinh thành tu dưỡng một thời gian.

Bây giờ, thân thể đã lành lặn, hoàng thượng giao lại binh quyền cho ta, bổn soái không thể xúc phạm hoàng mệnh.

Về phần trước đó, trong khi Lê Vương hoàng tử tạm thời thay thế vị trí chỉ huy thuỷ Quân Đông Nam của bổn soái, đã sinh ra ý đồ phản quốc, chiếm đoạt ngai vàng, đây quả thực là nỗi hổ thẹn của Thịnh Khang, cũng như nỗi sỉ nhục của thuỷ Quân Đông Nam.

Bổn có trách nhiệm phải xoá bỏ lỗi lâm không đáng có như vậy, cho nên, bây giờ giam giữ Lê Vương, ngay sau đó mang cả người nhà vào kinh, để cho hoàng thượng tự mình xử lý.

Lê Vương, ngươi có lời gì muốn nói không?”

“Liên Tư Thành, ngươi là cái loại hèn hạ, vô liêm sỉ! Ngươi dám gài bẫy bổn vương, bọn chúng vẫn luôn là người của ngươi, nhưng lại thuyết phục ta tạo phản, tẩy não ta, điều đáng mong chờ chính là cơ hội ngày hôm nay đi.

Tâm tư ngươi thật hung ác, hoàng thượng sao có thể giao thuỷ Quân Đông Nam vào tay ngươi cơ chứ, rõ ràng ngươi là cái loại có dã tâm nhất!”
Liên Tư Thành cười nhạo: “Lê Vương, thân là một triều thần nổi loạn, đừng có vừa ăn cướp vừa la làng.

Bổn soái khuyên ngươi sau khi về kinh thì nên thành thật khai nhận tội lỗi của mình với hoàng thượng, nói không chừng hoàng thượng nhân từ, nể tình phụ tử, còn có thể tha cho cái mạng của ngươi”
Nói xong, hắn ta vung tay: “Người đâu, dẫn hắn đi cho bổn soái, mang Lê vương phi và hai hài tử lên đây, không được để sót một ai”
Trong quan viên, không hiểu tại sao mí mắt của Lê vương phi cứ giật giật.

Kể từ lần trước, nàng ta đã cố gắng khuyên nhủ Lê Vương buông bỏ chấp niệm của mình để không mắc thêm sai lầm nào nữa, nhưng lại bị Lê Vương từ chối.

Lê vương phi luôn luôn không tránh khỏi hoảng sợ.

Sự không chắc chắn về tương lai làm suy nghĩ của nàng ta mỗi ngày đều bị hỗn loạn, như thể bọn họ luôn đứng trên bờ vực..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui