Triệu Khương Lan cười khổ: "Sớm biết thế, lúc trước muội sẽ cố gắng hết sức cổ vũ huynh ấy đi làm chuyện đó, nói không chừng huynh ấy thật sự trở thành thái tử, thế thì bây giờ cũng không làm hư nhiều chuyện như vậy".
Mộ Dung Bắc Hải thở dài: "Nếu huynh đoán không sai, Đông Cung sẽ sớm có chủ nhân mới thôi." "Hả, là ai?"
Mộ Dung Bắc Hải cho Triệu Khương Lan một ánh mắt, nàng lập tức hiểu ra.
"Không thể nào, ý huynh là Mộ Dung Bắc Quý? Phụ hoàng có thể làm tới mức đó vì nhà họ Liên ư? Không phải dạo này ông ấy không thích Mộ Dung Bắc Quý sao!"
| "Đúng là phụ hoàng không thích, nhưng bây giờ ông ấy mới là người muốn nhờ vả Liên Tư Thành, chỉ cần là yêu cầu của Liên Tư Thành, nếu phụ hoàng có thể làm được, ông ấy không có tư cách từ chối".
Triệu Khương Lan buồn bực đấm xuống bàn một cái: "Hy vọng bọn họ không ăn hiếp người quá đáng".
Mộ Dung Bắc Hải gõ gõ tay xuống bàn: "Huynh tới đây là muốn nhắc nhở muội và Uyên nhi một tiếng.
Trước kia hai người bọn muội đã đắc tội không nhẹ với phu thê lão Ngũ, bây giờ nhà họ Liên trở mình, leo lên thượng vị, Mộ Dung Bắc Quý lại là một người có thù tất báo, hai người cần phải cẩn thận một chút, đừng để hắn nắm lấy nhược điểm.
Nếu không trước khi Liên Tư Thành rời kinh, có khi ngay cả phụ hoàng cũng không bảo vệ được hai đứa."
Lời của hắn làm cho Triệu Khương Lan cảm thấy vô cùng bực dọc, chỉ có thể mệt mỏi gật đầu.
Mộ Dung Bắc Hải thấy vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu thay nàng, bèn đùa nàng một chút: "Nhưng mà dù có chuyện gì bọn muội cũng sẽ không đánh mất cái mạng nhỏ này đâu".
Triệu Khương Lan kinh ngạc ngẩng đầu: "Chắc chắn như thế?"
"Muội đã quên là trong tay mình còn có một thanh kim bài miễn tử sao.
Có thứ đó trong tay, không một ai có thể làm hại đến tính mạng của muội"
Nàng thật sự quên mất chuyện đó, hiếm thấy là Mộ Dung Bắc Hải còn nhớ rõ giùm nàng.
Triệu Khương Lan đau xót trong lòng: "Gần đây huynh còn mơ thấy những người hoặc sự kiện liên quan tới Tử Sát không? Nếu muội có thể chữa khỏi cho huynh thì tốt rồi.
Huynh là con trưởng, vị trí kia không một ai có tư cách tranh giành với huynh, nó vốn nên là của huynh"
"Thời gian qua lâu như vậy, thật ra huynh đã nhìn rõ mọi chuyện rồi.
Suy nghĩ của huynh giống như của Uyên.
nhi, ai là thái tử, hoặc là mai này ai có thể bước lên ngôi vua, bọn huynh không còn quá để tâm nữa.
Chỉ cần người đó có thể bảo vệ tốt non sông đất nước, để cho lệ dân bách tính có cơm ăn, có chỗ ở là tốt rồi.
Chỉ là trải qua vài trận chiến, không biết còn có bao nhiêu người dân phải trôi dạt khắp nơi nữa đây".
Hắn càng nói, Triệu Khương Lan càng thấy chua xót.
Chỉ có người như Mộ Dung Bắc Hải mới có tư cách trở thành hoàng đế.
Lê Vương cũng vậy, Vũ Vương cũng thế, dù có là nhà họ Liên, nhưng khi gặp phải tình huống nghiêm trọng, thứ họ nghĩ tới đầu tiên luôn luôn là bản thân họ chứ không phải thiên hạ này sẽ ra sao, dân chúng sẽ sống thế nào.
Đáng tiếc số phận luôn bất công với người tốt.
Trong thoáng chốc, nàng thật sự không biết rốt cuộc bản thân hy vọng ai sẽ là người thắng cuộc trong cục diện hỗn loạn này.
Trong cung, Chiêu Vũ để đang ngồi lặng yên trong thư phòng, hắn lôi từ trong ngăn tủ ra một bức thánh chỉ khác.
Đây là thánh chỉ lập thái tử, là thánh chỉ mà hắn đã suy nghĩ xong nội dung từ trước.
Chỉ là hắn còn chưa viết tên người được chọn là thôi.
Trong lòng hắn, tất nhiên hy vọng Mộ Dung Bắc Uyên có thể trở thành thái tử.
Nhưng bây giờ, dã tâm của Liên Tư Thành đã không thèm che dấu nữa.
Nếu hắn không lập Mộ Dung Bắc Quý | làm thái tử, chỉ sợ nhà họ Liên tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Chiêu Vũ để hận! Hắn hận những tên vô dụng rác rưởi này lại là con của hắn, hận chính hắn đã bị người khác lợi dụng, để hắn tự tay nuôi lớn từng con sói này.Bản chất của việc lập Mộ Dung Bắc Quý làm thái tử và thỏa mãn ước nguyện của Lê Vương kỳ thật chẳng có gì khác biệt.
Cũng chỉ là tiền đi một con sói, chào đón một con sư tử mà thôi.
Chỉ là đứng trên lập trường mà nói, ít nhất Mộ Dung Bắc Quý và nhà họ Liên vẫn là người mà triều đình cần dùng.
Hơn nữa còn có của nhà họ Liên ở tại kinh thành.
Nếu Mộ Dung Bắc Quý dọn vào Đông Cung, vậy Liên Tư Thành tuyệt đối sẽ không mang binh tạo phản.
Khác với Lê Vương không có gì cố kỵ, cũng chẳng có gì trói buộc.
Nhìn vào chỗ trống trên thành chỉ, ánh mắt Chiêu Vũ để trở nên lạnh lẽo như băng.
Cũng không biết qua bao lâu, tận khi sắc trời đã dần biến thành màu ảm đạm, hắn mới nhấc bút lên, viết vài chữ: Đứa con thứ năm của trẫm, Mộ Dung Bắc Quý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...